Nghe được lời Hạ Lê Hi nói..., Hạ Bá Nhiên cũng thấy phiền bởi những lão bà tử nói lời xằng bậy này, dứt khoát cứ bán đi sạch sẽ cho xong.
Nếu không phải bây giờ Hạ Tử Kỳ còn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, cái bà tử tới báo tin kia hiện tại đã sớm bị Hạ Bá Nhiên sai người đánh chết rồi!
Thu di nương mồ hôi lạnh ứa ra, những kẻ làm việc cho nàng, nguyên một đám đều bị bán, chẳng phải là muốn làm cho nàng trở thành lão hổ không có hàm răng hay sao? Thu di nương nhìn về phía Hạ Trì Uyển, phát hiện khóe miệng Hạ Trì Uyển có nụ cười thản nhiên, lập tức đều minh bạch cả rồi.
Nàng cho rằng Hạ Trì Uyển còn nhớ kỹ thân phận tiểu di của nàng, kì thực, Hạ Trì Uyển đã sớm đem nàng trở thành địch nhân.
Thu di nương tuy rằng không rõ Hạ Trì Uyển vì sao lại thay đổi nhiều như thế, nhưng cũng biết về sau đừng có hi vọng Hạ Trì Uyển chịu nhả ra, giúp nàng thượng vị nữa.
"Phụ thân, những năm gần đây di nương vất vả trông coi cái nhà này, cho dù không có công lao cũng có khổ lao, người hãy cho di nương cơ hội một lần đi."
Hạ Phù Dung cầu xin.
"Thứ tỷ hai chuyện đó khác nhau, Thu di nương là người của cha, vì cha làm bất cứ chuyện gì đều là bổn phận của Thu di nương, sao có thể nói là vất vả cực nhọc?"
Hạ Trì Uyển đạm mạc nhìn Hạ Phù Dung, trong miệng lại nói ra một câu so với một câu càng độc hơn.
"Chẳng lẽ trong phủ này nhiều người làm việc cho cha như vậy, cha đều phải đi tính toán công lao, khổ lao của nguyên một đám bọn họ hay sao?"
"Những nô tài kia sao có thể đánh đồng với di nương chứ!" Hạ Phù Dung tức giận phản bác.
Hạ Trì Uyển nở nụ cười, "Như vậy thứ tỷ cho rằng di nương đến tột cùng là cái dạng địa vị gì?"
Hạ Phù Dung thoáng cái đã bị cứng họng nói không ra lời, nàng tâm tâm niệm niệm hy vọng Thu di nương ngồi trên vị trí tướng phủ phu nhân, liền chẳng thèm để ý đến thân phận di nương.
Di nương là thân phận gì, đó chính là thiếp thất.
Thiếp lại là thân phận gì? Nói dễ nghe là nửa chủ tử, kì thực bảo là nô tài cũng không quá đáng!
Mạng của ngươi đều là của chủ tử đấy, còn dám cùng chủ tử kể công, nói chán ngán nữa đúng không?
"Uyển nhi nói không sai!"
Hạ Bá Nhiên gật đầu.
Không ngờ hắn đem sự tình tướng phủ giao cho Thu di nương như thế, chính là làm khổ Thu di nương rồi.
Nếu Thu di nương đã không muốn làm, tự nhiên có rất nhiều người muốn làm.
"Thu thị, hôm nay ngươi liền đem sổ sách của tướng phủ giao ra đi. Phù nhi nói rất đúng, những năm gần đây, ngươi đã khổ cực nhiều, đã đến thời điểm ngươi nên hưởng phúc rồi."
Hạ Bá Nhiên tuyệt không dễ dàng tha thứ cho nữ tử dám chạy lên đầu của mình giương oai kể công.
"Phù nhi, chờ sau khi ngươi hết cấm túc , đi theo ngươi Ngũ muội của ngươi hướng ma ma giáo dưỡng, học một ít quy củ đi."
Hạ Bá Nhiên chẳng những phạt Thu di nương, mà còn không buông tha Hạ Phù Dung.
Hạ Bá Nhiên muốn cho Hạ Phù Dung hiểu rõ, trong phủ này chủ tử lớn nhất chính là hắn, ai cũng không được vượt qua.
"Đúng rồi cha, nữ nhi muốn hỏi, vừa nãy Thu di nương luôn miệng nói đến đại sư, là đại sư từ phương nào đến, đến quý phủ, đã nói gì sao?"
Hạ Trì Uyển đột nhiên lại nhắc đến chuyện này.
Nguyên bản Thu di nương đã tro tàn một mảnh, lúc nghe được những lời này của Hạ Trì Uyển, mí mắt chớp nháy liên tục, ngay cả huyệt Thái Dương cũng giật mạnh.
"Cái kia bất quá là một tên giang hồ bịp bợm dọa người, không đề cập tới cũng được."
Hạ Bá Nhiên không muốn lại nhớ lại hành vi ngu xuẩn của chính mình vừa rồi, đây có phải là sát tinh hay không, hiện tại đã nói không đúng rồi.
Nếu thật phải tin, cũng phải tìm một đại sư có danh vọng đến xem, mới có khả năng nói chính xác.
"Phụ thân không cần phải nói như thế, hiện nay trên giang hồ người tài ba hiền sĩ cũng có không ít. Không phải có câu nói gọi là, tiểu ẩn ẩn trong rừng, đại ẩn ẩn tại thành thị hay sao. Không chừng, đại sư hôm nay đến quý phủ, thật sự là một vị cao nhân đấy?"
Nói xong, Hạ Trì Uyển liếc mắt về phía Thu di nương.
Nếu không phải bây giờ Hạ Tử Kỳ còn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, cái bà tử tới báo tin kia hiện tại đã sớm bị Hạ Bá Nhiên sai người đánh chết rồi!
Thu di nương mồ hôi lạnh ứa ra, những kẻ làm việc cho nàng, nguyên một đám đều bị bán, chẳng phải là muốn làm cho nàng trở thành lão hổ không có hàm răng hay sao? Thu di nương nhìn về phía Hạ Trì Uyển, phát hiện khóe miệng Hạ Trì Uyển có nụ cười thản nhiên, lập tức đều minh bạch cả rồi.
Nàng cho rằng Hạ Trì Uyển còn nhớ kỹ thân phận tiểu di của nàng, kì thực, Hạ Trì Uyển đã sớm đem nàng trở thành địch nhân.
Thu di nương tuy rằng không rõ Hạ Trì Uyển vì sao lại thay đổi nhiều như thế, nhưng cũng biết về sau đừng có hi vọng Hạ Trì Uyển chịu nhả ra, giúp nàng thượng vị nữa.
"Phụ thân, những năm gần đây di nương vất vả trông coi cái nhà này, cho dù không có công lao cũng có khổ lao, người hãy cho di nương cơ hội một lần đi."
Hạ Phù Dung cầu xin.
"Thứ tỷ hai chuyện đó khác nhau, Thu di nương là người của cha, vì cha làm bất cứ chuyện gì đều là bổn phận của Thu di nương, sao có thể nói là vất vả cực nhọc?"
Hạ Trì Uyển đạm mạc nhìn Hạ Phù Dung, trong miệng lại nói ra một câu so với một câu càng độc hơn.
"Chẳng lẽ trong phủ này nhiều người làm việc cho cha như vậy, cha đều phải đi tính toán công lao, khổ lao của nguyên một đám bọn họ hay sao?"
"Những nô tài kia sao có thể đánh đồng với di nương chứ!" Hạ Phù Dung tức giận phản bác.
Hạ Trì Uyển nở nụ cười, "Như vậy thứ tỷ cho rằng di nương đến tột cùng là cái dạng địa vị gì?"
Hạ Phù Dung thoáng cái đã bị cứng họng nói không ra lời, nàng tâm tâm niệm niệm hy vọng Thu di nương ngồi trên vị trí tướng phủ phu nhân, liền chẳng thèm để ý đến thân phận di nương.
Di nương là thân phận gì, đó chính là thiếp thất.
Thiếp lại là thân phận gì? Nói dễ nghe là nửa chủ tử, kì thực bảo là nô tài cũng không quá đáng!
Mạng của ngươi đều là của chủ tử đấy, còn dám cùng chủ tử kể công, nói chán ngán nữa đúng không?
"Uyển nhi nói không sai!"
Hạ Bá Nhiên gật đầu.
Không ngờ hắn đem sự tình tướng phủ giao cho Thu di nương như thế, chính là làm khổ Thu di nương rồi.
Nếu Thu di nương đã không muốn làm, tự nhiên có rất nhiều người muốn làm.
"Thu thị, hôm nay ngươi liền đem sổ sách của tướng phủ giao ra đi. Phù nhi nói rất đúng, những năm gần đây, ngươi đã khổ cực nhiều, đã đến thời điểm ngươi nên hưởng phúc rồi."
Hạ Bá Nhiên tuyệt không dễ dàng tha thứ cho nữ tử dám chạy lên đầu của mình giương oai kể công.
"Phù nhi, chờ sau khi ngươi hết cấm túc , đi theo ngươi Ngũ muội của ngươi hướng ma ma giáo dưỡng, học một ít quy củ đi."
Hạ Bá Nhiên chẳng những phạt Thu di nương, mà còn không buông tha Hạ Phù Dung.
Hạ Bá Nhiên muốn cho Hạ Phù Dung hiểu rõ, trong phủ này chủ tử lớn nhất chính là hắn, ai cũng không được vượt qua.
"Đúng rồi cha, nữ nhi muốn hỏi, vừa nãy Thu di nương luôn miệng nói đến đại sư, là đại sư từ phương nào đến, đến quý phủ, đã nói gì sao?"
Hạ Trì Uyển đột nhiên lại nhắc đến chuyện này.
Nguyên bản Thu di nương đã tro tàn một mảnh, lúc nghe được những lời này của Hạ Trì Uyển, mí mắt chớp nháy liên tục, ngay cả huyệt Thái Dương cũng giật mạnh.
"Cái kia bất quá là một tên giang hồ bịp bợm dọa người, không đề cập tới cũng được."
Hạ Bá Nhiên không muốn lại nhớ lại hành vi ngu xuẩn của chính mình vừa rồi, đây có phải là sát tinh hay không, hiện tại đã nói không đúng rồi.
Nếu thật phải tin, cũng phải tìm một đại sư có danh vọng đến xem, mới có khả năng nói chính xác.
"Phụ thân không cần phải nói như thế, hiện nay trên giang hồ người tài ba hiền sĩ cũng có không ít. Không phải có câu nói gọi là, tiểu ẩn ẩn trong rừng, đại ẩn ẩn tại thành thị hay sao. Không chừng, đại sư hôm nay đến quý phủ, thật sự là một vị cao nhân đấy?"
Nói xong, Hạ Trì Uyển liếc mắt về phía Thu di nương.
Danh sách chương