Lời của Vân Triển Bằng nói giống như quăng mấy bạt tai vào mặt của vị tướng gia như Hạ Bá Nhiên, làm cho Hạ Bá Nhiên vừa đau đớn vừa nhục nhã.
Đối mặt với khí thế của Vân Triển Bằng, Hạ Bá Nhiên thật sự tìm không ra lý do để mang Hạ Trì Uyển về.
Hạ Bá Nhiên đương nhiên hiểu được, hắn không thể bảo vệ Hạ Trì Uyển chu toàn nhưng là hắn lại muốn lợi dụng Hạ Trì Uyển để bảo vệ tướng phủ chu toàn.
Ánh mắt Vân Triển Bằng nhìn hắn, rõ ràng nói cho hắn biết, đừng xem đại tướng quân phủ bọn họ là đồ ngốc, trên đời này chỉ có mình Hạ Bá Nhiên hắn là thông minh.
Trước kia là bọn họ không thèm nhìn đến trò xiếc của Hạ Bá Nhiên, hôm nay, đại tướng quân phủ cũng không còn nhã hứng bồi hắn chơi trò chơi nữa.
Nếu như Hạ Bá Nhiên có bản lĩnh thì tự mình giải quyết, đừng đến cầu xin đại tướng quân phủ, như vậy rất mất mặt xấu hổ. ( ổng làm gì biết xấu hổ mà nói ổng ==)
“Hôm nay tiểu tế đến đây chỉ muốn gặp mặt Uyển nhi. Không nhìn thấy Uyển nhi, tâm của tiểu tế khó mà thoải mái được.”
Hạ Bá Nhiên bực tức, nhưng dù bị Vân Triển Bằng sỉ nhục vẫn không có cốt khí mà nán lại phủ. Trước mặt cường quyền, chỉ cần tâm của Hạ Bá Nhiên muốn hướng đến, cốt khí cũng chỉ là đồ bỏ đi.
Nếu bách hoa hương thật sự liên lụy đến nương nương trong cung, thì không những tánh mạng của Hạ Tử Hiên không được bảo đảm, mà vị trí Thừa tướng của hắn cũng có nguy cơ bồi táng theo.
Con đường làm quan trước mắt, tự tôn cùng cốt khí tất cả đều là xa xỉ phẩm.
“Uyển nhi là nữ nhi của ngươi, bản tướng có thể cấm không cho ngươi gặp sao?”
Vân Triển Bằng hừ lạnh một tiếng xem như đồng ý.
Hạ Bá Nhiên điều chỉnh tốt hô hấp, đi theo Vân Triển Bằng ra phía sau gặp Hạ Trì Uyển.
Dù trước đó Hạ Bá Nhiên tỏ vẻ vô cùng chán ghét Hạ Trì Uyển, nhưng nhìn đến Vân Triển Bằng, nhìn đến phủ đại tướng quân, Hạ Bá Nhiên không thể không thừa nhận, có Hạ Trì Uyển đứng giữa hắn và phủ đại tướng quân, hắn xem như bớt được một mối lo.
Đừng nói hắn rước lấy loại tai họa gì, đó là dù cho tướng phủ có xảy ra chuyện gì, Hạ Trì Uyển cũng sẽ hướng đến phủ đại tướng quân cầu xin, làm cho phủ đại tướng quân ra mặt giúp đỡ.
Nhưng mà, Hạ Trì Uyển càng hướng phủ đại tướng quân, Hạ Bá Nhiên lại càng phát hiện, Hạ Trì Uyển khinh thường người cha là hắn, muốn nịnh bợ phủ đại tướng quân.
Hạ Bá Nhiên oán niệm vô cùng sâu với phủ đại tướng quân, nhưng lại thấy cảm thấy phủ đại tướng quân dùng rất tốt. (Trơ trẽn >.<)
Từ đó, tâm lý Hạ Bá Nhiên ngày càng trở nên mâu thuẫn, cảm tình đối với Hạ Trì Uyển cũng càng ngày càng tệ.
Nay, Hạ Trì Uyển không giúp đỡ hắn, Hạ Bá Nhiên không hề cảm thấy chính thái độ của hắn có vấn đề, mà chỉ cảm thấy, Hạ Trì Uyển đủ lông đủ cánh, xem thường cha mình, không muốn giúp tướng phủ.
Hạ Bá Nhiên đi theo Vân Triển Bằng vào khuê phòng của Hạ Trì Uyển ở phủ đại tướng quân, không sai, Vân gia sủng Hạ Trì Uyển, cho nên ở phủ đại tướng quân, Hạ Trì Uyển được cấp hẳn một sân viện riêng.
“Uyển nhi, hiện tại cảm thấy tốt hơn chưa?”
Hạ Bá Nhiên tiến vào trong phòng, liền nhìn thấy Vân lão thái thái hé ra khuôn mặt âm trầm, liếc cũng không liếc Hạ Bá Nhiên một cái, ngồi ở bên giường.
Mạn giường buông xuống, Hạ Trì Uyển nằm phía trong.
“Khụ, khụ...đa tạ cha quan tâm, Uyển nhi bị nhiễm phong hàn đã một, hai ngày nhưng không thấy tốt hơn, sợ là còn phải tĩnh dưỡng nhiều ngày. Cha đừng tới gần, vạn nhất đem bệnh lây sang cho cha, như vậy Uyển nhi phải mang tội bất hiếu.”
“Cái gì, ngươi bị bệnh đã một, hai ngày?”
Nge lời nói của Hạ Trì Uyển, Hạ Bá Nhiên cảm thấy kinh ngạc, nguyên lại không phải hôm nay mới bị “Bệnh”?
Đối mặt với khí thế của Vân Triển Bằng, Hạ Bá Nhiên thật sự tìm không ra lý do để mang Hạ Trì Uyển về.
Hạ Bá Nhiên đương nhiên hiểu được, hắn không thể bảo vệ Hạ Trì Uyển chu toàn nhưng là hắn lại muốn lợi dụng Hạ Trì Uyển để bảo vệ tướng phủ chu toàn.
Ánh mắt Vân Triển Bằng nhìn hắn, rõ ràng nói cho hắn biết, đừng xem đại tướng quân phủ bọn họ là đồ ngốc, trên đời này chỉ có mình Hạ Bá Nhiên hắn là thông minh.
Trước kia là bọn họ không thèm nhìn đến trò xiếc của Hạ Bá Nhiên, hôm nay, đại tướng quân phủ cũng không còn nhã hứng bồi hắn chơi trò chơi nữa.
Nếu như Hạ Bá Nhiên có bản lĩnh thì tự mình giải quyết, đừng đến cầu xin đại tướng quân phủ, như vậy rất mất mặt xấu hổ. ( ổng làm gì biết xấu hổ mà nói ổng ==)
“Hôm nay tiểu tế đến đây chỉ muốn gặp mặt Uyển nhi. Không nhìn thấy Uyển nhi, tâm của tiểu tế khó mà thoải mái được.”
Hạ Bá Nhiên bực tức, nhưng dù bị Vân Triển Bằng sỉ nhục vẫn không có cốt khí mà nán lại phủ. Trước mặt cường quyền, chỉ cần tâm của Hạ Bá Nhiên muốn hướng đến, cốt khí cũng chỉ là đồ bỏ đi.
Nếu bách hoa hương thật sự liên lụy đến nương nương trong cung, thì không những tánh mạng của Hạ Tử Hiên không được bảo đảm, mà vị trí Thừa tướng của hắn cũng có nguy cơ bồi táng theo.
Con đường làm quan trước mắt, tự tôn cùng cốt khí tất cả đều là xa xỉ phẩm.
“Uyển nhi là nữ nhi của ngươi, bản tướng có thể cấm không cho ngươi gặp sao?”
Vân Triển Bằng hừ lạnh một tiếng xem như đồng ý.
Hạ Bá Nhiên điều chỉnh tốt hô hấp, đi theo Vân Triển Bằng ra phía sau gặp Hạ Trì Uyển.
Dù trước đó Hạ Bá Nhiên tỏ vẻ vô cùng chán ghét Hạ Trì Uyển, nhưng nhìn đến Vân Triển Bằng, nhìn đến phủ đại tướng quân, Hạ Bá Nhiên không thể không thừa nhận, có Hạ Trì Uyển đứng giữa hắn và phủ đại tướng quân, hắn xem như bớt được một mối lo.
Đừng nói hắn rước lấy loại tai họa gì, đó là dù cho tướng phủ có xảy ra chuyện gì, Hạ Trì Uyển cũng sẽ hướng đến phủ đại tướng quân cầu xin, làm cho phủ đại tướng quân ra mặt giúp đỡ.
Nhưng mà, Hạ Trì Uyển càng hướng phủ đại tướng quân, Hạ Bá Nhiên lại càng phát hiện, Hạ Trì Uyển khinh thường người cha là hắn, muốn nịnh bợ phủ đại tướng quân.
Hạ Bá Nhiên oán niệm vô cùng sâu với phủ đại tướng quân, nhưng lại thấy cảm thấy phủ đại tướng quân dùng rất tốt. (Trơ trẽn >.<)
Từ đó, tâm lý Hạ Bá Nhiên ngày càng trở nên mâu thuẫn, cảm tình đối với Hạ Trì Uyển cũng càng ngày càng tệ.
Nay, Hạ Trì Uyển không giúp đỡ hắn, Hạ Bá Nhiên không hề cảm thấy chính thái độ của hắn có vấn đề, mà chỉ cảm thấy, Hạ Trì Uyển đủ lông đủ cánh, xem thường cha mình, không muốn giúp tướng phủ.
Hạ Bá Nhiên đi theo Vân Triển Bằng vào khuê phòng của Hạ Trì Uyển ở phủ đại tướng quân, không sai, Vân gia sủng Hạ Trì Uyển, cho nên ở phủ đại tướng quân, Hạ Trì Uyển được cấp hẳn một sân viện riêng.
“Uyển nhi, hiện tại cảm thấy tốt hơn chưa?”
Hạ Bá Nhiên tiến vào trong phòng, liền nhìn thấy Vân lão thái thái hé ra khuôn mặt âm trầm, liếc cũng không liếc Hạ Bá Nhiên một cái, ngồi ở bên giường.
Mạn giường buông xuống, Hạ Trì Uyển nằm phía trong.
“Khụ, khụ...đa tạ cha quan tâm, Uyển nhi bị nhiễm phong hàn đã một, hai ngày nhưng không thấy tốt hơn, sợ là còn phải tĩnh dưỡng nhiều ngày. Cha đừng tới gần, vạn nhất đem bệnh lây sang cho cha, như vậy Uyển nhi phải mang tội bất hiếu.”
“Cái gì, ngươi bị bệnh đã một, hai ngày?”
Nge lời nói của Hạ Trì Uyển, Hạ Bá Nhiên cảm thấy kinh ngạc, nguyên lại không phải hôm nay mới bị “Bệnh”?
Danh sách chương