Thái Uyển Vân nơm nớp lo sợ, "Khởi bẩm Thái hậu, nô tì... nghi ngờ rằng Tang Chi biết yêu thuật!"

"Cái gì?" Thái hậu nhướn mày, "Thái Uyển Vân, ngươi ở trong nội cung đã lâu, lời nói ra phải cẩn trọng."

"Lão nô không dám nói bừa!" Thái Uyển Vân dập đầu, trán chạm đất, "Thái hậu người có điều không biết, Tang Chi người này không chỉ hiểu biết chữ nghĩa còn có thể dạy cả Hoàng hậu nương nương đọc sách! Như lão nô biết được, Tang Chi xuất thân nô tài Bao y nhiều đời, trong nhà sao có thể có người tường tận chữ nghĩa! Khi xưa lúc còn ở Tân Giả khố, nửa chữ bẻ đôi nàng ta cũng không biết. Bây giờ... bây giờ bỗng nhiên lại như vậy. Quan trọng là... nô tì nghe nói khi còn ở Tân Giả khố có một lần kia nàng phạm lỗi, bị Lý Ứng Vinh thẳng tay phạt, đánh tới mức tất cả đều cho rằng nàng không sống nổi nữa rồi, ai mà ngờ được gần chết như thế lại sống dậy! Người ở Tân Giả khố đều nói Tang Chi này đại nạn mà không chết, ắt có căn cơ hậu vận, nhưng nô tì nghe chuyện này vẫn luôn cảm thấy kỳ quái. Lại nói... Tang Chi này cũng không giống người thường, tuy rằng nhìn vào cử chỉ hành động đều là của nô tài, nhưng vẫn có gì đó... quái dị. Sau khi rời khỏi Tân Giả khố, nàng tới Thừa Càn cung, chẳng mấy chốc đã thành đại hồng nhân của Thừa Càn cung. Ngay sau đó lại tới Khôn Ninh cung, Hoàng hậu nương nương ưu ái vô cùng. Ngay tới Vĩnh Thọ cung Tĩnh phi nương nương cũng không đối xử với nàng như những cung nữ khác."

Thái Uyển Vân nói một tràng, dừng lại lấy một hơi mới nói tiếp, "Thái hậu, túi gấm chứa phù kia chính là của Tang Chi! Có lần lão nô đã tận mắt chứng kiến Tang Chi tới Khâm Thiên giám. Thái hậu, Tang Chi từ khi ra Tân Giả khố đến nay một đường thuận buồm xuôi gió, không phải... quá kỳ quái hay sao?"

May mắn Tang Chi không nghe được những lời này, nếu không chắc chắn nàng sẽ uất ức mà thổ huyết. Nàng bị cuốn vào dòng lũ, hết lần này tới lần khác ngàn cân treo sợi tóc, gắng gượng mới tìm được đường sống trong chỗ chết, bây giờ vào lời Thái Uyển Vân lại thành một đường thuận buồm xuôi gió.

Thái Uyển Vân lại nói, "Thái hậu, lão nô liều chết tới đây bẩm báo cũng hoàn toàn là vì Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương giữ Tang Chi này lại bên người, chỉ sợ là một mối tai họa! Lão nô biết xưa nay Thái hậu chủ tử yêu thương Hoàng hậu nương nương, người nhất định phải cứu lấy nương nương! Chỉ sợ Hoàng hậu nương nương bây giờ đã bị Tang Chi mê hoặc thao túng rồi, lão nô khuyên cũng không nghe nữa, lão nô mới phải cầu đến Thái hậu người. Thái hậu, lòng trung của lão nô, lão nô nguyện lấy cái chết làm chứng!"

Nói xong, dường như là muốn đứng lên đâm đầu vào cột gỗ.

Tô Ma Lạt Cô cho cung nữ đứng bên một ánh mắt, liền có người giữ Thái Uyển Vân lại.

"Ngươi là người ai gia chọn cho Hoàng hậu, sao ai gia lại có thể không tin ngươi." Thái hậu nói một câu, âm tình bất định.

Tô Ma Lạt Cô cũng lên tiếng an ủi Thái Uyển Vân, "Chuyện này Thái hậu cũng đã đoán được mấy phần, ngươi an tâm đi, Thái hậu đã tự có tính toán."

Thái Uyển Vân lại dập đầu thật sâu, "Lão nô tuân chỉ." Lúc đứng lên hai chân đã mềm nhũn, quả thực là sợ đến đổ một thân mồ hôi lạnh. Trong nội cung này, chuyện liên quan đến quái lực loạn thần không thể nói lung tung.

Thái Uyển Vân rời khỏi Khôn Ninh cung rồi, khi ấy Thái hậu mới nhíu mày, hỏi, "Ngươi nói xem lời Thái Uyển Vân có mấy phần đáng tin?"

"Lão nô thấy không nói đến chuyện yêu thuật, nhưng Tang Chi người này quả thực có vấn đề đấy." Tô Ma Lạt Cô nói, "Hôm nay Thái Uyển Vân liều chết tới đây, hơn phân nửa là do thấy Hoàng hậu nương nương quá mức tin tưởng ưu ái Tang Chi, đến mức địa vị của nàng bị uy hiếp rõ ràng. Nhưng những lời Thái Uyển Vân nói, phần nhiều đều là thật, chuyện này lão nô cũng đều đã tra. Tang Chi khi xưa không phải một chữ bẻ đôi cũng không biết, bởi vì mặc dù xuất thân nô tài Bao y, thế nhưng phụ thân biết chút y thuật, có thể viết mấy đơn thuốc, Tang Chi học được mấy chữ cũng không chừng. Về phần có biết đủ nhiều để dạy Hoàng hậu đọc sách hay không..." Tô Ma Lạt Cô trầm ngâm, "Thực ra cũng không phải không có khả năng. Tang Chi xuất thân thấp kém, chắn chắn sẽ quen biết nhiều người Hán, không phải là dạy, mà chỉ là giải thích mấy thứ nàng nghe truyền miệng được mà thôi. Như thế cũng không phải không có khả năng." Im lặng một chút lại nói, "Tang Chi xuất thân như thế lại đi được đến ngày hôm nay, lão nô cho rằng nếu Thái hậu thu phục nàng, ắt sẽ có ích lợi cho sau này."

Thái hậu gật đầu, "Ai gia cũng cảm thấy cung nữ này có vấn đề, nhưng lời ngươi nói, có lý." Nói xong lại nhíu mày, nhìn qua Tô Ma Lạt Cô, "Thái Uyển Vân nói Hoàng hậu bị người này mê hoặc..."

Hiển nhiên là Thái hậu đang nói tới cả Vĩnh Thọ cung. Tô Ma Lạt Cô nheo mắt, "Hoàng hậu nương nương tuyệt đối không giống Tĩnh phi, trong cung này không ai có thể là Tĩnh phi thứ hai, vứt bỏ hết lễ nghĩa liêm sỉ. Hoàng hậu nương nương là Quốc mẫu, xưa nay hành động luôn chu toàn mọi mặt, cẩn tuân quy tắc, tin tưởng ưu ái một cung nữ cũng không phải chuyện đáng lo." Lại hạ thấp giọng, "Thái hậu, theo như lão nô thấy, Hoàng hậu nương nương đang quyết tâm muốn biến Tang Chi thành tâm phúc. Nhưng..."

Nói đến đây lại dừng, Thái hậu hỏi, "Sao không nói tiếp?"

Sắc mặt Tô Ma Lạt Cô hiện vẻ khó xử, Thái hậu cũng đã hiểu, ánh mắt lạnh xuống, "Ngươi muốn nói, người này có ý tứ khác đối với Hoàng hậu?"

"Lão nô không dám!" Tô Ma Lạt Cô vội vàng muốn quỳ xuống.

"Đứng lên đứng lên. Một bó tuổi rồi, quỳ xuống đấy, có ngã ai gia cũng không đỡ được ngươi."

"Tạ ơn Thái hậu."

Thái hậu lại nói, "Trước mắt thế này đi, Tang Chi này, nếu như dùng được thì giữ lại, nếu không dùng được..."

Tô Ma Lạt Cô ngầm hiểu, lại nói, "Còn về Thái Uyển Vân, e rằng nếu Thái hậu người không có động thái, nàng sẽ không phục."

"Bản thân không có bản lĩnh còn có gan mượn tay ai gia!" Thái hậu cười nhạt, "Chủ tử thế nào mới nuôi dưỡng dạy dỗ ra loại nô tài như thế." Một câu này, mắng tới cả Hoàng hậu.

Lại nghe Thái hậu nói, "Thừa Càn cung không mang người đi sao?"

"Hồi Thái hậu, chính là vậy."

"Hoàng hậu bây giờ thực là muốn nắm chặt quyền chấp chưởng rồi đấy." Thái hậu cười lạnh, "Vì một cung nữ đã khiêu chiến với ai gia rồi."

Tô Ma Lạt Cô không dám nói tiếp, chỉ nghe, "Nó không buông người, thế nhưng nếu người muốn đi thì phải làm sao?"

---

Khôn Ninh cung.

Cung nữ quay trở về, báo với chủ tử Khác phi đang ở Cảnh Nhân cung.

Tang Chi nghe cung nữ báo lại, hỏi, "Cảnh Nhân cung Khác phi?"

Hoàng hậu nói, "Cảnh Nhân cung Khác phi, cũng có bản lĩnh đấy, có điều xưa nay luôn giữ mình, đứng ngoài vòng tranh đấu." Hoàng hậu nói, "Không phải ngươi nói ta nên chia việc cho người dưới xử lý sao? Khác phi cũng có thể lắm, không tồi." Hoàng hậu cảm thấy Khác phi thực sự có bản lĩnh, dù sao ngày ấy có thể đứng giữa cân bằng Thục Huệ phi và Trinh phi. Hơn nữa xuất thân Hán Quân kỳ, ngồi yên được ở vị trí hôm nay, cũng đã là một loại bản lĩnh. Dù Hoàng hậu có chia quyền lực vào tay nàng, cung phi cũng sẽ không cảm thấy đây là một sự uy hiếp.

Những điều này Tang Chi cũng đều hiểu. Nhưng nàng không khỏi thở dài một tiếng, thấy Hoàng hậu dám đặt quyền lực vào tay Khác phi, mà không phải là Dực Khôn cung Thục Huệ phi. Thục Huệ phi là thân muội cùng cha với Hoàng hậu, mà trách nhiệm của Dực Khôn cung là phụ tá Khôn Ninh cung, theo lý Thục Huệ phi là người phù hợp nhất mới phải. Có điều, cũng bởi vì có quan hệ huyết thống, cho nên Hoàng hậu mới không thể tin tưởng. Huống hồ, xưa nay Thục Huệ phi cũng không phải là dạng người an phận thủ thường sống qua ngày. Nàng cũng giống như Hoàng hậu, cũng giống như Thái hậu, ở nơi hậu cung này, gánh vác vinh quang cho Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị, cho Khoa Nhĩ Thấm bộ. Thoạt nhìn sẽ thấy đúng là nữ nhân Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị đang chiếm thế thượng phong đấy, thế nhưng cũng bởi vì nữ nhân từ gia tộc này thế lực ngang nhau, cho nên thực chất khó có thể kết lại một mối. Mà biểu tỷ muội Đổng Ngạc thị, nhìn thì không thể thấu lạnh nhạt sâu đậm, thế nhưng lại có thể dựa vào nhau.

Suy cho cùng, hậu cung là nơi người ta không thể an tâm mà sống qua ngày. Mỗi khi nhìn Hoàng hậu, Tang Chi lại không nhịn được mà đau lòng. Tố Lặc năm nay hơn mười tám tuổi, đã luyện được công phu che giấu tâm tình, mặt không đổi sắc, đã luyện thành hết những thủ đoạn lừa gạt tranh đoạt, định lực và tâm tư của nàng đã vượt xa độ tuổi. Tang Chi lại nghĩ, tuổi này ở thời đại của nàng thì là độ tuổi đẹp nhất của một người con gái, độ tuổi thanh xuân sáng lạn. Đáng tiếc, Tố Lặc đang ở nơi này, không có cách nào thoát ra.

Nhưng bất quá nói đi cũng phải nói lại, Tang Chi thầm nghĩ, liệu điều khiến nàng mê muội điên đảo có phải là hai mặt đối lập của Tố Lặc hay không, chính là sự đơn thuần sáng lạn của thiếu nữ và cả tâm cơ quyết đoán của một Hoàng hậu. Cái đơn thuần sáng lạn của Tố Lặc khiến cho Tang Chi muốn che chở nàng, mong muốn nàng có thể vô sầu vô lo như những thiếu nữ trẻ tuổi khác. Nhưng nếu Tố Lặc chỉ là một thiếu nữ đơn thuần không rành thế sự, Tang Chi không biết liệu mình có còn thần trí điên đảo vì nàng hay không. Chẳng qua là, nàng đau lòng, một người vốn không nên phải chịu đựng bất kỳ gánh nặng nào, bây giờ lại đang gánh vác trên vai quá nhiều gánh nặng. Tang Chi nguyện dùng tính mạng để bảo vệ cho người này.

"Ngươi đang nghĩ gì vậy?" Hoàng hậu nhìn Tang Chi, "Tang Chi?"

Tang Chi hoàn hồn, đương nhiên sẽ không nói ra suy nghĩ của mình, chỉ cười, "Tâm ý của ngươi dù tốt, thế nhưng chỉ sợ Khác phi không bằng lòng."

"Cho nên việc này phải dựa vào ngươi rồi." Hoàng hậu nháy mắt, "Tang Chi tỷ tỷ..."

"Ta?" Tang Chi sửng sốt.

"Phải." Hoàng hậu gật đầu, "Bổn cung tin rằng với ba tấc lưỡi của ngươi, Khác phi nhất định sẽ đồng ý."

Tang Chi có chút bất đắc dĩ, "Có phải nương nương người đánh giá ta quá cao rồi hay không..."

Hoàng hậu nương nương cảm thấy buồn cười, lại nói, "Ta thật lòng khen ngợi ngươi đấy. Những ngày tới ngươi tạm ở Cảnh Nhân cung, giúp ta thuyết phục nàng đi."

Nghe đến đây Tang Chi liền thảng thốt trong lòng, "Không phải là ta sẽ về Thừa Càn cung sao?"

"Ngươi muốn về Thừa Càn cung?" Hoàng hậu dừng động tác, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tang Chi.

--- Hết chương 95 ---

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện