Từ Ninh cung, cung nữ thái giám nối nhau ra vào lại chẳng hề ồn ã, từ đầu tới cuối đều vô cùng yên tĩnh, dường như mỗi một hành động đều chuẩn chỉnh cung quy tới từng ly, không hề có một điểm sai lầm.
Từ khi mặt trời bắt đầu ngả về Tây cho đến lúc này khi màn đêm đã hoàn toàn bao phủ Tử Cấm Thành, Tang Chi vẫn chưa hề có khi nào được ngồi, nếu không phải đứng thì cũng là phải quỳ. Lúc này Thái hậu đã dùng bữa xong, còn Tang Chi thì cảm giác như hai chân của nàng không còn phải là của nàng nữa rồi.
Thái hậu ngồi trên chủ vị, Tô Ma Lạt Cô quỳ một bên đấm bóp chân cho chủ tử. Chợt nghe lão phật gia nói, "Để nha đầu kia làm là được rồi, ngươi ngồi xuống nghỉ một lát đi."
"Tiểu nha đầu không quen nặng nhẹ, lão nô lo lắng." Tô Ma Lạt Cô lại nói, "Mà việc hầu hạ Thái hậu người cũng để cho người khác làm, lão nô già tuổi này rồi cũng không biết mình có ích vào việc gì nữa."
Lão phật gia nghe lời này lại thấy buồn cười, "Ngươi hầu hạ ai gia bao năm nay, biết rõ ai gia sẽ không bỏ ngươi còn nói những lời không biết xấu hổ, không sợ người khác chê cười."
Tô Ma Lạt Cô bày ra bộ dáng cả giận, "Ai dám chê cười lão nô? Đều là những kẻ không có phúc phận. Lão nô thế mà hầu hạ Thái hậu chủ tử người cả đời đấy!"
Chủ tớ nói mấy câu đùa giỡn vui vẻ, Tang Chi cúi đầu quỳ một bên, nghe những lời này không hiểu sao lại có chút ấm lòng. Đời người kinh qua biết bao sóng gió, chốn thâm cung nơi lòng người lạnh lẽo, có thể thật lòng đối đãi, bầu bạn cả đời như thế thì dù thân phận là gì cũng đều đáng quý. Nàng đang vu vơ suy ngẫm, bỗng nhiên lại nghe tiếng Tô Ma Lạt Cô gọi tên mình, "Tang Chi, ngươi nói xem ta nói có đúng hay không?"
Không ngờ bản thân mình lại bị kéo vào, Tang Chi có chút sửng sốt, bất quá phản ứng cũng rất nhanh lẹ, "Hồi Tô Ma đại cô cô, những lời người nói đều đúng."
Thái hậu liếc nhìn Tô Ma Lạt Cô, mà Tô Ma Lạt Cô cũng chỉ cười mà thôi. Thái hậu cũng hiểu ý tứ của Tô Ma Lạt Cô. Tang Chi đã quỳ suốt mấy canh giờ, thân hình mảnh mai đến mức nhìn có vẻ gầy yếu, sắc mặt tái nhợt như thể sắp sửa ngất đi. Mặc dù Thái hậu đúng là muốn trừng phạt, cho nàng thấy thế nào là quả đắng, thế nhưng đã thỏa hiệp với Hoàng hậu rồi thì cũng sẽ không khiến Tang Chi sống dở chết dở. Tô Ma Lạt Cô nhìn tấm lưng Tang Chi mặc dù vẫn đang cố gắng giữ thẳng nhưng thi thoảng lại khẽ run lên, lại thấy tâm tình của Thái hậu giờ cũng không tệ, nên cố ý tặng nàng một chút nhân tình.
Tang Chi là người biết trước biết sau, nàng hiểu được điều này, cho nên vô cùng cảm kích Tô Ma Lạt Cô.
Thái hậu lúc này mới chậm rãi lên tiếng, "Ngươi tên Tang Chi?"
"Hồi thái hậu, nô tì tên Tang Chi."
Làm sao Thái hậu lại không biết tên nàng, hỏi câu này cũng chỉ là một câu phủ đầu mà thôi. Thái hậu nói chuyện với Tang Chi với tư cách là một chủ tử nói chuyện với một nô tài, đương nhiên sẽ không vòng vo ý tứ như khi nói chuyện với Hoàng hậu. Vậy cho nên, liền trực tiếp hỏi, "Phải, Tang Chi. Tang Chi, Hoàng hậu đối xử với ngươi như thế, ngươi muốn báo đáp nàng như thế nào?"
Tang Chi không khỏi ngạc nhiên. Nàng thấp thỏm chờ đợi Thái hậu lên tiếng, nhưng không ngờ lão phật gia vừa lên tiếng đã nhắc tới Hoàng hậu. Hoàng hậu là điểm yếu duy nhất của nàng, cũng là điều khiến nàng không dám khinh suất, không dám tùy ý mở miệng. Thái hậu hỏi như thế, chẳng khác nào chủ ý là muốn khiến cho Tang Chi trở nên hồ đồ. Nàng muốn báo đáp Hoàng hậu như thế nào? Thực lòng mà nói, Tang Chi chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, hay đúng hơn, nàng chưa từng nghĩ mình cần báo đáp Tố Lặc. Ý trung nhân của nàng, nàng cẩn thận từng chút, luôn muốn người ấy nhận được điều tốt đẹp nhất, cũng chưa từng nghĩ mối quan hệ giữa hai người là loại quan hệ ban ơn và báo đáp.
Nhưng có lẽ ngoài nàng ra, không ai nghĩ như vậy cả. Trong mắt tất cả những người khác, Tố Lặc là Hoàng hậu, là nhất quốc chi mẫu của Đại Thanh, chỉ có thể nhìn, không thể chạm tới. Tang Chi, thân phận là một nô tài Bao y, xuất thân từ Tân Giả khố mà đi lên, được Hoàng hậu ưu ái đã là nhờ mộ phần của tổ tiên từ kiếp trước. Ai cũng sẽ cho rằng Tang Chi dù cho có thịt nát xương tan cũng đều sẽ báo đáp ân huệ này. Hiếu Trang thái hậu hay Tô Ma Lạt Cô cũng không phải là ngoại lệ. Thực ra, Thái hậu đã để mắt tới Tang Chi từ lâu, từ khi Hoàng hậu bị tước Sách bảo chỉ đợi ngày phế, Tang Chi tính kế cả Hoàng đế để vào Từ Ninh cung náo loạn một trận. Thái hậu muốn không để ý tới nàng cũng khó. Càng chú ý, càng để ý những tiểu tiết, ánh mắt Thái hậu dành cho Tang Chi lại càng sâu thêm vào phần, cảm thấy người này vừa phiền toái mà cũng vừa... thú vị.
Đúng vậy, chính là vừa khiến Thái hậu cảm thấy phiền toái, cũng vừa thú vị. Cách nha đầu này hành xử luôn chuẩn chỉnh cung quy, lễ nghi chu toàn, mỗi cái cúi đầu đều khó chê trách, thế nhưng vẫn toát ra điều gì đó khiến lão nhân gia cảm thấy kỳ quái, cũng cảm thấy sảng khoái. Cả một đời làm chủ tử, Thái hậu đã quen với việc tất cả người trong thiên hạ này phải cúi đầu trước nàng, đôi khi, Hoàng đế cũng không phải là ngoại lệ. Mà ở Tang Chi người này, lão nhân gia lại thường xuyên cảm nhận được có điều gì đó khác biệt với tất cả những người khác, dù cho dáng dấp điệu bộ cung kính khiêm nhường kia rất chu toàn đấy, nhưng rồi phong thái và loại khí độ tỏa ra từ nơi mi tâm người này lại tố cáo chính bản thân nàng. Thái hậu nhìn thấu hết thảy. Đây là điểm khiến Thái hậu cảm thấy phiền toái, cũng chính là điểm khiến lão phật gia cảm thấy thú vị. Loại khí chất này của Tang Chi, vô hình khiến cho các nô tài khác cảm thấy không dễ chịu, đồng thời cũng khiến cho chủ tử không thoải mái. Cảm nhận thì là như thế, nhưng cũng thật khó để có thể vạch trần trách cứ nào, bởi vì nàng che giấu tốt vô cùng. Nàng đã nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết, đối mặt khốn cảnh và khó khăn nhưng chưa từng buông thả, lại có thứ bản lĩnh biến nguy thành an. Một người như vậy, cho dù là nô tài, Thái hậu cũng không thể không để mắt tới.
Thái hậu vốn là muốn tận diệt người này. Nơi đây không có chỗ cho người thân tự lập thân, không có chỗ cho người muốn giữ nguyên cốt cách. Nữ nhân hậu cung hay dù là phận nô tài, ai nấy đều là nên an phận tuân theo quy củ, ngoan ngoãn nghe lời mới có thể không có sóng gió. Sau Tĩnh phi, Thái hậu đã không còn thấy ai vừa sáng lạn vừa sâu xa, lại có loại khí độ này ở nơi đây nữa. Mỗi khi nhìn người này, lão nhân gia tựa như nhớ lại những chuyện cũ xa xưa, nhìn lại tuổi trẻ của chính mình. Nhân sinh quan, cách nhìn cuộc đời, cách bàn tính thế cuộc có thể khác nhau, nhưng đều có một điểm chung: Không giống người thường. Nếu như nói Thái hậu có loại bản lĩnh một tay khuấy đảo đất trời, vậy thì có thể nói Tĩnh phi nồng nhiệt như lửa, còn Tang Chi ung dung như nước. Khó có thể nắm bắt được ngọn lửa, nhưng liệu có dễ dàng để giữ nước trong tay? Bất quá dù là khó giữ trong lòng bàn tay, Thái hậu vẫn có thừa sự tự tin. Còn chưa kể đối với lão phật gia, Tang Chi vẫn còn rất có ích, cần phải giữ lại.
Qua một hồi, Tang Chi vẫn không thể trả lời câu hỏi của Thái hậu. Thái hậu thấy vậy liền thấy hài lòng, thấy Tang Chi không thể tìm ra câu trả lời thỏa đáng.
"Sao vậy? Thì ra ngươi cũng chỉ là loại người vong ân bội nghĩa? Hoàng hậu ra sức cứu ngươi một mạng, ngươi lại ra vẻ với ai gia, nửa điểm biết ơn cũng không có sao?"
Tang Chi bị giọng nói lạnh như nước đông của Thái hậu làm cho chột dạ, vội vàng dập đầu, "Sự biết ơn của nô tì đối với Hoàng hậu nương nương khó có thể nói ra thành lời, nô tì có chết ngàn lần cũng không đủ để báo đáp!"
"Phải." Thái hậu tùy ý đáp một tiếng, "Phải báo đáp, nhưng không phải báo đáp ngoài miệng không thôi đâu."
Lời này đương nhiên có ẩn ý, Tang Chi không dám nghịch ý, "Nô tì xin nghe lời Thái hậu dạy bảo."
Thái hậu cũng chẳng vòng vo, "Ngươi vốn là người của Thừa Càn cung, đã từng là tâm phúc của Hoàng quý phi, Hoàng quý phi ít nhiều vẫn sẽ tin tưởng. Nếu như nàng ta có thể khiến ngươi ngươi làm hỏng chuyện của Hoàng hậu, ngươi  cũng sẽ tự có cách mà... gậy ông đập lưng ông, phải không?"
Tang Chi hiểu ý tứ này, không khỏi thảng thốt trong lòng.
Lại nghe Thái hậu tiếp tục, "Hiện tại Hoàng quý phi đã rơi vào thế khó, ai gia cũng không muốn khiến nàng ta càng khó xử làm gì. Có điều lại vẫn không thôi chút tiểu xảo mê hoặc quân thượng, trong khi thân thể đã suy kiệt như thế rồi, vẫn là không chịu buông Hoàng đế. Hoàng đế còn trẻ tuổi đã bị mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo. Độc sủng cung phi, chuyên sủng đến không có phép tắc, điều này xưa nay vẫn luôn là đại kị nơi hậu cung, đế vương phải tránh. Còn chưa kể Hoàng quý phi bây giờ khó còn mà có Hoàng tự được nữa, hoàng tộc Đại Thanh biết khai chi tán diệp thế nào?" Dừng một lát, lại nói thêm, "Ai gia nhìn ra được ngươi không phải loại nô tài tầm thường không có đầu óc, hiểu thời hiểu thế, như vậy là tốt. Chỉ cần ngươi trung thành làm việc cho Hoàng hậu, hôm nay đi theo Hoàng hậu, ngày sau Hoàng hậu ắt sẽ không bạc đãi."
Đi theo Hoàng hậu? Muốn nàng đi theo Hoàng hậu mà cần phải tới lượt Thái hậu mở miệng hay sao? Tang Chi âm thầm cười khổ một tiếng. Nàng lại hiểu ra Thái hậu nói lời này, bất quá cũng chỉ là để xem thái độ của nàng mà thôi. Nàng ngẫm, càng thấy rằng một màn này quá sức mơ hồ, căn bản cũng vì bản thân nàng rõ ràng trung cung chi chủ không phải là Hoàng hậu, mà chính là Thái hậu đấy. Rồi nàng lại chẳng dám suy nghĩ quá lâu, âm thầm cắn răng, hít vào một hơi thật sâu rồi lập tức phủ phục trên mặt đất, "Hoàng hậu nương nương hậu đãi nô tì, ân nặng như núi, Thái hậu chủ tử người cũng cứu nô tì một mạng. Nô tì cảm kích Hoàng hậu nương nương vô cùng, nhưng sao có thể không khắc ghi ân điển của Thái hậu người được chứ?" Trán nàng gần như chạm đất, "Nô tì Tang Chi nguyện ý tuân theo chỉ điểm của Thái hậu. Thái hậu muốn nô tì trung với ai, nô tì tất sẽ một lòng trung thành với người ấy. Có thể làm việc cho Thái hậu là phúc phận nô tì tu được từ kiếp trước, nô tì có chết cũng sẽ tận tâm!"
Ánh mắt lão phật gia toát ra tia vui vẻ thỏa mãn, đưa mắt liếc nhìn Tô Ma Lạt Cô.
"Đứng lên đi. Người đâu, ban ghế." Thái hậu lên tiếng, lập tức có cung nữ tới dìu Tang Chi dậy. Căn bản nàng không đứng nổi, đầu gối như muốn rã ra, hai chân tê dại không còn cảm giác.
"Nô tì không dám!" Tang Chi lập tức chối từ, nhưng rồi không ngồi thì nàng cũng chẳng đứng nổi, cho nên đành ngồi xuống, "Nô tì tạ ơn Thái hậu chủ tử."
Thái hậu cười, "Loại đãi ngộ này Tô Ma Lạt Cô cũng không có đâu." Nghe lời này Tang Chi liền bày ra bộ dáng tự cường, lập tức đứng lên. Thái hậu thấy nàng chật vật cũng bật cười, Tô Ma Lạt Cô lại chen lời, "Lão nô hiểu được Thái hậu người coi trọng Tang Chi cô nương." Nói xong, đỡ lấy tay Thái hậu, đỡ lão phật gia vào bên trong.
Tang Chi không đứng dậy nổi, cứ yên vị mà ngồi. Thấy Tô Ma Lạt Cô đỡ Thái hậu đi mà lại chẳng lên tiếng cho nàng đi, Tang Chi đành phải chờ đợi trong bất an.
Không bao lâu sau đã thấy Tô Ma Lạt Cô đi ra. Tang Chi vội vàng muốn đứng lên.
"Cứ ngồi đi." Tô Ma Lạt Cô đỡ nàng ngồi xuống.
"Nô tì không dám." Tang Chi vẫn cố chấp đứng dậy, hai chân phát run.
"Thái hậu không có ở đây, suy cho cùng chúng ta cũng đều là phận nô tài mà thôi, ngươi không cần phải cẩn trọng như vậy." Tô Ma Lạt Cô cười, kéo Tang Chi ngồi xuống, "Không nói nhìn ngươi đứng như vậy ta cũng không thể nhìn nổi."
Tang Chi không từ chối nữa. Tô Ma Lạt Cô ngồi xuống bên cạnh nàng, rót ra một chén trà. Nhấp một ngụm, lại nói, "Bày tỏ lòng trung bằng lời nói ngươi đã làm rất tốt rồi. Nhưng muốn Thái hậu tin tưởng, ngươi phải làm việc cho tốt."
Tang Chi hiểu những lời này đều là những lời của Thái hậu, Tô Ma Lạt Cô truyền lại cho nàng mà thôi.
"Hôm nay ngươi về Khôn Ninh cung đi. Sau này hãy về lại Thừa Càn cung, sẽ thường xuyên có thư gửi tới cho ngươi, hãy để ý. Cũng chẳng có việc gì lớn lao khó khăn, chẳng qua là muốn ngươi để ý những chuyện diễn ra ở Thừa Càn cung một chút, từ cung quy tới Hoàng quý phi. Còn chuyện quan trọng hơn, chính là tác động, để Hoàng thượng tới Khôn Ninh cung nhiều hơn. Hoàng quý phi giờ đã không còn khả năng có Hoàng tự, còn Hoàng hậu nương nương đang ở tuổi đẹp như vậy, đương nhiên có thể có Hoàng tự, dù gì xảy ra thì tương lai sau này cũng có chỗ để dựa vào, không phải lo lắng gì nữa. Nếu ngươi có thể làm được chuyện này, vậy cũng không phụ tấm ân tình của Hoàng hậu nương nương dành cho ngươi."
Đáy lòng Tang Chi càng lúc càng lạnh lẽo. Quả đúng là không khó, chính là muốn nàng trở thành tai mắt của Thái hậu, cũng muốn nàng biến thành một cái gai trong Thừa Càn cung, cùng lúc khiến Hoàng đế để tâm tới Khôn Ninh cung. Sự bình thản của Tô Ma Lạt Cô khiến Tang Chi càng cảm thấy khó chịu, cảm tưởng như mình đang phải ngậm một miệng đầy máu tươi. Nhưng nàng cũng chẳng có lựa chọn, cũng đã hiểu thế cục này từ lâu rồi.
Nàng nuốt xuống vị đắng chat ngai ngái nơi cuống họng, nói, "Nô tì... nhất định không phụ phó thác của Thái hậu."
Tô Ma Lạt Cô hài lòng, nhìn nàng một lúc, bỗng nhiên nói, "Người Hán có câu 'Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ', ngươi có hiểu ý tứ trong đó hay không?"
—- Hết chương 89 —-

Editor lảm nhảm:
Tang Chi có nhiều cái tài, nhưng nổi bật là cái tài nói dối nói trá mà từng lời nghe vào tai cảm động tâm can TvT Kiểu dạng Tang có thể cầm dao đâm chủ tử một phát nhưng lời Tang nói ra thì tình thâm nghĩa trọng, thề thốt đủ cả, không thể không tin ấy *khóc*

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện