Người thanh niên tên là Ngô Hạo tức giận mở miệng. Mặc dù là đang muốn nói nhưng một lời cũng không phát ra. Nếu nói y đây dựa hơi người thân mà làm việc không e dè bất cứ chỗ nào thì có thể bị cho là dũng cảm, như vậy thì y thà làm một người yếu đuối còn hơn. Nhưng lời này chỉ được nghĩ trong lòng thôi, nếu nói ra chắc chắn là sẽ bị bọn Đồng Thanh Hoa cười nhạo. Dạo gần đây con đường sự nghiệp quan trọng của cha mình đang trở nên huyền diệu, nhu cầu thiết yếu bây giờ chính là phải có sự ủng hộ của cha Thanh Hoa. Nếu không thì hiện tại cũng không thể cùng Thanh Hoa ra khỏi Hải Trang.

Lúc này Tào Hổ cũng đã tới trước mắt, cậu nhận ra được hai người trong đó, một là Đồng Thanh Hoa có cha là Đồng Đống - Cục trưởng cục công an thành phố Hư Xuyên và là Bí thư thành ủy ban chính trị pháp luật. Là một cảnh sát đã công tác hơn ba mươi năm ở thành phố Hoàng Xuyên, từ một cảnh sát nhân dân mà đã leo lên tới vị trí hiện tại. Qua hơn ba mươi năm kinh doanh, có thể nói là toàn bộ phòng cảnh sát thành phố Hoàng Xuyên đều nằm dưới tay của ông. Mặc dù trong mắt người dân thành phố Hoàng Xuyên, Đồng Đống được coi như là ngài trưởng Cục cảnh sát tận tụy thế nhưng con trai độc nhất của ông cũng không phải là một ngọn đèn cạn dầu.

Đồng Thanh Hoa cũng không thật sự xem như là con trai duy nhất của Đồng Đống, trước hắn còn có một đứa con do người vợ trước đã qua đời của ông sinh ra. Đứa con khi đó được mười tuổi cũng chính là lúc Đồng Đống ba mươi sáu tuổi. Bởi vì một phần tử phạm tội đã trả thù nên vợ trước và đứa con cùng bị chết trong hỏa hoạn. Hai năm sau, Đồng Đống tái hôn, cưới người vợ trẻ hơn ông mười tuổi, đó là một diễn viên trẻ tuổi đòan kịch thành phố Hoàng Xuyên. Sau năm thứ hai thì Đồng Thanh Hoa được sinh ra. Bởi vì khi ấy khó sanh nên đã khiến cho người vợ thứ hai của Đồng Đống mất đi khả năng sinh đẻ. Vì vậy, vợ chồng Đồng Đống xem Đồng Thanh Hoa như là hòn ngọc quý, như một ngôi sao không dám soi dưới trăng, nắm trong tay thì sợ đánh rớt, ngậm trong miệng lại sợ tan đi.

Do đó liền hình thành tính tình thích được nuông chiều từ nhỏ của Đồng Thanh Hoa, khi ở nhà nếu nó nói một thì không ai dám nói hai. Lúc vào cấp hai thì trở thành tên hống hách nhất trường, vì công việc bận rộn cho nên Đồng Đống cũng không rảnh mà đi quản hắn. Mẹ nó thì quá yêu thương đứa con duy nhất này nên khi có chuyện gì xảy ra đều trở thành chỗ dựa của hắn. Mấy phòng cảnh sát trong thành phố Hoàng Xuyên đều nằm trong tay cha nó, đương nhiên cũng mắt nhắm mắt mở và càng không đui mù đến mức đâm chọt trước mặt Đồng Đống. Hơn nữa, trước mặt cha thì Đồng Thanh Hoa vẫn mang bộ dáng đứa con ngoan ngoãn cùng với thành tích học tập không tệ. Đồng Đống đương nhiên là không biết việc đứa con mình ở trong trường làm điều xằng bậy.

Đến khi nó vào cấp ba, mức độ tồi tệ càng tăng thêm, hành vi đùa giỡn với bạn học nữ của nó là chuyện bình thường như cơm bữa, nhiều đến mức đếm không xuể! Đánh nhau, cưỡng bức, cờ bạc, chơi gái, không có việc xấu nào mà nó không từ. Bị người dân Hoàng Xuyên gọi là ”Tên gây hại”

Mà người còn lại đầu hơi thấp ở phía sau Đồng Thanh Hoa, làn da hơi đen. Người này tên là Vương Quang Viễn, cha hắn – Vương Hạo là một bí thư của cục khai thác quặng thuộc thành phố Hoàng Xuyên. Hoàng Xuyên là nơi sản xuất than của tỉnh Tần Tây, hàng năm đều cung cấp hàng triệu tấn than cho toàn bộ tỉnh. Đó là vào năm 1988. Kỳ thật là ở các nơi đã xuất hiện hiện tượng khai thác tư nhân và trộm khai thác, những người này là chủ khai thác của những quặng nhỏ. Đương nhiên là họ cố gắng xu nịnh Vương Hạo gấp bội. Đối với Vương Quang Viễn, bọn họ cũng nịnh bợ giống như vậy. Những chủ khai thác này có tới hàng trăm thợ mỏ dưới tay và duy trì trật tự bằng nắm đấm, cho nên mỗi khi Vương Quang Viễn đối với người nào đó bất mãn thì chỉ cần một chiếc điện thoại là có thể đưa tới hơn mười người, đem đối phương đánh tơi tả. Ở thành phố Hoàng Xuyên này thì hắn cũng chính là “Tên gây hại”

Hai người này Tào Hổ gặp khi còn ở Hoàng Xuyên, lúc gặp mặt bạn bè thì được chỉ bảo và nhắc nhở hắn không được chọc tới hai người này, cho nên Tào Hổ ấn tượng rất sâu sắc, còn mấy người khác thì Tào Hổ tất nhiên là không biết. Tào Hổ cũng không biết rằng độ nổi tiếng của quán ăn nhà họ Phương đã bay đến tai của bọn Đồng Thanh Hoa nên bọn họ đến đây để thưởng thức.

Mấy người của Asohon Kagetsu bị bọn Đồng Thanh Hoa ngăn lại. Vừa thấy là biết đám người này không phải là người tốt gì nên đương nhiên là không có chút nào hòa nhã. Asohon Kagetsu kia là ai, nghe những lời chúng nói chuyện với nhau liền hiểu rõ những người này đều là dân ăn chơi của thành phố. Cô ngầm nháy mắt với Lưu Dũng, Lưu Dũng lập tức nhanh chóng lấy chiếc xe đạp ra khỏi xe jeep hướng đến bệnh viện cách đó không xa. Bọn Đồng Thanh Hoa cũng không thèm để ý, bọn nó đã quen kiêu ngạo nên không cần phải quan tâm chuyện xấu của mình bị người khác bắt gặp.

Bốn người Asohon Kagetsu muốn lái xe thoát khỏi đám người Đồng Thanh Hoa, bọn Đồng Thanh Hoa làm khuôn mặt cười ha ha mà chặn các cô gái lại.

- Không biết cô bé này xưng hô như thế nào? Chúng ta đi chơi với nhau đi. Yên tâm, bọn anh không đối xử tệ với bọn em đâu!

Đồng Thanh Hoa không biết từ đâu lấy thuốc ra rồi bật lửa một cách tự nhiên. Nó phun một ngụm khói về phía Asohon Kagetsu. Tuy tư chất của bốn cô gái này đều rất khá nhưng hắn là thích Asohon Kagetsu.

- Không đối xử tệ với bọn tao sao? Asohon Kagetsu đem ba người còn lại ra phía sau mà bảo vệ, nhìn Đồng Thanh Hoa cười lạnh nói:

- Chỉ bằng vài người tụi mày thôi sao? Khi nào nhà tụi mày một tháng thu vào hơn cả vạn nhân dân tệ thì mới đến nói chuyện với chị đây!

Đồng Thanh Hoa bị một ngụm khói còn mắc lại trong họng. Vì bị nghẹn nên nó không ngừng ho khan liên tục. Còn điếu thuốc của Vương Quang Viễn đang đứng phía sau không khỏi run lên mà suýt cháy lông mày những người còn lại. Cô bé này nói chuyện thật quá phóng đại. Hàng tháng thu vào hơn cả vạn thì đừng nói là cha mẹ của bọn nó chỉ là một cục trưởng thành phố thôi mà ngay cả chủ tịch tỉnh Tần Tây này cũng không có thể có nhiều đến như vậy.

- Cưng đừng có mà không biết xấu hổ! Một tháng thu vào hơn cả vạn, cưng nghĩ mình làm bằng vàng sao?

Vương Quang Viễn mở miệng mắng.

Asohon Kagetsu trong lòng chán ghét, cô không thích nhắc tới hai chữ kia, nhưng trên mặt lại cười lạnh mà nói:

- Tụi mày trong nhà không có lấy một người thu vào một tháng cả vạn thì có tư cách gì trước mặt chị mà nói đối xử tốt hay không?

- Đồ đàn bà thối!

Vương Quang Viễn bực mình chửi, con bé này định ở đây nói dối sao, làm sao mà có thể xuất hiện một con bé một tháng thu được hơn cả vạn? Không phải là lấy tụi nó ra làm trò đùa sao?

Vương Quang Viễn vứt điếu thuốc trong tay, từ phía sau Đồng Thanh Hoa mà đi tới trước mặt Asohon Kagetsu, không kiêng nể gì mà đánh giá. Mở miệng chậc chậc nói:

- Các cô em thật đúng xinh đẹp nha. Tụi bay coi làn da này trắng nõn, quả thật là có thể bóp đến chảy ra cả nước. Tao nói trước là tụi bây không được tranh con bé này với tao, nó là đứa mà lần đầu tiên tao muốn có được, anh muốn cưng!

Hắn vừa nói vừa giơ tay nâng cầm của Asohon Kagetsu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện