Tang Chi không khỏi thấp thỏm trong lòng, bước chân vừa tiến vào Thừa Càn cung đã nhìn thấy Đổng Ngạc phi, mà vừa nhìn thấy Đổng Ngạc phi, nàng đã giật mình chấn động.



Mới qua một khoảng thời gian ngắn ngủi hơn nửa tháng, ấy vậy mà dường như Đổng Ngạc phi đã trở thành một con người khác. Đôi mắt vốn sáng rỡ lấp lánh linh quang, bây giờ lại trở nên tĩnh mịch âm u như hồ sâu vạn trượng. Nàng hơi cúi đầu, chăm chú chép kinh Phật. Nghe được bước chân, nàng ngẩng đầu lên, rồi một nụ cười khẽ hiện lên khi nàng nhìn thấy Tang Chi, "Ngươi đã tới rồi."



Sức khỏe của Đổng Ngạc phi vốn dĩ đã không tốt, trong vòng chỉ mấy tháng ngắn ngủi đầu năm mà biến cố ập đến liên tiếp, nàng cũng chịu đựng xiết bao đả kích. Dường như chỉ còn nửa cái mạng, giờ phút này thanh âm của nàng thoát ra, nghe vào tai cảm nhận được rõ ràng sự suy yếu vô lực. Tang Chi tiến lại gần, quan sát gương mặt Đổng Ngạc phi, chợt nhận ra hai bên tóc mai của nàng đã điểm bạc. Màu bạc trắng kia, lại càng tôn lên vẻ tiều tụy của nàng. Trong đầu Tang Chi lập tức vang lên bốn chữ - 'không còn thời gian'.



"Nô tỳ thỉnh an Hoàng quý phi nương nương." Tang Chi thu lại ánh mắt, không nhịn được mà thổn thức trong lòng.



Đổng Ngạc phi đi tới, đỡ lấy tay Tang Chi, "Không cần đa lễ." Đoạn, nàng đưa kinh Phật nàng vừa chép cho Tang Chi, "Đây là kinh Phật bổn cung chép cho Dực Khôn cung Điệu phi, mong sao nàng có thể an tâm nhắm mắt."



Tới đây, Tang Chi lại có chút bất an, bàn tay đưa ra nhận lấy tờ kinh cũng khẽ run. Thái Lan đã ra đi, tuy rằng nàng chẳng hề có liên quan đến Tang Chi, nhưng cũng chẳng thể biết được Đổng Ngạc phi đang nghĩ gì. Tang Chi lại nghĩ đến bộ dáng bi thương của Tố Lặc, lập tức cảm thấy những tờ kinh mỏng tang này như nặng ngàn cân.



Lại nghe Đổng Ngạc phi nói, "Biến cố cũng đã qua rồi, bổn cung vẫn là thấy xót thương cho nàng." Thấy Tang Chi vẫn cúi đầu, nàng tiếp lời, thanh âm rất nhẹ, "Bổn cung có chút mệt mỏi, những chuyện trước kia sẽ không truy cứu nữa. Từ nay về sau, bổn cung cũng sẽ chỉ một lòng ăn chay niệm Phật, cầu phúc cho Vinh Thân vương, cầu phúc cho Đại Thanh."



Đổng Ngạc thị còn gì nữa đâu? Cơ đồ gì nữa, với hai bàn tay trắng?



Lúc này Tang Chi mới ngẩng đầu, ánh mắt lại bị sợi tóc mai bạc trắng bên sườn mặt Đổng Ngạc phi hút vào. Nàng quan sát gương mặt kia kỹ hơn, lúc này mới nhận ra quả thực đúng là linh khí đều đã bay biến hết cả, giờ chỉ còn lại mệt mỏi chán chường. Nhất thời, Tang Chi cảm thấy xót thương cho nàng, tâm tư ngũ vị tạp trần.



Đổng Ngạc phi ngưng thần một khắc, chợt kéo lấy cổ tay Tang Chi, muốn nàng ngồi xuống. "Tang Chi, ngồi xuống đây." Tang Chi đang muốn từ chối, Đổng Ngạc phi đã giữ lấy bàn tay nàng, "Ngồi xuống, trò chuyện với ta một lát. Nơi này... toàn bộ người trong nội cung, sợ rằng người có thể nghe những lời than thở của bổn cung cũng chỉ có ngươi mà thôi."



Nghe lời này, Tang Chi cũng mềm lòng, "Đây là vinh dự của nô tỳ."



Đổng Ngạc phi im lặng nhìn Tang Chi, cũng không đáp lại. Một hồi sau, nàng lên tiếng, "Gần đây bổn cung chỉ đọc kinh Phật mà thôi, cảm thấy vô cùng tâm đắc. Vả lại Hoàng thượng cũng khuyên bảo, bổn cung cũng đã sáng suốt hơn nhiều rồi." Thời gian này tai họa ập đến không ngừng, Đổng Ngạc phi khó lòng mà vững vàng, đây là chuyện hiểu được. Thuận Trị đế xưa nay rất trọng đạo Phật, đề cao giới tang lữ, bản thân cũng chép kinh niệm Phật, cho nên cũng muốn Đổng Ngạc phi có thể tìm được an tĩnh bằng cách này.



"Ta thấp thỏm chờ đợi cả đời, lo trước sợ sau, hao tổn biết bao tâm tư chuẩn bị cho tương lai, cuối cùng ngoảnh đầu cũng chỉ còn lại hai bàn tay trắng." Đổng Ngạc phi lẩm bẩm, giọng nói rất nhẹ, "Mà ngươi biết không, ban đầu thứ mà ta muốn... cũng chỉ là tình nghĩa phu thê, có thể bên nhau đến bạc đầu giai lão. Cũng chỉ có thế mà thôi." Nàng ngừng một lát, ánh mắt mơ hồ, "Nhưng rồi ông trời bày ra một vở kịch, trêu đùa ta. Phu quân của ta là Hoàng đế. Là Hoàng đế, là đương kim thiên tử, và vĩnh viễn sẽ không phải là phu quân của chỉ một mình ta. Ta từng muốn đứng bên Hoàng đế, tận sức tận lực giúp người ổn định lục cung. Ta nói với người, đừng sợ ta buồn lòng, cũng đừng ngại ta phật ý, là Hoàng đế, không thể chỉ biết tới Thừa Càn cung. Ôi chao..." Đổng Ngạc phi bỗng nhiên cười lên, cười một nụ cười chua chát, "Nhưng ngay từ phút ban đầu điều ta muốn vẫn luôn là một phu một thê, một đôi áo vải sống hết một đời a... Ta suy tính cho Hoàng đế, từng giây từng phút suy suy tính tính cẩn trọng, cũng chỉ là vì muốn tốt cho phu quân của mình. Là vì vinh quang của Đổng Ngạc thị. Cũng là vì tương lai của chính ta. Nhưng tại sao, rốt cuộc là tại sao, kết quả cuối cùng lại thành ra thế này..."



Thần sắc Đổng Ngạc phi rõ vẻ bi thương, tâm tư Tang Chi cũng trùng xuống, không nhịn được mà thầm buông tiếng thở than. Đúng vậy, Đổng Ngạc phi cũng chỉ là nữ nhân mà thôi, bên cạnh không có ai, nhìn quanh chỉ có địch nhân, khắp nơi đều là cạm bẫy. Nàng thân tại hậu cung mà tranh đấu trong bốn bức hồng tường, cuối cùng đổi lại tang tử tang huynh, gia tộc bên bờ tàn lụi. Nàng đã đi sai bước nào rồi? Nàng không sai, chẳng qua là bởi vì phu quân của nàng chính là Hoàng đế.



Đổng Ngạc phi không sai, vậy thì liệu có ai sai hay không? Chẳng là Hoàng hậu sai rồi? Phi tử lục cung, ai là người có lỗi? Không, không – Tang Chi mím môi, thầm nghĩ – nếu có sai, lỗi lầm chính là của cả Vương triều Đại Thanh này.



"Nương nương," Tang Chi chậm rãi, "Nghe nói hoàng thượng đã có ý đề bạt thân đệ Phí Dương Cổ của người lên làm Tướng quân..."



Đổng Ngạc phi đã lập tức ngắt lời nàng, "Phí Dương Cổ tuổi trẻ tự cao, Hoàng thượng chỉ là để làm yên lòng ta nên mới tiến cử cất nhắc hắn, ai lường được là phúc hay là họa đây? Ngẫm lại mới hiểu, đời người chính là một bể khổ, chỉ có thành tâm theo Phật mới cầu được an yên mà thôi."



Con người chỉ khi nào đã không còn đường đi, chẳng thể tiến lùi, khi ấy mới giao cả số phận của mình cho thần phật. Đổng Ngạc phi đã tuyệt vọng đến cực điểm rồi.



Tang Chi không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể bầu bạn bên nàng trong yên lặng. Cho tới khi hoàng hôn đã buông, nàng mới chợt nhớ ra một chuyện, ho nhẹ một tiếng, "Không biết nương nương có nguyện ý theo nô tỳ đến một nơi này hay không?"



"Nơi nào?" Đổng Ngạc phi theo bản năng hỏi lại, dò xét Tang Chi một lát, lại nói, "Được." Nàng không còn đợi câu trả lời của Tang Chi nữa.



Tang Chi thầm nghĩ, quả đúng là Đổng Ngạc phi đã thay đổi rồi, dường như không còn chút dã tâm nào nữa, đến mức chẳng còn muốn đề phòng. Có điều, loại tuyệt vọng này lại khiến cho người ta nhìn vào không thể không nổi lên thương cảm. Nàng phủ liên bồng y lên vai Đổng Ngạc phi, "Nương nương, xin người hãy theo ta."



--- Còn tiếp ---



Editor lảm nhảm: Đây là một trong những lí do vì sao mình quyết lấp hố. Căn bản thì vì nó xứng đáng. Như đã nói lúc đầu, Trung Cung Lệnh không phải chỉ kể về một chuyện tình. Nó còn về tình người, về tình nghĩa phu thê, về sự bạc bẽo của gia tộc Đế vương, về bi kịch cả đời của người phụ nữ trong bức hồng tường, ai cũng có tâm tư, ai cũng có một câu chuyện, có một bi kịch cho riêng mình.



Đổng Ngạc thị, vốn cũng chỉ cầu một đôi áo vải sống hết một đời mà thôi. Bi kịch ở chỗ, phu quân của nàng lại là một Ái Tân Giác La.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện