“Trứng gà đỏ.” Trình Tư Nam nhìn một chút người gửi, sắc mặt càng thêm kỳ quái.

“Ai… Ai đưa?!” Kiều Sâm xấu hổ và giận dữ. Lăn lộn internet nhiều năm như vậy, tự nhiên biết trứng gà đỏ đại biểu ý tứ gì. Thế nhưng cậu không nghĩ tới có một ngày cậu cũng nhận được thứ này.

“Mẹ…chồng em” Trình Tư Nam cầm tấm thẻ dán trên hộp, gian nan phun ra chữ này, mơ hồ còn có thể nhìn thấy mạch máu trên trán giật giật.

“…” Kiều Sâm đã chôn mình vào trong chăn. Loại cảm giác ngày thứ hai sau động phòng gặp cha mẹ chồng này —— chờ một chút, mẹ chồng?! “Dì biết chuyện… của chúng ta?!” Âm cuối cất cao quãng tám.

“Chuyện gì của chúng ta hả?” Trình Tư Nam trêu đùa nhìn cậu.

Kiều Sâm trực tiếp ra tay nhéo lỗ tai: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng.”

Trình Tư Nam nín cười, trái lại kéo người vào trong ngực mình: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng là em mới đúng, nhóc lừa đảo.”

Ánh mắt Kiều Sâm dao động: “Thực ra em cũng không muốn biết lắm đâu.” Khóe miệng tại chỗ anh không thấy nhếch nhếch lên, thì ra anh cũng giống cậu, đã đem chuyện nói cho trong nhà, hơn nữa xem ra dì cũng đồng ý chuyện của bọn họ, thật tốt.

Trình Tư Nam tiến đến bên tai cậu dùng thanh âm cố ý làm ra vẻ nguy hiểm nói với cậu: “Thế nhưng, anh rất muốn biết.”

Kiều Sâm khí thế hung hăng nhào tới, kết quả bị ôm đầy cõi lòng, nam nhân hôn lên trán cậu một cái, thành công vuốt lông cậu: “Anh muốn biết, muốn biết Kiều Kiều của anh thích anh như thế nào.” Trình Tư Nam cúi đầu khẽ hôn xoáy tóc Kiều Sâm: “Còn có anh thật xin lỗi.” Thật xin lỗi không thể làm bạn em vượt qua xfxy này (viết tắt của từ “tinh phong huyết vũ”, hiểu đại khái có nghĩa là war, bôi đen, anti lẫn nhau). Nhìn lại bài post cãi nhau kia, phản ứng đầu tiên là mừng rỡ sau đó còn dư lại là tràn đầy yêu thương.

Kiều Sâm chôn đầu vào trong ngực anh, thanh âm truyền tới mơ mơ hồ hồ: “Ai muốn thích anh.” Cảm thụ được bụng nam nhân bởi vì tiếng cười mà chấn động.

“Lúc nào thích anh?” Trình Tư Nam đào người tử trong lồng ngực mình ra.

“Bốn năm trước.” Kiều Sâm bị anh nhìn chăm chú sắc mặt đỏ lên, tuy rằng đã tỏ tình, nhưng mà nói thẳng ra cũng có chút ngượng ngùng nha.

“Sao không nói với anh.” Trình Tư Nam có chút đau lòng xoa bóp mặt cậu.

“Em… nghĩ anh có người thích.” Bản thân hình như có chút ngu xuẩn.

“Anh đúng là có người thích a, tiểu ngu ngốc, em chẳng lẽ không biết hỏi anh sao?” Trình Tư Nam dở khóc dở cười, thì ra Kiều Kiều nghĩ thông suốt muốn sớm rất nhiều so với anh.

“Vậy lúc nào thì biết anh chính là Huyền Ngư?”

“Từ! Lúc! Đầu! Trúc Mã ca ca, anh đã sớm lộ clone.” Kiều Sâm cười như một con mèo trộm cá.

Trình Tư Nam kéo người đè xuống giường, hơi chống trên người cậu tiếp tục đặt ra nghi vấn: “Hửm? Sao không nói cho anh.”

“Nói... Nói cho anh biết làm gì.” Kiều Sâm phô trương thanh thế: “Giang hồ thuật lại —— Huyền Ngư đại đại không phải ghét nhất bán hủ sao?”

“Đúng, thế nhưng ——” Trình Tư Nam nhìn dáng dấp giương nanh múa vuốt của cậu, trực tiếp hôn một cái “Với em thì không phải bán hủ a.”

“A… A, thắt lưng em còn đau.”

“Yên tâm, anh không cầm thú như vậy, chỉ hôn nhẹ thôi.”



“Cầm! Thú! Em! Muốn! Thở!”



“Vệ Thiên Minh đã sớm biết?”

“Không quá sớm, lúc nhận kịch.”

Ít nhất là một tháng trước, được lắm.

“Em bảo cậu ta gạt anh?” Chọc chọc mặt trẻ con cười gian trá.

“Em lúc trước nghĩ anh thích anh ta.” Kiều Sâm bán người ta không hề có chút gánh nặng tâm lý nào.



“Đừng hôn nữa!” Hôn nữa sẽ lau súng cướp cò. Kiều Sâm không dấu vết lui về phía sau, thuận tiện kính nể một chút định lực của nam nhân dù đã có phản ứng vậy mà còn có thể trấn định tự nhiên tiếp tục hôn.”Buổi tối ăn cái gì?!”

“Trứng gà đỏ?” Nam nhân sau khi ăn được đến miệng rõ ràng thay đổi thành phúc hắc cười nói.

… Thật sự rất muốn đem hộp trứng gà hủy thi diệt tích mà.

“A lô, mẹ.” Trình Tư Nam bị đuổi xuống giường có chút đau đầu: “Nhận được, da mặt Kiều Kiều mỏng, lần sau đửng gửi những thứ này.”

“Biết biết, ngày mồng một tháng năm mang về.” Khóe miệng Trình Tư Nam khẽ nhếch: “Em ấy ổn, không có phát sốt.”

“Đã nói da mặt Kiều Kiều mỏng.” Trình Tư Nam nhấc tay đầu hàng: “Được được con không nói, con đưa điện thoại cho em ấy.”

Trình Tư Nam che loa đưa điện thoại cho Kiều Sâm đang ở trong chăn tiếp tục xấu hổ và giận dữ, bất đắc dĩ dùng khẩu hình nói: “Gọi mẹ chồng.”

Mặt Kiều Sâm đỏ lên, tay run run tiếp nhận điện thoại, đầu óc trống rỗng: “—— chào mẹ.” Bên kia sửng sốt, tiếng cười khoa trương truyền ra, Kiều Sâm mới phản ứng được mình nói cái gì trực tiếp cos xe lửa hơi nước.

“… Dạ, ngày một tháng năm con và anh ấy cùng nhau trở về.” Không biết bên kia nói gì đó, Kiều Sâm giương mắt nhìn Trình Tư Nam nhếch miệng nói: “Không có phát sốt, Nam ca rất ôn nhu.” Lại tán gẫu chuyện sinh hoạt thường ngày một hồi, trước khi cúp điện thoại mặt Kiều Sâm thật vất vả bình phục lại bắt đầu ửng đỏ: “Không, không có, con rất thích.” “Vậy, gặp dì ——” lời còn chưa nói hết bên kia trong nháy mắt ma âm xuyên tai. Kiều Sâm há há miệng, đỏ mặt một chút mới từ trong cổ họng rặn ra mấy từ: “—— gặp mẹ sau.”

Trình Tư Nam ôm Kiều Sâm còn đang diễn chim cút nhỏ, qua nửa ngày, Kiều Sâm lấy lại tinh thần, nhẹ giọng nói: “Dì thật tốt.” Ngẩng đầu nhìn nam nhân giúp cậu gạt bỏ hết thảy cản trở kia, ngẩng đầu hôn lên, thanh âm hàm hồ nói: “Anh ngày một tháng năm phải cùng em về nhà, mẹ em nói muốn ăn cơm anh nấu.”

“Ừ.” Trình Tư Nam nhắm đôi mắt đầy ắp thâm tình lại, làm nụ hôn này sâu hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện