Bị người mình quan tâm hiểu lầm, khó tránh khỏi phản ứng đầu tiên là muốn giải thích.

Nhưng với tình hình trước mắt, căn bản là Tang Chi không có cơ hội.
Nàng vòng qua đứng phía sau Hoàng hậu, đầu ngón tay quẹt qua chút dược, cẩn cẩn dực dực hạ xuống vết thương.

Trước sau đều không hề có nửa phần vượt khuôn phép, Tang Chi gắng sức đè ép tâm tình.
Đổng Ngạc phi an vị ngồi đối diện Phượng vị, cũng không hề nói thêm lời nào.

Tang Chi biết rõ, Đổng Ngạc phi hẳn là đang chăm chú quan sát nàng đấy, và còn đang theo dõi phản ứng của Hoàng hậu.

Tang Chi vốn luôn cảm thấy Tố Lặc là một tiểu cô nương yếu đuối cần được người che chở, nhưng ngay tại lúc này thấy thần sắc người kia ung dung lãnh đạm, cũng chẳng vì mình ở đây mà có chút biến chuyển nào trên gương mặt, tâm tình Tang Chi lại càng càng phức tạp.
Lúc này nàng mới thấy rằng tuy Tố Lặc còn trẻ tuổi, nhưng có sự uy nghiêm ổn trọng, đối diện với Đổng Ngạc phi đoan trang nhu mì mới càng lộ rõ, thì ra người này mới đích thực là Hoàng hậu.

Là nhất quốc chi mẫu, khí chất ung dung hoa quý mà phóng khoáng tự nhiên, khiến người ta không nhìn ra đây mới chỉ là một thiếu nữ mười bảy tuổi.
Tang Chi rối rắm, cũng không chú ý tới Đổng Ngạc phi và Hoàng hậu đang nói cái gì.

Thẳng cho tới khi Tố Lặc mở miệng, ngữ điệu thản nhiên, "Người của Hoàng quý phi quả nhiên là lanh lợi nhanh nhẹn, cung nhân của Khôn Ninh cung thực không thể so bì."
"Hoàng hậu nương nương chê cười thần thiếp rồi." Đổng Ngạc phi cười trừ, "Thừa Càn cung sao dám so đo với cung Hoàng hậu, chẳng qua là vì Tang Chi đã học những thứ này từ khi còn nhỏ, cho nên mới khá hơn những người khác một chút đó thôi."
"Dù sao thì ở nơi này của bổn cung cũng không tìm ra được người nào như vậy." Tố Lặc khiêu mi, quét mắt qua bàn tay trên đầu vai mình, lại nhìn về Đổng Ngạc phi, "Bổn cung cũng có vài phần thiên vị, không biết tỷ tỷ có thể bỏ lại thứ mình yêu thích, để người lại ở Khôn Ninh cung hay không?"
Ngón tay vẫn đang nhè nhẹ lướt trên đầu vai Tố Lặc không kìm được mà khẽ run lên, trong thoáng chốc nín thở suy nghĩ.


Nàng không ngờ Tố Lặc lại đưa ra lời đề nghị như vậy!
Đổng Ngạc phi cũng ngẩn người nhất thời không kịp phản ứng, rồi ý vị thâm trường mà nhìn về phía Tang Chi, lại cười với Hoàng hậu, "Hoàng hậu nương nương đã có lời, thần thiếp phải vui lòng thuận theo mới phải.

Có điều..." Nàng ngừng lại một chút, ánh mắt xoay vần dõi về phía Tang Chi, rồi lại nhìn Hoàng hậu với vẻ áy náy, "Tang Chi không giống như nô tài bình thường, nàng vốn là họ hàng xa của thần thiếp, thần thiếp đối với nàng cũng có chút tình cảm.

Trước nay thần thiếp chưa từng coi nàng là hạ nhân, quả thực cũng không nên thay nàng quyết định.

Nếu như nàng đã có phúc khí lọt vào pháp nhãn của nương nương, vậy ở lại hay không ở lại, vẫn là tùy theo ý nàng."
"..." Tang Chi đoán được bước này, Đổng Ngạc phi sẽ đá quả bóng sang cho nàng, nhưng nàng không ngờ lại nhanh chóng tới vậy.

Mà ý tứ nói gần nói xa này sao Tang Chi không nghe ra? Lại nói, gọi là để nàng quyết định, nhưng nếu lúc này nàng dám rời khỏi Thừa Càn cung, sợ rằng dù có ở Khôn Ninh cung nàng cũng khó yên thân.
Hóa ra, Tang Chi qua được một ải, tưởng rằng mình đang nắm dao đằng chuôi đấy, nhưng thế thời trong cung thay đổi chỉ trong một cái chớp mắt, Tang Chi cũng không có khả năng biết được sẽ phát sinh những chuyện gì.

Bất quá nàng chỉ là tùy cơ ứng biến, thức thời thuận nước đẩy thuyền, có mưu đồ cho tương lai, nhưng mọi chuyện lại chẳng theo ý của nàng.

Chuyện nhỏ móc nối với nhau, thế lực trong sáng ngoài tối khó phân, ai ai cũng đều tính toán chi li, thực không dễ để nhìn ra tâm tư của người khác.

Vận mệnh của nàng tính cho tới thời điểm hiện tại, thực ra vẫn chưa khi nào nằm trong bàn tay nàng chủ động, thắng được một ván, cũng chỉ là thắng trong phút chốc mà thôi.

Nơi hậu cung rắc rối phức tạp, không ai chắc tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.


Như lúc này đây, Tang Chi đã rơi vào trạng thái mất tự nhiên, không biết nên làm gì.
Nàng mưu tính, bất quá thì mục đích cuối cùng cũng chỉ để một ngày kia có thể tới Khôn Ninh cung, ở cạnh bên Tố Lặc.

Cơ hội đang bày ra trước mắt, nhưng nàng lại hoàn toàn không thể đồng ý.

Dù nàng có một đầu toan tính, kỳ thực chẳng qua cũng chỉ là nói suông.

Dù sao nàng cũng chưa bao giờ trải nghiệm cái gì gọi là cung đấu phong đao sương kiếm, tới tận lúc này mới cảm nhận được sâu sắc thế nào gọi là từng lời nói ra thận trọng từng chữ, từng bước chân đi nơm nớp lo sợ.

Có lẽ là nàng sai rồi, nàng tính sai mấu chốt vấn đề, tưởng rằng bản thân mình có học thức hiểu chuyện đời thì sẽ nhanh chóng hiểu được thủ đoạn chốn hậu đình, nhưng rốt cuộc hiện tại khi đã lâm trận, chỉ sợ nàng chết cũng không biết mình đã chết ra sao.

Người trong cuộc mới hiểu thế nào là cảnh giác cao độ, không được phép chủ quan.

Hiện tại Đổng Ngạc phi quả thực cần một tâm phúc thân tín, Tang Chi hiểu được điều này mà tự đề cử mình, và Đổng Ngạc thị cũng có thể đưa Tang Chi tới địa vị vinh quang.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc, vận mệnh của Tang Chi, thực tế phần nhiều đã nằm trong tay Đổng Ngạc thị.
Chớ nói Tang Chi không phải là đối thủ của Đổng Ngạc thị, chẳng lẽ nàng là đối thủ của Hoàng hậu hay sao? Không, nàng không những đánh giá sai Đổng Ngạc phi, mà còn đánh giá thấp Hoàng hậu rồi.
Ngay tại lúc Tang Chi hoàn toàn không biết ứng phó thế nào, Hoàng hậu đã than nhẹ một tiếng, "Mà thôi, bổn cung cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi.


Cũng chỉ là một cung nữ, nếu đã là người của tỷ tỷ, bổn cung không cưỡng cầu thì tốt hơn." Tố Lặc nhắm hờ mắt, nhẹ giọng, "Nhưng tay nghề nàng ta quả thật không tệ đấy, tuy rằng không thể ở lại làm người của Khôn Ninh cung, nhưng chắc hẳn có thể ở lại đây hầu hạ một lát chứ, Hoàng quý phi thấy thế nào?"
Ánh mắt Đổng Ngạc thị lướt qua Tang Chi, rồi cười nói với Hoàng hậu, "Đương nhiên, có thể hầu hạ Chủ tử nương nương là phúc phận Tang Chi tu được từ kiếp trước." Liền quay sang nói với Tang Chi, "Đã nghe thấy chưa?"
"Nô tỳ tuân mệnh." Tang Chi vội vàng đi tới hành lễ.
Đổng Ngạc phi cũng liền đứng lên, "Đã như vậy rồi, cũng không còn sớm nữa, thần thiếp cáo từ.

Tang Chi ở lại tận tâm hầu hạ Hoàng hậu nương nương, về rồi bổn cung sẽ hỏi kỹ."
Tang Chi cúi đầu nghe.
Tố Lặc ung dung ngả người trên chủ vị, không động một tiếng, không nói một lời.

Thái Uyển Vân cực kỳ hiểu ý, nhanh nhẹn đi tiễn Đổng Ngạc phi.
Cho tới khi trong tẩm cung Khôn Ninh cung đã yên tĩnh trở lại, Tố Lặc lên tiếng, "Các ngươi đều lui xuống cả đi." Các cung nữ trật tự cúi đầu, theo hàng theo lối ngay ngắn nối nhau ra ngoài, trong điện chỉ còn lại Tố Lặc và Tang Chi.
Nhất thời, mọi âm thanh đều biến mất, chỉ còn lại sự tĩnh mịch.

Tang Chi muốn nói nhiều điều, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Tố Lặc không hề nói chuyện, Tang Chi lại càng căng thẳng khẩn trương.
Hồi lâu, Tang Chi đã sửa lại y phục cho nàng hoàn hảo, nhưng Tố Lặc vẫn giữ thần sắc lãnh đạm mà uy áp, khiến cho Tang Chi sinh ra cảm giác thận trọng, khẽ nói, "Nương nương..."
Tố Lặc nhướn mày, hé mắt, "Ngươi vừa gọi ta thế nào?"
Tim Tang Chi lại nhảy lên, bàn tay đang xoa bóp vai cho Tố Lặc cứng ngắc lại.

Tố Lặc lúc này mới quay đầu nhìn, giữ lấy tay Tang Chi, "Bị dọa sợ rồi?"
Tang Chi cười gượng gạo.
"Ôi..." Lúc này thần sắc Tố Lặc mới buông lỏng, trong đáy mắt lấp lóe lên tia ấm áp, "Đừng sợ."

Hiện tại Tang Chi mới cảm nhận được chút gì đó cảm giác quen thuộc, bởi vì nàng không thể tưởng tưởng được Tố Lặc lại có loại khí độ lạnh lùng uy nghiêm không thể xâm phạm như thế.

Tang Chi khẽ thở dài một hơi, lại không biết bắt đầu từ đâu.
"Ta..." Nàng ngập ngừng muốn giải thích.
"Làm sao?" Tố Lặc nhíu mày, trực tiếp kéo Tang Chi qua ngồi xuống bên cạnh mình, "Ngươi có lời gì muốn nói?"
"Ta..." Tang Chi cắn cắn môi, lại hỏi, "Ngươi...!đau không?"
Ánh mắt Tố Lặc linh động lên, nhiễm tia vui vẻ, "Có một chút."
"Hoàng đế đáng chết!" Tang Chi theo bản năng mà mắng một câu đầy căm phẫn, nhưng làm Tố Lặc biến sắc, vội vàng đưa hai ngón tay chặn trước môi nàng.
Tố Lặc còn chưa kịp phản ứng, Tang Chi đã âm thầm thảng thốt.

Nhìn xuống hai ngón tay đang dán trên môi mình, lại thấy Tố Lặc đang dùng biểu tình bất đắc dĩ dở khóc dở cười mà im lặng lắc đầu với mình, đầu óc Tang Chi trở nên có chút lú lẫn, không dám nhúc nhích.
Nhưng Tố Lặc không hề nhận thấy điều khác thường, thấp giọng oán trách, "Càng ngày càng hết cách với ngươi, ngay cả những lời này cũng dám nói lung tung.
Tang Chi nhìn dung nhan người kia lúc này lại dịu dàng đằm thắm, đột nhiên hoàn toàn không hề cảm thấy người này mới chỉ có mười bảy tuổi.

Nhìn vào ánh mắt người đối diện, Tang Chi cảm nhận được trái tim mình tăng tốc, không hiểu vì lí do gì, nhưng càng thêm gấp gáp.

Sự khẩn trương này không hề giống với sự khẩn trương vì căng thẳng kinh sợ của khi nãy, cảm giác lúc này lại rất khác.

Nàng nhìn Tố Lặc lúc nàng khẽ thở dài, lúc nàng cười lên, đáy lòng thảng thốt không thôi, lồng ngực phát ra một tiếng – Không xong rồi!
--- Còn tiếp ---
Editor lảm nhảm: Tố đỉnh thế này, riết rồi Tang sẽ bị đa nhân cách theo mất hoy =]]] 
Tối nay tui sẽ cố gắng hết sức có thể ra bù thêm 1 chương nữa nha TvT


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện