Đoàn ba người nhà Phương Minh Viễn về nhà mà vẫn tức tối trong lòng. Vợ chồng Phương Nhai đã chuẩn bị cơm canh, chỉ có điều trong nhà còn có thêm một người nữa, chính là Myamoto.
- Đi đón người về rồi đấy à? Nghe tiếng Phương Bân bước vào, Phương Nhai thuận miệng hỏi.
Anh ta uốn éo cái đầu, nhìn thấy sắc mặt u ám của cả ba người, không khỏi kinh ngạc hỏi:
- Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi à?
-Đừng nói nữa, làm tức chết đi được! Cái đồ đáng ghét.
Phương Bân lúc này mới để ý thấy Miyamoto ngồi ở bên, vội nuốt đi những lời còn lại.
- A, ông Miyamoto, sao lại đến đây?
Tô Ái Quân lúc này cũng nhìn thấy Miyamoto, kinh ngạc hỏi. Anh ta chưa từng nói với Miyamoto về chỗ ở của Phương Nhai. Ông ta làm sao lại tìm được nhỉ?
- Anh Tô, nơi này là ta hỏi ở chỗ phu nhân anh, liền mạo muội đến thăm, đã làm phiền các vị, quả thực là xin lỗi!
Miyamoto đứng dậy khom lưng cung kính nói. Sau khi mấy người Phương Minh Viễn đi rồi, Miyamoto ở khách sạn mà đứng ngồi không yên. Cuối cùng, ông ta cắn răng, trực tiếp đi tìm chỗ của Phương Nhai, may mà ông ta biết nói tiếng Trung, dọc đường hỏi thăm suốt, không hề bị lạc đường.
- Đến thì cũng đã đến rồi, ông Miyamoto, xin mời cùng dùng bữa trước nhé!
Tô Ái Quân cũng không nghĩ đến việc kia, lên tiếng chào. Đói đến mức này rồi, nếu không phải là trong bụng còn tức tối, thì sớm đã phản pháo rồi.
- Thế thì tôi cũng không khách khí nữa, xin làm phiền các vị!
Miyamoto lại khom lưng cung kính.
Vì cả Tô Ái Quân và Miyamoto đều đã đến, nên vợ chồng Phương Nhai xào thêm rau, nấu thêm canh, trên bàn đồ ăn bày la liệt, đầy ắp, mặc dù đều chỉ là bữa cơm gia đình rau dưa đạm bạc thế nhưng vào thời điểm năm 88, bữa cơm như thế là quá thịnh soạn rồi!
- Phương Bân, Minh Viễn, hai người làm sao thế? Đi đón người đã có sai sót gì hay sao?
Vợ Phương Nhai tò mò hỏi.
- Hừm, đừng nhắc nữa, nhắc đến là tức cả bụng!
Phương Bân tức giận nói.
- Xem như tôi đã chứng kiến tận mắt Hán gian có bộ dạng như thế nào rồi!
- Hán gian?
Vợ chồng Phương Nhai và Miyamoto không hiểu ra sao cả, làm sao lại kéo đến việc Hán gian?
- Có chuyện gì sau hãy nói, ăn cơm trước đã, kẻo đói quá không chịu nổi nữa rồi!
Tô Ái Quân nháy mắt ra hiệu cho Phương Nhai, ngụ ý rằng Miyamoto vẫn đang còn ở đây, nói chuyện không tiện. Phương Nhai hiểu ý kéo vợ lại, hai người cũng không hỏi thêm nữa.
Không biết Miyamoto có nhận ra Tô Ái Quân, Phương Minh Viễn và Phương Bân ba người bọn họ nháy nhau không. Tô Ái Quân và Phương Minh Viễn sau đó cũng không có gì nữa, bây giờ Miyamoto vẫn còn ở đây, thì điều chỉnh sắc thái tình cảm của mình, trên mặt không biểu lộ ra chút gì. Còn Phương Bân lại vẫn có chút bất bình.
Trong lòng Miyamoto cũng đã hiểu rõ vài phần, xem ra buổi chiều bọn họ đi đón người, đã xảy ra chuyện gì đó không hay rồi. Đối với ông ta mà nói, chuyện này quả thực không nghi ngờ gì là một chuyện tốt. Chỉ có điều không biết là, nội dung trong hợp đồng làm họ không hài lòng hay là thái độ của người đến làm cho họ tức giận? Nếu như có thể “bắt mạch đúng bệnh” được thì thành công đã nắm chắc thêm vài phần.
Bởi vì mấy người Tô Ái Quân trong lòng không vui, nên cũng chẳng ai buồn động đến thức ăn mà Phương Nhai chuẩn bị sẵn cho mọi người. Sau khi dùng bữa xong, vợ chồng Phương Nhai kéo cả Phương Bân đi thu dọn bát đũa. Phương Minh Viễn đưa Tô Ái Quân và Miyamoto sang phòng khác.
- Cậu Phương, anh Tô, Miyamoto tôi mạo muội viếng thăm, lại được tiếp đón nồng hậu như thế, thực lòng vô cùng cảm ơn.
Miyamoto cười nói.
- Thật sự là tôi không thể đợi được nữa, muốn cùng cậu Phương bàn bạc chi tiết hợp đồng, nên mới đành phải dùng hạ sách này, xin hai vị bỏ quá cho, không biết liệu hai vị có thể bớt chút thời gian được không? Xem qua một chút hợp đồng mà nhà xuất bản đã đưa. Nếu như có vấn đề gì, tôi cũng có thể kịp thời liên hệ nhà xuất bản.
Tô Ái Quân cười nói:
- Xem ra ngài Miyamoto đích thực là một viên chức tốt biết hết lòng vì công việc, quý nhà xuất bản có được một viên chức ưu tú như ngài Miyamoto đây, quả thực là vinh hạnh!
Miyamoto vẻ mặt có chút ngượng ngùng nói:
- Không giấu gì cậu Phương và anh Tô, ngày nào chưa ký được bản hợp đồng này, lòng tôi còn chưa yên tâm. Ăn cũng không ngon, ngủ cũng không yên. Cho nên chỉ có thể mặt dày mày dạn tới đây thương lượng cùng hai vị. Hi vọng hai vị có thể cho tôi một cơ hội.
Phương Minh Viễn nhìn qua Tô Ái Quân chút, cười nói:
- Ông Miyamoto quá khách sáo rồi! Nếu chuyện này đã làm cho ông ăn không ngon, ngủ không yên như vậy thì chú Tô, bây giờ chúng ta hãy cùng bàn bạc nào, cũng không nhất thiết phải đợi đến ngày mai nữa.
Xem ra cũng chẳng mong đợi gì được ở “Tuần san thiếu niên”, hợp đồng ngặt nghèo như thế, Phương Minh Viễn có nói gì cũng không chấp nhận, vậy chỉ còn lại “Nguyệt san Thiếu niên” là có thể chọn lựa được. Cho nên, đối với Miyamoto mà nói cũng phải dùng cách thích hợp mà lung lạc.
Tô Ái Quân sao lại không hiểu được ý của Phương Minh Viễn? Tuy rằng, lúc trước họ xem trọng “Tuần san thiếu niên” hơn, thế nhưng hợp đồng như thế, không ký thì thôi! Bây giờ Tô Ái Quân nghĩ lại, vẫn thấy tức tối trong lòng.
Miyamoto ngay lập tức lấy ra từ trong cặp tài liệu bản hợp đồng mình đã chuẩn bị sẵn. Vẫn là tiếng Nhật, tiếng Trung, mỗi bên hai bản, hơn nữa điều làm Phương Minh Viễn vui mừng chính là hợp đồng đã được đánh dấu rõ ràng. Nếu như, điều khoản của hai bản hợp đồng, nảy sinh sự hiểu lầm về mặt lý giải, thì sẽ lấy bản hợp đồng bằng tiếng Trung làm chuẩn. Chỉ tính riêng điểm này thôi, Tô Ái Quân và Phương Minh Viễn đều nhận thấy được thành ý của Miyamoto.
Tô Ái Quân và Phương Minh Viễn mỗi người rút ra một bản hợp đồng bằng tiếng Trung, xem xét kỹ lưỡng, hợp đồng của “Tuần san thiếu niên” xem trước, sau đó xem đến hợp đồng của “Nguyệt san Thiếu niên”. Sự khác biệt giữa hai bản đương nhiên là rất rõ ràng.
Trước tiên, bản hợp đồngcủa “Nguyệt san Thiếu niên” chỉ là bản hợp đồng giao dịch bản quyền truyện tranh, còn về phần quyền cải biên tác phẩm, bản quyền hình tượng nhân vật kèm theo quyền thụ hưởng vật phẩm quanh tác phẩm, tất cả những quyền lợi vẫn thuộc về tác giả.
Chỉ có điều trong đó đã đánh dấu, nếu như nhờ có nhà xuất bản mở đường quảng cáo mà tác giả thành công, bán đi quyền cải biên, quyền hình tượng nhân vật kèm theo quyền lợi về vật phẩm quanh tác phẩm, thì nhà xuất sẽ được hưởng chi phí tác nghiệp tương ứng được trích ra từ doanh thu giao dịch, tuy nhiên chi phí này tối đa cũng không được phép vượt quá 15% doanh thu giao dịch.
Mặt khác trong đó còn ghi rõ một điểm, nếu như công ty Cổ phần Enisc mua lại những quyền lợi này, nhà xuất bản sẽ không thu một đồng nào.
Tiếp đến, thu nhập trong tương lai của Phương Minh Viễn sẽ được so sánh với mức nhuận bút của các tác giả truyện tranh Nhật Bản trình độ bậc trung ở cùng thời điểm để làm cơ sở thanh toán, nhưng nếu như thành tích tiêu thụ “U du bạch thư” tại Nhật Bản hoặc là lọt vào top 10 bảng xếp hạng các tác phẩm cùng thời kỳ do độc gỉa bình chọn, “Nguyệt san Thiếu niên” sẽ căn cứ theo mức nhuận bút của các tác giả truyện tranh đẳng cấp mà chi trả thù lao. Đồng thời sẽ bổ sung đầy đủ tiền thù lao các kỳ trước.
Thứ ba, về thời gian nộp bản thảo và số lượng cũng thoải mái hơn “Tuần san thiếu niên”. Về cơ bản, quyền lợi và nghĩa vụ của hai bên là bình đẳng.
Miyamoto căng thẳng nhìn hai người, bản hợp đồng này ông ta cố gắng đấu tranh với nhà xuất bản vì Phương Minh Viễn. Bản thân ông ta cho rằng điều khoản hợp đồng kể ra là tương đối ưu ái, có thể làm cho Phương Minh Viễn xúc động, hơn nữa ông ta cũng tin chắc rằng, trong tương lai thành tựu của “U du bạch thư” hoàn toàn tương xứng với bản hợp đồng này.
Khi Tô Ái Quân và Phương Minh Viễn xem xong bản hợp đồng, Miyamoto mới mở lời hỏi:
- Cậu Phương, với những điều khoản trong bản hợp đồng này, nếu như cậu còn có đề xuất gì khác, có thể đưa ra ngay giờ, tôi về khách sạn sẽ lập tức liên hệ nhà xuất bản, sẽ hết lòng vì cậu Phương.
- Đi đón người về rồi đấy à? Nghe tiếng Phương Bân bước vào, Phương Nhai thuận miệng hỏi.
Anh ta uốn éo cái đầu, nhìn thấy sắc mặt u ám của cả ba người, không khỏi kinh ngạc hỏi:
- Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi à?
-Đừng nói nữa, làm tức chết đi được! Cái đồ đáng ghét.
Phương Bân lúc này mới để ý thấy Miyamoto ngồi ở bên, vội nuốt đi những lời còn lại.
- A, ông Miyamoto, sao lại đến đây?
Tô Ái Quân lúc này cũng nhìn thấy Miyamoto, kinh ngạc hỏi. Anh ta chưa từng nói với Miyamoto về chỗ ở của Phương Nhai. Ông ta làm sao lại tìm được nhỉ?
- Anh Tô, nơi này là ta hỏi ở chỗ phu nhân anh, liền mạo muội đến thăm, đã làm phiền các vị, quả thực là xin lỗi!
Miyamoto đứng dậy khom lưng cung kính nói. Sau khi mấy người Phương Minh Viễn đi rồi, Miyamoto ở khách sạn mà đứng ngồi không yên. Cuối cùng, ông ta cắn răng, trực tiếp đi tìm chỗ của Phương Nhai, may mà ông ta biết nói tiếng Trung, dọc đường hỏi thăm suốt, không hề bị lạc đường.
- Đến thì cũng đã đến rồi, ông Miyamoto, xin mời cùng dùng bữa trước nhé!
Tô Ái Quân cũng không nghĩ đến việc kia, lên tiếng chào. Đói đến mức này rồi, nếu không phải là trong bụng còn tức tối, thì sớm đã phản pháo rồi.
- Thế thì tôi cũng không khách khí nữa, xin làm phiền các vị!
Miyamoto lại khom lưng cung kính.
Vì cả Tô Ái Quân và Miyamoto đều đã đến, nên vợ chồng Phương Nhai xào thêm rau, nấu thêm canh, trên bàn đồ ăn bày la liệt, đầy ắp, mặc dù đều chỉ là bữa cơm gia đình rau dưa đạm bạc thế nhưng vào thời điểm năm 88, bữa cơm như thế là quá thịnh soạn rồi!
- Phương Bân, Minh Viễn, hai người làm sao thế? Đi đón người đã có sai sót gì hay sao?
Vợ Phương Nhai tò mò hỏi.
- Hừm, đừng nhắc nữa, nhắc đến là tức cả bụng!
Phương Bân tức giận nói.
- Xem như tôi đã chứng kiến tận mắt Hán gian có bộ dạng như thế nào rồi!
- Hán gian?
Vợ chồng Phương Nhai và Miyamoto không hiểu ra sao cả, làm sao lại kéo đến việc Hán gian?
- Có chuyện gì sau hãy nói, ăn cơm trước đã, kẻo đói quá không chịu nổi nữa rồi!
Tô Ái Quân nháy mắt ra hiệu cho Phương Nhai, ngụ ý rằng Miyamoto vẫn đang còn ở đây, nói chuyện không tiện. Phương Nhai hiểu ý kéo vợ lại, hai người cũng không hỏi thêm nữa.
Không biết Miyamoto có nhận ra Tô Ái Quân, Phương Minh Viễn và Phương Bân ba người bọn họ nháy nhau không. Tô Ái Quân và Phương Minh Viễn sau đó cũng không có gì nữa, bây giờ Miyamoto vẫn còn ở đây, thì điều chỉnh sắc thái tình cảm của mình, trên mặt không biểu lộ ra chút gì. Còn Phương Bân lại vẫn có chút bất bình.
Trong lòng Miyamoto cũng đã hiểu rõ vài phần, xem ra buổi chiều bọn họ đi đón người, đã xảy ra chuyện gì đó không hay rồi. Đối với ông ta mà nói, chuyện này quả thực không nghi ngờ gì là một chuyện tốt. Chỉ có điều không biết là, nội dung trong hợp đồng làm họ không hài lòng hay là thái độ của người đến làm cho họ tức giận? Nếu như có thể “bắt mạch đúng bệnh” được thì thành công đã nắm chắc thêm vài phần.
Bởi vì mấy người Tô Ái Quân trong lòng không vui, nên cũng chẳng ai buồn động đến thức ăn mà Phương Nhai chuẩn bị sẵn cho mọi người. Sau khi dùng bữa xong, vợ chồng Phương Nhai kéo cả Phương Bân đi thu dọn bát đũa. Phương Minh Viễn đưa Tô Ái Quân và Miyamoto sang phòng khác.
- Cậu Phương, anh Tô, Miyamoto tôi mạo muội viếng thăm, lại được tiếp đón nồng hậu như thế, thực lòng vô cùng cảm ơn.
Miyamoto cười nói.
- Thật sự là tôi không thể đợi được nữa, muốn cùng cậu Phương bàn bạc chi tiết hợp đồng, nên mới đành phải dùng hạ sách này, xin hai vị bỏ quá cho, không biết liệu hai vị có thể bớt chút thời gian được không? Xem qua một chút hợp đồng mà nhà xuất bản đã đưa. Nếu như có vấn đề gì, tôi cũng có thể kịp thời liên hệ nhà xuất bản.
Tô Ái Quân cười nói:
- Xem ra ngài Miyamoto đích thực là một viên chức tốt biết hết lòng vì công việc, quý nhà xuất bản có được một viên chức ưu tú như ngài Miyamoto đây, quả thực là vinh hạnh!
Miyamoto vẻ mặt có chút ngượng ngùng nói:
- Không giấu gì cậu Phương và anh Tô, ngày nào chưa ký được bản hợp đồng này, lòng tôi còn chưa yên tâm. Ăn cũng không ngon, ngủ cũng không yên. Cho nên chỉ có thể mặt dày mày dạn tới đây thương lượng cùng hai vị. Hi vọng hai vị có thể cho tôi một cơ hội.
Phương Minh Viễn nhìn qua Tô Ái Quân chút, cười nói:
- Ông Miyamoto quá khách sáo rồi! Nếu chuyện này đã làm cho ông ăn không ngon, ngủ không yên như vậy thì chú Tô, bây giờ chúng ta hãy cùng bàn bạc nào, cũng không nhất thiết phải đợi đến ngày mai nữa.
Xem ra cũng chẳng mong đợi gì được ở “Tuần san thiếu niên”, hợp đồng ngặt nghèo như thế, Phương Minh Viễn có nói gì cũng không chấp nhận, vậy chỉ còn lại “Nguyệt san Thiếu niên” là có thể chọn lựa được. Cho nên, đối với Miyamoto mà nói cũng phải dùng cách thích hợp mà lung lạc.
Tô Ái Quân sao lại không hiểu được ý của Phương Minh Viễn? Tuy rằng, lúc trước họ xem trọng “Tuần san thiếu niên” hơn, thế nhưng hợp đồng như thế, không ký thì thôi! Bây giờ Tô Ái Quân nghĩ lại, vẫn thấy tức tối trong lòng.
Miyamoto ngay lập tức lấy ra từ trong cặp tài liệu bản hợp đồng mình đã chuẩn bị sẵn. Vẫn là tiếng Nhật, tiếng Trung, mỗi bên hai bản, hơn nữa điều làm Phương Minh Viễn vui mừng chính là hợp đồng đã được đánh dấu rõ ràng. Nếu như, điều khoản của hai bản hợp đồng, nảy sinh sự hiểu lầm về mặt lý giải, thì sẽ lấy bản hợp đồng bằng tiếng Trung làm chuẩn. Chỉ tính riêng điểm này thôi, Tô Ái Quân và Phương Minh Viễn đều nhận thấy được thành ý của Miyamoto.
Tô Ái Quân và Phương Minh Viễn mỗi người rút ra một bản hợp đồng bằng tiếng Trung, xem xét kỹ lưỡng, hợp đồng của “Tuần san thiếu niên” xem trước, sau đó xem đến hợp đồng của “Nguyệt san Thiếu niên”. Sự khác biệt giữa hai bản đương nhiên là rất rõ ràng.
Trước tiên, bản hợp đồngcủa “Nguyệt san Thiếu niên” chỉ là bản hợp đồng giao dịch bản quyền truyện tranh, còn về phần quyền cải biên tác phẩm, bản quyền hình tượng nhân vật kèm theo quyền thụ hưởng vật phẩm quanh tác phẩm, tất cả những quyền lợi vẫn thuộc về tác giả.
Chỉ có điều trong đó đã đánh dấu, nếu như nhờ có nhà xuất bản mở đường quảng cáo mà tác giả thành công, bán đi quyền cải biên, quyền hình tượng nhân vật kèm theo quyền lợi về vật phẩm quanh tác phẩm, thì nhà xuất sẽ được hưởng chi phí tác nghiệp tương ứng được trích ra từ doanh thu giao dịch, tuy nhiên chi phí này tối đa cũng không được phép vượt quá 15% doanh thu giao dịch.
Mặt khác trong đó còn ghi rõ một điểm, nếu như công ty Cổ phần Enisc mua lại những quyền lợi này, nhà xuất bản sẽ không thu một đồng nào.
Tiếp đến, thu nhập trong tương lai của Phương Minh Viễn sẽ được so sánh với mức nhuận bút của các tác giả truyện tranh Nhật Bản trình độ bậc trung ở cùng thời điểm để làm cơ sở thanh toán, nhưng nếu như thành tích tiêu thụ “U du bạch thư” tại Nhật Bản hoặc là lọt vào top 10 bảng xếp hạng các tác phẩm cùng thời kỳ do độc gỉa bình chọn, “Nguyệt san Thiếu niên” sẽ căn cứ theo mức nhuận bút của các tác giả truyện tranh đẳng cấp mà chi trả thù lao. Đồng thời sẽ bổ sung đầy đủ tiền thù lao các kỳ trước.
Thứ ba, về thời gian nộp bản thảo và số lượng cũng thoải mái hơn “Tuần san thiếu niên”. Về cơ bản, quyền lợi và nghĩa vụ của hai bên là bình đẳng.
Miyamoto căng thẳng nhìn hai người, bản hợp đồng này ông ta cố gắng đấu tranh với nhà xuất bản vì Phương Minh Viễn. Bản thân ông ta cho rằng điều khoản hợp đồng kể ra là tương đối ưu ái, có thể làm cho Phương Minh Viễn xúc động, hơn nữa ông ta cũng tin chắc rằng, trong tương lai thành tựu của “U du bạch thư” hoàn toàn tương xứng với bản hợp đồng này.
Khi Tô Ái Quân và Phương Minh Viễn xem xong bản hợp đồng, Miyamoto mới mở lời hỏi:
- Cậu Phương, với những điều khoản trong bản hợp đồng này, nếu như cậu còn có đề xuất gì khác, có thể đưa ra ngay giờ, tôi về khách sạn sẽ lập tức liên hệ nhà xuất bản, sẽ hết lòng vì cậu Phương.
Danh sách chương