Đêm nay là đêm Giao thừa, thế nhưng Vĩnh Thọ cung vẫn đang nghiêm cấm ra vào. Tang Chi đứng nhìn từ xa, nhìn thấy hai thủ vệ canh giữ ở đó, lòng nàng trầm xuống. Thủ vệ đã nói, không có lệnh của Hoàng hậu, dù là ai cũng không thể vào.
Nói cách khác, Tĩnh phi chính là đang bị giam lỏng.
Chắc chắn Hoàng hậu đã rõ sự tình của Cẩm Tú. Hai mắt Tang Chi tối sầm, xem ra, Tố Lặc thực sự có ý lừa gạt Tĩnh phi. Dù là nàng hiểu được còn có ẩn tình khác, cũng tự mình có thể tìm được một ngàn lời giải thích cho hành động của Tố Lặc, nhưng đáy lòng không khỏi lạnh đi mấy phần.
Tâm tư nàng chìm chìm nổi nổi, tâm ý của nàng đối với Tố Lặc cũng tụ tụ tán tán.
Đêm giao thừa sẽ có cung yến, theo lý mà nói thì Tĩnh phi cũng phải tham dự. Đêm nay Hoàng đế sẽ dắt tay Hoàng hậu cùng đón giao thừa, sau đó sẽ tới ngụ lại ở Khôn Ninh cung. Nghĩ tới đây, Tang Chi có chút khó thở. Ánh sáng nơi đáy mắt nàng tắt ngấm, âm thầm đưa ra quyết định.
Mà trong lòng nàng còn một vướng mắc khác, là về chuyện của Cẩm Tú và Tĩnh phi. Di nguyện cuối cùng của Cẩm Tú bây giờ lại đang nằm trong tay nàng, chỉ là một câu nói mà thôi. Tang Chi không dám suy nghĩ vì sao di ngôn của Cẩm Tú lại là bốn chữ kia, cũng không muốn suy đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở Vĩnh Thọ cung này. Lúc này nàng chẳng qua là đang đứng đây, nhìn về phía Vĩnh Thọ cung, cảm nhận sự trầm lặng lạnh lẽo, nghĩ đến người bên trong sống nhưng như thể đã bị chôn sống. Nàng không vào được, thế nên đứng đó một hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể rời khỏi.
Sắp giữa trưa, Vương Thường Nguyệt đã trở lại rồi. Sau một hồi trầm mặc, Tang Chi thở dài, "Đệ tử... nguyệt ý một lòng ngộ đạo, theo Quốc sư xuất gia." Nàng quỳ xuống.
Vương Thường Nguyệt nhìn nàng, ánh mắt chứa vẻ kinh ngạc, "Con đã thông suốt rồi?"
"Phải... đã thông suốt rồi." Tang Chi dập đầu thật sâu.
"Nếu vậy, đêm nay ta rời khỏi nơi này thôi!" Vương Thường Nguyệt nói, "Còn có chuyện gì muốn làm hay không?"
Tang Chi suy nghĩ một lát, nói, "Không biết Quốc sư có mang theo ngân phiếu bên người hay không?"
Một yêu cầu kỳ quái như vậy, thế nhưng Vương Thường Nguyêt cũng không hỏi nguyên do. Cho người đứng bên một ánh mắt, hắn liền lấy ra một tập ngân phiếu. Tang Chi nói lời cảm tạ, lại nghe Vương Thường Nguyệt nói, "Nếu đã quyết rời khỏi, những thứ này cũng không còn liên quan tới con nữa."
"Vãn bối vẫn còn một chuyện chưa hoàn thành."
"Dù sao cũng là chuyện đã qua, chi bằng buông bỏ hết đi thôi."
Tay Tang Chi khẽ run, dập đầu, "Thân còn mang di nguyện của người mà không hoàn thành, chỉ sợ rằng cả đời sau này tâm sẽ không thể an."
Vương Thường Nguyêt buông một tiếng thở dài, cuối cùng cũng là thuận theo nàng.
Tang Chi dựa vào trí nhớ mình, viết một chữ lớn trên ngân phiếu, suy nghĩ một hồi lại viết thêm ba chữ 'Không phụ người' ở góc. Giao thừa đêm nay hẳn là sẽ có người của Khôn Ninh cung tới Vĩnh Thọ cung. Tang Chi tính toán sẽ đợi tới lúc người tới, tìm cách tiếp cận, trà trộn để ngân phiếu vào bên trong. Chuyện nàng có thể làm không nhiều, nhưng nhất định sẽ tìm mọi cách để thành toàn cho nguyện vọng của người đã khuất.
Dẫn Tang Chi rời khỏi nơi này chẳng phải là việc gì lớn, Vương Thường Nguyệt không cần chuẩn bị, cứ lựa lúc nói với Hoàng đế một tiếng là được. Bây giờ lão đạo trưởng đang ở Càn Thanh cung với Hoàng đế, một lát nữa sẽ cùng Hoàng đế với Từ Ninh cung, trước cung yến sẽ bắt đầu xuất phát trở lại Bạch Vân Quán.
Tang Chi ở lại Khâm An điện, chờ đợi, chỉ cảm thấy thời gian trôi chậm đến dị thường. Từng giây từng phút như thể bị kéo dài ra đến vô tận, không có hồi kết. Càng chờ đợi, nàng càng lo lắng. Rõ ràng là đã sắp đến lúc được giải thoát, mà càng lúc nàng càng bất an. Nhìn qua cửa sổ, không khỏi nhìn về hướng Khôn Ninh cung. Hồi lâu sau mới buông một tiếng thở dài – nàng đã biết gì sao nàng bất an.
Nàng hận tòa thành này, mặc dù trong tòa thành này có cả Tố Lặc.
Nghĩ tới việc mình sắp bỏ Tố Lặc, để nàng một mình chống chọi trong tòa thành tĩnh mịch mà đáng sợ này, Tang Chi như mất hồn. Ở lại, thật khó, rời khỏi, cũng khó. Nàng không thể để cơ hội này vụt mất được, cảm giác như vụt mất rồi mình sẽ hối hận cả đời. Nhưng bây giờ lại thấy, nếu hôm nay rời khỏi, cả đời nàng cũng sẽ chẳng lúc nào có thể an yên.
Tang Chi ngồi ngay ngắn, bất động, nhưng trong lòng đại loạn. Tang Chi cảm thấy nàng nên để lại cho Tố Lặc điều gì đó, một thứ có thể ở bên nàng cả đời, không thể cứ đi như vậy được. Càng nghĩ càng lo lắng, bỗng nhiên có suy nghĩ lóe lên – Huyền Diệp! Ngày ngày qua đi quá nhiều biến động, nàng sớm đã không nghĩ gì tới chuyện sau này. Dù sao các Hoàng tử ở quá xa nàng, căn bản nàng không tiếp cận được. Lúc này lại chợt nghĩ tới, Tang Chi kích động, nàng đã sớm có ý định nói Hoàng hậu biết nàng phải kéo đứa trẻ này về bên mình, giữ cho thật chặt. Từ khi quen biết Tố Lặc ít lâu nàng đã muốn nói, cuối cùng lại chẳng có cơ hội thích hợp, cư thế quên đi. Bây giờ không nói thì không còn kịp nữa.
Tang Chi đứng bật dậy. Mắt thấy mặt trời đã ngả về tây, ráng chiều đã sắp buông, có lẽ Quốc sư cũng sắp trở về rồi, mà nàng bây giờ lại vô cùng muốn tới Khôn Ninh cung. Về phần rốt cuộc là nàng muốn đi nói cho Hoàng hậu chuyện của Huyền Diệp hay là muốn đi gặp Tố Lặc, nàng cũng không rõ. Bất quá, bất quá trước mắt đúng chuyện quan trọng nhất đối với nàng chính là... đi gặp Tố Lặc. Hôm qua tới gặp Tố Lặc, thật là tới để nói lời cáo biệt đó sao? Nàng chẳng qua là muốn vì bản thân mình mà tìm một lí do khiến nàng muốn rời khỏi người kia. Hôm nay thật sự quyết định rồi, trong lòng nàng lại đầy quyến luyến không nỡ.
Căn bản là nàng không buông bỏ được.
Tang Chi bước vội đi ra. Vừa bước khỏi cửa phòng đã lại thấy Vương Thường Nguyệt đi vào, bên người có có hai Thái giám của Thập Tứ nha môn đi theo. Tang Chi cứng người, biết rõ đây là người của Thập Tứ nha môn, chuẩn bị tới Khôn Ninh cung thu lại nô tịch của nàng.
"Bái kiến Quốc sư." Tang Chi vội hành lễ.
Vương Thường Nguyệt nhìn nàng một lúc, nói, "Chúng ta đi thôi."
"Đi đâu?"
"Về Bạch Vân Quán."
"Đi bây giờ?" Tang Chi hỏi lại, "Không phải là phải đi hủy nô tịch trước sao?"
Vương Thường Nguyệt thản nhiên nói, "Việc trong nội cung ắt có người của nội cung lo, chúng ta không cần quan tâm." Thực tế là bởi địa vị của Vương Thường Nguyệt, cho nên có thể cứ thế mang Tang Chi đi. Cũng chỉ là vấn đề về thủ tục mà thôi, Thập Tứ nha môn sẽ thu lại nô tịch, sau đó báo lại cho Hoàng đế, Hoàng đế lúc ấy mới hạ chỉ cho người rời khỏi, rồi đạo ý chỉ này mới tới Bạch Vân Quán.
Tang Chi sững sờ, nhận ra quả đúng là chỉ cần Hoàng hậu giao nô tịch ra thôi, từ nay về sau hai người chẳng còn liên quan.
Bốn chữ 'chẳng còn liên quan' vừa hiện lên, Tang Chi đã thấy chua xót. Nàng có chút mộng mị, ngón tay khe khẽ run lên. Bộ dáng chật vật của Tố Lặc hôm qua còn đang ngay trước mắt nàng, nàng không nhịn được mà nghĩ, Tố Lặc chắc chắn sẽ hận nàng rất sâu.
"Đi thôi." Tiếng gọi của Vương Thường Nguyệt không lớn, lại như thể một tiếng chuông đồng vọng vào tới trong lòng Tang Chi. Nàng bất giác lùi lại một bước, lẩm bẩm, "Không..."
Vương Thường Nguyệt im lặng nhìn nàng, Tang Chi bối rối, "Ta... ta còn vài việc chưa làm xong." Thế rồi không đợi Vương Thường Nguyệt trả lời, nàng cắn chặt hàm răng, chạy ra khỏi cửa, bước chân hướng về phía Không Ninh cung.
Quay đầu nhìn bóng lưng của nàng, Vương Thường Nguyệt lắc đầu than nhẹ, rồi liền nói với Thái giám ở bên, "Làm phiền hai vị tới đây một chuyến. Bần đạo cáo từ."
Thái giám ngạc nhiên, "Quốc sư không đợi Tang Chi sao?"
"Nàng không thể đi." Nói xong, Vương Thường Nguyệt chắp tay thi lễ, tự mình rời khỏi. Thực ra, Vương Thường Nguyệt cố ý mời hai Thái giám của Thập Tứ nha môn đi theo mình tới, vốn là để dò xét Tang Chi, cũng bởi biết rõ Tang Chi vẫn còn trầm luân khó buông bỏ, căn bản không hề thành tâm ngộ đạo. Cũng vì lẽ ấy, cũng chưa từng nhắc tới chuyện này trước mặt Hoàng đế và Thái hậu. Vương Thường Nguyệt rõ ràng, Tang Chi người này đã trở thành một với tòa thành này rồi. Việc trên đời, không thể cưỡng cầu. Xuất gia càng là một chuyện không thể ép buộc.
Một người này, tâm nàng loạn vô cùng, kỳ lạ thay, càng đến gần Khôn Ninh cung nàng lại càng cảm thấy an ổn. Cho đến khi tới trước cửa, khóe môi nàng khẽ cong, nụ cười ở đấy mà chỉ thấy có chua chát.
---
Mới chỉ có một đêm trôi qua, Hoàng hậu như thể đã biến thành một con người khác.
Khi ấy nàng ngã xuống, Thái Uyển Vân kinh hãi, hô hoán truyền Thái y. Từ khi tỉnh lại tới nay Hoàng hậu chưa hề nói một lời, đôi mắt vô hồn chỉ lăng lăng nhìn bức màn che. Thẳng cho tới khi sắc trời tảng sáng, tiếng chuông vang vọng khắp chốn nội cung đã mấy hồi, lúc ấy nàng mới động đậy, đôi mắt cả đêm không ngủ nổi tơ máu đỏ ngầu, thế nhưng nhìn vào chỉ thấy một mảnh lặng im trầm mặc. Thái Uyển Vân túc trực bên giường chủ tử cả đêm, không dám chợp mắt.
"Tắm gội, chuẩn bị y phục." Cuối cùng Hoàng hậu cũng lên tiếng, giọng nói ấy không gợn sóng, thế nhưng không hiểu sao khiến Thái Uyển Vân khiếp vía. Vội vàng gọi người lên, rồi tự mình cẩn thận từng ly trang điểm vấn tóc cho chủ tử. Lúc trang điểm, Thái Uyển Vân len lén nhìn, rõ ràng cảm giác thấy dường như chỉ qua có một đêm mà Hoàng hậu đã già đi rất nhiều. Không, không hẳn, nói cho chính xác thì là bộ dáng thiếu nữ khi xưa khó khăn lắm mới lờ mờ nhìn thấy, bây giờ đã tuyệt đối biến mất, không còn lại dù chỉ là một chút.
"Nương nương, cung phi tới thỉnh an." Thái Uyển Vân cúi đầu, Hoàng hậu nghe thế, vẽ lên một vụ cười nhàn nhạt không vị, coi như đáp ứng. Son phấn che đi được vẻ mệt mỏi tiều tụy và sắc mặt tái nhợt của nàng, thế nhưng tơ máu đỏ ngầu trong mắt, không gì có thể che được.
Đêm nay cũng không phải là quá bận rộn, mãi tới khi trời chạng vạng tối mới bắt đầu náo nhiệt.
Đợi cho tới khi cung phi thỉnh an xong xuôi, lúc này Hoàng hậu lại phải thay y phục, đổi thành một bộ Cát phục bào lộng lẫy dành cho cung yến, cổ đeo Triều châu, vô vàn trang sức hoa quý. Cả một thân hoa phục dát vàng khảm bạc, thêu thùa hoa văn, nhưng nặng nề vô cùng, ngay đến việc bước đi cũng đã khó khăn.
Hoàng hậu miễn cưỡng dùng một bữa điểm tâm nhẹ, sau đó lặng người ngồi chờ cho tới khi chạng vạng, bây giờ mới xuất phát tới Từ Ninh cung. Đúng ngay lúc này có cung nữ đi vào, nói nhỏ bên tai Thái Uyển Vân một câu, Thái Uyển Vân nhướn mày, lại hướng về phía Hoàng hậu, không dám không báo, "Nương nương, bên ngoài có... Tang Chi cầu kiến."
Hoàng hậu nâng ánh mắt, một hồi lâu sau mới phản ứng, "Cái gì?" Tay đã bất giác nắm lấy góc khăn, mặt lại không hề đổi sắc, "Truyền."

--- Hết chương 114 ---
Editor lảm nhảm:
Qua một đêm thất tình đến chết đi sống lại thì thiếu nữ EQ thấp không hiểu tình yêu nay đã biến thành nữ nhân EQ cao thành thục nhạy cảm. Cuối cùng cũng tới được ngày này *chấm nước mắt*

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện