Theo quy chế lễ nghi, tất cả các Mệnh phụ Tam phẩm trở lên đều phải tới thỉnh an Hoàng hậu. Lúc này Thái Uyển Vân về tới Khôn Ninh cung, rất kín đáo mà tới bên chủ tử, nhỏ giọng bên tai, "Nương nương, đêm qua Tang Chi say rượu, tới tận bây giờ vẫn chưa tỉnh."
"Say rượu?" Hoàng hậu nhướn mày, dùng ánh mắt nghi ngờ mà nhìn Thái Uyển Vân, khiến người kia chột dạ, vội vàng, "Nương nương, lão nô không dám nói dối nửa câu!"
Hoàng hậu thu lại biểu tình trên gương mặt, "Bổn cung biết rồi, ngươi lui xuống đi." Nàng vẫn luôn nghĩ hai từ 'say rượu' này sẽ không bao giờ phải dùng với Tang Chi. Nàng biết người kia có thể sẽ không cự tuyệt vài ly, nhưng chắc chắn sẽ không để mình uống đến say. Vừa nghĩ thế đã cảm thấy đau lòng, thầm than không biết đêm qua người kia chịu bao nhiêu khổ cực, lại có chút hối hận đã để người ở lại. Tính tình của Tĩnh phi, e rằng Tang Chi không xoay sở được. Lại nghĩ, say đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh, đêm qua chắc chắn đã bị ép uống rất nhiều, có lẽ bây giờ vô cùng khó chịu. Càng nghĩ càng lo lắng, hận không thể lập tức tới Vĩnh Thọ cung đón người về.
Vẫn là Tĩnh phi đáng thương, rõ ràng bị Tang Chi chuốc cho say mèm, kết quả vào trong mắt Hoàng hậu Tang Chi người kia lại nghiễm nhiên trở thành người vô tội bị hại.
Hoàng hậu lo lắng trong lòng lại chẳng thể biểu hiện ra trên mặt. Nàng vẫn cười cười nói nói với các Mệnh phụ, chợt, cố ý khẽ cau mày, "Hôm nay là Mùng một Tết, sao mãi vẫn chưa thấy Vĩnh Thọ cung Tĩnh phi tới đây thỉnh an vậy? Đến tận bây giờ bổn cung thậm chí cũng chưa thấy ai nhắc đến."
Lời này vừa nói ra, cả chính điện đã lặng như tờ. Có câu 'gần Vua như gần cọp', mà gần Hoàng hậu, hiển nhiên cũng không thể không cẩn thận.
Thái Uyển Vân sửng sốt, bất quá là cũng hiểu ý chủ tử, vội tiến lên nói, "Hồi nương nương, hôm nay Tĩnh phi nương nương không được khỏe."
"Mới Mùng một đã không khỏe?" Biểu tình lộ ra tia không vui, trầm ngâm nói, "Đã như vậy, bổn cung sẽ đích thân tới vấn an Tĩnh phi nương nương." Nói xong, ánh mắt chậm rãi lướt qua từng người, mỉm cười, "Không biết có vị phu nhân nào muốn đi cùng bổn cung hay không?"
Vấn an Tĩnh phi? Ai nấy biến sắc, mặt như màu đất. Khi xưa khi Tĩnh phi vẫn còn tại vị, mỗi khi có dịp cần phải tới thỉnh an Hoàng hậu, mỗi người các nàng đều không dễ chịu gì cho cam. Tĩnh phi thẳng thắn quá mức, những lời vòng vo khen ngợi đều bị nàng chặn đứng, nói thẳng vào tim đen, có khi ngay đến cả lúc Hoàng thượng có mặt cũng không thu liễm. Mệnh phụ trong triều, tức cũng là phu nhân của quan lại, hơn phân nửa là xuất thân vinh hiển có liên quan tới Hoàng thất, càng lúc càng không hợp mắt với cách ứng xử của vị Hoàng hậu này, luôn cảm thấy vừa lúng túng vừa khó chịu. Vừa sang năm mới, đương nhiên không có ai muốn tới Vĩnh Thọ cung. Im lặng nhìn nhau, vừa muốn làm Hoàng hậu vừa lòng, vừa không muốn tới vấn an Tĩnh phi.
Không ngờ Hoàng hậu đã cười lên, "Bổn cung hồ đồ rồi, vừa sang năm mới, đâu có lệ đi vấn an cung phi chứ! Khổ nỗi, bổn cung là Trung cung, cũng không thể không quan tâm tới Vĩnh Thọ cung. Được rồi, mong các vị bỏ qua, bổn cung đi một chút sẽ nhanh chóng quay lại."
Mọi người kín đáo thở phào một hơi, "Hoàng hậu nương nương nhân tâm nhân đức, ai nấy đều bội phục." Mấy lời ca tụng tài đức, cuối cùng đứng lên hành lễ, "Cung tiễn Hoàng hậu nương nương."
---
Tang Chi tỉnh trước Tĩnh phi, nhưng vẫn còn bị đau đầu. Vội vàng mặc y phục cho tử tế, ra sân múc nước rửa mặt, ai ngờ chưa kịp động tay chân đã thấy Tứ Hỉ bưng một chậu nước ấm tới, "Tỷ tỷ, người tỉnh rồi!"
Tang Chi liếc nhìn một cái, "Cảm ơn ngươi." Nàng không chịu được hương vị khó chịu của rượu còn tồn lại trong miệng, vội vàng súc miệng, rồi tới rửa mặt. Tứ Hỉ đứng đợi ở bên, vừa lúc đưa cho nàng khăn vải, Tang Chi nhìn thế cũng mỉm cười, "Còn nhỏ như vậy đã thật chu đáo."
Tứ Hỉ nghe người kia khen ngợi mình, trong lòng vui vẻ vô cùng.
Nhưng chẳng đợi cho Tang Chi lau mặt xong đã có tiếng thông truyền của Thái giám vọng vào, "Hoàng hậu nương nương tới!"
Tứ Hỉ hoảng đến suýt đánh đổ chậu gỗ, may mắn có Tang Chi nhanh chóng đỡ lấy nàng, "Đừng sợ, Hoàng hậu nương nương là người rất tốt."
Nhưng Tứ Hỉ vẫn sợ đến mức không dám thở mạnh, quỳ xuống trên đất.
Tang Chi cũng mặc kệ, căn bản cũng là quy tắc trong nội cung. Nàng nhẹ nhàng thả khăn vào trong chậu, đi ra tới gần cửa, rốt cuộc là cũng không quỳ xuống. Tứ Hỉ trộm đưa mắt nhìn, trong lòng càng cảm thấy quái dị, cảm thán Tang Chi tỷ tỷ quá thần kỳ rồi.
Hoàng hậu vừa vào đã nhìn thấy tóc mai Tang Chi còn ướt, ánh mắt lướt qua cả Tứ Hỉ đang quỳ trên đất, chỉ nhàn nhạt nói, "Đứng lên, lui ra ngoài cả đi."
Lời này tự nhiên bao gồm cả Thái Uyển Vân, nghe thế, cũng im lặng mà lui ra ngoài. Tứ Hỉ cũng khom lưng lùi ra, nhưng ánh mắt trước sau vẫn khóa trên người Tang Chi, cảm giác khác thường kia lại càng trở nên mãnh liệt.
Khi tất cả đều đã lui ra hết Hoàng hậu mới khẽ thở phào một hơi, sẵng giọng, "Đêm qua ngươi uống rượu?"
Tang Chi vốn đang định hỏi sao nàng biết, nhưng liền ý thức được Tố Lặc chính là Hoàng hậu đấy, liền sửa lại, "Cũng may ta dậy sớm một chút, sửa soạn xong rồi."
Hoàng hậu tiến gần lại một bước, giữ chặt lấy tay người kia, nhẹ giọng hỏi, "Tĩnh phi làm khó ngươi có phải không?"
"Đâu có. Tĩnh phi nương nương rất dễ nói chuyện đấy."
"Nàng dễ nói chuyện?" Hoàng hậu ngạc nhiên mà dò xét Tang Chi, chốc lát lại nói, "Sao ta lại quên mất ngươi chỉ cần mở miệng cũng có thể khiến người chết sống lại chứ."
Tang Chi cười, "Hoàng hậu nương nương, người đánh giá ta quá cao rồi." Lời vừa nói, bàn tay đã luồn vào, ngón tay vuốt nhẹ lòng bàn tay của người kia.
Hoàng hậu đỏ mặt, muốn tránh rồi lại không tránh, chỉ cắn môi tìm đề tài khác, "Vậy ngươi trấn an được Tĩnh phi rồi?"
Tang Chi than một tiếng, "Coi như là tạm thời đi."
"Thế nào?"
"Loại đau khổ này không thể dựa vào người khác được, những lời ta nói với nàng cũng chỉ như một hạt cát mà thôi." Tang Chi có chút thương cảm, "Đau khổ vẫn sẽ là đau khổ, ta nói những lời kia cũng chỉ là để giúp nàng quên đi những ý nghĩ nhất thời. Đạo lý dù có hay đến đâu cũng chỉ là đạo lý, không ai có thể vừa hiểu ra đã tu thành Phật. Tĩnh phi, không biết bao giờ mới qua được ải này." Nói xong lại thở dài, "Hiểu thì dễ, làm mới khó."
Hoàng hậu tuy rằng có lo lắng cho Tĩnh phi, nhưng lúc này lại càng đau lòng vì Tang Chi. Nàng ôn nhu nói, "Chúng ta cố gắng hết sức là tốt rồi." Lại hỏi, "Đêm qua ngươi nói với Tĩnh phi những đạo lý gì vậy, khi trở về cũng phải nói cho ta nghe."
Tang Chi há không hiểu suy nghĩ của người kia, cười cười, "Đạo lý cũng phải tùy từng người đấy, có ích với Tĩnh phi không chừng lại thành sai trái với Hoàng hậu nương nương người."
"Đạo lý càng sai trái, bổn cung càng muốn nghe."
"Ta cũng không phải là thánh nhân, cứ thế tùy ý mà nói ra được đạo lý." Tang Chi có chút buồn cười, "Cũng chỉ là nói những gì bản thân tự ngộ ra được mà thôi, lời sai trái nào dám nói cho Hoàng hậu nương nương nghe. Còn nếu nàng thật lòng muốn nghe..." Tang Chi tiến tới, kề môi bên tai nàng, hơi thở lướt qua vành tai, "Ta có vài lời dành cho riêng nàng."
Mặt Hoàng hậu nóng lên, lập tức đẩy người kia ra, "Bổn cung phải về rồi."
"Vẫn chưa xong?"
"Sau tiệc tối mới xong." Hoàng hậu sửa sang lại thần sắc, mới hỏi, "Ngươi có về Khôn Ninh cung không?"
"Không bằng ta ở đây giúp Tĩnh phi vài việc nữa, sau tiệc tối sẽ trở về. Thế nào?"
"Vậy cũng tốt." Hoàng hậu đáp, "Dù sao cũng là tiệc mừng năm mới." Nàng nhìn Tang Chi lần nữa, "Ta đi đây."
Đang giữa trưa, thanh thiên bạch nhật lúc đầu năm thế này, Tang Chi không dám vượt khuôn phép, có điều nhìn bóng lưng kia lại không nỡ. Ánh mắt của nàng như đã cố định trên người Hoàng hậu.
Còn chưa tới cửa, Hoàng hậu bỗng dừng lại, quay lại nhìn người kia, cho người ấy một nụ cười.
Tang Chi động lòng, tiến tới bắt lấy tay Hoàng hậu, đưa tới bên môi, "Tối nay ta chờ nàng trở về."
"Tốt." Hoàng hậu đưa tay lau đi giọt nước bên tóc mai của Tang Chi, sau đó không nói gì nữa, cũng không quay đầu nhìn lại, dùng một bộ dáng đoan trang mà đi thẳng ra cửa.
Tang Chi nhìn theo, tay vô thức chạm tới nơi ngón tay người kia vừa lướt qua, khóe miệng không kìm được nụ cười. Có điều, trong lòng nàng cũng đã rõ ràng, hiện tại mình đã không còn có thể ở Khôn Ninh cung được nữa.
Ánh mắt nụ cười, giơ tay nhấc chân, không giấu giếm được tình ý.
Mà tình thế trước mắt, không thể không che giấu. Không thể ẩn nấp, chỉ còn có thể tránh đi. Hành động theo cảm tính chính là hủy hoại cả hai người.
Đáy lòng Tang Chi vừa ngọt vừa khổ, lại cảm thấy loại mật đắng chát này khiến người ta cam tâm tình nguyện.
"Tố Lặc... Tố Lặc." Nàng thì thầm, lại nghĩ, nên chuẩn bị cho tốt thì hơn.
--- Hết chương 110 ---

Editor lảm nhảm:
Chuyện chị Hoàng hậu lí do lí trấu trốn đi tìm Hoàng thượng của chị để phát cẩu lương. (Chị bảo ủa mùng 1 Tết Đổng Ngạc phi được ở với Hoàng thượng của bả thì cớ gì bổn cung không được đi tìm Hoàng thượng của bổn cung?!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện