"Tiểu thư cho, tỷ cũng đừng tiếc mà không dùng, không chỉ cao bôi tay, còn có dùng cho thân thể."

Nói xong, Thạch Tâm đem y phục trong tay Bão Cầm nhét vào tay Thanh Hà.

"Tiểu thư nói mọi chuyện do trời nhưng mưu sự tại nhân, nếu như Thanh Hà tỷ muốn sống tốt thì phải cố gắng lên."

Nói xong, Thạch Tâm cũng không quản Thanh Hà có hiểu hay không, lôi kéo Bão Cầm rời đi.

Bão Cầm quay đầu nhìn thoáng qua.

"Thạch Tâm, tỷ nói nhanh vậy, Thanh Hà có thể hiểu được ý của Tiểu thư sao?"

Thạch Tâm cười một tiếng, "Tiểu thư có ý gì? Tiểu thư chỉ là mong Thanh Hà sống thật tốt thôi."

"Tiểu thư!" Thạch Tâm và Bão Cầm vui vẻ trở về,

Chứng kiến Thanh Hà tinh thần sa sút, trong lòng hai người đều rất vui sướng.

"Tiểu thư, bây giờ sợ là nha hoàn trong viện của chúng ta còn sống tốt hơn so với Thanh Hà."

"Yên tâm, nàng ta là một người rất có lòng cầu tiến, rất nhanh rồi sẽ có được cuộc sống tốt."

Hạ Trì Uyển ý tứ không rõ mà nói.

Sau khi Thạch Tâm và Bão Cầm rời đi, Thanh Hà vẫn luôn suy nghĩ về lời nói của Thanh Hà.

Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Thanh Hà vội vàng hỏi thăm tin tức của Hạ Tử Hiên.

Vừa nghe tin Đại thiếu gia nhà mình vì tâm tình không vui nên ra ngoài uống rượu, trong đầu Thanh Hà ngay lập tức có kế sách.

Khi Hạ Tử Hiên uống say, bước chân lảo đảo trở về viện của mình, thoáng cái nằm lên giường, để nha hoàn hầu hạ mình.

Thu di nương không muốn Hạ Tử Hiên bị sắc đẹp làm hỏng việc cho nên nha hoàn bên người Hạ Tử Hiên tuy rằng không đến mức xấu xí nhưng nhiều nhất cũng chỉ vừa mắt mà thôi.

Trong lòng Hạ Tử Hiên buồn khổ không gì sánh được.

Phụ thân thiên vị mấy hài tử còn nhỏ tuổi, Hạ Trì Uyển một chút cũng không nghĩ đến tình thân.

Chỉ là một câu nói thôi cũng không muốn giúp hắn.

Nếu như Hạ Trì Uyển là người tốt, không bắt nạt Thu di nương và Đại tỷ , sao hắn lại muốn hại Hạ Trì Uyển.

Cho nên đây đều là lỗi của Hạ Trì Uyển! Ngay lúc Hạ Tử Hiên đang phiền não không thôi thì lại ngửi thấy một luồng mùi hương thoang thoảng.

Trong lòng Hạ Tử Hiên rung động, cảm thấy mùi hương này thật thơm.

Cho dù Thu di nương không cho phép Hạ tử Hiên đắm chìm trong nữ sắc nhưng nói cho cùng Hạ Tử Hiên vẫn là đàn ông.

Vì thế hương thơm nữ nhi đối với Hạ Tử Hiên tất nhiên là rất có sức hấp dẫn.

Khi Hạ Tử Hiên mở mắt liền nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp thanh tú mặc yếm hồng, bên ngoài khoác một lớp áo xanh nhạt.

Thân hình thon thả yêu kiều, bộ ngực nhấp nhô như ẩn như hiện.

Nữ nhân da trắng như tuyết, gần như có thể chạm vào, nhất là trên người nữ nhân có mùi thơm phảng phất, càng làm hạ Tử Hiên mất hồn.

Hạ Tử Hiên tán thưởng, thì ra là một nữ nhi mềm mại yêu kiều, đúng là xinh đẹp mĩ lệ.

Thanh Hà nhìn thấy phản ứng của Hạ Tử Hiên, trong lòng vui vẻ.

May mà nàng đã thả bã đậu vào trong chén nước của Tiểu Quyên.

Tiểu Quyên vì bị đau bụng, không có cách tới hầu hạ Đại thiếu gia, nàng liền đi thay.

Thanh Hà dùng tay nhỏ bé mềm mại sờ lên khuôn mặt có phần nóng lên của Hạ Tử Hiên.

"Đại thiếu gia, mặt của người thật nóng, nô tì giúp người tắm được không?" Nói xong, Thanh Hà liền muốn rút tay mình về.

Hạ Tử Hiên bắt lại bàn tay của Thanh Hà, kéo nhẹ một cái, dễ dàng đem Thanh Hà đặt ở dưới thân.

"Ngươi thật xinh đẹp."

Hạ Tử Hiên vùi mặt vào trong cổ Thanh Hà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện