Thị tẩm là một chuyện, làm chính sự lại là một chuyện khác. Trời sinh Lục Nguyên Sướng phải mang mệnh lao lực, vì từ rất sớm, nàng đã phải chống thân thể không khỏe đi tới phủ tướng quân, cùng Vương Siêu trao đổi việc quốc quân đại sự.

Đêm qua Vương Siêu đã xem tình hình trận chiến ở Phần Thành rồi báo cáo cho Tống Định Thiên biết. Hiện tại bọn họ chỉ cần dừng chân chờ ở Phần Thành, cùng người dân thành bắt tay vào trùng kiến là được. Phần bên ngoài thành của Phần Thành đều đã bị phá hủy, bên trong thành thì không việc gì, vì vậy mà công việc trùng kiến cũng không xem là quá nặng. Tu tường thành, tu sửa đường phố, cửa hàng, quét dọn chiến trường, lục soát lùng bắt binh sĩ Nhung Địch còn chạy trốn trong thành. Những việc này, đều đã sai người đi làm, còn Vương Siêu cùng Lục Nguyên Sướng thì chỉ cần chờ ở trong thành, hưởng thụ quả ngọt thắng lợi, chờ đợi thêm một lần nữa sẽ lại được thăng quan thêm tước.

Vương Siêu cho Lục Nguyên Sướng đến phủ tướng quân là muốn để cho bản thân nàng tự tuyển chọn lấy dinh thự. Đường đường là một Trung Lang tướng quân tiên phong, cũng không thể để cho một nhà già trẻ chen chúc ở trong một cái tiểu viện như vậy được. Lục Nguyên Sướng cũng không còn vừa ý về nơi này nữa. Vì vậy mà Vương Siêu đứng ra làm chủ, đem một đại viện có năm dãy nhà ở bên cạnh tây phố lớn cho nàng.

Đại viện này nằm ở trên đoạn đường tốt nhất, Lục Nguyên Sướng vui vẻ nhận lấy. Đây là phần thưởng của Vương Siêu tự tay cho nàng, đợi đến khi triều đình phong thưởng ban xuống, dĩ nhiên lại là thăng quan tiến tước, thưởng ngân thưởng dinh thự. Điều khiến Lục Nguyên Sướng lo lắng nhất chính là nàng sợ triều đình sẽ mời nàng đi kinh sư. Sản nghiệp của nàng đều ở Bắc cảnh, nếu như phải rời xa Tống Định Thiên, đi tới kinh sư là nơi quan lớn tập hợp, nàng sẽ chẳng còn là cái thá gì.

"Tướng quân, thuộc hạ có một chuyện vẫn băn khoăn, không biết có nên nói ra hay không?" Lục Nguyên Sướng vẫn luôn suy nghĩ, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà hỏi.

"Ngươi là huynh đệ của ta, có việc thì cứ trực tiếp nói." Vương Siêu dửng dưng như không mà nói.

"Tướng quân, Tam công chúa vẫn còn ở thành Tuy Xa, không biết tướng quân có dự định như thế nào?" Lục Nguyên Sướng đã từng thấy Tam công chúa bị tra tấn, nàng luôn cảm thấy việc làm này của Vương Siêu thật không thích hợp.

"Việc này ta đang định nói với ngươi. Ngươi hãy phái thủ hạ thân tín đi đến Tuy Xa, đem Tam công chúa đến Phần Thành này." Vương Siêu hơi nhíu mày rồi nói.

"Thuộc hạ cảm thấy, việc này vẫn nên cùng Đại tướng quân thương nghị, sau đó thì đem công chúa trục xuất về kinh. Bởi dù nói thế nào thì công chúa vẫn là huyết thống hoàng gia. Chúng ta là thần dân mà lại tự ý vận dụng hình phạt riêng, làm như vậy chỉ sợ là bất kính đối với hoàng gia." Lục Nguyên Sướng chân thành khuyên nhủ. Việc này nàng đã nấn ná nhiều ngày trong lòng, chỉ có điều vì chiến sự khẩn cấp, cho nên mới chờ đến lúc này mở miệng.

"Ngươi không cần nhiều lời, vạn sự đã có Bổn tướng quân lo." Vương Siêu tỏ ra thiếu kiên nhẫn khi nghe Lục Nguyên Sướng khuyến cáo, hắn phất tay ra hiệu cho nàng đi xuống.

Lục Nguyên Sướng rời đi khỏi thư phòng, không khỏi hơi nhíu mày. Vương Siêu làm như thế là ngang ngửa với mưu phản nghịch, nếu như bị người tố giác thì hậu quả khó mà lường được. Vương Siêu bị tru cửu tộc là chuyện ván đã đóng thuyền, mà nàng thân là thân tín cùng phó tướng trực thuộc đắc lực của Vương Siêu, chắc chắc là sẽ không thể tránh khỏi bị liên lụy.

Bắc cảnh đã tiễu trừ xong địch ngoài, nên vai trò của Tống Định Thiên cũng trở nên nhỏ đi rất nhiều, nếu như Hoàng Đế vời Tống Định Thiên vào kinh nhằm khống chế cục diện, lúc đó bọn họ sẽ bị xem là một bè đảng và sẽ bị rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm.

Mặc dù đã đại thắng, tình cảnh hiểm nguy vẫn tầng tầng. Trong khi Lục Nguyên Sướng không ngừng suy nghĩ về điều này, nàng đã không khỏi sinh ra tâm ý xin lui về ở ẩn. Nàng là nữ tử, lại không có dã tâm, thăng quan thêm tước là việc đối với nàng cũng không có sức hấp dẫn. Nhất là hiện nay Lục gia của nàng đã thoát tịch, sẽ không còn bị gông xiềng đời đời ràng buộc. Vậy thì tại sao lại không mang theo một nhà già trẻ trở về hưởng thụ thái bình thịnh, một lòng vui thú với cảnh sống điền viên, mặc kệ sự đời?

Nhưng bây giờ, nàng đã cùng Vương Siêu quấn lấy nhau, còn Tống Định Thiên cũng sẽ không đồng ý cho nàng tự dưng rời đi, Lục Nguyên Sướng nhìn ánh nắng rực rỡ giữa hè mà cả người không khỏi rét run. Một khi đã bước chân vào trong giang hồ thì đã là thân bất do kỷ!

Sau giờ ngọ, Lục Nguyên Sướng dẫn người trong nhà cùng đi vào cái đại viện mà Vương Siêu đã cho nàng để xem phòng ốc. Hai bên đoàn người có mấy chục tên bộ hạ đi trước mở đường, trông cực kỳ hăng hái.

"Tòa nhà lớn như vậy, chúng ta lại chỉ có mấy người, làm sao mà ở cho hết bây giờ?" Dương Đại nương nhìn thấy chỗ nào cũng đều tốt, nụ cười trên môi không lúc nào khép lại.

"Lão nương, ngày mai ta mua một chút nô bộc về, đến lúc đó thì người sẽ nhiều hơn ngay." Lục Nguyên Sướng cười nói.

"Không nghĩ tới lại có một ngày ta cũng có thể sai khiến người khác. Đây là ta đang nằm mơ đi." Trân nương tiện tay bấm Dương Vinh một cái, thấy Dương Vinh đau đến mức phải thét lên oai oái thì mới dám tin đây là sự thật.

Lục Nguyên Sướng để mặc cho người nhà tùy ý xem cái đại viện, còn mình thì lại cho gọi mấy người vẫn đang tháp tùng đến trước đại sảnh. Nàng nghiêm túc hỏi: "Các ngươi đều là người của Vương tướng quân lâu nay vẫn để cho ta dùng. Hiện nay Vương tướng quân có nhắn lại, nếu như các ngươi đều nguyện ý thì sau này liền theo ta, nếu như không muốn thì lại hồi Phủ tướng quân. Ta biết nếu như các ngươi theo Vương tướng quân tiền đồ càng có bảo đảm. Vì lẽ đó ta cũng không bắt buộc các ngươi lưu lại, các ngươi tự mình quyết định đi thôi."

"Lão đại, ta dĩ nhiên là muốn đi cùng ngươi." Phùng Hoài là người thứ nhất tỏ thái độ. Hắn cùng Lục Nguyên Sướng đã cùng một đường sống chết có nhau, từ lâu đã là huynh đệ cùng sinh tử, tiền đồ cái gì đó, hắn cũng không để ý.

"Ta lưu lại." Lương Bảo Đảm nói bằng cái giọng chắc nịch.

"Ta cũng lưu lại." Hồ Đại Thông phụ họa nói theo.

"Ta cũng lưu lại." Phí Chiến nói.

"Phí Chiến, ngươi không thể. Vương tướng quân điểm danh muốn ngươi." Lục Nguyên Sướng nói. Nàng cũng không hiểu Phí Chiến có chỗ nào hơn người mà lại để cho Vương Siêu tự mình điểm danh.

Trong mấy tháng đại chiến này, Phùng Hoài xuất lực nhiều nhất, những người khác biểu hiện vẫn còn tạm được. Chỉ có Phí Chiến, cực kỳ đúng mực, không hiện ra điều gì thất thố, làm cho Lục Nguyên Sướng nhìn không thấu.

Cuối cùng, ngoại trừ Phí Chiến, những người khác đều lưu lại. Những người này sau này chính là người của nàng, Lục Nguyên Sướng. Bọn họ sẽ chỉ hướng về nàng, vì nàng bán mạng. Vương Siêu đối với Lục Nguyên Sướng đặc biệt hào phóng. Hắn còn cho nàng hơn trăm mẫu ruộng tốt ở bên ngoài Phần Thành, lấy đó làm nơi cung cấp lương để cho nàng nuôi dưỡng tư binh.

Lục Nguyên Sướng rất hài lòng với quyết định của cả đám. Đến cùng đều là những người cùng chung hoạn nạn, tình cảm dĩ nhiên không giống với những người khác. Có thể được tụ tập lại với nhau cùng một chỗ, đó là điều cực kỳ tốt đẹp. Hơn nữa Lục Nguyên Sướng cũng biết mình đã không thể tránh khỏi việc ngoại trừ đi theo, cùng Tống Định Thiên tiếp tục hợp tác thì không còn có con đường nào khác. Đã như vậy thì chỗ tư binh kia sẽ là bùa hộ mệnh của mình, một khi thực lực của mình càng mạnh thì càng có năng lực để bảo vệ gia đình bé nhỏ của mình.

Lục Nguyên Sướng rất hào phóng, đem phát cho mỗi người năm chục lượng bạc, để bọn họ có thể mua một cái tiểu viện ở trong Phần Thành mà thu xếp việc riêng.

"Trương Thành lưu lại, còn những người khác lui ra." Lục Nguyên Sướng thấy việc đã xong liền nói với mọi người.

"Lão đại, ngài để ta lưu lại có phải là có lời muốn nói?" Trương Thành hỏi.

"Hiện nay Phần Thành đã yên ổn, sẽ không xảy ra sai lầm nào nữa. Vì thế ta sẽ để cho ngươi đi thành Lâm Biên đem Huyên nương về đây." Lục Nguyên Sướng cười nhạt nói.

"Lão đại, ngài đây là ý gì?" Trương Thành nhớ tới lời đồn đãi lúc trước Lục Nguyên Sướng cùng Hàn Thư Huyên thì trong lòng không khỏi bồn chồn. Chẳng lẽ người này để hắn đi đón người đến rồi thu xếp cho ở bên ngoài hay sao?

"Ngươi thực sự đã trưởng thành, làm người lại thận trọng, trong sạch. Vì vậy ta có ý định đem Huyên nương gả cho ngươi, ngươi thấy thế nào?"

"Lão đại, làm như vậy sao được?" Trương Thành nghe vậy thì cái trán không khỏi nổi lên mồ hôi lạnh.

"Trương Thành, không phải là ta đang thăm dò ngươi, mà là có ý định tác thành. Tâm tư của ngươi đối với Huyên nương ta đã sớm biết. Hơn nữa, ta chưa động tới nàng, nàng vẫn là thân xong bích. Ngươi có được người vợ đẹp này rồi thì nhớ ngày sau chăm sóc người ta cho tốt." Lục Nguyên Sướng lạnh nhạt nói. Có thể quăng đi được cái gánh nợ này nàng sẽ lại một thân ung dung.

Trương Thành nhìn Lục Nguyên Sướng mà không thể tin nổi. Hắn còn cho rằng mình đã đem tâm tư giấu đi rất sâu, chí ít huynh đệ bên người cũng sẽ không phát hiện ra, ai ngờ lại bị Lục Nguyên Sướng nhìn thấu. Có điều hắn nhìn thấy ánh mắt Lục Nguyên Sướng là hết sức chân thành, liền biết đây không phải là hành vi thăm dò mình. Cảm động trước sự săn sóc của nàng, Trương Thành quỳ xuống đất nói: "Trương Thành cảm ơn đại ân của tướng quân."

"Đứng dậy thôi, ngươi là huynh đệ của ta, tạ ơn tới tạ ơn lui thì thật là quái dị. Ta vẫn là thích nghe ngươi gọi ta là lão Đại, cái xưng danh tướng quân này quá mức xa lánh." Lục Nguyên Sướng tự tay đem Trương Thành kéo lên cười cười rồi nói.

Lục Nguyên Sướng mang theo người nhà hài lòng trở về tiểu viện Lục gia, ai ngờ, không biết từ lúc nào, ngoài cửa của tiểu viện lại đông như trẩy hội. Tặng lễ, mời dự yến, kết giao tình, người như thế nào cũng đều có. Người nhà họ Lục phải dựa cả vào sự đe dọa của Tiểu Cửu thì mới có thể tiến vào trong nhà được.

"Phù nương, xem ra mấy ngày sắp tới ta sẽ rất bận rộn đây." Lục Nguyên Sướng tự giễu nói.

"Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó. Gả cho người làm quan thì đương nhiên phải bồi tiếp 'Uy phong' rồi. Ôi!"

Trong khi Cố Tiểu Phù ôm cái bụng đi bố trí lại nhà mới thì Lục Nguyên Sướng lại đi các vùng quanh Phần Thành tiến hành chiêu mộ tư binh. Vì vừa trải qua một trận đại chiến, đã có không ít bách tính phải trôi giạt khắp nơi, không còn nhà để trở về. Cho nên việc chiêu mộ tư binh cực kỳ thuận lợi. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Vương Siêu đã chiêu được năm ngàn người bổ sung cho đội quân tư binh của mình, còn Lục Nguyên Sướng thì lại tuyển chọn tỉ mỉ hơn nhưng cũng đã chiêu mộ được một ngàn người.

Trong số một ngàn người này, Lục Nguyên Sướng đã chọn ra 100 người làm thân quân cho mình, thăng nhiệm Trương Thành làm bách hộ dẫn dắt thân quân vì mình. Đối với số binh lính còn lại thì nàng chia ra làm hai vệ, giao cho Phùng Hoài cùng Lương Bảo Đảm phụ trách huấn luyện, còn Hồ Đại Thông thì phụ trách quân nhu.

Ở trên thao trường, tiếng thao luyện la giết không dứt bên tai. Lục Nguyên Sướng nhìn thấy cảnh tượng đó mà liên tiếp gật đầu. Thân binh của nàng cùng Vương Siêu vẫn còn có một khoảng cách rất lớn, có điều vì đã được tinh tuyển, nên mỗi người binh sĩ ở đây đều có năng lực tác chiến cực cường. Chỉ cần sau này thao luyện các phương pháp chiến đấu cho thật nhiều thì sẽ giúp cho binh sĩ nhanh tiến tới, đến lúc đó có thể trở thành là một đội quân vô địch.

Chờ toàn quân thao luyện xong, chính là đến lúc diễn võ. Lục Nguyên Sướng cầm đoản đao, đứng giữa thao trường, cả người toả ra sát khí cực cường, hô lớn: "Ai có thể đấu được với Bổn tướng quân được một trăm chiêu, thưởng ngân mười lạng, ai có thể đem Bổn tướng quân đánh bại, thưởng ngân ba mươi lạng, cái khác thưởng chức vị bách hộ!"

Trọng thưởng ban ra, tất sẽ có dũng phu. Từng người từng người binh sĩ dồn dập thay nhau ra khỏi hàng, quay về Lục Nguyên Sướng đánh mạnh. Bất quá qua đối chiến với mấy chục người, cũng không có người nào có thể tiếp Lục Nguyên Sướng được đến mười chiêu.

"Lương Bảo Đảm, ngươi đến đây!" Lục Nguyên Sướng giết đến cao hứng, chỉ cảm thấy những binh sĩ này không đủ cho mình chém giết, liền tự thân gọi ra cái người có võ nghệ cao cường nhất là Lương Bảo Đảm.

"Tướng quân, hãy cẩn thận nhé!"

Tay Lương Bảo Đảm cầm trường kích, đón thế tiến công ác liệt của Lục Nguyên Sướng, lực của hắn lớn vô cùng, trùng kích tạo ra uy thế hừng hực. Có điều thân hình Lục Nguyên Sướng lại cực kỳ linh hoạt, bộ bát quái được luyện đến vô cùng nhuần nhuyễn. Cho dù tư thế tấn công của Lương Bảo Đảm cực kỳ mạnh mẽ, nhưng vẫn chưa làm cho Lục Nguyên Sướng có dấu hiệu thất bại.

Hai người đã đối chiến hơn trăm hiệp, mọi người nhìn mà không khỏi tán thưởng. Lục Nguyên Sướng vận khí từ bên trong dồn lên lưỡi đao, dung hợp với phích lịch quyền mà tạo nên đao pháp Phích Lịch, từ đó bắt đầu xuất hiện thế tiến công cực kỳ doạ người.

Thân chuyển sang thế rồng bơi, thanh đoản đao ánh lên tia sáng lạnh người, Lương Bảo Đảm vừa xuất ra lực thì lại phát hiện đoản đao truyền lại đến một luồng sức mạnh kinh người, khiến cho hắn phải liên tiếp lùi về sau. Lục Nguyên Sướng đánh xuống một đao, Lương Bảo Đảm lập tức bị ngồi quỳ xuống đất.

"Võ nghệ của tướng quân làm cho thuộc hạ phải khâm phục." Lương Bảo Đảm xấu hổ nói, nhưng trong lòng lại cực kỳ chấn động. Võ nghệ của Lục Nguyên Sướng đã tiến bộ thần tốc. Phải biết rằng nửa năm trước hắn còn có thể đánh bại Lục Nguyên Sướng đây.

"Lương bách hộ không cần phải xấu hổ, Bổn tướng quân chỉ là may mắn mà thôi." Lục Nguyên Sướng tự mình đưa tay nâng Lương Bảo Đảm đứng dậy rồi hướng về Hồ Đại Thông nói: "Thưởng cho Lương bách hộ mười lượng bạc, hôm nay thao luyện đến đây thôi."

Lục Nguyên Sướng thao luyện xong liền trở về ngôi nhà mới. Nàng vẫy lui nô tỳ hầu hạ đang tiến tới, tự mình tắm rửa xong liền đi tới phòng khách để tìm Cố Tiểu Phù.

Lục Nguyên Sướng lo bận rộn với chuyện bên ngoài, trong khi Cố Tiểu Phù thì lại bận bịu với chuyện trong nhà. Thân là chủ mẫu của Lục gia, gần đây nàng phải chịu khá nhiều áp lực. Không chỉ có phải thu xếp nhà mới, chọn mua nô bộc, mà còn phải đối ngoại chuẩn bị đón nhận lễ vật do các khách nhân đưa tới cùng với việc mời tiệc, xã giao với các phu nhân thuộc giới quý tộc. Việc trong nhà còn có Trân nương giúp đỡ, nên vẫn có thể thu xếp ổn thỏa, nhưng chuyện làm ăn của mình, chuyện xã giao với các phu nhân trong thành thì nhất định phải là nàng tự mình đứng ra.

Sau khi Lục Nguyên Sướng đến phòng khách, cũng không nói một lời nào, chờ cho mọi người hành lễ xong liền an tọa bên người Cố Tiểu Phù, nhìn nàng xử lý việc nhà.

Cố Tiểu Phù xử sự cực kỳ thong dong. Tuy nàng luôn dành cho tất cả nô bộc bằng một vẻ mặt hơi cười, nhưng trên người vẫn mơ hồ tỏa ra khí chất cao quý. Điều này lại làm cho Lục Nguyên Sướng cảm thấy Cố Tiểu Phù rất có dáng vẻ làm chủ mẫu. So với cô thôn nữ lúc trước đến cơm ăn còn không đủ no, bây giờ thật đúng là hoàn toàn khác hẳn.

Lục Nguyên Sướng vẫn cảm thấy thật là có chút luyến tiếc. Bản thân mình rời đi quá lâu, nên không được chứng kiến quá trình Cố Tiểu Phù trưởng thành.

Vẫy lui mọi người, Cố Tiểu Phù nhìn thấy Lục Nguyên Sướng cứ nhìn mình chằm chằm liền khôi phục lại vẻ ngượng ngùng yêu kiều. Nàng nũng nịu hỏi: "Tướng quân xem ta làm cái gì?"

"Dĩ nhiên là vì phu nhân có nhan sắc mỹ lệ, làm cho Bổn tướng quân bị si mê." Lục Nguyên Sướng nghe thấy Cố Tiểu Phù gọi mình là tướng quân, liền cũng diễn theo thôi.

"Bình thành Hầu phủ đưa tới mười cái ca nương, mỗi người đều xinh đẹp như hoa, không bằng tướng quân đi xem thử. Giai nhân đã ở trong vườn chờ đợi nhiều ngày rồi đấy." Cố Tiểu Phù quăng đi móng vuốt của Lục Nguyên Sướng, đâm chọt nàng một hồi. Chuyện bày ra trước mắt như vậy, tuy rằng Cố Tiểu Phù đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng đến cùng vẫn không khỏi có chút chua xót.

"Phu nhân đây là ghen tuông hay sao vậy? Trước mắt Bổn tướng quân chỉ có phu nhân, những nữ tử khác cùng Bổn tướng quân có quan hệ gì đâu." Lục Nguyên Sướng vừa cười vừa nói, kỳ thực trong lòng lại rất là hồi hộp. Dáng vẻ khi ghen của Cố Tiểu Phù khỏi phải nói là có bao nhiêu rung động.

"Trước mắt?" Cố Tiểu Phù thật không thích từ này, nên không thèm để ý tới Lục Nguyên Sướng nữa mà trở về nội viện.

Lục Nguyên Sướng chỉ ngây ngốc theo sát, một bước không rời, ai bảo nàng nói nhầm cơ chứ?

"Tướng quân theo đến làm cái gì? Ta đã không ở trước mắt ngươi nữa, ngươi còn không đi tìm mỹ nữ như hoa của ngươi đi." Tâm nhãn của Cố Tiểu Phù không nhỏ, có điều từ lúc mang thai hài tử, Lục Nguyên Sướng luôn đối với nàng muốn gì được nấy có lẽ nào tính khí lại không thể tăng cao hay sao? Dĩ nhiên, cảm giác nguy hiểm cũng tăng theo.

"Bình Nhi, ngươi dẫn người xuống đi." Lục Nguyên Sướng hất mặt, vẫy lui một đám nô tỳ, lúc này mới làm mặt dày xán đến bên người Cố Tiểu Phù mà dỗ dành: "Phù nương không cần phải tức giận. Ngươi cũng biết ta là người không biết nói chuyện rồi mà."

"Ta không biết. Hừ!" Cố Tiểu Phù giả vờ giả vịt đẩy nhẹ một cái, rồi quay lưng lại.

Lục Nguyên Sướng cũng không tức giận. Nàng nhẹ nhàng ôm lấy Cố Tiểu Phù, nhân cơ hội ở trên môi mút lấy một chút hương rồi nói: "Nếu như ngươi không biết, ta sẽ ra chiêu cho ngươi biết vậy."

Vừa dứt lời, cả người Cố Tiểu Phù liền rơi vào trong lòng của Lục Nguyên Sướng, tiếp theo là sự nghênh tiếp nụ hôn nồng nhiệt của Lục Nguyên Sướng. Vạt áo trước tản ra, Lục Nguyên Sướng đưa tay vào bên trong áo xoa xoa hai đám cực nhuyễn cực nộn kia. Không phải mất quá nhiều công phu, dục vọng liền dấy lên, đi cùng với khí tức nóng bỏng là tiếng hít thở ồ ồ. Tất cả cho làm cho thân thể Cố Tiểu Phù trở nên mềm nhũn.

"A Nguyên, đừng náo loạn nữa có được không?" Cố Tiểu Phù mềm mại từ chối. Nàng sợ là chính mình không nhịn được, cũng sợ Lục Nguyên Sướng không nhịn được nữa.

"Ai! Những ngày tháng này thật không có cách nào quá!" Lục Nguyên Sướng nằm nghiêng xuống Phù bên người Cố Tiểu rồi thở dài mà nói.

Cố Tiểu Phù ôm lấy đầu Lục Nguyên Sướng gối lên trên ngực của mình mà nhẹ nhàng vỗ về an ủi. Kể từ cái ngày hành phòng hôm ấy đến nay các nàng đều phải nhẫn nhịn. Cố Tiểu Phù cũng chỉ là dương oai diễu võ một chút, chứ thân thể nàng cồng kềnh như vậy, làm sao còn có thể hầu hạ Lục Nguyên Sướng? Mà Lục Nguyên Sướng cũng sao lại có thể nhẫn tâm mà làm càn được đây. Bởi vậy mà chỉ dám hôn cái miệng nhỏ, mò mò một chút phía trên mấy cái cho đỡ thèm mà thôi.

"Hôm nay sao ngươi lại trở về sớm như vậy?" Cố Tiểu Phù hỏi.

"Mấy ngày nữa là đến sinh nhật của ngươi. Vào dịp này năm ngoái thì ngươi vừa tới Lục gia, ta đã không cho ngươi được một cái sinh nhật rồi. Năm nay ta muốn vì ngươi làm thật tốt." Lục Nguyên Sướng lắng nghe tiếng tim đập của Cố Tiểu Phù rồi trả lời.

"Cũng không phải là tuổi chính xác, nên cũng không cần phải làm lớn. Mời người trong nhà đến ăn bữa cơm với chúng ta là được rồi." Cố Tiểu Phù lạnh nhạt nói. Từ sinh ra đến khi sắp sửa làm mẹ rồi, nàng vẫn chưa từng có một lần được làm sinh nhật, cho nên cũng chưa từng một lần hi vọng.

"Nói linh tinh cái gì vậy chứ. Ngoại trừ cái vòng tay bằng vàng kia ra, sinh nhật chính là cái ngày cha mẹ ruột của ngươi để lại cho ngươi có cái để mà nhớ nhung. Vì năm ngoái ta không biết, không làm được cho ngươi mà trong lòng đã rất áy náy. Năm nay, bất luận thế nào cũng phải làm cho thật lớn mới được!" Lục Nguyên Sướng nói. Kỳ thực, nàng không chỉ có muốn làm sinh nhật này cho Cố Tiểu Phù như để bù đắp, mà còn mưốn nhân cơ hội này giúp nàng tìm kiếm cha mẹ thân sinh.

Dựa vào suy đoán của mình, Lục Nguyên Sướng cho rằng cha ruột của Cố Tiểu Phù phải là tướng quân cao cấp đã tham dự đại chiến năm đó. Nếu là ở Bắc cảnh thì người đó chắc phải là thủ hạ của Tống Định Thiên. Nhưng thời gian còn ở thành Lâm Biên nàng vẫn chưa phát hiện ra có người nào khác thường. Không chỉ có như vậy, nàng cũng không tìm được người nào là đồng ngũ với Lục Chánh Phong năm đó, chỉ sợ là ở trong trận đại chiến đó, tất cả đều đã chết trận.

"Ngươi muốn làm thì làm đi vậy." Cố Tiểu Phù lại nghĩ, địa vị của họ hiện tại đã khác xưa, cũng nên vì Lục Nguyên Sướng mà tạo mối quan hệ, có như vậy thì mới giúp cho hoạn lộ của nàng càng thêm thuận lợi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện