Lòng Tô Ngọc Tuyết phức tạp, cô đã đoán ra rồi, đây hẳn đã được bố Tô mẹ Tô đồng ý. Nếu không, thì người bên
cạnh cô sao đều biết chuyện này chứ. Bọn họ vẫn rất bảo vệ danh tiếng
của cô, thế mà...
Hồng Lăng rụt rè hỏi: “Tiểu thư, chẳng lẽ cô không hài lòng biểu công tử sao?”
“Không phải.” Tô Ngọc Tuyết nói xong câu này liền im lặng, cô đương nhiên không phải không hài lòng biểu ca. Nói thật thì, lời hắn vừa nói trong sảnh không sai chút nào, dù cho là tướng mạo hay là tài hòa, Vương Lăng Minh đều vô cùng xuất chúng, thậm chí nhân phẩm pháp thuật của hắn cũng không cần bàn đến.
Nhưng Tô Ngọc Tuyết trước giờ chưa từng nghĩ đến loại chuyện tình yêu này. Cô bây giờ chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, sau đó sống lại. Càng huống hồ, đây là thế giới nhiệm vụ, cô không thể ở lại đây quá lâu, nếu như thích người khác, há chẳng phải không công bằng với người ấy sao? Tuy trong nhiệm vụ của A Bảo có điều kén rể này nhưng thật ra cô vẫn muốn nghĩ cách khác, không định sẽ chấp hành theo. Vì trước giờ cô đều không nghĩ đến phương diện kia, nên đương nhiên cô cũng không cảm thấy thái độ của Vương Lăng Minh đối với mình có gì khác lạ.
Hôm nay vô tình nghe thấy lời Vương Lăng Minh nói, Tô Ngọc Tuyết mới biết hắn có tâm tư kia. Nhưng mình không định ở lại thế giới này.
[Tại sao không ở lại đây? Chẳng lẽ cô muốn A Bảo chết ư? Thế thì nhiệm vụ của cô thất bại rồi.]
Tiểu Ác hồi lâu không xuất hiện bỗng lên tiếng, khiến cho Tô Ngọc Tuyết giật cả mình. May mà bây giờ cô đã luyện được bản lĩnh mặt không đổi sắc dù tim đập loạn, nếu không chắc sẽ bị Hồng Lăng, Lục Thù nhìn ra gì rồi. [Em dọa chết chị rồi.]
[Ồ, xin lỗi nha.] Hệ thống xin lỗi rất không có thành ý.
Tô Ngọc Tuyết còn làm gì được nữa, đương nhiên là không làm gì được, chẳng lẽ so đo với hệ thống nhà mình sao? [Em vừa nói nhiệm vụ thất bại là thế nào?]
[Thoát khỏi thế giới này, chẳng phải là nhiệm vụ thất bại sao?]
[Nhưng mà, chị có thể giống như lần trước, dùng con rối mà.]
[...Cô cảm thấy cô có bao nhiêu công đức có thể lãng phí dùng để đổi con rối? Cô biết không, bây giờ công đức của cô chỉ to bằng một thỏi son, một thỏi!!!] Hệ thống giận đến muốn nhảy dựng lên trời, có biết công đức quan trọng lắm không, không thể lãng phí được?
[À...] Tô Ngọc Tuyết có chút chột dạ, [Nhưng mà, nếu chị sống đến già trong thế giới này, thế quay về thế giới thực tại, không phải sẽ biến thành bà lão sao? Dù là tâm thái của bà lão, chị cũng không chịu đâu.] Mỗi độ tuổi sẽ có nét đặc sắc riêng, nếu không chẳng phải là quá uất ức sao?
[...] Hệ thống thở dài, [Ban đầu cô không cẩn thận nghe rõ yêu cầu phải không, có thể làm nhạt đi cảm giác tuổi tác của cô trong thế giới nhiệm vụ, sẽ không để cô trở nên tang thương. Cũng có thể làm nhạt tình cảm của cô, sẽ không để cô đau khổ. Nếu không, hệ thống chúng tôi không phải vô dụng sao.]
Phần lớn thời gian em đều thật sự vô dụng mà, câu này Tô Ngọc Tuyết chỉ dám mỉa mai trong lòng, vốn không dám nói ra. Nếu không hệ thống nhà cô sẽ giận dỗi. [A ha ha, xin lỗi xin lỗi, khi ấy chỉ nghe thấy chết đi sống lại thôi.]
[Haiz.] Hệ thống lần nữa thở dài, [Tóm lại, trên thế giới này vẫn có nhiều điều ngoài ý muốn, cô phải cố gắng sống tiếp trong thế giới này, biết chưa?]
[Biết rồi, biết rồi, bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!]
[Được, cứ vậy đi, người kia đến rồi, tôi đi trước đây, không có chuyện gì hay có chuyện gì thì cũng đừng tìm tôi!]
[Chờ đã, Tiểu Ác, em nói rõ là ai đến nào?] Tô Ngọc Tuyết cả lòng đầy nghi vấn, chẳng lẽ là huynh đệ tỷ muội nào đó của Tiểu Ác đến tìm cô nàng ôn chuyện cũ sao? Gần đây Tiểu Ác cứ là lạ, hay là hệ thống do pháp lực tạo thành cũng cần bảo trì?
Lúc Vương Lăng Minh bước vào trong viện Tô Ngọc Tuyết liền nhìn thấy cô đứng trong viện xuất thần, dường như đang nghĩ ngợi gì đó. “Biểu muội.”
Tô Ngọc Tuyết bị tiếng gọi này kéo hồn về, cô quay đầu nhìn người đến, gật đầu gọi một tiếng biểu ca sau đó liền không biết nói gì nữa. Thật ra, cô đương nhiên không biết phải nói gì nữa, chẳng lẽ nói, ta nghe lén lời huynh nói rồi? Hình như, không hay lắm.
“Biểu muội,” Vương Lăng Minh thấy đôi tay như muốn xoắn lại vào nhau của cô, liền phì cười, “Nàng nghe thấy lời ta nói rồi, phải không?”
“Ta...” Tô Ngọc Tuyết đang muốn phủ nhận, sau đó lại nghĩ đến Vương Lăng Minh biết pháp thuật, thính lực đương nhiên hơn người, sao lại không biết cô trốn sau bình phong chứ. “Huynh cố ý.” Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt hắn, “Huynh biết ta ở đó.”
Hồng Lăng cùng Lục Thù thấy tình huống không đúng liền lặng lẽ rút lui, mang theo cả các nha hoàn khác trong viện rời đi.
Vương Lăng Minh gật đầu thừa nhận, “Đúng vậy, ta biết nàng ở đấy.”
“Thế huynh tại sao...”
“Vì ta phát hiện,” Vương Lăng Minh sát lại gần cô một chút, “Biểu muội hình như không hiểu tình yêu nam nữ, mà ta đã không đợi được nữa rồi. Ta muốn biểu muội có thể nhìn thấy tâm ý của ta. Đương nhiên, ta cũng không muốn có kẻ nào khác dính líu với nàng.”
Tô Ngọc Tuyết vô thức lùi sau một bước, “Xin lỗi, ta trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện này.”
Vương Lăng Minh không tiếp tục bước lên nữa, nhưng cũng không bỏ cuộc, “Thế bây giờ nàng có thể bắt đầu nghĩ đến?”
Tô Ngọc Tuyết nhìn hắn, “Nếu ta nói ta không muốn nghĩ đến thì sao?”
Vương Lăng Minh càng đến gần hơn, khom người nhìn cô, “Thật ư?”
“Ta...” Mắt Tô Ngọc Tuyết phản chiếu gương mặt như ngọc chạm khắc ra của hắn, lập tức cảm thấy khó thở. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kì nhị*. Dù chỉ là dung mạo cũng đủ khiến người ta không cách nào từ chối rồi.
(*Đẹp tuyệt một cõi, thiên hạ chẳng có người thứ hai.)
Vương Lăng Minh phì cười, “Biểu muội, muội thật sự chưa từng động lòng?” Hắn hỏi xong câu này liền đứng thẳng người lùi hai bước, “Biểu muội, ngày mai ta ở thủy tạ đợi nàng. Nếu nàng đồng ý, thì đến tìm ta.” Nói rồi, hắn xoay người rời đi dường như kẻ hùng hổ chèn ép cô không phải là hắn vậy.
Tô Ngọc Tuyết lại có chút mờ mịt chớp mắt, mình vừa được tỏ tình sao? Tại sao, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm nhỉ? Cô mờ mịt quay về phòng mình, ngồi trên giường, đầu óc trống rỗng.
Thậm chí khi nào mới hoàn hồn lại cũng phải chờ thôi.
Lão nô bộc mang theo điểm tâm quay về Tôn gia, vẫn còn tức giận không thôi. Người của Tô gia cũng quá vô lương tâm rồi, rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ lại không chịu giúp. Thiếu gia nhà lão tốt như thế mà. Lúc lão bước vào trong viện, Tôn Tử Sở từ ngoài phòng bước ra.
“Lão Tôn?” Tôn Tử Sở nghi hoặc, “Ngươi đi đâu vậy?” Mắt gã nhìn vào điểm tâm trên tay lão bộc. “Ngươi còn mua điểm tâm à?”
Lão nô bộc dường như quên mất Tôn Tử Sở trong lòng lão đã bị yêu tinh mê hoặc rồi, cả mặt tức giận không thôi kể mọi chuyện cho gã nghe một lượt. “Thiếu gia, Tô gia bọn họ thật sự quá đáng, lại đuổi lão nô ra ngoài như thế.”
“Đừng nói nữa.” Sắc mặt Tôn Tử Sở rất khó coi, “Anh Vũ cô nương vì báo đáp ta mới ở lại Tôn gia, còn về Tô gia...” Gã cả mặt đau buồn, dường như đang cắt bỏ đoạn tình cảm chân thành nào đó, “Chẳng qua là kẻ chê nghèo thích giàu mà thôi, sau này, không cần để ý nữa.”
“Tôn công tử.” Anh Vũ đã hóa thành hình người, nàng ta đi đến cửa phòng liền nghe thấy lời này của Tôn Tử Sở, cả mặt vui mừng, “Lời này của chàng là thật sao?”
Hồng Lăng rụt rè hỏi: “Tiểu thư, chẳng lẽ cô không hài lòng biểu công tử sao?”
“Không phải.” Tô Ngọc Tuyết nói xong câu này liền im lặng, cô đương nhiên không phải không hài lòng biểu ca. Nói thật thì, lời hắn vừa nói trong sảnh không sai chút nào, dù cho là tướng mạo hay là tài hòa, Vương Lăng Minh đều vô cùng xuất chúng, thậm chí nhân phẩm pháp thuật của hắn cũng không cần bàn đến.
Nhưng Tô Ngọc Tuyết trước giờ chưa từng nghĩ đến loại chuyện tình yêu này. Cô bây giờ chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, sau đó sống lại. Càng huống hồ, đây là thế giới nhiệm vụ, cô không thể ở lại đây quá lâu, nếu như thích người khác, há chẳng phải không công bằng với người ấy sao? Tuy trong nhiệm vụ của A Bảo có điều kén rể này nhưng thật ra cô vẫn muốn nghĩ cách khác, không định sẽ chấp hành theo. Vì trước giờ cô đều không nghĩ đến phương diện kia, nên đương nhiên cô cũng không cảm thấy thái độ của Vương Lăng Minh đối với mình có gì khác lạ.
Hôm nay vô tình nghe thấy lời Vương Lăng Minh nói, Tô Ngọc Tuyết mới biết hắn có tâm tư kia. Nhưng mình không định ở lại thế giới này.
[Tại sao không ở lại đây? Chẳng lẽ cô muốn A Bảo chết ư? Thế thì nhiệm vụ của cô thất bại rồi.]
Tiểu Ác hồi lâu không xuất hiện bỗng lên tiếng, khiến cho Tô Ngọc Tuyết giật cả mình. May mà bây giờ cô đã luyện được bản lĩnh mặt không đổi sắc dù tim đập loạn, nếu không chắc sẽ bị Hồng Lăng, Lục Thù nhìn ra gì rồi. [Em dọa chết chị rồi.]
[Ồ, xin lỗi nha.] Hệ thống xin lỗi rất không có thành ý.
Tô Ngọc Tuyết còn làm gì được nữa, đương nhiên là không làm gì được, chẳng lẽ so đo với hệ thống nhà mình sao? [Em vừa nói nhiệm vụ thất bại là thế nào?]
[Thoát khỏi thế giới này, chẳng phải là nhiệm vụ thất bại sao?]
[Nhưng mà, chị có thể giống như lần trước, dùng con rối mà.]
[...Cô cảm thấy cô có bao nhiêu công đức có thể lãng phí dùng để đổi con rối? Cô biết không, bây giờ công đức của cô chỉ to bằng một thỏi son, một thỏi!!!] Hệ thống giận đến muốn nhảy dựng lên trời, có biết công đức quan trọng lắm không, không thể lãng phí được?
[À...] Tô Ngọc Tuyết có chút chột dạ, [Nhưng mà, nếu chị sống đến già trong thế giới này, thế quay về thế giới thực tại, không phải sẽ biến thành bà lão sao? Dù là tâm thái của bà lão, chị cũng không chịu đâu.] Mỗi độ tuổi sẽ có nét đặc sắc riêng, nếu không chẳng phải là quá uất ức sao?
[...] Hệ thống thở dài, [Ban đầu cô không cẩn thận nghe rõ yêu cầu phải không, có thể làm nhạt đi cảm giác tuổi tác của cô trong thế giới nhiệm vụ, sẽ không để cô trở nên tang thương. Cũng có thể làm nhạt tình cảm của cô, sẽ không để cô đau khổ. Nếu không, hệ thống chúng tôi không phải vô dụng sao.]
Phần lớn thời gian em đều thật sự vô dụng mà, câu này Tô Ngọc Tuyết chỉ dám mỉa mai trong lòng, vốn không dám nói ra. Nếu không hệ thống nhà cô sẽ giận dỗi. [A ha ha, xin lỗi xin lỗi, khi ấy chỉ nghe thấy chết đi sống lại thôi.]
[Haiz.] Hệ thống lần nữa thở dài, [Tóm lại, trên thế giới này vẫn có nhiều điều ngoài ý muốn, cô phải cố gắng sống tiếp trong thế giới này, biết chưa?]
[Biết rồi, biết rồi, bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!]
[Được, cứ vậy đi, người kia đến rồi, tôi đi trước đây, không có chuyện gì hay có chuyện gì thì cũng đừng tìm tôi!]
[Chờ đã, Tiểu Ác, em nói rõ là ai đến nào?] Tô Ngọc Tuyết cả lòng đầy nghi vấn, chẳng lẽ là huynh đệ tỷ muội nào đó của Tiểu Ác đến tìm cô nàng ôn chuyện cũ sao? Gần đây Tiểu Ác cứ là lạ, hay là hệ thống do pháp lực tạo thành cũng cần bảo trì?
Lúc Vương Lăng Minh bước vào trong viện Tô Ngọc Tuyết liền nhìn thấy cô đứng trong viện xuất thần, dường như đang nghĩ ngợi gì đó. “Biểu muội.”
Tô Ngọc Tuyết bị tiếng gọi này kéo hồn về, cô quay đầu nhìn người đến, gật đầu gọi một tiếng biểu ca sau đó liền không biết nói gì nữa. Thật ra, cô đương nhiên không biết phải nói gì nữa, chẳng lẽ nói, ta nghe lén lời huynh nói rồi? Hình như, không hay lắm.
“Biểu muội,” Vương Lăng Minh thấy đôi tay như muốn xoắn lại vào nhau của cô, liền phì cười, “Nàng nghe thấy lời ta nói rồi, phải không?”
“Ta...” Tô Ngọc Tuyết đang muốn phủ nhận, sau đó lại nghĩ đến Vương Lăng Minh biết pháp thuật, thính lực đương nhiên hơn người, sao lại không biết cô trốn sau bình phong chứ. “Huynh cố ý.” Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt hắn, “Huynh biết ta ở đó.”
Hồng Lăng cùng Lục Thù thấy tình huống không đúng liền lặng lẽ rút lui, mang theo cả các nha hoàn khác trong viện rời đi.
Vương Lăng Minh gật đầu thừa nhận, “Đúng vậy, ta biết nàng ở đấy.”
“Thế huynh tại sao...”
“Vì ta phát hiện,” Vương Lăng Minh sát lại gần cô một chút, “Biểu muội hình như không hiểu tình yêu nam nữ, mà ta đã không đợi được nữa rồi. Ta muốn biểu muội có thể nhìn thấy tâm ý của ta. Đương nhiên, ta cũng không muốn có kẻ nào khác dính líu với nàng.”
Tô Ngọc Tuyết vô thức lùi sau một bước, “Xin lỗi, ta trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện này.”
Vương Lăng Minh không tiếp tục bước lên nữa, nhưng cũng không bỏ cuộc, “Thế bây giờ nàng có thể bắt đầu nghĩ đến?”
Tô Ngọc Tuyết nhìn hắn, “Nếu ta nói ta không muốn nghĩ đến thì sao?”
Vương Lăng Minh càng đến gần hơn, khom người nhìn cô, “Thật ư?”
“Ta...” Mắt Tô Ngọc Tuyết phản chiếu gương mặt như ngọc chạm khắc ra của hắn, lập tức cảm thấy khó thở. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kì nhị*. Dù chỉ là dung mạo cũng đủ khiến người ta không cách nào từ chối rồi.
(*Đẹp tuyệt một cõi, thiên hạ chẳng có người thứ hai.)
Vương Lăng Minh phì cười, “Biểu muội, muội thật sự chưa từng động lòng?” Hắn hỏi xong câu này liền đứng thẳng người lùi hai bước, “Biểu muội, ngày mai ta ở thủy tạ đợi nàng. Nếu nàng đồng ý, thì đến tìm ta.” Nói rồi, hắn xoay người rời đi dường như kẻ hùng hổ chèn ép cô không phải là hắn vậy.
Tô Ngọc Tuyết lại có chút mờ mịt chớp mắt, mình vừa được tỏ tình sao? Tại sao, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm nhỉ? Cô mờ mịt quay về phòng mình, ngồi trên giường, đầu óc trống rỗng.
Thậm chí khi nào mới hoàn hồn lại cũng phải chờ thôi.
Lão nô bộc mang theo điểm tâm quay về Tôn gia, vẫn còn tức giận không thôi. Người của Tô gia cũng quá vô lương tâm rồi, rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ lại không chịu giúp. Thiếu gia nhà lão tốt như thế mà. Lúc lão bước vào trong viện, Tôn Tử Sở từ ngoài phòng bước ra.
“Lão Tôn?” Tôn Tử Sở nghi hoặc, “Ngươi đi đâu vậy?” Mắt gã nhìn vào điểm tâm trên tay lão bộc. “Ngươi còn mua điểm tâm à?”
Lão nô bộc dường như quên mất Tôn Tử Sở trong lòng lão đã bị yêu tinh mê hoặc rồi, cả mặt tức giận không thôi kể mọi chuyện cho gã nghe một lượt. “Thiếu gia, Tô gia bọn họ thật sự quá đáng, lại đuổi lão nô ra ngoài như thế.”
“Đừng nói nữa.” Sắc mặt Tôn Tử Sở rất khó coi, “Anh Vũ cô nương vì báo đáp ta mới ở lại Tôn gia, còn về Tô gia...” Gã cả mặt đau buồn, dường như đang cắt bỏ đoạn tình cảm chân thành nào đó, “Chẳng qua là kẻ chê nghèo thích giàu mà thôi, sau này, không cần để ý nữa.”
“Tôn công tử.” Anh Vũ đã hóa thành hình người, nàng ta đi đến cửa phòng liền nghe thấy lời này của Tôn Tử Sở, cả mặt vui mừng, “Lời này của chàng là thật sao?”
Danh sách chương