Cứ như thế, tháng Ba đã tới rồi.
Lần đầu tiên, Tang Chi tới Chung Túy cung.
Một là vì chuyện của Nghi Xuân, thêm nữa là vì nàng muốn gặp Trinh phi.
Tang Chi trước nay vốn có chút tò mò đối với vị Trinh phi này, cảm thấy người này tựa như không giống như những gì thể hiện ra ngoài.
Ai ngờ Trinh phi lại không có ở Chung Túy cung, nghe nói thường xuyên tới Thừa Càn cung hầu hạ.
Theo lý mà nói, như thế cũng không có gì trái đạo lý.
Dù sao thì trong nội cung cũng chỉ có hai vị từ Đổng Ngạc thị.
Đang lúc nàng muốn rời đi, đã lại nghe thấy tiếng Nghi Xuân gọi lại, "Tang Chi tỷ tỷ!"
Hôm nay Nghi Xuân hầu hạ bên ngoài điện.
Tang Chi do dự một chút, nhưng rồi vẫn là quay người lại, nở một nụ cười nhã nhặn mà vẫn phảng phất vui mừng.
Nghi Xuân, mang theo vẻ đắc ý, quét mắt liếc qua đám cung nữ đang đứng quét sân, rồi như là cực kỳ thân mật mà chạy về phía Tang Chi.
"Tang Chi tỷ tỷ, tỷ tỷ tới tìm muội sao?" Nàng cố ý nói to, hẳn là muốn thể hiện ra cho đám cung nữ kia thấy đấy.
Tình huống trước mắt này, khiến Tang Chi nổi lên một cỗ tư vị khó diễn tả.
Đôi mắt nàng phảng phất ý cười nhìn biểu tình hồ hởi thân thuộc của người đối diện, mà lòng lại lạnh nhạt chẳng hề có một cỗ ấm áp.
Quả là - Năm năm tháng tháng hoa chẳng đổi, tháng tháng năm năm người khác rồi.
Từ khi nàng bước chân rời khỏi Tân Giả Khố để tới Thừa Càn cung, từ đầu năm năm trước cho tới tháng ba năm nay, bất quá chỉ mới hơn một năm mà thôi, vậy mà đã cảnh còn người mất.
Một đám cung nữ mới vào rồi lại ra, một vòng tranh đấu mới cũng đã sớm bắt đầu.
Có điều gì khác biệt đây? Đều giống nhau, chỉ vậy mà thôi.
Mới hơn một năm mà thôi, vậy mà dường như đã qua mấy đời.
Trong lòng luân chuyển một hồi, vậy mà Tang Chi đã liền nở nụ cười, bình thản, "Nghe nói lần trước muội tới tìm ta?"
"Đúng vậy a!" Nghi Xuân cố ý lớn tiếng, "Không ngờ chúng ta lại tâm linh tương thông tới vậy, vốn là muội đã lâu không gặp tỷ tỷ, hôm đó cũng liền tranh thủ tới thăm! Lại không nghĩ đến tỷ tỷ bận chuyện, mà cũng khó trách, hiện tại tỷ tỷ đã là đại hồng nhân.
Hôm nay phiền tỷ tỷ đại giá tới đây, muội muội thực rất vui vẻ đấy!"
Lời này nói ra, hẳn là tám phần cho các cung nữ khác nghe.
Tang Chi trầm mặc chốc lát, ánh mắt khẽ khàng lạnh xuống, sâu kín quét qua Nghi Xuân.
Nghi Xuân, không lường được điều này, khó lòng che giấu khiếp ý.
Tang Chi vẫn giữ im lặng, hơi hơi cúi đầu, khẽ cười mà không nói, xem như để những lời kia cứ thế trôi đi.
Sự im lặng này, đại diện cho sự khinh thị, sự tức giận, mà cũng là vì nàng cảm thấy thật đáng buồn.
Cung nữ Chung Túy cung, mỗi người đi qua đều làm một cái phúc chào hỏi Tang Chi, rồi lại tản đi làm chuyện của mình.
Về phần Tang Chi, nàng cũng bày ra một nụ cười nhạt mà đáp lại, rồi chợt, trong một khoảnh khắc rất nhanh, nàng bỗng nhiên nghĩ về Lục Oanh – Khi ấy, không phải Lục Oanh cũng trong vị trí của nàng hiện tại đó sao?
Nhớ lại ngày đó, nàng và Lục Oanh thân thiết tới cỡ nào! Mà hôm nay, hai người chẳng khác nào hai kẻ xa lạ.
Bản thân Tang Chi cũng không muốn vậy.
"Tang Chi tỷ tỷ, muội tìm thấy túi tiền của tỷ tỷ rồi đó!" Nghi Xuân lại lên tiếng tranh công, "Lúc quét dọn lại mới tình cờ tìm được, ở trong kẽ hở bên giường đấy."
Tang Chi nhíu mày, "Túi tiền?"
"Ôi..." Nghi Xuân ngạc nhiên, "Sao tỷ tỷ quên mất chuyện đó rồi? Không phải hơn một năm trước tỷ tỷ làm mất túi tiền đó sao, muội tìm được liền tranh thủ tới đưa cho tỷ tỷ, mà khi đó muội lại không vào Thừa Càn cung được, may mắn trùng hợp sao lại gặp được Đồng Nhi cô nương, mới nhờ nàng đưa tới cho tỷ tỷ..." Nghi Xuân nói đến đây như ngộ ra, dậm chân, "A? Không phải là nàng ta giấu đi không đưa tới cho tỷ tỷ đấy chứ? Ôi chao, muội nên đưa tới tận tay tỷ tỷ mới phải!"
"Ngươi nói ai?" Tang Chi chấn động, kinh ngạc, "Ngươi nói, ngươi tìm được túi tiền của ta, rồi nhờ Đồng Nhi đưa tới sao?"
Nghi Xuân cuống quít gật đầu.
"Khi ấy ngươi gặp Đồng Nhi ở đâu?"
"Trước cửa cung Trữ Tú cung." Nghi Xuân nói, "Đồng cô nương thường phục mệnh tới đưa đồ cho Dực Khôn cung, trùng hợp sao lần đó lại gặp nàng."
"Dực Khôn cung?" Trong đầu Tang Chi dần hiện lên toàn bộ câu chuyện, "Ngươi nói, Đồng Nhi thường xuyên đưa đồ tới Dực Khôn cung?"
"Đúng vậy a, Đồng cô nương còn nói, Dực Khôn cung có vị tiểu chủ rất tốt tính, mỗi lần nàng tới đều ban thưởng cho nàng, ít thì là điểm tâm, nhiều thì là trang sức.
Nàng ta còn có một vòng ngọc, cũng là do chủ vị Dực Khôn cung ban cho đấy.
À đúng rồi, muội còn thấy cả Lục Oanh cô nương nữa a!"
Nếu như Tang Chi chưa từng gặp vị Bát Nhĩ Tề Cát Đặc Thái Lan kia, hẳn sẽ cho rằng Thái Lan người này mang theo ý đồ khác.
Nhưng nàng đã gặp rồi, cho nên nàng dám chắc rằng Thái Lan là một nữ tử hào sảng thẳng thắn, dù có thưởng cho Đồng Nhi cũng không có gì đáng lo.
Như vậy, rất có khả năng Đồng Nhi chạy tới Thừa Càn cung tìm nàng là để đưa túi tiền kia.
Tang Chi lại nghĩ, với tính tình của Đồng Nhi, hẳn là sẽ không dám trực tiếp ra tay làm những chuyện mờ ám, huống hồ, Đồng Nhi vừa vào đã bị đuổi đi ra.
Nói cách khác, cái chết của Vinh Thân vương tuy rằng đúng là có khả năng là do người động tay tính kế, nhưng sẽ không phải từ Đồng Nhi.
Mà không phải là Đồng Nhi thì sẽ là ai đây? Trong điện trừ Lan Tú và một vị ma ma, người có thể tự do ra vào cũng chỉ có bản thân nàng và Đổng Ngạc phi mà thôi.
Nhưng nghĩ đến đây, đồng tử của nàng co rút lại – Lục Oanh!
Lục Oanh là cung nữ thiếp thân của Đổng Ngạc phi, một bước cũng đi theo! Tang Chi vội vang xua đi ý nghĩ trong lòng, không thể như thế được! Lục Oanh là tì nữ thiếp thân của Đổng Ngạc phi, trước nay vẫn được trọng dụng, xét lý xét tình đều không có cớ gì lại đi làm loại chuyện này.
Ánh mắt nàng trở nên mãnh liệt, như lưỡi dao đâm về Nghi Xuân, "Ngươi nhìn thấy Lục Oanh ở đâu?"
Nghi Xuân không khỏi phát hoảng, lắp bắp, "Tại...!trước Long Phúc môn..."
"Long Phúc môn?" Đó là đường đi thẳng tới Khôn Ninh cung.
Nhịp tim Tang Chi không đều nữa, lại chợt nghĩ đến ngày thứ hai Hoàng hậu đổ bệnh, mới sáng sớm Lục Oanh đã chạy tới hỏi han.
Về sau Đổng Ngạc phi đến, tựa như bản thân nàng cũng không biết rằng Lục Oanh tới đó.
Vậy điều này nghĩa là gì...
Tại sao Lục Oanh đột nhiên lại quan tâm tới Hoàng hậu đến như thế?
Tang Chi càng nghĩ càng hỗn loạn.
Nàng lại nghĩ về lời Tố Lặc nói, nói rằng chuyện của Vinh Thân vương không liên quan tới nàng.
Nhưng mà, lời này...!đến tột cùng thì có đáng tin hay không?
Vừa vào đầu tháng ba.
Hai tháng đầu năm Thuận Trị thứ Mười lăm, Thừa Càn cung đã đón liên tiếp hai cơn bão – Hoàng quý phi Đổng Ngạc thị, trước tang tử, sau tang huynh.
Gia tộc Đổng Ngạc đã mất đi hai quân bài mạnh nhất, đầu tiên là Hoàng tứ tử Vinh Thân vương – Hoàng tự có khả năng lớn nhất sẽ được lập Thái tử, tiếp sau lại là Đổng Ngạc tướng quân tay giữ trọng binh.
Hiện tại Đổng Ngạc thị chỉ còn lại một đích tử, cũng chính là võ tướng vừa được Thuận Trị đế đề bạt - Ấu đệ của Đổng Ngạc phi, Phí Dương Cổ.
Và Đổng Ngạc phi, quả thực đã không còn khả năng trở mình thay đổi thời cuộc.
--- Hết chương 51 ---
Editor lảm nhảm: Biên kịch quả là xuất chúng trong lĩnh vực tung hỏa mù :3 Giờ bạn Oanh cũng bị kéo vào vòng nghi vấn luôn :v Tình hình này thì chuẩn bị có biến lớn...
Lần đầu tiên, Tang Chi tới Chung Túy cung.
Một là vì chuyện của Nghi Xuân, thêm nữa là vì nàng muốn gặp Trinh phi.
Tang Chi trước nay vốn có chút tò mò đối với vị Trinh phi này, cảm thấy người này tựa như không giống như những gì thể hiện ra ngoài.
Ai ngờ Trinh phi lại không có ở Chung Túy cung, nghe nói thường xuyên tới Thừa Càn cung hầu hạ.
Theo lý mà nói, như thế cũng không có gì trái đạo lý.
Dù sao thì trong nội cung cũng chỉ có hai vị từ Đổng Ngạc thị.
Đang lúc nàng muốn rời đi, đã lại nghe thấy tiếng Nghi Xuân gọi lại, "Tang Chi tỷ tỷ!"
Hôm nay Nghi Xuân hầu hạ bên ngoài điện.
Tang Chi do dự một chút, nhưng rồi vẫn là quay người lại, nở một nụ cười nhã nhặn mà vẫn phảng phất vui mừng.
Nghi Xuân, mang theo vẻ đắc ý, quét mắt liếc qua đám cung nữ đang đứng quét sân, rồi như là cực kỳ thân mật mà chạy về phía Tang Chi.
"Tang Chi tỷ tỷ, tỷ tỷ tới tìm muội sao?" Nàng cố ý nói to, hẳn là muốn thể hiện ra cho đám cung nữ kia thấy đấy.
Tình huống trước mắt này, khiến Tang Chi nổi lên một cỗ tư vị khó diễn tả.
Đôi mắt nàng phảng phất ý cười nhìn biểu tình hồ hởi thân thuộc của người đối diện, mà lòng lại lạnh nhạt chẳng hề có một cỗ ấm áp.
Quả là - Năm năm tháng tháng hoa chẳng đổi, tháng tháng năm năm người khác rồi.
Từ khi nàng bước chân rời khỏi Tân Giả Khố để tới Thừa Càn cung, từ đầu năm năm trước cho tới tháng ba năm nay, bất quá chỉ mới hơn một năm mà thôi, vậy mà đã cảnh còn người mất.
Một đám cung nữ mới vào rồi lại ra, một vòng tranh đấu mới cũng đã sớm bắt đầu.
Có điều gì khác biệt đây? Đều giống nhau, chỉ vậy mà thôi.
Mới hơn một năm mà thôi, vậy mà dường như đã qua mấy đời.
Trong lòng luân chuyển một hồi, vậy mà Tang Chi đã liền nở nụ cười, bình thản, "Nghe nói lần trước muội tới tìm ta?"
"Đúng vậy a!" Nghi Xuân cố ý lớn tiếng, "Không ngờ chúng ta lại tâm linh tương thông tới vậy, vốn là muội đã lâu không gặp tỷ tỷ, hôm đó cũng liền tranh thủ tới thăm! Lại không nghĩ đến tỷ tỷ bận chuyện, mà cũng khó trách, hiện tại tỷ tỷ đã là đại hồng nhân.
Hôm nay phiền tỷ tỷ đại giá tới đây, muội muội thực rất vui vẻ đấy!"
Lời này nói ra, hẳn là tám phần cho các cung nữ khác nghe.
Tang Chi trầm mặc chốc lát, ánh mắt khẽ khàng lạnh xuống, sâu kín quét qua Nghi Xuân.
Nghi Xuân, không lường được điều này, khó lòng che giấu khiếp ý.
Tang Chi vẫn giữ im lặng, hơi hơi cúi đầu, khẽ cười mà không nói, xem như để những lời kia cứ thế trôi đi.
Sự im lặng này, đại diện cho sự khinh thị, sự tức giận, mà cũng là vì nàng cảm thấy thật đáng buồn.
Cung nữ Chung Túy cung, mỗi người đi qua đều làm một cái phúc chào hỏi Tang Chi, rồi lại tản đi làm chuyện của mình.
Về phần Tang Chi, nàng cũng bày ra một nụ cười nhạt mà đáp lại, rồi chợt, trong một khoảnh khắc rất nhanh, nàng bỗng nhiên nghĩ về Lục Oanh – Khi ấy, không phải Lục Oanh cũng trong vị trí của nàng hiện tại đó sao?
Nhớ lại ngày đó, nàng và Lục Oanh thân thiết tới cỡ nào! Mà hôm nay, hai người chẳng khác nào hai kẻ xa lạ.
Bản thân Tang Chi cũng không muốn vậy.
"Tang Chi tỷ tỷ, muội tìm thấy túi tiền của tỷ tỷ rồi đó!" Nghi Xuân lại lên tiếng tranh công, "Lúc quét dọn lại mới tình cờ tìm được, ở trong kẽ hở bên giường đấy."
Tang Chi nhíu mày, "Túi tiền?"
"Ôi..." Nghi Xuân ngạc nhiên, "Sao tỷ tỷ quên mất chuyện đó rồi? Không phải hơn một năm trước tỷ tỷ làm mất túi tiền đó sao, muội tìm được liền tranh thủ tới đưa cho tỷ tỷ, mà khi đó muội lại không vào Thừa Càn cung được, may mắn trùng hợp sao lại gặp được Đồng Nhi cô nương, mới nhờ nàng đưa tới cho tỷ tỷ..." Nghi Xuân nói đến đây như ngộ ra, dậm chân, "A? Không phải là nàng ta giấu đi không đưa tới cho tỷ tỷ đấy chứ? Ôi chao, muội nên đưa tới tận tay tỷ tỷ mới phải!"
"Ngươi nói ai?" Tang Chi chấn động, kinh ngạc, "Ngươi nói, ngươi tìm được túi tiền của ta, rồi nhờ Đồng Nhi đưa tới sao?"
Nghi Xuân cuống quít gật đầu.
"Khi ấy ngươi gặp Đồng Nhi ở đâu?"
"Trước cửa cung Trữ Tú cung." Nghi Xuân nói, "Đồng cô nương thường phục mệnh tới đưa đồ cho Dực Khôn cung, trùng hợp sao lần đó lại gặp nàng."
"Dực Khôn cung?" Trong đầu Tang Chi dần hiện lên toàn bộ câu chuyện, "Ngươi nói, Đồng Nhi thường xuyên đưa đồ tới Dực Khôn cung?"
"Đúng vậy a, Đồng cô nương còn nói, Dực Khôn cung có vị tiểu chủ rất tốt tính, mỗi lần nàng tới đều ban thưởng cho nàng, ít thì là điểm tâm, nhiều thì là trang sức.
Nàng ta còn có một vòng ngọc, cũng là do chủ vị Dực Khôn cung ban cho đấy.
À đúng rồi, muội còn thấy cả Lục Oanh cô nương nữa a!"
Nếu như Tang Chi chưa từng gặp vị Bát Nhĩ Tề Cát Đặc Thái Lan kia, hẳn sẽ cho rằng Thái Lan người này mang theo ý đồ khác.
Nhưng nàng đã gặp rồi, cho nên nàng dám chắc rằng Thái Lan là một nữ tử hào sảng thẳng thắn, dù có thưởng cho Đồng Nhi cũng không có gì đáng lo.
Như vậy, rất có khả năng Đồng Nhi chạy tới Thừa Càn cung tìm nàng là để đưa túi tiền kia.
Tang Chi lại nghĩ, với tính tình của Đồng Nhi, hẳn là sẽ không dám trực tiếp ra tay làm những chuyện mờ ám, huống hồ, Đồng Nhi vừa vào đã bị đuổi đi ra.
Nói cách khác, cái chết của Vinh Thân vương tuy rằng đúng là có khả năng là do người động tay tính kế, nhưng sẽ không phải từ Đồng Nhi.
Mà không phải là Đồng Nhi thì sẽ là ai đây? Trong điện trừ Lan Tú và một vị ma ma, người có thể tự do ra vào cũng chỉ có bản thân nàng và Đổng Ngạc phi mà thôi.
Nhưng nghĩ đến đây, đồng tử của nàng co rút lại – Lục Oanh!
Lục Oanh là cung nữ thiếp thân của Đổng Ngạc phi, một bước cũng đi theo! Tang Chi vội vang xua đi ý nghĩ trong lòng, không thể như thế được! Lục Oanh là tì nữ thiếp thân của Đổng Ngạc phi, trước nay vẫn được trọng dụng, xét lý xét tình đều không có cớ gì lại đi làm loại chuyện này.
Ánh mắt nàng trở nên mãnh liệt, như lưỡi dao đâm về Nghi Xuân, "Ngươi nhìn thấy Lục Oanh ở đâu?"
Nghi Xuân không khỏi phát hoảng, lắp bắp, "Tại...!trước Long Phúc môn..."
"Long Phúc môn?" Đó là đường đi thẳng tới Khôn Ninh cung.
Nhịp tim Tang Chi không đều nữa, lại chợt nghĩ đến ngày thứ hai Hoàng hậu đổ bệnh, mới sáng sớm Lục Oanh đã chạy tới hỏi han.
Về sau Đổng Ngạc phi đến, tựa như bản thân nàng cũng không biết rằng Lục Oanh tới đó.
Vậy điều này nghĩa là gì...
Tại sao Lục Oanh đột nhiên lại quan tâm tới Hoàng hậu đến như thế?
Tang Chi càng nghĩ càng hỗn loạn.
Nàng lại nghĩ về lời Tố Lặc nói, nói rằng chuyện của Vinh Thân vương không liên quan tới nàng.
Nhưng mà, lời này...!đến tột cùng thì có đáng tin hay không?
Vừa vào đầu tháng ba.
Hai tháng đầu năm Thuận Trị thứ Mười lăm, Thừa Càn cung đã đón liên tiếp hai cơn bão – Hoàng quý phi Đổng Ngạc thị, trước tang tử, sau tang huynh.
Gia tộc Đổng Ngạc đã mất đi hai quân bài mạnh nhất, đầu tiên là Hoàng tứ tử Vinh Thân vương – Hoàng tự có khả năng lớn nhất sẽ được lập Thái tử, tiếp sau lại là Đổng Ngạc tướng quân tay giữ trọng binh.
Hiện tại Đổng Ngạc thị chỉ còn lại một đích tử, cũng chính là võ tướng vừa được Thuận Trị đế đề bạt - Ấu đệ của Đổng Ngạc phi, Phí Dương Cổ.
Và Đổng Ngạc phi, quả thực đã không còn khả năng trở mình thay đổi thời cuộc.
--- Hết chương 51 ---
Editor lảm nhảm: Biên kịch quả là xuất chúng trong lĩnh vực tung hỏa mù :3 Giờ bạn Oanh cũng bị kéo vào vòng nghi vấn luôn :v Tình hình này thì chuẩn bị có biến lớn...
Danh sách chương