– Anh vội mở mắt ra, Thẩm Bác Diễn nằm bên cạnh cũng bị anh làm cho tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng vuốt mắt.
Thẩm Bác Diễn đen mặt đỡ Lục Lăng Hằng ra khỏi bao sương. (bao sương: phòng riêng trong nhà hàng/rạp hát..)
Lục Lăng Hằng đi không vững, nhưng cái miệng vẫn không chịu ngừng: “Cậu biết vì sao tui hấp dẫn nhiều fan như vầy hông? Vì tui quá đệp giai! Hahaha…”
Thẩm Bác Diễn buồn bực không ngớt, hận không thể cởi tất nhét vào miệng anh. Đúng là không thể tưởng tượng nổi, hắn vốn định chuốc say Lục Lăng Hằng rồi dụ nói ra, muốn biết vì sao anh trở thành Lục Lăng Hằng, kết quả tuy xác định được thân phận, nhưng lời không nên nói cũng tuôn một tràng dài.
Ba mươi cm? Con bà nó! Còn có thể mạnh miệng hơn nữa không? Đúng là đi chuốc bực vào người mà!! Rời khỏi bao sương, Thẩm Bác Diễn định đỡ Lục Lăng Hằng ra khỏi nhà hàng, lại thấy trên hành lang có một đám người đang nói chuyện, xem ra là mới vừa ăn xong đi ra khỏi phòng.
“Đạo diễn Trần, đã nói rồi đấy nhé!”
“Trưởng đài Lư khách khí quá rồi.”
“Tiểu Tôn cậu không tồi, cố gắng nỗ lực lên, sau này nhất định sẽ nổi tiếng!”
Thẩm Bác Diễn nhìn thoáng qua bên kia, thấy có vài người quen mắt, nhìn kĩ, nhận ra trong đó có trưởng đài Lư của đài truyền hình và đạo diễn Trần Hữu Dân, còn có mấy người không rõ tên, hình như cũng là nhân viên công tác trong đoàn làm phim và đài truyền hình.
“Nè!” Thẩm Bác Diễn chọc cùi chỏ vào người Lục Lăng Hằng, nhỏ giọng nói, “Cậu xem cái người kia, hình như là trợ lý của cậu đúng không?”
Lục Lăng Hằng mờ mịt ngẩng đầu: “Ai cơ?”
Thẩm Bác Diễn kéo Lục Lăng Hằng tựa vào tường, cũng không đi tới chào hỏi mà thờ ơ nhìn đám người kia rời đi. Hắn suy nghĩ một hồi, hỏi: “Trợ lý của cậu tên là gì ấy nhỉ? Hình như là.. Tôn Phương?”
“Tôn Phương?” Lục Lăng Hằng cười ha hả, “À, là cậu ấy!” Anh nhìn chằm chằm Thẩm Bác Diễn một hồi, kêu lên: “Tiểu Tôn! Mua cho tôi ly cà phê!”
Thẩm Bác Diễn thở dài một tiếng: “Đừng gọi!” Giờ hắn không muốn người khác phát hiện hắn ở cùng một chỗ với Lục Lăng Hằng, chuyện di sản còn chưa được giải quyết xong, làm mọi người hoài nghi sẽ không tốt. Hắn nhẹ giọng nói: “Không phải Tôn Phương là trợ lý của cậu sao? Sao lại ở chung một chỗ với đám người đó?”
Có trưởng đài truyền hình và đạo diễn lớn, có thể thấy bữa cơm kia không tầm thường. Tôn Phương là một trợ lý nhỏ, sao lại có mặt ở đó? Nếu cậu ta có dây mơ rễ má với mấy người này, việc gì phải làm trợ lý, cứ trực tiếp debut là được!
Lục Lăng Hằng thấy Thẩm Bác Diễn cố ý nhỏ giọng nói, cũng làm bộ bí bí mật mật: “Cậu ta á? Cậu ta trèo cao rồi!”
Thẩm Bác Diễn ngẩn ra: “Trèo cây nào?”
“Sao tôi biết được?”
Thẩm Bác Diễn nhìn theo hướng đám người kia đi, chân mày khẽ cau lại. Hắn vẫn nhớ cái cậu tên Tôn Phương này, những người bên cạnh Lục Quân Càn hắn đều cho điều tra qua, cái cậu Tôn Phương này hình như điều kiện gia đình không tốt lắm, tốt nghiệp trường cao đẳng, nói chung mọi mặt đều bình thường. Nhưng cậu ta từng luyện võ, đúng lúc công ty thiếu một ngôi sao hành động, hơn nữa ngoại hình cậu ta không tồi, cho nên đào tạo dự bị cho cậu ta. Trong lúc không có ai Lục Quân Càn từng nói với hắn, kiểu người có tính cách như Tôn Phương rất khó lăn lộn trong giới giải trí, bởi cậu ta lúc nào cũng khúm núm bảo sao nghe vậy, nói thẳng ra là không lanh lẹ. Thẩm Bác Diễn không thích Tôn Phương, bởi hắn nghĩ cái cậu Tôn Phương này luôn giấu kín tâm tư, thoạt nhìn nhu nhược sợ phiền phức, nhưng thật ra cũng muốn trèo cao chẳng kém ai. Người như vậy so với những người viết rõ chữ ‘lợi dụng’ lên mặt càng đáng sợ hơn, bởi không biết lúc nào cậu ta sẽ đâm ngược lại mình.
“Có chuyện này tôi muốn hỏi cậu.” Đột nhiên Thẩm Bác Diễn nghiêm túc nhìn Lục Lăng Hằng.
Vẻ mặt Lục Lăng Hằng mờ mịt.
Đúng lúc này nhân viên nhà hàng đi lên dọn phòng, Thẩm Bác Diễn lấy kính râm ra đeo cho Lục Lăng Hằng, sau đó đỡ anh ra khỏi nhà hàng.
Sau khi lên xe, cả người Lục Lăng Hằng mềm nhũn dựa vào người Thẩm Bác Diễn, Thẩm Bác Diễn vội vàng đỡ anh dậy, nghiêng người qua giúp anh thắt dây an toàn. Khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại, hơi thở nóng bỏng của Lục Lăng Hằng phả lên gò má Thẩm Bác Diễn, khiến lỗ tai hắn nóng lên. Hắn nghiêng mặt sang một bên, nhìn Lục Lăng Hằng vô hại, ngực ngưa ngứa một chút, do dự mấy giây, cuối cùng cũng dán môi tới.
Được vài giây sau,Thẩm Bác Diễn buông ra. Hắn căng thẳng đợi phản ứng của Lục Lăng Hằng, nhưng Lục Lăng Hằng chỉ trừng mắt nhìn, hình như không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Ngoài mặt Thẩm Bác Diễn vẫn có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đang có vô số con thảo nê mã phi nước đại: Hôn rùi hôn rùi hôn rùi
hôn rùi hôn rùi hôn rùi hôn rùi hôn rùi hôn rùi cuối cùng cũng hôn rùi!! Oa ha ha ha ha ha………………..
Hắn uống vài ngụm nước lạnh để tỉnh táo lại, sau đó trợn trừng mắt nhìn Lục Lăng Hằng: “Sau này không được uống rượu nữa, biết chưa hả?!”
Lục Lăng Hằng kiêu ngạo bất tuân liếc mắt nhìn hắn, ợ rượu. (Kiêu ngạo bất tuân: kiêu ngọa không nghe theo)
Bởi vì phải lái xe nên Thẩm Bác Diễn chỉ uống một chén nhỏ sau đó không chạm tới rượu nữa. Hơn nữa hắn cũng phải giữ thần trí tỉnh táo, tránh cho Lục Lăng Hằng quá chén làm trò hồ đồ. Hắn khởi động xe, tâm tình hưng phấn dần dần bình tĩnh lại, thấp giọng hỏi: “Có chuyện này tôi vẫn cảm thấy rất kì lạ. Cậu.. đột nhiên… chết như vậy.. có phải quá kì lạ không?”
Lục Lăng Hằng không rõ lặp lại: “Kì lạ?” Sau đó lại cười khanh khách, “Tui sống tốt dư này mà, la lá la..”
Đối với việc Lục Quân Càn bất ngờ qua đời, trong lòng Thẩm Bác Diễn vẫn rất nghi hoặc. Lục Quân Càn là một người rất chú ý giữ gìn thân thể, đồ ăn giờ giấc sinh hoạt đều rất lành mạnh, cứ cách vài tháng là lại đi khám sức khỏe định kì, bác sĩ cũng nói là trường hợp của anh không đáng lo ngại, bệnh tình không ảnh hưởng tới tính mạng. Mặc dù lúc công tác trong đoàn làm phim khó tránh khỏi thức đêm để đẩy nhanh tiến độ, nhưng không đến mức không ngủ một hai đêm mà đột tử. Lúc đưa tới bệnh viện, bác sĩ nói là bệnh tim của anh đột phát dẫn tới tử vong, trên người không có bất cứ vết thương nào. Lúc đó viện có hỏi người nhà muốn khám nghiệm tử thi để kiểm tra cặn kẽ không, nhưng người nhà đều biết anh có tiền sử bệnh tim, cho nên không cảm thấy có gì lạ, cũng không đành lòng để Lục Quân Càn chết không được toàn thây, cho nên không yêu cầu giải phẫu khám nghiệm.
Thẩm Bác Diễn không rõ có phải vì hắn quá quan tâm tới Lục Quân Càn cho nên không thể chấp nhận tin anh qua đời hay không, mà đó giờ vẫn cảm thấy nghi hoặc. Thành tựu sự nghiệp của Lục Quân Càn không nhỏ, khó tránh khỏi có kẻ tiểu nhân ghen ghét, nhưng những người đó chỉ muốn dìm anh xuống, chứ Thẩm Bác Diễn không nghĩ ra ai hận anh đến mức muốn giết người, cho nên vẫn cố đè nén nghi ngờ của mình.
Nhưng ban nãy trông thấy Tôn Phương, Thẩm Bác Diễn lại nghĩ tới chuyện này. Đột nhiên Tôn Phương trèo cao, liệu chuyện này có liên quan gì tới cái chết của Lục Quân Càn không? Mặc dù Lục Quân Càn ngoài nóng trong lạnh từng khiến nhiều người đau lòng, nhưng mấy năm này anh không yêu đương, cho nên không thể có chuyện giết người vì tình, nếu cái chết của anh có uẩn khúc, nhất định là vì lợi ích.
Sau khi Lục Quân Càn chết đi, người được lợi nhất là ai? Nếu không có quyển nhật ký kia thì chính là cha của anh Lục Quân. Lục Quân cấu kết với Tôn Phương? Khả năng này không cao, một con bạc như Lục Quân không có gan làm loại chuyện này.
“Trước khi cậu phát bệnh, có cái gì lạ không?” Thẩm Bác Diễn không cam lòng mà hỏi. Bạn đang �
Lục Lăng Hằng nghiêng đầu, dáng vẻ ngây thơ như trẻ nhỏ: “Thở gấp.. khó chịu.. sau đó phát bệnh.”
“Chỉ phát bệnh thôi? Không có gì khác?”
Lục Lăng Hằng sốt ruột: “Không thì là cái gì?”
Thẩm Bác Diễn không còn cách nào. Đến đương sự cũng không thấy có gì kì lạ, vậy chẳng lẽ là hắn nghĩ nhiều thật sao? Về phần người Tôn Phương này, trong giới giải trí có không ít trai gái không từ thủ đoạn, cũng không ít người nguyện bán mình để trèo cao, không chừng có một ông lớn nào đó vừa mắt Tôn Phương. Quân Càn của hắn đã nói vậy, chắc cũng không cần phải bận tâm nữa.
Thẩm Bác Diễn liếc nhìn Lục Lăng Hằng, Lục Lăng Hằng lại bắt đầu hứng trí, hoa chân múa tay: “Mua ha ha ha, anh đây đệp giai đệ nhất thiên hạ..”
Khóe miệng Thẩm Bác Diễn giật giật: Nghĩ quá nhiều rồi! Nhanh lái xe về thôi.
Thẩm Bác Diễn cũng không đưa Lục Lăng Hằng về nhà, giờ Lục Lăng Hằng say đến hồ đồ, nếu không ai hầu hạ, phỏng chừng có thể coi bồn cầu như giường ngủ. Hắn trực tiếp đánh xe về nhà mình, đỡ Lục Lăng Hằng vào nhà.
Về đến nhà Lục Lăng Hằng đã bắt đầu mơ màng ngủ. Thẩm Bác Diễn giúp anh thay quần áo, kéo anh vào phòng tắm tắm qua một cái, lúc tắm cho anh xong đi ra mệt tới thở hồng hộc. Hắn đỡ Lục Lằng Hằng xuống giường, nhìn bộ dạng nửa tỉnh nửa mê của anh, mệt không còn sức để thở: “Cái thằng ranh nhà cậu, dám nói ông liệt dương hả hả hả? Có tin ông đây làm cậu đến kêu cha gọi mẹ không?”
Lục Lăng Hằng chẹp miệng một cái, không nhịn được trở mình, quay mông về phía Thẩm Bác Diễn.
Thẩm Bác Diễn: “….”
Hắn nuốt nước miếng, lòng ngứa ngáy khó chịu, hận không thể lôi súng ra làm trận đại chiến ba trăm hiệp, cho cái tên đểu này mở mang kiến thức, biết hắn oai phong như nào, nhưng giờ Lục Lăng Hằng uống say, quả thật hắn không dám làm gì.
—— Nếu lợi dụng người trong lúc khó khăn, kiếp trước hắn cũng có rất nhiều cơ hội, nhưng tình cảm của hắn dành cho Lục Quân Càn không phải chỉ ngủ là có thể buông xuống được. Với người này, trong lòng hắn đã hình thành chấp niệm, hắn muốn có được người này, vô luận Lục Quân Càn đã biến thành dạng gì, chỉ cần vẫn là Lục Quân Càn của hắn, hắn muốn ở bên Lục Quân Càn lâu thật lâu.
“Chết tiệt!”
Thẩm Bác Diễn tức giận mắng một tiếng, vào WC tự thẩm. Vừa thẩm, trong lòng vừa bén lên lửa giận: Sao lại để tên ranh kia nói trúng rồi?! Sớm muộn cũng có ngày ông đây đòi cậu trả gấp trăm gấp bội lần!!
Sáng hôm sau, Lục Lăng Hằng ngủ một giấc tỉnh lại, cảm thấy có một cánh tay đặt trên ngực mình. Chẳng trách cả đêm đều mơ ác mộng bị trói buộc. Anh phiền não gạt cánh tay kia ra, mò tới da thịt trơn bóng của đối phương, sửng sốt mấy giây, lập tức tỉnh lại.
Anh vội mở mắt ra, Thẩm Bác Diễn nằm bên cạnh cũng bị anh làm cho tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng vuốt mắt.
Vài giây sau, bốn mắt nhìn nhau.
Nội tâm Lục Lăng Hằng gần như sụp đổ hoàn toàn: Con bà nó, cái quái gì đây?!!
Thẩm Bác Diễn đen mặt đỡ Lục Lăng Hằng ra khỏi bao sương. (bao sương: phòng riêng trong nhà hàng/rạp hát..)
Lục Lăng Hằng đi không vững, nhưng cái miệng vẫn không chịu ngừng: “Cậu biết vì sao tui hấp dẫn nhiều fan như vầy hông? Vì tui quá đệp giai! Hahaha…”
Thẩm Bác Diễn buồn bực không ngớt, hận không thể cởi tất nhét vào miệng anh. Đúng là không thể tưởng tượng nổi, hắn vốn định chuốc say Lục Lăng Hằng rồi dụ nói ra, muốn biết vì sao anh trở thành Lục Lăng Hằng, kết quả tuy xác định được thân phận, nhưng lời không nên nói cũng tuôn một tràng dài.
Ba mươi cm? Con bà nó! Còn có thể mạnh miệng hơn nữa không? Đúng là đi chuốc bực vào người mà!! Rời khỏi bao sương, Thẩm Bác Diễn định đỡ Lục Lăng Hằng ra khỏi nhà hàng, lại thấy trên hành lang có một đám người đang nói chuyện, xem ra là mới vừa ăn xong đi ra khỏi phòng.
“Đạo diễn Trần, đã nói rồi đấy nhé!”
“Trưởng đài Lư khách khí quá rồi.”
“Tiểu Tôn cậu không tồi, cố gắng nỗ lực lên, sau này nhất định sẽ nổi tiếng!”
Thẩm Bác Diễn nhìn thoáng qua bên kia, thấy có vài người quen mắt, nhìn kĩ, nhận ra trong đó có trưởng đài Lư của đài truyền hình và đạo diễn Trần Hữu Dân, còn có mấy người không rõ tên, hình như cũng là nhân viên công tác trong đoàn làm phim và đài truyền hình.
“Nè!” Thẩm Bác Diễn chọc cùi chỏ vào người Lục Lăng Hằng, nhỏ giọng nói, “Cậu xem cái người kia, hình như là trợ lý của cậu đúng không?”
Lục Lăng Hằng mờ mịt ngẩng đầu: “Ai cơ?”
Thẩm Bác Diễn kéo Lục Lăng Hằng tựa vào tường, cũng không đi tới chào hỏi mà thờ ơ nhìn đám người kia rời đi. Hắn suy nghĩ một hồi, hỏi: “Trợ lý của cậu tên là gì ấy nhỉ? Hình như là.. Tôn Phương?”
“Tôn Phương?” Lục Lăng Hằng cười ha hả, “À, là cậu ấy!” Anh nhìn chằm chằm Thẩm Bác Diễn một hồi, kêu lên: “Tiểu Tôn! Mua cho tôi ly cà phê!”
Thẩm Bác Diễn thở dài một tiếng: “Đừng gọi!” Giờ hắn không muốn người khác phát hiện hắn ở cùng một chỗ với Lục Lăng Hằng, chuyện di sản còn chưa được giải quyết xong, làm mọi người hoài nghi sẽ không tốt. Hắn nhẹ giọng nói: “Không phải Tôn Phương là trợ lý của cậu sao? Sao lại ở chung một chỗ với đám người đó?”
Có trưởng đài truyền hình và đạo diễn lớn, có thể thấy bữa cơm kia không tầm thường. Tôn Phương là một trợ lý nhỏ, sao lại có mặt ở đó? Nếu cậu ta có dây mơ rễ má với mấy người này, việc gì phải làm trợ lý, cứ trực tiếp debut là được!
Lục Lăng Hằng thấy Thẩm Bác Diễn cố ý nhỏ giọng nói, cũng làm bộ bí bí mật mật: “Cậu ta á? Cậu ta trèo cao rồi!”
Thẩm Bác Diễn ngẩn ra: “Trèo cây nào?”
“Sao tôi biết được?”
Thẩm Bác Diễn nhìn theo hướng đám người kia đi, chân mày khẽ cau lại. Hắn vẫn nhớ cái cậu tên Tôn Phương này, những người bên cạnh Lục Quân Càn hắn đều cho điều tra qua, cái cậu Tôn Phương này hình như điều kiện gia đình không tốt lắm, tốt nghiệp trường cao đẳng, nói chung mọi mặt đều bình thường. Nhưng cậu ta từng luyện võ, đúng lúc công ty thiếu một ngôi sao hành động, hơn nữa ngoại hình cậu ta không tồi, cho nên đào tạo dự bị cho cậu ta. Trong lúc không có ai Lục Quân Càn từng nói với hắn, kiểu người có tính cách như Tôn Phương rất khó lăn lộn trong giới giải trí, bởi cậu ta lúc nào cũng khúm núm bảo sao nghe vậy, nói thẳng ra là không lanh lẹ. Thẩm Bác Diễn không thích Tôn Phương, bởi hắn nghĩ cái cậu Tôn Phương này luôn giấu kín tâm tư, thoạt nhìn nhu nhược sợ phiền phức, nhưng thật ra cũng muốn trèo cao chẳng kém ai. Người như vậy so với những người viết rõ chữ ‘lợi dụng’ lên mặt càng đáng sợ hơn, bởi không biết lúc nào cậu ta sẽ đâm ngược lại mình.
“Có chuyện này tôi muốn hỏi cậu.” Đột nhiên Thẩm Bác Diễn nghiêm túc nhìn Lục Lăng Hằng.
Vẻ mặt Lục Lăng Hằng mờ mịt.
Đúng lúc này nhân viên nhà hàng đi lên dọn phòng, Thẩm Bác Diễn lấy kính râm ra đeo cho Lục Lăng Hằng, sau đó đỡ anh ra khỏi nhà hàng.
Sau khi lên xe, cả người Lục Lăng Hằng mềm nhũn dựa vào người Thẩm Bác Diễn, Thẩm Bác Diễn vội vàng đỡ anh dậy, nghiêng người qua giúp anh thắt dây an toàn. Khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại, hơi thở nóng bỏng của Lục Lăng Hằng phả lên gò má Thẩm Bác Diễn, khiến lỗ tai hắn nóng lên. Hắn nghiêng mặt sang một bên, nhìn Lục Lăng Hằng vô hại, ngực ngưa ngứa một chút, do dự mấy giây, cuối cùng cũng dán môi tới.
Được vài giây sau,Thẩm Bác Diễn buông ra. Hắn căng thẳng đợi phản ứng của Lục Lăng Hằng, nhưng Lục Lăng Hằng chỉ trừng mắt nhìn, hình như không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Ngoài mặt Thẩm Bác Diễn vẫn có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đang có vô số con thảo nê mã phi nước đại: Hôn rùi hôn rùi hôn rùi
hôn rùi hôn rùi hôn rùi hôn rùi hôn rùi hôn rùi cuối cùng cũng hôn rùi!! Oa ha ha ha ha ha………………..
Hắn uống vài ngụm nước lạnh để tỉnh táo lại, sau đó trợn trừng mắt nhìn Lục Lăng Hằng: “Sau này không được uống rượu nữa, biết chưa hả?!”
Lục Lăng Hằng kiêu ngạo bất tuân liếc mắt nhìn hắn, ợ rượu. (Kiêu ngạo bất tuân: kiêu ngọa không nghe theo)
Bởi vì phải lái xe nên Thẩm Bác Diễn chỉ uống một chén nhỏ sau đó không chạm tới rượu nữa. Hơn nữa hắn cũng phải giữ thần trí tỉnh táo, tránh cho Lục Lăng Hằng quá chén làm trò hồ đồ. Hắn khởi động xe, tâm tình hưng phấn dần dần bình tĩnh lại, thấp giọng hỏi: “Có chuyện này tôi vẫn cảm thấy rất kì lạ. Cậu.. đột nhiên… chết như vậy.. có phải quá kì lạ không?”
Lục Lăng Hằng không rõ lặp lại: “Kì lạ?” Sau đó lại cười khanh khách, “Tui sống tốt dư này mà, la lá la..”
Đối với việc Lục Quân Càn bất ngờ qua đời, trong lòng Thẩm Bác Diễn vẫn rất nghi hoặc. Lục Quân Càn là một người rất chú ý giữ gìn thân thể, đồ ăn giờ giấc sinh hoạt đều rất lành mạnh, cứ cách vài tháng là lại đi khám sức khỏe định kì, bác sĩ cũng nói là trường hợp của anh không đáng lo ngại, bệnh tình không ảnh hưởng tới tính mạng. Mặc dù lúc công tác trong đoàn làm phim khó tránh khỏi thức đêm để đẩy nhanh tiến độ, nhưng không đến mức không ngủ một hai đêm mà đột tử. Lúc đưa tới bệnh viện, bác sĩ nói là bệnh tim của anh đột phát dẫn tới tử vong, trên người không có bất cứ vết thương nào. Lúc đó viện có hỏi người nhà muốn khám nghiệm tử thi để kiểm tra cặn kẽ không, nhưng người nhà đều biết anh có tiền sử bệnh tim, cho nên không cảm thấy có gì lạ, cũng không đành lòng để Lục Quân Càn chết không được toàn thây, cho nên không yêu cầu giải phẫu khám nghiệm.
Thẩm Bác Diễn không rõ có phải vì hắn quá quan tâm tới Lục Quân Càn cho nên không thể chấp nhận tin anh qua đời hay không, mà đó giờ vẫn cảm thấy nghi hoặc. Thành tựu sự nghiệp của Lục Quân Càn không nhỏ, khó tránh khỏi có kẻ tiểu nhân ghen ghét, nhưng những người đó chỉ muốn dìm anh xuống, chứ Thẩm Bác Diễn không nghĩ ra ai hận anh đến mức muốn giết người, cho nên vẫn cố đè nén nghi ngờ của mình.
Nhưng ban nãy trông thấy Tôn Phương, Thẩm Bác Diễn lại nghĩ tới chuyện này. Đột nhiên Tôn Phương trèo cao, liệu chuyện này có liên quan gì tới cái chết của Lục Quân Càn không? Mặc dù Lục Quân Càn ngoài nóng trong lạnh từng khiến nhiều người đau lòng, nhưng mấy năm này anh không yêu đương, cho nên không thể có chuyện giết người vì tình, nếu cái chết của anh có uẩn khúc, nhất định là vì lợi ích.
Sau khi Lục Quân Càn chết đi, người được lợi nhất là ai? Nếu không có quyển nhật ký kia thì chính là cha của anh Lục Quân. Lục Quân cấu kết với Tôn Phương? Khả năng này không cao, một con bạc như Lục Quân không có gan làm loại chuyện này.
“Trước khi cậu phát bệnh, có cái gì lạ không?” Thẩm Bác Diễn không cam lòng mà hỏi. Bạn đang �
Lục Lăng Hằng nghiêng đầu, dáng vẻ ngây thơ như trẻ nhỏ: “Thở gấp.. khó chịu.. sau đó phát bệnh.”
“Chỉ phát bệnh thôi? Không có gì khác?”
Lục Lăng Hằng sốt ruột: “Không thì là cái gì?”
Thẩm Bác Diễn không còn cách nào. Đến đương sự cũng không thấy có gì kì lạ, vậy chẳng lẽ là hắn nghĩ nhiều thật sao? Về phần người Tôn Phương này, trong giới giải trí có không ít trai gái không từ thủ đoạn, cũng không ít người nguyện bán mình để trèo cao, không chừng có một ông lớn nào đó vừa mắt Tôn Phương. Quân Càn của hắn đã nói vậy, chắc cũng không cần phải bận tâm nữa.
Thẩm Bác Diễn liếc nhìn Lục Lăng Hằng, Lục Lăng Hằng lại bắt đầu hứng trí, hoa chân múa tay: “Mua ha ha ha, anh đây đệp giai đệ nhất thiên hạ..”
Khóe miệng Thẩm Bác Diễn giật giật: Nghĩ quá nhiều rồi! Nhanh lái xe về thôi.
Thẩm Bác Diễn cũng không đưa Lục Lăng Hằng về nhà, giờ Lục Lăng Hằng say đến hồ đồ, nếu không ai hầu hạ, phỏng chừng có thể coi bồn cầu như giường ngủ. Hắn trực tiếp đánh xe về nhà mình, đỡ Lục Lăng Hằng vào nhà.
Về đến nhà Lục Lăng Hằng đã bắt đầu mơ màng ngủ. Thẩm Bác Diễn giúp anh thay quần áo, kéo anh vào phòng tắm tắm qua một cái, lúc tắm cho anh xong đi ra mệt tới thở hồng hộc. Hắn đỡ Lục Lằng Hằng xuống giường, nhìn bộ dạng nửa tỉnh nửa mê của anh, mệt không còn sức để thở: “Cái thằng ranh nhà cậu, dám nói ông liệt dương hả hả hả? Có tin ông đây làm cậu đến kêu cha gọi mẹ không?”
Lục Lăng Hằng chẹp miệng một cái, không nhịn được trở mình, quay mông về phía Thẩm Bác Diễn.
Thẩm Bác Diễn: “….”
Hắn nuốt nước miếng, lòng ngứa ngáy khó chịu, hận không thể lôi súng ra làm trận đại chiến ba trăm hiệp, cho cái tên đểu này mở mang kiến thức, biết hắn oai phong như nào, nhưng giờ Lục Lăng Hằng uống say, quả thật hắn không dám làm gì.
—— Nếu lợi dụng người trong lúc khó khăn, kiếp trước hắn cũng có rất nhiều cơ hội, nhưng tình cảm của hắn dành cho Lục Quân Càn không phải chỉ ngủ là có thể buông xuống được. Với người này, trong lòng hắn đã hình thành chấp niệm, hắn muốn có được người này, vô luận Lục Quân Càn đã biến thành dạng gì, chỉ cần vẫn là Lục Quân Càn của hắn, hắn muốn ở bên Lục Quân Càn lâu thật lâu.
“Chết tiệt!”
Thẩm Bác Diễn tức giận mắng một tiếng, vào WC tự thẩm. Vừa thẩm, trong lòng vừa bén lên lửa giận: Sao lại để tên ranh kia nói trúng rồi?! Sớm muộn cũng có ngày ông đây đòi cậu trả gấp trăm gấp bội lần!!
Sáng hôm sau, Lục Lăng Hằng ngủ một giấc tỉnh lại, cảm thấy có một cánh tay đặt trên ngực mình. Chẳng trách cả đêm đều mơ ác mộng bị trói buộc. Anh phiền não gạt cánh tay kia ra, mò tới da thịt trơn bóng của đối phương, sửng sốt mấy giây, lập tức tỉnh lại.
Anh vội mở mắt ra, Thẩm Bác Diễn nằm bên cạnh cũng bị anh làm cho tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng vuốt mắt.
Vài giây sau, bốn mắt nhìn nhau.
Nội tâm Lục Lăng Hằng gần như sụp đổ hoàn toàn: Con bà nó, cái quái gì đây?!!
Danh sách chương