"Đúng là thân vương Prin rồi! Thân vương, sao ngài lại...cô ta là ai nha?" Một người con gái có dáng người như chữ S, mặc váy ngắn ngang đùi bó sát người màu đỏ, tay cầm túi xách hàng hiệu đang lắc lư tới gần, theo sau cô ta là hai người mặc đồ vest đen đều tay xách tay mang những túi đồ. Nhìn thấy Prin ôm Diêu Tử Đồng thì vẻ mặt tươi roi rói của cô ta lập tức chuyển sang kinh ngạc và hậm hực.
Gì chứ? Mình và cô ta không quen không biết, tại sao cô ta dùng ánh mắt như đang nhìn thấy kẻ thù mà nhìn mình? Hay là...vì anh ta? "Nè anh, buông tôi ra đi!" Diêu Tử Đồng dùng sức đẩy mạnh Prin ra, cô không thích làm kẻ thứ ba dù cho có là vô tình hay cố ý, một lần đối với cô đã đủ thảm thương rồi, vết xe đổ đó cô không bao giờ muốn bước chân lên nữa.
"Đã nói rồi sẽ không buông!" Đây là lần đầu anh động tâm, sao anh có thể dễ dàng buông tay.
Prin chậm rãi giương mắt nhìn về phía cô gái kia, vẻ mặt không phải tà tứ, mị hoặc như khi nói chuyện với Diêu Tử Đồng mà đột nhiên chuyển sang lạnh nhạt không cảm xúc, "Cô là ai?"
Nghe vậy, cô gái kia liền sượng mặt, ngây ngốc nhìn Prin hỏi, "Thân vương, ngài không nhớ em sao? Em là July đây mà." Cô ta bước tới gần hơn, dường như muốn đem mặt mình gần sát lại để cho Prin có thể nhìn rõ.
Prin hơi nhíu mày lại, ôm Diêu Tử Đồng sát vào người mình hơn và lui về phía sau, không vui nói, "Tôi không biết cô là ai, tôi cũng không quen người nào tên July. Cô tránh xa tôi ra."
"Tình tay ba sao?" Chớp chớp mắt thật hiếu kỳ nhìn vào cô gái mang tên July kia, xem ra cô bé âm linh còn có đam mê thích xem kịch tính đầy gây cấn.
Diêu Tử Đồng liếc xéo cô bé một cái, nhưng không ai biết cô đang liếc cô bé, mà ai cũng đang nghĩ cô liếc July, vì vậy, "Cô liếc tôi à?" Cô ta dùng tiếng Anh hỏi.
Diêu Tử Đồng câm nín trong giây lát, cô quên rằng không ai khác nhìn thấy cô bé ngoài mình. Nhưng dù sao có giải thích hay không thì cũng không ai tin, "Cô muốn nghĩ sao thì tùy." Đối với người xa lạ, dù cho họ có hiểu lầm cô cũng không quan tâm. Với cô chỉ có hai loại người, người cô yêu và người cô quen, chỉ họ mới có thể làm cho cô để ý.
Nghe cô nói vậy, Prin cười khẽ. Người anh nhìn trúng quả nhiên không tầm thường, nhưng mà như vậy...anh thích!
Ngược lại với Prin, July lại vì câu nói đó của cô mà sắc mặt biến đổi, cô ta trừng mắt và chỉ tay về phía Diêu Tử Đồng "Cô...cô...cô..." Cô ta không thể nói thành câu, cho thấy cô ta bị Diêu Tử Đồng tức không nhẹ. Xem ra cô ta là tiểu thư nuông chiều từ bé đây, bởi vậy mới không chịu nổi khi bị người khác tỏ vẻ không ưa mình thẳng thừng như vậy.
"Tôi phải đi mua đồ, anh mau buông tôi ra!" Diêu Tử Đồng hất ngón tay July đang chỉ về phía mình ra sau đó hơi hờn giận nhìn vào Prin nói. Cô không muốn lãng phí thời gian với kẻ dư hơi.
"Em muốn mua gì, tôi đi mua cùng em?" Nhận ra được cô bắt đầu không vui, Prin liền buông hai tay đang ôm eo cô ra. Nhưng cô vừa được thoải mái chưa tới ba giây thì tay lại bị Prin nắm lấy, cô giật ra cỡ nào cũng không được.
Cái tên này!!!
Diêu Tử Đồng quả thực gặp sư phụ của những kẻ mặt dày mất rồi, rõ ràng là cô đã bày ra vẻ mặt không thích như vậy mà anh còn bám cô không buông, thật ra mục đích anh tiếp cận cô là gì nha?
"Thân vương Prin! July đã nhiều lần gặp ngài trong các buổi tiệc ngoại giao, July là con gái của Bộ trưởng bộ ngoại giao Thái Lan đây mà." Trong lúc Diêu Tử Đồng đang nhíu mày nhìn vào Prin mà suy nghĩ thì July tưởng cô đang liếc mắt đưa tình với Prin, vì vậy cô ta tiến lên muốn nắm lấy tay của Prin nhưng bị anh tránh thoát, cô ta liền mềm mại nhìn anh nói.
Da gà của Diêu Tử Đồng đều nổi cả lên khi nghe cô ta nói chuyện eo éo như vậy, tới ngay cả cô bé âm linh cũng chịu không nổi mà rùng mình mặc dù cô bé không có cơ thể.
Khoan đã! Thân vương? Nãy giờ cô gái này luôn kêu anh ta là thân vương, vậy anh ta là thân vương của nước quân chủ nào?
Dính vào người hoàng gia rất phiền phức, cô không muốn mình có mặt trên báo để cho gia đình biết được cô đang ở Parawat. Cô phải tránh xa anh ta!
"Con gái của bộ ngoại giao gì đó thì không liên quan đến tôi, cô tránh đường cho tôi và honey của tôi mau!" Prin rút lạnh nhạt nói xong liền cầm tay Diêu Tử Đồng đi về phía trước, vì sợ bị đụng ngã, July bắt buộc phải nhường đường, cô ta uất ức, phẫn hận nhìn theo bóng lưng hai người, không, phải nói là ba người mới đúng nhưng người thứ ba đó cô ta không có trình độ để nhìn thấy.
Honey? Mình và anh ta thân thiết khi nào mà gọi mình là honey chứ!
"Nè, buông tay tôi ra! Tôi và anh không quen nhau, anh đừng có hở chút là ôm rồi nắm tay tôi có được hay không?" Diêu Tử Đồng không ngừng vùng vẫy muốn rút tay ra khỏi tay Prin, tay con trai gì mà mềm mại hơn cả tay con gái, làn da thì mịn màng như da em bé, nhìn anh ta thật giống gay!
Nếu như Prin biết được trong đầu của cô giờ đây đang nghĩ gì, thì anh nhất định sẽ tức tới tím mặt. Lần đầu tiên có cô gái nghĩ anh giống gay chứ không say mê vì gương mặt của anh.
"Vậy quan hệ như thế nào mới có thể ôm nhau đây? Hà, my angel?" Prin nhoẻn miệng cười, ánh mắt lóe sáng nhìn vào Diêu Tử Đồng hỏi.
"Đương nhiên là người yêu của nhau rồi. Còn nữa, không được gọi tôi là angel!" Tự nhiên tự tiện đặt tên cho mình, "Cũng không được kêu honey!" Nhìn thấy Prin muốn mở miệng, cô ngăn lại trước.
"Bảo bối ~! Vậy chúng ta là người yêu của nhau đi!" Người nào đó da mặt siêu dày nên lại dùng cách gọi thân mật khác gọi Diêu Tử Đồng, làm cho cô giận tới đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh không nói được lời nào.
"Em không trả lời có nghĩa là đồng ý. Vậy bây giờ chúng ta nên làm việc mà những cặp tình nhân thường hay làm." Vừa nghe Prin nói dứt lời, chưa kịp phản ứng thì Diêu Tử Đồng cảm thấy trước mặt tối lại, ngay sau đó là gương mặt phóng đại của ai kia và tiếp theo môi cô bị khóa.
Hôn nhẹ nhàng bên ngoài môi một lúc thì linh lưỡi của Prin liền chui tọt vào đôi môi đang hé mở vì kinh ngạc của cô, không cần dùng sức công thành không có nghĩa là không chiếm đất.
"Ong" Một tiếng, Diêu Tử Đồng như nghe được tiếng chuông vang lớn trong đầu khi linh lưỡi của Prin dò xét trong khoang miệng, rồi lại tìm kiếm linh lưỡi của cô và bắt nó cùng múa.
"Ưm ~..." Đáng lẽ là con gái nên phản ứng như vậy nhưng người nào đó lại khẽ ngâm một tiếng, rồi lại tiếp tục cuồng dã nhưng không mất ôn nhu hôn cô triền miên hơn. Anh đưa tay ôm trọn lấy eo cô, kéo cô sát vào người mình hơn, tay kia thì ôm lấy gáy của cô, bắt cô ngẩng đầu cao hơn để đón nhận nụ hôn của anh.
Môi và môi kề nhau, linh lưỡi và linh lưỡi cùng nhảy múa, không ngừng mút vào, hút lấy vị ngọt từ trong miệng cô làm cho mặt cô càng lúc càng ửng đỏ vì thiếu dưỡng khí, hai tay cô không ngừng đánh vào lưng Prin nhưng mà chẳng xi nhê gì với anh.
Cô bé âm linh đứng kế bên hai người liền trợn mắt, hai tay bụm miệng, sau đó lại đem hai tay ôm lấy hai mắt vì nghĩ đây là cảnh thiếu nhi không nên xem. Nhưng mà chưa được năm giây cô bé lại hé mười ngón tay, nhìn qua rãnh để xem tiếp hai người đang kích hôn với ý niệm "hiếu kỳ và học hỏi".
"Click...click...click..." Nhiều tiếng chụp hình vang lên, những người xung quanh đều ngừng lại, dùng điện thoại quay video hai người, lại còn chỉ trỏ và bàn tán.
"Nhìn kìa, nhìn kìa! Hôn nhau giữa đường như vậy có phải là họ đang đóng phim không? Họ thật đẹp đôi đó!"
"Không nhìn thấy máy quay ở đâu thì chắc không phải đóng phim rồi, họ là người yêu của nhau đó."
"Người thanh niên kia thật đẹp trai nha! ♥ ~"
"Ôi! Lãng mạn quá, anh yêu ♥ ~! Em cũng muốn giống họ."
"Về nhà rồi anh cho em lãng mệnh luôn ♥ ~!"
"..."
Những người đi đường là dùng tiếng bản địa để nói chuyện nên Diêu Tử Đồng không hiểu họ đang nói gì, cô chỉ nghe được tiếng họ chụp ảnh nên mặt càng đỏ hơn vì ngượng ngùng, còn có tức giận.
Cô giận người trước mắt này, hai người họ chỉ gặp nhau hai lần mà anh đã ôm cô, nắm tay cô, giờ còn quá đáng hơn là hôn cô. Tức hơn là cô không đủ sức đẩy anh ra, để giờ phải chịu cảnh làm chú mục cho người khác.
Nửa tiếng sau, khi mà Diêu Tử Đồng cứ nghĩ rằng mình sẽ chết vì thiếu dưỡng khí thì Prin mới từ từ buông cô ra, hai môi tách rời còn kéo theo một sợi tuyến trông thật ái muội.
Prin còn luyến tiếc mà liếm nhẹ môi cô, hôn thêm vài cái rồi mới buông tha cho đôi môi đã sưng đỏ vì bị "ngược đãi" quá lâu.
"Bảo bối, em thật ngọt! Đây là ấn ký đầu tiên anh dành cho em, sau này em là của anh!" Vuốt ve nhẹ lên môi cô, Prin ôn nhu mang theo bá đạo nói. Đôi mắt của anh càng ngày càng mị lên giống như vừa uống xong một chai rượu nho cực phẩm, lờ đờ như si như túy nhìn cô.
"Ai là của anh chứ? Vô sỉ! Hạ lưu! Bỉ ổi! Lưu manh!" Diêu Tử Đồng dùng sức đem gót giày đạp mạnh vào chân Prin, anh ăn đau nên bỏ cô ra, cô lập tức xô anh ra, vừa mắng chửi vừa dùng tay liên tục lau đôi môi của mình.
Nhìn người xung quanh không ngừng dùng ánh mắt tìm tòi, khó hiểu, kỳ lạ và quái dị nhìn mình, đôi mắt màu tím nhạt như pha lê của cô liền ngập nước.
Cô lập tức chạy về phía thang máy, để nhanh chóng rời khỏi đây. Lần đầu tiên cô bị túng quẫn và mất mặt như vậy, tất cả là do tên thân vương đó. Đồ đáng ghét! Đồ chết bầm! Đồ lưu manh!
Diêu Tử Đồng được dạy dỗ rất tốt nên ngoài những câu mắng chửi đó ra cô không biết dùng từ gì để mắng chửi Prin nữa, điều này càng làm cho cô tức tối hơn, cô hối hận tại sao lại không học hỏi bạn mình một chút, cô ấy chửi người luôn có lực sát thương rất lớn.
"Bảo bối! Bảo bối, em đừng chạy! Đợi anh với!" Bàn chân đã hết đau thì nhìn thấy người đẹp đã bỏ chạy, Prin lập tức đuổi theo. Giỡn chơi hoài, khó khăn lắm mới tìm được người làm mình động tâm, sao anh có thể để cô chạy mất được chứ!
*
Hoàng cung Parawat
"Đây là ảnh thật không phải ảnh ghép như mọi khi sao?" Phuwanet ngồi trên ghế ở bàn làm việc, trên tay đang cầm một tấm ảnh, hơi nghi hoặc nhìn vào những người vệ sĩ đứng trước mặt mình.
Một người vệ sĩ nghiêm túc hơi cúi đầu nói, "Thưa bệ hạ! Đây chính là ảnh thật, chúng thần đã ngăn chặn bọn họ phát tán ra ngoài và đem hết những ảnh còn có video xóa hết, những bức ảnh này là lấy từ tay của thợ chụp ảnh ở khu thương mại."
Khu thương mại luôn có một vài thợ chụp ảnh lấy liền đi xung quanh, họ là do lãnh đạo của khu thương mại thuê tới để chụp ảnh miễn phí cho khách hàng.
Cũng may là bọn họ luôn âm thầm đi theo ngầm bảo vệ thân vương nên mới có thể kịp lúc xử lý những tấm ảnh và video đó, không cho nó vào tay nhà báo hoặc bị phát tán trên mạng. Nếu không ngay hôm nay toàn bộ Parawat sẽ bị oanh động vì tin tức này. Thân vương luôn trở thành mục tiêu tìm tòi trong hai năm qua của bọn săn ảnh, nếu không có bệ hạ luôn xử lý kịp thời thì thân vương đã bị trở thành mục tiêu cho mọi người bàn tán không biết bao nhiêu lần.
"Các người đã điều tra lai lịch của cô gái này chưa?" Phuwanet vẫn nhìn vào bức ảnh, trên mặt không có biểu hiện tức giận chỉ có thản nhiên mang theo tìm tòi và hiếu kỳ.
Phuwanet hiểu biết em trai mình, nếu như không thực sự để ý thì Prin sẽ không hành động lỗ mãng như vậy. Anh rất muốn biết thực ra cô gái này là người thế nào mà có thể làm cho em trai khó quản đó của anh động tâm, chắc hẳn là một cô gái thú vị!
"Vẫn chưa thưa bệ hạ, nhưng mà chúng thần biết được khách sạn cô ấy đang nghỉ lại, thân vương Prin lệnh cho chúng thần quan sát nhất cử nhất động của cô ấy để báo lại cho thân vương." Bọn họ chỉ biết làm theo mệnh lệnh, nếu chủ nhân không cho phép thì bọn họ không dám tự tiện đi quá giới hạn, trừ khi phát hiện đối phương có ý đồ bất lợi cho chủ nhân của mình.
Xem ra chuyện này ngày càng thú vị, lần này mình sẽ không can thiệp vào, cứ để cho Prin tự tiện muốn làm gì thì làm, mình chỉ cần đứng sau giúp Prin xử lý mấy cái đuôi là được. An gia mới có thể lập nghiệp. Em trai, nếu như sau khi ôm người đẹp về mà em còn tìm cớ không giúp anh xử lý nội vụ của quốc gia, thì em chết chắc!
"Các người lui ra trước đi, cứ việc làm theo lời của thân vương nói. Nhưn nhớ đừng cho Prin biết ta đã biết việc này!" Phuwanet đem những tấm ảnh cất vào phong bì, để vào trong tủ ở bàn làm việc và cho những người vệ sĩ lui ra.
Những người vệ sĩ lập tức chấp một tay nơi ngực trái, cúi chào anh rồi lui ra ngoài. Phuwanet xử lý một ít công văn trong chốc lát rồi cũng rời khỏi phòng làm việc, đã tới giờ anh cùng vợ yêu của mình ăn cơm, anh rất muốn kể ngay cho vợ mình biết đứa em trai khó quản nay đã tìm được tình yêu, chắc hẳn vợ anh sẽ cảm thấy chuyện này rất thú vị giống như anh.
*
Đài Loan – Thành Phố Đài Bắc
Tập Đoàn Tài Chính Viêm Thị, phòng Đổng sự trưởng!
"Các người vẫn chưa tìm được tin tức về phu nhân hay sao?" Tiếng nói lãnh mạc còn mang theo tức giận, Viêm Diệc Luân hai mắt tràn đầy ánh sáng lạnh nhìn vào bốn người đang đứng trước mắt mình.
"Thưa Viêm đổng, chúng tôi đã cố gắng nhưng vẫn không tìm được tin tức của phu nhân, chắc hẳn phu nhân đã dùng tên một người khác để xuất ngoại." Một người mặc đồ vest trắng thay mặt bốn người lên tiếng nói, bốn người họ đều là người giỏi nhất về theo dõi, máy vi tính, lấy thông tin bí mật và tìm người.
Bọn họ tự nhận mình là giỏi nhất trong việc tìm kiếm và xâm nhập vào cơ quan bảo mật của các quốc gia, nhưng mà bọn họ đã tìm tin suốt ba ngày mà vẫn không có tin tức của phu nhân, điều này cho thấy phu nhân chắc chắn đã dùng tên khác để đăng ký xuất ngoại.
Chỉ là bọn họ không biết phu nhân thường ngày giao thiệp với những ai nên nhất thời không biết được phu nhân đã dùng tên gì, vì Viêm đổng bảo vệ phu nhân rất chặt chẽ, một tin tức của phu nhân cũng không để lọt ra ngoài cho người khác biết vì sợ phu nhân gặp phiền phức.
"Dùng tên khác sao?" Nghe vậy, mặt của Viêm Diệc Luân dịu đi được chút ít, anh hơi nhíu mày trầm tư như đang suy nghĩ, bàn tay phải đang để trên bàn làm việc với ngón trỏ gõ liên tục từng nhịp từng nhịp trên bàn.
Sau một lúc, anh giương mắt lên nhìn bốn người nói, "Các người tìm xem trong mục đăng ký xuất ngoại ba ngày trước có tên Tịch Thiên Vân, Dương Tố Tố hoặc Susan Leroy Garcia hay không!" Đây đều là tên của ba người bạn mà Tử Đồng thường hay qua lại nhất, nếu như anh đoán không lầm thì cô nhất định sẽ dùng tên của một trong ba người họ.
"Dạ, thưa Viêm đổng!" Bốn người kia lập tức đi ra ngoài tiếp tục công việc tìm kiếm Diêu Tử Đồng, mấy ngày nay họ đã bị khí tức âm trầm và lạnh lẽo do Viêm Diệc Luân toát ra làm cho ngột ngạt và sợ hãi lắm rồi, nếu như không tìm thấy được Diêu Tử Đồng, họ sợ mọi người đều sẽ bị đông lạnh tới chết mất.
Không chỉ họ mà những người làm việc trong công ty đều gặp nạn trong mỗi buổi họp, họ muốn làm và muốn nói gì đều phải dè chừng, còn phải quan sát sắc mặt của Viêm Diệc Luân, rất sợ mình không cẩn thận nhắc tới chuyện gì không thích hợp sẽ khiến anh nổi bão và trực tiếp chuyển họ xuống công ty con, tệ hơn là đuổi việc.
Đã nhiều ngày không nhìn thấy phu nhân xuất hiện trong công ty thì họ cũng đoán được lý do mà Viêm đổng nổi giận, ngoài mặt Viêm đổng luôn tỏ ra không quan tâm nhưng thật ra luôn để ý tới phu nhân. Giờ nhìn thấy bốn người kia đi ra khỏi phòng của Viêm đổng với nét mặt mang hi vọng thì họ biết Viêm đổng chắc không có nổi giận, xem ra là có liên quan tới phu nhân rồi.
Gì chứ? Mình và cô ta không quen không biết, tại sao cô ta dùng ánh mắt như đang nhìn thấy kẻ thù mà nhìn mình? Hay là...vì anh ta? "Nè anh, buông tôi ra đi!" Diêu Tử Đồng dùng sức đẩy mạnh Prin ra, cô không thích làm kẻ thứ ba dù cho có là vô tình hay cố ý, một lần đối với cô đã đủ thảm thương rồi, vết xe đổ đó cô không bao giờ muốn bước chân lên nữa.
"Đã nói rồi sẽ không buông!" Đây là lần đầu anh động tâm, sao anh có thể dễ dàng buông tay.
Prin chậm rãi giương mắt nhìn về phía cô gái kia, vẻ mặt không phải tà tứ, mị hoặc như khi nói chuyện với Diêu Tử Đồng mà đột nhiên chuyển sang lạnh nhạt không cảm xúc, "Cô là ai?"
Nghe vậy, cô gái kia liền sượng mặt, ngây ngốc nhìn Prin hỏi, "Thân vương, ngài không nhớ em sao? Em là July đây mà." Cô ta bước tới gần hơn, dường như muốn đem mặt mình gần sát lại để cho Prin có thể nhìn rõ.
Prin hơi nhíu mày lại, ôm Diêu Tử Đồng sát vào người mình hơn và lui về phía sau, không vui nói, "Tôi không biết cô là ai, tôi cũng không quen người nào tên July. Cô tránh xa tôi ra."
"Tình tay ba sao?" Chớp chớp mắt thật hiếu kỳ nhìn vào cô gái mang tên July kia, xem ra cô bé âm linh còn có đam mê thích xem kịch tính đầy gây cấn.
Diêu Tử Đồng liếc xéo cô bé một cái, nhưng không ai biết cô đang liếc cô bé, mà ai cũng đang nghĩ cô liếc July, vì vậy, "Cô liếc tôi à?" Cô ta dùng tiếng Anh hỏi.
Diêu Tử Đồng câm nín trong giây lát, cô quên rằng không ai khác nhìn thấy cô bé ngoài mình. Nhưng dù sao có giải thích hay không thì cũng không ai tin, "Cô muốn nghĩ sao thì tùy." Đối với người xa lạ, dù cho họ có hiểu lầm cô cũng không quan tâm. Với cô chỉ có hai loại người, người cô yêu và người cô quen, chỉ họ mới có thể làm cho cô để ý.
Nghe cô nói vậy, Prin cười khẽ. Người anh nhìn trúng quả nhiên không tầm thường, nhưng mà như vậy...anh thích!
Ngược lại với Prin, July lại vì câu nói đó của cô mà sắc mặt biến đổi, cô ta trừng mắt và chỉ tay về phía Diêu Tử Đồng "Cô...cô...cô..." Cô ta không thể nói thành câu, cho thấy cô ta bị Diêu Tử Đồng tức không nhẹ. Xem ra cô ta là tiểu thư nuông chiều từ bé đây, bởi vậy mới không chịu nổi khi bị người khác tỏ vẻ không ưa mình thẳng thừng như vậy.
"Tôi phải đi mua đồ, anh mau buông tôi ra!" Diêu Tử Đồng hất ngón tay July đang chỉ về phía mình ra sau đó hơi hờn giận nhìn vào Prin nói. Cô không muốn lãng phí thời gian với kẻ dư hơi.
"Em muốn mua gì, tôi đi mua cùng em?" Nhận ra được cô bắt đầu không vui, Prin liền buông hai tay đang ôm eo cô ra. Nhưng cô vừa được thoải mái chưa tới ba giây thì tay lại bị Prin nắm lấy, cô giật ra cỡ nào cũng không được.
Cái tên này!!!
Diêu Tử Đồng quả thực gặp sư phụ của những kẻ mặt dày mất rồi, rõ ràng là cô đã bày ra vẻ mặt không thích như vậy mà anh còn bám cô không buông, thật ra mục đích anh tiếp cận cô là gì nha?
"Thân vương Prin! July đã nhiều lần gặp ngài trong các buổi tiệc ngoại giao, July là con gái của Bộ trưởng bộ ngoại giao Thái Lan đây mà." Trong lúc Diêu Tử Đồng đang nhíu mày nhìn vào Prin mà suy nghĩ thì July tưởng cô đang liếc mắt đưa tình với Prin, vì vậy cô ta tiến lên muốn nắm lấy tay của Prin nhưng bị anh tránh thoát, cô ta liền mềm mại nhìn anh nói.
Da gà của Diêu Tử Đồng đều nổi cả lên khi nghe cô ta nói chuyện eo éo như vậy, tới ngay cả cô bé âm linh cũng chịu không nổi mà rùng mình mặc dù cô bé không có cơ thể.
Khoan đã! Thân vương? Nãy giờ cô gái này luôn kêu anh ta là thân vương, vậy anh ta là thân vương của nước quân chủ nào?
Dính vào người hoàng gia rất phiền phức, cô không muốn mình có mặt trên báo để cho gia đình biết được cô đang ở Parawat. Cô phải tránh xa anh ta!
"Con gái của bộ ngoại giao gì đó thì không liên quan đến tôi, cô tránh đường cho tôi và honey của tôi mau!" Prin rút lạnh nhạt nói xong liền cầm tay Diêu Tử Đồng đi về phía trước, vì sợ bị đụng ngã, July bắt buộc phải nhường đường, cô ta uất ức, phẫn hận nhìn theo bóng lưng hai người, không, phải nói là ba người mới đúng nhưng người thứ ba đó cô ta không có trình độ để nhìn thấy.
Honey? Mình và anh ta thân thiết khi nào mà gọi mình là honey chứ!
"Nè, buông tay tôi ra! Tôi và anh không quen nhau, anh đừng có hở chút là ôm rồi nắm tay tôi có được hay không?" Diêu Tử Đồng không ngừng vùng vẫy muốn rút tay ra khỏi tay Prin, tay con trai gì mà mềm mại hơn cả tay con gái, làn da thì mịn màng như da em bé, nhìn anh ta thật giống gay!
Nếu như Prin biết được trong đầu của cô giờ đây đang nghĩ gì, thì anh nhất định sẽ tức tới tím mặt. Lần đầu tiên có cô gái nghĩ anh giống gay chứ không say mê vì gương mặt của anh.
"Vậy quan hệ như thế nào mới có thể ôm nhau đây? Hà, my angel?" Prin nhoẻn miệng cười, ánh mắt lóe sáng nhìn vào Diêu Tử Đồng hỏi.
"Đương nhiên là người yêu của nhau rồi. Còn nữa, không được gọi tôi là angel!" Tự nhiên tự tiện đặt tên cho mình, "Cũng không được kêu honey!" Nhìn thấy Prin muốn mở miệng, cô ngăn lại trước.
"Bảo bối ~! Vậy chúng ta là người yêu của nhau đi!" Người nào đó da mặt siêu dày nên lại dùng cách gọi thân mật khác gọi Diêu Tử Đồng, làm cho cô giận tới đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh không nói được lời nào.
"Em không trả lời có nghĩa là đồng ý. Vậy bây giờ chúng ta nên làm việc mà những cặp tình nhân thường hay làm." Vừa nghe Prin nói dứt lời, chưa kịp phản ứng thì Diêu Tử Đồng cảm thấy trước mặt tối lại, ngay sau đó là gương mặt phóng đại của ai kia và tiếp theo môi cô bị khóa.
Hôn nhẹ nhàng bên ngoài môi một lúc thì linh lưỡi của Prin liền chui tọt vào đôi môi đang hé mở vì kinh ngạc của cô, không cần dùng sức công thành không có nghĩa là không chiếm đất.
"Ong" Một tiếng, Diêu Tử Đồng như nghe được tiếng chuông vang lớn trong đầu khi linh lưỡi của Prin dò xét trong khoang miệng, rồi lại tìm kiếm linh lưỡi của cô và bắt nó cùng múa.
"Ưm ~..." Đáng lẽ là con gái nên phản ứng như vậy nhưng người nào đó lại khẽ ngâm một tiếng, rồi lại tiếp tục cuồng dã nhưng không mất ôn nhu hôn cô triền miên hơn. Anh đưa tay ôm trọn lấy eo cô, kéo cô sát vào người mình hơn, tay kia thì ôm lấy gáy của cô, bắt cô ngẩng đầu cao hơn để đón nhận nụ hôn của anh.
Môi và môi kề nhau, linh lưỡi và linh lưỡi cùng nhảy múa, không ngừng mút vào, hút lấy vị ngọt từ trong miệng cô làm cho mặt cô càng lúc càng ửng đỏ vì thiếu dưỡng khí, hai tay cô không ngừng đánh vào lưng Prin nhưng mà chẳng xi nhê gì với anh.
Cô bé âm linh đứng kế bên hai người liền trợn mắt, hai tay bụm miệng, sau đó lại đem hai tay ôm lấy hai mắt vì nghĩ đây là cảnh thiếu nhi không nên xem. Nhưng mà chưa được năm giây cô bé lại hé mười ngón tay, nhìn qua rãnh để xem tiếp hai người đang kích hôn với ý niệm "hiếu kỳ và học hỏi".
"Click...click...click..." Nhiều tiếng chụp hình vang lên, những người xung quanh đều ngừng lại, dùng điện thoại quay video hai người, lại còn chỉ trỏ và bàn tán.
"Nhìn kìa, nhìn kìa! Hôn nhau giữa đường như vậy có phải là họ đang đóng phim không? Họ thật đẹp đôi đó!"
"Không nhìn thấy máy quay ở đâu thì chắc không phải đóng phim rồi, họ là người yêu của nhau đó."
"Người thanh niên kia thật đẹp trai nha! ♥ ~"
"Ôi! Lãng mạn quá, anh yêu ♥ ~! Em cũng muốn giống họ."
"Về nhà rồi anh cho em lãng mệnh luôn ♥ ~!"
"..."
Những người đi đường là dùng tiếng bản địa để nói chuyện nên Diêu Tử Đồng không hiểu họ đang nói gì, cô chỉ nghe được tiếng họ chụp ảnh nên mặt càng đỏ hơn vì ngượng ngùng, còn có tức giận.
Cô giận người trước mắt này, hai người họ chỉ gặp nhau hai lần mà anh đã ôm cô, nắm tay cô, giờ còn quá đáng hơn là hôn cô. Tức hơn là cô không đủ sức đẩy anh ra, để giờ phải chịu cảnh làm chú mục cho người khác.
Nửa tiếng sau, khi mà Diêu Tử Đồng cứ nghĩ rằng mình sẽ chết vì thiếu dưỡng khí thì Prin mới từ từ buông cô ra, hai môi tách rời còn kéo theo một sợi tuyến trông thật ái muội.
Prin còn luyến tiếc mà liếm nhẹ môi cô, hôn thêm vài cái rồi mới buông tha cho đôi môi đã sưng đỏ vì bị "ngược đãi" quá lâu.
"Bảo bối, em thật ngọt! Đây là ấn ký đầu tiên anh dành cho em, sau này em là của anh!" Vuốt ve nhẹ lên môi cô, Prin ôn nhu mang theo bá đạo nói. Đôi mắt của anh càng ngày càng mị lên giống như vừa uống xong một chai rượu nho cực phẩm, lờ đờ như si như túy nhìn cô.
"Ai là của anh chứ? Vô sỉ! Hạ lưu! Bỉ ổi! Lưu manh!" Diêu Tử Đồng dùng sức đem gót giày đạp mạnh vào chân Prin, anh ăn đau nên bỏ cô ra, cô lập tức xô anh ra, vừa mắng chửi vừa dùng tay liên tục lau đôi môi của mình.
Nhìn người xung quanh không ngừng dùng ánh mắt tìm tòi, khó hiểu, kỳ lạ và quái dị nhìn mình, đôi mắt màu tím nhạt như pha lê của cô liền ngập nước.
Cô lập tức chạy về phía thang máy, để nhanh chóng rời khỏi đây. Lần đầu tiên cô bị túng quẫn và mất mặt như vậy, tất cả là do tên thân vương đó. Đồ đáng ghét! Đồ chết bầm! Đồ lưu manh!
Diêu Tử Đồng được dạy dỗ rất tốt nên ngoài những câu mắng chửi đó ra cô không biết dùng từ gì để mắng chửi Prin nữa, điều này càng làm cho cô tức tối hơn, cô hối hận tại sao lại không học hỏi bạn mình một chút, cô ấy chửi người luôn có lực sát thương rất lớn.
"Bảo bối! Bảo bối, em đừng chạy! Đợi anh với!" Bàn chân đã hết đau thì nhìn thấy người đẹp đã bỏ chạy, Prin lập tức đuổi theo. Giỡn chơi hoài, khó khăn lắm mới tìm được người làm mình động tâm, sao anh có thể để cô chạy mất được chứ!
*
Hoàng cung Parawat
"Đây là ảnh thật không phải ảnh ghép như mọi khi sao?" Phuwanet ngồi trên ghế ở bàn làm việc, trên tay đang cầm một tấm ảnh, hơi nghi hoặc nhìn vào những người vệ sĩ đứng trước mặt mình.
Một người vệ sĩ nghiêm túc hơi cúi đầu nói, "Thưa bệ hạ! Đây chính là ảnh thật, chúng thần đã ngăn chặn bọn họ phát tán ra ngoài và đem hết những ảnh còn có video xóa hết, những bức ảnh này là lấy từ tay của thợ chụp ảnh ở khu thương mại."
Khu thương mại luôn có một vài thợ chụp ảnh lấy liền đi xung quanh, họ là do lãnh đạo của khu thương mại thuê tới để chụp ảnh miễn phí cho khách hàng.
Cũng may là bọn họ luôn âm thầm đi theo ngầm bảo vệ thân vương nên mới có thể kịp lúc xử lý những tấm ảnh và video đó, không cho nó vào tay nhà báo hoặc bị phát tán trên mạng. Nếu không ngay hôm nay toàn bộ Parawat sẽ bị oanh động vì tin tức này. Thân vương luôn trở thành mục tiêu tìm tòi trong hai năm qua của bọn săn ảnh, nếu không có bệ hạ luôn xử lý kịp thời thì thân vương đã bị trở thành mục tiêu cho mọi người bàn tán không biết bao nhiêu lần.
"Các người đã điều tra lai lịch của cô gái này chưa?" Phuwanet vẫn nhìn vào bức ảnh, trên mặt không có biểu hiện tức giận chỉ có thản nhiên mang theo tìm tòi và hiếu kỳ.
Phuwanet hiểu biết em trai mình, nếu như không thực sự để ý thì Prin sẽ không hành động lỗ mãng như vậy. Anh rất muốn biết thực ra cô gái này là người thế nào mà có thể làm cho em trai khó quản đó của anh động tâm, chắc hẳn là một cô gái thú vị!
"Vẫn chưa thưa bệ hạ, nhưng mà chúng thần biết được khách sạn cô ấy đang nghỉ lại, thân vương Prin lệnh cho chúng thần quan sát nhất cử nhất động của cô ấy để báo lại cho thân vương." Bọn họ chỉ biết làm theo mệnh lệnh, nếu chủ nhân không cho phép thì bọn họ không dám tự tiện đi quá giới hạn, trừ khi phát hiện đối phương có ý đồ bất lợi cho chủ nhân của mình.
Xem ra chuyện này ngày càng thú vị, lần này mình sẽ không can thiệp vào, cứ để cho Prin tự tiện muốn làm gì thì làm, mình chỉ cần đứng sau giúp Prin xử lý mấy cái đuôi là được. An gia mới có thể lập nghiệp. Em trai, nếu như sau khi ôm người đẹp về mà em còn tìm cớ không giúp anh xử lý nội vụ của quốc gia, thì em chết chắc!
"Các người lui ra trước đi, cứ việc làm theo lời của thân vương nói. Nhưn nhớ đừng cho Prin biết ta đã biết việc này!" Phuwanet đem những tấm ảnh cất vào phong bì, để vào trong tủ ở bàn làm việc và cho những người vệ sĩ lui ra.
Những người vệ sĩ lập tức chấp một tay nơi ngực trái, cúi chào anh rồi lui ra ngoài. Phuwanet xử lý một ít công văn trong chốc lát rồi cũng rời khỏi phòng làm việc, đã tới giờ anh cùng vợ yêu của mình ăn cơm, anh rất muốn kể ngay cho vợ mình biết đứa em trai khó quản nay đã tìm được tình yêu, chắc hẳn vợ anh sẽ cảm thấy chuyện này rất thú vị giống như anh.
*
Đài Loan – Thành Phố Đài Bắc
Tập Đoàn Tài Chính Viêm Thị, phòng Đổng sự trưởng!
"Các người vẫn chưa tìm được tin tức về phu nhân hay sao?" Tiếng nói lãnh mạc còn mang theo tức giận, Viêm Diệc Luân hai mắt tràn đầy ánh sáng lạnh nhìn vào bốn người đang đứng trước mắt mình.
"Thưa Viêm đổng, chúng tôi đã cố gắng nhưng vẫn không tìm được tin tức của phu nhân, chắc hẳn phu nhân đã dùng tên một người khác để xuất ngoại." Một người mặc đồ vest trắng thay mặt bốn người lên tiếng nói, bốn người họ đều là người giỏi nhất về theo dõi, máy vi tính, lấy thông tin bí mật và tìm người.
Bọn họ tự nhận mình là giỏi nhất trong việc tìm kiếm và xâm nhập vào cơ quan bảo mật của các quốc gia, nhưng mà bọn họ đã tìm tin suốt ba ngày mà vẫn không có tin tức của phu nhân, điều này cho thấy phu nhân chắc chắn đã dùng tên khác để đăng ký xuất ngoại.
Chỉ là bọn họ không biết phu nhân thường ngày giao thiệp với những ai nên nhất thời không biết được phu nhân đã dùng tên gì, vì Viêm đổng bảo vệ phu nhân rất chặt chẽ, một tin tức của phu nhân cũng không để lọt ra ngoài cho người khác biết vì sợ phu nhân gặp phiền phức.
"Dùng tên khác sao?" Nghe vậy, mặt của Viêm Diệc Luân dịu đi được chút ít, anh hơi nhíu mày trầm tư như đang suy nghĩ, bàn tay phải đang để trên bàn làm việc với ngón trỏ gõ liên tục từng nhịp từng nhịp trên bàn.
Sau một lúc, anh giương mắt lên nhìn bốn người nói, "Các người tìm xem trong mục đăng ký xuất ngoại ba ngày trước có tên Tịch Thiên Vân, Dương Tố Tố hoặc Susan Leroy Garcia hay không!" Đây đều là tên của ba người bạn mà Tử Đồng thường hay qua lại nhất, nếu như anh đoán không lầm thì cô nhất định sẽ dùng tên của một trong ba người họ.
"Dạ, thưa Viêm đổng!" Bốn người kia lập tức đi ra ngoài tiếp tục công việc tìm kiếm Diêu Tử Đồng, mấy ngày nay họ đã bị khí tức âm trầm và lạnh lẽo do Viêm Diệc Luân toát ra làm cho ngột ngạt và sợ hãi lắm rồi, nếu như không tìm thấy được Diêu Tử Đồng, họ sợ mọi người đều sẽ bị đông lạnh tới chết mất.
Không chỉ họ mà những người làm việc trong công ty đều gặp nạn trong mỗi buổi họp, họ muốn làm và muốn nói gì đều phải dè chừng, còn phải quan sát sắc mặt của Viêm Diệc Luân, rất sợ mình không cẩn thận nhắc tới chuyện gì không thích hợp sẽ khiến anh nổi bão và trực tiếp chuyển họ xuống công ty con, tệ hơn là đuổi việc.
Đã nhiều ngày không nhìn thấy phu nhân xuất hiện trong công ty thì họ cũng đoán được lý do mà Viêm đổng nổi giận, ngoài mặt Viêm đổng luôn tỏ ra không quan tâm nhưng thật ra luôn để ý tới phu nhân. Giờ nhìn thấy bốn người kia đi ra khỏi phòng của Viêm đổng với nét mặt mang hi vọng thì họ biết Viêm đổng chắc không có nổi giận, xem ra là có liên quan tới phu nhân rồi.
Danh sách chương