Hôm nay Lục Nguyên Sướng cùng người nhà họ Dương ai nấy đều tỏ ra vui mừng khôn xiết, mọi người đều mặc vào những bộ quần áo đẹp nhất của ngày Tết. Thậm chí Dương Đại nương còn có cảm giác thấy mình trẻ lại như thời còn con gái. Nàng tự trưng diện cho mình thật tỉ mỉ khiến cho khi nhìn đến thì dường như trẻ ra đến mười tuổi.
Lục Nguyên Sướng cũng hiếm khi chăm chút bộ mã bên ngoài của mình kĩ lưỡng đến như vậy. Sau khi xong phần trang phục, nàng để mặc cho Dương Đại nương tu chỉnh lại mớ tóc trên đầu rồi mang theo hai con chim nhạn hí ha hí hửng đi ra ngoài.
Tiểu Cửu ai oán nhìn theo Lục Nguyên Sướng. Nó lấy hai chân trước ôm lấy chân của Lục Nguyên Sướng không tha, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào hai con nhạn. Nó biết cha đây là đi gặp mẹ vì thế mà nó cũng muốn đi.
Lục Nguyên Sướng hận đến nghiến răng, nhưng vì lúc ở trên núi Tiểu Cửu đã không bỏ nàng mà đi, vậy nên nàng cũng không thể nỡ lòng lại đưa chân đạp Tiểu Cửu ra như trước. Trân nương thấy thế liền nói, rõ ràng là Tiểu Cửu rất có nhân tính. Trước khi Lục Nguyên Sướng có thể nói gì đó, nàng nhanh chóng đem Tiểu Cửu đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó chải mượt bộ lông rồi để cho nó đi theo Lục Nguyên Sướng cùng đi Chúc gia.
Chúc gia thấy người nhà họ Dương đến rồi liền tự mình ra mở cổng đón tiếp. Dương Vinh cùng Lục Nguyên Sướng trình lên hai con nhạn, gương mặt Chúc Bảo trường liền cười nở như hoa.
Dĩ nhiên là hắn biết, nếu không có chuẩn bị trước, bây giờ phải tìm cho được chim nhạn đem về sẽ có biết bao là khó khăn. Nhưng hắn đã nhận Cố Tiểu Phù về làm nghĩa nữ, mà Cố Tiểu Phù lại là đứa trẻ hiểu chuyện như vậy. Hơn nữa, khi nghĩ tới những gian khổ mà Cố Tiểu Phù đã phải trải qua trước đây, Chúc Bảo trường lại cảm thấy thương tiếc không thôi. Hắn đã đem Cố Tiểu Phù xót thương đến tận trong tâm khảm. Không có nhạn làm mối cũng không phải là quá không hợp lý, nhưng vì Chúc Bảo trường đau lòng Cố Tiểu Phù, không muốn nàng bị người ta gièm pha nhiều chuyện, vì vậy mà cắn chết lễ nghi không tha.
Bây giờ hắn thấy Lục Nguyên Sướng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã lấy được hai con nhạn trở về, thì rõ ràng đây phải là một người vừa rất có bản lĩnh lại vừa rất để bụng. Song nhạn cùng đến, cầm sắt hợp minh, Lục Nguyên Sướng đây là mượn nhạn để nói rõ tấm lòng của mình đời này nàng đối với Cố Tiểu Phù tình so với sắt còn bền hơn, một đời một đôi không chia lìa.
Chúc Bảo trường đối với Lục Nguyên Sướng cực thoả mãn, bà mối Triệu chỉ vừa nói chuyện hắn đã lập tức đồng ý việc cho hai người kết hôn. Bởi vì Lục Nguyên Sướng qua năm mới xong liền phải đi vào quân ngũ, nên trong ngày đó người hai nhà liền trao đổi thiếp canh, nhờ thầy tướng số xem bát tự mà đoán mệnh hai đứa trẻ.
Lục Nguyên Sướng mệnh phạm Thất sát cũng không phải là tự dưng không có lửa mà lại có khói, bát tự của nàng, đúng là thuộc mệnh Thất Sát cô tinh. Không chỉ có khắc phụ khắc mẫu, khắc mọi vật đang sống, mà ngay cả bản thân cũng không thể tránh được. Cầm tinh mệnh cách như vậy thì nàng là người có tính cách thẳng thắn, thoải mái, trong xấu xa lại có tốt đẹp, vì vậy hiện tại để đoán được mệnh của nàng trong tương lai thì thật khó mà nói được rõ ràng.
Có điều mệnh cách của Cố Tiểu Phù vừa vặn lại là đối lập mệnh của Lục Nguyên Sướng, nàng là mệnh vượng phu tránh họa. Lục Nguyên Sướng vốn là Hình Trùng dường như đã bị Cố Tiểu Phù phá, bởi vậy mệnh của hai người là bổ sung hỗ trợ cho nhau, là nhân duyên tốt nhất.
Sau khi xem bát tự có được kết quả, hai đại gia đình đều cực kỳ cao hứng. Có thể có được nhân duyên nam nữ tốt đẹp như vậy, đối với trưởng bối mà nói là chuyện vui mừng nhất. Mà Dương Đại nương đúng là tạ ơn ông Trời. Nàng vui mừng vì lúc trước Dương Minh cùng Lục Nguyên Sướng đã không nghe theo lời phản đối của mình mà ghét bỏ thân phận của Cố Tiểu Phù. Nếu không phải vậy, thay bằng một cô gái tầm thường khác thì làm sao át được sát khí của Lục Nguyên Sướng đây?
Lúc này Lục Nguyên Sướng nghe thấy kỳ vọng của mọi người đối với nàng thì chỉ cười cười, vậy nhưng hai lòng tay đầy mồ hôi lại lén lút chà xát vào nhau. Câu chuyện vượng phu theo kiểu hư vô, không có căn cứ này nàng chưa từng tin vào. Nàng cũng chưa từng nuôi mộng chí lớn, nàng không ham danh tiếng hoặc làm quan lớn gì đó, chỉ cần có được Cố Tiểu Phù làm bạn ở bên cạnh mình, như vậy là được rồi.
Chỉ có Tiểu Cửu là không bị không khí vui mừng ở đại sảnh ảnh hưởng đến. Nó không ngừng lôi kéo ống quần của Lục Nguyên Sướng. Nó rất muốn được thấy Cố Tiểu Phù, nó nhớ mẹ lắm rồi.
Lục Nguyên Sướng cũng rất muốn gặp Cố Tiểu Phù, nhưng cho đến tận khi tiệc tối đã bắt đầu cũng không thấy bóng người Cố Tiểu Phù đâu. Hai nhà đang bàn bạc chuyện hôn nhân thì hai trẻ làm sao được phép gặp mặt. Cố Tiểu Phù biết hết mọi chuyện xảy ra ở ngoài phòng khách. Nàng cũng cực kỳ muốn gặp Lục Nguyên Sướng, nhưng mà Chúc Đại nương vẫn giữ nàng ở lại trong phòng học phép tắc.
"Phù nương, sai rồi. Uống trà thì phải làm như thế này."
"Phù nương, sai rồi. Đối với người ngang hàng thì khi hành lễ không cần cúi xuống quá nhiều như vậy."
"Phù nương, lại sai rồi..."
"Lão nương, là tại ta ngu dốt." Cố Tiểu Phù xấu hổ nói. Ngày hôm nay nàng liên tiếp phạm sai lầm, ngay cả mình cũng cảm thấy không chấp nhận được.
"Hôm nay học tới đây thôi. Ngươi là một đứa trẻ rất thông minh, vài ngày trước đó còn học được rất tốt, hôm nay sợ là nhớ Lục Đại lang quá mà thôi." Chúc Đại nương bất đắc dĩ nói.
Nàng cũng từng trải qua một thời tuổi trẻ nên quá hiểu chút tâm tư của con gái. Nhưng Cố Tiểu Phù chỉ có thể ở lại Chúc gia không được mấy ngày nữa, trong lòng Chúc Đại nương vô cùng sốt ruột a. Sau này Lục Nguyên Sướng sẽ lập được chiến công, làm nên đại nghiệp, Cố Tiểu Phù làm chính thất của Lục Nguyên Sướng dĩ nhiên là sẽ có không ít xã giao. Nếu để cho lễ tiết xảy ra sơ sót, đến lúc đó không chỉ có Cố Tiểu Phù không còn mặt mũi, mà ngay cả Lục Nguyên Sướng cũng sẽ bị người ta cười nhạo.
"Mẹ, để Phù nương nghỉ ngơi đi đã. Ta thấy hôm nay Phù nương có học cái gì cũng không nhập tâm, mà tâm này của nàng a, sớm đã bay đến ngoài phòng khách rồi." Chúc tiểu thư trêu ghẹo. Sau mấy ngày ở chung, tình tỷ muội giữa nàng cùng Cố Tiểu Phù càng ngày càng sâu, da mặt Cố Tiểu Phù lại mỏng, rất dễ thẹn thùng, vì vậy mà Chúc tiểu thư đặc biệt thích trêu chọc cô em gái này.
"Đại tỷ!"
Quả nhiên, Cố Tiểu Phù nghe nói như vậy thì xấu hổ đỏ mặt hờn dỗi, làm cho Chúc tiểu thư cười đến run rẩy cả người, Chúc Đại nương cũng vui vẻ cười theo. Sự gắn bó giữa Cố Tiểu Phù cùng Chúc gia càng ngày càng sâu nặng, hơn hẳn những gì nàng đã có từ trước đến nay.
Chúc Đại nương dẫn Chúc tiểu thư đi ra ngoài để tiếp đãi khách, trong phòng Cố Tiểu Phù nháy mắt yên tĩnh trở lại. Nàng cầm lấy áo cưới lên, lẳng lặng tiếp tục thêu. Nghĩ đến Lục Nguyên Sướng, trên mặt lại xuất hiện nụ cười ôn nhu.
"A ô ~ "
"Tiểu Cửu!" Trong khi đang yên tĩnh như vậy, đột nhiên Cố Tiểu Phù thấy Tiểu Cửu hiện ra ngay trước mặt mình. Nàng vội vàng đặt áo cưới xuống, vui mừng đem Tiểu Cửu ôm vào trong ngực.
Tiểu Cửu không ngừng liếm Cố Tiểu Phù. Từ nhỏ đến lớn, nó chưa từng có một ngày rời khỏi Cố Tiểu Phù, đã mấy ngày nay phải chia lìa làm nó sắp hỏng rồi.
"Tiểu Cửu, có phải cha mang ngươi đến hay không? Ngươi cùng cha ở nhà vẫn khỏe chứ? Cha có để ngươi phải đói bụng hay không? Cha có đúng hạn uống thuốc hay không?..."
Cố Tiểu Phù quá mừng rỡ, đến nỗi nàng vừa ôm Tiểu Cửu vừa nói năng lộn xộn. Hai mẹ con ở trong phòng nói liên miên, không cần biết đối phương nghe có hiểu lời của mình hay không. Tiểu Cửu rất muốn nói cho Cố Tiểu Phù nghe về cuộc tao ngộ ở trong núi của nó cùng Lục Nguyên Sướng, nhưng vì Cố Tiểu Phù đang quá kích động nên không nhìn ra được Tiểu Cửu không bình thường.
Suốt đêm đó, Tiểu Cửu ngủ lại trong phòng của Cố Tiểu Phù, điều này làm cho Lục Nguyên Sướng cực kỳ ước ao. Có điều lần này nàng đúng là tính tình cực kỳ nhẫn nại, không có nhân màn đêm mà xông vào nội viện. Ngược lại, hôn kỳ của nàng cùng Cố Tiểu Phù đã định là vào ngày mười lăm tiết nguyên tiêu, từ giờ đến ngày đó cũng không còn mấy ngày nữa. Nàng cũng không muốn bị người nhà họ Chúc bắt gặp, như thế sẽ chỉ làm khó dễ Cố Tiểu Phù.
Vì hôn kỳ căng thẳng, ngày hôm sau người nhà họ Dương liền trở về thôn Lạc Khê, rồi bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ. Vì thôn Lạc Khê chính là nơi sẽ diễn ra lễ cưới, vì vậy mà phải làm sao cho nơi đây thật long trọng.
Lục gia lại được một lần nữa làm mới, các nơi đều được dán vào hai chữ song hỉ màu đỏ, ngay đến cả Tiểu Cửu cũng được mặc quần áo màu đỏ. Gà, vịt, thịt, cá và vân vân đều do Quản lão đại mua giúp từ Phần Thành đem đến, ngay cả phủ tướng quân cũng sớm đưa quà tặng tới.
Lục Nguyên Sướng phi thường phóng khoáng. Nàng để cho Dương Minh thay mình thông báo cho mọi người trong thôn, đến ngày diễn ra tiệc cưới, từng nhà chỉ cần đến Lục gia nói lời chúc mừng thì đều có thể thoải mái ăn uống. Lục Nguyên Sướng tự biết danh tiếng của mình không có ảnh hưởng bao nhiêu đối với những người ít hiểu biết, mà nàng lại không muốn hôn lễ của mình cùng Cố Tiểu Phù lại lạnh lùng vắng vẻ. Vì vậy liền dùng một chiêu này, lột bỏ đi sự tĩnh lặng thường có trước đây của Lục gia.
Các thôn dân nghe được tin này dĩ nhiên là cao hứng. Ngày mười bốn hôm ấy, cửa viện Lục gia bắt đầu mở tiệc. Người trong thôn đều mang theo vợ con cháu chắt hướng về Lục Nguyên Sướng chúc mừng. Trong chốc lát, cái tiểu viện nằm lẻ loi ở phía đông thôn Lạc Khê trở thành nơi náo nhiệt nhất trong thôn.
Vì không phải ngày cưới chính thức nên Lục Nguyên Sướng cũng không uống nhiều. Chờ đến khi tửu yến kết thúc, nàng đứng ở trong viện nhìn về bầu trời phương bắc, nơi có chòm Thất Tinh Bắc Đẩu treo cao sáng lấp lánh, trong lòng có vô cùng cảm khái. Rốt cục, nàng cũng thành gia lập nghiệp. Cha mẹ, các ngươi ở trên trời nhất định sẽ rất vui mừng, A Nguyên bây giờ đã trưởng thành, A Nguyên không còn lẻ loi một mình nữa.
Lúc này ở Chúc gia cũng cực kỳ bận rộn. Khi màn đêm sắp buông xuống, Chúc Đại nương vì là mẹ của Cố Tiểu Phù nên tự mình làm bề trên cho nàng, trước mặt là một đám phụ nhân của Chúc gia đang vây quanh Cố Tiểu Phù nói lời chúc phúc.
"Thứ nhất chúc tình mặn nồng trước sau như một, thứ hai chúc cùng nhau đến khi tóc mi cùng bạc, thứ ba chúc con cháu đầy sảnh đường..."
Cố Tiểu Phù nhìn gương mặt đầy vẻ từ ái của Chúc Đại nương, nàng đứng dậy rồi quỳ gối trước mặt Chúc Đại nương cảm kích nói: "Lão nương, đời này của Phù nương thật là đại phúc khi được lão nương dành cho ta tấm lòng ưu ái đến như vậy."
"Đứa nhỏ ngốc này, nói những lời này làm cái gì. Một khi ngươi đã gọi ta một tiếng lão nương, ta liền coi ngươi là con gái tự mình sinh dưỡng mà đối xử. Sau này đi tới Lục gia, nhớ chăm sóc Lục Đại lang cho thật tốt. Hai người phải cùng nhau hợp lực, làm sao cho cuộc sống gia đình ổn thỏa, được như vậy thì trong lòng lão nương cũng là thỏa mãn." Suốt mấy ngày sớm chiều chung sống, Chúc Đại nương đối với Cố Tiểu Phù rất hiểu chuyện đã có cảm tình rất sâu. Nghĩ đến việc ngày mai Cố Tiểu Phù xuất giá, trong lòng như thế nào cũng cảm thấy không nỡ, vì vậy mà viền mắt đều đỏ.
"Mẹ, Phù nương, các ngươi đây là làm sao vậy? Đang là ngày đại hỉ, ta nên cao hứng mới đúng chứ." Chúc tiểu thư vừa lau lệ vừa khuyên nhủ. Nàng cũng không nỡ lòng rời xa Cố Tiểu Phù, nhanh như vậy đã gả đi rồi.
"Nhìn ta xem, cao tuổi rồi mà không khác gì cái đứa con gái nhỏ." Chúc Đại nương lau lệ rồi tự cười giễu mình.
Các phụ nhân đang đứng chung quanh cũng nói lời an ủi. Trong chốc lát, trong phòng cực kỳ náo nhiệt.
Giữa lúc Chúc Đại nương chải tóc cho Cố Tiểu Phù theo phong tục thì Chúc Bảo trường trầm mặt đi vào phòng. Hắn tỏ ra không vui khi nói: "Phù nương, mẹ đẻ của ngươi đến đây, đang muốn gặp ngươi."
Trong nháy mắt, cả căn phòng trở nên cực kỳ an tĩnh. Nếu nói con gái ruột xuất giá, cha mẹ tới gặp cũng là hợp lý. Có điều người nhà họ Chúc đối với người nhà họ Cố tất cả đều là nhìn không lọt mắt. Thực sự là hành động của người nhà họ Cố đã quá mức rồi. Bản thân Cố Tiểu Phù đã bán cho Lục Nguyên Sướng, cùng Cố gia quan hệ đã không còn. Hiện nay, Cố Tiểu Phù là con gái của Chúc gia, lúc này mà tới cửa, làm sao người nhà họ Chúc lại không suy nghĩ nhiều.
Có lẽ đến là để nháo một lần. Có lẽ đến là để đòi một chỗ tình thân. Thế nhưng, ban nãy Chúc Bảo trường có xem qua tình hình thì lại không cảm thấy người nhà họ Cố tới đây là vì chuyện đưa gả của Cố Tiểu Phù.
"Cha nuôi, có thể để cho mẹ ta đến đây gặp ta có được không?" Cố Tiểu Phù cẩn thận từng li từng tí một mà hỏi. Thái độ của người nhà họ Chúc như vậy, làm sao nàng lại không hiểu đây, trong khi nàng thân là tân nương chờ gả đi, không thể ra khỏi cửa mà đi gặp người được.
"Cũng được, nếu có chuyện gì thì Phù nương không cần phải giấu ta, biết chưa?" Chúc Bảo trường theo ý của Cố Tiểu Phù, sau đó dẫn theo mấy phụ nhân đang ở trong phòng đi ra ngoài.
Cố Đại nương thấp thỏm tiến vào gian phòng của Cố Tiểu Phù. Cái nàng nhìn thấy là trong phòng bố trí cực kỳ thanh nhã, mà cử chỉ, khí chất Cố Tiểu Phù càng ngày càng trở nên cao quý. Trong lòng nàng không khỏi bồn chồn. Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, Cố Tiểu Phù đã được định trước là không thể cứ sống cuộc sống bình thường của thôn dân mãi.
"Mẹ!" Cố Tiểu Phù thấy vẻ mặt đầy tang thương của Cố đại nương, trong lòng không khỏi xấu hổ đến cực điểm. Nàng ở Chúc gia đã có được cuộc sống quá tốt, nhưng dù sao cũng đã là người trong nhà cùng nhau trải qua nhiều năm như vậy, làm sao trong lòng nàng lại không khổ sở cho được.
"Phù nương." Đến cùng là đứa trẻ chính mình nuôi lớn lên, Cố đại nương thấy Cố Tiểu Phù như vậy thì không nhịn được mà tiến tới, ôm chặt lấy nàng.
"Mẹ, ngày mai ta sẽ xuất giá, vậy nhưng không thể đường đường chính chính cho hai lão các ngươi cái dập đầu. Ta... trong lòng ta thật khó chịu." Ở Chúc gia mấy ngày nay, trong lòng Cố Tiểu Phù ngoại trừ nhớ Lục Nguyên Sướng, điều làm nàng nghĩ đến nhiều nhất chính là người nhà họ Cố. Hôm nay nhìn thấy, trong lòng cực kỳ cảm khái, vì vậy nàng vừa nói vừa quỳ gối trước mặt Cố Đại nương.
"Phù nương, không được! Mau đứng lên, trên đất rất lạnh." Cố Đại nương thấy thế thì trong lòng rối rắm đến cực điểm.
"Làm con gái vì mẹ mà quỳ xuống, có gì không thể." Cố Tiểu Phù vẫn quỳ trên mặt đất không muốn đứng dậy. Lần quỳ lễ này sợ là một lần cuối cùng của đời này. Sau khi nàng gả vào Lục gia rồi, người nhà họ Cố sợ là không còn được nhận lễ này từ nàng nữa.
"Con ngoan, ngươi mau đứng lên! Mẹ có lời muốn nói với ngươi." Cố Đại nương bị Cố Tiểu Phù làm cho tay chân trở nên luống cuống. Nàng nghĩ đến việc đã thương nghị cùng Cố lão cha ở trong nhà mà không khỏi có chút do dự.
"Mẹ, ngài ngồi xuống đi. Trà đây. Mọi người trong nhà vẫn khỏe chứ?" Cố Tiểu Phù đứng dậy, kéo Cố Đại nương ngồi xuống rồi cuống quýt hỏi thăm.
"Tốt, chúng ta đều rất tốt. Trước đó vài ngày Lục đại quan nhân còn cho người ta đưa tới không ít thịt. Ở cái tuổi này của ta như thế là đã rất tốt, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Khúc đầu, Cố Tiểu Phù còn vui mừng vì là Lục Nguyên Sướng tri kỷ đây, nào ngờ còn có đoạn sau.
"Chỉ là Lục đại quan nhân lại cho người nhắn lại với chúng ta, sau này người nhà chúng ta không được đến Lục gia tìm ngươi nữa." Cố Đại nương lúng túng nói. Nếu không vì Lục Nguyên Sướng nói ra những lời này thì hôm nay nàng cũng sẽ không tới Chúc gia để gặp Cố Tiểu Phù.
Cố Tiểu Phù nghe vậy, niềm vui trong lòng mới vừa nhen nhúm đã biến mất hầu như không còn, cay đắng dần dần kéo tới. Nàng đã đoán được trước việc này mà không trách Lục Nguyên Sướng. Nhưng cứ như vậy xóa sạch mọi quan hệ, thực lòng nàng rất không muốn. Lúc trước Lục Nguyên Sướng tự ý để cho nàng bái Chúc Bảo trường làm cha nuôi, trong lòng Cố Tiểu Phù đã là không hài lòng. Tuy nói người nhà họ Cố không tốt nhưng đó vẫn là thân nhân của nàng, đánh gãy xương còn liền với gân, làm sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ được.
Nhưng dù vậy thì nàng vẫn sẽ ngoan ngoãn nghe theo Lục Nguyên Sướng sắp đặt, cho dù đã không cùng nàng nói qua chuyện về Cố gia, bởi nàng thông cảm cho tình cảnh Lục Nguyên Sướng. Bởi vì nàng đã quá hiểu, nếu vẫn cùng Cố gia gặp nhau quá nhiều, đi lại quá nhiều thì tất nhiên Cố gia nhất định sẽ bám lấy Lục Nguyên Sướng không tha. Tình huống như thế thì đúng là Cố Tiểu Phù cung không muốn thấy.
"Mẹ, đây chính là việc mà ngài muốn nói cùng ta hay sao? Nhưng mà xuất giá tòng phu, Đại lang nói như thế, ta làm sao phản đối được đây?" Cố Tiểu Phù cũng không ngốc. Hẳn là Lục Nguyên Sướng đã lường trước điều gì đó cho nên mới làm tuyệt tình đến như vậy được.
"Không phải. Ta đến chuyến này là có một chuyện cực kỳ quan trọng phải nói cho ngươi biết. Chỉ sợ là sau khi nói rồi, trong lòng ngươi sẽ không mấy dễ chịu." Cố Đại nương không dám đối diện cùng Cố Tiểu Phù. Nàng cảm thấy con mắt Cố Tiểu Phù sáng quá mức, dường như có thể nhìn thấu chính mình.
"Mẹ, có chuyện gì ngài đừng ngại nói ra, ta là người một nhà. Nếu là trong nhà quá khó khăn, ta sẽ lựa lúc, buông tha mặt mũi mà van cầu Đại lang." Cố Tiểu Phù an ủi.
"Chuyện này đã chôn mười mấy năm ở trong lòng ta, nó vẫn luôn làm cho ta khó chịu. Hôm nay ngươi sắp xuất giá, hơn nữa cũng đã trưởng thành. Việc này cha ngươi đã cùng ta thương nghị, hôm nay nhất định phải nói cho ngươi biết."
Cố Tiểu Phù nhìn mặt Cố Đại nương biến hoá thất thường thì tim đập như trống chầu, hay là điều nàng vẫn phỏng đoán đã đúng rồi?
"Phù nương, ngươi không phải do ta sinh ra."
"Cái gì?"
"Phù nương, ngươi đừng nóng vội, hãy từ từ nghe ta nói." Cố Đại nương cẩn thận kéo tay áo của Cố Tiểu Phù, nàng nói: "Năm đó, Nhung Địch bị đuổi ra đến biên giới, ta cùng cha ngươi liền dẫn ca ca tỷ tỷ của ngươi định cư ở thôn Phượng Dương. Một hôm đúng vào ban đêm, đột nhiên một phụ nhân xông vào, máu me khắp người, trong tay nàng ôm theo ngươi. Lúc đó nàng đã bị thương rất nặng. Ta cùng ngươi cha không dám để cho nàng lưu lại, nàng liền khổ sở cầu xin chúng ta nhận lấy ngươi, bản thân mình thì một người rời đi, nói là qua chút thời gian sẽ tới đón ngươi về."
"Khi đó đại chiến mới vừa kết thúc, nhà nhà đều phải trải qua tháng ngày hết sức gian nan. Trong nhà chúng ta lại còn có đến ba đứa hài tử, chính mình cũng ăn không đủ no, làm sao có thể nuôi sống ngươi đây. Nhưng lúc đó ngươi đói bụng đến mức phải khóc lên, khiến cho ta mềm lòng, cho ngươi bú một chút. Ai ngờ ngươi lại lôi kéo tay ta không buông. Ta thấy bộ dạng ngươi nho nhỏ, không đành lòng nên liền giữ ngươi lại."
"Ta cùng cha ngươi chờ rồi lại chờ, nhưng phụ nhân kia không hề xuất hiện. Lúc đó nàng vội vã rời đi, cũng không lưu lại lời nhắn nhủ gì, vì vậy chúng ta cũng không biết ngươi là con cái nhà ai. Sau khi nàng rời đi, ngày hôm sau liền có một đội quân Nhung Địch kéo tới, không biết khắp tứ phía tìm cái gì. Ta cùng cha ngươi cho là bọn họ hẳn là đến tìm ngươi, vì vậy liền đưa ngươi giấu đi. Ngươi luôn luôn thật biết điều, không hề khóc nháo. Nhung Địch tìm không được, liền rời đi. Tiếp sau đó, chính là nạn châu chấu, trong nhà thực sự là đến cọng rau cũng kiếm không ra. Cha ngươi không còn cách nào, đành phải lấy một vòng tay bằng vàng ngươi luôn mang trên tay bán đi mới làm cho người một nhà sống sót."
Cố Tiểu Phù bị chấn kinh đến mức há hốc miệng mà không biết nói cái gì cho phải. Quả nhiên đúng như nàng suy nghĩ, nàng thật sự không phải do Cố gia sinh ra! Vì sao phụ nhân đưa nàng đi cùng lại dính dáng đến Nhung Địch? Vì sao lúc đưa nàng đến Cố gia lại máu me khắp người? Lúc đó thực ra là xảy ra chuyện gì? Mà nàng lại là con cái nhà ai?
"Phù nương, đây là vòng tay còn lại của ngươi. Hôm nay mẹ liền trả lại cho ngươi. Nếu là sau này có tìm được người nhà thì cũng có vật làm chứng." Cố Đại nương đem vòng tay từ trong ngực móc ra đặt ở trước mặt Cố Tiểu Phù.
Cố Tiểu Phù ngơ ngác cầm lấy cái vòng tay nhỏ bằng vàng, không còn nghĩ được cái gì, nước mắt dần dần chảy xuống. Thì ra người nhà họ Cố bạc đãi chính mình như vậy là bởi vì không phải do họ đã sinh ra mình. Cũng khó trách, nếu đã không phải thân sinh thì việc gì phải dốc lòng chăm sóc, mà thân thiết với nàng? Cố Tiểu Phù, từ nay về sau nàng chính là cô nhi hay sao? Phụ nhân bị thương kia là người mẹ đã sinh ra nàng hay sao? Bây giờ nàng phải đi đâu mới tìm được người thân của mình?
"Phù nương, ngươi cũng biết Cố gia chúng ta nghèo khó, nhưng mà dù chúng ta có khó hơn nữa cũng đã thay ngươi bảo vệ vật duy nhất này để làm bằng chứng cho ngươi gặp người thân sau này. Đại ca ngươi đến hôm nay cũng không cưới được vợ, trong nhà ăn bữa trước không có bữa sau. Ta cùng ngươi cha tuy chăm sóc ngươi không phải là rất tốt nhưng cũng phải nhọc nhằn khổ sở mới đem ngươi nuôi lớn. Vì vậy ngươi có thể cho chúng ta hai mươi lượng bạc được hay không? Dể cho đại ca ngươi có thể lấy được vợ, để Cố gia ta có được hậu thế?"
Cố Tiểu Phù còn chưa thấu đáo tình cảnh hiện tại của chính mình, bây giờ lại nghe mấy câu nói như vậy nàng cảm thấy trong lòng dị thường bi thương. Hôm nay Cố gia nói cho nàng biết về thân thế của mình là bởi vì lời nói kia của Lục Nguyên Sướng. Bọn họ hiểu rằng sẽ không bao giờ có thể tiếp tục chiếm được lợi lộc từ Lục gia nữa rồi. Nếu nàng, Cố Tiểu Phù, đã trở nên vô dụng với Cố gia thì không bằng bỏ qua, đem vòng tay đổi lấy bạc!
Nạn châu chấu năm đó, biết bao nhà cũng đã phải cầm cố, vì thế mà chuyện làm ăn của các hiệu cầm đồ vô cùng tốt, việc xuất hiện một vòng tay bằng vàng cũng không phải là chuyện quá đặc biệt. Nhưng hiện tại, nếu lại đem vòng tay ấy bán ra ngoài, nói không chắc còn phải đem phiền phức rước vào thân. Nếu như vòng tay sẽ gây nên sự chú ý, không bằng trả lại cho Cố Tiểu Phù, kiếm lại một chút ngân lượng cũng không tồi!
Thực là một bước tính toán thật hay!
Cố Tiểu Phù cực thông minh, ý nghĩ của người nhà họ Cố, nàng vừa nhìn liền biết. Lúc này mới hiểu ra vì sao mà họ lạnh nhạt. Cũng phải thôi, nàng ăn cơm của Cố gia nhiều năm như vậy, nàng bú qua sữa của Cố Đại nương, nàng đã có một gia đình, như vậy rõ ràng là nàng nợ Cố gia!
Cố Tiểu Phù chuyển từ đau thương sang phẫn nộ. Cho dù tính tình nàng có tốt thì cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Nàng cầm ra tấm ngân phiếu hai mươi lạng là tiền lễ hỏi Lục Nguyên Sướng cho nàng đặt ở trước mặt Cố Đại nương rồi trầm giọng nói: "Ta cảm ơn công ơn nuôi dưỡng của Cố gia. Nơi này có hai mươi lượng bạc, chính là ân tình còn lại với Cố gia ngươi. Từ nay về sau, ta cùng Cố gia ngươi nếu không tới hoàng tuyền sẽ không gặp gỡ!"
Cố Đại nương xấu hổ cầm ngân phiếu đi ngay. Cố Tiểu Phù nắm cái vòng tay thật chặt, nàng ngồi ở một bên giường yên lặng rơi lệ. Phụ nhân đã vì nàng không để ý tính mạng kia, có phải là mẹ nàng hay không? Phụ nhân kia có còn ở nhân gian hay không? Người thân của nàng tại sao lại không tới tìm nàng?
Chúc Đại nương vào nhà thấy thế thì sợ đến sắc mặt đều biến đổi. Nàng đưa tay ôm lấy Cố Tiểu Phù mà đau lòng nói: "Phù nương, đừng sợ, ngươi còn có lão nương đây."
Cố Tiểu Phù nghe vậy thì ôm chặt lấy Chúc Đại nương, khóc rống lên. Vì sao một người mới quen biết không lâu lại tốt với nàng như vậy, trong khi người nuôi lớn nàng lại lạnh lùng như vậy, còn người đã sinh ra nàng thì lại đem nàng bỏ qua?
"Phù nương, con ngoan, chúng ta không cần phải khóc. Hôm nay ngươi sẽ lập gia đình, khóc sẽ làm cho mắt bị sưng, sẽ không dễ nhìn. Lục Đại lang còn ở chờ ngươi đấy. Hắn cũng là đứa trẻ tốt, hắn sẽ chăm sóc ngươi. Nếu như hắn mà chăm sóc ngươi không được, ngươi hãy trở về Chúc gia, cha mẹ nhất định vì ngươi làm chủ." Chúc Đại nương nhịn không được mà vỗ về đầu Cố Tiểu Phù để an ủi. Nàng rất muốn biết thật ra người nhà họ Cố đã nói cái gì cùng Cố Tiểu Phù mà làm cho con người thường ngày vốn rất đoan trang, thận trọng lại thất thố đến như thế.
Cố Tiểu Phù khóc rất lâu mới dần dần bình phục tâm tình của mình. Lời của Chúc Đại nương nàng đã nghe vào. Nếu như trên đời này chỉ còn dư lại một người đối tốt được với nàng, người kia chính là Lục Nguyên Sướng. Cố Tiểu Phù tin tưởng, đời này Lục Nguyên Sướng quyết không phụ nàng.
Thôi, từ đây trở đi cầu trở về cầu, đường trở về đường. Nàng chỉ cần dốc lòng vì Lục Nguyên Sướng, sống cho thật tốt. Những chuyện cũ kia rồi cũng sẽ theo gió bay đi mà thôi.
"Lão nương, ta không sao. Chỉ là sẽ phải xuất giá nên trong lòng không khỏi có chút sợ sệt." Cố Tiểu Phù lau đi giọt lệ kiên cường nói.
"Con ngoan, lão nương thay ngươi lau đi chỗ đã trang điểm. Ta muốn con thật vui vẻ mà làm cái cô dâu xinh đẹp, có được không?" Chúc Đại nương nghe nói vậy liền biết được Cố Tiểu Phù không tiện nói thêm nên cũng đem lời đối phó cho qua.
Rửa mặt xong lại trang điểm lại, phủ thêm áo cưới màu đỏ. Nhìn trong gương Cố Tiểu Phù thật có khác xa với vẻ thanh lệ trước đây, thay vào đó là cái vẻ cực kỳ kiều mị, một đám phụ nhân ở trong phòng không nhịn được mà cùng than thở.
"Tiểu cô cô, Lục dượng đến rồi, Lục dượng tới đón ngươi!" Chúc Tiểu Đại lang nói bằng cái giọng trong trẻo, non nớt hướng về Cố Tiểu Phù hô to báo hỉ.
Cố Tiểu Phù nghe thấy tiếng pháo nổ bên ngoài thì trong lòng không khỏi kích động. Rốt cục, nàng cũng được gả làm vợ cho Lục Nguyên Sướng.
Lục Nguyên Sướng cũng hiếm khi chăm chút bộ mã bên ngoài của mình kĩ lưỡng đến như vậy. Sau khi xong phần trang phục, nàng để mặc cho Dương Đại nương tu chỉnh lại mớ tóc trên đầu rồi mang theo hai con chim nhạn hí ha hí hửng đi ra ngoài.
Tiểu Cửu ai oán nhìn theo Lục Nguyên Sướng. Nó lấy hai chân trước ôm lấy chân của Lục Nguyên Sướng không tha, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào hai con nhạn. Nó biết cha đây là đi gặp mẹ vì thế mà nó cũng muốn đi.
Lục Nguyên Sướng hận đến nghiến răng, nhưng vì lúc ở trên núi Tiểu Cửu đã không bỏ nàng mà đi, vậy nên nàng cũng không thể nỡ lòng lại đưa chân đạp Tiểu Cửu ra như trước. Trân nương thấy thế liền nói, rõ ràng là Tiểu Cửu rất có nhân tính. Trước khi Lục Nguyên Sướng có thể nói gì đó, nàng nhanh chóng đem Tiểu Cửu đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó chải mượt bộ lông rồi để cho nó đi theo Lục Nguyên Sướng cùng đi Chúc gia.
Chúc gia thấy người nhà họ Dương đến rồi liền tự mình ra mở cổng đón tiếp. Dương Vinh cùng Lục Nguyên Sướng trình lên hai con nhạn, gương mặt Chúc Bảo trường liền cười nở như hoa.
Dĩ nhiên là hắn biết, nếu không có chuẩn bị trước, bây giờ phải tìm cho được chim nhạn đem về sẽ có biết bao là khó khăn. Nhưng hắn đã nhận Cố Tiểu Phù về làm nghĩa nữ, mà Cố Tiểu Phù lại là đứa trẻ hiểu chuyện như vậy. Hơn nữa, khi nghĩ tới những gian khổ mà Cố Tiểu Phù đã phải trải qua trước đây, Chúc Bảo trường lại cảm thấy thương tiếc không thôi. Hắn đã đem Cố Tiểu Phù xót thương đến tận trong tâm khảm. Không có nhạn làm mối cũng không phải là quá không hợp lý, nhưng vì Chúc Bảo trường đau lòng Cố Tiểu Phù, không muốn nàng bị người ta gièm pha nhiều chuyện, vì vậy mà cắn chết lễ nghi không tha.
Bây giờ hắn thấy Lục Nguyên Sướng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã lấy được hai con nhạn trở về, thì rõ ràng đây phải là một người vừa rất có bản lĩnh lại vừa rất để bụng. Song nhạn cùng đến, cầm sắt hợp minh, Lục Nguyên Sướng đây là mượn nhạn để nói rõ tấm lòng của mình đời này nàng đối với Cố Tiểu Phù tình so với sắt còn bền hơn, một đời một đôi không chia lìa.
Chúc Bảo trường đối với Lục Nguyên Sướng cực thoả mãn, bà mối Triệu chỉ vừa nói chuyện hắn đã lập tức đồng ý việc cho hai người kết hôn. Bởi vì Lục Nguyên Sướng qua năm mới xong liền phải đi vào quân ngũ, nên trong ngày đó người hai nhà liền trao đổi thiếp canh, nhờ thầy tướng số xem bát tự mà đoán mệnh hai đứa trẻ.
Lục Nguyên Sướng mệnh phạm Thất sát cũng không phải là tự dưng không có lửa mà lại có khói, bát tự của nàng, đúng là thuộc mệnh Thất Sát cô tinh. Không chỉ có khắc phụ khắc mẫu, khắc mọi vật đang sống, mà ngay cả bản thân cũng không thể tránh được. Cầm tinh mệnh cách như vậy thì nàng là người có tính cách thẳng thắn, thoải mái, trong xấu xa lại có tốt đẹp, vì vậy hiện tại để đoán được mệnh của nàng trong tương lai thì thật khó mà nói được rõ ràng.
Có điều mệnh cách của Cố Tiểu Phù vừa vặn lại là đối lập mệnh của Lục Nguyên Sướng, nàng là mệnh vượng phu tránh họa. Lục Nguyên Sướng vốn là Hình Trùng dường như đã bị Cố Tiểu Phù phá, bởi vậy mệnh của hai người là bổ sung hỗ trợ cho nhau, là nhân duyên tốt nhất.
Sau khi xem bát tự có được kết quả, hai đại gia đình đều cực kỳ cao hứng. Có thể có được nhân duyên nam nữ tốt đẹp như vậy, đối với trưởng bối mà nói là chuyện vui mừng nhất. Mà Dương Đại nương đúng là tạ ơn ông Trời. Nàng vui mừng vì lúc trước Dương Minh cùng Lục Nguyên Sướng đã không nghe theo lời phản đối của mình mà ghét bỏ thân phận của Cố Tiểu Phù. Nếu không phải vậy, thay bằng một cô gái tầm thường khác thì làm sao át được sát khí của Lục Nguyên Sướng đây?
Lúc này Lục Nguyên Sướng nghe thấy kỳ vọng của mọi người đối với nàng thì chỉ cười cười, vậy nhưng hai lòng tay đầy mồ hôi lại lén lút chà xát vào nhau. Câu chuyện vượng phu theo kiểu hư vô, không có căn cứ này nàng chưa từng tin vào. Nàng cũng chưa từng nuôi mộng chí lớn, nàng không ham danh tiếng hoặc làm quan lớn gì đó, chỉ cần có được Cố Tiểu Phù làm bạn ở bên cạnh mình, như vậy là được rồi.
Chỉ có Tiểu Cửu là không bị không khí vui mừng ở đại sảnh ảnh hưởng đến. Nó không ngừng lôi kéo ống quần của Lục Nguyên Sướng. Nó rất muốn được thấy Cố Tiểu Phù, nó nhớ mẹ lắm rồi.
Lục Nguyên Sướng cũng rất muốn gặp Cố Tiểu Phù, nhưng cho đến tận khi tiệc tối đã bắt đầu cũng không thấy bóng người Cố Tiểu Phù đâu. Hai nhà đang bàn bạc chuyện hôn nhân thì hai trẻ làm sao được phép gặp mặt. Cố Tiểu Phù biết hết mọi chuyện xảy ra ở ngoài phòng khách. Nàng cũng cực kỳ muốn gặp Lục Nguyên Sướng, nhưng mà Chúc Đại nương vẫn giữ nàng ở lại trong phòng học phép tắc.
"Phù nương, sai rồi. Uống trà thì phải làm như thế này."
"Phù nương, sai rồi. Đối với người ngang hàng thì khi hành lễ không cần cúi xuống quá nhiều như vậy."
"Phù nương, lại sai rồi..."
"Lão nương, là tại ta ngu dốt." Cố Tiểu Phù xấu hổ nói. Ngày hôm nay nàng liên tiếp phạm sai lầm, ngay cả mình cũng cảm thấy không chấp nhận được.
"Hôm nay học tới đây thôi. Ngươi là một đứa trẻ rất thông minh, vài ngày trước đó còn học được rất tốt, hôm nay sợ là nhớ Lục Đại lang quá mà thôi." Chúc Đại nương bất đắc dĩ nói.
Nàng cũng từng trải qua một thời tuổi trẻ nên quá hiểu chút tâm tư của con gái. Nhưng Cố Tiểu Phù chỉ có thể ở lại Chúc gia không được mấy ngày nữa, trong lòng Chúc Đại nương vô cùng sốt ruột a. Sau này Lục Nguyên Sướng sẽ lập được chiến công, làm nên đại nghiệp, Cố Tiểu Phù làm chính thất của Lục Nguyên Sướng dĩ nhiên là sẽ có không ít xã giao. Nếu để cho lễ tiết xảy ra sơ sót, đến lúc đó không chỉ có Cố Tiểu Phù không còn mặt mũi, mà ngay cả Lục Nguyên Sướng cũng sẽ bị người ta cười nhạo.
"Mẹ, để Phù nương nghỉ ngơi đi đã. Ta thấy hôm nay Phù nương có học cái gì cũng không nhập tâm, mà tâm này của nàng a, sớm đã bay đến ngoài phòng khách rồi." Chúc tiểu thư trêu ghẹo. Sau mấy ngày ở chung, tình tỷ muội giữa nàng cùng Cố Tiểu Phù càng ngày càng sâu, da mặt Cố Tiểu Phù lại mỏng, rất dễ thẹn thùng, vì vậy mà Chúc tiểu thư đặc biệt thích trêu chọc cô em gái này.
"Đại tỷ!"
Quả nhiên, Cố Tiểu Phù nghe nói như vậy thì xấu hổ đỏ mặt hờn dỗi, làm cho Chúc tiểu thư cười đến run rẩy cả người, Chúc Đại nương cũng vui vẻ cười theo. Sự gắn bó giữa Cố Tiểu Phù cùng Chúc gia càng ngày càng sâu nặng, hơn hẳn những gì nàng đã có từ trước đến nay.
Chúc Đại nương dẫn Chúc tiểu thư đi ra ngoài để tiếp đãi khách, trong phòng Cố Tiểu Phù nháy mắt yên tĩnh trở lại. Nàng cầm lấy áo cưới lên, lẳng lặng tiếp tục thêu. Nghĩ đến Lục Nguyên Sướng, trên mặt lại xuất hiện nụ cười ôn nhu.
"A ô ~ "
"Tiểu Cửu!" Trong khi đang yên tĩnh như vậy, đột nhiên Cố Tiểu Phù thấy Tiểu Cửu hiện ra ngay trước mặt mình. Nàng vội vàng đặt áo cưới xuống, vui mừng đem Tiểu Cửu ôm vào trong ngực.
Tiểu Cửu không ngừng liếm Cố Tiểu Phù. Từ nhỏ đến lớn, nó chưa từng có một ngày rời khỏi Cố Tiểu Phù, đã mấy ngày nay phải chia lìa làm nó sắp hỏng rồi.
"Tiểu Cửu, có phải cha mang ngươi đến hay không? Ngươi cùng cha ở nhà vẫn khỏe chứ? Cha có để ngươi phải đói bụng hay không? Cha có đúng hạn uống thuốc hay không?..."
Cố Tiểu Phù quá mừng rỡ, đến nỗi nàng vừa ôm Tiểu Cửu vừa nói năng lộn xộn. Hai mẹ con ở trong phòng nói liên miên, không cần biết đối phương nghe có hiểu lời của mình hay không. Tiểu Cửu rất muốn nói cho Cố Tiểu Phù nghe về cuộc tao ngộ ở trong núi của nó cùng Lục Nguyên Sướng, nhưng vì Cố Tiểu Phù đang quá kích động nên không nhìn ra được Tiểu Cửu không bình thường.
Suốt đêm đó, Tiểu Cửu ngủ lại trong phòng của Cố Tiểu Phù, điều này làm cho Lục Nguyên Sướng cực kỳ ước ao. Có điều lần này nàng đúng là tính tình cực kỳ nhẫn nại, không có nhân màn đêm mà xông vào nội viện. Ngược lại, hôn kỳ của nàng cùng Cố Tiểu Phù đã định là vào ngày mười lăm tiết nguyên tiêu, từ giờ đến ngày đó cũng không còn mấy ngày nữa. Nàng cũng không muốn bị người nhà họ Chúc bắt gặp, như thế sẽ chỉ làm khó dễ Cố Tiểu Phù.
Vì hôn kỳ căng thẳng, ngày hôm sau người nhà họ Dương liền trở về thôn Lạc Khê, rồi bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ. Vì thôn Lạc Khê chính là nơi sẽ diễn ra lễ cưới, vì vậy mà phải làm sao cho nơi đây thật long trọng.
Lục gia lại được một lần nữa làm mới, các nơi đều được dán vào hai chữ song hỉ màu đỏ, ngay đến cả Tiểu Cửu cũng được mặc quần áo màu đỏ. Gà, vịt, thịt, cá và vân vân đều do Quản lão đại mua giúp từ Phần Thành đem đến, ngay cả phủ tướng quân cũng sớm đưa quà tặng tới.
Lục Nguyên Sướng phi thường phóng khoáng. Nàng để cho Dương Minh thay mình thông báo cho mọi người trong thôn, đến ngày diễn ra tiệc cưới, từng nhà chỉ cần đến Lục gia nói lời chúc mừng thì đều có thể thoải mái ăn uống. Lục Nguyên Sướng tự biết danh tiếng của mình không có ảnh hưởng bao nhiêu đối với những người ít hiểu biết, mà nàng lại không muốn hôn lễ của mình cùng Cố Tiểu Phù lại lạnh lùng vắng vẻ. Vì vậy liền dùng một chiêu này, lột bỏ đi sự tĩnh lặng thường có trước đây của Lục gia.
Các thôn dân nghe được tin này dĩ nhiên là cao hứng. Ngày mười bốn hôm ấy, cửa viện Lục gia bắt đầu mở tiệc. Người trong thôn đều mang theo vợ con cháu chắt hướng về Lục Nguyên Sướng chúc mừng. Trong chốc lát, cái tiểu viện nằm lẻ loi ở phía đông thôn Lạc Khê trở thành nơi náo nhiệt nhất trong thôn.
Vì không phải ngày cưới chính thức nên Lục Nguyên Sướng cũng không uống nhiều. Chờ đến khi tửu yến kết thúc, nàng đứng ở trong viện nhìn về bầu trời phương bắc, nơi có chòm Thất Tinh Bắc Đẩu treo cao sáng lấp lánh, trong lòng có vô cùng cảm khái. Rốt cục, nàng cũng thành gia lập nghiệp. Cha mẹ, các ngươi ở trên trời nhất định sẽ rất vui mừng, A Nguyên bây giờ đã trưởng thành, A Nguyên không còn lẻ loi một mình nữa.
Lúc này ở Chúc gia cũng cực kỳ bận rộn. Khi màn đêm sắp buông xuống, Chúc Đại nương vì là mẹ của Cố Tiểu Phù nên tự mình làm bề trên cho nàng, trước mặt là một đám phụ nhân của Chúc gia đang vây quanh Cố Tiểu Phù nói lời chúc phúc.
"Thứ nhất chúc tình mặn nồng trước sau như một, thứ hai chúc cùng nhau đến khi tóc mi cùng bạc, thứ ba chúc con cháu đầy sảnh đường..."
Cố Tiểu Phù nhìn gương mặt đầy vẻ từ ái của Chúc Đại nương, nàng đứng dậy rồi quỳ gối trước mặt Chúc Đại nương cảm kích nói: "Lão nương, đời này của Phù nương thật là đại phúc khi được lão nương dành cho ta tấm lòng ưu ái đến như vậy."
"Đứa nhỏ ngốc này, nói những lời này làm cái gì. Một khi ngươi đã gọi ta một tiếng lão nương, ta liền coi ngươi là con gái tự mình sinh dưỡng mà đối xử. Sau này đi tới Lục gia, nhớ chăm sóc Lục Đại lang cho thật tốt. Hai người phải cùng nhau hợp lực, làm sao cho cuộc sống gia đình ổn thỏa, được như vậy thì trong lòng lão nương cũng là thỏa mãn." Suốt mấy ngày sớm chiều chung sống, Chúc Đại nương đối với Cố Tiểu Phù rất hiểu chuyện đã có cảm tình rất sâu. Nghĩ đến việc ngày mai Cố Tiểu Phù xuất giá, trong lòng như thế nào cũng cảm thấy không nỡ, vì vậy mà viền mắt đều đỏ.
"Mẹ, Phù nương, các ngươi đây là làm sao vậy? Đang là ngày đại hỉ, ta nên cao hứng mới đúng chứ." Chúc tiểu thư vừa lau lệ vừa khuyên nhủ. Nàng cũng không nỡ lòng rời xa Cố Tiểu Phù, nhanh như vậy đã gả đi rồi.
"Nhìn ta xem, cao tuổi rồi mà không khác gì cái đứa con gái nhỏ." Chúc Đại nương lau lệ rồi tự cười giễu mình.
Các phụ nhân đang đứng chung quanh cũng nói lời an ủi. Trong chốc lát, trong phòng cực kỳ náo nhiệt.
Giữa lúc Chúc Đại nương chải tóc cho Cố Tiểu Phù theo phong tục thì Chúc Bảo trường trầm mặt đi vào phòng. Hắn tỏ ra không vui khi nói: "Phù nương, mẹ đẻ của ngươi đến đây, đang muốn gặp ngươi."
Trong nháy mắt, cả căn phòng trở nên cực kỳ an tĩnh. Nếu nói con gái ruột xuất giá, cha mẹ tới gặp cũng là hợp lý. Có điều người nhà họ Chúc đối với người nhà họ Cố tất cả đều là nhìn không lọt mắt. Thực sự là hành động của người nhà họ Cố đã quá mức rồi. Bản thân Cố Tiểu Phù đã bán cho Lục Nguyên Sướng, cùng Cố gia quan hệ đã không còn. Hiện nay, Cố Tiểu Phù là con gái của Chúc gia, lúc này mà tới cửa, làm sao người nhà họ Chúc lại không suy nghĩ nhiều.
Có lẽ đến là để nháo một lần. Có lẽ đến là để đòi một chỗ tình thân. Thế nhưng, ban nãy Chúc Bảo trường có xem qua tình hình thì lại không cảm thấy người nhà họ Cố tới đây là vì chuyện đưa gả của Cố Tiểu Phù.
"Cha nuôi, có thể để cho mẹ ta đến đây gặp ta có được không?" Cố Tiểu Phù cẩn thận từng li từng tí một mà hỏi. Thái độ của người nhà họ Chúc như vậy, làm sao nàng lại không hiểu đây, trong khi nàng thân là tân nương chờ gả đi, không thể ra khỏi cửa mà đi gặp người được.
"Cũng được, nếu có chuyện gì thì Phù nương không cần phải giấu ta, biết chưa?" Chúc Bảo trường theo ý của Cố Tiểu Phù, sau đó dẫn theo mấy phụ nhân đang ở trong phòng đi ra ngoài.
Cố Đại nương thấp thỏm tiến vào gian phòng của Cố Tiểu Phù. Cái nàng nhìn thấy là trong phòng bố trí cực kỳ thanh nhã, mà cử chỉ, khí chất Cố Tiểu Phù càng ngày càng trở nên cao quý. Trong lòng nàng không khỏi bồn chồn. Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, Cố Tiểu Phù đã được định trước là không thể cứ sống cuộc sống bình thường của thôn dân mãi.
"Mẹ!" Cố Tiểu Phù thấy vẻ mặt đầy tang thương của Cố đại nương, trong lòng không khỏi xấu hổ đến cực điểm. Nàng ở Chúc gia đã có được cuộc sống quá tốt, nhưng dù sao cũng đã là người trong nhà cùng nhau trải qua nhiều năm như vậy, làm sao trong lòng nàng lại không khổ sở cho được.
"Phù nương." Đến cùng là đứa trẻ chính mình nuôi lớn lên, Cố đại nương thấy Cố Tiểu Phù như vậy thì không nhịn được mà tiến tới, ôm chặt lấy nàng.
"Mẹ, ngày mai ta sẽ xuất giá, vậy nhưng không thể đường đường chính chính cho hai lão các ngươi cái dập đầu. Ta... trong lòng ta thật khó chịu." Ở Chúc gia mấy ngày nay, trong lòng Cố Tiểu Phù ngoại trừ nhớ Lục Nguyên Sướng, điều làm nàng nghĩ đến nhiều nhất chính là người nhà họ Cố. Hôm nay nhìn thấy, trong lòng cực kỳ cảm khái, vì vậy nàng vừa nói vừa quỳ gối trước mặt Cố Đại nương.
"Phù nương, không được! Mau đứng lên, trên đất rất lạnh." Cố Đại nương thấy thế thì trong lòng rối rắm đến cực điểm.
"Làm con gái vì mẹ mà quỳ xuống, có gì không thể." Cố Tiểu Phù vẫn quỳ trên mặt đất không muốn đứng dậy. Lần quỳ lễ này sợ là một lần cuối cùng của đời này. Sau khi nàng gả vào Lục gia rồi, người nhà họ Cố sợ là không còn được nhận lễ này từ nàng nữa.
"Con ngoan, ngươi mau đứng lên! Mẹ có lời muốn nói với ngươi." Cố Đại nương bị Cố Tiểu Phù làm cho tay chân trở nên luống cuống. Nàng nghĩ đến việc đã thương nghị cùng Cố lão cha ở trong nhà mà không khỏi có chút do dự.
"Mẹ, ngài ngồi xuống đi. Trà đây. Mọi người trong nhà vẫn khỏe chứ?" Cố Tiểu Phù đứng dậy, kéo Cố Đại nương ngồi xuống rồi cuống quýt hỏi thăm.
"Tốt, chúng ta đều rất tốt. Trước đó vài ngày Lục đại quan nhân còn cho người ta đưa tới không ít thịt. Ở cái tuổi này của ta như thế là đã rất tốt, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Khúc đầu, Cố Tiểu Phù còn vui mừng vì là Lục Nguyên Sướng tri kỷ đây, nào ngờ còn có đoạn sau.
"Chỉ là Lục đại quan nhân lại cho người nhắn lại với chúng ta, sau này người nhà chúng ta không được đến Lục gia tìm ngươi nữa." Cố Đại nương lúng túng nói. Nếu không vì Lục Nguyên Sướng nói ra những lời này thì hôm nay nàng cũng sẽ không tới Chúc gia để gặp Cố Tiểu Phù.
Cố Tiểu Phù nghe vậy, niềm vui trong lòng mới vừa nhen nhúm đã biến mất hầu như không còn, cay đắng dần dần kéo tới. Nàng đã đoán được trước việc này mà không trách Lục Nguyên Sướng. Nhưng cứ như vậy xóa sạch mọi quan hệ, thực lòng nàng rất không muốn. Lúc trước Lục Nguyên Sướng tự ý để cho nàng bái Chúc Bảo trường làm cha nuôi, trong lòng Cố Tiểu Phù đã là không hài lòng. Tuy nói người nhà họ Cố không tốt nhưng đó vẫn là thân nhân của nàng, đánh gãy xương còn liền với gân, làm sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ được.
Nhưng dù vậy thì nàng vẫn sẽ ngoan ngoãn nghe theo Lục Nguyên Sướng sắp đặt, cho dù đã không cùng nàng nói qua chuyện về Cố gia, bởi nàng thông cảm cho tình cảnh Lục Nguyên Sướng. Bởi vì nàng đã quá hiểu, nếu vẫn cùng Cố gia gặp nhau quá nhiều, đi lại quá nhiều thì tất nhiên Cố gia nhất định sẽ bám lấy Lục Nguyên Sướng không tha. Tình huống như thế thì đúng là Cố Tiểu Phù cung không muốn thấy.
"Mẹ, đây chính là việc mà ngài muốn nói cùng ta hay sao? Nhưng mà xuất giá tòng phu, Đại lang nói như thế, ta làm sao phản đối được đây?" Cố Tiểu Phù cũng không ngốc. Hẳn là Lục Nguyên Sướng đã lường trước điều gì đó cho nên mới làm tuyệt tình đến như vậy được.
"Không phải. Ta đến chuyến này là có một chuyện cực kỳ quan trọng phải nói cho ngươi biết. Chỉ sợ là sau khi nói rồi, trong lòng ngươi sẽ không mấy dễ chịu." Cố Đại nương không dám đối diện cùng Cố Tiểu Phù. Nàng cảm thấy con mắt Cố Tiểu Phù sáng quá mức, dường như có thể nhìn thấu chính mình.
"Mẹ, có chuyện gì ngài đừng ngại nói ra, ta là người một nhà. Nếu là trong nhà quá khó khăn, ta sẽ lựa lúc, buông tha mặt mũi mà van cầu Đại lang." Cố Tiểu Phù an ủi.
"Chuyện này đã chôn mười mấy năm ở trong lòng ta, nó vẫn luôn làm cho ta khó chịu. Hôm nay ngươi sắp xuất giá, hơn nữa cũng đã trưởng thành. Việc này cha ngươi đã cùng ta thương nghị, hôm nay nhất định phải nói cho ngươi biết."
Cố Tiểu Phù nhìn mặt Cố Đại nương biến hoá thất thường thì tim đập như trống chầu, hay là điều nàng vẫn phỏng đoán đã đúng rồi?
"Phù nương, ngươi không phải do ta sinh ra."
"Cái gì?"
"Phù nương, ngươi đừng nóng vội, hãy từ từ nghe ta nói." Cố Đại nương cẩn thận kéo tay áo của Cố Tiểu Phù, nàng nói: "Năm đó, Nhung Địch bị đuổi ra đến biên giới, ta cùng cha ngươi liền dẫn ca ca tỷ tỷ của ngươi định cư ở thôn Phượng Dương. Một hôm đúng vào ban đêm, đột nhiên một phụ nhân xông vào, máu me khắp người, trong tay nàng ôm theo ngươi. Lúc đó nàng đã bị thương rất nặng. Ta cùng ngươi cha không dám để cho nàng lưu lại, nàng liền khổ sở cầu xin chúng ta nhận lấy ngươi, bản thân mình thì một người rời đi, nói là qua chút thời gian sẽ tới đón ngươi về."
"Khi đó đại chiến mới vừa kết thúc, nhà nhà đều phải trải qua tháng ngày hết sức gian nan. Trong nhà chúng ta lại còn có đến ba đứa hài tử, chính mình cũng ăn không đủ no, làm sao có thể nuôi sống ngươi đây. Nhưng lúc đó ngươi đói bụng đến mức phải khóc lên, khiến cho ta mềm lòng, cho ngươi bú một chút. Ai ngờ ngươi lại lôi kéo tay ta không buông. Ta thấy bộ dạng ngươi nho nhỏ, không đành lòng nên liền giữ ngươi lại."
"Ta cùng cha ngươi chờ rồi lại chờ, nhưng phụ nhân kia không hề xuất hiện. Lúc đó nàng vội vã rời đi, cũng không lưu lại lời nhắn nhủ gì, vì vậy chúng ta cũng không biết ngươi là con cái nhà ai. Sau khi nàng rời đi, ngày hôm sau liền có một đội quân Nhung Địch kéo tới, không biết khắp tứ phía tìm cái gì. Ta cùng cha ngươi cho là bọn họ hẳn là đến tìm ngươi, vì vậy liền đưa ngươi giấu đi. Ngươi luôn luôn thật biết điều, không hề khóc nháo. Nhung Địch tìm không được, liền rời đi. Tiếp sau đó, chính là nạn châu chấu, trong nhà thực sự là đến cọng rau cũng kiếm không ra. Cha ngươi không còn cách nào, đành phải lấy một vòng tay bằng vàng ngươi luôn mang trên tay bán đi mới làm cho người một nhà sống sót."
Cố Tiểu Phù bị chấn kinh đến mức há hốc miệng mà không biết nói cái gì cho phải. Quả nhiên đúng như nàng suy nghĩ, nàng thật sự không phải do Cố gia sinh ra! Vì sao phụ nhân đưa nàng đi cùng lại dính dáng đến Nhung Địch? Vì sao lúc đưa nàng đến Cố gia lại máu me khắp người? Lúc đó thực ra là xảy ra chuyện gì? Mà nàng lại là con cái nhà ai?
"Phù nương, đây là vòng tay còn lại của ngươi. Hôm nay mẹ liền trả lại cho ngươi. Nếu là sau này có tìm được người nhà thì cũng có vật làm chứng." Cố Đại nương đem vòng tay từ trong ngực móc ra đặt ở trước mặt Cố Tiểu Phù.
Cố Tiểu Phù ngơ ngác cầm lấy cái vòng tay nhỏ bằng vàng, không còn nghĩ được cái gì, nước mắt dần dần chảy xuống. Thì ra người nhà họ Cố bạc đãi chính mình như vậy là bởi vì không phải do họ đã sinh ra mình. Cũng khó trách, nếu đã không phải thân sinh thì việc gì phải dốc lòng chăm sóc, mà thân thiết với nàng? Cố Tiểu Phù, từ nay về sau nàng chính là cô nhi hay sao? Phụ nhân bị thương kia là người mẹ đã sinh ra nàng hay sao? Bây giờ nàng phải đi đâu mới tìm được người thân của mình?
"Phù nương, ngươi cũng biết Cố gia chúng ta nghèo khó, nhưng mà dù chúng ta có khó hơn nữa cũng đã thay ngươi bảo vệ vật duy nhất này để làm bằng chứng cho ngươi gặp người thân sau này. Đại ca ngươi đến hôm nay cũng không cưới được vợ, trong nhà ăn bữa trước không có bữa sau. Ta cùng ngươi cha tuy chăm sóc ngươi không phải là rất tốt nhưng cũng phải nhọc nhằn khổ sở mới đem ngươi nuôi lớn. Vì vậy ngươi có thể cho chúng ta hai mươi lượng bạc được hay không? Dể cho đại ca ngươi có thể lấy được vợ, để Cố gia ta có được hậu thế?"
Cố Tiểu Phù còn chưa thấu đáo tình cảnh hiện tại của chính mình, bây giờ lại nghe mấy câu nói như vậy nàng cảm thấy trong lòng dị thường bi thương. Hôm nay Cố gia nói cho nàng biết về thân thế của mình là bởi vì lời nói kia của Lục Nguyên Sướng. Bọn họ hiểu rằng sẽ không bao giờ có thể tiếp tục chiếm được lợi lộc từ Lục gia nữa rồi. Nếu nàng, Cố Tiểu Phù, đã trở nên vô dụng với Cố gia thì không bằng bỏ qua, đem vòng tay đổi lấy bạc!
Nạn châu chấu năm đó, biết bao nhà cũng đã phải cầm cố, vì thế mà chuyện làm ăn của các hiệu cầm đồ vô cùng tốt, việc xuất hiện một vòng tay bằng vàng cũng không phải là chuyện quá đặc biệt. Nhưng hiện tại, nếu lại đem vòng tay ấy bán ra ngoài, nói không chắc còn phải đem phiền phức rước vào thân. Nếu như vòng tay sẽ gây nên sự chú ý, không bằng trả lại cho Cố Tiểu Phù, kiếm lại một chút ngân lượng cũng không tồi!
Thực là một bước tính toán thật hay!
Cố Tiểu Phù cực thông minh, ý nghĩ của người nhà họ Cố, nàng vừa nhìn liền biết. Lúc này mới hiểu ra vì sao mà họ lạnh nhạt. Cũng phải thôi, nàng ăn cơm của Cố gia nhiều năm như vậy, nàng bú qua sữa của Cố Đại nương, nàng đã có một gia đình, như vậy rõ ràng là nàng nợ Cố gia!
Cố Tiểu Phù chuyển từ đau thương sang phẫn nộ. Cho dù tính tình nàng có tốt thì cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Nàng cầm ra tấm ngân phiếu hai mươi lạng là tiền lễ hỏi Lục Nguyên Sướng cho nàng đặt ở trước mặt Cố Đại nương rồi trầm giọng nói: "Ta cảm ơn công ơn nuôi dưỡng của Cố gia. Nơi này có hai mươi lượng bạc, chính là ân tình còn lại với Cố gia ngươi. Từ nay về sau, ta cùng Cố gia ngươi nếu không tới hoàng tuyền sẽ không gặp gỡ!"
Cố Đại nương xấu hổ cầm ngân phiếu đi ngay. Cố Tiểu Phù nắm cái vòng tay thật chặt, nàng ngồi ở một bên giường yên lặng rơi lệ. Phụ nhân đã vì nàng không để ý tính mạng kia, có phải là mẹ nàng hay không? Phụ nhân kia có còn ở nhân gian hay không? Người thân của nàng tại sao lại không tới tìm nàng?
Chúc Đại nương vào nhà thấy thế thì sợ đến sắc mặt đều biến đổi. Nàng đưa tay ôm lấy Cố Tiểu Phù mà đau lòng nói: "Phù nương, đừng sợ, ngươi còn có lão nương đây."
Cố Tiểu Phù nghe vậy thì ôm chặt lấy Chúc Đại nương, khóc rống lên. Vì sao một người mới quen biết không lâu lại tốt với nàng như vậy, trong khi người nuôi lớn nàng lại lạnh lùng như vậy, còn người đã sinh ra nàng thì lại đem nàng bỏ qua?
"Phù nương, con ngoan, chúng ta không cần phải khóc. Hôm nay ngươi sẽ lập gia đình, khóc sẽ làm cho mắt bị sưng, sẽ không dễ nhìn. Lục Đại lang còn ở chờ ngươi đấy. Hắn cũng là đứa trẻ tốt, hắn sẽ chăm sóc ngươi. Nếu như hắn mà chăm sóc ngươi không được, ngươi hãy trở về Chúc gia, cha mẹ nhất định vì ngươi làm chủ." Chúc Đại nương nhịn không được mà vỗ về đầu Cố Tiểu Phù để an ủi. Nàng rất muốn biết thật ra người nhà họ Cố đã nói cái gì cùng Cố Tiểu Phù mà làm cho con người thường ngày vốn rất đoan trang, thận trọng lại thất thố đến như thế.
Cố Tiểu Phù khóc rất lâu mới dần dần bình phục tâm tình của mình. Lời của Chúc Đại nương nàng đã nghe vào. Nếu như trên đời này chỉ còn dư lại một người đối tốt được với nàng, người kia chính là Lục Nguyên Sướng. Cố Tiểu Phù tin tưởng, đời này Lục Nguyên Sướng quyết không phụ nàng.
Thôi, từ đây trở đi cầu trở về cầu, đường trở về đường. Nàng chỉ cần dốc lòng vì Lục Nguyên Sướng, sống cho thật tốt. Những chuyện cũ kia rồi cũng sẽ theo gió bay đi mà thôi.
"Lão nương, ta không sao. Chỉ là sẽ phải xuất giá nên trong lòng không khỏi có chút sợ sệt." Cố Tiểu Phù lau đi giọt lệ kiên cường nói.
"Con ngoan, lão nương thay ngươi lau đi chỗ đã trang điểm. Ta muốn con thật vui vẻ mà làm cái cô dâu xinh đẹp, có được không?" Chúc Đại nương nghe nói vậy liền biết được Cố Tiểu Phù không tiện nói thêm nên cũng đem lời đối phó cho qua.
Rửa mặt xong lại trang điểm lại, phủ thêm áo cưới màu đỏ. Nhìn trong gương Cố Tiểu Phù thật có khác xa với vẻ thanh lệ trước đây, thay vào đó là cái vẻ cực kỳ kiều mị, một đám phụ nhân ở trong phòng không nhịn được mà cùng than thở.
"Tiểu cô cô, Lục dượng đến rồi, Lục dượng tới đón ngươi!" Chúc Tiểu Đại lang nói bằng cái giọng trong trẻo, non nớt hướng về Cố Tiểu Phù hô to báo hỉ.
Cố Tiểu Phù nghe thấy tiếng pháo nổ bên ngoài thì trong lòng không khỏi kích động. Rốt cục, nàng cũng được gả làm vợ cho Lục Nguyên Sướng.
Danh sách chương