Tuỳ Ý đứng ở hành lang nghe điện thoại.
Hôm qua cậu đang nghĩ làm sao để giảm sự tổn hại đến mức thấp nhất thì cửa phòng bị gõ.

Mở cửa, người đàn ông bên ngoài không nói hai lời đấm cậu một cái, sau đó trực tiếp đưa Kỷ Chi Nam đi.
Tuỳ Ý từng gặp người này.

Hôm Kỷ Chi Nam ghi hình bị rơi xuống nước, là hắn nhảy xuống cứu người lên.

Nếu hắn đã biết Kỷ Chi Nam ở đây, chứng minh hắn là người rất thân thiết với anh.

Ít nhất thân hơn cậu.
Vừa rồi, cậu mới biết người đàn ông họ Tần này là chồng hợp pháp của Kỷ Chi Nam.

Tuỳ Ý quên tâm trạng của mình lúc đó, có lẽ hơi mất mát nhưng cũng không khó chấp nhận như cậu tưởng.
Bản thân Kỷ Chi Nam không ra mặt, thái độ của người đàn ông họ Tần lạnh lùng, không hỏi ngọn nguồn sự việc, nguyên nhân hậu quả, chỉ bảo cậu giao người hạ thuốc ra.
Việc này vượt quá phạm vi giải quyết của Tuỳ Ý, chỉ dựa vào bản thân thì không thể hoà giải, cách duy nhất là mời bố ra mặt.
Cậu do dự rất lâu giữa việc nhờ hay không nhờ, đối phương cũng không kiên nhẫn đợi cậu chần chừ, hắn gọi điện cho bố cậu.
Nếu người đã đến, cậu chưa từng nghĩ sẽ giao Ninh Lan ra.
Sau một hồi thương lượng, người đàn ông họ Tần thong thả ung dung vừa xắn ống tay vừa nói: "Bỏ qua cũng được, nhưng người của tôi không thể chịu tội một cách vô ích được.

Mấy người trẻ các cậu phải chịu chút giáo huấn, sau sợ không nên người."
Tuỳ Ý đánh một trận với hắn, nói chính xác hơn là đơn phương bị đánh.

Cậu đã quyết định bảo vệ Ninh Lan.

Việc Ninh Lan làm sai là không thể trốn tránh, đáng phải chịu như thế.
Lúc này, người bố Tuỳ Thừa đang hỏi trong điện thoại: "Giải quyết xong việc chưa?"
"Rồi, cảm ơn...!bố."
Tuỳ Thừa cười, quét sạch sự ủ rũ của bệnh tật: "Đừng cảm ơn bố, cảm ơn bản thân mình đi.

Việc con đồng ý với bố, nhớ nói được làm được."
Tuỳ Ý nắm chặt điện thoại trong tay, trầm giọng đáp: "Vâng."
Cúp máy trở về phòng, Ninh Lan đờ đẫn ngồi cạnh vali, nghe thấy tiếng động ngẩng đầu nhìn cậu một lúc, sau đó đứng dậy, mở vali đã được sắp xếp gọn gàng ra, lật một hồi tìm thuốc trị thương, đi đến bên cậu.
Ninh Lan bóp một ít thuốc ta tay, định bôi lên khoé miệng Tuỳ Ý.

Cậu nghiêng đầu trốn tránh.
"Tay tôi không bẩn đâu, vừa mới rửa." Ninh Lan vừa nói vừa giơ tay ra.
Trong lòng Tuỳ Ý buồn bực, hất tay anh ra, nói: "Cậu không có lời gì khác để nói sao?"
Ninh Lan chớp mắt, nói cực chậm: "Xin lỗi...!Cảm ơn."
Hai từ nhạt nhẽo, nghe không ra thành ý nhưng lại khiến sự bực tức của Tuỳ Ý đè nén cả đêm tiêu tan không ít.

Cậu không trốn nữa, mặc Ninh Lan bôi thuốc cho mình.
Ngón tay của Ninh Lan không mịn màng nhưng rất mềm mại, lành lạnh xoa làm người ta cảm thấy thoải mái.

Ánh mắt Tuỳ Ý vừa vặn rơi xuống cần cổ anh.

Áo cao cổ không che được vết hằn đỏ bị bóp ngày hôm qua.

Tuỳ Ý muốn hỏi anh có đau không, lại nghĩ đến việc anh làm, nuốt lại lời quan tâm.
Thoa xong thuốc, Ninh Lan nhét tuýp thuốc vào trong vali.

Tuỳ Ý đứng phía sau, nói: "Xin lỗi Kỷ Chi Nam đi." Ngừng một lúc lại nói: "Về sau đừng uống nhiều rượu như thế."

Lưng Ninh Lan cứng đờ, không ngẩng đầu, thấp giọng đáp: "Được."
Đúng 7 giờ tối xuất phát, Ninh Lan bảo Tuỳ Ý xuống trước.

Toà anh ở đều là nhân viên liên quan đến "Phúc giang sơn".

Anh lo bị người khác nhìn thấy, lại gây thêm rắc rối.
Cổng khách sạn chỉ có bậc thang, không có đường dốc thoải, cổ chân Ninh Lan đau khủng khiếp còn hơn hôm qua, bằng một nửa tàn tật, vác một cái vali to xuống tầng là một điều mệt mỏi.

Khó khăn lắm mới vác được xuống, ngẩng đầu lên trông thấy một người đàn ông quen mặt, đang mím môi lạnh lùng nhìn anh.
Nhưng phàm là người tướng mạo không tồi, Ninh Lan nhìn một lần là nhớ.

Người đàn ông này tên là Tần Nguỵ Vũ, chồng hợp pháp của Kỷ Chi Nam, gương mặt trùng khớp với người trong bức ảnh anh lưu ở điện thoại.
Ánh mắt Ninh Lan lướt xuống, thấy tay hắn đang xách túi hoa quả, thuận tiện liếc mắt nhìn sang chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út.

Anh bĩu môi giễu cợt, như thể đang cười nhạo hắn ta kết hôn thì có gì tài giỏi, Kỷ Chi Nam còn chưa bao giờ đeo nhẫn.

Anh ta cũng có tật giật mình như anh, sợ người khác biết.
Ninh Lan vác vali đặt vào cốp xe.

Khi leo lên xe còn trẹo chân một cái, Tuỳ Ý không phát hiện ra.

Không gian xe thương vụ lớn, Ninh Lan không ngồi cạnh cậu, trốn ở góc hàng ghế sau lặng lẽ xoa mắt cá chân.
Xoa nữa xoa mãi, đột nhiên anh chậm chạp phát hiện bản thân vô cùng nực cười.

Ít nhất người ta có tính cách độc lập, thẳng thắn lỗi lạc.

Người như anh thì sống dựa hơi người khác, là thứ bẩn thỉu tồi tệ, có tư cách gì để cười nhạo người ta?
Trở về thủ đô, tất cả thành viên AOW dốc hết sức chuẩn bị cho album chính thức đầu tiên.
Hệ thống đào tạo ngôi sao của Giải trí Tinh Quang đã thuần thục, năm ngoái đã chốt danh sách bài hát.

Các thành viên đã nghe bản demo được vài tháng, xem vô số lần clip dạy nhảy, hơn nữa đã tập qua.

Ba ngày đã thu âm xong, hai MV mới cũng quay rất suôn sẻ.
Trang phục lần này, ngoài vest hoạ tiết và màu sắc khác nhau, còn có đồng phục dành cho bảy người, bốt ngắn cổ cộng thêm thắt lưng bản to, làm nổi bật hình thể.

Hôm quay MV, Phương Vũ liều mạng thêm miếng độn vai, mong muốn tạo ra ảo giác về đôi vai rộng, còn hỏi Ninh Lan có muốn một cái không.
Ninh Lan đang thắt thắt lưng, lạch cạch cài đến nấc nhỏ nhất.

Phương Vũ ngửa mặt trợn mắt: "Bỏ đi, tự mình độn vậy.

Eo cậu nhỏ đến mức đấy, vai gầy gò một chút mới hợp."
Ninh Lan quay đầu đánh giá cậu ta, nói: "Cậu thế này là vừa đẹp."
Phương Vũ cười hihi: "Thật không thật không? Cậu gầy quá rồi, eo con gái còn không nhỏ bằng cậu."
Ninh Lan tự bấu người mình, xương xẩu, cảm giác tay rất gồ ghề, trong lòng nghĩ thảo nào từ lúc trở về từ thành phố J, Tuỳ Ý chưa chạm vào anh.
Vì thế vào buổi trưa, anh ăn thêm một bát cơm.

Ở căng tin thêm thức ăn là phải thêm tiền nhưng thêm cơm thì không cần, anh yên lòng yên dạ ăn cơm.

Là bên được bao nuôi, đáp ứng sở thích của kim chủ là đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất, anh vẫn còn chút giá trị này mà nhỉ?
Tưởng rằng quay xong MV là có thể đợi album phát hành rồi mới đi khắp nơi tuyên truyền, Ninh Lan chuẩn bị nhân mấy ngày được nghỉ dưỡng thương cổ chân, thuận tiện dưỡng thêm thịt.

Vừa mới nghỉ ngơi được nửa ngày, đột nhiên phòng kế hoạch giao nhiệm vụ mới, nói rằng ca khúc mới lần này không chỉ quay bản MV phổ thông, còn phải quay bản phòng luyện tập.
Nguyên nhân vì vẫn có quần chúng lôi vụ tai nạn xe cộ* năm ngoái ra nghị luận.


Công ty cách vách giới thiệu nhóm nhạc nam mới, hai nhà bị lôi ra so sánh ở khắp nơi.

Phòng kế hoạch Tinh Quang cho rằng bây giờ nên tung thực lực nổi bật ra để chặn miệng thiên hạ.

Mấy tập chương trình tạp kỹ của nhóm đều bị đẩy lùi, đổi thành phần mỗi thành viên thể hiện tài năng cá nhân.
* Tai nạn xe cộ xem lại chương 37.
Trương Phạn không chết tâm nằng nặc đòi Tuỳ Ý kéo đàn.

Cậu là bộ mặt của nhóm, vào công ty muộn cũng được coi là nửa lính nhảy dù.

Mặc dù độ nổi tiếng cao nhưng cũng không lấp liếm được việc cậu không thuộc top đầu về hát hò và vũ đạo.

Mọi người vốn tưởng cậu sẽ từ chối, ai ngờ cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tạm thời không thể kéo đàn được, hơn một năm không luyện nên không quen tay.

Đánh piano trước được không ạ?"
Đương nhiên là được, Trương Phạn khóc vì sung sướng.
Tuỳ Ý và Cố Thần Khải chuẩn bị một bài đánh đôi có độ khó cao.

Phương Vũ và Lục Khiếu Xuyên cải biên một bài hát.

Vương Băng Dương và Cao Minh nhảy.

Ninh Lan...!Ninh Lan biểu diễn tuyệt kỹ làm cơm trứng tráng.
Không phải anh lười biếng không muốn chuẩn bị tiết mục, chỉ là quay xong bản phòng luyện tập, chân của anh không đứng được nữa.

Bản phòng luyện tập ăn mặc bình thường là được, nhìn trông có vẻ thoải mái nhưng thực tế, máy quay cố định quay hết mọi hành động của mọi người, một chút lỗi cũng không có nơi ẩn nấp.

Vì không muốn kéo chân nhóm, Ninh Lan đã hoàn thành mọi động tác một cách vững vàng.

Lần quay cuối cùng, chân anh mềm oặt, quỳ rạp xuống đất, nửa ngày cũng không đứng lên được.
Tuỳ Ý đỡ anh đến phòng y tế.

Đến cửa, Ninh Lan vùng tay ra, bám cửa, nói: "Đến đây được rồi.

Tôi tự đi vào.

Cảm ơn đội trưởng nhé."
Anh cười lên đôi mắt híp lại như trước, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ.

Giọng điệu ung dung thoải mái, nhưng Tuỳ Ý cảm nhận rõ ràng có chỗ nào đó đã khác trước.
Tuỳ Ý gật đầu, ánh mắt dõi theo anh nhảy lò cò đi vào.
Buổi chiều Ninh Lan đến bệnh viện lớn một chuyến.

Bác sĩ phòng y tế của công ty hỏi anh bệnh sử, góp ý anh nên đi chụp phim chân.

Bình thường, anh chắc chắn sẽ chịu đựng, không đi bệnh viện đốt tiền, nhưng tiếp theo còn có mấy đợt biểu diễn.

Hợp đồng của anh còn gần hai năm nữa, lúc này không chỉ là vấn đề về chân.
Ninh Lan cắn răng đăng ký xếp số.


Hôm nay trực ban khoa xương khớp là một ông chú trung niên, xem phim chụp của anh, kéo kính xuống nhìn chăm chằm mặt anh: "Cậu nhóc này, làm gì vậy?"
"Khám bệnh ạ." Ninh Lan đáp.
"Tôi hỏi cậu đang làm gì, nghề nghiệp là gì."
"Ồ, tạm thời là ca sĩ ạ."
Bác sĩ bỗng vỡ lẽ: "Tôi nói mà, tôi biết cậu.

Con gái tôi thích cậu lắm."
Ninh Lan cười đáp: "Có khi chú nhầm rồi, tôi có chút giống minh tinh nào đấy."
Bác sĩ đẩy kính lên: "Chính là cậu, sao tôi nhìn nhầm được? Lan Bong Bóng mà, vị dâu tây, đúng không?"
Ninh Lan vừa mừng vừa bất ngờ gật đầu, sau đó mặt dày hỏi bác sĩ có thể cho thuốc rẻ một chút không.
Bác sĩ vung bút kê một đống thuốc, nói: "Cậu nhóc này cũng có chút thú vị, còn biết siêng năng cần kiệm.

Có điều bệnh viện đã quy định giá rồi, không rẻ được.

Hồi nhỏ mắt cá chân của cậu từng bị thương, không phù hợp với mấy môn thể thao vận động mạnh nhảy lên nhảy xuống.

Nhưng tôi có gợi ý tốt cho cậu đây."
Ninh Lan khát khao tri thức, rửa tai lắng nghe.
Bác sĩ lấy ra một tờ giấy trắng: "Nào, ký tên rồi tôi nói cho nghe."
Ninh Lan ký xoẹt xoẹt lên trên, còn hỏi tên của con gái bác sĩ, gửi To đích danh cho cô bé.
Bác sĩ rất hài lòng, cười lớn chỉ thấy răng không thấy mắt: "Ra viện rẽ trái rồi rẽ phải, đến công ty bảo hiểm làm bảo hiểm tai nạn chân."
Ninh Lan dè bỉu, cảm thấy vị bác sĩ này đã có giao dịch ngầm gì đó với công ty bảo hiểm.
Trở về công ty suy nghĩ, lại cảm thấy có chút đạo lý.
Anh đi hỏi Phương Vũ: "Cậu có mua bảo hiểm cho mình không?"
Phương Vũ: "Sao cậu biết?"
Ninh Lan nghĩ lại, cảm thấy một thanh niên tư tưởng truyền thống làm việc cổ hủ như vậy không có gì là lạ.

Phương Vũ nói với anh, Cao Minh và Vương Băng Dương cũng mua bảo hiểm, nói ngành nghề này thu nhập cao nhưng nhiều hiểm nguy.

Ngộ nhỡ một ngày nhảy bị thương, hoặc là bị anti-fan đâm thì cũng để được cho gia đình một khoản tiền lớn.
Ninh Lan nghe mà kinh hồn bạt vía, trong lòng tính toán dựa trên số lượng anti-fan thì người nên mua bảo hiểm nhất phải là mình chứ nhỉ?
Còn đợi gì nữa, mau đi thôi.
Phương Vũ xung phong nhận việc tư vấn cho anh.

Hai người cùng đến công ty bảo hiểm.
Trên đường, Phương Vũ cứ ấp úng hỏi vì sao chân anh bị thương.

Ninh Lan nhìn biểu cảm của cậu ta là biết cậu ta đang nghĩ lệch lạc, bình tĩnh đáp: "Lúc quay phim không cẩn thận bị thương."
Phương Vũ không cam tâm.

Khi Ninh Lan đang điền đơn, cậu ta xúm đến hỏi: "Cậu và đội trưởng...!bình thường chơi trò gì vậy? Hôm trở về, người bị thương ở cổ, người bị thương ở khoé miệng..."
Ninh Lan nhếch môi: "Chỗ cậu không nhìn được còn nhiều lắm."
Phương Vũ cực kỳ hoảng sợ, cho rằng hai người họ chơi SM.

Ninh Lan không nghĩ đến cậu ta còn hiểu cái này, cười như được mùa: "Đùa cậu thôi.

Mình với đội trưởng chả có gì cả, bỏ trí tưởng tượng hoang đường của cậu đi, Hoa của mình."
Phương Vũ tức lắm, miệng Ninh Lan quá kín, không moi được gì.

Cậu ta quyết định tuyệt giao với anh trong một tiếng đồng hồ.
Một giờ sau, hai người đứng ở dưới tầng ký túc xá.

Ninh Lan kiên trì nói chân mình không sao, không cho Phương Vũ đưa lên tầng.
Tay lái lụa Phương Vũ khó khăn quay đầu xe, lái đến trước mặt Ninh Lan, hạ cửa kính xuống, nói: "Nếu không vui thì đừng ở cạnh cậu ta.

Cậu ta cả ngày hằm hè, hung dữ, ai ở cùng cũng phát điên."
Ninh Lan bị cậu ta chọc cười: "Fans CP nhà hai cậu nghe thấy chắc khóc mất."
Phương Vũ vò đầu: "Đừng có nhắc cái CP đấy với mình, nghe là đau đầu...!Nói lại thì em trai của lão lưu manh cũng được đấy, ít ra còn non mềm ngon ngọt, thử chút cũng không thiệt."
Ninh Lan giật giật khoé miệng.


Tuỳ Ý đối với anh mà nói đã mềm đến không thể mềm hơn.

Cổ động anh tấn công trẻ vị thành viên, đây là việc người nên làm sao?
Lúc trở về phòng, Tuỳ Ý vừa tắm xong đi ra.

Ninh Lan nhảy đến giúp cậu lau tóc.

Lau được một nửa, Tuỳ Ý quay lại nhìn anh, Ninh Lan nhìn ánh mắt sâu thẳm của cậu, bỏ khăn xuống, nói: "Tôi đi tắm đã, chạy ngoài đường cả ngày người toàn mồ hôi."
Tuỳ Ý giữ anh lại, ấp úng một cách khó khăn: "Tôi không nói muốn...!muốn cái đó."
Chỉ là cậu nghe Ninh Lan vào viện rồi, hơi lo lắng.
"Ồ, ừ." Sắc mặt Ninh Lan như thường, tiếp tục lau tóc cho cậu.
Ngày 8 tháng 4, album chính thức đầu tiên của AOW được phát hành.

Một loạt hoạt động tuyên truyền đến như đã hẹn, bảy người bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Đợt tuyên truyền khua chiêng gõ trống đầu tiên kết thúc cũng đã là giữa tháng 4.
Tần suất một, hai ngày một buổi biểu diễn khiến cái chân đang bị thương của Ninh Lan không chịu nổi.

Mà đợt này fans vô cùng hà khắc, không có chuyện gì là lôi clip quay cá nhân ra phân tích.

Tranh luận bình xét điểm khiếm khuyết của anh, thỉnh thoảng cũng có người nhảy ra nói "Lan Bong Bóng bị thương rồi, không phải do anh ấy cố ý nhảy không tốt đâu" thì bị chửi chảy máu đầu.
"Làm gì có idol nào bị sốt bị thương lên sân khấu? Chân bị thương khi quay phim vào tháng 3, bây giờ còn chưa khỏi, lừa ai vậy?" Ninh Lan đọc trước mặt mọi người, sau đó thành khẩn cúi đầu gập lưng, nói: "Tôi sẽ cố gắng."
Buổi tối, đột nhiên Tuỳ Ý nói với anh: "Thực sự không khoẻ thì đừng miễn cưỡng nữa, xin nghỉ đi."
Ninh Lan đứng dậy nhảy vài cái, chứng minh chân mình nhanh nhẹn: "Tôi không sao mà, cảm ơn đội trưởng quan tâm."
Trước mắt thấy đầu tháng 5 phải về đoàn phim "Phúc giang sơn" quay ngoại cảnh, Tuỳ Ý xin Trương Phạn cử trợ lý cho Ninh Lan với lý do môi trường núi khắc nghiệt.

Sau khi được xét duyệt, Ninh Lan đặc biệt chạy đến cảm ơn Tuỳ Ý: "Cảm ơn đội trưởng.

Thực ra một mình tôi cũng được, không cần cậu nhọc lòng."
Trong lòng Tuỳ Ý hơi khó chịu, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Nhớ lại phản ứng vừa mừng rỡ, vừa thẹn thùng xấu hổ của anh khi được mình chăm sóc lúc trước, mới nhận ra được sự khác biệt.
Từ lúc đó, hai người cũng không nhắc về việc kia nữa, thái độ của Ninh Lan với cậu hơi thay đổi một cách vi diệu.
Có lẽ Ninh Lan đang muốn tô son trát phấn cho sự thái bình, giả vờ chẳng có chuyện gì xảy ra.

Đáng tiếc giả vờ không tốt, sự cẩn thận dè dặt và khách sáo đều viết lên trên mặt.
Hơn nữa, anh tháo đôi khuyên tai đấy ra rồi, chưa từng đeo lại.
Lúc chú ý đến điểm này, Tuỳ Ý vừa cảm thấy nhẹ nhõm, vừa thấy bất an trong lòng, như thể bảng tên treo trên đồ chơi không thấy nữa.
Có nghĩa là bằng chứng chứng minh đồ chơi thuộc về mình không còn nữa.
Buổi tối trước khi Ninh Lan đi, Tuỳ Ý ngủ không ngon, trở mình đi trở mình lại.

Người ở giường dưới cũng không trèo lên chui vào lòng ôm ấp.
Sáng hôm sau, sắc mặt Tuỳ Ý u ám như thể sắp mưa.

Ninh Lan kiểm tra vali một lượt.

Lúc kéo vali định đi thì cuối cùng Tuỳ Ý không nhịn nổi nữa, nói: "Đeo chiếc vòng tay kia đi, bình an vô sự, quay phim trên núi rất nguy hiểm."
Ninh Lan cảm thấy kì quái nhưng không dám làm trái lệnh kim chủ, đeo chiếc vòng lên.

Những hạt trân châu đỏ chót làm nổi bật cổ tay trắng nõn đẹp mắt của Ninh Lan.
Là kiểu đẹp mắt khiến người ta muốn nắm lấy.
Thấy sắc mặt Tuỳ Ý hoà hoãn hơn, trái tim treo lơ lửng của Ninh Lan mới buông xuống.
Anh đang loay hoay với chuỗi trân châu trong phòng chờ, trợ lý Mễ Khiết đi cùng hô lên: "Oa, vòng tay đẹp quá!" Sau đó sán đến hạ thấp giọng hỏi: "Là người yêu tặng sao?"
Ninh Lan ngây người chốc lát, nhớ đến hôm đi xỏ khuyên, bà chủ cũng hỏi khuyên tai do bạn gái tặng phải không.

Lúc đó niềm vui dâng trào, ước cả thế giới cùng đến chia sẻ sự ngọt ngào này, bây giờ trái tim lại trống rỗng.
Anh không nên nghĩ, cũng không dám nghĩ nữa.
Ninh Lan lắc đầu: "Không phải, bạn tặng." Nghĩ một lúc, bổ sung: "Bạn bình thường."
Hết chương 45..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện