- Nhưng trước tiên các em phải học tốt tiếng Nhật đã. Đợi đến lúc đó chị sẽ giúp các em làm thủ tục, và đảm bảo sẽ giúp các em tìm một trường tư thật nổi tiếng để các em có thể vui vẻ học tập. Nói cho các em biết, bên đó bọn chị có các hồ bơi ngay trong khuôn viên trường, bất kể là mùa đông hay mùa hè đều có thể bơi được, không cần phải ra sông. Còn đến mùa hoa anh đào nở thì khung cảnh đẹp mê hồn.

Aso hon nói hay đến nỗi hai cô gái như bị hút hồn.

Nhất là câu cô ta nói trong trường có hồ bơi có thể bơi quanh năm mà không cần ra sông làm cho hai cô gái nhớ lại cảnh tượng hãi hùng hôm trước ở sông Lưu Xuyên.

- Nhưng ở trường bọn em chỉ được học tiếng Anh thôi, không được học tiếng Nhật.

Triệu Nhã đột nhiên nhớ ra, khuôn mặt hiện rõ vẻ ủ rũ.

- Chị có thể dạy các em.

Aso hon lập tức tự đề cử mình. Cô ta nhận ra sức ảnh hưởng của hai cô gái đối với Phương Minh Viễn, nên đầu tiên phải thiết lập mối quan hệ tốt với hai cô gái này trước sau đó mới tính đến Phương Minh Viễn.

Phương Minh Viễn sao lại không nhìn thấy ý đồ của Aso chứ, nhưng hắn tự tin rằng hai cô gái cuối cùng chắc chắn sẽ nghe lời mình nên nghĩ nếu Aso muốn dạy thì cứ để cho cô ta dạy, dù gì hắn cũng chẳng có thời gian. Nếu thật sự có hứng thú thì học thêm một ngoại ngữ nữa cũng chẳng có gì là xấu, hơn nữa chương trình học bây giờ đối với Triệu Nhã và Phùng Thiện cũng chẳng là gì, nếu bọn họ thích thì chắc chắn sẽ học tốt tiếng Nhật. Với lại hắn không tin, sau này nếu thật sự có chuyện gì mấy người Triệu Nhã lại dám đối đầu với hắn.

Lúc này các món ăn đã được dọn lên hết, mấy người Phương Minh Viễn vừa ăn vừa tán gẫu.

- Không biết hồi trước cô Aso ở trong trường đã học được những gì? Tôi nghe nói bên đó có rất nhiều hoạt động ngoại khóa, học sinh có thể tùy chọn theo sở thích. Không biết cô Aso có biết về trà đạo, cắm hoa và nấu ăn không? À đúng rồi, cô có biết chơi bóng chày không? Phương Minh Viễn nhìn như không chút để ý hỏi.

Trong trường trung học của nhà máy cán ép Tần Tây có một khoảng đất trống nhưng các thầy giáo thể dục trong trường lại không biết chơi bóng chày.

Aso hon hơi sững người một chút, nghe cách nói thì có vẻ Phương Minh Viễn biết rất rõ về cách dạy học của Nhật, những thứ hắn vừa đề cập đến đều là những môn trong trường học sinh nữ Nhật Bản hay lựa chọn nhất, mà bóng chày cũng rất được yêu thích bất kể là nam hay nữ.

- Hi hi, nếu cậu Phương không chê hôm nào có thể thử tay nghề của tôi, nhưng tôi chỉ biết món Nhật thôi, món ăn Trung Quốc còn phải học nhiều. Còn bóng chày tôi chỉ biết luật thôi chứ không biết chơi, cậu thích chơi bóng chày hả?

Phương Minh Viễn vừa định nhận lời liền nhớ ra đây là thị trấn cấp sáu ở vùng Đông bắc, lại là vào thập kỷ 80, muốn làm một món Nhật đúng kiểu e rằng rất khó tìm đủ nguyên liệu.

Nhìn thấy vẻ khó coi trên mặt Phương Minh Viễn, Aso liền nghĩ ngay đến việc nơi này không đủ điều kiện để làm chuyện này. Hai người chỉ biết nhìn nhau cười.

- Hai người nếu muốn thử tài nghhệ nấu ăn của cô Aso e là phải lên Phụng Nguyên mới được.

Nghe xong câu này Triệu Nhã và Phùng Thiện đang vô cùng vui vẻ vì tưởng sắp được ăn món ăn ngoại quốc liền cụt hứng.

- Minh Viễn!

Lưu Dũng đột nhiên nháy mắt ra hiệu cho Phương Minh Viễn, nhìn theo hướng mắt của Lưu Dũng hắn chỉ nhìn thấy Tào Hổ, La Vũ Trung Trung cùng mấy người đang đứng trước quán, nhìn thấy quán đã hết bàn trống trên mặt bọn họ không giấu nỗi sự thất vọng.

Tào Hổ lúc này cũng đã nhìn thấy mấy người Aso, Phương Minh Viễn, một bàn ăn mà có đến ba mỹ nhân tất nhiên là rất nổi bật. Tào Hổ lập tức cảm thấy trong lòng mình hiện giờ như đang có chút cảm giác cay đắng. Mấy ngày hôm nay nó có ý định tiếp cận Aso hon nhưng đều bị cô ta nhã nhặn từ chối, hôm nay nhìn thấy cô ta ngồi ăn cơm cùng Phương Minh Viễn lại còn cười cười nói nói, thật là cảm thấy ngứa mắt.

Nhưng nó cũng không phải là thằng ngốc, Tào Hổ biết rằng ở thời đại này việc quan hệ với người nước ngoài không nhiều, nếu người nước ngoài ở nước mình mà xảy ra chuyện gì thì sẽ ảnh hưởng lớn đến bang giao hai nước, Aso là người Nhật, nếu mình có hành động gì quá đáng sẽ gây ra phiền phức lớn, đến lúc đó e rằng đến cả cha mình cũng không thể cứu nỗi mình.

La Vũ Trung Trung nhìn thấy Aso hon lập tức ánh mắt sáng bừng, sau đó liền thúc Tào Hổ nói:

- Đi thôi, trong quán không còn chỗ nữa rồi.

Bọn họ đến đây thực chất là vì Aso hon Kagetsu, nếu không thể tiếp cận thì ngồi gần ngắm mỹ nhân cũng là một thú vui không tồi, nhưng nhìn thấy Phương Minh viễn ở trong đó La Vũ Trung không dám ở lại lâu. Sự việc mấy hôm trước ở sông Lưu Xuyên làm cho La Vũ Trung vừa nhìn thấy Phương Minh Viễn là lại nhớ đến bộ dạng thảm hại của mình hôm đó. Hành động như trò hề của mấy người bọn họ đã lan truyền đến tất cả mọi người, khi đối mặt với nguy hiểm thì lại bỏ lại các bạn gái để chạy tháo thân, làm cho La Vũ Trung một người trước đây cũng rất có duyên trong mắt bọn con gái giờ đây cũng bị xem thường. Nhưng cũng chính lúc đó, Phương Minh Viễn và Lưu Dũng mặc dù đối mặt với nguy hiểm nhưng vẫn nhảy xuống nước cứu các bạn gái, vì vậy bọn họ mấy ngày nay nhận được sự quan tâm của rất nhiều cô gái.

Bây giờ nhìn thấy cả Phưong Minh Viễn và Lưu Dũng đều ở đây lại còn ngồi cùng bàn với Aso hon khiến La Vũ Trung không khỏi bị kích động, vội kéo Tào Hổ ra khỏi cửa.

- Tuy ở Hải Trang này người dân thật thà chất phác nhưng cô Aso với vẻ đẹp trời phú thế này, khi ra ngoài cũng nên chú ý an toàn. Buổi tối nếu không có việc gì tốt nhất không nên ra ngoài, nếu có việc gấp thì tốt nhất nên tìm người đi cùng.

Phương Minh Viễn nhẹ nhàng nhắc nhở. Thân phận cô gái này quá nhạy cảm, nếu cô ta ở đây xảy ra chuyện gì thì e rằng thị trấn này sẽ phải gánh không ít phiền toái, hắn thật sự không muốn cái địa vị mà hắn tốn bao công sức mới đạt được này lại vì thế mà tan thành bọt biển.

- Cậu Phương quan tâm tới sự an toàn của tôi như vậy làm tôi thật sự cảm thấy rất cảm động.

Aso hon cười nói:

- Trước đây tôi từng học qua Karate, kiếm đạo và vài chiêu cho nữ giới để phòng thân, đâu phải là mấy cô tiểu thư yểu điệu thục nữ khác.

Phương Minh Viễn gật gật đầu, dù sao mình cũng đã nhắc nhở cô ta, sau này nói Triệu Quế Vinh nhờ công an quan tâm một chút đến hành tung của cô ta là được.

Không lâu sau, không biết Aso hon thuyết phục thế nào mà hiệu trưởng trường tiểu học đã cho mở thêm một môn mới ở trong trường, đó là môn học trang điểm, nhưng không phải dành cho học sinh trong trường mà là cho mấy cô giáo cũng như các thiếu nữ trong thị trấn và nhà máy. Người đến đăng ký tham gia khóa học ngày càng đông.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện