Hạ Phù Dung hận không thể đuổi Hạ Trì Uyển ra khỏi phủ ngay lập tức, khỏi cản đường Thu di nương, thật là chuyện tốt.

Vả lại, đem Hạ Trì Uyển gả cho nam nhân như Chu Khải Lương, Hạ Phù Dung tất nhiên là nâng hai tay tán thành.

Đối mặt với Hạ Phù Dung và Hạ Tử Hiên cùng hợp sức, giống như Hạ Trì Uyển chắc chắn thế nào cũng sẽ gả cho Chu Khả Lương, trong mắt Hạ Trì Uyển hiện lên tia hận ý.

"Phụ thân, người xem, chỗ này có một lá thư"

Tìm đúng thời cơ, Hạ Trì Uyển chỉ ra sự tồn tại của lá thư, sau đó nhặt lá thư lên, giao cho Hạ Bá Nhiên.

Sự việc nháo thành cái dạng này, Hạ Bá Nhiên tất nhiên là muốn tự mình giải quyết, không muốn đem chuyện làm lớn lên.

Hạ Phù Dung lại khăng khăng không muốn để chuyện lớn thành chuyện nhỏ, vội vàng đoạt lấy lá thư từ trong tay Hạ Bá Nhiên, mở ra nhìn.

"À, thì ra là Chu công tử viết thư cho Nhị muội"

Sau đó Hạ Phù Dung giống như bình thường đọc lớn tiếng.

Bởi vì khi nãy xảy ra việc kia, gần như tất cả mọi người đều cho rằng lá thư này là của Chu Khải Lương gửi cho Hạ Trì Uyển.

Nhưng lại có một thanh âm xuất hiện.

"Lá thư này đề tên Hạ tiểu thư, mà không phải Hạ nhị tiểu thư"

Nghe được tiếng nói kia, Hạ Trì Uyển ngẩng đầu, nhìn người đi tới.

Đúng là một nam tử khôi ngô tuấn tú.

Lông mày sắc bén như kiếm, mũi cao anh tuấn, môi đỏ như quả anh đào, khuôn mặt tuấn tú.

Cặp mắt kia đen bóng, giống như bảo thạch quý giá nhất trên đời, sáng rực rỡ.

"Nghe nói, Hạ gia có năm vị tiểu thư"

Nhìn Lê Tự Chi ra tay, Chu Huyền Trữ đương nhiên không thể chỉ lo thân mình, tiếp tục xem trò vui.

"Ta vẫn nhớ rõ, lúc nãy là Hạ đại tiểu thư vừa đứng ở chỗ kia"

Lê Tự Chi mắt lạnh không nhìn bất cứ kẻ nào, dù nhắc tới Hạ Phù Dung, cũng không nhìn Hạ Phù Dung một cái.

Chu Huyền Trữ mở ra quạt ngọc, tác phong nhanh nhẹn, "Cái này thật sự thú vị, lá thư này cuối cùng là của vị tiểu thư nào đây?"

Hạ Tử Hiên trong lòng cả kinh, hắn rõ ràng bảo Chu Khải Lương viết rõ là Hạ nhị tiểu thư, sao bây giờ lại thành Hạ tiểu thư? Có khi nào là Chu Khải Lương vì sắp được ôm người đẹp về nên sơ suất?

Thật là thành sự không đủ, việc xấu có thừa!

Lời nói của Chu Huyền Trữ và Lê Tự Chi làm cho ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Hạ Phù Dung.

Lập tức Hạ Phù Dung cảm thấy đứung ngồi không yên, chân tay luống cuống.

"Ta căn bản là không biết Chu công tử đây, sao có thể cùng hắn có tư tình!"

Hạ Phù Dung muốn trừng mắt nhìn Chu Huyền Trữ và Lê Tự Chi , nhưng cuối cùng vân không đủ can đảm.

"Vậy thật nực cười. Chu công tử cùng đại đệ của ngươi qua lại thân thiết, ngươi cũng không quen biết, lại cứ khăng khăng rằng Hạ đại tiểu thư quen biết. Có phải Hạ đại công tử thường đem người dẫn vào trong phủ chính là muốn giới thiệu cho Hạ nhị tiểu thư quen biết?"

Thanh âm của Lê Tự Chi trần đày châm biếm, không che giấu một chút nào.

Chu Huyền Trữ bảo vệ làm cho Hạ Trì Uyển kinh ngạc, mà Lê Tự Chi lại lên tiếng phụ họa, càng làm cho Hạ Trì Uyển giật mình không thôi.

Nam tử xuất sắc như thế , Hạ Trì Uyển gặp qua một lần tự nhiên là có ấn tượng sâu sắc, cũng chưa từng quên mất.

Nhớ rõ, lần đàu tiên bởi vì giải cửu liên hoàn, mới quen người này, nam nhân này hung hăng mà trừng mắt nhìn nàng, giống như vô cùng chán ghét bộ dáng của nàng mà!

Ban đầu Hạ Trì Uyển nghĩ rằng bản thân phải chiến đấu một mình,nàng cũng đã chuẩn bị tốt.

Nhưng mà có Chu Huyền Trữ và Lê Tự Chi giúp đỡ, áp lực của Hạ Trì Uyển lập tức nhẹ đi không ít.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện