"Giờ cậu có thể nói mình biết, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì, và tại sao mình phải nằm đây?" Diêu Tử Đồng nghiêm túc nhìn Kati, nói rõ từng câu từng chữ.
Cô hoàn toàn quên hết rồi, chỉ nhớ mình uống nhầm ly rượu của Din, sau đó và sau đó...đều là một khoảng trống.
Không lẽ giống như ở Pháp lần trước, chính mình lại hát sáng đêm? Không đúng, giọng cô vẫn như thường, không hề bị khàn.
"Mau kể rõ ràng cho mình!" Thấy Kati cứ nhìn mình như muốn nói lại thôi, Diêu Tử Đồng thúc giục, ít ra nên để cô biết bản thân lại làm nên "điển tích" gì.
"Được rồi được rồi." Kati kéo ghế ngồi kế bên giường, lấy điện thoại trong túi ra, dưới ánh mắt kinh ngạc, khó có thể tin của Diêu Tử Đồng, mở video cho cô xem, "Mình chỉ muốn cậu rút kinh nghiệm, lần sau đừng sơ ý như vậy." Kati dùng vẻ mặt chính chắn giải thích cho hành động "đen tối" của mình.
"Lần trước cậu cũng nói vậy." Diêu Tử Đồng giật lấy điện thoại, hờn giận nói. Không thèm nhìn bộ mặt đang cười hì hì của Kati, cô chăm chú nhìn vào điện thoại.
Ban đầu chỉ hơi nhíu mi, sau dó là trừng lớn mắt, càng trừng càng to, cuối cùng ngay cả miệng cũng há luôn rồi.
Kati đang ngồi đùa móng tay, suy nghĩ không biết nên nói sao cho Diêu Tử Đồng đừng xử tử mình thì bỗng nhiên cô quăng điện thoại trên giường, mở chăn và bước nhanh xuống, "Cậu làm gì?" Kati ngạc nhiên và mờ mịt.
Không lẽ muốn đi giết Lom?
Nhưng cô đâu ghi lại thời khắc Lom quăng Ali xuống hồ đâu.
"Mình đi về nước. Không, mình đi sang chỗ khác không ở đây nữa." Diêu Tử Đồng đi lòng vòng trong phòng, "Quần áo mình đâu?" Trong WC cũng không có quần áo nên cô nghi hoặc nhìn Kati.
"Cậu đi làm gì? Có gì to tát đâu." Kati đi sang lôi kéo Diêu Tử Đồng ngồi lên giường nằm lại, "Cậu hết đau đầu rồi sao?"
Nhắc tới Diêu Tử Đồng mới nhớ, đầu mình vẫn còn quay cuồng, cô nhăn mi nhìn Kati, "Sao lại không to tát? Mình làm chuyện mất mặt như vậy chỉ muốn chui xuống đất cho xong!"
Sao cô có thể cưỡi lên người Pathapee, hâm dọa bổ đầu anh, cưỡng hôn Rain sau đó sàm sỡ Akkannee, ám sát cả Wayupak?
Đó không phải là chính mình, thật giống như bị ma nhập!
Còn tệ hơn khi ở Pháp, cô sao dám gặp mặt họ nữa?
Nhất định họ giận cô lắm, sẽ cho rằng cô bị điên!
Càng nghĩ Diêu Tử Đồng cảm thấy mình như biến nhỏ bé lại, tốt nhất bốc hơi đi cho khỏi phải mất mặt. Cô trùm chăn lên đầu, không mặt mũi gặp người.
"Haiz!" Kati bất đắc dĩ thở dài, "Cậu nghĩ nhiều quá rồi. Khi cậu bị anh Lom quăng xuống hồ bơi, mọi người chỉ lo lắng cho cậu làm gì nhớ tới chuyện cậu gây ra." Kati muốn kéo chăn nhưng Diêu Tử Đồng giữ rất chặt, hai người giằng co qua lại.
Kati vừa nói xong, Diêu Tử Đồng lập tức mở chăn ra, ngồi bật dậy, "Cậu vừa nói gì, Lom payu quăng mình xuống hồ bơi?!" Cô kinh ngạc nhìn Kati, thấy Kati gật đầu, sắc mặt cô liền biến đen.
Lom payu! Anh dám đối xử với tôi như vậy!
Hóa ra người khiến tôi vào bệnh viện là anh, tên ngựa đực trứng thối!
Hình như mắng vậy có gì đó sai sai?
Ngựa đực? Trứng thối? Ngựa đực trứng thối?
Hóa ra ghép lại mới có vấn đề...
"Mình ngất ở nhà Adisuan, sao cậu nói bác sĩ đẹp trai nào đó ôm mình vào đây?" Diêu Tử Đồng khó hiểu nhìn Kati.
"Anh ấy là bạn của nhà Adisuan, tới đó dùng cơm, đúng lúc sơ cứu cho cậu và ôm cậu vào đây khi cậu sốt cao." Kati cười ái muội nhìn Diêu Tử Đồng, "Cậu thật lợi hại. Mới lần đầu gặp mà đã để lại cho người ta ấn tượng sâu sắc như vậy rồi. Đầu tiên là sờ ngực, sau đó là chạm môi, tiếp theo là ôm kiểu công chúa và cuối cùng là nhìn thấy hết cơ thể." Kati càng nói càng nham nhở, khiến Diêu Tử Đồng trên trán xuất hiện rất nhiều vạch đen.
"Cậu đang phát bệnh sao? Hô hấp nhân tạo và cấp cứu qua miệng cậu đã trở thành phim A mất rồi." Thật không biết nói sao với cô bạn tiểu thuyết gia này của cô, trí tưởng tượng luôn bay cao bay xa, nhận thức thì vô cùng khác người.
Kati cười toe toét, dù Diêu Tử Đồng nói thế nào đi nữa cô ấy cũng nhận định cô và Tịch Thiên Vu có duyên với nhau, nhiều trai đẹp như vậy chọn ai mới được đây?
Ai mới đủ sức đấu với Viêm Diệc Luân?
"Ba đứa nhóc đâu?" Tránh cho Kati lại suy diễn lung tung, Diêu Tử Đồng nói sang chuyện khác.
"Đi mua thức ăn cho cậu rồi." Tiểu Lạc không làm được nhưng Rak và Yom có thể hiện thân như người bình thường.
"Bọn em về rồi đây." Vừa mới nhắc xong, ba đứa nhóc liền mở cửa đi vào, trên tay Yom cầm theo hộp cháo, Rak cầm túi trái cây.
"Chị Đồng Đồng khỏe chưa ạ?" Rak để túi trái cây lên bàn, chạy sang nắm lấy tay của Diêu Tử Đồng, quan tâm hỏi.
"Chị không sao rồi." Diêu Tử Đồng xoa đầu cô bé.
"Là do bọn em ham chơi, hại chị thành ra như vậy." Tiểu Lạc có lỗi nhìn Diêu Tử Đồng, đáng lý họ phải luôn theo sát và bảo vệ chị Đồng Đồng.
"Không phải lỗi của các em, là do tên Lom payu kia." Diêu Tử Đồng dứt lời, Kati liền giật bắn người.
Thôi xong rồi!
"Đúng vậy, là do anh ta." Yom nhìn vào Rak và Tiểu Lạc, "Chúng ta đi trả thù cho chị Đồng Đồng." Mặt cậu bé vô cùng tức giận, không ai được ức hiếp chị Đồng Đồng của cậu.
"Đợi đã!" Diêu Tử Đồng cũng nhận ra mình gây họa rồi nên lập tức gọi lại, nhưng ba đứa nhóc đã biến mất khỏi phòng.
"Chết rồi, chúng sẽ không quăng anh Lom xuống hồ sau đó nhấn nước anh ấy chứ?" Kati lo lắng nhìn Diêu Tử Đồng.
"Nếu hồ nước thì không sao, mình chỉ sợ chúng quăng anh ta xuống khỏi nhà sàn." Diêu Tử Đồng bất an, Rak và Yom có thể sẽ làm gãy tay gãy chân Lom payu mất.
"Cậu mau gọi điện thoại cho anh ta." Diêu Tử Đồng gấp gáp nói với Kati, hi vọng là kịp thời cảnh báo Lom payu.
Kati làm theo lời Diêu Tử Đồng, phải mất vài tiếng chuông Lom mới bắt máy, Kati lập tức nói, "Anh Lom, anh đang ở đâu?" Diêu Tử Đồng yên lặng nhìn lắng nghe.
"Anh đang tới bệnh viện?" Kati cố tình hỏi lại để Diêu Tử Đồng nghe thấy, cô nhướng mắt nhìn cô.
"Nói anh ta lập tức tới ngay phòng mình." Diêu Tử Đồng mấp máy môi, không tiếng động nói.
Kati dựa theo cô nói với Lom, "Anh tới nhanh phòng bệnh của Ali đi, tôi có chuyện muốn nói với anh. Chuyện gì gấp hả?" Kati lại ra hiệu, chỉ chỉ vào điện thoãi.
Diêu Tử Đồng làm động tác như đang bơi, sau đó giơ hai tay lên không trung quơ loạn xạ, tiếp theo chỉ miệng mình.
Kati vừa quan sát vừa chậm rãi nói, "Ali hẹn anh tới hồ bơi bệnh viện, cậu ấy có chuyện muốn nói với anh."
Kati vừa dứt lời, Diêu Tử Đồng lập tức quăng gối vào người cô, trừng mắt.
Kati không hiểu, nhép môi hỏi cô "Tại sao?"
Diêu Tử Đồng trợn trắng mắt, đúng là không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo!
"Anh ấy cúp máy rồi, nói đợi cậu ở hồ bơi." Khi Diêu Tử Đồng định diễn tả lại lần nữa cho Kati thì cô ấy tắt điện thoại, cười mỉm nhìn cô.
"Cậu làm mình tức chết! Mình muốn cậu nói mình bị sốt cao nên liên tục nói mớ, còn không ngừng co giật để anh ta lập tức tới đây!" Diêu Tử Đồng nhanh xuống khỏi giường, đi ra khỏi phòng, cô sợ ba đứa nhóc dựa theo hơi thở của Lom mà tìm được anh nên mới gọi anh vào đây. Không ngờ Kati lại nói bừa.
"Mình làm sao biết chứ, rõ ràng cậu diễn tả như đang bơi." Kati chạy theo sau Diêu Tử Đồng, cô cũng oan ức mà, là do Ali khởi nguồn trước, nhắc tới anh Lom thôi.
Diêu Tử Đồng đi hỏi y tá, sau đó nhanh ra đó, quả nhiên thấy Lom đang đứng bên ngoài, trông tới trông lui.
"Dừng lại!" Diêu Tử Đồng la lớn lên, Lom lập tức quay người lại, khó hiểu nhìn cô.
Mặc kệ Lom nhìn mình ra sao, Diêu Tử Đồng chỉ hướng mắt về phía bên phải anh, âm thầm ra lệnh cho Tiểu Lạc, Rak và Yom dừng lại.
Ba đứa nhóc không tình nguyện thu tay, nếu chị Đồng Đồng không tới kịp thì chúng đã đẩy tên anh ta xuống hồ cho anh ta uống nước no bụng rồi.
"Chị lại bênh vực anh ta!" Rak không vui nhìn lên Diêu Tử Đồng, chu môi giận dỗi.
"Anh ta làm hại chị phải vào bệnh viện, sao chị không để bọ em trả thù?" Tiểu Lạc khó hiểu hỏi.
"Đúng vậy. Anh ta là người xấu!" Yom vẫn còn tức tối, hai tay ôm ngực thở phì phò.
"Các em để chị giải quyết, đi cùng chị Kati đi." Diêu Tử Đồng nhẹ giọng nhưng không tha bọn nhóc cãi lại. Dù không muốn nhưng chúng vẫn nghe theo, phụng phịu đi vào bên trong với Kati.
Lom nhẹ nhăn mày nhìn Diêu Tử Đồng, "Cô lại không bình thường rồi." Cứ hay nói chuyện một mình, không lẽ vẫn còn sốt?
"Ở đây hết chuyện của anh rồi, anh về đi." Diêu Tử Đồng lạnh mặt nói với Lom, cô không muốn tiếp xúc nhiều với anh ta nữa.
"Này!" Lom lập tức nắm lấy tay Diêu Tử Đồng lại khi cô xoay người muốn đi, "Tôi có chuyện muốn nói với cô."
"Nhưng tôi không có gì muốn nói với anh." Diêu Tử Đồng không vui nhìn Lom, nghĩ tới việc Lom ném cô xuống hồ bơi không thương tiếc thì cô giận run cả người.
"Vậy thì chỉ cần nghe tôi nói." Lom giữ chặt tay cô hơn, nghiêm túc nhìn cô, giờ Diêu Tử Đồng mới nhận ra mắt anh màu hổ phách.
"Nói mau lên, tôi còn về nghỉ." Cô miễn cưỡng nói, đưa mắt sang hướng khác, không thèm xem anh.
"Tôi xin lỗi về chuyện tối qua." Lom đặt hai tay lên vai Diêu Tử Đồng, bắt cô phải quay qua, khi đầu cô vẫn hướng sang phải, anh liền dùng hai tay ôm lấy mặt cô, để quay sang đối diện với mình, nhưng cô vẫn bướng, mắt chuyển về hướng khác, không nhìn anh.
Lom kề mặt mình sát vào khiến cô đảo ánh mắt sang bên nào cũng không thoát được anh, cô đành phải nhìn thẳng vào mắt anh, nhíu chặt con ngươi, "Xin lỗi xong rồi sao? Vậy thì để tôi đi."
"Tôi phải làm gì cô mới tha thứ cho tôi?" Lom cảm thấy có lỗi và hụt hẫng vô cùng, sao cô gái này lại khó dỗ như vậy.
Tuy rằng anh không thích việc cô luôn nói anh bị ma nữ bám theo nhưng anh thật sự không phải muốn cô vào bệnh viện thế này, khiến anh thật khó chịu.
Giống như chính mình đã phạm phải tội ác tày trời, nếu như cô không tha thứ, anh nhất định sẽ sống không vui vẻ.
Để mình không suốt ngày sống trong lo nghĩ và phiền lòng vì cô, nên anh quyết định xin cô tha thứ. Như vậy anh mới có thể đối đầu với cô như trước.
"Thật sự muốn tôi bỏ qua cho anh?" Diêu Tử Đồng nhìn thẳng vào Lom, hai mắt tối đen không rõ.
"Phải." Lom gật đầu chắc chắn.
"Được. Anh xoay người lại đi." Diêu Tử Đồng mỉm cười, nụ cười không chút tạp chất nhưng sao Lom lại cảm thấy trong lòng mình vang lên tiếng cảnh báo. Nhưng mà anh vẫn làm theo ý cô, chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía cô.
Diêu Tử Đồng gợi lên khóe môi, tà ác nhìn vào bóng dáng Lom. Sau đó cô đưa mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó, khi anh mắt dừng lại ở cửa vào bên trong hành lang, cô liền đưa tay lên ngoắc ngoắc.
Một bóng dáng mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen đang đứng đó, trên tay cầm ly ly nước bằng giấy.
Người đó nhìn qua nhìn lại, không thấy ai khác, sau đó dùng ngón tay chỉ ngược về phía mình, như đang hỏi Diêu Tử Đồng.
Cô liền gật đầu khẳng định, không ngừng ngoắc người ta.
Người thanh niên đó chậm rãi đi sang, cô liền giật lấy ly nước người ta đang cầm, uống một hơi cạn sạch, còn quăng vào thúng rác cách đó mấy bước, vô cùng chuẩn xác. Tiếp theo dưới ánh mắt mờ mịt của người thanh niên, cô đem hai tay người ta vòng qua eo mình, vỗ vỗ lên bàn tay người ta như ra ám hiệu ôm chặt.
Sau đó giữ chặt hai cánh tay người ta, cô nghiêng người sát vào, giơ chân, dùng sức, nhắm thẳng vào mông Lom và đạp một cái thật mạnh.
Này thì mông kiều này!
Dám quăng cô xuống nước!
"Đây là cái giá anh phải trả, đồ đáng ghét!" Diêu Tử Đồng hả hê nhìn Lom đang cố trồi trồi lên mặt nước, đã quên mình đang để người lạ mặt ôm,
Lom vuốt nước trên mặt, tức tối nhìn lên Diêu Tử Đồng, "Cô đang làm gì?"
"Tức nhiên là trả thù anh rồi." Diêu Tử Đồng nhướng nhướng mày, cười đắc ý.
Dưới hồ bơi, Lom càng tức tối, anh không phải muốn hỏi vấn đề này. Anh đang muốn biết sao cô lại để Tịch Thiên Vũ ôm, còn sát như vậy. Cậu ta đến đây khi nào, sao anh lại không nghe thấy tiếng động gì?
Tịch thiên Vũ cúi mắt nhìn người vẫn còn đang nắm chặt hai tay mình, đôi mắt có gợn sóng và xuất hiện ánh sáng quỷ dị.
Anh vốn đang lấy cà phê uống, tình cờ đi ngang qua thấy Lom và cô giằng co ngoài này, nên hiếu kỳ ra đứng xem. Không ngờ cô gọi anh lại và bắt anh làm cột trụ để cô đạp Lom xuống nước.
Nhìn vào chiếc cổ thon dài của Diêu Tử Đồng, Tịch Thiên Vũ nhẹ liếm khóe môi, hương vị này. Anh hứng thú!
*
"Cô Ali đã khỏe hẳn rồi, ngày mai có thể xuất viện." Trong phòng bệnh, Kati đứng yên một bên quan sát Tịch Thiên Vũ kiểm tra nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của Diêu Tử Đồng.
Nghĩ tới chuyện vừa rồi, cô che miệng cười trộm, Ali lại lần nữa mất mặt trước vị bác sĩ trẻ tuổi đẹp trai này.
Khác với tâm trạng của Kati, Diêu Tử Đồng giờ đây vẫn còn ngượng chín người. Cô mím môi, đảo ánh mắt sang hướng khác, không dám nhìn thẳng vào người đang đưa tay sờ trán mình.
Lúc ở hồ bơi, cô cứ tưởng anh ta là người nhà bệnh nhân nào đó nên mới mượn anh làm cột trụ, lại không ngờ anh ta chính là bác sĩ mà Kati luôn miệng nhắc tới.
Sau khi anh ta giúp Wayupak lên bờ, cô mới biết hóa ra quan hệ bọn họ là bạn bè. Anh ta còn nói với cô một câu, "Là bệnh nhân thì phải ngoan ngoãn nằm trên giường, không được gây sự." Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt như một đứa trẻ không nghe lời khiến cô xấu hổ vô cùng.
"Nhịp tim không ổn định, xem ra phải tiêm rồi." Đột nhiên Tịch Thiên Vũ nói một câu làm Diêu Tử Đồng giật mình, cô chuyển mắt nhìn lại mới nhận ra anh đang để tai nghe trên ngực mình. Có nghĩa vì mãi mê lo nghĩ chuyện kia nên tim cô mới đập sai nhịp.
"Không cần không cần!" Diêu Tử Đồng lắc đầu loạn xạ, cô rất sợ tiêm, hay nói đúng hơn là sợ nhìn thấy kim.
Hai mắt Tịch Thiên Vũ ẩn giấu ý cười, nhưng sắc mặt anh vẫn như thường, nghiêm túc nhìn vào Diêu Tử Đồng, "Thật sự không cần? Nhịp tim cô Ali đập rất nhanh."
"Thật mà, tôi không sao. Anh có thể kiểm tra lại." Diêu Tử Đồng cố gắng hít thở đều, chắc chắn nói.
Tịch Thiên Vũ lại đặt tai nghe lên vị trí trái tim cô, quả nhiên nhịp tim ổn định rồi, khóe môi anh nhợt nhạt giơ lên.
Kéo ống nghe trên tai xuống, anh thản nhiên nói, "Vì cô Ali có bệnh căn, nên phải kiểm tra sức khỏe định kỳ."
"Cho nên...?" Diêu Tử Đồng chờ đợi câu sau của Tịch Thiên Vũ.
"Cô ở đây thời gian dài thì nửa tháng phải để tôi kiểm tra sức khỏe cho cô một lần." Tịch Thiên Vũ nhẹ nâng kính mắt, nghiêm chỉnh nói.
"Được ạ được ạ!" Diêu Tử Đồng chưa nói gì nhưng Kati đã vội vã lên tiếng, thật giống như người bệnh là cô ấy.
Diêu Tử Đồng ngạc nhiên nhìn Kati, có phải cậu ấy hơi phấn kích quá rồi không?
Chẳng lẽ Kati có ý với anh ta?
Cô có nên thuận nước đẩy thuyền?
Vậy còn Nathee thì sao?
Nhưng suy nghĩ kỹ, có nhiều lựa chọn cũng tốt, để xem ai thật sự hợp với Kati.
Diêu Tử Đồng gật đầu với Tịch Thiên Vũ, nhìn kỹ vào gương mặt yêu nghiệt của anh, cô cảm thấy anh cũng không giống như mình suy đoán nhỉ.
Tuy rằng có một chút hương vị cấm dục nhưng cách cư xử thật ôn hòa lễ độ, không có biến thái như cô nghĩ.
Khụ! Người nào đó đúng là đạo hạnh còn quá kém!
Tịch Thiên Vũ là quân tử nho nhã?
Nếu sau này khi tiếp xúc với Tịch Thiên Vũ một thời gian mà Diêu Tử Đồng còn nói câu này, thì thật sự phải xin lỗi đấng tạo hóa rồi. Vì đã cố tình tạo ra một hồ ly đội lốt người biến thái như vậy, nhưng sao lại không ai nhận ra?
Cho nên, Diêu Tử Đồng à, cô phải từ từ lĩnh hội rồi!
Cô hoàn toàn quên hết rồi, chỉ nhớ mình uống nhầm ly rượu của Din, sau đó và sau đó...đều là một khoảng trống.
Không lẽ giống như ở Pháp lần trước, chính mình lại hát sáng đêm? Không đúng, giọng cô vẫn như thường, không hề bị khàn.
"Mau kể rõ ràng cho mình!" Thấy Kati cứ nhìn mình như muốn nói lại thôi, Diêu Tử Đồng thúc giục, ít ra nên để cô biết bản thân lại làm nên "điển tích" gì.
"Được rồi được rồi." Kati kéo ghế ngồi kế bên giường, lấy điện thoại trong túi ra, dưới ánh mắt kinh ngạc, khó có thể tin của Diêu Tử Đồng, mở video cho cô xem, "Mình chỉ muốn cậu rút kinh nghiệm, lần sau đừng sơ ý như vậy." Kati dùng vẻ mặt chính chắn giải thích cho hành động "đen tối" của mình.
"Lần trước cậu cũng nói vậy." Diêu Tử Đồng giật lấy điện thoại, hờn giận nói. Không thèm nhìn bộ mặt đang cười hì hì của Kati, cô chăm chú nhìn vào điện thoại.
Ban đầu chỉ hơi nhíu mi, sau dó là trừng lớn mắt, càng trừng càng to, cuối cùng ngay cả miệng cũng há luôn rồi.
Kati đang ngồi đùa móng tay, suy nghĩ không biết nên nói sao cho Diêu Tử Đồng đừng xử tử mình thì bỗng nhiên cô quăng điện thoại trên giường, mở chăn và bước nhanh xuống, "Cậu làm gì?" Kati ngạc nhiên và mờ mịt.
Không lẽ muốn đi giết Lom?
Nhưng cô đâu ghi lại thời khắc Lom quăng Ali xuống hồ đâu.
"Mình đi về nước. Không, mình đi sang chỗ khác không ở đây nữa." Diêu Tử Đồng đi lòng vòng trong phòng, "Quần áo mình đâu?" Trong WC cũng không có quần áo nên cô nghi hoặc nhìn Kati.
"Cậu đi làm gì? Có gì to tát đâu." Kati đi sang lôi kéo Diêu Tử Đồng ngồi lên giường nằm lại, "Cậu hết đau đầu rồi sao?"
Nhắc tới Diêu Tử Đồng mới nhớ, đầu mình vẫn còn quay cuồng, cô nhăn mi nhìn Kati, "Sao lại không to tát? Mình làm chuyện mất mặt như vậy chỉ muốn chui xuống đất cho xong!"
Sao cô có thể cưỡi lên người Pathapee, hâm dọa bổ đầu anh, cưỡng hôn Rain sau đó sàm sỡ Akkannee, ám sát cả Wayupak?
Đó không phải là chính mình, thật giống như bị ma nhập!
Còn tệ hơn khi ở Pháp, cô sao dám gặp mặt họ nữa?
Nhất định họ giận cô lắm, sẽ cho rằng cô bị điên!
Càng nghĩ Diêu Tử Đồng cảm thấy mình như biến nhỏ bé lại, tốt nhất bốc hơi đi cho khỏi phải mất mặt. Cô trùm chăn lên đầu, không mặt mũi gặp người.
"Haiz!" Kati bất đắc dĩ thở dài, "Cậu nghĩ nhiều quá rồi. Khi cậu bị anh Lom quăng xuống hồ bơi, mọi người chỉ lo lắng cho cậu làm gì nhớ tới chuyện cậu gây ra." Kati muốn kéo chăn nhưng Diêu Tử Đồng giữ rất chặt, hai người giằng co qua lại.
Kati vừa nói xong, Diêu Tử Đồng lập tức mở chăn ra, ngồi bật dậy, "Cậu vừa nói gì, Lom payu quăng mình xuống hồ bơi?!" Cô kinh ngạc nhìn Kati, thấy Kati gật đầu, sắc mặt cô liền biến đen.
Lom payu! Anh dám đối xử với tôi như vậy!
Hóa ra người khiến tôi vào bệnh viện là anh, tên ngựa đực trứng thối!
Hình như mắng vậy có gì đó sai sai?
Ngựa đực? Trứng thối? Ngựa đực trứng thối?
Hóa ra ghép lại mới có vấn đề...
"Mình ngất ở nhà Adisuan, sao cậu nói bác sĩ đẹp trai nào đó ôm mình vào đây?" Diêu Tử Đồng khó hiểu nhìn Kati.
"Anh ấy là bạn của nhà Adisuan, tới đó dùng cơm, đúng lúc sơ cứu cho cậu và ôm cậu vào đây khi cậu sốt cao." Kati cười ái muội nhìn Diêu Tử Đồng, "Cậu thật lợi hại. Mới lần đầu gặp mà đã để lại cho người ta ấn tượng sâu sắc như vậy rồi. Đầu tiên là sờ ngực, sau đó là chạm môi, tiếp theo là ôm kiểu công chúa và cuối cùng là nhìn thấy hết cơ thể." Kati càng nói càng nham nhở, khiến Diêu Tử Đồng trên trán xuất hiện rất nhiều vạch đen.
"Cậu đang phát bệnh sao? Hô hấp nhân tạo và cấp cứu qua miệng cậu đã trở thành phim A mất rồi." Thật không biết nói sao với cô bạn tiểu thuyết gia này của cô, trí tưởng tượng luôn bay cao bay xa, nhận thức thì vô cùng khác người.
Kati cười toe toét, dù Diêu Tử Đồng nói thế nào đi nữa cô ấy cũng nhận định cô và Tịch Thiên Vu có duyên với nhau, nhiều trai đẹp như vậy chọn ai mới được đây?
Ai mới đủ sức đấu với Viêm Diệc Luân?
"Ba đứa nhóc đâu?" Tránh cho Kati lại suy diễn lung tung, Diêu Tử Đồng nói sang chuyện khác.
"Đi mua thức ăn cho cậu rồi." Tiểu Lạc không làm được nhưng Rak và Yom có thể hiện thân như người bình thường.
"Bọn em về rồi đây." Vừa mới nhắc xong, ba đứa nhóc liền mở cửa đi vào, trên tay Yom cầm theo hộp cháo, Rak cầm túi trái cây.
"Chị Đồng Đồng khỏe chưa ạ?" Rak để túi trái cây lên bàn, chạy sang nắm lấy tay của Diêu Tử Đồng, quan tâm hỏi.
"Chị không sao rồi." Diêu Tử Đồng xoa đầu cô bé.
"Là do bọn em ham chơi, hại chị thành ra như vậy." Tiểu Lạc có lỗi nhìn Diêu Tử Đồng, đáng lý họ phải luôn theo sát và bảo vệ chị Đồng Đồng.
"Không phải lỗi của các em, là do tên Lom payu kia." Diêu Tử Đồng dứt lời, Kati liền giật bắn người.
Thôi xong rồi!
"Đúng vậy, là do anh ta." Yom nhìn vào Rak và Tiểu Lạc, "Chúng ta đi trả thù cho chị Đồng Đồng." Mặt cậu bé vô cùng tức giận, không ai được ức hiếp chị Đồng Đồng của cậu.
"Đợi đã!" Diêu Tử Đồng cũng nhận ra mình gây họa rồi nên lập tức gọi lại, nhưng ba đứa nhóc đã biến mất khỏi phòng.
"Chết rồi, chúng sẽ không quăng anh Lom xuống hồ sau đó nhấn nước anh ấy chứ?" Kati lo lắng nhìn Diêu Tử Đồng.
"Nếu hồ nước thì không sao, mình chỉ sợ chúng quăng anh ta xuống khỏi nhà sàn." Diêu Tử Đồng bất an, Rak và Yom có thể sẽ làm gãy tay gãy chân Lom payu mất.
"Cậu mau gọi điện thoại cho anh ta." Diêu Tử Đồng gấp gáp nói với Kati, hi vọng là kịp thời cảnh báo Lom payu.
Kati làm theo lời Diêu Tử Đồng, phải mất vài tiếng chuông Lom mới bắt máy, Kati lập tức nói, "Anh Lom, anh đang ở đâu?" Diêu Tử Đồng yên lặng nhìn lắng nghe.
"Anh đang tới bệnh viện?" Kati cố tình hỏi lại để Diêu Tử Đồng nghe thấy, cô nhướng mắt nhìn cô.
"Nói anh ta lập tức tới ngay phòng mình." Diêu Tử Đồng mấp máy môi, không tiếng động nói.
Kati dựa theo cô nói với Lom, "Anh tới nhanh phòng bệnh của Ali đi, tôi có chuyện muốn nói với anh. Chuyện gì gấp hả?" Kati lại ra hiệu, chỉ chỉ vào điện thoãi.
Diêu Tử Đồng làm động tác như đang bơi, sau đó giơ hai tay lên không trung quơ loạn xạ, tiếp theo chỉ miệng mình.
Kati vừa quan sát vừa chậm rãi nói, "Ali hẹn anh tới hồ bơi bệnh viện, cậu ấy có chuyện muốn nói với anh."
Kati vừa dứt lời, Diêu Tử Đồng lập tức quăng gối vào người cô, trừng mắt.
Kati không hiểu, nhép môi hỏi cô "Tại sao?"
Diêu Tử Đồng trợn trắng mắt, đúng là không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo!
"Anh ấy cúp máy rồi, nói đợi cậu ở hồ bơi." Khi Diêu Tử Đồng định diễn tả lại lần nữa cho Kati thì cô ấy tắt điện thoại, cười mỉm nhìn cô.
"Cậu làm mình tức chết! Mình muốn cậu nói mình bị sốt cao nên liên tục nói mớ, còn không ngừng co giật để anh ta lập tức tới đây!" Diêu Tử Đồng nhanh xuống khỏi giường, đi ra khỏi phòng, cô sợ ba đứa nhóc dựa theo hơi thở của Lom mà tìm được anh nên mới gọi anh vào đây. Không ngờ Kati lại nói bừa.
"Mình làm sao biết chứ, rõ ràng cậu diễn tả như đang bơi." Kati chạy theo sau Diêu Tử Đồng, cô cũng oan ức mà, là do Ali khởi nguồn trước, nhắc tới anh Lom thôi.
Diêu Tử Đồng đi hỏi y tá, sau đó nhanh ra đó, quả nhiên thấy Lom đang đứng bên ngoài, trông tới trông lui.
"Dừng lại!" Diêu Tử Đồng la lớn lên, Lom lập tức quay người lại, khó hiểu nhìn cô.
Mặc kệ Lom nhìn mình ra sao, Diêu Tử Đồng chỉ hướng mắt về phía bên phải anh, âm thầm ra lệnh cho Tiểu Lạc, Rak và Yom dừng lại.
Ba đứa nhóc không tình nguyện thu tay, nếu chị Đồng Đồng không tới kịp thì chúng đã đẩy tên anh ta xuống hồ cho anh ta uống nước no bụng rồi.
"Chị lại bênh vực anh ta!" Rak không vui nhìn lên Diêu Tử Đồng, chu môi giận dỗi.
"Anh ta làm hại chị phải vào bệnh viện, sao chị không để bọ em trả thù?" Tiểu Lạc khó hiểu hỏi.
"Đúng vậy. Anh ta là người xấu!" Yom vẫn còn tức tối, hai tay ôm ngực thở phì phò.
"Các em để chị giải quyết, đi cùng chị Kati đi." Diêu Tử Đồng nhẹ giọng nhưng không tha bọn nhóc cãi lại. Dù không muốn nhưng chúng vẫn nghe theo, phụng phịu đi vào bên trong với Kati.
Lom nhẹ nhăn mày nhìn Diêu Tử Đồng, "Cô lại không bình thường rồi." Cứ hay nói chuyện một mình, không lẽ vẫn còn sốt?
"Ở đây hết chuyện của anh rồi, anh về đi." Diêu Tử Đồng lạnh mặt nói với Lom, cô không muốn tiếp xúc nhiều với anh ta nữa.
"Này!" Lom lập tức nắm lấy tay Diêu Tử Đồng lại khi cô xoay người muốn đi, "Tôi có chuyện muốn nói với cô."
"Nhưng tôi không có gì muốn nói với anh." Diêu Tử Đồng không vui nhìn Lom, nghĩ tới việc Lom ném cô xuống hồ bơi không thương tiếc thì cô giận run cả người.
"Vậy thì chỉ cần nghe tôi nói." Lom giữ chặt tay cô hơn, nghiêm túc nhìn cô, giờ Diêu Tử Đồng mới nhận ra mắt anh màu hổ phách.
"Nói mau lên, tôi còn về nghỉ." Cô miễn cưỡng nói, đưa mắt sang hướng khác, không thèm xem anh.
"Tôi xin lỗi về chuyện tối qua." Lom đặt hai tay lên vai Diêu Tử Đồng, bắt cô phải quay qua, khi đầu cô vẫn hướng sang phải, anh liền dùng hai tay ôm lấy mặt cô, để quay sang đối diện với mình, nhưng cô vẫn bướng, mắt chuyển về hướng khác, không nhìn anh.
Lom kề mặt mình sát vào khiến cô đảo ánh mắt sang bên nào cũng không thoát được anh, cô đành phải nhìn thẳng vào mắt anh, nhíu chặt con ngươi, "Xin lỗi xong rồi sao? Vậy thì để tôi đi."
"Tôi phải làm gì cô mới tha thứ cho tôi?" Lom cảm thấy có lỗi và hụt hẫng vô cùng, sao cô gái này lại khó dỗ như vậy.
Tuy rằng anh không thích việc cô luôn nói anh bị ma nữ bám theo nhưng anh thật sự không phải muốn cô vào bệnh viện thế này, khiến anh thật khó chịu.
Giống như chính mình đã phạm phải tội ác tày trời, nếu như cô không tha thứ, anh nhất định sẽ sống không vui vẻ.
Để mình không suốt ngày sống trong lo nghĩ và phiền lòng vì cô, nên anh quyết định xin cô tha thứ. Như vậy anh mới có thể đối đầu với cô như trước.
"Thật sự muốn tôi bỏ qua cho anh?" Diêu Tử Đồng nhìn thẳng vào Lom, hai mắt tối đen không rõ.
"Phải." Lom gật đầu chắc chắn.
"Được. Anh xoay người lại đi." Diêu Tử Đồng mỉm cười, nụ cười không chút tạp chất nhưng sao Lom lại cảm thấy trong lòng mình vang lên tiếng cảnh báo. Nhưng mà anh vẫn làm theo ý cô, chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía cô.
Diêu Tử Đồng gợi lên khóe môi, tà ác nhìn vào bóng dáng Lom. Sau đó cô đưa mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó, khi anh mắt dừng lại ở cửa vào bên trong hành lang, cô liền đưa tay lên ngoắc ngoắc.
Một bóng dáng mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen đang đứng đó, trên tay cầm ly ly nước bằng giấy.
Người đó nhìn qua nhìn lại, không thấy ai khác, sau đó dùng ngón tay chỉ ngược về phía mình, như đang hỏi Diêu Tử Đồng.
Cô liền gật đầu khẳng định, không ngừng ngoắc người ta.
Người thanh niên đó chậm rãi đi sang, cô liền giật lấy ly nước người ta đang cầm, uống một hơi cạn sạch, còn quăng vào thúng rác cách đó mấy bước, vô cùng chuẩn xác. Tiếp theo dưới ánh mắt mờ mịt của người thanh niên, cô đem hai tay người ta vòng qua eo mình, vỗ vỗ lên bàn tay người ta như ra ám hiệu ôm chặt.
Sau đó giữ chặt hai cánh tay người ta, cô nghiêng người sát vào, giơ chân, dùng sức, nhắm thẳng vào mông Lom và đạp một cái thật mạnh.
Này thì mông kiều này!
Dám quăng cô xuống nước!
"Đây là cái giá anh phải trả, đồ đáng ghét!" Diêu Tử Đồng hả hê nhìn Lom đang cố trồi trồi lên mặt nước, đã quên mình đang để người lạ mặt ôm,
Lom vuốt nước trên mặt, tức tối nhìn lên Diêu Tử Đồng, "Cô đang làm gì?"
"Tức nhiên là trả thù anh rồi." Diêu Tử Đồng nhướng nhướng mày, cười đắc ý.
Dưới hồ bơi, Lom càng tức tối, anh không phải muốn hỏi vấn đề này. Anh đang muốn biết sao cô lại để Tịch Thiên Vũ ôm, còn sát như vậy. Cậu ta đến đây khi nào, sao anh lại không nghe thấy tiếng động gì?
Tịch thiên Vũ cúi mắt nhìn người vẫn còn đang nắm chặt hai tay mình, đôi mắt có gợn sóng và xuất hiện ánh sáng quỷ dị.
Anh vốn đang lấy cà phê uống, tình cờ đi ngang qua thấy Lom và cô giằng co ngoài này, nên hiếu kỳ ra đứng xem. Không ngờ cô gọi anh lại và bắt anh làm cột trụ để cô đạp Lom xuống nước.
Nhìn vào chiếc cổ thon dài của Diêu Tử Đồng, Tịch Thiên Vũ nhẹ liếm khóe môi, hương vị này. Anh hứng thú!
*
"Cô Ali đã khỏe hẳn rồi, ngày mai có thể xuất viện." Trong phòng bệnh, Kati đứng yên một bên quan sát Tịch Thiên Vũ kiểm tra nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của Diêu Tử Đồng.
Nghĩ tới chuyện vừa rồi, cô che miệng cười trộm, Ali lại lần nữa mất mặt trước vị bác sĩ trẻ tuổi đẹp trai này.
Khác với tâm trạng của Kati, Diêu Tử Đồng giờ đây vẫn còn ngượng chín người. Cô mím môi, đảo ánh mắt sang hướng khác, không dám nhìn thẳng vào người đang đưa tay sờ trán mình.
Lúc ở hồ bơi, cô cứ tưởng anh ta là người nhà bệnh nhân nào đó nên mới mượn anh làm cột trụ, lại không ngờ anh ta chính là bác sĩ mà Kati luôn miệng nhắc tới.
Sau khi anh ta giúp Wayupak lên bờ, cô mới biết hóa ra quan hệ bọn họ là bạn bè. Anh ta còn nói với cô một câu, "Là bệnh nhân thì phải ngoan ngoãn nằm trên giường, không được gây sự." Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt như một đứa trẻ không nghe lời khiến cô xấu hổ vô cùng.
"Nhịp tim không ổn định, xem ra phải tiêm rồi." Đột nhiên Tịch Thiên Vũ nói một câu làm Diêu Tử Đồng giật mình, cô chuyển mắt nhìn lại mới nhận ra anh đang để tai nghe trên ngực mình. Có nghĩa vì mãi mê lo nghĩ chuyện kia nên tim cô mới đập sai nhịp.
"Không cần không cần!" Diêu Tử Đồng lắc đầu loạn xạ, cô rất sợ tiêm, hay nói đúng hơn là sợ nhìn thấy kim.
Hai mắt Tịch Thiên Vũ ẩn giấu ý cười, nhưng sắc mặt anh vẫn như thường, nghiêm túc nhìn vào Diêu Tử Đồng, "Thật sự không cần? Nhịp tim cô Ali đập rất nhanh."
"Thật mà, tôi không sao. Anh có thể kiểm tra lại." Diêu Tử Đồng cố gắng hít thở đều, chắc chắn nói.
Tịch Thiên Vũ lại đặt tai nghe lên vị trí trái tim cô, quả nhiên nhịp tim ổn định rồi, khóe môi anh nhợt nhạt giơ lên.
Kéo ống nghe trên tai xuống, anh thản nhiên nói, "Vì cô Ali có bệnh căn, nên phải kiểm tra sức khỏe định kỳ."
"Cho nên...?" Diêu Tử Đồng chờ đợi câu sau của Tịch Thiên Vũ.
"Cô ở đây thời gian dài thì nửa tháng phải để tôi kiểm tra sức khỏe cho cô một lần." Tịch Thiên Vũ nhẹ nâng kính mắt, nghiêm chỉnh nói.
"Được ạ được ạ!" Diêu Tử Đồng chưa nói gì nhưng Kati đã vội vã lên tiếng, thật giống như người bệnh là cô ấy.
Diêu Tử Đồng ngạc nhiên nhìn Kati, có phải cậu ấy hơi phấn kích quá rồi không?
Chẳng lẽ Kati có ý với anh ta?
Cô có nên thuận nước đẩy thuyền?
Vậy còn Nathee thì sao?
Nhưng suy nghĩ kỹ, có nhiều lựa chọn cũng tốt, để xem ai thật sự hợp với Kati.
Diêu Tử Đồng gật đầu với Tịch Thiên Vũ, nhìn kỹ vào gương mặt yêu nghiệt của anh, cô cảm thấy anh cũng không giống như mình suy đoán nhỉ.
Tuy rằng có một chút hương vị cấm dục nhưng cách cư xử thật ôn hòa lễ độ, không có biến thái như cô nghĩ.
Khụ! Người nào đó đúng là đạo hạnh còn quá kém!
Tịch Thiên Vũ là quân tử nho nhã?
Nếu sau này khi tiếp xúc với Tịch Thiên Vũ một thời gian mà Diêu Tử Đồng còn nói câu này, thì thật sự phải xin lỗi đấng tạo hóa rồi. Vì đã cố tình tạo ra một hồ ly đội lốt người biến thái như vậy, nhưng sao lại không ai nhận ra?
Cho nên, Diêu Tử Đồng à, cô phải từ từ lĩnh hội rồi!
Danh sách chương