Thừa Càn cung chẳng còn náo nhiệt như xưa. Từ khi bệnh tình của Đổng Ngạc phi trở nặng, lại cùng lúc quyền lực trong tay Khôn Ninh cung tăng lên, người tới Thừa Càn cung càng lúc càng vãn bớt, ngay cả nhưng người xưa nay thường tới rào đón nịnh bợ bây giờ cũng không còn thấy đâu nữa.
Bất quá, có một ngoại lệ. Chung Túy cung Trinh phi gần như ngày nào cũng tới đều đặn, có ngày còn tới hai ba lần, sáng trưa chiều mỗi buổi đều tới. Nhưng rồi mỗi lần tới lại đều bị Đổng Ngạc phi từ chối không tiếp, chuyện này cũng đã thành giai thoại ở Thừa Càn cung. Tang Chi không đứng trước cửa chính, thành ra đến Thừa Càn cung đã hơn nửa tháng cũng chưa từng gặp Trinh phi, những điều này đều là do nghe được từ đám cung nữ.
Sáng ngày hôm đó quả nhiên Trinh phi lại tới, cung nữ lên báo, Đổng Ngạc phi cũng vẫn không tiếp như thường lệ. Nhưng rồi chưa tới giờ cơm trưa cung nữ lại quay lại, Đổng Ngạc phi nói hai chữ, mặt không đổi sắc, "Không tiếp."
Điều này không khỏi khiến Tang Chi âm thầm cảm thấy kỳ quái. Nàng nghĩ, thái độ của Đổng Ngạc phi đối với Trinh phi thật lạ lùng. Ở cả hậu cung này, người có khả năng đứng trên cùng một chiến tuyến với Đổng Ngạc phi, tất nhiên chỉ có một người là Trinh phi mà thôi. Nhìn thái độ của Trinh phi liền biết, hảo ý rõ ràng như thế, vậy mà tâm tư của Đổng Ngạc phi lại khiến người ta không thể nhìn thấu. Tang Chi không khỏi nghĩ tới phản ứng mập mờ của Trinh phi ngày ấy, lại tự hỏi, liệu Đổng Ngạc phi có biết rõ tâm tư của Trinh phi hay không? Nghĩ một lát lại cảm thấy không có khả năng. Chỉ với bộ dáng lễ nghĩa nhu thuận kia của Trinh phi, kể cả Đổng Ngạc phi có một trái tim nhạy cảm vô cùng cũng không thể nào suy đoán được ra tới hướng kia. Căn bản nàng liên hệ tới ngay đến Hoàng hậu khi ấy từ đầu cho đến cuối cũng đều không dám nghĩ tới hướng đó, nói chi tới nữ nhân nhận thịnh sủng của Hoàng đế như Đổng Ngạc phi.
Dù sao thì cũng là chuyện của Đổng Ngạc phi, Tang Chi không muốn nghĩ nhiều. Chuyện khiến Tang Chi phải bận tâm suy nghĩ hiện tại chỉ có hai chuyện, thứ nhất là cách nào đó để nàng có thể gặp người trong lòng của nàng, thứ hai là nàng muốn đi Trữ Tú cung, thăm dò chút thông tin. Hai chuyện này, vẫn là chuyện thứ hai quan trọng hơn, có điều nàng vẫn chưa tìm ra cơ hội tốt để đi Trữ Tú cung.
Ở Thừa Càn cung này Tang Chi cũng không có việc gì, ai đã có việc người nấy, có thêm nàng cũng chẳng ai sai khiến. Tang Chi nhàn rỗi, thi thoảng thừa cơ dò hỏi tin tức từ đám cung nữ ở đây. Nay vị thế của nàng trong mắt đám nô tài đã khác, mấy bận chìm nổi lên xuống vẫn chưa ngã, người khác nhìn vào tự khắc sinh vài phần kính nể, cũng không còn cho rằng đơn giản vì hai chữ 'may mắn' nữa. Đương nhiên, phải có may mắn, nhưng may mắn sẽ không bao giờ chỉ dành cho một người. Đám cung nữ đều cho rằng nàng là một người tâm tư sâu hiểm. Nhưng thân ở nơi này, ai mà không mang lòng dạ đây? Bây giờ nàng vẫn đối xử với mọi người như cũ, ai nấy đều như nhau, bọn họ cũng có vài phần xởi lởi kết thân. Mà nàng tin rằng lòng người phải dùng thời gian để kiểm chứng mới được.
Chẳng bao lâu đã sắp tới lúc đêm buông. Một ngày qua đi, nàng thăm dò được vài điều mình cần, cũng không rảnh suy nghĩ tới Hoàng hậu. Lúc này để ý mới lại chợt phiền muộn – Đã thêm một ngày nàng chưa gặp Tố Lặc rồi. Nàng tính khó bản thân, bây giờ ở đây nhìn cũng chỉ thấy tầng tầng lớp lớp tường đỏ ngói vàng. Nàng dựa lưng vào tường, ngẩng đầu nhìn phi diêm đằng ấy, không biết đã qua bao lâu, cho tới khi ngoài kia truyền vào một thanh âm quen thuộc, "Hoàng quý phi tỷ tỷ đã ngủ rồi?"
Thái giám thủ vệ nhìn nhau, "Nô tài thỉnh an Trinh phi nương nương."
Là Trinh phi.
Một ngày, ba lượt. Tang Chi nhíu mày, đứng đó nhìn ra.
"Bổn cung tới thăm tỷ tỷ." Ngữ điệu không có gì gấp, xem ra đang rất bình tĩnh nói chuyện.
Một người ngập ngừng, rốt cuộc khuyên nhủ, "Nương nương, người cần gì phải vậy chứ..."
"Vào báo." Nói một câu ngắn gọn, Thái giám cũng không dám nhiều lời, vội vàng vào báo với cung nữ bên trong.
Tang Chi đứng yên không nhúc nhích, thấy cung nữ kia rất nhanh sau đó đã đi ra, kính cẩn, "Hồi Trinh phi nương nương, Hoàng quý phi nương nương nói đã nghỉ ngơi rồi, cũng mời Trinh phi nương nương hồi cung nghỉ ngơi cho sớm."
Tang Chi không nhìn thấy được biểu tình của Trinh phi, nhưng cảm thấy được dường như nàng đã trầm mặc một hồi thật lâu, cuối cùng mới nói, "Ngày mai bổn cung lại tới."
Người đã rời khỏi rồi, lúc này nàng lại nghe thấy tiếng cung nữ và thái giám thấp giọng nói với nhau, "Ngày nào cũng tới, nương nương chúng ta chẳng gặp lấy một lần, vậy mà vẫn tới đều đặn. Cũng may mắn..."
"Kỳ quái, Trinh phi đối với nương nương tốt như vậy, khẳng định là thật lòng, vì sao nương nương lại có thể không yêu quý được cơ chứ?"
"Đúng vậy, ta nhớ lần trước nương nương bệnh nặng, vẫn là Trinh phi cực nhọc mấy ngày, còn thức đêm chăm sóc, đến chính mình cũng quên nghỉ ngơi."
"Ngươi nhắc mới nhớ, không phải cũng là từ chính lần đó mà nương nương nhất định không gặp Trinh phi nữa đấy sao? Trước kia tốt xấu gì mỗi ngày cũng sẽ gặp một lần."
"Ta thấy a, tám phần có lẽ là do Trinh phi đã có tính toán rồi, lần ấy nương nương bệnh nặng, cũng là vì nàng mấy ngày liền túc trực ở Thừa Càn cung chăm sóc, cho nên sau đó Hoàng thượng mới sủng hạnh Chung Túy cung mấy ngày đó sao?"
"Xem ra cũng có thể là như vậy... Nhưng dù sao Trinh phi cũng không phải người ngoài, vẫn cứ là tộc muội của nương nương chúng ta đấy."
"Ngươi sao có thể nói như thế, trong cung này làm gì còn cái gọi là tỷ muội tình thâm. Ngươi xem, ngoài Đổng Ngạc thị thì chính là Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị, ai có thể tranh chắc chắn sẽ tranh."
"Ngươi nói nhỏ một chút."
Rồi bắt đầu nói sang chuyện khác. Tang Chi nheo mắt, vô thanh vô sắc rời khỏi nơi đó.
Gian phòng nghỉ ngơi của Tang Chi ở cùng một nơi với Lục Oanh, ở phía ngoài là gian phòng của Lan Tú. Lại nói, bản thân Tang Chi cũng cảm thấy không hiểu vì sao Lan Tú cô cô này dường như lên tới được như hôm nay đã là tận đường, không thể lên cao hơn được nữa. Nàng biết Lan Tú, biết Lan Tú cùng Thái Uyển Vân là Lý Ứng Vinh cùng ra khỏi Tân GIả khố trong một năm, cũng giống như Lục Oanh và nàng bây giờ vậy.
Năm đó, Thái Uyển Vân xuất thân tú nữ, được Thái hậu trực tiếp chọn tới Khôn Ninh cung, có thể coi là khởi điểm tốt nhất trong ba người. Lý Ứng Vinh lại trở thành Chưởng sự Tân Giả khố, sau còn cả Trữ Tú cung. Nói về phần địa vị, ban đầu Thái Uyển Vân cũng chỉ là một cung nữ nội điện mà thôi, nhưng rất nhanh sau đó, nhờ vào cái tài nhìn sắc mặt mà nói chuyện, hành xử lại thỏa đáng, lại thêm xuất thân Bát Kỳ, liền rất nhanh mà một đường lên tới vị trí Chưởng sự. Mà Lý Ứng Vinh ngay từ đầu đã được định sẵn vị trí Chưởng sự, nhưng rồi cũng không có gì thăng tiến. Một phần cũng là do xuất thân thấp kém, nhưng rồi về chuyện xuất thân, chẳng ai có khả năng thay đổi được. Không lâu sau đó khi Đổng Ngạc phi tiến cung, Khôn Ninh cung thất sủng, Lý Ứng Vinh mới cảm thấy dễ chịu đôi chút. Quay sang nịnh bợ Thừa Càn cung, Đổng Ngạc phi cũng không phụ, Triệu chưởng sự của Thừa Càn cung khi xưa cũng là do Lý Ứng Vinh đưa lên, hôm nay Triệu chưởng sự có chút tuổi tác rồi, tới Lục Oanh cũng vậy.
Diều này khiến cho Tang Chi càng khó hiểu. Nếu như ba người này là ba người ưu tú nhất năm đó, vậy lí do từ đâu khiến cho Lý Ứng Vinh và Thái Uyển Vân đối nghịch, trong khi đó Lan Tú lại như thể không tồn tại như thế? Mà rõ ràng nàng đã nghe được rằng năm xưa trong ba người này Lan Tú là người Thái hậu vừa lòng nhất. Khi ấy vốn rằng Lan Tú đã được giữ lại ở Từ Ninh cung, theo Tô Ma Lạt Cô học hỏi, nhưng rồi về sau không biết vì lí do gì lại bị Thái hậu đột ngột ném xuống Thừa Càn cung, làm một cô cô dạy quy tắc.
Chỉ e còn có ẩn tình.
Nói đến Thái Uyển Vân, Tang Chi nàng hiểu rõ người này chán ghét nàng mọi mặt, nàng cũng có thể nhìn ra tâm tư của người này. Đáng tiếc, bản thân nàng cũng không hề có ý muốn tranh giành địa vị ở Khôn Ninh cung, chỉ là Thái Uyển Vân này khăng khăng một núi không thể có hai hổ. Quyền lực trong tay Thái Uyển Vân là của Hoàng hậu cho, chỉ cần Tang Chi có lời với Hoàng hậu – Nhưng nàng lại nghĩ, nói với Tố Lặc làm gì chứ, huống hồ Khôn Ninh cung lúc này cũng đang cần Thái Uyển Vân.
Bây giờ, người nàng cần quan tâm tới là Lý Ứng Vinh. May mắn, khi đó ở Tân Giả khố nàng và Lý Ứng Vinh miễn cưỡng cũng có thể coi là có mấy phần giao tình. Tang Chi nghĩ thầm, vừa vặn bây giờ mình lại đang ở Thừa Càn cung, ước chừng hành sự sẽ thuận lợi hơn. Tang Chi nheo mắt, tự nhủ bước đi tiếp theo của mình, chính là triệt đường đi của Lục Oanh rồi. Hơn nửa tháng nay nàng không ngừng bày tỏ thiện ý của mình cũng là có ý đồ riêng, thế nhưng Lục Oanh đối với nàng cực kỳ lạnh nhạt, Tang Chi căn bản không có cách nào. Nhưng nàng cũng không thể chờ đợi thêm nữa, Lục Oanh không được, vậy thì phải tới Lý Ứng Vinh rồi.
Toan toan tính tính, từng bước từng bước không thể có thương cảm.
Chẳng qua là nàng không nghĩ tới người nàng sẽ tổn hại tới lại chính là người khi xưa gần gũi thân thiết với mình nhất. Tang Chi trằn trọc bất an. Nàng lại nghĩ, nếu như Đổng Ngạc phi qua đời, địa vị của Lục Oanh bây giờ khó tránh khỏi liên lụy. Nàng kéo Lục Oanh khỏi ghế Chưởng sự của Thừa Càn cung, coi như là cũng giúp tránh một kiếp nạn này đi?
Tang Chi nhắm mắt lại. Nàng đã hiểu đòn cân lương tâm ở nơi này nặng nề đến cỡ nào. Nhưng trên đời này cũng không có bữa ăn nào miễn phí. Ở nơi này, mỗi một con người, mỗi một bước đi, đều nắm trong tay tính mạng của những người khác. Dưới nền móng của tòa thành này chính là oan hồn, chính là xương trắng của vô số người.
Nàng hiểu, cái gì gọi là 'nơi thâm cung không có người đơn thuần lương thiện'.
—- Hết chương 115 —-
Editor lảm nhảm: Báo trước là mấy chương tiếp theo rất nặng nề, chuẩn bị tâm lý dần là vừa 🙏🙏