Đây là vấn đề mà Phương Minh Viễn và ông Phương đã thương lượng trước khi rời khỏi Hải Trang. Thị trấn Hải Trang quá nhỏ, nhà họ Phương ở đây không có nhiều cơ hội phát triển. Tuy là sau này có thể phát triển về hướng huyện Bình Xuyên, nhưng Phương Minh Viễn cho rằng ở thành phố và thủ đô vẫn có đất phát triển hơn nhiều. Vì vậy, đợt này đi thủ đô, phải cho Phương Minh Viễn có quyền tự chủ, mà để làm được điều đó trước hết phải làm tốt công tác tư tưởng với Bạch Bình. Nhất định không thể để cô vào đến thủ đô rồi vẫn chưa hay biết những thay đổi của gia đình nửa năm nay đều là nhờ đứa con trai mới học lớp hai mà cô vẫn che chở bấy lâu. Nếu không thì các cậu mợ, chú dì và các anh chị của Phương Minh Viễn làm sao công nhận sự tồn tại của Phương Minh Viễn được. Tuy là ông bà Phương có thể chứng minh cho Phương Minh Viễn nhưng vẫn không hay bằng bản thân Bạch Bình làm điều này.

Đối với Phương Nhai, Phương Minh Viễn cho rằng nên bắt đầu giúp đỡ chú hai từ bây giờ, giúp cho chú hai có thể xây dựng được cơ ngơi riêng của mình ở thành phố này. Ở kiếp trước, chú hai rất có năng lực, nhưng lại không có sự hậu thuẫn kinh tế của gia đình, nên không có tiền tài, cả đời chỉ làm một thị dân bình thường. Nhưng ở kiếp này, Phương gia đã có thừa khả năng để giúp đỡ đứa con xa quê này thì nên cố gắng giúp đỡ anh, giúp anh ta có một chỗ đứng vững chãi ở thành phố. Như vậy, sau này khi Phương gia có đủ khả năng vào thủ đô phát triển, cũng không sợ cảnh chân ướt chân ráo, phải dốc sức làm từ đầu.

Chính là ôm lấy cách nghĩ này, trước khi rời khỏi thị trấn Hải Trang, Phương Minh Viễn đã nói chuyện một cách nghiêm túc với ông Phương về chuyện đó. Kết quả là ông Phương tự nhiên lại một lần nữa bị đứa cháu trai thuyết phục. Đương nhiên rồi, còn có một nguyên nhân rất lớn trong đó, nửa năm nay sau mấy lần quyết đoán của Phương Minh Viễn thì mọi chuyện đều đã chứng minh tài nhìn xa trông rộng của hắn. Đối với đứa cháu này, ông Phương đã hoàn toàn coi nó là “ngựa con nhưng đi được ngàn dặm” của nhà họ Phương.

- Chắc các con không biết là Phương Minh Viễn bây giờ không khác gì triệu phú rồi!

Câu nói này của ông Phương khiến cho Bạch Bình và Phương Nhai ngạc nhiên đến mức không nói nên lời. Vào năm 1984, khi mà tổng thu nhập cả năm của lao động phổ thông không quá ba trăm đồng thì một triệu phú còn được nhiều người bái phục hơn cả các tỉ phú ở đời sau này

- Cha, không phải cha đang nói giỡn đấy chứ? Tiểu Viễn năm nay mới học lớp hai, làm sao có thể có nhiều tiền như vậy được? Bạch Bình mãi sau đó mới thốt ra được một câu.

- Chuyện này sao cha con có thể nói giỡn được chứ?

Bà Phương nói với vẻ bất mãn.

- Lúc trước là lo lắng con và Phương Thắng nghĩ ngợi lung tung, Tiểu Viễn lại không muốn… phải nói thế nào…đúng rồi, khiêm tốn. Thế nên chưa nói với các con. Thực chất tiệm bánh bao của Phương Bân chính là chủ ý của Tiểu Viễn.

- Hả?

Bạch Bình nhìn ông Phương đầy vẻ kinh ngạc, không thể tin được. Phương Nhai cũng không khá khẩm gì hơn, ánh mắt nhìn ông Phương đầy vẻ nghi ngờ.

Ông Phương gật gật đầu nói:

- Mẹ con nói đúng đấy, chính là chủ ý của Tiểu Viễn.

- Nhưng cũng không thể nào có tiền triệu được chứ ạ?

Bạch Bình biết thu nhập của gia đình như thế nào, nửa năm trở lại đây tuy là tích lũy được không ít, nhưng cũng không nhiều như vậy. Hơn nữa, đây là số tiền xương máu của cả nhà đầu tắt mặt tối mà có được, nên không thể nói số tiền đó là của Phương Minh Viễn.

- Đây là tiền của cả nhà, không phải là tiền của một mình con!

Phương Minh Viễn giải thích ngay.

Bà nội ôm lấy Phương Minh Viễn, khẽ nhéo khuôn mặt hắn nói:

- Ừ bà biết, đó là tiền cháu cho ông dưỡng lão.

Ông Phương giải thích chuyện Phương Minh Viễn đầu tư vào tem:

- Số tiền này là do Tiểu Viễn kiếm được nhờ vào năng lực của mình, chỉ có điều bây giờ Tiểu Viễn còn nhỏ tuổi, trước mắt số tiền này do ông cầm giúp. Vả lại chỉ Tiểu Viễn mới có quyền sử dụng khoản tiền này, không được sự cho phép của Tiểu Viễn bất cứ ai cũng không được động đến.

Bạch Bình và Phương Nhai đều ngơ ngác nhìn nhau, như là vừa nghe sách trời vậy, nhưng mua hơn ba trăm tệ, trong thời gian vẻn vẹn nửa năm đã tăng lên hàng chục nghìn, quả thật rất khó tưởng tượng.

- Chị dâu, nếu…nếu như…Tiểu Viễn…

Phương Nhai lắp bắp nói:

- Nếu Tiểu Viễn đúng là có nhiều tem khỉ như vậy, thì đúng là triệu phú rồi. Nghe nói mấy hôm trước tem khỉ đã tăng lên ba tệ năm hào rồi.

Phương Nhai ở thành phố, nên những tin tức kiểu này anh ta chắc chắn sẽ nắm bắt nhanh hơn ở Hải Trang. Cậu cháu ruột lẳng lặng mua nhiều tem như vậy, nếu tính ra cũng phải đến mười lăm nghìn sáu trăm tệ rồi. Phương Nhai cảm thấy đầu óc mông lung, tự nhiên trong nhà lại có triệu phú, hơn nữa lại là một đứa trẻ học lớp hai. Chuyện này nếu đem đi nói ra ngoài thì ai tin?

- Không chỉ có vậy thôi đâu, Tiểu Viễn còn gửi cha giữ hộ hai nghìn tệ tiền mặt nữa, đây là tiền thế chấp của cửa hàng thuê truyện của nó đấy. Nếu cửa hàng làm ăn không có vấn đề gì thì số tiền này nó có thể tạm dùng trước.

Ông Phương lại ném thêm quả bom nữa, lúc này cả Bạch Bình và Phương Nhai đều mở to mắt, trong đầu rối như một mớ bòng bong. Của cải tích trữ của tất cả người nhà họ Phương đếm đi đếm lại cũng không bằng một đứa con nít, sao...sao có thể như vậy được chứ?

- Cái gì mà có vấn đề hay không có vấn đề, cái ông này ăn nói phải chú ý một chút chứ. Cửa hàng mà Tiểu Viễn mở làm sao có thể có vấn đề gì được.

Bà Phương bất mãn nói.

- Ví dụ, tôi chỉ là lấy ví dụ thôi mà.

Ông Phương cũng cảm thấy có chút lỡ lời liền giải thích.

- Hôm nay nói với các con điều này là hi vọng các con hiểu, Tiểu Viễn nay mới bảy tuổi, là học sinh lớp hai, vẫn còn là một đứa trẻ, tất cả điều này đều đúng. Nhưng các con không được xem nó thuần tuý như một đứa con nít, mà phải nghe, phải tôn trọng ý kiến của nó. Chí ít Tiểu Viễn nó thực tế cũng đã chứng minh rồi, chúng ta không có óc quan sát bằng nó. Hơn nữa, cho dù là nhất thời không phân biệt được đúng sai, cũng không nên lo lắng, Tiểu Viễn bây giờ có thể chịu được khó khăn, không sợ thất bại. Chỉ cần có những tấm tem này thôi, thằng bé sẽ có cái nền để làm lại.

Những lời ông Phương nói thấm thía sâu sắc.

- Việc chúng ta cần làm là buông tay ra, để nó tự bay đi, có thể một ngày nào đó, cậu bé của thị trấn Hải Trang chúng ta cũng có thể trở thành một con Phượng Hoàng vàng.

- Cái gì mà Phượng Hoàng vàng? Đấy chỉ dùng cho con gái thôi, Tiểu Viễn của chúng ta sau này chắc chắn sẽ là một con Rồng! Tiểu Viễn vốn cũng cầm tinh con Rồng mà!

Bà Phương mặt mày hớn hở nói.

- Bà, ông nói cũng không sai ạ. Cổ nhân có nói, Phượng Hoàng là linh thú, hùng giả vi Phượng, thư giả vi Hoàng mà.

Phương Minh Viễn nháy mắt với ông Phương, vội vàng giảng hoà.

- Vẫn là Tiểu Viễn thông minh, ngay cả điều này cũng biết. Bà không biết, hoá ra Phượng Hoàng có ý nghĩa như vậy.

Bà Phương càng vui hơn.

- Phương Nhai, sau này trong nhà sẽ cung cấp cho con một ít tiền, đây là ý của Tiểu Viễn, ta cũng đồng tình. Con không cần nói thêm gì nữa, nếu con cảm thấy ngại, thì ở thành phố phải làm việc cho thật tốt, chăm chỉ học tập, sau này Tiểu Viễn trưởng thành rồi cũng không thể ở mãi trong cái thị trấn nhỏ kia, thành phố, thậm chí là thủ đô Bắc Kinh mới là nơi nó phát huy tài năng. Đến lúc đó, con tận tâm tận lực giúp đỡ nó là được rồi.

Ông Phương giải quyết dứt khoát, không để cho Phương Nhai có cơ hội phản đối.

- Chú hai à, trong thời gian chúng ta đi Bắc Kinh này, chú để ý ở thành phố Phụng Nguyên xem có chỗ nào tốt bán nhà mà gần đường cái, mặt nhà phía nam, có vườn thì càng tốt. Sau này chú hai cần phát triển ở Phụng Nguyên, cũng không thể ở mãi trong kí túc xá được. Hơn nữa sau này, không biết chừng mọi người sẽ thường tới Phụng Nguyên, đến lúc ấy còn có chỗ mà trú chân. Tiền chú hai không cần lo.

Phương Minh Viễn lập tức giao cho Phương Nhai một nhiệm vụ.

Phương Minh Viễn tin rằng, lần kinh doanh này chẳng bao lâu sẽ cho thấy được giá trị của nó. Bây giờ nhà ở Phụng Nguyên đắt, nhưng có thể so sánh với giá nhà năm 2010 chăng?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện