Máu nhiễm đỏ cả một vùng áo trắng của Trọng Tử, nhưng cảm giác đau đớn dữ dội ở ngực lại dần dần dịu bớt đi, Trọng Tử nhanh chóng cảm nhận được sư phụ đang tiếp thêm linh lực cho mình, trong lòng cô bé như có một dòng nước ngọt ngào đang lẳng lặng chảy.

Trong trí nhớ của Trọng Tử, sư phụ chưa từng ôm lấy cô bé như thế.

Thật thích, thật vững vàng, thật an tâm, khoảnh khắc cô bé nhìn thấy sư phụ, không còn cảm thấy sợ hãi điều gì nữa.

Trên người sư phụ có một hương vị thật thơm, thật dễ chịu…

Trọng Tử lặng lẽ hít vào một hơi, mở mắt ra, đập vào mắt cô bé là đường cong nhu hòa của chiếc cằm, đôi môi mỏng khẽ nhếch, vài sợi tóc đen nhánh rơi phủ trên mặt cô bé.

Không biết vì sao, Trọng Tử cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng đem mặt vùi vào trước ngực Lạc Âm Phàm, rầu rĩ gọi một tiếng: “Sư phụ.”

Không có tiếng đáp lại.

Sư phụ, người giận sao? Trọng Tử mở miệng, nhỏ giọng nói: “ Đệ tử biết sai rồi, sư phụ, người đừng nóng giận.”

Lại là biết sai, biết sai, biết sai! Mỗi lần làm cho hắn hoảng sợ vô cùng xong, lúc nào cũng chỉ có câu này! Lạc Âm Phàm đang định quở trách Trọng Tử thật nghiêm khắc, nhưng nhìn thấy cô bé bị thương nặng, làm sao nỡ trách mắng nữa, chỉ đành nghiêm mặt lại.

"Sư phụ?"

"Sư phụ."

...

Ngực chợt cảm thấy đau đớn, Trọng Tử ho khan kịch liệt.

Cánh tay Lạc Âm Phàm siết chặt, cuối cùng cũng cúi đầu nhìn cô bé, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: “Trở về rồi nói sau đi.”

Trọng Tử liền nói: “Chỉ cần sư phụ không tức giận, đệ tử cam lòng chịu người quở phạt.”

Lạc Âm Phàm nghiêm khắc nói : “ Trước khi sư phụ bế quan đã nói gì với con, tự tiện chạy đến đây, biết sai ở chỗ nào chưa?’

“Tự tiện chạy đến đây, làm cho sư phụ lo lắng, là đệ tử không đúng.” Hai năm rồi, Trọng Tử ở trước mặt hắn cũng học được cách ứng biến linh hoạt, nghiêm trang nhìn hắn: ‘Sư phụ dặn con chú ý chính mình, con lại làm cho bản thân bị thương, lại càng không đúng nữa.”

Làm sao có thể giận tiểu đồ đệ đáng yêu trong sáng như thế này được! Lạc Âm Phàm nhanh chóng dời tầm mắt, không biết nói gì hơn, cuối cùng chỉ biết thở dài.

Sư phụ như thế mà lại đỏ mặt nha! Trọng Tử cười trộm, kìm lòng không nổi bèn vươn tay ôm cổ hắn: “Sư phụ không muốn con bị thương, nhưng người cũng không muốn người khác gặp nguy hiểm mà!”

Lạc Âm Phàm rất thản nhiên đẩy tay Trọng Tử ra, nói: “Trí nhớ không tốt, trở về cho con đóng cửa sám hối nửa năm để ghi nhớ cho kĩ.”

“Đệ tử không dám quên.” Trọng Tử lại đem mặt chôn vào trong lòng sư phụ, nén cười đến nỗi ngực run run, làm động đến vết thương trên ngực, đau quá bật thốt kêu lên một tiếng.

‘Bị thương nặng như thế này, sư phụ đau lòng còn không hết, làm sao có thể phạt mình được, đóng cửa sám hối chẳng qua là cho mình ở lại trong phòng tĩnh dưỡng cho lành vết thương thôi.’

Lạc Âm Phàm thấy thế, quả nhiên mềm giọng hơn hẳn: “Con bị thương đến nguyên khí rồi, không nên nói nhiều.”

“Sư phụ, hình như chúng ta đâu phải đang về Nam Hoa đâu?”

“ Đi Tiểu Bồng Lai.” (*)

小蓬莱 - Tương truyền bể đông có một quả núi có tiên ở gọi là Bồng Lai.

Theo 1 truyền thuyết khác thì ở phía đông của biển đông, không rõ là xa bao nhiêu dặm, có một vùng nước lớn. Thực tế ở đó là một thung lũng không đáy. Bởi phía dưới của thung lũng không có đáy nên thung lũng được gọi là Quy Khư. Nước từ tám phương trời và chín vùng đất, và nước sông Ngân Hà đều chảy đổ vào nơi này, thế mà nước ở đấy chẳng tăng chẳng giảm.

Giữa thung lũng này có 5 ngọn núi, Bồng Lai là 1 trong 5 ngọn núi nằm đó, các núi này cao 30.000 dặm, và chu vi 30.000 dặm. Đỉnh núi là vùng bằng phẳng, có đường kính 9.000 dặm. Các núi cách nhau 70.000 dặm. Những đền đài và đạo quán trên đỉnh núi bằng vàng và ngọc. Cầm thú ở đó có màu trắng tinh khiết. Cây cối bằng ngọc trai và san hô. Hoa trái có vị thơm ngon dễ chịu. Ai mà ăn được hoa quả ấy sẽ trẻ mãi không già, trường sinh bất tử.


“Chúng ta đến đó làm gì vậy sư phụ?” Trọng Tử kinh ngạc.

“Đừng nói nhiều .”

...

“ Sư phụ, người mệt không?”

“Đừng nói nhiều.”

“Con không nói nhiều mà.”

“ Không được chạy lung tung nữa.”

“Con biết rồi ạ.”



Lửa giận, kể cả vẻ cố ý lạnh lùng đều theo gió tan đi hết, trên khuôn mặt tuấn tú khôi phục vẻ dịu dàng, nổi lên một tia mỉm cười nhợt nhạt, yêu thương nhìn cô bé.

Vĩnh viễn ở lại Tử Trúc Phong, mãi mãi cũng đừng nhớ lại, mãi mãi là thầy trò, con bé có thể an toàn dưới đôi cánh che chở của hắn mà lớn lên, có thể ở trong lòng hắn làm nũng, hưởng thụ một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc.

……………

Cảnh trong mơ thật rối loạn, cũng rất kỳ quái, rất nhiều khuôn mặt không ngừng thoáng hiện trước mặt, có cha mẹ, có Vong Nguyệt, có Tần Kha, có Yến Thực Châu, có Ngu Độ, có Mẫn Vân Trung, còn có rất nhiều khuôn mặt nhìn rất quen khác nhưng không biết là ai … Nhưng trong mộng xảy ra chuyện gì, sau khi tỉnh lại cô bé chẳng còn nhớ nữa, chỉ duy nhất nhớ kỹ là một khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc, còn có một đôi mắt vì bé mà đầy vẻ lo lắng.

Phòng rất đẹp, màn cửa ánh ráng chiều, chiếc giường mềm tinh xảo.

Nhưng cái ôm dịu dàng cũng không còn nữa.

Sư phụ đâu rồi? Trọng Tử đang muốn mở miệng gọi, bỗng nghe thấy bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện, vội vã ngồi dậy, cắn răng nén xuống đau đớn ở ngực, cô bé chậm rãi bước xuống giường, bước một cách nhẹ nhàng, cố hết sức di chuyển ra gian ngoài.

Ngoài cửa, không hề nghi ngờ gì là một chốn tiên cảnh khó thấy. Sương trắng che phủ, tiếng chim hót vang vọng, hoa thơm khắp nơi, quả lạ đầy cành, hương thơm thấm tới tận tâm can.

Đương nhiên, Trọng Tử nhìn thấy trước hết là thân ảnh trắng như tuyết kia, dường như hòa cùng với khung cảnh xung quanh thành một thể.

Người đưa lưng về phía bên này, bên cạnh là một người con gái. Nhìn người con gái đang đứng đó, nàng ta còn rất trẻ, mặt trắng môi hồng, quần áo màu xanh nhạt rủ xuống nền đất, giống như một tán lá sen xanh như ngọc, đoan trang lại dịu dàng, nhìn rất nhân từ, như Quan Âm Bồ Tát trong truyền thuyết Nam Hải.

“Con bé bị thương khá nặng, tu vi lại thấp, may mắn có Tôn Gỉa tiếp linh lực cho con bé, sau này sẽ không để lại di chứng gì, nhưng mà còn có một số vị thuốc khó tìm, cần thêm chút thời gian.”

Lạc Âm Phàm lúc này mới an tâm, gật đầu: “Vậy thầy trò ta xin quấy rầy Tiên tử mấy ngày.”

“Trước mặt Vân Cơ, Tôn giả không cần phải khách khí như vậy, nhưng mà con bé bây giờ không được cử động làm tổn thương tới nguyên khí nữa, vẫn còn phải nhờ Tôn giả tiếp thêm linh lực cho con bé mới ổn.”

“Tiên tử đã vất vả cả ngày rồi, cũng nên đi nghỉ sớm đi.”

“Vân Cơ không sao.” Người con gái cụp đôi mắt xuống, mỉm cười, tiếp theo đó lại lắc đầu, “Nghe nói tên của con bé là Trọng Tử, Tôn giả như thế là sao.”

………

Hai người nói chuyện với nhau, trong đề tài chỉ nói về chính cô bé, không hề nói về chuyện gì khác, thế nhưng trong lòng Trọng Tử lại ngập tràn cảm giác hờn giận không thể hiểu nổi, những ngón tay nắm chặt khung cửa trong vô thức.

Nàng ta chính là Vân tiên tử sao? Là mỹ nữ có y thuật siêu phàm nhất Tiên giới, là người trong truyền thuyết - Trác Vân Cơ đó sao? Không thể phủ nhận, Trác Vân Cơ thật sự rất đẹp, là Tiên tử đẹp nhất mà Trọng Tử đã từng gặp qua, vừa dịu dàng vừa nhân hậu, quả thật rất dễ giành được ấn tượng tốt đẹp với Trọng Tử.

Nhưng, nếu là, nàng ta không đứng ở bên cạnh sư phụ, dùng ánh mắt như thế để nhìn người.

Loại ánh mắt này Trọng Tử đã thấy rất nhiều, nhất là khi ở bên cạnh Tần Kha. Tần Kha thật sự rất xuất sắc, nên mấy đứa con gái kia luôn nhìn y như vậy, Trọng Tử cũng không cảm thấy có gì. Nhưng bây giờ, có người nhìn sư phụ cô bé với ánh mắt như vậy, lại làm cô bé cảm thấy có một nỗi buồn bực gì đó đang dần dần xâm chiếm hết cả cõi lòng.

Tiên môn cho phép lập gia đình, sư phụ vẫn độc thân, có Tiên tử thích người cũng không có gì là kỳ lạ. Nhưng mà, Trọng Tử vẫn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có chuyện như này xảy ra. Dù sao, cô bé cũng đã đem sư phụ trở thành một vị thần thánh đáng tôn kính, là một vị thần cao cao tại thượng, không gì không làm được, người bảo vệ Tiên môn, quan sát, nắm bắt và thấu hiểu hết khắp chúng sinh lục giới. Chỉ cần trong đầu nghĩ tới có chuyện đó xảy ra thôi là đã cả cảm thấy như mình không tôn trọng người, hạ thấp người.

Ngày thường khi cô bé chăm chỉ luyện công, sư phụ cũng thường hay nói: “Nghỉ sớm một chút đi.” Nay câu nói này lại thay đổi đối tượng, sư phụ lại nói với một người khác, biết rõ chỉ là một câu nói khách sáo bình thường, Trọng Tử vẫn cảm thấy có chút chua xót.

Trọng Tử biết ý nghĩ của mình thật buồn cười, thật là trẻ con quá, nhưng thấy Trác Vân Cơ càng lúc càng tới gần sư phụ, cô bé bèn cắn môi, cố ý làm cho khung cửa bật ra tiếng kẽo kẹt, làm cho hai người bên kia nghe thấy, xoay đầu lại nhìn.

“Trọng nhi?” Lạc Âm Phàm nhíu mày.

Trọng Tử cúi đầu gọi một tiếng “Sư phụ.”, rồi loạng choạng giống như sắp ngã xuống.

Sắc mặt cô bé vẫn còn kém, hơn nữa sự đau đớn trên mặt có bảy phần là thật. Lạc Âm Phàm không nghi ngờ gì, bước nhanh đến ôm lấy cô bé đi nhanh vào trong phòng, đặt lên giường, vừa độ thêm linh lực cho cô bé vừa trách cứ: “Lại không nghe lời sư phụ, chạy lung tung nữa rồi.”

Trọng Tử xụ mặt xuống: “Con tỉnh dậy không thấy sư phụ đâu cả, tưởng sư phụ bỏ con đi mất rồi.”

Sắc mặt của Lạc Âm Phàm dịu hẳn đi: “Thương tích của con còn chưa lành, làm sao sư phụ có thể bỏ đi được.”

Trọng Tử không nói gì, nhưng trong lòng vui sướng vô cùng.

Trác Vân Cơ cũng theo hai người vào trong phòng, xem xét vết thương của Trọng Tử xong, an ủi; “Không sao, chỉ tại làm động đến vết thương một chút, Tôn giả không cần phải lo lắng quá.”

Không đợi Lạc Âm Phàm trả lời, Trọng Tử đã nói lời cảm ơn trước: “Lần này con bị thương, đã làm cho sư phụ lo lắng, cũng xin cảm ơn Tiên tử đã chữa trị vết thương cho con.”

Trác Vân Cơ ngạc nhiên, mỉm cười gật đầu với Trọng Tử, sau đó chuyển sang nói với Lạc Âm Phàm: “Ngày hôm trước Vân Cơ mới luyện thành một lò đan dược, có thể giải được mười loại Ma độc, đang muốn nhờ Tôn giả xem xét giùm Vân Cơ.”

Lạc Âm Phàm có vẻ tán thưởng, tính nhận lời trác Vân Cơ, lại nhìn sang Trọng Tử.

Trác Vân Cơ liền nói: “ Trọng Tử để Vân Cơ kêu Đồng nhi chăm sóc, sẽ không có gì xảy ra đâu.”

Trọng Tử làm sao có thể để sư phụ đi như vậy, bèn kéo tay áo hắn: “Sư phụ.”

Đồ đệ hiểu chuyện này khó có được lúc lại làm nũng với mình, Lạc Âm Phàm có chút xấu hổ, lại nhìn đến cặp mắt phượng đầy vẻ tủi thân, ấm ức, nghĩ con bé bị thương nặng như thế, chắc đang rất khó chịu, bỗng dưng cảm thấy mềm lòng: “Trời cũng tối rồi, thôi để ngày mai đi xem cũng được.”

Trác Vân Cơ cũng không miễn cưỡng hắn, gật đầu: “ Vậy Vân Cơ xin lui ra ngoài luyện dược.”

Trong phòng chỉ còn lại hai thầy trò và một tiểu đồng đưa thuốc, Trọng Tử sợ sư phụ đi mất, ỷ vào mình đang bị thương, lôi kéo hắn không cho hắn ra ngoài. Cô bé nằm trên giường, vừa làm vẻ mặt đau đớn vừa rên rỉ, mãi đến khi được hắn nâng người lên, ôm vào trong ngực, mới không rên nữa, tiểu đồng đưa thuốc không có việc gì làm, bèn im lặng lùi ra cửa.

Thấy đệ tử đau đớn như vậy, Lạc Âm Phàm thầm cảm thấy may mắn vì mình không ra ngoài mà bỏ con bé lại, bèn nhân cơ hội chỉ có hai người dạy dỗ cô bé: “Sau lần này coi con còn dám tự kiêu khoe mẽ nữa không?”

Trọng Tử im lặng một lát, ngẩng mặt nhìn sư phụ: “Lúc đó Tư Mã Diệu Nguyên cần con giúp, con sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng con sẽ không giống như sư tỷ làm cho sư phụ thất vọng đâu.”

Con bé làm những việc như thế này, là vì những câu nói đó sao? Lạc Âm Phàm không nói thêm nữa.

“Sư phụ không tin con sao?”

“Sao lại không tin, sư phụ tin con mà.”

Đương nhiên là tin, bởi vì con bé chưa bao giờ làm hắn phải thất vọng.

Nhìn thấy trong ánh mắt của sư phụ có vẻ đau xót, Trọng Tử càng đau lòng hơn, lấy hết dũng khí nói: “Chuyện của sư tỷ cũng không phải là lỗi của sư phụ, sư phụ thật sự không cần phải để tâm đến, sư tỷ đã làm sai, đã bị trục xuất khỏi sư môn, nhưng sư phụ vẫn còn có con ở bên người mà.”

Lạc Âm Phàm im lặng.

Trọng Tử có chút chần chừ, kéo kéo cánh tay hắn: “Sư phụ.”

Lạc Âm Phàm cúi đầu nhìn sâu vào mắt Trọng Tử, sau một lúc lâu lại dời tầm mắt đi: “Sư phụ vẫn chưa trục xuất sư tỷ của con ra khỏi sư môn.’

Trọng Tử bỗng nhiên cảm thấy muốn khóc.

Sư tỷ phạm vào trọng tội, đã bị trục xuất khỏi sư môn rồi mà sao sư phụ vẫn còn thương tỷ ấy như vậy, bản thân mình cố gắng như thế, chẳng lẽ so với tỷ ấy còn kém sao? Sư phụ cũng từng ôm qua ‘Trọng nhi’ kia rồi sao!

Lạc Âm Phàm tưởng mình làm động vết thương của con bé, vội lo lắng gọi: “Trọng nhi?”

Trọng Tử lập tức hối hận: “ Con không sao, con không đau đâu.”

Cô bé quả thật có ghen tị, nhưng bây giờ, sư phụ vì cô bé mà hồi hộp lo lắng như thế, nếu như tình yêu thương của sư phụ đã chuyển sang cho cô bé, vậy thì hãy để cô bé thay thế người có tên là “Trọng nhi” kia, chăm sóc người thật tốt, làm bạn với người đi.

Trọng Tử im lặng dựa vào lòng sư phụ.

Lạc Âm Phàm bèn nhớ tới một chuyện, mở miệng hỏi: “Con làm sao lại quen biết Cửu U?”

Đối với việc Vong Nguyệt là Ma tôn Cửu U, Trọng Tử thật sự không thể ngờ, thầm nghĩ dù sao sư phụ cũng đã phát hiện, cũng may là việc này cũng không có gì để giấu diếm, vì thế bèn nói thật: “Lúc đầu con tưởng y chỉ là một người qua đường bình thường, nay nghĩ lại, có vẻ như y cố ý tiếp cận con, nhất định là không có ý tốt.”

Lạc Âm Phàm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lại cảnh cáo đồ đệ: “Con đã hiểu được như thế, thì sau này đừng tiếp xúc với y nữa.”

Đệ tử Tiên môn mà có quan hệ với Ma tôn, vốn là một chuyện đầy nguy hiểm, nếu sau khi trở về chuyện này truyền ra ngoài thì quả thật rất khó nói, Trọng Tử lại cười to: “Con với y chỉ đơn giản là gặp mặt một lần thôi, không có gì sâu xa đâu, con chỉ nói chuyện với y về việc con đi đến đâu thôi. Huống chi bây giờ con đã biết được y là ai, đương nhiên sẽ đề phòng y kĩ càng hơn, càng không thể lui tới gặp gỡ y nữa. Đệ tử dù có ngu dốt nhưng cũng hiểu được lợi hại như thế nào trong việc này, sư phụ đừng lo lắng nhiều quá.”

Không phải là lo lắng nhiều, mà là sợ hãi, kiếp trước hắn mất con bé là do con bé và Sở Bất Phục có quan hệ với nhau. Trọng Tử rất nhân hậu, rất dễ động lòng, cũng may mắn là kiếp này con bé đã hiểu chuyện hơn nhiều rồi.

Trong giọng nói của Trọng Tử có chút giận dỗi, Lạc Âm Phàm cũng không chú ý đến, chậm rãi gật đầu: “Chỉ mong con có thể nhớ kĩ lời sư phụ dặn.”

“Lời nói của sư phụ, lúc nào đệ tử cũng đều ghi nhớ trong lòng.” Thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, Trọng Tử lặng lẽ giữ chặt lấy một lọn tóc của hắn, ngón tay quấn lấy lọn tóc xoay tròn.

Hoàng hôn từ bên ngoài cửa rót vào trong phòng, Tiểu đồng đưa thuốc vội đi tới, thắp sáng căn phòng bằng ngọc lưu ly, tiên cảnh dần dần bị che phủ bởi bóng tối, bỗng nhiên lộ ra một chút hương vị của nhân gian.

“Năm đó khi sư phụ chưa tu Tiên, người đã từng trải qua cuộc sống nhân gian chưa?”

“ Sư phụ chưa từng.”

“Vậy cha mẹ của sư phụ đâu?”

“Cũng là người trong Tiên môn.”

“Hèn chi mà sư phụ lại như vậy, à thì, so với bọn họ còn giống Thần tiên hơn.”

“Con nói gì vậy.” Lạc Âm Phàm cảm thấy buồn cười.



Một lúc lâu sau không thấy sư phụ nói gì, Trọng Tử ngước mặt lên nhìn.

“ Đau sao?”

“ A, không ạ.”

Quần áo trên người sư phụ chỉ một màu trắng lạnh lùng, nhưng khi cô bé ôm người, lại không thấy lạnh một chút nào. Dưới ánh sáng dìu dịu của ngọc lưu ly là đường cong dịu dàng của khuôn mặt, trên khuôn mặt ấy vẫn không có nhiều biểu cảm lắm, nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, liền khó có thể mà quên được.

Người nhíu mày như thế, lại làm cho cô bé tự dưng cảm thấy đau lòng.

Người như vậy, chẳng trách sao Vân Tiên tử lại thích, ngay cả bản thân cô bé, trong lòng cũng có chút hy vọng người không phải là sư phụ của mình …

Sư tỷ?

Ma xui quỷ khiến thế nào, trong đầu Trọng Tử chợt vang lên lời nói của Âm Thủy Tiên, ý nghĩ của Trọng Tử chợt gián đoạn, bị ý tưởng kia làm cho sợ hãi tới mức ngẩn người.

Sư tỷ thích sư phụ sao? Thầy trò như cha con, đối với sư phụ, không phải là tỷ ấy nên kính sợ người, chăm sóc người như chăm sóc cha mẹ sao? Tuy cô bé chưa từng bao giờ coi sư phụ như cha mẹ mình, nhưng thích người…. Bại hoại đến luân thường thế tục là tội lớn, việc liên quan đến thanh danh của sư phụ như vậy mà sư tỷ dám làm sao! Tỷ ấy không sợ bản thân sẽ bị mọi người phỉ nhổ, bị rơi vào kết cục giống Âm Thủy Tiên sao?

Trọng Tử kinh hoàng thu hồi suy nghĩ của bản thân, cũng không dám suy nghĩ lung tung nữa, một lúc lâu sau tâm tư hoảng loạn của cô bé mới có thể bình tĩnh lại.

Âm Thủy Tiên nói bậy mà thôi, nhưng mình lại nổi lên ý nghĩ không tốt như vậy! Sư phụ nào mà lại không xót đồ đệ, đệ tử nào lại không thương sư phụ của mình!Đêm đã dần khuya, Trác Vân Cơ tự mình mang thuốc tới, lúc đó Trọng Tử nằm trong lòng Lạc Âm Phàm đã dần nặng nề đi vào giấc ngủ.

Trác Vân Cơ thấy thế liền kinh ngạc: “Tôn giả.”

Lạc Âm Phàm ra hiệu bảo Vân Cơ đặt thuốc lên bàn.

Trác Vân Cơ đặt chén thuốc xuống bàn, sau một lúc lâu, nói: “Giống thật.”

Lạc Âm Phàm đưa mắt lên nhìn lên.

“Vân Cơ chỉ là nhớ tới đứa trẻ kia thôi.” Trác Vân Cơ nhìn Trọng Tử, lại quay sang nhìn Lạc Âm Phàm: “Rất ngốc, biết rõ mình sai, nhưng lại không chịu buông tay, con bé này lại giống như ngày ấy.”

Thấy Lạc Âm Phàm nhíu mày, Trác Vân Cơ dời tầm mắt, mỉm cười: “Có lẽ con bé đau đớn khó mà ngủ ngon được, ngày mai Vân Cơ sẽ thêm vào thuốc của con bé mấy vị thuốc nữa, Tôn giả không cần phải lo lắng.”

Lạc Âm Phàm đang muốn nói gì thì Trọng Tử nằm trong lòng hắn chợt hừ nhẹ, như bị đánh thức khỏi giấc ngủ, bèn không nói gì nữa.

Trác Vân Cơ thản nhiên cười, chầm chậm đi ra ngoài cửa.

“Sư phụ.” Trọng Tử hí mắt, nghiêng đầu nhìn hắn, lông mi dài rung rung, tóc dài tán loạn, thế nhưng ở dưới ánh đèn lại trở nên quyến rũ lạ thường.

Lạc Âm Phàm lấy viên thuốc ra đưa cho Trọng Tử: “Con uống thuốc đi.”

Kiếp trước con bé không hiểu chuyện, ngay cả Trác Vân Cơ cũng nhìn ra được, may mắn chỉ có Trác Vân Cơ. Nay hắn cũng không lo lắng nhiều nữa, tính cách, dung mạo của con bé kiếp này và kiếp trước khác hẳn nhau, con bé không hề ỷ lại vào hắn, lại càng không ngốc như thế, còn nghe nói con bé vẫn luôn muốn tiếp cận Tần Kha.

…………….

Mấy ngày qua đi, vết thương của Trọng Tử chuyển biến khá tốt, cô bé liền năn nỉ quay về Nam Hoa, Lạc Âm Phàm không làm đồ đệ đổi ý được, nghĩ lại thì dù sao tính mạng con bé cũng không còn nguy hiểm nữa, có ở lại cũng không để làm gì, huống chi dù sao Hành Huyền cũng có chút y thuật. Còn mưu kế của Ma cung Cửu U khó dò, các phái Tiên Môn bất cứ lúc nào cũng có tin tức báo đến, chỉ dựa vào linh hạc để truyền tin dù sao cũng không phải là chuyện tốt. Bèn lấy thuốc cho đồ đệ rồi mang đồ đệ rời khỏi Tiểu Bồng Lai, trở về Nam Hoa. Sợ cô bé lại làm loạn, Lạc Âm Phàm bèn phong kín linh lực của cô bé lại, lệnh cho Trọng Tử dưỡng thương thật tốt.

Trận chiến ở sông Lạc, bởi vì Cửu U ma cung nhúng tay vào mà thất bại, tuy là đã phá hủy sào huyệt của Giao Vương, dân chúng lân cận đều được an bình. Nhưng Giao Vương cùng với thuộc hạ đã nương tựa nơi Cửu U, vẫn là mất nhiều hơn được. May mắn nhờ có Trọng Tử ra quyết định đúng lúc, Nam Hoa mới có thể thiệt hại không lớn, lần đầu tiên Trọng Tử lập công lớn như thế, Ngu Độ và Mẫn Vân Trung có chút bất ngờ, khen ngợi sự cố gắng của Trọng Tử trước mặt mọi người. Mẫn Vân Trung lệnh cho đệ tử mang đến cho Trọng Tử một viên cửu chuyển hoàn hồn đan (*) cho cô bé chữa thương, lại thêm một một viên đan dược khác để tăng thêm tu vi, nhằm khen thưởng cho Trọng Tử.

(*) Cửu chuyển hoàn hồn đan do linh chi ngàn năm cùng rất nhiều loại dược liệu quý hiếm, dùng phương pháp đặc biệt để tinh luyện.

Nhờ có sự chữa trị của Trác Vân Cơ, vết thương của Trọng Tử đã không còn gì đáng ngại nữa, sau nửa năm thì khôi phục hẳn. Trong thời gian đó, Tần Kha có đến thăm cô bé mấy lần, làm cho Tư Mã Diệu Nguyên khó chịu vô cùng, hai người đều là tân đệ tử xuất sắc nhất, vốn đã không hợp nhau, từ nay về sau lại ngấm ngầm cùng nhau tranh cao thấp, đều mong rằng Thử kiếm hội ba năm sau sẽ đánh bại đối phương

…………..

Thời gian thấm thoắt trôi đi, hai năm qua đi, Trọng Tử đã mười sáu tuổi, thuật pháp đã thâm sâu hơn nhiều, sau vài lần hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, nàng cũng có chút danh tiếng.

Đúng lúc này, Tiên giới nghênh đón một sự kiện quan trọng, Đại hội Tiên môn hơn mười năm mới tổ chức một lần. Đối với đám người Lạc Âm Phàm mà nói, việc này chỉ là các phái trong Tiên môn liên kết lại với nhau để thảo luận các sự việc trọng đại. Nhưng ở trong lòng đệ tử Tiên môn, Đại hội Tiên môn chính là một yến hội vô cùng náo nhiệt, từ trên dưới Nam Hoa đã bắt đầu chuẩn bị từ một năm trước, đương nhiên, đệ tử bình thường không thể đủ tư cách tham gia, huống chi là tân đệ tử.

Bất cứ chuyện gì cũng đều có ngoại lệ.

Ngày hôm đó, Trọng Tử ở chỗ Mộ Ngọc nghe được tin tức Lạc Âm Phàm đang tiến hành Đại hội Tiên môn, địa điểm đã định là ở Thiên Sơn. (*)

* Thiên ở đây là địa danh, sơn là núi. Nhưng MDH xin được dùng Thiên Sơn như 1 danh từ riêng, nhưng mọi người hãy hiểu nó là Núi tên Thiên nhé. Hoặc cũng có thể hiểu là núi trời - huyền huyễn mà.

“ Thật sao sư thúc?”

“Tôn giả mới quyết định xong, hai ngày sau tin tức sẽ được truyền đi.”

“ Sư phụ chưa nói cho con biết nữa.”

“Sự việc trọng đại như thế này, Tôn giả làm sao lại tùy tiện cho con biết được.”

“ Vậy…Sư phụ và chưởng giáo định mang ai đi cùng hả sư thúc ?”

“Chưởng giáo thì sư thúc không biết, nhưng Tôn giả cũng không có đệ tử nào khác ngoài con, đến lúc đấy …”

Trọng Tử vui mừng tới nỗi quên mất lễ tiết, giữ chặt lấy tay y: “Mộ sư thúc, người không gạt con chứ?”

Mộ Ngọc cười nói : “Lúc nào sư thúc phải gạt con mới được.”

Trọng Tử ngượng ngùng, buông tay y ra: “ Sư thúc, người là thủ tọa đệ tử, chắc người cũng đi phải không?

Mộ Ngọc Lắc đầu: “Chưởng giáo và Tôn giả đều không ở đây, Nam Hoa vẫn phải có người ở lại để bảo vệ, sư thúc và vài vị sư huynh khác sẽ không đi.”

Trọng Tử thất vọng.

“Cũng đâu phải chuyện gì lớn đâu.” Mộ Ngọc đưa tay vỗ đầu nàng, an ủi: “ Vui vẻ lên đi, khi trở về kể lại cho sư thúc nghe với.”

Trọng Tử thường nghe nói cảnh sắc Thiên Sơn nổi tiếng xinh đẹp, không khỏi tiếc thay cho Mộ Ngọc, nhưng nhiều hơn đó là vui sướng, nàng vô cùng vui vẻ quay về Tử Trúc Phong tìm Lạc Âm Phàm để xác nhận chắc chắn, chợt thấy Tần Kha đứng ở chân Tử Trúc Phong.

“ Tần sư huynh?”

Tần Kha gật đầu.

“Sư huynh đến đây là tìm muội hay là tìm sư phụ muội?”

“Hai ngày sau ta sẽ đi Thiên Sơn.”

Qủa nhiên là Mộ Ngọc sư thúc nói đúng, Trọng Tử thầm nghĩ thế, tiếp theo là kinh ngạc nói: “Đại hội Tiên môn không phải là hai tháng nữa mới tới sao sư huynh?”

Tần Kha cũng không giải thích nhiều: “Tôn giả và Chưởng giáo lệnh huynh đi cùng với Mẫn Tiên tôn qua đó trước.”

Trọng Tử nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận, Đại hội Tiên môn là việc trọng đại, chỉ sợ Ma cung Cửu U sẽ nhúng tay vào phá hoại, Mẫn Vân Trung mang theo đệ tử qua đó trước, chắc hẳn là để trợ giúp phái Thiên Sơn ngăn chặn quỷ kế của Ma tộc, để bảo đảm cho Đại hội Tiên môn được an toàn.

Tần Kha nói: “Diệu Nguyên cùng với Văn sư cô đều sẽ đi, muội có muốn đi trước cùng huynh không?”

Trọng Tử chần chừ: “Chắc muội và sư phụ sẽ…”

“Tôn giả đã thu xếp cả rồi, muội trở về mau đi.” Hiếm khi thấy được khóe miệng Tần Kha cong cong nở nụ cười, nói xong rồi đi mất.

Trọng Tử trong lòng đầy nghi ngờ quay trở về Trọng Hoa cung, thấy Lạc Âm Phàm đang đứng ở trước thềm, vội vàng bước nhanh tới: “Sư phụ.”

Lạc Âm Phàm đưa mắt nhìn nàng một lát, lại dời mắt đi: “ Con đã gặp Tần sư huynh con rồi chứ?”

“Dạ.”

“Hai ngày sau Tần Kha sẽ đi Thiên Sơn.”

“Mới rồi Tần sư huynh đã nói cho con nghe rồi, Đại Hội Tiên môn đã định tổ chức ở Thiên Sơn rồi, thế mà sư phụ chẳng nói cho con.” Trọng Tử mặt đầy vẻ giận dỗi, nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: “Chúng ta bao giờ thì đi ạ?”

“Con chuẩn bị đồ đạc đi, rồi hạ Tử Trúc Phong, đi cùng với họ.”

“Sư phụ không đi sao?”

“Sư phụ sẽ đến sau.”

Hèn chi Tần Kha lại cười như thế, thì ra là sư phụ đã sớm an bài cho nàng rồi. Nỗi vui sướng đang tràn ngập trong lòng phút chốc tan biến không còn chút tăm hơi, Trọng Tử cảm thấy một nỗi phiền muộn khó hiểu dâng lên trong lòng.

Hai năm qua, mặc dù sư phụ đối xử với nàng rất tốt, không hề giảm đi chút nào, trên dưới Nam Hoa đều thấy, vì thế rõ ràng không ai dám cho nàng chịu lấy nửa điểm ấm ức. Mỗi lần nàng đi ra ngoài làm nhiệm vụ, sư phụ đều ‘trong lúc vô ý’ vô tình đi ngang qua các thị trấn lân cận, mặc dù người chỉ ra tay một chút, cũng đủ biết sư phụ lo lắng cho nàng. Nhưng không biết vì sao, hai người vẫn ngày ngày ở chung, nhưng lại không hề thân thiết như lúc trước, ngoài việc truyền thụ thuật pháp, sư phụ rất ít khi nói chuyện với nàng.

Từ xưa tới nay, sư phụ đã quyết định, đồ đệ phải nghe theo. Nhưng mà thái độ của sư phụ thay đổi như thế làm cho nàng khó lòng mà chấp nhận, thậm chí người không hỏi nàng lấy một tiếng đã quyết định thay nàng, Trọng Tử bỗng dưng có cảm giác như mình bị bỏ rơi, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà cãi lại: “Con không đi đâu!”

“Vì sao lại không đi?”

“…..Trên đường không có gì thú vị cả.”

“Tần sư huynh con cũng đi mà.”

“Con không đi cùng huynh ấy đâu.”

Lạc Âm Phàm dịu giọng nói: “Con….không muốn cùng đi với sư huynh con sao?”

“Sư phụ!” Trọng Tử bỗng nhiên hiểu được hàm ý của Lạc Âm Phàm, mặt đỏ cả lên: “Con đi với sư phụ là được rồi.”

Lạc Âm Phàm cảm thấy xấu hổ, ho nhẹ: “Không được hồ đồ.”

“Sư phụ!” Trọng Tử ôm lấy cánh tay Lạc Âm Phàm, lay lay làm nũng.

Tiểu đồ đệ rõ ràng là cố tình làm vậy, càng ngày càng biết cách đối phó hắn, Lạc Âm Phàm vừa bất đắc dĩ vừa luống luống, muốn đẩy nàng ra, nhưng mà đẩy nhẹ nàng không chịu rời, đẩy mạnh lại sợ nàng tủi thân, chỉ biết dịu dàng nói với nàng: “Sư phụ có việc quan trọng phải làm, con nghe lời sư phụ đi.”

“…”

Hai ngày sau, Trọng Tử ủ dột, không vui đi theo đám người Mẫn Vân Trung tới Thiên Sơn. Trong nhóm có không ít người, trừ bỏ Tần Kha và Văn Linh Chi còn có thêm mười vị đệ tử có chút địa vị trong phái, trong nhóm Tân đệ tử chỉ có Trọng Tử và Tư Mã Diệu Nguyên được đi cùng, đủ thấy Ngu Độ đối với hai nhân tài mới này cũng có chút thiên vị.

……………

Đại hội Tiên môn còn cả hai tháng nữa mới cử hành, thật ra cũng không cần phải đi vội vã như vậy. Nhưng mà Mẫn Vân Trung nổi tiếng nghiêm khắc, trên đường cho nghỉ ngơi rất ít, chúng đệ tử âm thầm kêu khổ trong lòng, chỉ mất vài ngày đã tới Thiên Sơn.

…………….

Phái Thiên Sơn là một trong mười kiếm phái lớn nhất trong Tiên môn, do Nguyên Tri tổ sư năm đó đi ngang qua Thiên Sơn, nhìn thấy cảnh tuyết trắng xóa nơi này mà mê mẩn, từ đó về sau ngụ lại Thiên Sơn lâu dài. Từ tuyết mà sinh ra cảm hứng, sáng lập ra kiếm thuật của phái Thiên Sơn, linh hoạt kỳ ảo, nhẹ nhàng, dường như không thể đoán trước đường kiếm, cho nên vang danh thiên hạ. (Chú thích: Thiên Sơn này chỉ là hư cấu.)

Nhưng mà thứ đầu tiên thu hút ánh mắt Trọng Tử, vẫn là tuyết Thiên Sơn.

Lọt vào tầm mắt của nàng là một màu trắng lạnh lẽo, chỉ thấy được sườn núi, không thấy đỉnh núi, màu trắng trải dài mênh mông bất tận, không thể phân biệt được là tuyết, là mây, hay là trời.

Núi tuyết cùng với trời cao như liền vào nhau, mờ mờ mịt mịt, càng nhìn càng thấy nguy nga đồ sộ.

Đi tới chân núi, đã thấy Lam lão Chưởng giáo tự mình đi ra nghênh đón mọi người, để cho phải phép, mọi người tự giác đi bộ lên núi.

Ngọn núi tiếp theo cảnh sắc còn đẹp hơn nhiều, hoa cỏ khắp nơi, cây cỏ xanh um, nhưng càng lên trên cao, cây cối dần dần thưa thớt, thấp bé dần, gió cũng bắt đầu nổi, hết trận này đến cơn khác, càng lúc càng mạnh. Tuyết bay tán loạn theo gió, trắng xóa khắp nơi. Phóng tầm mắt nhìn xung quanh, khắp nơi đều là động băng tuyết, sắc màu cỏ cây hoa lá lẫn núi đá đều hoàn toàn biến mất, nghiễm nhiên trở thành một thế giới tuyết băng. Giữa biển băng tuyết này, thấp thoáng bóng dáng những bông tuyết liên (*) lay động trong gió, cảnh sắc thật hiếm thấy.

Thời tiết khắc nghiệt như thế, cũng chỉ có đệ tử Tiên môn mới không cảm thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy mới mẻ, ai nấy đều trầm trồ tán thưởng.

Đỉnh núi phủ đầy tuyết, ở giữa là hai tòa điện cao cao màu trắng, cột đá nạm vàng đứng sừng sững chính giữa, cánh cửa Tiên môn luôn mở rộng, nhưng người phàm cũng chẳng thể nào tới được chốn Thiên Sơn tiên cảnh này.

Đi vào cửa lớn, trên đỉnh đầu rơi xuống những bông tuyết nhỏ bé mà nhẹ nhàng, rớt xuống không một tiếng động, như tranh như thơ.

Đưa mắt nhìn khắp nơi, xung quanh cũng có hàng vạn hoa xinh cỏ lạ vẫn sống được trên nền tuyết lạnh lẽo.

Cách đó không xa có một tòa thành từ núi kéo dài thật dài ra xa, từ đó lại có vô số những tòa thành nhỏ khác, có thể nhìn thấy mang máng được những ban công tinh xảo hùng vĩ, nằm bình yên trong tuyết, tĩnh lặng, cổ xưa.

Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tuyết đẹp đến vậy, Trọng Tử mới thừa nhận Thiên Sơn tiên cảnh đúng là ‘danh bất hư truyền’ (*). Cuối cùng tâm trạng có tốt hơn một chút, đưa tay lên hứng lấy những bông tuyết nhỏ đang rơi, chỉ thấy tuyết trong suốt sáng trong, hình dạng khác nhau, lại nhỏ xíu nữa chứ, quả thật rất đẹp.

(*) Danh bất hư truyền: Tiếng tăm, danh tiếng đúng với thực tế.

Nếu sư phụ cũng ở đây, hai người cùng nhau ngắm những bông tuyết bay trong gió thế này, thật là tốt biết mấy.

Trọng Tử suy nghĩ đến thất thần, đâu biết được cánh đồng tuyết này không hề giống như bề ngoài phẳng lặng của nó, thình lình bị vướng chân vào rễ cây, cả người ngã ‘phịch’ trên nền tuyết.

Nguyên một hàng đệ tử, những nữ đệ tử xuất sắc nhất đều được lưu ý, trong đó có Trọng Tử, Văn Linh Chi, Tư Mã Nguyên Diệu, các đệ tử phái Thiên Sơn vốn đã để ý, thấy Trọng Tử ngã, đều cố sức nén cười.

Trong lòng biết rằng phen này xấu mặt thật rồi, Trọng Tử lúng túng vô cùng, đang muốn xoay người, một bàn tay đã kéo nàng từ trên nền tuyết lên, là Tần Kha.

Không ngoài dự đoán của Trọng Tử, Tư Mã Nguyên Diều thấy thế liền cười nhạo nàng: “Sư muội sao lại đi đứng nóng vội như thế!”

Ở phía trước, Mẫn Vân Trung cùng với Lam lão Chưởng giáo Thiên Sơn nghe thấy ồn ào, bèn quay lại nhìn xem, chỉ thấy Trọng Tử người dính đầy tuyết, đang đỏ mặt đứng ở đó, vẻ mặt đầy xấu hổ.

Lam lão Chưởng giáo thấy có chút thú vị, cười hỏi: “Đứa trẻ này là ai vậy?’

Mẫn Vân Trung vội trả lời: “Đây là đệ tử của Hộ giáo Trọng Hoa.”

Mấy năm trước, việc Lạc Âm Phàm thu nhận đồ đệ đã lan truyền khắp nói, Lam lão Chưởng giáo nghe thế kinh ngạc: “Thì ra đây là là đệ tử xuất sắc của Trọng Hoa Tôn giả ư?”

“Đúng là con bé.” Mẫn Vân Trung quay mặt nói: “Trọng Tử, con còn không mau tới bái kiến Lam Chưởng giáo!”

Trọng Tử lúc này mới phản ứng lại, đi nhanh trên tuyết, tiến lên thi lễ, cung kính hỏi han.

“Con nhớ phải cẩn thận một chút, cánh đồng tuyết này nhìn qua thì không có gì, nhưng đi trên nó phải chú ý từng bước một, rất nhiều đứa trẻ đi trên cánh đồng tuyết này đều nếm qua không ít mệt mỏi đó. Thằng bé Tuyết Lăng năm đó cũng…” Nói đến đây, khuôn mặt Lam lão Chưởng giáo vốn hiền lành bỗng nhiên trầm hẳn xuống, chuyển sang vẻ xấu hổ, sau một lúc lâu mới thở dài : “Thôi, nghiệp chướng kia làm mất mặt cả Thiên Sơn, nói tới nó làm gì nữa.”

Mọi người nghe vậy, đều biết lão Chưởng giáo đang nói tới ai, cũng không hỏi gì nữa.

Trọng Tử nhanh chóng hiểu ra, thấy không khí chùng xuống, vì thế bèn đổi đề tài: “Con đã nghe sư phụ nói nhiều tới cảnh tuyết Thiên Sơn, hôm nay được tận mắt nhìn thấy mới biết là có thật, con nhìn đến ngẩn cả người, không chú ý nên bị ngã khiến Chưởng lão phải chê cười rồi.”

Lam lão Chưởng giáo gật đầu, sắc mặt có chút buồn bã: “Đã nhiều năm rồi Tôn giả không tới nơi này, nhớ lại năm đó người có giao tình rất tốt với Tuyết Lăng.”

Trọng Tử nói: “Sư phụ con vẫn thường hay nhắc đến Lam Chưởng giáo, chỉ là người chưa có thời gian rảnh để đến đây thăm người, thật đấy ạ.”

Một cuộn vải gấm rộng khoảng ba trượng sắc màu rực rỡ từ giữa không trung phóng xuống trải dài ra, tạo thành một con đường lớn, nối thẳng đến ngôi đền xa xa phía trước, ánh lên màu tuyết trắng hết sức bắt mắt. Mọi người bước trên tấm vải gấm mà đi tới đó, sau đó đệ tử hai phái chính thức thi lễ với nhau, Lam lão Chưởng giáo cùng với Mẫn Vân Trung đi đến Thiên điện dùng trà, các đệ tử Thiên Sơn nghe lệnh đưa đệ tử phái Nam Hoa đi đến các phòng dành cho khách để thu xếp đồ đạc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện