Tang Chi cực lực áp chế nhịp tim đang kích động không thôi, nhắm mắt đưa chân theo đoàn thánh giá của Thuận Trị đế tới Từ Ninh cung. May mắn, bởi vì theo Hoàng đế, cho nên suốt cả một đường nàng không cần phải hành lễ với bất kỳ ai, mãi cho tới đi gian trong của tẩm điện Từ Ninh cung mới dừng. Dõi mắt nhìn vào, nàng nhìn thấy một người đang nằm trên giường, màn tơ vén lên, ngồi bên giường chính là Đổng Ngạc phi. Cuối giường còn có một vị cung nữ lớn tuổi đang đứng, Tang Chi đoán chừng người này là Tô Ma Lạt Cô. Có điều, không thấy Lục Oanh ở đây. Lục Oanh đi đâu rồi? Nhưng lúc này nàng cũng không có tâm tư nghĩ nhiều về chuyện này. Tẩm điện Từ Ninh cung lạnh ngắt như tờ. Thuận Trị đế vừa tới bên giường đã quỳ một gối hành lễ thỉnh an Hoàng thái hậu, lão nhân gia ho nhẹ một tiếng, "Sao Hoàng đế đột nhiên lại rảnh rỗi tới Từ Ninh cung rồi?"



"Nhi tử cũng nên tới thăm Hoàng ngạch nương[1] một chút." Thuận Trị đế nói, lại hơi quay đầu nhìn lướt qua Tang Chi một cái.



Tang Chi không hiểu ý tứ của hắn, khóe môi Thuận Trị đế hơi động, nhưng cũng chỉ không nói không rằng, lùi về phía sau lấy cỗ liên bồng y từ trên tay Tang Chi mà bước tới phủ lên vai Đổng Ngạc thị, lúc này mới tiếp tục nói chuyện với Hoàng thái hậu, "Hoàng ngạch nương thấy trong người thế nào rồi?"



Hoàng thái hậu hé mắt thu hết hành động của Thuận Trị vào mắt, nhưng cũng chỉ làm như không nhìn thấy điều gì, chỉ cười khẽ, "Phiền Hoàng đế quan tâm rồi, ai gia đã khỏe hơn nhiều."



Tô Ma Lạt Cô đứng một bên, ánh mắt dõi tới phía Tang Chi, rồi lặng lẽ lui khỏi vị trí bên giường Thái hậu, đi thẳng tới trước mặt nàng, "Còn không mau lui xuống?"



Nguyên là thân thể Thái hậu suy nhược, sợ gió rét lại không chịu nổi hơi lạnh, truyền lệnh tất cả những người bên ngoài đều không được đặt bước chân vào tẩm điện. Chỉ có điều Tang Chi là người của Hoàng đế, cung nhân mới không ngăn cản, căn bản vì mỗi khi Hoàng đế tới cũng đều có thái giám cung nữ theo bên người. Hiện tại Tang Chi đã không còn nhiệm vụ nào khác, đáng ra phải tự biết cáo lui mới phải.



Tang Chi giật mình khẽ run, vội vàng nói, "Vâng." Nàng đang quay người, ánh mắt bỗng nhiên nhìn về phía Đổng Ngạc phi, tựa như vô ý, ngữ điệu thực tự nhiên mà hỏi, "Khởi bẩm nương nương, chiếu theo lệnh cấm túc Hoàng hậu nương nương thì hiện tại người ngoài không thể tự ý vào Khôn Ninh cung, nhưng hôm nay trời lạnh thế này, vậy có cần đưa than Hồng La[2] tới nữa hay không?"



Đổng Ngạc thị khẽ giật mình, "Ngươi nói gì?"



"Chuyện gì cũng phải hỏi tới Hoàng quý phi, nô tài các ngươi còn có ích lợi gì!" Thuận Trị đế lập tức quay lại, sắc mặt âm trầm đến tái đi, thánh nhan phẫn nộ.



Tang Chi ra vẻ kinh hãi tột độ, sắc mặt chuyển trắng bệch, 'phịch' một tiếng ngã trên mặt đất. Nàng chống tay quỳ xuống, trán kề sát trên nền thảm, "Hoàng thượng tha mạng! Nương nương tha mạng! Chẳng qua là mấy ngày hôm nay tiên biểu trong cung của Hoàng hậu nương nương đã bị ngừng, nhưng chuyện phế Hậu lại vẫn chưa có kết luận, Kim bảo cùng Kim sách[3] vẫn còn ở Khôn Ninh cung, cho nên chúng nô tỳ không quyết định được nên đưa nhu yếu phẩm tới cung Hoàng hậu giống như Vĩnh Thọ cung, hay là..." Nàng còn chưa nói hết câu, nhưng thanh âm nhỏ dần nhỏ dần, rồi chữ cuối cùng nhẹ như bông tuyết. Nàng trực tiếp phủ phục trên đất, hẳn là đã quá hoảng sợ tới nỗi ngất đi.



Nhưng mà, đương nhiên không phải vậy.



"Mau lôi tiện tì này ra khỏi đây!" Thuận Trị đế gằn giọng quát vang một tiếng. Đổng Ngạc phi nhìn hắn lăng lăng, thần sắc thảng thốt mà bi thương, nội tâm nàng hẳn là ngũ vị tạp trần. Ánh mắt rưng rưng, nàng nói, "Mang người trở về Thừa Càn cung."



Các thái giám nhanh chóng kéo Tang Chi ra.



Hỗn loạn qua đi rất nhanh, trong thoáng chốc, tẩm điện Từ Ninh cung tĩnh lặng đến mức hồ như có thể nghe được tiếng kim rơi trên mặt đất.



Yên lặng kéo dài, thẳng cho tới khi một tràng ho khan kịch liệt của Thái hậu vang lên không ngớt, đánh vỡ sự trầm lặng, Tô Ma Lạt Cô vội vàng đỡ lão nhân gia ngồi dậy, "Thái hậu!"



Đổng Ngạc phi cũng sợ tới mức vội vàng xoa xoa lưng cho Thái hậu, giúp người nhuận khí, nhưng không nghĩ tới Hoàng thái hậu ho càng dữ dội, tới mức khạc ra một bãi nước miếng, mà thứ này lại vừa vặn như thể đã cố tình tính toán – bắn lên trên mặt Đổng Ngạc phi. Nhìn như là ngoài ý muốn, nhưng cũng như thể là do lão nhân gia cố tình sắp đặt. Đổng Ngạc phi ngây dại.



Thuận Trị đế cũng ngây người, nhưng tức giận rất nhanh đã bốc lên, "Ái phi!"



Không đợi Hoàng thái hậu lên tiếng, Đổng Ngạc phi vội vàng run rẩy lấy khăn tay ra lau đi bãi nước miếng vừa bắn lên mặt mình, quỳ trên đất mà cung kính, "Thái hậu, xin người bớt giận!"



Nhưng Thái hậu coi Đổng Ngạc thị như không khí, vơ lấy gối dài phía sau ném thẳng vào mặt Thuận Trị đế mà quát, "Trong mắt con không hề có ai gia!"



"Trong mắt ngạch nương cũng chưa từng có nhi tử!" Thanh âm chất chứa đè nén, Thuận Trị giận đến đỏ bừng khuôn mặt, sải bước tới giật lấy khăn tay, chính mình lau mặt cho Đổng Ngạc phi.



"Con...!" Thái hậu quát một tiếng, lại khó nói được thành lời, trừng mắt mà nhìn Thuận Trị đế đang lau mặt cho Đổng Ngạc phi. Tô Ma Lạt Cô đang vuốt lưng cho Thái hậu, vội chạy tới quỳ xuống trước mặt Thuận Trị đế, "Cầu xin Hoàng thượng bớt giận, bớt một câu tranh cãi a! Tốt xấu gì Thái hậu cũng còn chưa khỏe, nếu khiến cho người lại đổ bệnh lần nữa, Hoàng thượng người không sợ phải đeo trên lưng tội danh thiên cổ hay sao!"



Thuận Trị đế chỉ hừ lạnh một tiếng, nổi giận đùng đùng kéo Đổng Ngạc phi đi ra, thẳng một đường tới cửa tẩm điện.



Đổng Ngạc phi kẹt giữa hai bên, tiến thoái lưỡng nan, đi không được, không đi cũng không được. Mà nàng cũng không có sự lựa chọn, Thuận Trị mạnh mẽ nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng đi ra.



Từ Ninh cung rối ren một hồi, sau một hồi Hoàng thái hậu mới dịu xuống.



Tô Ma Lạt Cô rót một chén nước ấm cho Thái hậu, lại nhẹ nhàng vuốt sau lưng lão nhân gia giúp nhuận khí, "Thái hậu, người cần gì phải như thế chứ!"



Thái hậu lạnh mặt, lại nổi giận mà quát, "Nhi tử bất hiếu! Vì một con hồ ly tinh mà đại nghịch bất đạo, huyên náo hậu cung một hồi gà bay chó chạy!"



"Phải phải phải, tất cả đều là do Hoàng thượng làm sai!" Tô Ma Lạt Cô nhẹ giọng, "Nhưng người vẫn còn chưa khỏe hẳn đâu, tuyệt đối không được tức giận."



"Ta có thể không tức giận sao?" Thái hậu giận tới mức đập bàn, đoạn, lại quay đầu nhìn Tô Ma Lạt Cô, hỏi, "Chuyện này ngươi không biết?"



"Thái hậu thứ tội, chuyện này sao nô tỳ có thể không biết." Tô Ma Lạt Cô cười cười, "Chuyện phế Hậu không phải là chuyện ngày một ngày hai, nhưng Thái hậu đang có bệnh trong người, chuyện tĩnh dưỡng thân thể vẫn là quan trọng hơn."



Thái hậu nheo mắt, "Xem ra ngươi cũng tự chủ trương không ít chuyện đâu."



"Là nô tỳ một lòng suy nghĩ cho Thái hậu, Thái hậu người khỏe mạnh, này mới là phúc phận lớn nhất của nô tỳ."



Thái hậu vỗ vỗ bàn tay người kia đang đặt trên vai mình, thở dài một tiếng, "Hoàng hậu đáng thương, để con bé phải chịu ủy khuất rồi." Lại hỏi "Còn cung nữ kia là ai?"



"Nàng... Tang Chi." Tô ma Lạt Cô ngập ngừng.



"Tang Chi?" Hoàng thái hậu cười, trầm ngâm đánh giá, "Ta nói a..."



"Cũng là loại cũng có đầu óc đấy." Tô Ma Lạt Cô nói, "Còn biết giả vờ ngất đi, nhờ thức thời mà giữ được một mạng. Nhưng mà, chọc giận Thái hậu đã là một tội lớn rồi."



Hoàng thái hậu vậy mà lại cười, khoan dung mà phảng phất tia coi thường, "Chút tiểu xảo còn chưa trưởng thành." Rồi lão nhân gia từ từ nằm xuống trên giường, khép hờ mắt, "Nhưng mà, suy cho cùng thì cũng là có lòng."



"Cũng là phúc phận của nàng ta, lọt được vào pháp nhãn của Hoàng hậu." Tô Ma Lạt Cô lại nói, "Bất quá chỉ sợ người này khó lòng mà trung thành được."



"Thôi vậy, lần này chúng ta mắt nhắm mắt mở cho nàng." Hoàng thái hậu nói, "Chuyện lần này Hoàng hậu khó lòng nuốt trôi, ai gia hiểu rõ. Trong lúc nguy khốn có thể có một người trung thành dám mạo hiểm, cứ để con bé giữ người này lại đi."



"Thái hậu nhân từ, đáng tiếc Hoàng hậu không hiểu nỗi khổ tâm của người."



"Ai gia cũng chẳng trông chờ nàng hiểu được, hiện tại có thể ngoan ngoãn yên vị làm Hoàng hậu là đủ rồi." Hoàng thái hậu lại thở dài, "Phúc phận cả đời của một người, đều là có số mệnh định sẵn. Số mệnh định sẵn ngươi có bao nhiêu phần phúc phận, có làm thế nào ngươi cũng chỉ có thể có từng ấy. Nhưng lại có một số người trái đạo nghịch thiên, sở cầu phần mà mình không có, ngươi nói xem, có thể trách ai được?"



Động tác trên tay Tô Ma Lạt Cô khẽ ngừng, trong lòng thầm than một tiếng, rồi khẽ động môi, cúi đầu, "Thái hậu nói phải."



--- Hết chương 27 ---



Chú thích:



[1] Hoàng ngạch nương = Mẫu hậu, ngạch nương nghĩa là mẹ.



[2] Theo quy chế thì từ phẩm vị Thường tại trở lên được phân than Hồng La, còn lại chỉ được dùng than đen.



[3] Kim ấn là ấn vàng, còn Kim sách là sách văn bằng vàng được ban khi tấn phong Hậu vị, bên trong đại khái là ca tụng tài đức của người được tấn phong.



---



Editor lảm nhảm: Thuận Trị vẫn luôn có nghi kị với thân mẫu của chính mình, nói ngắn gọn lại thì âu cũng là do "thiếu cảm giác an toàn" về quyền lực, mà trên thực tế thì đúng thế thật. Lại thêm Đổng Ngạc phi vào chi phối nữa, vậy là ta có một cặp mẹ con âm thầm đấu nhau :v



Hiếu Trang đúng là Thái hậu, mà Thái hậu thì đúng là boss, người phụ nữ quyền lực át hết cái Tử Cấm Thành :)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện