– Nhật ký.

Đó là một quyển sổ bìa da, lúc Thẩm Bác Diễn nhận nó từ trong tay Lục Quân Càn, bàn tay hắn run run. Hắn mở trang đầu tiên ra, trông thấy nét chữ quen thuộc.

“Cái này cậu tìm được ở đâu?” Thẩm Bác Diễn hỏi.

Lục Lăng Hằng đã sớm nghĩ xong câu trả lời: “Trước lúc anh họ mất một tuần có gửi cho tôi một hộp đặc sản ở chỗ đoàn làm phim, quyển nhật ký này lẫn vào trong đó. Có lẽ anh ấy không cẩn thận để vào trong.” Bởi anh công tác ở năm sông bốn bể, bình thường hay nhờ trợ lý mua chút đặc sản địa phương gửi cho bạn bè, Thẩm Bác Diễn cũng hay nhận được, cho nên lý do này có lẽ Thẩm Bác Diễn sẽ tin.

Thẩm Bác Diễn chạy vội tới đây, lúc này vẫn còn thở gấp, hắn điều hòa nhịp thở, sau đó ngồi xuống ghế sô pha, đợi bình tâm lại rồi xem nội dung bên trong nhật ký.

Cuốn sổ này là nhật ký một năm gần đây của Lục Quân Càn, nhưng bởi không phải ngày nào anh cũng viết nhật ký, một tháng chỉ có dăm ba tờ, hơn nữa mỗi lần viết cũng không nhiều lắm, rất nhiều ngày chỉ viết có hai ba dòng, cho nên nội dung bên trong cũng không nhiều.

Quyển nhật ký này, hiển nhiên là hôm qua Lục Lăng Hằng viết tạm. Quyển sổ da kia năm trước anh mang về từ một đoàn làm phim, vừa hay để lại trong nhà này. Lúc viết anh đổi năm cái bút bi, để đảm bảo quyển nhật ký của mình không bị người khác nghi ngờ.

Anh trưng cầu ý kiến của luật sư, di chúc có tổng cộng năm loại, theo thứ tự là di chúc công chứng, di chúc tự viết, di chúc viết hộ, di chúc ghi âm và di chúc miệng. Giờ anh không phải là Lục Quân Càn, trước đây chưa từng công chứng di chúc, giờ cũng không thể ngụy tạo, về phần di chúc nhờ viết hoặc ghi âm đều không được, đơn giản nhất là di chúc tự viết. Anh là Lục Quân Càn, cho nên bút tích không thành vấn đề, cái cần phải lo là hình thức di chúc.

Đến giờ Lục Quân Càn đã mất được hơn hai tháng, nay lại đột nhiên xuất hiện di chúc của anh, cho dù có đúng bút tích cũng khiến người khác nghi ngờ. Anh tra cứu rất nhiều tư liệu, nhờ luật sư tư vấn, muốn tăng độ tin tưởng của di chúc có thể đặt chung một chỗ với các văn kiện khác của người đã mất, như thế sẽ tăng tính cá nhân. Sau khi suy nghĩ tính toán, anh quyết định dùng hình thức nhật ký. Đó giờ anh có thói quen viết nhật ký, chỉ là hai năm qua công việc quá bận rộn nên không viết, trước kia những người thân của anh đều biết anh viết nhật ký, như vậy có thể chứng minh chuyện nhật ký xuất hiện, hơn nữa trong nhật ký anh có thể nói rất nhiều chuyện chưa kịp giao phó.

Muốn viết nhật ký những gì đã xảy ra cũng không phải chuyện dễ dàng. Cho dù trí nhớ Lục Quân Càn có tốt thì cũng không thể nhớ kỹ ngày này năm này đã xảy ra chuyện gì. Cũng may anh là ngôi sao nổi tiếng, tin tức liên quan đến anh đều được truyền ra ngoài, anh vừa đọc qua tin tức liên quan đến mình, vừa xem lại weibo để xác minh thời điểm, sau đó viết vào nhật ký những chuyện chỉ anh mới biết để làm tăng thêm mức độ đáng tin của quyển nhật ký này.

“Trang thứ tám có nhắc tới chuyện ủy thác Mã Du quyên góp hai chục triệu cho quỹ từ thiện.” (20 triệu NDT, theo tỉ giá bây giờ nếu mình không nhầm thì rơi vào khoảng hơn 67 tỉ đồng)

Thẩm Bác Diễn vội vàng nghe theo lời anh lật tới trang thứ tám, đọc lên: “Ngày 18 tháng 2. Quản lý Ngô cho tôi xem hai tấm ảnh chụp những em bé nghèo vùng cao không được đến trường, rất nhiều đứa bé đi làm để duy trì kiếm sống giúp gia đình, bởi phải gánh đòn gánh nặng mà lưng gù hẳn xuống. Tôi xem mà thấy nhói lòng. Suy tính cả đêm, quyết định quyên góp hai mươi triệu cho quỹ từ thiện quân tử, mong có thể thành lập một dự án xây trường học cho các em nhỏ vùng cao. Bởi ở Hoành Điếm quay phim vất vả quá, chẳng tài nào phân thân ra nổi nên tôi nhờ Mã Du giúp tôi quyên tiền, mong cậu ấy sẽ không quên. Hai hôm nữa lại gọi điện hỏi xem thế nào.”

Tốt quá rồi! Thẩm Bác Diễn kích động nắm chặt tay.

Chỉ một trang nhật ký này thôi cũng đủ để chứng minh Lục Quân Càn tự nguyện quyên góp hai chục triệu, vụ kiện kia của Lục Quân nhất định sẽ bị xử thua! Vốn là Mã Du đang không tìm ra được chứng cứ chứng minh Lục Quân Càn từng ủy thác cho mình xử lý chuyện hai chục triệu, tuy Lục Quân cũng không đưa ra được bằng chứng chứng minh Lục Quân Càn không tự nguyện, nhưng dù sao ông ta cũng là cha của Lục Quân Càn, tòa án sẽ tin tưởng lời nói của ông ta hơn. Nhưng giờ đã có nhật ký Lục Quân Càn viết, nói rõ ràng tiền căn hậu quả của chuyện này, đây là bằng chứng xác thực nhất, Lục Quân có hô mưa gọi gió nữa cũng không thể bẻ cong ý nguyện của Lục Quân Càn theo ý mình.

Lục Quân Càn nhẹ giọng nói: “Còn trang cuối cùng, là di chúc.”

Thẩm Bác Diễn vội vã lật tới trang cuối cùng của nhật ký. Đó là trang nhật ký dài nhất trong quyển này, viết trước khi Lục Quân Càn qua đời hai tuần.

“Hôm nay đột nhiên thấy ngực quặn đau, phải xin đoàn làm phim nghỉ một buổi chiều.

Không biết có phải dạo này đóng phim quá nhập vai hay không, hôm trước quay một cảnh bằng hữu qua đời, đến giờ lòng vẫn còn ngổn ngang khó chịu, tựa như vẫn chưa thoát khỏi dư âm của cảnh phim. Từ nhỏ tim tôi đã không tốt, có rất nhiều chuyện muốn làm lại không thể làm, không dám làm. Dạo này bệnh tim tái phát tương đối nhiều, hôm nay lúc tim đau, đột nhiên tôi nghĩ, không biết liệu mình có cứ như vậy mà chết đi không…

Tôi rất sợ chết, còn rất nhiều chuyện tôi muốn làm nhưng lại chưa làm được, bác sĩ nói nếu tĩnh dưỡng thật tốt có thể sống tới năm sáu chục tuổi, nhưng tôi nghĩ nhiêu đấy còn chưa đủ, tôi muốn sống thật khỏe mạnh tới một trăm tuổi, lúc trẻ làm diễn viên, diễn những vai tôi thích, giành hết giải thưởng thế giới. Đến khi lớn tuổi không thể diễn nữa, tôi sẽ đi làm đạo diễn hoặc nhà sản xuất, quay những phim điện ảnh mình muốn quay, hưởng thụ thật nhiều thật nhiều cái hay của cuộc sống…”

Thẩm Bác Diễn buông quyển nhật ký xuống. Đọc tới đây, ngực hắn đau đến không thở nổi, hắn sợ mình kích động tâm tình mà sẽ làm hỏng quyển nhật ký. Trang giấy trước mặt nhòe đi in dấu nước mắt, có thể nhìn ra được, lúc viết tới đây, Lục Quân Càn thật sự kích động.

Qua hồi lâu, Thẩm Bác Diễn lại cầm quyển sổ nhật ký lên tiếp tục đọc tiếp.

“Nhưng suy nghĩ ‘sẽ chết’ kia cứ lởn vởn trong đầu, không gạt đi được, tôi không tài nào khắc chế mình nghĩ nhiều hơn, nếu một ngày đột nhiên mình qua đời sẽ thế nào. Sẽ có nhiều người vì tôi mà thương tâm, hay nhiều người sẽ thấy vui mừng…

Sau khi mẹ qua đời, tôi không còn ai thật sự thân thiết như ruột thịt nữa, tôi và cái người nên gọi là “cha” kia đã không liên lạc với nhau bảy tám năm, không biết ông ấy có sống tốt không, nghe nói ông ấy đã lập gia đình mới, nói vậy có lẽ cuộc sống mới của ông sẽ không tồi, không cần tôi nhọc lòng lo lắng cho ông ấy.

Mấy ngày này nghĩ tới việc chết, lại nghĩ tôi tích góp được không ít tài sản, nhưng tôi còn chưa kết hôn, cũng không có con cái, không biết sau này sẽ để lại cho ai. Nếu như tôi bất hạnh không thể sống tới lúc lập gia đình, nghĩ tới nghĩ lui, những gì tôi có được ngày hôm nay, đều là do những người hâm mộ mang tới, nếu vậy, có lẽ tôi sẽ dùng toàn bộ tài sản của mình đi làm từ thiện cho thỏa đáng.

Đúng là dạo này suy nghĩ quá nhiều, viết nhật ký mà như viết di chúc vậy. Nhưng vừa nghĩ tới việc có lẽ mình sẽ chết mà còn nhiều việc không thể nhắn nhủ giao phó, lòng lại thấy bất an. Nếu đã vậy, viết di chúc ở đây luôn đi.”

Di chúc.

Người lập di chúc: Lục Quân Càn, giới tính nam, dân tộc Hán, nghệ sĩ công ty giải trí Tinh Tinh.

Tôi bị bệnh tim bẩm sinh, cơ thể có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn bất cứ lúc nào nên lập di chúc này, để nói rõ nguyện vọng xử lý với số tài sản hiện có sau khi qua đời.

Tất cả số tài sản, bất động sản, cổ phần công ty tôi có, nếu như lúc tôi qua đời đã có vợ con, tài sản sẽ do vợ con thừa kế, nếu như lúc tôi qua đời chưa có vợ con, toàn bộ tài sản tôi sở hữu sẽ quyên góp cho quỹ từ thiện quân tử, cũng yêu cầu quỹ dùng di sản của tôi để giúp đỡ các em nhỏ có điều kiện khó khăn được đến trường.

Phía dưới di chúc còn có chữ ký của Lục Quân Càn và ngày tháng viết khiến di chúc thêm phần trang trọng hơn. Dưới di chúc Lục Quân Càn có viết một đoạn văn.

“Viết tới đây tim tôi lại bắt đầu đau, vừa mới phải uống thuốc. Nếu quả thật có chuyện không may xảy ra, tôi viết di chúc này rồi cũng thấy an tâm hơn. Nhưng mà hy vọng chỉ là tôi quá đa sầu đa cảm, có lẽ mấy hôm nữa đọc lại trang nhật ký này tôi sẽ tự cười nhạo việc mình làm quá buồn cười.

Thẩm Bác Diễn thấy nét bút kí tên rồng bay phượng múa của Lục Quân Càn, viền mắt đỏ lên. Đọc xong hết chỗ đó, hắn đặt quyển nhật ký xuống đi ra sân thượng hút thuốc.

Lục Lăng Hằng lặng lẽ cầm quyển nhật ký lên, nhìn đoạn di chúc sau cùng, khe khẽ thở dài. Tối hôm qua anh nhờ luật sư tư vấn trong trường hợp không có di chúc công chứng, nhật ký cũng có thể trở thành di chúc. Sở dĩ anh lựa chọn hình thức nhật ký là để sự xuất hiện của di chúc không bị quá đột ngột, hơn nữa anh cũng có thể thông báo ít chuyện thông qua nhật ký, ví dụ như anh tự nguyện nhờ Mã Du giúp mình quyên tiền, ví dụ như công ty đối xử với anh rất tốt, lại ví dụ như anh lấy lý do xem phim điện ảnh đề tài cha con rồi qua đó sẽ nhắc tới chuyện tình cảm của mình với cha không tốt, chỉ cần quyển nhật ký này được tin tưởng, một khi ra tòa án, độ tin cậy các bằng chứng của Lục Quân sẽ giảm đáng kể.

Lúc viết tới chương cuối cùng, lòng anh bộn bề cảm xúc, cũng dùng chân tình để biểu đạt. Nhưng tới khi trông thấy phản ứng của Thẩm Bác Diễn, anh lại thấy hơi hối hận, đáng lẽ không nên viết nhiều như thế, một trang di chúc là đủ rồi, để người thân thấy anh khổ sở chỉ sợ lại càng thêm đau lòng.

Mấy phút sau, Thẩm Bác Diễn hút xong điếu thuốc quay về, mắt hồng hồng, hắn cất tiếng, Lục Lăng Hăng nghe thấy giọng hắn bị âm mũi ảnh hưởng: “Cái này tối qua cậu tìm được?”

“Đúng vậy.”

“Sao bây giờ mới lấy ra? Nếu cậu ấy gửi cho cậu từ ba tháng trước, đáng ra lúc cậu ấy qua đời cậu nên mang ra luôn mới phải?”

Lục Lăng Hằng đã sớm nghĩ xong lý do: “Lúc đó lấy đồ ra tôi thấy có quyển nhật ký, nghĩ là anh họ gửi nhầm, tôi không dám đọc, định sau này có cơ hội thì trả lại, cho nên vẫn luôn cất đi không động tới.”

Thẩm Bác Diễn gãi tóc. Hắn vốn nghĩ quyển nhật ký này là ngụy tạo, hoặc có lẽ không nên gọi là ngụy tạo mà gọi là viết thêm vào. Nhưng hắn không có bằng chứng, lý do của Lục Lăng Hằng lại rất hợp tình hợp lý.

Sau tất cả, Lục Lăng Hằng có rất nhiều điểm đáng ngờ, chỉ thiếu một chứng cứ then chốt, chứng minh rằng cậu ấy —— chính là Lục Quân Càn! “Để tôi mang đi giám định nét bút.” Thẩm Bác Diễn nói, “Chỉ cần giám định được thông qua, tôi sẽ lập tức liên hệ với truyền thông công khai quyển nhật ký này.” Như vậy, dù Lục Quân có lôi kéo dư luận tới mức gây bất lợi cho Lục Quân Càn, chỉ cần quyển nhật ký này được đưa ra, có thể lập tức đổi chiều dư luận! Hơn nữa di chúc có nói Lục Quân Càn muốn quyên góp toàn bộ di sản, tất cả những việc Lục Quân làm đều đổ ra sông ra bể, một phân tiền ông ta cũng không lấy được!

Thẩm Bác Diễn đang định đi, Lục Lăng Hằng gọi giật lại: “Khoan đã, Thẩm tổng!”

Thẩm Bác Diễn quay đầu: “Sao vậy?”

Lục Lăng Hằng lúng túng nói: “Tôi có một yêu cầu hơi quá phận, liệu anh có thể, có thể không nói quyển nhật ký này là tôi tìm được không?”

Thẩm Bác Diễn ngẩn người, hiểu ra ý của Lục Lăng Hằng: “Cậu không muốn đứng ra?”

“Ừ.. tôi muốn không dính dáng tới mấy chuyện tranh chấp di sản, sợ ảnh hưởng tới hình ảnh của mình.” Dù gì đi chăng nữa, Lục Quân cũng là cha của anh, anh không muốn đối mặt với Lục Quân. Hơn nữa nếu anh đứng ra, chỉ sợ người khác sẽ hoài nghi anh, bại lộ thân phận anh.

Thẩm Bác Diễn nghĩ một lúc, hiểu được ý của anh: “Được, không thành vấn đề.” Vấn đề quan trọng bây giờ là chứng minh nét bút kia là của Lục Quân Càn thật, chỉ cần chứng minh được sự thật này, tất cả các vấn đề khác sẽ được giải quyết. Tập đoàn Thẩm thị có đoàn luật sư rất giỏi, Thẩm Bác Diễn có muốn ngụy tạo xuất xứ của quyển nhật ký này cũng được.

Thẩm Bác Diễn đang định mở cửa đi ra ngoài, đột nhiên hắn khựng lại, thấp giọng nói: “Cảm ơn cậu đã chọn tôi để giao quyển nhật ký này. Những chuyện khác cậu cứ yên tâm.”

Ra khỏi tiểu khu ngồi trên xe, Thẩm Bác Diễn lập tức gọi điện thoại.

“Cậu kiếm giúp tôi cái này, làm âm thầm thôi, đừng để người khác phát hiện.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện