Editor: Rosegi
Ăn cơm xong, mọi người ngồi lại với nhau.
Trần Dục Sâm lên tiếng, "Ông nội, cha, mẹ."
Cả ngôi nhà lập tức an tĩnh.
Một tiếng cha mẹ của anh khiến cha Hứa mẹ Hứa hoảng sợ, đưa đến hai loại phản ứng khác nhau của hai người.
"Tốt, ngoan lắm." Mẹ Hứa nhanh chóng mỉm cười đáp.
Ngược lại, sắc mặt cha Hứa không tốt lắm, ông vừa mới lộ ra một chút dấu hiệu thừa nhận anh, anh đã được nước làm tới. Ông không muốn có con rể sớm như vậy chút nào, vội làm gì, sao không chờ thêm mấy năm nữa, vừa hay bồi dưỡng tình cảm không tốt sao? Bị mẹ Hứa hung ác véo một cái, cha Hứa mới miễn cưỡng lên tiếng.
Ông Hứa lại thấy không sao cả, dù sao cũng là Trần Dục Sâm "gả" vào nhà, tiếng gọi ông nội này của anh ông cảm thấy rất hài lòng.
Trần Dục Sâm cầm tay Lãm Nguyệt, giữa hai chân mày lãnh đầy vẻ nghiêm túc, "Con muốn kết hôn với Lãm Nguyệt."
"Không được!" Sắc mặt cha Hứa càng khó coi hơn, lập tức phủ quyết, còn trực tiếp nhảy đến kết hôn! "Nguyệt Nguyệt còn nhỏ, phải..." Lời nói kế tiếp vì bị mẹ Hứa trừng mà phải nuốt vào trong.
Hứa đệ đang gặm dưa hấu cũng không khỏi dừng lại, nhanh như vậy?
Mẹ Hứa trừng mắt với cha Hứa, sau đó nhìn về phía Trần Dục Sâm hỏi, "Dục Sâm, đây không phải chuyện nhỏ, con nghiêm túc sao?" Bà lại nói, "Con đã bàn bạc với cha mẹ chưa?"
Lãm Nguyệt thản nhiên ăn dưa hấu, dưa hấu rất ngọt.
Còn vì sao từ đính hôn lại biến thành kết hôn, lúc nữa sau khi kết thúc lại nói.
Vẻ mặt Trần Dục Sâm không thay đổi, sống lưng thẳng tắp, nghiêm túc nói, "Cha mẹ và ông nội con đều biết, báo cáo kết hôn hẳn là hai ngày tới sẽ có phê duyệt xuống, nếu ngài đồng ý, cha mẹ con nói ngày mai họ sẽ sang thăm hỏi."
Báo cáo kết hôn được phê duyệt nhanh vậy sao?
Mẹ Hứa ngẫm nghĩ, nhìn về phía ông nội Hứa, "Cha thấy thế nào ạ?"
Ông cụ cười ha hả, giải quyết dứt khoát, "Đính hôn trước, kết hôn sẽ tính sau."
Bây giờ kết hôn thì quá sớm, ông vẫn chưa kịp tiếp thu cháu gái đã hoàn toàn thuộc về người khác, đính hôn cũng coi như dễ chấp nhận hơn kết hôn.
Cha Hứa thả lỏng, liên tục gật đầu.
Tương tự như trên bàn đàm phán, đầu tiên đưa ra một yêu cầu tương đối tàn nhẫn, khiến đối phương e ngại đưa ra một đề nghị có vẻ dễ dàng chấp nhận hơn rất nhiều, nhưng thực tế, có lẽ, vốn dĩ ngay từ đầu thứ anh muốn chính là đề nghị phía sau.
Lãm Nguyệt nhìn sắc mặt mọi người, mỉm cười nhận khăn giấy Trần Dục Sâm đưa qua để lau miệng.
Mẹ Hứa nghĩ đến gì đó, hỏi, "Vậy bảo bảo thì sao? Có thể trở về không?"
Trần Dục Sâm lắc đầu, "Không thể, thằng bé đang chữa bệnh, qua giai đoạn này sẽ tốt hơn ạ."
Mẹ Hứa hơi thất vọng, mọi người ngây ngốc không hiểu chuyện gì, Hứa đệ lập tức hỏi, "Bảo bảo là ai hả mẹ?"
Mẹ Hứa đang chuẩn bị tiết lộ thì thấy vẻ mặt khó hiểu của mọi người, ngay cả ông cụ Hứa cũng tò mò nhìn bà, đột nhiên xuất hiện ý xấu, chỉ cười tủm tỉm nói, "Bí mật."
"Đến lúc đó mọi người sẽ biết."
............
Sắp xếp ngày mai bàn bạc chuyện đính hôn xong, mọi người cũng liền giải tán, ông cụ Hứa trước nay sinh hoạt rất quy củ, ông cũng quy định cháu gái cháu trai phải ngủ sớm dậy sớm.
Nhưng Lãm Nguyệt vốn là một con cú đêm, dù từ khi có bảo bảo, thói quen này cũng cải thiện được đôi chút, nhưng bây giờ vẫn còn quá sớm để ngủ.
Cô kéo Trần Dục Sâm đi dạo ở hậu viện.
Hành lang bốn phía yên tĩnh, ánh trăng tựa như một dải lụa mỏng phủ trên mặt đất một tầng ánh sáng nhàn nhạt, rơi xuống trên đầu và vai của hai người, bầu không khí càng thêm ái muội.
Bước xuống bậc thang, Lãm Nguyệt đột nhiên dừng chân, "Sâm Sâm."
"Ừ?" Anh nhìn cô chuyên chú, đợi cô nói tiếp.
Bất kể là khi nào, anh cũng sẽ không làm lơ bất luận vấn đề gì của cô.
Lúc này, cô đứng cao hơn anh một bậc thang, vừa vặn ngang tầm nhau, cô nhìn thẳng vào mắt người đàn ông vì đứng dưới ánh trăng càng có vẻ xinh đẹp thanh lãnh, mỉm cười nói,
"Về bảo bảo, anh có gì muốn nói với em không?"
Trần Dục Sâm cũng nhìn thẳng vào mắt cô, không tránh không né, vẻ mặt bình tĩnh.
"Có."
Lãm Nguyệt nhìn anh một hồi, mới duỗi tay ôm cổ anh, "Anh nói đi."
Sau khi bảo bảo đi, cô cũng có những lúc rất nhớ, nhưng chưa bao giờ có suy nghĩ cho cậu bé tới tham gia tiệc đính hôn của hai người.
Coi như là giúp đỡ họ hàng chăm sóc con của họ một tháng, sớm đã biết không thuộc về mình, có tình cảm ư? Đương nhiên có, nhưng sẽ không đến mức tâm tâm niệm niệm vướng bận đến tận bây giờ.
Nhưng mẹ cô chỉ ở chung với bảo bảo một buổi chiều, lại muốn cho bảo bảo tham gia.
Trần Dục Sâm duỗi tay ôm eo cô kéo sát về phía mình, giúp cô vén những sợi tóc lộn xộn ra sau tai, chậm rãi nói,
"Anh nói với mẹ bảo bảo sinh ra do kết hợp hai tế bào của chúng ta."
Ngẫm nghĩ ý tứ trong lời nói của anh, Lãm Nguyệt híp mắt, ý cười lan tỏa.
Nhẹ nhàng mổ lên môi anh một cái, vươn đầu lưỡi liếm liếm, "Ngoan, khen thưởng."
"Còn gì nữa không?" Tựa lên trán anh, nói mang theo ý cười.
Tầm mắt Trần Dục Sâm dừng trên đôi môi đang gần anh trong gang tấc, trên môi còn có vệt nước, dưới ánh trăng lấp lánh, xinh đẹp không nói nên lời.
"Còn."
"Là gì?" Lãm Nguyệt thản nhiên xem nhẹ ánh mắt của anh, hỏi.
Trần Dục Sâm trầm mặc một chút, "Anh không muốn nói, phải đợi Nguyệt Nguyệt tự mình phát hiện."
Anh hy vọng mình luôn hoàn mỹ vô khuyết trong mắt Lãm Nguyệt, khiến cô yêu anh hơn một chút, mặc tã giấy... loại lịch sử đen tối này đương nhiên không thể nói.
Nhưng anh muốn cùng cô đi qua cả cuộc đời còn lại, cô là người anh yêu, là người thân mật nhất cũng là người mà anh tín nhiệm nhất, anh không nên cũng không muốn lừa cô.
Về việc sau này cô có thể phát hiện hay không...... thì không thể trách anh.
Ánh trăng rất sáng, Lãm Nguyệt nhìn vành tai đỏ rực của anh, mỉm cười sờ sờ, "Sẽ không phải là chuyện gì đáng xấu hổ chứ?"
Trần Dục Sâm nghĩ đến xúc cảm khi cùng nhau tắm...... Mím môi, "Không phải."
Lãm Nguyệt cười, "A, vậy Sâm Sâm nóng sao? Tai đỏ hết lên thế này."
Trần Dục Sâm mặt không đổi sắc giơ tay sờ cái tai nóng bừng của mình, bình tĩnh nói, "Ừ, nóng."
Lãm Nguyệt thấy vẻ mặt vô cảm chết cũng không thừa nhận này của anh đáng yêu hết sức.
Ý cười trong mắt cô tràn ra, nhịn không được nhéo nhéo mặt anh, sao có thể đáng yêu như vậy chứ.
Trần Dục Sâm đứng bất động, tùy ý để cô biến mặt anh thành các loại hình dạng, đỡ eo cô, đáy mắt dịu dàng mà dung túng.
"Giống như con heo." Lãm Nguyệt nhẹ nhàng đẩy mũi anh, bật cười.
Dưới ánh trăng, người đàn ông ôm eo cô gái, ngoan ngoãn để cô tùy ý nắn bóp mặt mình, có lẽ do ánh trăng quá ôn nhu, khiến ánh mắt người đàn ông cũng trở nên vô cùng nhu hòa.
Đến khi Lãm Nguyệt buông tay, gương mặt trắng trẻo của anh đã lưu lại vài vệt đỏ khiến ta người mơ màng.
Trần Dục Sâm trước giờ luôn tỏa ra khí chất cấm dục, áo sơmi phẳng phiu, nút áo cài chỉ để lại một cái cuối cùng, vô cùng kín kẽ. Hơi thở cấm dục khiến người ta hận không thể xé quần áo của anh xuống.
Cùng với đó là gương mặt lạnh nhạt khiến người khác không dám đến gần.
Lúc này những vệt đỏ trên má lại hoàn toàn phá vỡ sự thanh lãnh vốn có, tựa như trích tiên trên thiên giới bị nhiễm vẻ sắc dục của người phàm tục, khiến người ta hận không thể đè anh ở dưới thân, chỉ vì muốn dục sắc giữa giữa hai chân mày anh đậm hơn một chút.
"Khụ." Nghĩ nhiều rồi.
Lãm Nguyệt khụ một tiếng, hôn hôn lên mấy dấu vết đỏ đó, bình tĩnh nói, "Ừm, nóng thì về phòng nhớ mở điều hòa."
Nói rồi lại nhanh chóng hôn má anh một cái, "Ngủ ngon."
Vừa định đi lại bị anh kéo lại, nét mặt anh vẫn dịu dàng, nhưng bàn tay lại giữ cô rất chặt, "Cùng nhau."
"Chúng ta đã đính hôn, cùng nhau."
Lãm Nguyệt trầm mặc, cô cảm thấy, cô sẽ nhịn không được.
"Sau khi đính hôn sẽ cùng nhau." Lãm Nguyệt bình tĩnh nói.
Ở đây không tiện, ngộ nhỡ nam thần thẹn thùng thì phải làm sao?
............
Ngày hôm sau, người Trần gia sáng sớm đã tới cửa.
Mẹ Trần vừa vào cửa liền bắt lấy tay Lãm Nguyệt, ánh mắt nóng rực, lập tức tầm mắt bị chính con trai mình ngăn trở thì ý cười trên khóe miệng bà càng đậm hơn.
Lãm Nguyệt vỗ vỗ cánh tay bên hông, bảo người đàn ông đang hận không thể dính lấy cô vào tủ lạnh lấy trái cây, sau đó cô ưu nhã châm trà cho mọi người.
Hai ông cụ hai bên đang trò chuyện, Lãm Nguyệt thấy vậy chỉ nhẹ nhàng đặt hai ly trà xuống.
Hai gia đình đều có mặt để bàn bạc chuyện đính hôn, lúc này đương nhiên không ai muốn bày ra vẻ mặt khó chịu, nhiều nhất ông Hứa chỉ xem thường nhìn ông Trần đang cười như hồ ly hai cái.
Không nghĩ tới Trần gia gia lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, cười ha hả, dường như còn ghi nhớ chuyện ngày hôm qua, "Hôm nay gọi ông nội được rồi chứ?"
Lãm Nguyệt nhìn về phía Trần Dục Sâm một cái, cũng không ngượng ngùng, bình tĩnh sửa miệng, "Ông nội."
"Ngoan!" Trần gia gia lập tức cười.
Hứa gia gia có chút khó chịu, Nguyệt Nguyệt chỉ có một người ông nội là ông thôi!
"Mẹ, uống trà."
"Được! Uống trà uống trà!" Mẹ Trần cười ha hả nhìn cô, sau khi nhìn thấy một vệt đỏ không rõ ràng sau tai cô, lại càng cười tươi hơn.
"Đừng đứng nữa, Nguyệt Nguyệt mau ngồi xuống đây, đều là người một nhà, câu nệ làm gì?!" Mẹ Trần kéo cô ngồi xuống.
Quá tốt, nhìn dáng vẻ con bé chắc là không lâu nữa bà sẽ có thêm cháu nội rồi.
Nghĩ đến gì đó, mẹ Trần nhìn nhìn eo nhỏ của Lãm Nguyệt, mờ mịt nhìn về phía con trai vừa đi lấy trái cây ra là theo sát bên người Lãm Nguyệt, cao lớn mạnh mẽ, lạnh lẽo cấm dục, lại nghĩ đến cái mác "lãnh đạm" của anh trước kia...
- ---- Hay là lúc về bà đi mua hai con ba ba?
(Bác ấy sợ anh "bất lực")
Ăn cơm xong, mọi người ngồi lại với nhau.
Trần Dục Sâm lên tiếng, "Ông nội, cha, mẹ."
Cả ngôi nhà lập tức an tĩnh.
Một tiếng cha mẹ của anh khiến cha Hứa mẹ Hứa hoảng sợ, đưa đến hai loại phản ứng khác nhau của hai người.
"Tốt, ngoan lắm." Mẹ Hứa nhanh chóng mỉm cười đáp.
Ngược lại, sắc mặt cha Hứa không tốt lắm, ông vừa mới lộ ra một chút dấu hiệu thừa nhận anh, anh đã được nước làm tới. Ông không muốn có con rể sớm như vậy chút nào, vội làm gì, sao không chờ thêm mấy năm nữa, vừa hay bồi dưỡng tình cảm không tốt sao? Bị mẹ Hứa hung ác véo một cái, cha Hứa mới miễn cưỡng lên tiếng.
Ông Hứa lại thấy không sao cả, dù sao cũng là Trần Dục Sâm "gả" vào nhà, tiếng gọi ông nội này của anh ông cảm thấy rất hài lòng.
Trần Dục Sâm cầm tay Lãm Nguyệt, giữa hai chân mày lãnh đầy vẻ nghiêm túc, "Con muốn kết hôn với Lãm Nguyệt."
"Không được!" Sắc mặt cha Hứa càng khó coi hơn, lập tức phủ quyết, còn trực tiếp nhảy đến kết hôn! "Nguyệt Nguyệt còn nhỏ, phải..." Lời nói kế tiếp vì bị mẹ Hứa trừng mà phải nuốt vào trong.
Hứa đệ đang gặm dưa hấu cũng không khỏi dừng lại, nhanh như vậy?
Mẹ Hứa trừng mắt với cha Hứa, sau đó nhìn về phía Trần Dục Sâm hỏi, "Dục Sâm, đây không phải chuyện nhỏ, con nghiêm túc sao?" Bà lại nói, "Con đã bàn bạc với cha mẹ chưa?"
Lãm Nguyệt thản nhiên ăn dưa hấu, dưa hấu rất ngọt.
Còn vì sao từ đính hôn lại biến thành kết hôn, lúc nữa sau khi kết thúc lại nói.
Vẻ mặt Trần Dục Sâm không thay đổi, sống lưng thẳng tắp, nghiêm túc nói, "Cha mẹ và ông nội con đều biết, báo cáo kết hôn hẳn là hai ngày tới sẽ có phê duyệt xuống, nếu ngài đồng ý, cha mẹ con nói ngày mai họ sẽ sang thăm hỏi."
Báo cáo kết hôn được phê duyệt nhanh vậy sao?
Mẹ Hứa ngẫm nghĩ, nhìn về phía ông nội Hứa, "Cha thấy thế nào ạ?"
Ông cụ cười ha hả, giải quyết dứt khoát, "Đính hôn trước, kết hôn sẽ tính sau."
Bây giờ kết hôn thì quá sớm, ông vẫn chưa kịp tiếp thu cháu gái đã hoàn toàn thuộc về người khác, đính hôn cũng coi như dễ chấp nhận hơn kết hôn.
Cha Hứa thả lỏng, liên tục gật đầu.
Tương tự như trên bàn đàm phán, đầu tiên đưa ra một yêu cầu tương đối tàn nhẫn, khiến đối phương e ngại đưa ra một đề nghị có vẻ dễ dàng chấp nhận hơn rất nhiều, nhưng thực tế, có lẽ, vốn dĩ ngay từ đầu thứ anh muốn chính là đề nghị phía sau.
Lãm Nguyệt nhìn sắc mặt mọi người, mỉm cười nhận khăn giấy Trần Dục Sâm đưa qua để lau miệng.
Mẹ Hứa nghĩ đến gì đó, hỏi, "Vậy bảo bảo thì sao? Có thể trở về không?"
Trần Dục Sâm lắc đầu, "Không thể, thằng bé đang chữa bệnh, qua giai đoạn này sẽ tốt hơn ạ."
Mẹ Hứa hơi thất vọng, mọi người ngây ngốc không hiểu chuyện gì, Hứa đệ lập tức hỏi, "Bảo bảo là ai hả mẹ?"
Mẹ Hứa đang chuẩn bị tiết lộ thì thấy vẻ mặt khó hiểu của mọi người, ngay cả ông cụ Hứa cũng tò mò nhìn bà, đột nhiên xuất hiện ý xấu, chỉ cười tủm tỉm nói, "Bí mật."
"Đến lúc đó mọi người sẽ biết."
............
Sắp xếp ngày mai bàn bạc chuyện đính hôn xong, mọi người cũng liền giải tán, ông cụ Hứa trước nay sinh hoạt rất quy củ, ông cũng quy định cháu gái cháu trai phải ngủ sớm dậy sớm.
Nhưng Lãm Nguyệt vốn là một con cú đêm, dù từ khi có bảo bảo, thói quen này cũng cải thiện được đôi chút, nhưng bây giờ vẫn còn quá sớm để ngủ.
Cô kéo Trần Dục Sâm đi dạo ở hậu viện.
Hành lang bốn phía yên tĩnh, ánh trăng tựa như một dải lụa mỏng phủ trên mặt đất một tầng ánh sáng nhàn nhạt, rơi xuống trên đầu và vai của hai người, bầu không khí càng thêm ái muội.
Bước xuống bậc thang, Lãm Nguyệt đột nhiên dừng chân, "Sâm Sâm."
"Ừ?" Anh nhìn cô chuyên chú, đợi cô nói tiếp.
Bất kể là khi nào, anh cũng sẽ không làm lơ bất luận vấn đề gì của cô.
Lúc này, cô đứng cao hơn anh một bậc thang, vừa vặn ngang tầm nhau, cô nhìn thẳng vào mắt người đàn ông vì đứng dưới ánh trăng càng có vẻ xinh đẹp thanh lãnh, mỉm cười nói,
"Về bảo bảo, anh có gì muốn nói với em không?"
Trần Dục Sâm cũng nhìn thẳng vào mắt cô, không tránh không né, vẻ mặt bình tĩnh.
"Có."
Lãm Nguyệt nhìn anh một hồi, mới duỗi tay ôm cổ anh, "Anh nói đi."
Sau khi bảo bảo đi, cô cũng có những lúc rất nhớ, nhưng chưa bao giờ có suy nghĩ cho cậu bé tới tham gia tiệc đính hôn của hai người.
Coi như là giúp đỡ họ hàng chăm sóc con của họ một tháng, sớm đã biết không thuộc về mình, có tình cảm ư? Đương nhiên có, nhưng sẽ không đến mức tâm tâm niệm niệm vướng bận đến tận bây giờ.
Nhưng mẹ cô chỉ ở chung với bảo bảo một buổi chiều, lại muốn cho bảo bảo tham gia.
Trần Dục Sâm duỗi tay ôm eo cô kéo sát về phía mình, giúp cô vén những sợi tóc lộn xộn ra sau tai, chậm rãi nói,
"Anh nói với mẹ bảo bảo sinh ra do kết hợp hai tế bào của chúng ta."
Ngẫm nghĩ ý tứ trong lời nói của anh, Lãm Nguyệt híp mắt, ý cười lan tỏa.
Nhẹ nhàng mổ lên môi anh một cái, vươn đầu lưỡi liếm liếm, "Ngoan, khen thưởng."
"Còn gì nữa không?" Tựa lên trán anh, nói mang theo ý cười.
Tầm mắt Trần Dục Sâm dừng trên đôi môi đang gần anh trong gang tấc, trên môi còn có vệt nước, dưới ánh trăng lấp lánh, xinh đẹp không nói nên lời.
"Còn."
"Là gì?" Lãm Nguyệt thản nhiên xem nhẹ ánh mắt của anh, hỏi.
Trần Dục Sâm trầm mặc một chút, "Anh không muốn nói, phải đợi Nguyệt Nguyệt tự mình phát hiện."
Anh hy vọng mình luôn hoàn mỹ vô khuyết trong mắt Lãm Nguyệt, khiến cô yêu anh hơn một chút, mặc tã giấy... loại lịch sử đen tối này đương nhiên không thể nói.
Nhưng anh muốn cùng cô đi qua cả cuộc đời còn lại, cô là người anh yêu, là người thân mật nhất cũng là người mà anh tín nhiệm nhất, anh không nên cũng không muốn lừa cô.
Về việc sau này cô có thể phát hiện hay không...... thì không thể trách anh.
Ánh trăng rất sáng, Lãm Nguyệt nhìn vành tai đỏ rực của anh, mỉm cười sờ sờ, "Sẽ không phải là chuyện gì đáng xấu hổ chứ?"
Trần Dục Sâm nghĩ đến xúc cảm khi cùng nhau tắm...... Mím môi, "Không phải."
Lãm Nguyệt cười, "A, vậy Sâm Sâm nóng sao? Tai đỏ hết lên thế này."
Trần Dục Sâm mặt không đổi sắc giơ tay sờ cái tai nóng bừng của mình, bình tĩnh nói, "Ừ, nóng."
Lãm Nguyệt thấy vẻ mặt vô cảm chết cũng không thừa nhận này của anh đáng yêu hết sức.
Ý cười trong mắt cô tràn ra, nhịn không được nhéo nhéo mặt anh, sao có thể đáng yêu như vậy chứ.
Trần Dục Sâm đứng bất động, tùy ý để cô biến mặt anh thành các loại hình dạng, đỡ eo cô, đáy mắt dịu dàng mà dung túng.
"Giống như con heo." Lãm Nguyệt nhẹ nhàng đẩy mũi anh, bật cười.
Dưới ánh trăng, người đàn ông ôm eo cô gái, ngoan ngoãn để cô tùy ý nắn bóp mặt mình, có lẽ do ánh trăng quá ôn nhu, khiến ánh mắt người đàn ông cũng trở nên vô cùng nhu hòa.
Đến khi Lãm Nguyệt buông tay, gương mặt trắng trẻo của anh đã lưu lại vài vệt đỏ khiến ta người mơ màng.
Trần Dục Sâm trước giờ luôn tỏa ra khí chất cấm dục, áo sơmi phẳng phiu, nút áo cài chỉ để lại một cái cuối cùng, vô cùng kín kẽ. Hơi thở cấm dục khiến người ta hận không thể xé quần áo của anh xuống.
Cùng với đó là gương mặt lạnh nhạt khiến người khác không dám đến gần.
Lúc này những vệt đỏ trên má lại hoàn toàn phá vỡ sự thanh lãnh vốn có, tựa như trích tiên trên thiên giới bị nhiễm vẻ sắc dục của người phàm tục, khiến người ta hận không thể đè anh ở dưới thân, chỉ vì muốn dục sắc giữa giữa hai chân mày anh đậm hơn một chút.
"Khụ." Nghĩ nhiều rồi.
Lãm Nguyệt khụ một tiếng, hôn hôn lên mấy dấu vết đỏ đó, bình tĩnh nói, "Ừm, nóng thì về phòng nhớ mở điều hòa."
Nói rồi lại nhanh chóng hôn má anh một cái, "Ngủ ngon."
Vừa định đi lại bị anh kéo lại, nét mặt anh vẫn dịu dàng, nhưng bàn tay lại giữ cô rất chặt, "Cùng nhau."
"Chúng ta đã đính hôn, cùng nhau."
Lãm Nguyệt trầm mặc, cô cảm thấy, cô sẽ nhịn không được.
"Sau khi đính hôn sẽ cùng nhau." Lãm Nguyệt bình tĩnh nói.
Ở đây không tiện, ngộ nhỡ nam thần thẹn thùng thì phải làm sao?
............
Ngày hôm sau, người Trần gia sáng sớm đã tới cửa.
Mẹ Trần vừa vào cửa liền bắt lấy tay Lãm Nguyệt, ánh mắt nóng rực, lập tức tầm mắt bị chính con trai mình ngăn trở thì ý cười trên khóe miệng bà càng đậm hơn.
Lãm Nguyệt vỗ vỗ cánh tay bên hông, bảo người đàn ông đang hận không thể dính lấy cô vào tủ lạnh lấy trái cây, sau đó cô ưu nhã châm trà cho mọi người.
Hai ông cụ hai bên đang trò chuyện, Lãm Nguyệt thấy vậy chỉ nhẹ nhàng đặt hai ly trà xuống.
Hai gia đình đều có mặt để bàn bạc chuyện đính hôn, lúc này đương nhiên không ai muốn bày ra vẻ mặt khó chịu, nhiều nhất ông Hứa chỉ xem thường nhìn ông Trần đang cười như hồ ly hai cái.
Không nghĩ tới Trần gia gia lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, cười ha hả, dường như còn ghi nhớ chuyện ngày hôm qua, "Hôm nay gọi ông nội được rồi chứ?"
Lãm Nguyệt nhìn về phía Trần Dục Sâm một cái, cũng không ngượng ngùng, bình tĩnh sửa miệng, "Ông nội."
"Ngoan!" Trần gia gia lập tức cười.
Hứa gia gia có chút khó chịu, Nguyệt Nguyệt chỉ có một người ông nội là ông thôi!
"Mẹ, uống trà."
"Được! Uống trà uống trà!" Mẹ Trần cười ha hả nhìn cô, sau khi nhìn thấy một vệt đỏ không rõ ràng sau tai cô, lại càng cười tươi hơn.
"Đừng đứng nữa, Nguyệt Nguyệt mau ngồi xuống đây, đều là người một nhà, câu nệ làm gì?!" Mẹ Trần kéo cô ngồi xuống.
Quá tốt, nhìn dáng vẻ con bé chắc là không lâu nữa bà sẽ có thêm cháu nội rồi.
Nghĩ đến gì đó, mẹ Trần nhìn nhìn eo nhỏ của Lãm Nguyệt, mờ mịt nhìn về phía con trai vừa đi lấy trái cây ra là theo sát bên người Lãm Nguyệt, cao lớn mạnh mẽ, lạnh lẽo cấm dục, lại nghĩ đến cái mác "lãnh đạm" của anh trước kia...
- ---- Hay là lúc về bà đi mua hai con ba ba?
(Bác ấy sợ anh "bất lực")
Danh sách chương