Ở thời điểm này lại trở về Thừa Càn cung, đương nhiên không thể tránh khỏi việc có chút lúng túng.

Nhưng mà, mọi sự trên đời đều cần có quá trình, muốn da mặt dày lên cũng cần phải có quá trình. Ví dụ như Tang Chi hiện giờ.

Mùng hai, trời vừa sáng.

Không còn như ngày trước, Khôn Ninh cung hiện tại đã có vị thế riêng, tần phi Đông – Tây lục cung cũng càng lúc càng ân cần lấy lòng. Cũng không ngờ tới hôm nay ngay cả Đổng Ngạc phi cũng đã tới.

Hoàng hậu vừa thấy Đổng Ngạc phi tới đã tự mình nhanh bước ra đón, quan tâm ân cần thưởng ngồi ngay, mặc cho Đổng Ngạc phi giữ lễ nói không dám.

Hoàng hậu vội nói, "Tỷ tỷ thật là! Sức khỏe của tỷ tỷ vẫn chưa tốt, bổn cung thân là Hoàng hậu cũng lo lắng không thôi, mà thời gian gần đây bộn bề nhiều chuyện cho nên cũng không thể tự mình tới thăm. Hôm nay còn phiền tới tỷ tỷ vừa sáng sớm đã đến thỉnh an, bổn cung nhìn mà đau lòng." Nàng nói, "Tuy rằng quy tắc không thể bỏ qua, thế nhưng tình cảm vẫn là trên hết. Khi xưa tỷ tỷ quan tâm đến bổn cung, mọi chuyện bổn cung đều ghi nhớ trong lòng."

Nàng nói ra lời này cũng đến bảy phần là ý tốt, thế nhưng rơi vào tai đám tần phi lại thành một mũi kim chọc tới Đổng Ngạc phi. Trong mắt bọn họ, Hoàng hậu đang cầm quyền, dùng tư thái này mà nói chuyện thực khiến cho ai nấy đều không khỏi bất ngờ. Nhưng thực lòng, quả đúng là Hoàng hậu có ý tốt với Đổng Ngạc phi đấy, cũng bởi tuy nàng không yêu quý người này, thế nhưng cũng không phải là quá mức chán ghét nghi kị. Mâu thuẫn duy nhất giữa hai người các nàng là sủng ái của Hoàng đế, nhưng Hoàng hậu từ xưa đã không quan tâm, vậy thì bây giờ càng không. Có điều bây giờ nàng cần phải thu mình vào vỏ ốc, đây đều là những chuyện nàng phải làm.

Đổng Ngạc phi thấy Hoàng hậu như vậy, tâm tư lại có chút phức tạp. Xưa nay Đổng Ngạc phi nhạy bén, trước cảnh này, một mặt tin rằng Hoàng hậu cư xử thân cận với mình là xuất phát từ chân tâm lương thiện, nhưng một mặt cũng không thể không nghi ngờ cảnh giác. Lại nghĩ, rốt cuộc mình quan tâm đến Hoàng hậu là quan tâm thế nào? Thừa Càn cung vì có thịnh sủng của Hoàng đế mà xưa nay lấn át chính cung, dù rằng bản thân mình đôi khi cũng thở dài thay cho tiểu Hoàng hậu, thế nhưng chưa bao giờ lưu tình. Quan tâm là quan tâm thế nào? Hay quan tâm này ý rằng Hoàng thượng năm lần bảy lượt vì Thừa Càn cung là gây khó dễ cho Khôn Ninh cung? Đổng Ngạc phi bất giác run lên trong lòng. Nhớ lại những chuyện đã qua, lại nhìn đến tình cảnh trước mắt, tâm tư nàng càng nguội lạnh. Giằng co tranh đoạt, đến cuối cùng đã đoạt được thứ gì rồi? Tâm tư đầy thương tổn, hai bàn tay trắng. Không có Hoàng tử, huynh trưởng không còn, thân thể vốn đã bạc nhược nay càng cảm thấy lẻ loi cô độc, dường như chỉ còn có một người duy nhất để dựa vào – phu quân của nàng. Nhưng đáng tiếc phu quân của nàng, nàng hiểu rõ, là một người không thể dựa vào được. Bởi vì hắn là Hoàng đế. Sự bi thương trong lòng Đổng Ngạc phi không ai có thể hiểu được, tâm tư nàng xuống vực, thế nhưng trên mặt vẫn không thể biểu lộ quá nhiều, rốt cuộc cũng là cảm tạ Hoàng hậu mà thôi.

Tang Chi đứng sau bức bình phong nhìn ra, thấy bộ dáng không còn một chút sức sống của Đổng Ngạc phi, đáy lòng nàng cũng hỗn loạn. Hoàng hậu vừa đỡ Đổng Ngạc phi ngồi xuống, Tang Chi đã theo đúng kế hoạch mà bước ra châm trà. Đổng Ngạc phi ngước mắt nhìn nàng, sóng mắt dao động, thế nhưng cũng chưa từng nói một lời.

Ngay chính lúc này Hoàng hậu ngồi xuống chủ vị, lên tiếng, "Tang Chi người này vốn người của Thừa Càn cung, khi xưa nơi này của bổn cung chưa có nhiều người nhạy bén nhanh nhẹn mới phải dùng tới người của Thừa Càn cung. Hôm nay sức khỏe của Hoàng quý phi tỷ tỷ suy nhược như vậy, bổn cung lại bận rộn không thể thường xuyên tới thăm nom, vậy chi bằng cho người này về Thừa Càn cung đi thôi, tỷ tỷ chớ có chối từ."

Lần trước Thừa Càn cung theo ý tứ của Từ Ninh cung, tới chủ động mở miệng hỏi người, Hoàng hậu nhất quyết không cho người đi, tới hôm nay lại chủ động mở miệng. Đổng Ngạc phi không cần suy nghĩ cũng biết bên trong còn có ẩn tình khác. Huống chi chuyện này cũng là có Tô Ma Lạt Cô chỉ điểm, Đổng Ngạc phi cũng không thể lại đắc tội Thái hậu thêm lần nữa. Cho nên, nàng kín đáo thở dài, đứng lên tạ ơn Hoàng hậu, Tang Chi đứng ở bên cũng không thấy gì không ổn.

Tang Chi nàng cũng không ý thức được da mặt nàng càng ngày càng dày rồi.

---

Ngàn vạn suy đoán về chuyện này, cũng chỉ có hai người biết được chân tướng.

Tang Chi hỏi Hoàng hậu, "Bây giờ ta lại về Thừa Càn cung, cũng không biết người khác nhìn vào sẽ thấy thế nào."

"Còn có thể thấy thế nào, đơn giản là thấy ta đang hất đổ hết thể diện của Thừa Càn cung mà thôi." Hoàng hậu nằm trên giường, gối đầu lên chân Tang Chi, bàn tay lại vuốt ve chơi đùa với ngón tay người kia, "Không chừng bọn họ đã nói qua nói lại đến nát lưỡi rồi. Nội cung vốn là một nơi thị phi."

Tang Chi lại nghĩ, hiện tại Hoàng hậu muốn án binh bất động, bây giờ vào mắt người ngoài lại thành một hành động khiến Thừa Càn cung khó xử, không phải là chọc đến Hoàng đế rồi sao?

Tang Chi lo lắng, "Nàng nói xem, liệu Hoàng thượng có tới tìm nàng gây chuyện hay không?"

Hoàng hậu dừng động tác một lát, lại nhích người tới gần, tiến vào trong ngực Tang Chi, "Có lẽ sẽ không. Hoàng thượng không quan tâm tới chuyện thị phi hậu cung, cũng chẳng thèm ngó tới, trong lòng hắn còn có thiên hạ. Còn nữa, ta để ngươi về cũng là chuyện hợp tình hợp lý, chỉ có đám nữ nhân kia mới đoán ra đoán vào." Lại ôm lấy eo Tang Chi, "Ta cũng đâu có muốn để ngươi đi chứ."

Tang Chi mềm lòng, "Ta tranh thủ theo Hoàng quý phi tới thỉnh an mỗi ngày là được rồi."

Giọng Hoàng hậu rầu rĩ, "Ngược đời, Thừa Càn cung có đặc quyền, có thể không đến sẽ không đến, mà có đến cũng không tới phiên ngươi gặp ta."

"Đều ở trong nội cung sao có thể không gặp được chứ?" Tang Chi thực ra cũng không dễ chịu, thế nhưng vẫn phải nói lời trấn an. Nàng tự hiểu Hoàng hậu nhìn rõ đạo lý được mất, thế nhưng chính là không chịu bỏ tính tình tùy hứng giận dỗi. Lúc này nàng cũng chỉ có thể cố gắng làm người kia yên lòng mà thôi.

Hồi lâu, Hoàng hậu thở dài một tiếng, ôm chặt lấy eo Tang Chi, nói, "Không cho phép ngươi thích Thừa Càn cung."

"Không thích."

"Không cho phép ngươi đối tốt với Đổng Ngạc thị."

"Không đối tốt với nàng."

"Ta muốn ngươi lúc nào cũng phải nhớ ta."

"Bây giờ đã nhớ rồi."

Chọc cho Hoàng hậu bật cười, rồi lại thở dài, "Ta cũng vậy. Ngươi còn chưa đi..."

Tang Chi cúi đầu hôn nàng, lời thừa thãi cũng không cần nói nữa. Vừa xác định được tình cảm đã phải xa nhau là chuyện tàn khốc cỡ nào. Nhưng hai người cũng không còn sự lựa chọn nào khác, nghĩ cho tương lai cần phải dùng đến lí trí.

---

Một đường đi theo Hoàng quý phi, mỗi bước đi của Tang Chi đều nặng nề. Người trong lòng của nàng, nàng không thể tới gần, mà còn phải rời xa, sao có thể không phẫn uất. Nàng cũng không thể quay đầu nhìn lại, dù một lần cũng không.

Sau khi người đã rời khỏi, Hoàng hậu ngồi xuống trên chủ vị, trơ mắt nhìn Tang Chi ra khỏi Khôn Ninh cung, cảm thấy lòng mình như đang bị ai dùng dao cứa. Nàng không nguyện, nàng cũng không muốn, nhưng nàng cũng không thể nói một câu giữ người ở lại.

Khúc chung nhân tán, Khôn Ninh cung lại yên tĩnh trở lại. Đôi mắt Hoàng hậu đỏ ửng, cúi đầu, lại không nói ra nổi một lời. Thái Uyển Vân từ xa nhìn lại, không nhìn ra được một điểm manh mối, cho rằng chủ tử mệt mỏi cho nên mới cúi đầu uống trà. Trong lòng Thái Uyển Vân đang nghĩ, mới đầu năm Tang Chi đã rời khỏi, đây là một chuyện tốt, tảng đá đè nặng trong lòng cũng đã biến mất.

Hoàng hậu yên lặng uống trà, đè nén tâm tình. Một hồi sau mới nhẹ giọng gọi một tiếng, "Thái ma ma."

Thái Uyển Vân lập tức tiến tới, "Nương nương, có lão nô."

Lại không nghe thấy Hoàng hậu nói tiếp, chỉ thấy chủ tử đang nhấc nắp chén trà lên, mặt không đổi sắc, lại hỏi, "Ngươi ở Khôn Ninh cung đã bao lâu rồi?"

Thái Uyển Vân không rõ ý tứ lắm, "Hồi nương nương, từ khi người nhập cung lão nô đã theo người, hôm nay tính ra, cũng đã năm năm rồi."

"Năm năm." Hoàng hậu chậm rãi ngẩng đầu, "Năm năm nay, ngươi tận tụy trung thành, bổn cung thấy được."

Thái Uyển Vân vui mừng trong lòng, vội vàng, "Đây là bổn phận của lão nô."

Hoàng hậu cho cung nữ dâng lên một túi bạc, "Sang năm mới rồi, Thái ma ma chia cho mọi người đi."

Còn về phần chia thế nào, đây là tùy vào Thái Uyển Vân. Đương nhiên là vui mừng, đúng lúc ấy lại nghe thấy giọng nói ôn hòa của Hoàng hậu lần nữa vang lên, "Làm nô tài của Khôn Ninh cung, tận chức tận trách giữ đúng bổn phận, tự nhiên sẽ có thưởng. Còn nếu không..."

Lời Hoàng hậu chưa dứt, Thái Uyển Vân đã cứng ngắc lại, cuống quit quỳ xuống bày tỏ lòng trung. Hoàng hậu yên lặng lắng nghe, đến một tia cảm xúc cũng chẳng hiện lên mặt. Nghe đến mệt mỏi cũng cho người lui xuống hết, một mình buồn chán ngồi đó, ánh mắt hướng về phía Thừa Càn cung.

Bây giờ Tang Chi đã tới Thừa Càn cung rồi chứ?

--- Hết chương 113 ---

Editor lảm nhảm:

Mỗi ngày một bát cẩu lương, tui ăn mà tui mợt luôn á...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện