"Nếu đúng là như lời ngươi nói thì đứa bé này đến tột cùng là từ đâu mà đến?"
Đối mặt với nghi vấn của Lục Nguyên Sướng, Cố Tiểu Phù không có gì để nói. Cho dù về mặt tình cảm Lục Nguyên Sướng vẫn tin tưởng vào mình, nhưng hiện thực lại bày ra ở trước mắt: hai cô gái với nhau, làm sao sẽ có hài tử được đây?
"A Nguyên, ta không biết. Ta rất sợ. Ngươi nói hắn có thể không phải đơn thuần là hài tử, mà là... mà là... yêu nghiệt hay không?" Cố Tiểu Phù nói mà thân thể khẽ run rẩy. Đối mặt với một việc mà không biết sự thật ra sao, lại còn là sự việc phát sinh ở trên người mình, nàng có thể nào không sợ được đây.
Lục Nguyên Sướng ôm lấy Cố Tiểu Phù, nhẹ nhàng vỗ về trên lưng để cho nàng bình tâm trở lại. Nhưng trong lòng nàng lại nghĩ có lẽ đã có tên dâm tặc nào đó dùng mê hương hoặc đồ vật tương tự đối với Cố Tiểu Phù, làm cho Cố Tiểu Phù không nhận ra được mình đã bị cưỡng hiếp. Nhưng nói vậy cũng thật khó mà có sức thuyết phục. Cố Tiểu Phù không nhận ra sự việc xảy ra đã đành, nhưng đối với thân thể mình lẽ nào lại không biết? Hành phòng qua đi rồi sẽ còn lưu lại dấu vết, vậy sao lại không có nửa điểm phát hiện?
"Không sợ, nếu là thật sự có yêu nghiệt thì nó làm sao trụ được với sát khí của ta!" Lục Nguyên Sướng che giấu nghi hoặc trong lòng để an ủi.
"A Nguyên, không cho ngươi nói về bản thân mình như vậy." Cố Tiểu Phù nghe nói thế liềm vội vã dùng tay che miệng Lục Nguyên Sướng lại. Thật không dễ dàng khi rời xa thôn Lạc Khê để thoát khỏi những lời đồn đại kia, nàng làm sao lại để cho Lục Nguyên Sướng lại phải thêm một lần nữa gánh vác tiếng xấu như vậy?
"Đứa nhỏ này, có lẽ là vì trời cao thương tình mà cố ý ban cho chúng ta." Lục Nguyên Sướng kéo tay Cố Tiểu Phù xuống rồi chậm rãi nói.
Nếu như nàng đã lựa chọn tin tưởng Cố Tiểu Phù, vậy chỉ còn có thể quy kết sự có mặt của hài tử là có người bắt nạt Cố Tiểu Phù. Nàng không tin vào quỷ thần, không tin vào số mệnh là mấy. Cái gì mà Thiên Tứ, cái gì mà yêu ma quỷ quái? Tất cả đều chỉ là những chuyện dùng để lừa gạt những phụ nhân dốt nát mà thôi. Tất cả mọi việc, đều là do con người gây nên cả! Nàng đã quyết định chủ ý, sau này phải lưu tâm nhất cử nhất động của Cố Tiểu Phù. Từ trong bóng tối mà truy tra, nhất định phải đem tên dâm tặc kia bắt lại cho được. Sự hấp dẫn của Cố Tiểu Phù thì Lục Nguyên Sướng lại đã quá rõ ràng, nếu đã được hưởng qua một lần, liền muốn ngừng mà không được. Nàng tin chắc chắn rằng cái tên dâm tặc kia hẳn sẽ lại còn xuất hiện một lần nữa.
Với một chuyện đáng sợ như vậy, làm sao Cố Tiểu Phù có thể dễ dàng tiếp thu được đây. Nàng lại không phải là người ngu, nàng đã xem qua không ít sách sử, trong sách cũng đã ghi chép rất nhiều vu sâu độc thuật*, nhưng là bất kể thần kỳ như thế nào, thì những "Thần lực" kia cũng đều là do người sáng tạo nên mà thôi. Vì vậy mà câu chuyện quỷ thần là không thể đáng tin. Nhưng nàng thật hi vọng đúng như lời Lục Nguyên Sướng vừa nói, đây là hài tử của các nàng. Cố Tiểu Phù vuốt bụng dưới của mình mà nghĩ thầm: Nếu là hài tử của Lục Nguyên Sướng thì thật tốt biết bao nhiêu.
Trong khi đôi trẻ còn đang nghi hoặc cùng bàng hoàng thì những người khác lại là rất vui mừng. Trời vừa sáng Dương Vinh liền ra ngoài mua pháo, ở trước cửa tiểu viện Lục gia báo hỉ. Còn Chúc Đại nương thì vừa dùng qua điểm tâm liền vội vã chạy tới Lục gia. Tối hôm qua nghe lang trung nói Cố Tiểu Phù thân thể yếu đuối, nàng lo lắng đến nửa đêm rồi vẫn không ngủ được, trời vừa sáng liền đi thu thập đồ bổ rồi tự mình đưa tới. Đi theo nàng còn có một vị danh y về phụ khoa trong thành.
* Vu sâu độc thuật: Phù thủy cùng ma thuật hiểm độc
"Ôi này! Đang là giữa ban ngày đó nha!" Trân nương dẫn Chúc Đại nương cùng lang trung đi vào cửa thì thấy Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù vẫn đang còn ôm nhau, đôi trẻ này còn không phải sẽ xấu hổ đến phát hoảng hay sao? May nhờ Chúc Đại nương vẫn đi sau vài bước, nếu không thì sau này hai đứa trẻ làm sao còn nhìn được mặt trưởng bối đây.
Cố Tiểu Phù bị một tiếng kêu này của Trân nương mà sợ đến mức vội vàng chui ra từ trong lòng Lục Nguyên Sướng chạy trốn. Lục Nguyên Sướng cũng ngượng ngùng đứng dậy, đang giữa ban ngày mà ở trước mặt trưởng bối tuyên dâm, thực là có chút hoang đường. Thường ngày nếu là Lục Nguyên Sướng ở nhà, Trân nương cũng sẽ không chủ động đến đây. Mà Cố Tiểu Phù cũng như thế, chỉ cần Dương Vinh ở nhà thì cũng sẽ tránh mặt mà ở trong phòng.
"Lão nương."
"Nhạc mẫu, ngài đến được thật sớm." Lục Nguyên Sướng lúng túng nói.
Hai đứa nhỏ hơi đỏ mặt, hướng về Chúc Đại nương ngồi xuống ngay ngắn mà hành lễ. Chúc Đại nương là người từng trải, làm sao không hiểu được hành vi hai người trước đó, có điều bị vướng bởi có người ngoài ở đây, nên cũng không tiện nói rõ.
"Ta mới sáng sớm đã chạy tới đây, còn không phải là vì Lục gia nhà ngươi!" Chúc Đại nương nhìn thấy Cố Tiểu Phù đầy mặt tiều tụy thì tức giận nói: "Vì thân thể của Phù nương yếu đuối, nên ta đã mời cho nàng được một thánh thủ phụ khoa đến đây. Lão tiên sinh, kính xin ngài vì con gái của ta bắt mạch."
Chúc Đại nương nhìn thấy lão lang trung vừa bắt mạch vừa khẽ nhíu mày thì thấy trong lòng thật không thoải mái. Uổng phí cho nàng đã nghĩ Lục Nguyên Sướng là dòng độc đinh miêu của Lục gia, mãi đến mười chín tuổi mới có được đứa bé. Hại nàng cả đêm thay hắn bận tâm hài tử có giữ được hay không, ai ngờ hắn lại không biết đau lòng Cố Tiểu Phù. Thương thế mới tốt hơn một chút lại đã không biết nhẹ nặng mà dằn vặt lung tung. Nếu là đem con nháo đến không còn, còn bản thân mình lại chết ở trên chiến trường, Lục gia bọn họ còn không phải sẽ bị tuyệt hậu hay sao.
Chúc Đại nương nghĩ đến cực sâu xa. Lục gia tuyệt hậu, người khổ sẽ chỉ là Cố Tiểu Phù thôi. Phu quân chết rồi, lại không có hài tử, tháng ngày sau này của Cố Tiểu Phù làm sao mà qua nổi? Chẳng lẽ sẽ phải tái giá? Lấy hiểu biết của Chúc Đại nương đối với Cố Tiểu Phù thì Cố Tiểu Phù tất là mắt toét, mặc kệ Lục Nguyên Sướng còn ở hay không còn ở trên đời, nàng đều sẽ vì cái hồn người này mà bảo vệ Lục gia. Đến lúc đó nàng sẽ thê lương một đời, làm sao lại không đáng thương đây?
Còn nếu như chỉ là Cố Tiểu Phù bị tổn thương thân thể, chẳng lẽ Lục Nguyên Sướng sẽ vì bảo vệ Cố Tiểu Phù mà lại không cưới vợ bé? Đến lúc đó nếu như người mới vào cửa lại sinh ra nhi tử, thì cho dù Cố Tiểu Phù có là vợ cả, đến lúc đó liệu còn giữ được vị trí?
Chúc Đại nương vừa oán giận Lục Nguyên Sướng không biết nặng nhẹ, lại vừa bận tâm tính tình Cố Tiểu Phù quá mức nhu thuận. Chờ lúc nào rỗi rãi thì cần phải giáo dục lại nàng, không thể cứ để như vậy mãi được. Nếu không phải vậy thì Lục gia mà cứ để mặc một mình Lục Nguyên Sướng định đoạt sẽ còn đến mức nào!
Trong khi Chúc Đại nương còn đang trầm tư thì Cố Tiểu Phù lại đang hết sức xấu hổ. Đứa nhỏ này không phải của Lục Nguyên Sướng thì chẳng lẽ vẫn nên lưu lại?
"Chúc phu nhân, mạch hỉ của tiểu nương tử không hiện ra, có lẽ là vẫn chưa đủ tháng. Chờ quá mười ngày nữa lão hủ mới dám xác định. Có điều cũng cần phải nói đi nói lại, thân thể tiểu nương tử thiếu hụt, nếu mà lúc này có thai, đối với thai nhi hay cơ thể mẹ đều không tốt. Vì thế nên những ngày gần đây, cần điều dưỡng nhiều hơn mới tốt." Lão lang trung thật cẩn thận từng lời nói. Dựa vào y thuật của hắn thì việc tìm mạch hỉ là chuyện cực kỳ dễ dàng. Có điều vừa nãy bắt mạch thì thấy rằng, mạch tương của Cố Tiểu Phù như có như không, hắn chỉ có thể nói nửa vời mà không dám đem sự việc nói trắng ra. Người gia trưởng này rõ ràng là đang cực kỳ chờ mong hài tử giáng lâm, nếu như hắn lại nói thẳng là không mang thai, chỉ sợ là người nhà khó có thể tiếp thu.
Lời này vừa nói ra, tâm tư những người đang có mặt đều khác nhau.
Lục Nguyên Sướng thì thở phào nhẹ nhõm. Không có là tốt nhất, bởi nếu là có thật, nàng thực sự không biết mình sẽ phải đối xử với đứa bé này như thế nào. Cố Tiểu Phù thì vừa mới trải qua được những phút giây thả lỏng tâm tình, bây giờ nghe nói như vậy thì không hiểu sao lại có chút nghi hoặc cùng thất vọng. Nguyệt sự của nàng cũng đã muộn nửa tháng rồi mà không thấy đến, sao lại không phải là mang thai? Có điều nếu thật đúng là không phải mang thai, thì cái chuyện tư thông kia liền tự sụp đổ. Nàng vẫn tự hỏi mình vẫn luôn là người tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc thì làm sao sẽ lại mang thai với người khác được đây. Nếu như nàng thật sự mang thai thì đứa nhỏ này, tất là của Lục Nguyên Sướng. Tuy rằng suy đoán này là quá mức hoang đường, thế nhưng Cố Tiểu Phù lại dám xác định là như vậy. Trên thực tế, nàng cũng chỉ có thể nghĩ như vậy mà thôi.
Còn Chúc Đại nương cùng Trân nương, nhưng lại là như cha mẹ chết vậy. Lăn qua lăn lại một ngày, lại chỉ là tiếng nổ thôi sao? Hai đại gia đình đã cao hứng hụt?
"Tiên sinh, chẳng lẽ khuê nữ của ta vẫn chưa mang bầu hay sao?" Chúc Đại nương không cam lòng mà hỏi lại. Nếu đem so với lang trung lúc trước, nàng lại càng tin tưởng vào bản lĩnh của lão lang trung này. Ở Phần Thành, danh tiếng lão lang trung này là cực kỳ vang dội, không biết hắn đã giúp được cho bao nhiêu cặp vợ chồng nơi này có được hài tử.
"Phu nhân tạm thời đừng buồn vội. Đợi thêm ít ngày nữa thì có thể thấy rõ ràng hơn." Lão lang trung lúng túng nói. Có hoặc không có, thì cũng chỉ vào ở một câu nói của hắn, nhưng mà nhìn vào y mạch thì lại không có gì nổi bật, nên hắn không dám nói lung tung.
"Đa tạ lão tiên sinh, chờ qua mấy ngày nữa, tại hạ nhất định sẽ đích thân đi đón tiên sinh vì nương tử ta mà bắt mạch thêm một lần nữa." Lục Nguyên Sướng chắp tay nói. Nàng là không muốn lại thêm một lần dằn vặt. Ngày hôm qua đã náo loạn đến như vậy rồi, hiện tại cả người nàng đã rất uể oải.
Đưa lão lang trung đi rồi, Chúc Đại nương cũng không tâm tư lưu lại, đem đồ bổ cho Cố Tiểu Phù để nàng mỗi ngày bù thân thể. Nàng không quên dặn dò Lục Nguyên Sướng phải biết đau lòng mà chăm sóc tốt bản thân mình cùng Cố Tiểu Phù.
Mọi người đi rồi, trong phòng lại khôi phục yên tĩnh. Cả hai người cùng không nói gì. Đây thực sự là một hồi làm trò khôi hài thôi sao? Thế nhưng cũng chính vì cùng nhau trải qua chuyện này lại chứng minh được tín nhiệm của song phương đối với nhau. Đặc biệt là thái độ của Lục Nguyên Sướng đã làm cho Cố Tiểu Phù hết sức vui mừng. Hài tử không có thì thôi, mà thực ra thì nó vốn cũng không nên có.
Đến lúc ăn cơm tối, Dương Vinh nghe được tin tức này thì mặt đen lại. Cũng còn may là hắn chưa kịp báo tin về trong nhà. Nếu không phải vậy thì Dương Minh cùng Dương Đại nương còn không biết là sẽ thất vọng đến mức nào đây.
Buổi tối Lục Nguyên Sướng uống thuốc, còn Cố Tiểu Phù thì ăn đồ bổ. Sau khi đã tắm rửa xong hai người cùng tiến lên giường. Bởi vì khí trời dần dần trở nên ấm áp, Cố Tiểu Phù liền cởi bỏ áo trong, chỉ còn mặc cái yếm màu xanh lam bằng tơ tằm, làm cho thân thể nàng càng thêm trắng như tuyết. Lục Nguyên Sướng nhìn thấy như vậy không khỏi có chút động tâm, liền đưa tay đem người ta ôm vào trong lòng.
"A Nguyên, vết thương của ngươi còn chưa khỏi mà. Không cho nháo!" Cố Tiểu Phù gắt giọng. Đã phát sinh nhiều chuyện như vậy, nàng làm sao còn có tâm tình làm chuyện đó.
"Phù nương, ta chỉ là muốn ôm ngươi một chút mà thôi. Đã quá lâu rồi không được ôm ngươi như vậy." Lục Nguyên Sướng hôn môi cùng cái trán của Cố Tiểu Phù rồi cảm khái nói.
Hai người luôn luôn cùng nhau ăn ý, đối với cái chuyện hài tử đều lặng thinh không đề cập tới. Cả hai chỉ nói chuyện phiếm một chút về viêc nhà rồi cùng ôm nhau ngủ. Chỉ là Cố Tiểu Phù đã gạt Lục Nguyên Sướng về tương lai của chính mình trong những tháng ngày sắp tới, còn Lục Nguyên Sướng thì lại gạt Cố Tiểu Phù về dự định sắp tới của mình.
Sinh hoạt yên tĩnh như là nước chảy xẹt qua. Kỳ hạn mộc hưu của Lục Nguyên Sướng cuối cùng cũng đã đến. Gần đây thân thể của nàng nhờ được điều dưỡng cũng đã hồi phục, thương thế về cơ bản cũng đã lành. Sau khi dùng qua cơm tối, Lục Nguyên Sướng liền trở về phủ tướng quân.
Trước tiên Lục Nguyên Sướng đi tới doanh trại vấn an tứ đại Kim Cương. Tứ đại Kim Cương cũng đã qua thời kỳ nguy kịch, thương thế của bọn họ phần nhiều là ngoại thương, mất máu quá nhiều. Sau nửa tháng điều dưỡng này, thương thế đã không còn đáng ngại, chỉ là băng vải trên người chưa cởi bỏ đi được nên động tác có chút bất tiện.
"Lão đại, ngươi đã về rồi!" Phùng Hoài nhìn thấy Lục Nguyên Sướng thì khỏi nói cao hứng biết bao nhiêu. Trong năm người bọn họ, nếu căn cứ vào thương thế mà nói thì Lục Nguyên Sướng mới là người bị nặng nhất. Cái nàng bị chính là nội thương, vì thế nên việc khôi phục sẽ rất chậm. Nhưng bây giờ cả mấy người đều thấy tinh thần của Lục Nguyên Sướng khá thoải mái nên biết rằng nàng đã không sao nữa.
"Lão đại, chỗ bị thương của ngươi đã khỏi rồi hay sao?" Lương Bảo Đảm không hiểu nổi mà hỏi lại. Ngoại thương dễ chữa, nội thương khó nắm giữ, hắn không tin được là Lục Nguyên Sướng lại có thể chóng lành nhanh đến như vậy.
"Ừm, trong nhà có nương tử chăm sóc, dĩ nhiên là sẽ rất chóng lành." Lục Nguyên Sướng cười nhạt nói. Có điều, tuy ngoài miệng nàng nói như thế, nhưng vì thấy mấy ánh mắt kia nhìn mình với vẻ không thể tin nổi thì đối với thân thể của mình cũng không khỏi nổi lên nghi ngờ.
"Lão đại thể chất khác hẳn với người thường, đây là chuyện tốt. Chẳng lẽ ngươi còn ngóng trông lão đại bị trọng thương đến mức không dậy nổi?" Phí Chiến đập Lương Bảo Đảm một quyền, bất mãn nói.
"Cũng đúng, lão đại đừng trách miệng ta nói lời xui xẻo. Ta là người thô tục, không biết nói chuyện." Lương Bảo Đảm ngượng ngùng nói.
"Được rồi, nhìn thấy các ngươi vô sự, ta cũng yên tâm." Lục Nguyên Sướng tạm thời thả xuống lòng nghi ngờ. Nàng hỏi: "Gần đây phủ tướng quân có xảy ra chuyện gì hay không? Đã chiêu hàng được những thích khách kia rồi chứ?"
"Không có! Những người kia đã được người ta huấn luyện quá tốt. Vậy nên các loại cực hình đều không cạy ra được miệng bọn họ. Chúng ta bắt sống được mười hai người, hiện nay đều bị chết gần hết rồi." Trương Thành bất đắc dĩ nói. Hắn là thật sự không cách nào tưởng tượng, đến cùng là tổ chức như thế nào mà có thể nuôi dưỡng ra được nhân tài như vậy.
"Tên chỉ huy của đám thích khách kia còn sống sót?" Lục Nguyên Sướng hỏi. Theo nhận biết của nàng, những tên kia cũng khá là có bản lĩnh, nhưng hẳn là những gì họ nếu có biết thì cũng không nhiều. Nhưng tên chỉ huy của đám thích khách này rõ ràng là một nhân vật trọng yếu. Võ nghệ của hắn là phi phàm, cho dù mình đã toàn thắng nhưng cũng đã có lúc dường như không chặn nổi hắn. Là người có bản lãnh đến như vậy, tất là tâm phúc của người giật dây.
"Hắn vẫn còn sống sót, kể cả hắn nữa, hiện nay cũng chỉ còn bốn người. Nửa tháng cực hình này cũng đã đủ cho bọn họ rồi." Trương Thành nói.
"Lục thập trường, tướng quân cho mời." Lục Nguyên Sướng còn muốn hỏi thêm một chút về tình huống, nhưng lại bị một người hầu cận của Vương Siêu đánh gãy.
"Được, ta theo ngươi đi."
"Lục thập trường, xin mời!" Ánh mắt của tiểu binh nhìn Lục Nguyên Sướng mà biểu lộ ra vẻ ước ao. Hắn đi theo bên người Vương Siêu cũng đã nhiều năm như vậy, nhưng lại chưa bao giờ thấy một người nào không hề bối cảnh như Lục Nguyên Sướng lại có thể lên chức nhanh đến như thế.
"Tướng quân." Lục Nguyên Sướng đi đến thư phòng, chắp tay hướng về Vương Siêu chào quân lễ.
"Ồ, cái tên Lục Nguyên Sướng này. Ngày rời đi ngươi nhìn như đã sắp chết rồi, ta còn tưởng rằng ít nhất ngươi cũng phải điều dưỡng đến hai, ba tháng kia đấy. Ai có thể ngờ lúc này mới được nửa tháng mà đã lại có thể sinh long hoạt hổ như vậy. Thương thế kia của ngươi phải nói là đã khỏi rất nhanh." Vương Siêu thấy Lục Nguyên Sướng không giống như người từng bị trọng thương, nên không khỏi nghi hoặc mà hỏi.
Lục Nguyên Sướng nghe nói như vậy thì hoài nghi trong lòng lại càng sâu sắc thêm. Ở trong nhà, vết thương của nàng chóng khỏi đến bất ngờ, nàng chỉ cho rằng nhờ có Cố Tiểu Phù chăm sóc tốt, còn mình lại đang là tuổi trẻ, nội lực vững chắc. Nhưng bây giờ đến phủ tướng quân, lại tự so sánh với tứ đại Kim Cương, liền phát hiện thương thế kia của mình xác thực là lành quá nhanh.
Thương thế nhanh khỏi là chuyện tốt, vậy nhưng mọi việc đều phải có nguyên nhân của nó. Khi có sự khác thường xảy ra tất có tai vạ. Tứ đại Kim Cương nói nàng khôi phục quá nhanh, có thể là bọn họ lo lắng cho thương thế của mình, thế nhưng Vương Siêu là người ngoài cuộc mà cũng nói như thế, thì việc này thật sự là có vấn đề.
Vương Siêu thân kinh bách chiến, cũng từng phải trải qua bao lần bị thương rồi, nên đối với nội thương, ngoại thương cũng phải biết sơ lược. Hắn nói hai, ba nguyệt mới trở lại như trước là chuyện bình thường, vậy nhưng Lục Nguyên Sướng lại mới có nửa tháng liền đã tốt đẹp, như vậy còn không phải là có vấn đề hay sao?
"Để cho Tướng quân chế nhạo rồi. Thuộc hạ may nhờ trong nhà có vợ hiền, ngày ngày tỉ mỉ chăm sóc, thuộc hạ lại hay dùng thuốc có tuổi trăm năm hái được từ trên đỉnh núi để điều dưỡng mới có thể chóng lành được như vậy. Thuộc hạ vẫn chưa khỏe hẳn, chỉ có điều kỳ hạn mộc hưu đã đến nên gắng gượng đến đây báo danh. Trước khi rời đi, nương tử vẫn còn rất lo lắng cho thân thể của thuộc hạ." Lục Nguyên Sướng bịa chuyện hoang đường để đối phó cho qua. Từ lúc nàng đến phủ tướng quân, những thứ khác không học được bao nhiêu, nhưng việc cùng người khác giao tiếp lại có tiến bộ rõ ràng.
"Ngươi đây là đang cho rằng Bổn tướng quân không biết thương cảm cho tướng sĩ làm thủ hạ?" Vương Siêu cũng giả vờ giả vịt nói.
"Thuộc hạ không dám. Quân lệnh như núi, một khi thuộc hạ còn là quân nhân thì sẽ không dám vi phạm quân lệnh." Lục Nguyên Sướng nghe nói như vậy liền vội vã quỳ xuống chân sau để biểu lộ lòng trung thành.
"Thôi được rồi, ta cũng chỉ là muốn đùa để cho ngươi cười một chút mà thôi, đứng lên đi. Ngươi hãy tới xem cái này một chút, xem ngươi đã từng thấy qua bao giờ hay chưa?" Từ trong một quyển binh thư, Vương Siêu lấy ra một tờ giấy, Lục Nguyên Sướng vừa nhìn thì thấy trên giấy chỉ vẽ một bức họa hình mặt trời.
"Tướng quân, thuộc hạ cũng chưa gặp qua bức họa như thế này bao giờ. Ngài lấy được từ đâu ra vậy?" Lục Nguyên Sướng không hiểu liền hỏi.
"Từ trên vai của tên thủ lĩnh đám thích khách kia thấy có hình xăm này. Ta cùng cố vấn suy đoán, cái ký hiệu này chỉ có nhân vật trọng yếu trong tổ chức đó mới được xăm lên." Vương Siêu thấy Lục Nguyên Sướng cũng không biết thì có vẻ có chút tiếc nuối.
"Trên người các thích khách khác có vết xăm này không?" Lục Nguyên Sướng hỏi. Nàng đồng ý với cách giải thích này của Vương Siêu, cái hình xăm này không giống bình thường, rõ ràng nó có ý nghĩa khá sâu xa.
"Không có, trên người của cả hai nhóm thích khách đều không có. Chỉ ở trên người tên thích khách thủ lĩnh mới có." Vương Siêu lắc lắc đầu, hắn nói thêm: "Chỉ tiếc là không biết những người này đã được huấn luyện như thế nào mà không sợ đại hình. Làm thế nào cũng không một người nhận tội." Vương Siêu tức giận đến nỗi vỗ một cái tát lên trên mặt bàn.
"Tướng quân bớt giận, đã có cái manh mối này thì ta đã có phương hướng để phái người mà cẩn thận điều tra. Nhất định sẽ tìm ra được người chủ thực sự đứng sau chuyện này." Lục Nguyên Sướng an ủi.
"Không còn thời gian nữa, Đại tướng quân đã gửi mật thư cho ta. Ngoài tiền tuyến chiến sự gặp bất lợi. Đội tiên phong đã bị tổn thất ba viên đại tướng, quân đội Đại Chu của ta bị tử thương rất nhiều. Ít ngày nữa Đại tướng quân sẽ mời ta đi thành Lâm Biên." Tin tức về Đại tướng quân, Vương Siêu chỉ có thể nói cho người đáng tin tưởng ở bên người. Nhưng lúc này hắn đối với Lục Nguyên Sướng không hề giữ gìn, điều đó cho thấy hắn đã xem nàng như cố vấn tâm phúc.
"Đại tướng quân luôn là người có đối sách, mưu lược hơn người, tinh thông binh pháp, nhưng sao lại có xu hướng thất bại như vậy được đây?" Lục Nguyên Sướng không dám tin vào những gì Vương Siêu vừa nói. Ở trong lòng Lục Nguyên Sướng, Tống Đại tướng quân tồn tại như một vị thần, trên chiến trường là một tướng quân vô địch, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Vậy nhưng lần này sao lại bị đánh bại cấp tốc đến như thế, lại còn phải điều Vương Siêu đi tiền tuyến trợ chiến.
"Đại tướng quân tất nhiên là tuy lão nhưng vẫn vững như bàn thạch, chỉ có điều lần này cái tên tân Khả Hãn Har Cáp Đạo kia mang binh đến đây cũng không phải hạng người bình thường. Tựa hồ hắn đối với việc bố phòng của ta là cực kỳ rõ ràng. Mỗi khi hai bên giao chiến thì bọn hắn đều luôn chiếm được thế thượng phong." Vương Siêu tức giận nói.
Nếu như Tống Đại tướng quân là thần tượng của Lục Nguyên Sướng thì đối với Vương Siêu mà nói, hắn chính là sư phụ, lại còn là cậu ruột. Giữa bọn họ là tình không khác gì phụ tử. Tống Đại tướng quân tác chiến bất lợi nên đã bị Hoàng Đế minh chỉ răn dạy, đây là việc Vương Siêu không thể tiếp thu.
"Tướng quân, thuộc hạ suy đoán, bản đồ quân phòng có lẽ là không chỉ có một phần. Tên Har Cáp Đạo kia nhất định là đã thông qua người khác mà có được bản đồ quân phòng của Đại Chu ta." Riêng chuyện bản đồ quân phòng này Lục Nguyên Sướng là người rất am hiểu, cho nên khi nói tới chuyện này, nàng có vẻ đặc biệt cẩn trọng từng li từng tí một.
"Ngươi quả nhiên thông minh. Bản đồ quân phòng ngày đó chúng ta lấy lại được, xác thực chỉ là một phần." Vương Siêu nhìn Lục Nguyên Sướng bằng ánh mắt tán thưởng rồi nói tiếp: "Ngươi hãy đi về nhà trước đã. Mấy ngày nay hãy cứ dưỡng thương cho thật tốt, đợi đến khi Đại tướng quân ra lệnh truyền đạt điều phối quân, ngươi sẽ theo ta cùng đi thành Lâm Biên."
"Vâng, tướng quân." Lục Nguyên Sướng trầm giọng nói. Đây là Vương Siêu bày tỏ sự tin tưởng của hắn đối với chính mình. Sở dĩ lúc trước nàng đồng ý làm thân quân cho Vương Siêu, nàng đã cân nhắc rất nhiều. Một nguyên nhân trọng yếu trong đó, chính là Vương Siêu là dòng chính của Tống Đại tướng quân.
Nhưng hiện tại Lục Nguyên Sướng lại đang bận suy nghĩ về chuyện trong nhà giờ đây đang loạn tung lên. Việc có hài tử hay không còn chưa xác định, tên dâm tặc lại chưa bắt được, nàng làm sao có thể an tâm rời đi cho được đây?
Vận mệnh đã bị nắm giữ, không thể do mình quyết định được. Lại một lần nữa, Lục Nguyên Sướng bị ép tiến lên.
Đối mặt với nghi vấn của Lục Nguyên Sướng, Cố Tiểu Phù không có gì để nói. Cho dù về mặt tình cảm Lục Nguyên Sướng vẫn tin tưởng vào mình, nhưng hiện thực lại bày ra ở trước mắt: hai cô gái với nhau, làm sao sẽ có hài tử được đây?
"A Nguyên, ta không biết. Ta rất sợ. Ngươi nói hắn có thể không phải đơn thuần là hài tử, mà là... mà là... yêu nghiệt hay không?" Cố Tiểu Phù nói mà thân thể khẽ run rẩy. Đối mặt với một việc mà không biết sự thật ra sao, lại còn là sự việc phát sinh ở trên người mình, nàng có thể nào không sợ được đây.
Lục Nguyên Sướng ôm lấy Cố Tiểu Phù, nhẹ nhàng vỗ về trên lưng để cho nàng bình tâm trở lại. Nhưng trong lòng nàng lại nghĩ có lẽ đã có tên dâm tặc nào đó dùng mê hương hoặc đồ vật tương tự đối với Cố Tiểu Phù, làm cho Cố Tiểu Phù không nhận ra được mình đã bị cưỡng hiếp. Nhưng nói vậy cũng thật khó mà có sức thuyết phục. Cố Tiểu Phù không nhận ra sự việc xảy ra đã đành, nhưng đối với thân thể mình lẽ nào lại không biết? Hành phòng qua đi rồi sẽ còn lưu lại dấu vết, vậy sao lại không có nửa điểm phát hiện?
"Không sợ, nếu là thật sự có yêu nghiệt thì nó làm sao trụ được với sát khí của ta!" Lục Nguyên Sướng che giấu nghi hoặc trong lòng để an ủi.
"A Nguyên, không cho ngươi nói về bản thân mình như vậy." Cố Tiểu Phù nghe nói thế liềm vội vã dùng tay che miệng Lục Nguyên Sướng lại. Thật không dễ dàng khi rời xa thôn Lạc Khê để thoát khỏi những lời đồn đại kia, nàng làm sao lại để cho Lục Nguyên Sướng lại phải thêm một lần nữa gánh vác tiếng xấu như vậy?
"Đứa nhỏ này, có lẽ là vì trời cao thương tình mà cố ý ban cho chúng ta." Lục Nguyên Sướng kéo tay Cố Tiểu Phù xuống rồi chậm rãi nói.
Nếu như nàng đã lựa chọn tin tưởng Cố Tiểu Phù, vậy chỉ còn có thể quy kết sự có mặt của hài tử là có người bắt nạt Cố Tiểu Phù. Nàng không tin vào quỷ thần, không tin vào số mệnh là mấy. Cái gì mà Thiên Tứ, cái gì mà yêu ma quỷ quái? Tất cả đều chỉ là những chuyện dùng để lừa gạt những phụ nhân dốt nát mà thôi. Tất cả mọi việc, đều là do con người gây nên cả! Nàng đã quyết định chủ ý, sau này phải lưu tâm nhất cử nhất động của Cố Tiểu Phù. Từ trong bóng tối mà truy tra, nhất định phải đem tên dâm tặc kia bắt lại cho được. Sự hấp dẫn của Cố Tiểu Phù thì Lục Nguyên Sướng lại đã quá rõ ràng, nếu đã được hưởng qua một lần, liền muốn ngừng mà không được. Nàng tin chắc chắn rằng cái tên dâm tặc kia hẳn sẽ lại còn xuất hiện một lần nữa.
Với một chuyện đáng sợ như vậy, làm sao Cố Tiểu Phù có thể dễ dàng tiếp thu được đây. Nàng lại không phải là người ngu, nàng đã xem qua không ít sách sử, trong sách cũng đã ghi chép rất nhiều vu sâu độc thuật*, nhưng là bất kể thần kỳ như thế nào, thì những "Thần lực" kia cũng đều là do người sáng tạo nên mà thôi. Vì vậy mà câu chuyện quỷ thần là không thể đáng tin. Nhưng nàng thật hi vọng đúng như lời Lục Nguyên Sướng vừa nói, đây là hài tử của các nàng. Cố Tiểu Phù vuốt bụng dưới của mình mà nghĩ thầm: Nếu là hài tử của Lục Nguyên Sướng thì thật tốt biết bao nhiêu.
Trong khi đôi trẻ còn đang nghi hoặc cùng bàng hoàng thì những người khác lại là rất vui mừng. Trời vừa sáng Dương Vinh liền ra ngoài mua pháo, ở trước cửa tiểu viện Lục gia báo hỉ. Còn Chúc Đại nương thì vừa dùng qua điểm tâm liền vội vã chạy tới Lục gia. Tối hôm qua nghe lang trung nói Cố Tiểu Phù thân thể yếu đuối, nàng lo lắng đến nửa đêm rồi vẫn không ngủ được, trời vừa sáng liền đi thu thập đồ bổ rồi tự mình đưa tới. Đi theo nàng còn có một vị danh y về phụ khoa trong thành.
* Vu sâu độc thuật: Phù thủy cùng ma thuật hiểm độc
"Ôi này! Đang là giữa ban ngày đó nha!" Trân nương dẫn Chúc Đại nương cùng lang trung đi vào cửa thì thấy Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù vẫn đang còn ôm nhau, đôi trẻ này còn không phải sẽ xấu hổ đến phát hoảng hay sao? May nhờ Chúc Đại nương vẫn đi sau vài bước, nếu không thì sau này hai đứa trẻ làm sao còn nhìn được mặt trưởng bối đây.
Cố Tiểu Phù bị một tiếng kêu này của Trân nương mà sợ đến mức vội vàng chui ra từ trong lòng Lục Nguyên Sướng chạy trốn. Lục Nguyên Sướng cũng ngượng ngùng đứng dậy, đang giữa ban ngày mà ở trước mặt trưởng bối tuyên dâm, thực là có chút hoang đường. Thường ngày nếu là Lục Nguyên Sướng ở nhà, Trân nương cũng sẽ không chủ động đến đây. Mà Cố Tiểu Phù cũng như thế, chỉ cần Dương Vinh ở nhà thì cũng sẽ tránh mặt mà ở trong phòng.
"Lão nương."
"Nhạc mẫu, ngài đến được thật sớm." Lục Nguyên Sướng lúng túng nói.
Hai đứa nhỏ hơi đỏ mặt, hướng về Chúc Đại nương ngồi xuống ngay ngắn mà hành lễ. Chúc Đại nương là người từng trải, làm sao không hiểu được hành vi hai người trước đó, có điều bị vướng bởi có người ngoài ở đây, nên cũng không tiện nói rõ.
"Ta mới sáng sớm đã chạy tới đây, còn không phải là vì Lục gia nhà ngươi!" Chúc Đại nương nhìn thấy Cố Tiểu Phù đầy mặt tiều tụy thì tức giận nói: "Vì thân thể của Phù nương yếu đuối, nên ta đã mời cho nàng được một thánh thủ phụ khoa đến đây. Lão tiên sinh, kính xin ngài vì con gái của ta bắt mạch."
Chúc Đại nương nhìn thấy lão lang trung vừa bắt mạch vừa khẽ nhíu mày thì thấy trong lòng thật không thoải mái. Uổng phí cho nàng đã nghĩ Lục Nguyên Sướng là dòng độc đinh miêu của Lục gia, mãi đến mười chín tuổi mới có được đứa bé. Hại nàng cả đêm thay hắn bận tâm hài tử có giữ được hay không, ai ngờ hắn lại không biết đau lòng Cố Tiểu Phù. Thương thế mới tốt hơn một chút lại đã không biết nhẹ nặng mà dằn vặt lung tung. Nếu là đem con nháo đến không còn, còn bản thân mình lại chết ở trên chiến trường, Lục gia bọn họ còn không phải sẽ bị tuyệt hậu hay sao.
Chúc Đại nương nghĩ đến cực sâu xa. Lục gia tuyệt hậu, người khổ sẽ chỉ là Cố Tiểu Phù thôi. Phu quân chết rồi, lại không có hài tử, tháng ngày sau này của Cố Tiểu Phù làm sao mà qua nổi? Chẳng lẽ sẽ phải tái giá? Lấy hiểu biết của Chúc Đại nương đối với Cố Tiểu Phù thì Cố Tiểu Phù tất là mắt toét, mặc kệ Lục Nguyên Sướng còn ở hay không còn ở trên đời, nàng đều sẽ vì cái hồn người này mà bảo vệ Lục gia. Đến lúc đó nàng sẽ thê lương một đời, làm sao lại không đáng thương đây?
Còn nếu như chỉ là Cố Tiểu Phù bị tổn thương thân thể, chẳng lẽ Lục Nguyên Sướng sẽ vì bảo vệ Cố Tiểu Phù mà lại không cưới vợ bé? Đến lúc đó nếu như người mới vào cửa lại sinh ra nhi tử, thì cho dù Cố Tiểu Phù có là vợ cả, đến lúc đó liệu còn giữ được vị trí?
Chúc Đại nương vừa oán giận Lục Nguyên Sướng không biết nặng nhẹ, lại vừa bận tâm tính tình Cố Tiểu Phù quá mức nhu thuận. Chờ lúc nào rỗi rãi thì cần phải giáo dục lại nàng, không thể cứ để như vậy mãi được. Nếu không phải vậy thì Lục gia mà cứ để mặc một mình Lục Nguyên Sướng định đoạt sẽ còn đến mức nào!
Trong khi Chúc Đại nương còn đang trầm tư thì Cố Tiểu Phù lại đang hết sức xấu hổ. Đứa nhỏ này không phải của Lục Nguyên Sướng thì chẳng lẽ vẫn nên lưu lại?
"Chúc phu nhân, mạch hỉ của tiểu nương tử không hiện ra, có lẽ là vẫn chưa đủ tháng. Chờ quá mười ngày nữa lão hủ mới dám xác định. Có điều cũng cần phải nói đi nói lại, thân thể tiểu nương tử thiếu hụt, nếu mà lúc này có thai, đối với thai nhi hay cơ thể mẹ đều không tốt. Vì thế nên những ngày gần đây, cần điều dưỡng nhiều hơn mới tốt." Lão lang trung thật cẩn thận từng lời nói. Dựa vào y thuật của hắn thì việc tìm mạch hỉ là chuyện cực kỳ dễ dàng. Có điều vừa nãy bắt mạch thì thấy rằng, mạch tương của Cố Tiểu Phù như có như không, hắn chỉ có thể nói nửa vời mà không dám đem sự việc nói trắng ra. Người gia trưởng này rõ ràng là đang cực kỳ chờ mong hài tử giáng lâm, nếu như hắn lại nói thẳng là không mang thai, chỉ sợ là người nhà khó có thể tiếp thu.
Lời này vừa nói ra, tâm tư những người đang có mặt đều khác nhau.
Lục Nguyên Sướng thì thở phào nhẹ nhõm. Không có là tốt nhất, bởi nếu là có thật, nàng thực sự không biết mình sẽ phải đối xử với đứa bé này như thế nào. Cố Tiểu Phù thì vừa mới trải qua được những phút giây thả lỏng tâm tình, bây giờ nghe nói như vậy thì không hiểu sao lại có chút nghi hoặc cùng thất vọng. Nguyệt sự của nàng cũng đã muộn nửa tháng rồi mà không thấy đến, sao lại không phải là mang thai? Có điều nếu thật đúng là không phải mang thai, thì cái chuyện tư thông kia liền tự sụp đổ. Nàng vẫn tự hỏi mình vẫn luôn là người tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc thì làm sao sẽ lại mang thai với người khác được đây. Nếu như nàng thật sự mang thai thì đứa nhỏ này, tất là của Lục Nguyên Sướng. Tuy rằng suy đoán này là quá mức hoang đường, thế nhưng Cố Tiểu Phù lại dám xác định là như vậy. Trên thực tế, nàng cũng chỉ có thể nghĩ như vậy mà thôi.
Còn Chúc Đại nương cùng Trân nương, nhưng lại là như cha mẹ chết vậy. Lăn qua lăn lại một ngày, lại chỉ là tiếng nổ thôi sao? Hai đại gia đình đã cao hứng hụt?
"Tiên sinh, chẳng lẽ khuê nữ của ta vẫn chưa mang bầu hay sao?" Chúc Đại nương không cam lòng mà hỏi lại. Nếu đem so với lang trung lúc trước, nàng lại càng tin tưởng vào bản lĩnh của lão lang trung này. Ở Phần Thành, danh tiếng lão lang trung này là cực kỳ vang dội, không biết hắn đã giúp được cho bao nhiêu cặp vợ chồng nơi này có được hài tử.
"Phu nhân tạm thời đừng buồn vội. Đợi thêm ít ngày nữa thì có thể thấy rõ ràng hơn." Lão lang trung lúng túng nói. Có hoặc không có, thì cũng chỉ vào ở một câu nói của hắn, nhưng mà nhìn vào y mạch thì lại không có gì nổi bật, nên hắn không dám nói lung tung.
"Đa tạ lão tiên sinh, chờ qua mấy ngày nữa, tại hạ nhất định sẽ đích thân đi đón tiên sinh vì nương tử ta mà bắt mạch thêm một lần nữa." Lục Nguyên Sướng chắp tay nói. Nàng là không muốn lại thêm một lần dằn vặt. Ngày hôm qua đã náo loạn đến như vậy rồi, hiện tại cả người nàng đã rất uể oải.
Đưa lão lang trung đi rồi, Chúc Đại nương cũng không tâm tư lưu lại, đem đồ bổ cho Cố Tiểu Phù để nàng mỗi ngày bù thân thể. Nàng không quên dặn dò Lục Nguyên Sướng phải biết đau lòng mà chăm sóc tốt bản thân mình cùng Cố Tiểu Phù.
Mọi người đi rồi, trong phòng lại khôi phục yên tĩnh. Cả hai người cùng không nói gì. Đây thực sự là một hồi làm trò khôi hài thôi sao? Thế nhưng cũng chính vì cùng nhau trải qua chuyện này lại chứng minh được tín nhiệm của song phương đối với nhau. Đặc biệt là thái độ của Lục Nguyên Sướng đã làm cho Cố Tiểu Phù hết sức vui mừng. Hài tử không có thì thôi, mà thực ra thì nó vốn cũng không nên có.
Đến lúc ăn cơm tối, Dương Vinh nghe được tin tức này thì mặt đen lại. Cũng còn may là hắn chưa kịp báo tin về trong nhà. Nếu không phải vậy thì Dương Minh cùng Dương Đại nương còn không biết là sẽ thất vọng đến mức nào đây.
Buổi tối Lục Nguyên Sướng uống thuốc, còn Cố Tiểu Phù thì ăn đồ bổ. Sau khi đã tắm rửa xong hai người cùng tiến lên giường. Bởi vì khí trời dần dần trở nên ấm áp, Cố Tiểu Phù liền cởi bỏ áo trong, chỉ còn mặc cái yếm màu xanh lam bằng tơ tằm, làm cho thân thể nàng càng thêm trắng như tuyết. Lục Nguyên Sướng nhìn thấy như vậy không khỏi có chút động tâm, liền đưa tay đem người ta ôm vào trong lòng.
"A Nguyên, vết thương của ngươi còn chưa khỏi mà. Không cho nháo!" Cố Tiểu Phù gắt giọng. Đã phát sinh nhiều chuyện như vậy, nàng làm sao còn có tâm tình làm chuyện đó.
"Phù nương, ta chỉ là muốn ôm ngươi một chút mà thôi. Đã quá lâu rồi không được ôm ngươi như vậy." Lục Nguyên Sướng hôn môi cùng cái trán của Cố Tiểu Phù rồi cảm khái nói.
Hai người luôn luôn cùng nhau ăn ý, đối với cái chuyện hài tử đều lặng thinh không đề cập tới. Cả hai chỉ nói chuyện phiếm một chút về viêc nhà rồi cùng ôm nhau ngủ. Chỉ là Cố Tiểu Phù đã gạt Lục Nguyên Sướng về tương lai của chính mình trong những tháng ngày sắp tới, còn Lục Nguyên Sướng thì lại gạt Cố Tiểu Phù về dự định sắp tới của mình.
Sinh hoạt yên tĩnh như là nước chảy xẹt qua. Kỳ hạn mộc hưu của Lục Nguyên Sướng cuối cùng cũng đã đến. Gần đây thân thể của nàng nhờ được điều dưỡng cũng đã hồi phục, thương thế về cơ bản cũng đã lành. Sau khi dùng qua cơm tối, Lục Nguyên Sướng liền trở về phủ tướng quân.
Trước tiên Lục Nguyên Sướng đi tới doanh trại vấn an tứ đại Kim Cương. Tứ đại Kim Cương cũng đã qua thời kỳ nguy kịch, thương thế của bọn họ phần nhiều là ngoại thương, mất máu quá nhiều. Sau nửa tháng điều dưỡng này, thương thế đã không còn đáng ngại, chỉ là băng vải trên người chưa cởi bỏ đi được nên động tác có chút bất tiện.
"Lão đại, ngươi đã về rồi!" Phùng Hoài nhìn thấy Lục Nguyên Sướng thì khỏi nói cao hứng biết bao nhiêu. Trong năm người bọn họ, nếu căn cứ vào thương thế mà nói thì Lục Nguyên Sướng mới là người bị nặng nhất. Cái nàng bị chính là nội thương, vì thế nên việc khôi phục sẽ rất chậm. Nhưng bây giờ cả mấy người đều thấy tinh thần của Lục Nguyên Sướng khá thoải mái nên biết rằng nàng đã không sao nữa.
"Lão đại, chỗ bị thương của ngươi đã khỏi rồi hay sao?" Lương Bảo Đảm không hiểu nổi mà hỏi lại. Ngoại thương dễ chữa, nội thương khó nắm giữ, hắn không tin được là Lục Nguyên Sướng lại có thể chóng lành nhanh đến như vậy.
"Ừm, trong nhà có nương tử chăm sóc, dĩ nhiên là sẽ rất chóng lành." Lục Nguyên Sướng cười nhạt nói. Có điều, tuy ngoài miệng nàng nói như thế, nhưng vì thấy mấy ánh mắt kia nhìn mình với vẻ không thể tin nổi thì đối với thân thể của mình cũng không khỏi nổi lên nghi ngờ.
"Lão đại thể chất khác hẳn với người thường, đây là chuyện tốt. Chẳng lẽ ngươi còn ngóng trông lão đại bị trọng thương đến mức không dậy nổi?" Phí Chiến đập Lương Bảo Đảm một quyền, bất mãn nói.
"Cũng đúng, lão đại đừng trách miệng ta nói lời xui xẻo. Ta là người thô tục, không biết nói chuyện." Lương Bảo Đảm ngượng ngùng nói.
"Được rồi, nhìn thấy các ngươi vô sự, ta cũng yên tâm." Lục Nguyên Sướng tạm thời thả xuống lòng nghi ngờ. Nàng hỏi: "Gần đây phủ tướng quân có xảy ra chuyện gì hay không? Đã chiêu hàng được những thích khách kia rồi chứ?"
"Không có! Những người kia đã được người ta huấn luyện quá tốt. Vậy nên các loại cực hình đều không cạy ra được miệng bọn họ. Chúng ta bắt sống được mười hai người, hiện nay đều bị chết gần hết rồi." Trương Thành bất đắc dĩ nói. Hắn là thật sự không cách nào tưởng tượng, đến cùng là tổ chức như thế nào mà có thể nuôi dưỡng ra được nhân tài như vậy.
"Tên chỉ huy của đám thích khách kia còn sống sót?" Lục Nguyên Sướng hỏi. Theo nhận biết của nàng, những tên kia cũng khá là có bản lĩnh, nhưng hẳn là những gì họ nếu có biết thì cũng không nhiều. Nhưng tên chỉ huy của đám thích khách này rõ ràng là một nhân vật trọng yếu. Võ nghệ của hắn là phi phàm, cho dù mình đã toàn thắng nhưng cũng đã có lúc dường như không chặn nổi hắn. Là người có bản lãnh đến như vậy, tất là tâm phúc của người giật dây.
"Hắn vẫn còn sống sót, kể cả hắn nữa, hiện nay cũng chỉ còn bốn người. Nửa tháng cực hình này cũng đã đủ cho bọn họ rồi." Trương Thành nói.
"Lục thập trường, tướng quân cho mời." Lục Nguyên Sướng còn muốn hỏi thêm một chút về tình huống, nhưng lại bị một người hầu cận của Vương Siêu đánh gãy.
"Được, ta theo ngươi đi."
"Lục thập trường, xin mời!" Ánh mắt của tiểu binh nhìn Lục Nguyên Sướng mà biểu lộ ra vẻ ước ao. Hắn đi theo bên người Vương Siêu cũng đã nhiều năm như vậy, nhưng lại chưa bao giờ thấy một người nào không hề bối cảnh như Lục Nguyên Sướng lại có thể lên chức nhanh đến như thế.
"Tướng quân." Lục Nguyên Sướng đi đến thư phòng, chắp tay hướng về Vương Siêu chào quân lễ.
"Ồ, cái tên Lục Nguyên Sướng này. Ngày rời đi ngươi nhìn như đã sắp chết rồi, ta còn tưởng rằng ít nhất ngươi cũng phải điều dưỡng đến hai, ba tháng kia đấy. Ai có thể ngờ lúc này mới được nửa tháng mà đã lại có thể sinh long hoạt hổ như vậy. Thương thế kia của ngươi phải nói là đã khỏi rất nhanh." Vương Siêu thấy Lục Nguyên Sướng không giống như người từng bị trọng thương, nên không khỏi nghi hoặc mà hỏi.
Lục Nguyên Sướng nghe nói như vậy thì hoài nghi trong lòng lại càng sâu sắc thêm. Ở trong nhà, vết thương của nàng chóng khỏi đến bất ngờ, nàng chỉ cho rằng nhờ có Cố Tiểu Phù chăm sóc tốt, còn mình lại đang là tuổi trẻ, nội lực vững chắc. Nhưng bây giờ đến phủ tướng quân, lại tự so sánh với tứ đại Kim Cương, liền phát hiện thương thế kia của mình xác thực là lành quá nhanh.
Thương thế nhanh khỏi là chuyện tốt, vậy nhưng mọi việc đều phải có nguyên nhân của nó. Khi có sự khác thường xảy ra tất có tai vạ. Tứ đại Kim Cương nói nàng khôi phục quá nhanh, có thể là bọn họ lo lắng cho thương thế của mình, thế nhưng Vương Siêu là người ngoài cuộc mà cũng nói như thế, thì việc này thật sự là có vấn đề.
Vương Siêu thân kinh bách chiến, cũng từng phải trải qua bao lần bị thương rồi, nên đối với nội thương, ngoại thương cũng phải biết sơ lược. Hắn nói hai, ba nguyệt mới trở lại như trước là chuyện bình thường, vậy nhưng Lục Nguyên Sướng lại mới có nửa tháng liền đã tốt đẹp, như vậy còn không phải là có vấn đề hay sao?
"Để cho Tướng quân chế nhạo rồi. Thuộc hạ may nhờ trong nhà có vợ hiền, ngày ngày tỉ mỉ chăm sóc, thuộc hạ lại hay dùng thuốc có tuổi trăm năm hái được từ trên đỉnh núi để điều dưỡng mới có thể chóng lành được như vậy. Thuộc hạ vẫn chưa khỏe hẳn, chỉ có điều kỳ hạn mộc hưu đã đến nên gắng gượng đến đây báo danh. Trước khi rời đi, nương tử vẫn còn rất lo lắng cho thân thể của thuộc hạ." Lục Nguyên Sướng bịa chuyện hoang đường để đối phó cho qua. Từ lúc nàng đến phủ tướng quân, những thứ khác không học được bao nhiêu, nhưng việc cùng người khác giao tiếp lại có tiến bộ rõ ràng.
"Ngươi đây là đang cho rằng Bổn tướng quân không biết thương cảm cho tướng sĩ làm thủ hạ?" Vương Siêu cũng giả vờ giả vịt nói.
"Thuộc hạ không dám. Quân lệnh như núi, một khi thuộc hạ còn là quân nhân thì sẽ không dám vi phạm quân lệnh." Lục Nguyên Sướng nghe nói như vậy liền vội vã quỳ xuống chân sau để biểu lộ lòng trung thành.
"Thôi được rồi, ta cũng chỉ là muốn đùa để cho ngươi cười một chút mà thôi, đứng lên đi. Ngươi hãy tới xem cái này một chút, xem ngươi đã từng thấy qua bao giờ hay chưa?" Từ trong một quyển binh thư, Vương Siêu lấy ra một tờ giấy, Lục Nguyên Sướng vừa nhìn thì thấy trên giấy chỉ vẽ một bức họa hình mặt trời.
"Tướng quân, thuộc hạ cũng chưa gặp qua bức họa như thế này bao giờ. Ngài lấy được từ đâu ra vậy?" Lục Nguyên Sướng không hiểu liền hỏi.
"Từ trên vai của tên thủ lĩnh đám thích khách kia thấy có hình xăm này. Ta cùng cố vấn suy đoán, cái ký hiệu này chỉ có nhân vật trọng yếu trong tổ chức đó mới được xăm lên." Vương Siêu thấy Lục Nguyên Sướng cũng không biết thì có vẻ có chút tiếc nuối.
"Trên người các thích khách khác có vết xăm này không?" Lục Nguyên Sướng hỏi. Nàng đồng ý với cách giải thích này của Vương Siêu, cái hình xăm này không giống bình thường, rõ ràng nó có ý nghĩa khá sâu xa.
"Không có, trên người của cả hai nhóm thích khách đều không có. Chỉ ở trên người tên thích khách thủ lĩnh mới có." Vương Siêu lắc lắc đầu, hắn nói thêm: "Chỉ tiếc là không biết những người này đã được huấn luyện như thế nào mà không sợ đại hình. Làm thế nào cũng không một người nhận tội." Vương Siêu tức giận đến nỗi vỗ một cái tát lên trên mặt bàn.
"Tướng quân bớt giận, đã có cái manh mối này thì ta đã có phương hướng để phái người mà cẩn thận điều tra. Nhất định sẽ tìm ra được người chủ thực sự đứng sau chuyện này." Lục Nguyên Sướng an ủi.
"Không còn thời gian nữa, Đại tướng quân đã gửi mật thư cho ta. Ngoài tiền tuyến chiến sự gặp bất lợi. Đội tiên phong đã bị tổn thất ba viên đại tướng, quân đội Đại Chu của ta bị tử thương rất nhiều. Ít ngày nữa Đại tướng quân sẽ mời ta đi thành Lâm Biên." Tin tức về Đại tướng quân, Vương Siêu chỉ có thể nói cho người đáng tin tưởng ở bên người. Nhưng lúc này hắn đối với Lục Nguyên Sướng không hề giữ gìn, điều đó cho thấy hắn đã xem nàng như cố vấn tâm phúc.
"Đại tướng quân luôn là người có đối sách, mưu lược hơn người, tinh thông binh pháp, nhưng sao lại có xu hướng thất bại như vậy được đây?" Lục Nguyên Sướng không dám tin vào những gì Vương Siêu vừa nói. Ở trong lòng Lục Nguyên Sướng, Tống Đại tướng quân tồn tại như một vị thần, trên chiến trường là một tướng quân vô địch, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Vậy nhưng lần này sao lại bị đánh bại cấp tốc đến như thế, lại còn phải điều Vương Siêu đi tiền tuyến trợ chiến.
"Đại tướng quân tất nhiên là tuy lão nhưng vẫn vững như bàn thạch, chỉ có điều lần này cái tên tân Khả Hãn Har Cáp Đạo kia mang binh đến đây cũng không phải hạng người bình thường. Tựa hồ hắn đối với việc bố phòng của ta là cực kỳ rõ ràng. Mỗi khi hai bên giao chiến thì bọn hắn đều luôn chiếm được thế thượng phong." Vương Siêu tức giận nói.
Nếu như Tống Đại tướng quân là thần tượng của Lục Nguyên Sướng thì đối với Vương Siêu mà nói, hắn chính là sư phụ, lại còn là cậu ruột. Giữa bọn họ là tình không khác gì phụ tử. Tống Đại tướng quân tác chiến bất lợi nên đã bị Hoàng Đế minh chỉ răn dạy, đây là việc Vương Siêu không thể tiếp thu.
"Tướng quân, thuộc hạ suy đoán, bản đồ quân phòng có lẽ là không chỉ có một phần. Tên Har Cáp Đạo kia nhất định là đã thông qua người khác mà có được bản đồ quân phòng của Đại Chu ta." Riêng chuyện bản đồ quân phòng này Lục Nguyên Sướng là người rất am hiểu, cho nên khi nói tới chuyện này, nàng có vẻ đặc biệt cẩn trọng từng li từng tí một.
"Ngươi quả nhiên thông minh. Bản đồ quân phòng ngày đó chúng ta lấy lại được, xác thực chỉ là một phần." Vương Siêu nhìn Lục Nguyên Sướng bằng ánh mắt tán thưởng rồi nói tiếp: "Ngươi hãy đi về nhà trước đã. Mấy ngày nay hãy cứ dưỡng thương cho thật tốt, đợi đến khi Đại tướng quân ra lệnh truyền đạt điều phối quân, ngươi sẽ theo ta cùng đi thành Lâm Biên."
"Vâng, tướng quân." Lục Nguyên Sướng trầm giọng nói. Đây là Vương Siêu bày tỏ sự tin tưởng của hắn đối với chính mình. Sở dĩ lúc trước nàng đồng ý làm thân quân cho Vương Siêu, nàng đã cân nhắc rất nhiều. Một nguyên nhân trọng yếu trong đó, chính là Vương Siêu là dòng chính của Tống Đại tướng quân.
Nhưng hiện tại Lục Nguyên Sướng lại đang bận suy nghĩ về chuyện trong nhà giờ đây đang loạn tung lên. Việc có hài tử hay không còn chưa xác định, tên dâm tặc lại chưa bắt được, nàng làm sao có thể an tâm rời đi cho được đây?
Vận mệnh đã bị nắm giữ, không thể do mình quyết định được. Lại một lần nữa, Lục Nguyên Sướng bị ép tiến lên.
Danh sách chương