Tuy Phương Minh Viễn không dám nói hết những ước muốn của mình với Tô Ái Quân, nhưng đối diện với những câu hỏi của Phương Minh Viễn Tô Ái Quân cũng không biết phải trả lời thế nào.
Miyamoto bây giờ đang cảm thấy rất hưng phấn, vừa bước ra đến quán ăn Phương gia thì gặp Aso hon Kagetsu. Cô ta không nhận ra y nhưng y thì biết cô, một bông hoa tài giỏi của Tuần San Thiếu Niên, muốn có được vài tấm ảnh của cô ta đối với Thiếu Niên Nguyệt San mà nói không phải là chuyện gì quá khó khăn.
Aso cũng rất nhanh nhận ra người đàn ông trung niên đứng trước mặt mình không phải là người ở đây, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của ông ta có vẻ rất giống với người Nhật, cô chủ động đứng lên cúi người chào:
- Xin chào!
- Chào cô!
Nghe được câu chào có vẻ ân cần lễ phép Miyaoto cũng bất giác cúi người đáp lại. Trên mặt Aso lập tức hiện lên một nụ cười đắc ý, giống như một con hồ ly vừa mới bắt trộm được một chú gà. Nụ cười đó làm cho Miyaoto cảm thấy tức tối.
- Ông chính là tiền bối Miyaoto ở Thiếu Niên Nguyệt San phải không ạ? Aso nói thật to và giơ tay ra:
- Tôi là Aso hon Kagetsu ở Tuần San Thiếu Niên, mong được chỉ giáo!
Vừa nói ra khỏi miệng đã biết ngay là mình dại nhưng lời đã nói ra như bát nước hắt đi, cũng không thể rút lại được. Miyaoto gượng cười đưa tay ra:
- Hân hạnh, hân hạnh. Danh tiếng của cô Aso tôi đã được biết từ lâu, không ngờ hôm nay lại được gặp ở đây.
- Ngài Miyaoto chắc cũng vì chuyện của cậu Phương mà đến đây phải không?
Aso hỏi thẳngYamamoto.
Yamamoto tỏ vẻ không hài lòng nói:
- Cô Aso, cậu Phương vốn là ký hợp đồng với chúng tôi. Tôi lại là người phụ trách biên tập truyện của cậu ấy, đến đây gặp cậu ấy thì có vấn đề gì sao?
Nghĩ đến hành vi vụng trộm của Tuần San Thiếu Niên, Yamamoto không kiềm chế được sự tức tối.
Không gặp thì thôi, nhưng vừa mới nhìn thấy Aso, Yamamoto lập tức cảm thấy không kiềm chế nổi cơn tức giận, Tuần San Thiếu Niên làm vậy không tránh được cho người ta cảm thấy có chút vô sỉ. Tuy ở Nhật chuyện lợi dụng phụ nữ trong công việc là một chuyện không hiếm, nhưng Phương Minh Viễn cũng chỉ là một đứa trẻ chưa đến tuổi thành niên, lại còn là người Hoa Hạ, đường đường là một tạp chí xuất bản truyện tranh có tiếng mà lại dùng mỹ nhân kế với cả một đứa trẻ, điều này làm cho Miyaoto cảm thấy vô cùng tức giận.
Lúc nãy khi bàn chuyện với Phương Minh Viễn có cả Tô Ái Quân ở đó nên y không tiện nói chuyện này. Sau đó, Phương Minh Viễn cũng đã cho y nhiều tin tốt lành, làm trong đầu y chỉ nghĩ đến những hào quang mà Phương MInh Viễn đem lại và những lợi ích quan trọng đã đạt được nên cũng đã không nghĩ đến chuyện này.
Nếu không phải lúc nãy tình cờ gặp Aso thì chắc y cũng đã cho chuyện này ra khỏi đầu rồi.
Aso giơ tay lên cười nói:
- Tiền bối, sao ông phải tức giận vậy chứ, chúng tôi chẳng qua chỉ vì những rắc rối mà Keiji Koizumi gây ra cho cậu Phương mà đến đây xin lỗi cậu ấy thôi, mong ông thứ lỗi. Cậu Phương cũng đã khoan hồng đại lượng mà bỏ qua cho, cậu ấy cũng hiểu rằng đó chỉ là những hành động cá nhân của Keiji chứ không phải ý của tạp chí. Hơn nữa chúng tôi cũng chưa hề đạt được một thỏa thuận nào, cũng chưa hề ký kết một cái gì, chẳng nhẽ tạp chí của ông coi cậu Phương là hàng cấm sao?
Những câu này Aso đã cố ý nói bằng tiếng Trung Quốc nên mọi người lập tức đều chú ý đến lời nói của cô ta.
Hàng cấm, từ này trong tiếng Trung có lúc nó cũng không mang ý nghĩa tốt đẹp gì, trình độ tiếng Trung của Yamamoto cũng không phải là xoàng nên y hiểu được ẩn ý trong đó. Câu này mà đến tai Phương Minh Viễn thì chẳng ai có thể đảm bảo rằng hắn không để bụng.
Cho đến giờ, địa vị của Phương Minh Viễn trong lòng Miyamoto so với lần trước y đến Hải Trang đã thay đổi rất nhiều. “Zuma” và “Thợ Săn”, hai thứ này cũng khiến cho địa vị của Phương Minh Viễn trong công ty cổ phần Enics và Thiếu Niên Nguyệt San bay thẳng lên một tầng cao. Nếu nói “U Du Bạch Thư” và trò chơi Buble kia chỉ là nước cờ đầu của Phương Minh Viễn, thì Thợ Săn và Zuma mà Phương Minh Viễn giao ra trước khi ký hợp đồng đã chinh phục Miyamoto. Hơn nữa, ông ta tin rằng hai món này cũng đủ để giải thích một cách thuyết phục với các lãnh đạo của Công ty Enics và Thiếu Niên Nguyệt San.
Miyamoto tin rằng chỉ cần mình và Phương Minh Viễn giữ được mối quan hệ tốt đẹp thì trước khi Phương Minh Viễn thành kẻ hết thời, địa vị của y trong tạp chí sẽ vững chắc không thể đạp đổ. Hơn nữa tuổi của Phương Minh Viễn bây giờ cho đến lúc hắn hết thời e rằng mình cũng đến lúc tính chuyện nghỉ hưu rồi. Một cây hái ra tiền như vậy làm sao y để kẻ khác nhảy vào ly gián cho được?
- Cô Aso, nếu cô chưa hiểu hết được tường tận trong tiếng Trung từ ấy có ý nghĩa gì thì mong cô đừng sử dụng bừa bãi. Cậu Phương là một đối tác quan trọng của tạp chí chúng tôi, tôi lại là biên tập của cậu ấy nếu như quý tạp chí định làm gì hoặc có ý định làm gì mờ ám tất nhiên chúng tôi có quyền cảnh cáo quý vị!
Yamamoto nghiêm mặt nói:
- Cô Aso, mong cô chú ý đây là Hoa Hạ, hơn nữa cậu Phương cũng đang ở tuổi vị thành niên có một số hành động sẽ đi ngược lại với pháp luật ở đây, mong cô đừng làm mất mặt người Nhật chúng ta!
Tất nhiên những lời này Yamamoto cũng nói bằng tiếng Trung.
Vẫn với điệu bộ quyến rũ, không hề tỏ ra tức giận, cô cười nói:
- Tiền bối, ông nghĩ quá nhiều rồi. Những ngày qua tôi ở đây chưa hề có một hành động nào gây tổn hại đến lợi ích của bên ông cả, sao lại nói là mất mặt chứ? Các ông rất gặp may đấy, nếu không phải vì tên Keiji Koizumi ngu ngốc đó thì đáng lẽ ra cậu Phương đã ký hợp đồng với chúng tôi rồi. Nhưng chiến thắng của các ông cũng chưa nói lên được điều gì đâu, con đường sáng tác của cậu ấy còn dài. Chúng ta chờ xem cuối cùng ai mới là người cười kẻ khác.
Miyamoto giận dữ nhìn Aso, tuy trong tay y đã nắm được tác phẩm tiếp theo của Phương Minh Viễn và đã đàm phán với hắn về hợp đồng sơ khai nhưng không thể nói điều đó vào lúc này, bây giờ y chỉ có thể căm giận mà không làm gì được. Điều đầu tiên y cần làm là nhanh nhanh báo cho tạp chí phái người đến ký hợp đồng chính thức với Phương Minh Viễn, bất luận thế nào cũng không thể để cho Asohon Hagetsu một chút cơ hội nào!
Nhìn dáng bộ bước đi một cách tức tối của Yamamoto và khi nhìn lướt qua quán cơm, trên mặt Aso lộ ra một nụ cười với vẻ mặt đắc ý.
Miyamoto bây giờ đang cảm thấy rất hưng phấn, vừa bước ra đến quán ăn Phương gia thì gặp Aso hon Kagetsu. Cô ta không nhận ra y nhưng y thì biết cô, một bông hoa tài giỏi của Tuần San Thiếu Niên, muốn có được vài tấm ảnh của cô ta đối với Thiếu Niên Nguyệt San mà nói không phải là chuyện gì quá khó khăn.
Aso cũng rất nhanh nhận ra người đàn ông trung niên đứng trước mặt mình không phải là người ở đây, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của ông ta có vẻ rất giống với người Nhật, cô chủ động đứng lên cúi người chào:
- Xin chào!
- Chào cô!
Nghe được câu chào có vẻ ân cần lễ phép Miyaoto cũng bất giác cúi người đáp lại. Trên mặt Aso lập tức hiện lên một nụ cười đắc ý, giống như một con hồ ly vừa mới bắt trộm được một chú gà. Nụ cười đó làm cho Miyaoto cảm thấy tức tối.
- Ông chính là tiền bối Miyaoto ở Thiếu Niên Nguyệt San phải không ạ? Aso nói thật to và giơ tay ra:
- Tôi là Aso hon Kagetsu ở Tuần San Thiếu Niên, mong được chỉ giáo!
Vừa nói ra khỏi miệng đã biết ngay là mình dại nhưng lời đã nói ra như bát nước hắt đi, cũng không thể rút lại được. Miyaoto gượng cười đưa tay ra:
- Hân hạnh, hân hạnh. Danh tiếng của cô Aso tôi đã được biết từ lâu, không ngờ hôm nay lại được gặp ở đây.
- Ngài Miyaoto chắc cũng vì chuyện của cậu Phương mà đến đây phải không?
Aso hỏi thẳngYamamoto.
Yamamoto tỏ vẻ không hài lòng nói:
- Cô Aso, cậu Phương vốn là ký hợp đồng với chúng tôi. Tôi lại là người phụ trách biên tập truyện của cậu ấy, đến đây gặp cậu ấy thì có vấn đề gì sao?
Nghĩ đến hành vi vụng trộm của Tuần San Thiếu Niên, Yamamoto không kiềm chế được sự tức tối.
Không gặp thì thôi, nhưng vừa mới nhìn thấy Aso, Yamamoto lập tức cảm thấy không kiềm chế nổi cơn tức giận, Tuần San Thiếu Niên làm vậy không tránh được cho người ta cảm thấy có chút vô sỉ. Tuy ở Nhật chuyện lợi dụng phụ nữ trong công việc là một chuyện không hiếm, nhưng Phương Minh Viễn cũng chỉ là một đứa trẻ chưa đến tuổi thành niên, lại còn là người Hoa Hạ, đường đường là một tạp chí xuất bản truyện tranh có tiếng mà lại dùng mỹ nhân kế với cả một đứa trẻ, điều này làm cho Miyaoto cảm thấy vô cùng tức giận.
Lúc nãy khi bàn chuyện với Phương Minh Viễn có cả Tô Ái Quân ở đó nên y không tiện nói chuyện này. Sau đó, Phương Minh Viễn cũng đã cho y nhiều tin tốt lành, làm trong đầu y chỉ nghĩ đến những hào quang mà Phương MInh Viễn đem lại và những lợi ích quan trọng đã đạt được nên cũng đã không nghĩ đến chuyện này.
Nếu không phải lúc nãy tình cờ gặp Aso thì chắc y cũng đã cho chuyện này ra khỏi đầu rồi.
Aso giơ tay lên cười nói:
- Tiền bối, sao ông phải tức giận vậy chứ, chúng tôi chẳng qua chỉ vì những rắc rối mà Keiji Koizumi gây ra cho cậu Phương mà đến đây xin lỗi cậu ấy thôi, mong ông thứ lỗi. Cậu Phương cũng đã khoan hồng đại lượng mà bỏ qua cho, cậu ấy cũng hiểu rằng đó chỉ là những hành động cá nhân của Keiji chứ không phải ý của tạp chí. Hơn nữa chúng tôi cũng chưa hề đạt được một thỏa thuận nào, cũng chưa hề ký kết một cái gì, chẳng nhẽ tạp chí của ông coi cậu Phương là hàng cấm sao?
Những câu này Aso đã cố ý nói bằng tiếng Trung Quốc nên mọi người lập tức đều chú ý đến lời nói của cô ta.
Hàng cấm, từ này trong tiếng Trung có lúc nó cũng không mang ý nghĩa tốt đẹp gì, trình độ tiếng Trung của Yamamoto cũng không phải là xoàng nên y hiểu được ẩn ý trong đó. Câu này mà đến tai Phương Minh Viễn thì chẳng ai có thể đảm bảo rằng hắn không để bụng.
Cho đến giờ, địa vị của Phương Minh Viễn trong lòng Miyamoto so với lần trước y đến Hải Trang đã thay đổi rất nhiều. “Zuma” và “Thợ Săn”, hai thứ này cũng khiến cho địa vị của Phương Minh Viễn trong công ty cổ phần Enics và Thiếu Niên Nguyệt San bay thẳng lên một tầng cao. Nếu nói “U Du Bạch Thư” và trò chơi Buble kia chỉ là nước cờ đầu của Phương Minh Viễn, thì Thợ Săn và Zuma mà Phương Minh Viễn giao ra trước khi ký hợp đồng đã chinh phục Miyamoto. Hơn nữa, ông ta tin rằng hai món này cũng đủ để giải thích một cách thuyết phục với các lãnh đạo của Công ty Enics và Thiếu Niên Nguyệt San.
Miyamoto tin rằng chỉ cần mình và Phương Minh Viễn giữ được mối quan hệ tốt đẹp thì trước khi Phương Minh Viễn thành kẻ hết thời, địa vị của y trong tạp chí sẽ vững chắc không thể đạp đổ. Hơn nữa tuổi của Phương Minh Viễn bây giờ cho đến lúc hắn hết thời e rằng mình cũng đến lúc tính chuyện nghỉ hưu rồi. Một cây hái ra tiền như vậy làm sao y để kẻ khác nhảy vào ly gián cho được?
- Cô Aso, nếu cô chưa hiểu hết được tường tận trong tiếng Trung từ ấy có ý nghĩa gì thì mong cô đừng sử dụng bừa bãi. Cậu Phương là một đối tác quan trọng của tạp chí chúng tôi, tôi lại là biên tập của cậu ấy nếu như quý tạp chí định làm gì hoặc có ý định làm gì mờ ám tất nhiên chúng tôi có quyền cảnh cáo quý vị!
Yamamoto nghiêm mặt nói:
- Cô Aso, mong cô chú ý đây là Hoa Hạ, hơn nữa cậu Phương cũng đang ở tuổi vị thành niên có một số hành động sẽ đi ngược lại với pháp luật ở đây, mong cô đừng làm mất mặt người Nhật chúng ta!
Tất nhiên những lời này Yamamoto cũng nói bằng tiếng Trung.
Vẫn với điệu bộ quyến rũ, không hề tỏ ra tức giận, cô cười nói:
- Tiền bối, ông nghĩ quá nhiều rồi. Những ngày qua tôi ở đây chưa hề có một hành động nào gây tổn hại đến lợi ích của bên ông cả, sao lại nói là mất mặt chứ? Các ông rất gặp may đấy, nếu không phải vì tên Keiji Koizumi ngu ngốc đó thì đáng lẽ ra cậu Phương đã ký hợp đồng với chúng tôi rồi. Nhưng chiến thắng của các ông cũng chưa nói lên được điều gì đâu, con đường sáng tác của cậu ấy còn dài. Chúng ta chờ xem cuối cùng ai mới là người cười kẻ khác.
Miyamoto giận dữ nhìn Aso, tuy trong tay y đã nắm được tác phẩm tiếp theo của Phương Minh Viễn và đã đàm phán với hắn về hợp đồng sơ khai nhưng không thể nói điều đó vào lúc này, bây giờ y chỉ có thể căm giận mà không làm gì được. Điều đầu tiên y cần làm là nhanh nhanh báo cho tạp chí phái người đến ký hợp đồng chính thức với Phương Minh Viễn, bất luận thế nào cũng không thể để cho Asohon Hagetsu một chút cơ hội nào!
Nhìn dáng bộ bước đi một cách tức tối của Yamamoto và khi nhìn lướt qua quán cơm, trên mặt Aso lộ ra một nụ cười với vẻ mặt đắc ý.
Danh sách chương