Không phải mấy hôm nay Tuỳ Ý cố ý không xuất hiện mà bên Vương Húc giúp cậu xin nghỉ, công ty miễn cưỡng chỉ duyệt một tháng, hơn nữa đã nhận thêm việc bắt buộc phải hoàn thành đúng hạn.
Tuỳ Ý đồng ý.

Cậu còn quảng cáo ở thủ đô, một buổi trò chuyện và hai tập show truyền hình thực tế chưa ghi hình, vì thế mấy ngày nay đi sớm về muộn, một nắng hai sương, mỗi ngày chạy qua chạy lại giữa thành phố và Tuyền Tây, thời gian không đủ chỉ đành dùng thời gian ngủ ra bù.
Trợ lý Mễ Khiết thấy cậu ngày qua ngày tiều tuỵ hốc hác, không nhịn được nói: "Hay là...em giúp anh đưa hoa? Nói không chừng còn có thể giúp anh nói vài câu."
Tuỳ Ý nhíu mày lắc đầu.
Những việc như theo đuổi, sao có thể nhờ người khác.
Tối hôm đó xong việc về Tuyền Tây, cậu thấy hoa và máy ghi âm buổi sáng đặt ở bệ cửa sổ vẫn còn, đèn trong phòng chưa bật, đứng ở góc chờ một lúc, không lâu sau thấy Ninh Lan và người đàn ông đó đi bộ trở về.

Hai người đứng rất gần nhau, trước khi vào nhà, người đàn ông đó còn nói lời vô cùng mập mờ với Ninh Lan.
May là người đàn ông đó vào trong không được bao lâu đã đi ra cùng em trai hắn, nếu không bản thân Tuỳ Ý không dám đảm bảo sẽ không làm ra chuyện gì kích động.
Mễ Khiết thấy cậu mệt đến mức không muốn nói chuyện, định để phòng trang điểm cho cậu nghỉ ngơi, trước khi ra ngoài còn dặn dò: "Vậy có gì cần giúp đỡ, nhất định phải nói với em nhé."
Tuỳ Ý gọi cô lại: "Kinh Phật lần trước cô đọc còn không? Đưa tôi một bản."
"Kinh Phật?" Mễ Khiết không hiểu: "Anh nói là "Mộ Sinh Khí" ạ?" *
"Đúng."
Mễ Khiết đưa quyển sách dày cộp trong túi cho cậu: "Đây là bản gốc ạ."
* Mộ Sinh Khí (莫生气) tạm dịch là Không tức giận, đại loại là những lời dăn dạy con người về cách sống.
Lật trang thứ nhất, lời tựa đầu tiên chính là: Một người chỉ biết tức giận là kẻ ngu muội.
Cậu nhắm mắt, sau khi thở ra hơi đục ngầu trong lồ ng ngực mới miễn cưỡng bắt đầu niệm kinh như một "người thông minh" để duy trì tâm thái bình yên.
Hôm nay có chương trình trò chuyện cần phải quay.


Chương trình này trò chuyện về đời sống nghệ sĩ là giả, tận dụng triệt để để moi móc đời sống riêng tư mới là thật.

Chưa bắt đầu được hai mươi phút, dẫn chương trình nữ đã chuyển chủ đề từ diễn xuất sang âm nhạc cổ điển, đợi thời điểm chín muồi, hỏi một cách khôn khéo: "Anh học đàn từ lúc tiểu học là chịu ảnh hưởng từ ai?"
Tuỳ Ý: "Tự mình muốn học."
"Nghe nói thầy của anh không chỉ là một nhà violin nổi tiếng, còn là bố anh..."
Dẫn chương trình nói đến đây thì bỏ lửng, nhưng Tuỳ Ý không vạch trần, trả lời thẳng: "Bạn đời hợp pháp."
"Là vậy sao." Dẫn chương trình tỏ vẻ hoảng hốt bất ngờ, ngay lập tức mỉm cười: "Lần trước có người chụp anh tự mình đi mua hoa tặng ngày của cha, có cậu học sinh ngoan và hiếu thảo như con ruột của mình, thầy giáo chắc chắn rất vui."
Tuỳ Ý biết dẫn chương trình có chủ ý gì, đáp: "Tôn kính thầy cô là truyền thống tốt đẹp."
Không đào sâu được việc liên quan đến gia đình, dẫn chương trình rất thất vọng, linh hoạt đổi chủ đề: "Nói về buổi concert vừa kết thúc, mời được nữ nghệ sĩ hợp tấu piano nổi tiếng Dương Kha, cô Dương không dễ nhận lời mời, khán giả vô cùng tò mò vì sao anh lại mời được cô ấy?"
"Tôi đồng ý cuối năm hợp tấu cùng cô ấy.

Cô ấy cuối năm cũng có lịch trình."
"Nghe nói con trai bà Dương, cũng là ảnh đế Kỷ, có quan hệ mật thiết với anh..."
"Cho hỏi cô nghe những lời này từ đâu?" Tuỳ Ý hỏi ngược dẫn chương trình: "Tôi và thầy Kỷ chỉ là bạn bè bình thường có mấy lần hợp tác với nhau."
Dẫn chương trình quan sát thấy cậu không vui, lại không cam tâm dừng lại: "Vậy à...!Bài nhạc "Sự tán thưởng tình yêu" * của anh và thầy Kỷ hợp tác vẫn còn được nhắc đến nhiều, thành thật mà nói, lần đầu tiên tôi nghe còn cho rằng hai người ít nhất là bạn thân, còn ăn ý hơn mấy cặp đôi khác."
* Chương 48 có nhắc đến Tuỳ Ý và Kỷ Chi Nam hợp tấu dạy bọn trẻ bài "Lời thăm hỏi của tình yêu" 爱的致意 ấy, nhưng mình baidu với youtube tên bài đấy và "Sự tán thưởng tình yêu"爱的礼赞 là một bài hay sao ấy =)), nói chung tên nước ngoài là Salut dAmour.
Tuỳ Ý nói: "Bởi vì bài hát đó giai điệu đẹp đẽ, hơn nữa khá đơn giản, phối hợp một chút là có thể tạo ra hiệu quả tốt."
Dẫn chương trình lật kịch bản, làm bộ làm tịch đáp: "Tôi là một người mù âm nhạc cũng học được vài điều, được biết "Sự tán thưởng tình yêu" được sáng tác bởi nhà soạn nhạc người Anh Edward Elgar, viết cho vị hôn thê yêu quý của mình.

Lúc kéo bài nhạc này, anh đang nghĩ điều gì?"

Tuỳ Ý cười: "Mọi người đều biết thầy Kỷ và bạn đời tình vợ chồng sâu đậm, cô ở đây đào hố để tôi nhảy xuống, có phải quá đáng không?"
Mặc dù không giỏi đối mặt với tình huống kiểu vậy nhưng nói thế nào cũng đã lăn lộn trong cái giới này năm năm, chuyện nhỏ này Tuỳ Ý vẫn có thể đối phó được.
Đây là lần đầu tiên cậu tham gia chương trình trò chuyện kể từ lúc ra mắt, dẫn chương trình không ngờ cậu còn trẻ mà lại khó chơi đến vậy, đột nhiên thấy gượng gạo, suýt nữa quên mất phải hỏi gì tiếp theo.
Tuỳ Ý cũng không phải không hiểu nhân tình, lựa lời: "Có điều, tôi có thể trả lời vấn đề này." Cậu dừng một lúc, ánh mắt ôn nhu: "Lúc kéo bài nhạc này, đang nghĩ đến một người."
* Xin phép được để nguyên từ ôn nhu vì rất thích từ nàyyy, cảm giác dịch ra dịu dàng, thuỳ mị gì đó không giữ được hết sự ôn nhu trong ánh mắt đóoo
Chương trình kết thúc, Vương Húc ở sau hậu trường suýt nữa nhũn chân quỳ xuống: "Đại thiếu gia của tôi ơi, ngài muốn doạ chết tôi để làm tự làm ông chủ hả, chỉ đợi cậu nói ra, tôi lập tức lập tức kề dao uy hiếp nhà sản xuất cắt đoạn này đi."
Tuỳ Ý nhận cà phê Mễ Khiết đưa tới, cười không đáp.
Nếu không phải tình trạng hiện tại của Ninh Lan, lúc nãy cậu thực sự xúc động muốn nói thẳng ra.
Cậu chỉ mong sao cả thế giới biết Ninh Lan là của cậu, ai cũng đừng hòng có ý muốn cướp Ninh Lan.
Tuỳ Ý đuổi Vương Húc và Mễ Khiết đi, tự mình xuống bãi để xe dưới hầm, vừa bước ra khỏi thang máy thì gặp Phương Vũ cũng ghi hình chương trình ở phòng thu bên cạnh, còn có Trương Phạn và An Lâm đi cùng.
Phương Vũ thấy Tuỳ Ý là mặt khó ở, cởi kính râm, nói một cách quái gở: "Chà, đây chẳng phải là đội trưởng À hú của chúng ta sao? Đại minh tinh cũng đến phòng thu nhỏ này ghi hình à?"
Tuỳ Ý "ừ" một tiếng, nói: "Trùng hợp thật."
Mỗi lần khiêu khích đều bị cậu thờ ơ như đấm vào bông, Phương Vũ cả giận đi vòng qua cậu, sải bước về phía trước.
Trương Phạn và An Lâm dừng bước nói chuyện với Tuỳ Ý.
"Nghe nói tìm thấy Ninh Lan rồi à? Tôi và An Lâm định đến thăm cậu ấy một chuyến." Trương Phạn đáp.
Tuỳ Ý gật đầu: "Có điều trạng thái của anh ấy không tốt, không muốn bị làm phiền, mọi người..."
Lời còn chưa dứt, Phương Vũ vừa bước đến cửa thang máy quay đầu cười lạnh: "Đừng xàm nữa, cậu ấy chỉ không muốn bị cậu làm phiền thôi."
Trên đường trở về Tuyền Tây, Tuỳ Ý nghĩ rất nhiều, không thể không thừa nhận lời Phương Vũ nói là sự thật.
Máy ghi âm đặt trên bệ cửa sổ ngày sinh nhật, hôm sau vẫn ở nguyên chỗ cũ.

Cậu không biết Ninh Lan có nghe không, nếu nghe rồi, vì sao mấy ngày sau anh vẫn có phản ứng trốn không kịp như trước? Phản ứng đó không phải ngại ngùng mà rõ ràng là bài xích.
Tuỳ Ý giống cậu nhóc thể hiện tình cảm với người yêu mình, khẩn thiết khát vọng được hồi đáp.

Cậu sợ mình theo đuổi dữ dội quá sẽ bị ghét bỏ, lại sợ không có hành động gì thì bị quân địch cướp mất.
Ninh Lan của cậu tốt như thế, cậu hiểu rõ hơn ai hết cảm giác bị ánh mắt anh thu hút, hỉ nộ ái ố bị anh rung động.
Chỉ nghĩ như vậy thôi mà lòng cậu nóng như lửa đốt, muốn gặp Ninh Lan, muốn ôm anh, muốn hôn anh, muốn anh mãi mãi không rời xa tầm nhìn của mình.
Bàn tay nắm vô lăng của Tuỳ Ý từ từ siết chặt.
Nhưng cậu không thể.

Ít nhất hiện tại không thể.
Cùng lúc đó ở đầu bên kia, trong một bệnh viện ở thủ đô, Ninh Lan bồn chồn ngồi ở ghế dài ngoài phòng tư vấn tâm lý.
Lỗ Hạo tiến vào chưa đầy năm phút, lúc ra biểu cảm tự nhiên, đứng ở cửa hẹn bác sĩ tâm lý lần sau ăn cơm rồi đưa Ninh Lan đi.
Trên đường trở về, Ninh Lan ấp úng mãi, muốn mở miệng mà không biết nói như thế nào, lúc thì nắm tay, lúc thì nhìn ra cửa sổ, hai từ "bối rối" hiện rõ trên khuôn mặt.
"Trên ghế có đinh à?"
"Hả?" Ninh Lan ngây ngốc quay đầu: "Không có ạ."
Lỗ Hạo cười: "Muốn hỏi gì thì hỏi đi, đừng để nghẹn hỏng."
Ninh Lan chần chừ chốc lát, cuối cùng quyết tâm hỏi: "Có phải bệnh của em nghiêm trọng hơn không?"
"Bác sĩ nói với em à?"
"Không phải, em...!đoán thôi."
"Đừng đoán lung tung.

Em rất ổn.

Bác sĩ nói em vui vẻ hơn lần trước đến khám nhiều."

Ninh Lan không kìm được nâng cao giọng: "Thật ạ?" Nói xong lại hơi hoài nghi, rũ vai: "Nhưng mà..."
Lỗ Hạo nghiêng đầu nhìn anh: "Nhưng gì?"
Ninh Lan lắc đầu, mím môi không nói.
Lỗ Hạo có thể đoán được chuyện liên quan đến những người anh gặp ở Tuyền Tây gần đây, đặc biệt là thanh niên cao nhất kia, cũng hay đến thăm nhất.
Thật ra hắn giấu Ninh Lan rất nhiều chuyện không kể cho anh biết, ví dụ hắn biết người con trai đó là ai, cũng biết ngày trước Ninh Lan làm gì.

Lúc hắn tìm kiếm tên Ninh Lan, đống tin tức tiêu cực hiện lên màn hình đủ để chứng mình rào cản tâm lý của Ninh Lan đến từ đâu.
Nhưng, còn thiếu một điều.
Bác sĩ tâm lý nói với hắn, Ninh Lan vẫn còn điều giấu giếm không bằng lòng giãi bày.

Bất kể công kích trực tiếp hay từ góc cạnh cũng hết cách khiến anh tiết lộ.
Bản năng tìm lợi tránh hại của con người quyết định càng sợ hãi điều gì thì càng không nguyện đối mặt, nhưng không đối mặt, chỉ có thể sống trong ác mộng, tự tiêu hao bản thân mình từng ngày.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Lỗ Hạo có chút nặng nề.

Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy sự việc có liên quan đến người con trai kia.

Lần đầu gặp mặt, ánh mắt trốn tránh và cơ thể run rẩy của Ninh Lan đã nói lên quan hệ của người con trai đó với Ninh Lan không bình thường.
Nói không chừng cậu ta mới là người hoá giải nút thắt trái tim Ninh Lan.
Ninh Lan thấy Lỗ Hạo cau mày, tưởng hắn không vui, chột dạ hỏi hắn tối muốn ăn gì.
Lỗ Hạo quay đầu đối diện với anh, trên mặt vương nụ cười: "Chi bằng xem dân mạng muốn em làm gì đi?"
Dưới sự giám sát của Lỗ Hạo, Ninh Lan cầm điện thoại lên, liều mạng lướt vài bình luận trên weibo, đúng lúc đến siêu thị, xuống xe mua mấy đồ thực phẩm tươi sống.
Hết chương 67..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện