– “Sao cậu học người Nam Sung nói tiếng Thành Đô được vậy?”
Mấy ngày sau đó, Lục Lăng Hằng cũng không thấy Tôn Phương ở đoàn làm phim.
Một tuần sau, Lục Lăng Hằng thấy có một người mới đứng bên cạnh giúp Trương Minh Tước lau mồ hôi, Lục Lăng Hằng tò mò hỏi Tiền Duyệt: “Kia là ai vậy?”
Tiền Duyệt đáp: “Là trợ lý mới của Trương Minh Tước, tới từ hôm qua rồi! Tối qua cậu đi huấn luyện, tôi còn ngồi đánh mấy ván bài với cậu ấy.”
“Trợ lý mới?” Lục Lăng Hằng có phần giật mình, “Sao lại đột nhiên thay trợ lý mới? Tôn Phương đâu rồi?”
Tiền Duyệt gãi đầu: “Hôm qua tôi nghe cậu này nói có một ông chủ nào đó muốn nâng đỡ Tôn Phương, cho cậu ta nhận vai ở một bộ phim khác nên cậu ta đi rồi, Trương Minh Tước thiếu người, công ty phái cậu này tới.”
Lục Lăng Hằng hơi nhíu mày. Xem ra Tôn Phương đã bấu víu được ai đó, còn rất đột ngột, nói đi là đi luôn. Nhưng vậy cũng tốt, hôm đó anh thất thố kêu tên Tôn Phương, còn lo sẽ bị cậu ta nghi ngờ. Loại chuyện sống lại này quá hư cấu, nếu để lộ ra ngoài, chỉ sợ người ta bắt anh đi đưa tới viện tâm thần. Vốn hôm đó đạo diễn có nói muốn cho Tôn Phương diễn một vai nhỏ cùng anh, nhưng đến buổi chiều lại sửa lại kịch bản, bỏ vai lính liên lạc kia đi anh đã thấy kì lạ. Xem ra khi đó Tôn Phương đã nhận được tin đóng phim khác, cho nên coi thường vai nhỏ kia ở bộ này.
Nhân viên đoàn làm phim bê mấy thùng đồ uống tới, gọi mọi người: “Ai muốn uống thì ra lấy nhé.”
Lục Lăng Hằng nhìn thoáng qua bên kia. Đó là nước uống thể thao mà tập đoàn Thẩm thị mới ra mắt, cũng tài trợ cho đoàn làm phim “Đao phong”. Thường thì một bộ phim có khoảng hai đến ba nhà đầu tư, nhưng nếu công ty sản xuất có thế lực mạnh, vậy chỉ cần một nhà đầu tư là đủ rồi. Công ty giải trí Tinh Tinh cũng là một công ty có thế lực mạnh, họ là công ty sản xuất, môi giới phim truyền hình lớn nhất trong nước, cũng là đơn vị phát hành phim “Đao Phong”, lúc “Đao phong” tuyển diễn viên, phần lớn đều là diễn viên trong công ty Tinh Tinh, như vậy không cần phải lo người trong đoàn làm phim không giữ bí mật mà để lộ thông tin phim ảnh. Nhưng cũng không vì thế mà đoàn làm phim không lôi kéo thu hút đầu tư, chỉ cần trong phim có quảng cáo cho nhà đầu tư, như vậy có thể thu được lợi nhuận từ quảng cáo. Ví dụ như toàn bộ đồ uống của đoàn làm phim đều do tập đoàn Thẩm thị bao.
Quả nhiên, Khang Gia Mẫn gọi một tiếng: “Lục Lăng Hằng, cậu cầm chai nước uống đi.”
Tiền Duyệt nhanh chóng lấy chai nước đưa cho Lục Lăng Hằng.
Khang Gia Mẫn nói: “Cậu chuẩn bị một chút, cảnh tiếp theo cậu phải dạy dỗ cấp dưới của mình, mắng xong miệng lưỡi khô khan, cầm đồ uống ở bên sân tập lên uống.”
Lục Lăng Hằng cũng không lấy làm ngạc nhiên, đáp: “Vâng ạ.”
Tập đoàn Thẩm thị chủ yếu kinh doanh đồ uống, nước giải khát và đồ ăn vặt, nước uống thể thao kia là sản phẩm mới ra mắt đang được đẩy mạnh quảng cáo của tập đoàn, nói là có thể bổ sung những nguyên tố vi lượng cho cơ thể. Mấy tháng trước lúc nước uống mới ra, Lục Quân Càn còn lên weibo quảng cáo cho họ, chụp ảnh mình uống nước đăng lên mạng. Mấy năm này Lục Lăng Hằng không thu tiền quảng cáo của tập đoàn Thẩm thị, đương nhiên cũng là vì Thẩm Bác Diễn. Sở dĩ Lục Lăng Hằng được các thương gia, nhà đầu tư hoan nghênh cũng bởi vì anh là một người rất hiểu thói trao đi đổi lại, tài nguyên của anh chính là tầm ảnh hưởng của anh, người khác đối tốt với anh, anh sẽ hồi báo lại. Rất nhiều người nghĩ anh đối nhân xử thế phúc hậu, thật ra đây cũng là thủ đoạn của anh, anh luôn cố duy trì sự thăng bằng trong các mối quan hệ giữa người với người, để tránh mình là người nhận nhiều hơn —— không ai tốt một cách vô điều kiện với người khác, nếu không đánh đổi cái này thì cũng phải trả giá cái kia. Thay vì rơi vào thế bị động, không bằng tự nắm chặt thế chủ động trong tay.
Nhưng nguyên tắc này của anh, thiếu chút nữa bị một fan não tàn hoàn toàn không có nguyên tắc phá vỡ.
Lúc này Lục Lăng Hằng cầm chai nước uống trong tay, trong lòng có muôn vàn suy nghĩ.
“Chuẩn bị mở máy.” Đạo diễn hô to.
Lục Lăng Hằng nhanh chóng đi tới, đặt đồ uống vào vị trí.
“!”
Bảng clapper vừa hạ xuống, Lục Lăng Hằng lập tức tập trung tinh thần vào cảnh quay.
“Đồ con rùa!” Lục Lăng Hằng hung hăng đạp chân vào cậu lính đứng đầu hàng, đá cậu ta ra khỏi đội, “Cậu ngu thật hay ngu giả vờ thế!”
Cậu lính kia trong quá trình huấn luyện liên tiếp bị sai, xấu hổ cúi đầu không dám lên tiếng.
Lục Lăng Hằng bắt đầu mắng người, tốc độ nói rất nhanh, âm vang lớn, mắng cậu lính kia đến phun máu chó. Cậu diễn viên nhỏ bị tâm tình anh ảnh hưởng, thiếu chút nữa thì khóc.
Quay cảnh xong, đạo diễn ra lệnh qua máy bộ đàm, “Chuẩn bị một chút, quay lại lần nữa.”
Nét mặt căng thẳng của Lục Lăng Hằng thả lỏng ra, cười cười với cậu diễn viên bị đá kia: “Bị đá có đau không?”
Cậu diễn viên vội vã lắc đầu, “Không có việc gì, không có việc gì.”
Để hiệu quả quay chân thực, động tác đánh người trong phim đều là đánh thật.
Lục Lăng Hằng nói: “Cậu diễn tốt lắm, nhưng mà ban nãy cúi đầu thấp quá, có lẽ máy quay không quay được nét mặt cậu.”
Cậu diễn viên ngẩng đầu nhìn về phía ống kính máy quay, suy nghĩ một chút, nửa tin nửa ngờ đáp lấy lệ một tiếng.
Phó đạo diễn nói lý do quay lại, quả nhiên là đầu cậu diễn viên kia cúi quá thấp. Nhất thời, ánh mắt cậu diễn viên nhìn Lục Lăng Hằng trở nên sùng bái: “Anh Lục, anh siêu thật đấy!”
Lúc này Lục Lăng Hằng nghe thấy bên kia sân ầm ĩ, không khỏi ngoái đầu nhìn. Đạo diễn đang ngồi giám sát ở trong lều nên anh không nhìn thấy, nhưng chung quanh lều có rất nhiều người đang đứng, đều nhìn vào bên trong, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Chuẩn bị xong quay lại lần thứ hai!” Đạo diễn truyền lệnh qua bộ đàm, một phụ tá cầm loa hô to phân phó diễn viên vào vị trí.
Tuy rằng bộ phim này đạo diễn yêu cầu sử dụng nhiều tiếng địa phương, nhưng không thể dùng tiếng địa phương để diễn cả bộ phim được, thứ nhất bởi như vậy là yêu cầu quá cao với các diễn viên không quen tiếng địa phương vùng khác, thứ hai là cũng gây khó hiểu cho nhiều người xem. Cho nên nhân vật Đường Đồng Trạch này bình thường vẫn nói tiếng phổ thông, chỉ khi tức giận mắng chửi người mới không tự chủ nhảy qua tiếng Tứ Xuyên, đây cũng là một trong những thiết lập cho nhân vật Đường Đồng Trạch này.
Cảnh này phải diễn đi diễn lại ba bốn lần. Chai nước sắp bị Lục Lăng Hằng uống cạn sạch nhưng đạo diễn vẫn chưa cho qua. Lục Lăng Hằng cũng không thấy mình diễn sai ở đâu. Có rất nhiều đạo diễn có yêu cầu cao, một phân cảnh bắt diễn viên diễn đi diễn lại nhiều lần, có đôi khi cũng không phải diễn viên diễn không tốt mà do đạo diễn quá cầu toàn, đến cuối cùng khi chọn ra cảnh tốt nhất trong tất cả, có đôi khi lại chọn cảnh đầu tiên họ diễn. Nhất là trong những cảnh phim căng thẳng, Lục Lăng Hằng mắng người nhất định phải mắng thật hung ác, nhưng cho dù có là diễn viên giỏi, biểu đạt tâm tình phong phú đi chăng nữa thì quay nhiều cảnh căng thẳng cũng sẽ thấm mệt, Lục Lăng Hằng cảm thấy vẫn là lần đầu tiên anh mắng hung nhất, đến cuối cùng thì dần mất sức.
Đạo diễn không nói gì, Lục Lăng Hằng còn đang mờ mịt, một lát sau trông thấy Khang Gia Mẫn chạy ra ngoài.
“Tiểu Lục à..” Khang Gia Mẫn cau mày.
Lục Lăng Hằng nghe ngữ khí của Khang Gia Mẫn, nhất thời thấy căng thẳng. Chẳng lẽ là do ban nãy mình diễn hỏng sao? �
“Tôi thấy cậu đọc lời thoại..” Khang Gia Mẫn do dự tựa hồ như không biết nói sao cho phải. Ông nhìn bốn phía xung quanh, ngoắc một người đứng bên sân ra, “Lâm Vũ, cậu qua đây!”
Lâm Vũ cũng diễn một vai quần chúng, nghe thấy đạo diễn gọi, lập tức chạy tới.
“Cậu đọc đoạn thoại này cho tôi nghe một chút.” Khang Gia Mẫn đưa kịch bản cho Lâm Vũ.
Tim Lục Lăng Hằng treo lơ lửng. Có đoàn làm phim đến bước hậu kì sẽ cho lồng tiếng, có đoàn làm phim dùng âm thanh trực tiếp ở phim trường, nếu diễn viên nói lời tốt thì phần lớn đạo diễn sẽ dùng giọng của diễn viên luôn, mà đó giờ Lục Lăng Hằng vẫn rất có lòng tin vào khả năng nói thoại của mình, cho dù kỹ năng diễn suất của anh có thể chưa đủ để thỏa mãn các đạo diễn lớn, nhưng chưa từng ai soi mói lời thoại của anh. Vậy rốt cuộc anh đã sai ở đâu?
Lâm Vũ nhận lấy kịch bản, đọc lời thoại của Đường Đồng Trạch bằng tiếng địa phương. Anh ta không phải diễn viên chuyện nghiệp, đọc lời thoại không thể nhập tâm như Lục Lăng Hằng, nhưng sau khi anh đọc xong, chân mày Khang Gia Mẫn đang nhíu chặt đột nhiên giãn ra.
“Được, được, như cậu là được rồi.” Khang Gia Mẫn quay sang nhìn Lục Lăng Hằng, “Không phải cậu học tiếng Tứ Xuyên từ chỗ Lâm Vũ sao?? Cậu có thấy hai cậu đọc có gì khác nhau không?”
Lục Lăng Hằng hoang mang: “Hình như có một chút.”
Khang Gia Mẫn nói: “Thật ra hôm trước nghe cậu nói tiếng Tứ Xuyên tôi đã thấy là lạ.. Ngữ điệu và giọng nói đều mang theo âm hưởng tiếng Thành Đô. Lâm Vũ, cậu là người Nam Sung phải không?”
Lâm Vũ gật đầu.
“Giọng Thành Đô mềm nhũn, là giọng mềm nhất trong tiếng Tứ Xuyên. Nam Sung gần Trùng Khánh, giọng như Trùng Khánh vậy, nhưng có phần khí thế hơn, lúc mắng chửi người cũng khá là hung hăng.” Khang Gia Mẫn nói xong nở nụ cười, “Sao cậu học người Nam Sung nói tiếng Thành Đô được vậy?”
Khang Gia Mẫn từng ở Trùng Khánh vài năm cho nên tương đối hiểu về tiếng địa phương Tứ Xuyên. Lục Lăng Hằng nghe ông nói xong, nhất thời lúng túng. Trước đây quay “Thiên lý” anh mới bắt đầu học tiếng Tứ Xuyên, để quay cho tốt, anh phải sống cùng một nhóm người Thành Đô trong hai tháng, khẩu âm cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Anh vốn không phải người Tứ Xuyên, không thể hiểu tỉ mỉ cặn kẽ về nơi này, hơn nữa anh mới chỉ ăn ở với Lâm Vũ vài ngày, không thể thay đổi được hoàn toàn khẩu âm của mình.
Khang Gia Mẫn vỗ vỗ vai anh: “Nghỉ ngơi một lúc đi, để Lâm Vũ dạy cậu đọc đoạn thoại này mấy lần, sau đó quay lại một lần nữa. Tôi quay người khác trước.” Ông cũng không trách Lục Lăng Hằng, trên thực tế đây cũng không phải lỗi của diễn viên, chỉ là đạo diễn muốn tốt hơn nữa, cho nên yêu cầu hiệu quả cao nhất.
“Vâng.” Lục Lăng Hằng gật đầu.
Hai người đang chuẩn bị nghỉ ngơi, Lục Lăng Hằng quay đầu nhìn, thấy người đứng xem bên kia, nhất thời ngẩn ra —— Thẩm Bác Diễn đang đứng bên cạnh quay phim, mặt không đổi sắc nhìn anh. Mà bên cạnh hắn còn có một người đàn ông mặc tây trang thẳng thớm, nét mặt hiền hòa, chính là anh của Thẩm Bác Diễn, Thẩm Thanh Dư!!
Mấy ngày sau đó, Lục Lăng Hằng cũng không thấy Tôn Phương ở đoàn làm phim.
Một tuần sau, Lục Lăng Hằng thấy có một người mới đứng bên cạnh giúp Trương Minh Tước lau mồ hôi, Lục Lăng Hằng tò mò hỏi Tiền Duyệt: “Kia là ai vậy?”
Tiền Duyệt đáp: “Là trợ lý mới của Trương Minh Tước, tới từ hôm qua rồi! Tối qua cậu đi huấn luyện, tôi còn ngồi đánh mấy ván bài với cậu ấy.”
“Trợ lý mới?” Lục Lăng Hằng có phần giật mình, “Sao lại đột nhiên thay trợ lý mới? Tôn Phương đâu rồi?”
Tiền Duyệt gãi đầu: “Hôm qua tôi nghe cậu này nói có một ông chủ nào đó muốn nâng đỡ Tôn Phương, cho cậu ta nhận vai ở một bộ phim khác nên cậu ta đi rồi, Trương Minh Tước thiếu người, công ty phái cậu này tới.”
Lục Lăng Hằng hơi nhíu mày. Xem ra Tôn Phương đã bấu víu được ai đó, còn rất đột ngột, nói đi là đi luôn. Nhưng vậy cũng tốt, hôm đó anh thất thố kêu tên Tôn Phương, còn lo sẽ bị cậu ta nghi ngờ. Loại chuyện sống lại này quá hư cấu, nếu để lộ ra ngoài, chỉ sợ người ta bắt anh đi đưa tới viện tâm thần. Vốn hôm đó đạo diễn có nói muốn cho Tôn Phương diễn một vai nhỏ cùng anh, nhưng đến buổi chiều lại sửa lại kịch bản, bỏ vai lính liên lạc kia đi anh đã thấy kì lạ. Xem ra khi đó Tôn Phương đã nhận được tin đóng phim khác, cho nên coi thường vai nhỏ kia ở bộ này.
Nhân viên đoàn làm phim bê mấy thùng đồ uống tới, gọi mọi người: “Ai muốn uống thì ra lấy nhé.”
Lục Lăng Hằng nhìn thoáng qua bên kia. Đó là nước uống thể thao mà tập đoàn Thẩm thị mới ra mắt, cũng tài trợ cho đoàn làm phim “Đao phong”. Thường thì một bộ phim có khoảng hai đến ba nhà đầu tư, nhưng nếu công ty sản xuất có thế lực mạnh, vậy chỉ cần một nhà đầu tư là đủ rồi. Công ty giải trí Tinh Tinh cũng là một công ty có thế lực mạnh, họ là công ty sản xuất, môi giới phim truyền hình lớn nhất trong nước, cũng là đơn vị phát hành phim “Đao Phong”, lúc “Đao phong” tuyển diễn viên, phần lớn đều là diễn viên trong công ty Tinh Tinh, như vậy không cần phải lo người trong đoàn làm phim không giữ bí mật mà để lộ thông tin phim ảnh. Nhưng cũng không vì thế mà đoàn làm phim không lôi kéo thu hút đầu tư, chỉ cần trong phim có quảng cáo cho nhà đầu tư, như vậy có thể thu được lợi nhuận từ quảng cáo. Ví dụ như toàn bộ đồ uống của đoàn làm phim đều do tập đoàn Thẩm thị bao.
Quả nhiên, Khang Gia Mẫn gọi một tiếng: “Lục Lăng Hằng, cậu cầm chai nước uống đi.”
Tiền Duyệt nhanh chóng lấy chai nước đưa cho Lục Lăng Hằng.
Khang Gia Mẫn nói: “Cậu chuẩn bị một chút, cảnh tiếp theo cậu phải dạy dỗ cấp dưới của mình, mắng xong miệng lưỡi khô khan, cầm đồ uống ở bên sân tập lên uống.”
Lục Lăng Hằng cũng không lấy làm ngạc nhiên, đáp: “Vâng ạ.”
Tập đoàn Thẩm thị chủ yếu kinh doanh đồ uống, nước giải khát và đồ ăn vặt, nước uống thể thao kia là sản phẩm mới ra mắt đang được đẩy mạnh quảng cáo của tập đoàn, nói là có thể bổ sung những nguyên tố vi lượng cho cơ thể. Mấy tháng trước lúc nước uống mới ra, Lục Quân Càn còn lên weibo quảng cáo cho họ, chụp ảnh mình uống nước đăng lên mạng. Mấy năm này Lục Lăng Hằng không thu tiền quảng cáo của tập đoàn Thẩm thị, đương nhiên cũng là vì Thẩm Bác Diễn. Sở dĩ Lục Lăng Hằng được các thương gia, nhà đầu tư hoan nghênh cũng bởi vì anh là một người rất hiểu thói trao đi đổi lại, tài nguyên của anh chính là tầm ảnh hưởng của anh, người khác đối tốt với anh, anh sẽ hồi báo lại. Rất nhiều người nghĩ anh đối nhân xử thế phúc hậu, thật ra đây cũng là thủ đoạn của anh, anh luôn cố duy trì sự thăng bằng trong các mối quan hệ giữa người với người, để tránh mình là người nhận nhiều hơn —— không ai tốt một cách vô điều kiện với người khác, nếu không đánh đổi cái này thì cũng phải trả giá cái kia. Thay vì rơi vào thế bị động, không bằng tự nắm chặt thế chủ động trong tay.
Nhưng nguyên tắc này của anh, thiếu chút nữa bị một fan não tàn hoàn toàn không có nguyên tắc phá vỡ.
Lúc này Lục Lăng Hằng cầm chai nước uống trong tay, trong lòng có muôn vàn suy nghĩ.
“Chuẩn bị mở máy.” Đạo diễn hô to.
Lục Lăng Hằng nhanh chóng đi tới, đặt đồ uống vào vị trí.
“!”
Bảng clapper vừa hạ xuống, Lục Lăng Hằng lập tức tập trung tinh thần vào cảnh quay.
“Đồ con rùa!” Lục Lăng Hằng hung hăng đạp chân vào cậu lính đứng đầu hàng, đá cậu ta ra khỏi đội, “Cậu ngu thật hay ngu giả vờ thế!”
Cậu lính kia trong quá trình huấn luyện liên tiếp bị sai, xấu hổ cúi đầu không dám lên tiếng.
Lục Lăng Hằng bắt đầu mắng người, tốc độ nói rất nhanh, âm vang lớn, mắng cậu lính kia đến phun máu chó. Cậu diễn viên nhỏ bị tâm tình anh ảnh hưởng, thiếu chút nữa thì khóc.
Quay cảnh xong, đạo diễn ra lệnh qua máy bộ đàm, “Chuẩn bị một chút, quay lại lần nữa.”
Nét mặt căng thẳng của Lục Lăng Hằng thả lỏng ra, cười cười với cậu diễn viên bị đá kia: “Bị đá có đau không?”
Cậu diễn viên vội vã lắc đầu, “Không có việc gì, không có việc gì.”
Để hiệu quả quay chân thực, động tác đánh người trong phim đều là đánh thật.
Lục Lăng Hằng nói: “Cậu diễn tốt lắm, nhưng mà ban nãy cúi đầu thấp quá, có lẽ máy quay không quay được nét mặt cậu.”
Cậu diễn viên ngẩng đầu nhìn về phía ống kính máy quay, suy nghĩ một chút, nửa tin nửa ngờ đáp lấy lệ một tiếng.
Phó đạo diễn nói lý do quay lại, quả nhiên là đầu cậu diễn viên kia cúi quá thấp. Nhất thời, ánh mắt cậu diễn viên nhìn Lục Lăng Hằng trở nên sùng bái: “Anh Lục, anh siêu thật đấy!”
Lúc này Lục Lăng Hằng nghe thấy bên kia sân ầm ĩ, không khỏi ngoái đầu nhìn. Đạo diễn đang ngồi giám sát ở trong lều nên anh không nhìn thấy, nhưng chung quanh lều có rất nhiều người đang đứng, đều nhìn vào bên trong, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Chuẩn bị xong quay lại lần thứ hai!” Đạo diễn truyền lệnh qua bộ đàm, một phụ tá cầm loa hô to phân phó diễn viên vào vị trí.
Tuy rằng bộ phim này đạo diễn yêu cầu sử dụng nhiều tiếng địa phương, nhưng không thể dùng tiếng địa phương để diễn cả bộ phim được, thứ nhất bởi như vậy là yêu cầu quá cao với các diễn viên không quen tiếng địa phương vùng khác, thứ hai là cũng gây khó hiểu cho nhiều người xem. Cho nên nhân vật Đường Đồng Trạch này bình thường vẫn nói tiếng phổ thông, chỉ khi tức giận mắng chửi người mới không tự chủ nhảy qua tiếng Tứ Xuyên, đây cũng là một trong những thiết lập cho nhân vật Đường Đồng Trạch này.
Cảnh này phải diễn đi diễn lại ba bốn lần. Chai nước sắp bị Lục Lăng Hằng uống cạn sạch nhưng đạo diễn vẫn chưa cho qua. Lục Lăng Hằng cũng không thấy mình diễn sai ở đâu. Có rất nhiều đạo diễn có yêu cầu cao, một phân cảnh bắt diễn viên diễn đi diễn lại nhiều lần, có đôi khi cũng không phải diễn viên diễn không tốt mà do đạo diễn quá cầu toàn, đến cuối cùng khi chọn ra cảnh tốt nhất trong tất cả, có đôi khi lại chọn cảnh đầu tiên họ diễn. Nhất là trong những cảnh phim căng thẳng, Lục Lăng Hằng mắng người nhất định phải mắng thật hung ác, nhưng cho dù có là diễn viên giỏi, biểu đạt tâm tình phong phú đi chăng nữa thì quay nhiều cảnh căng thẳng cũng sẽ thấm mệt, Lục Lăng Hằng cảm thấy vẫn là lần đầu tiên anh mắng hung nhất, đến cuối cùng thì dần mất sức.
Đạo diễn không nói gì, Lục Lăng Hằng còn đang mờ mịt, một lát sau trông thấy Khang Gia Mẫn chạy ra ngoài.
“Tiểu Lục à..” Khang Gia Mẫn cau mày.
Lục Lăng Hằng nghe ngữ khí của Khang Gia Mẫn, nhất thời thấy căng thẳng. Chẳng lẽ là do ban nãy mình diễn hỏng sao? �
“Tôi thấy cậu đọc lời thoại..” Khang Gia Mẫn do dự tựa hồ như không biết nói sao cho phải. Ông nhìn bốn phía xung quanh, ngoắc một người đứng bên sân ra, “Lâm Vũ, cậu qua đây!”
Lâm Vũ cũng diễn một vai quần chúng, nghe thấy đạo diễn gọi, lập tức chạy tới.
“Cậu đọc đoạn thoại này cho tôi nghe một chút.” Khang Gia Mẫn đưa kịch bản cho Lâm Vũ.
Tim Lục Lăng Hằng treo lơ lửng. Có đoàn làm phim đến bước hậu kì sẽ cho lồng tiếng, có đoàn làm phim dùng âm thanh trực tiếp ở phim trường, nếu diễn viên nói lời tốt thì phần lớn đạo diễn sẽ dùng giọng của diễn viên luôn, mà đó giờ Lục Lăng Hằng vẫn rất có lòng tin vào khả năng nói thoại của mình, cho dù kỹ năng diễn suất của anh có thể chưa đủ để thỏa mãn các đạo diễn lớn, nhưng chưa từng ai soi mói lời thoại của anh. Vậy rốt cuộc anh đã sai ở đâu?
Lâm Vũ nhận lấy kịch bản, đọc lời thoại của Đường Đồng Trạch bằng tiếng địa phương. Anh ta không phải diễn viên chuyện nghiệp, đọc lời thoại không thể nhập tâm như Lục Lăng Hằng, nhưng sau khi anh đọc xong, chân mày Khang Gia Mẫn đang nhíu chặt đột nhiên giãn ra.
“Được, được, như cậu là được rồi.” Khang Gia Mẫn quay sang nhìn Lục Lăng Hằng, “Không phải cậu học tiếng Tứ Xuyên từ chỗ Lâm Vũ sao?? Cậu có thấy hai cậu đọc có gì khác nhau không?”
Lục Lăng Hằng hoang mang: “Hình như có một chút.”
Khang Gia Mẫn nói: “Thật ra hôm trước nghe cậu nói tiếng Tứ Xuyên tôi đã thấy là lạ.. Ngữ điệu và giọng nói đều mang theo âm hưởng tiếng Thành Đô. Lâm Vũ, cậu là người Nam Sung phải không?”
Lâm Vũ gật đầu.
“Giọng Thành Đô mềm nhũn, là giọng mềm nhất trong tiếng Tứ Xuyên. Nam Sung gần Trùng Khánh, giọng như Trùng Khánh vậy, nhưng có phần khí thế hơn, lúc mắng chửi người cũng khá là hung hăng.” Khang Gia Mẫn nói xong nở nụ cười, “Sao cậu học người Nam Sung nói tiếng Thành Đô được vậy?”
Khang Gia Mẫn từng ở Trùng Khánh vài năm cho nên tương đối hiểu về tiếng địa phương Tứ Xuyên. Lục Lăng Hằng nghe ông nói xong, nhất thời lúng túng. Trước đây quay “Thiên lý” anh mới bắt đầu học tiếng Tứ Xuyên, để quay cho tốt, anh phải sống cùng một nhóm người Thành Đô trong hai tháng, khẩu âm cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Anh vốn không phải người Tứ Xuyên, không thể hiểu tỉ mỉ cặn kẽ về nơi này, hơn nữa anh mới chỉ ăn ở với Lâm Vũ vài ngày, không thể thay đổi được hoàn toàn khẩu âm của mình.
Khang Gia Mẫn vỗ vỗ vai anh: “Nghỉ ngơi một lúc đi, để Lâm Vũ dạy cậu đọc đoạn thoại này mấy lần, sau đó quay lại một lần nữa. Tôi quay người khác trước.” Ông cũng không trách Lục Lăng Hằng, trên thực tế đây cũng không phải lỗi của diễn viên, chỉ là đạo diễn muốn tốt hơn nữa, cho nên yêu cầu hiệu quả cao nhất.
“Vâng.” Lục Lăng Hằng gật đầu.
Hai người đang chuẩn bị nghỉ ngơi, Lục Lăng Hằng quay đầu nhìn, thấy người đứng xem bên kia, nhất thời ngẩn ra —— Thẩm Bác Diễn đang đứng bên cạnh quay phim, mặt không đổi sắc nhìn anh. Mà bên cạnh hắn còn có một người đàn ông mặc tây trang thẳng thớm, nét mặt hiền hòa, chính là anh của Thẩm Bác Diễn, Thẩm Thanh Dư!!
Danh sách chương