Chỉ có điều, đời này nàng sẽ không phạm phải sự ngu ngốc này nữa.

Sai thì sẽ phạt, da thịt chịu nỗi khổ, mới có thể làm cho những người này đầu óc sạch sẽ rõ ràng một chút, nhớ lại, rốt cuộc ai mới là chủ tử của các nàng, trong tay người nào mới nắm quyền sinh quyền sát!

"Nô tỳ biết sai." Thanh Hà bị một cái tát của Hạ Trì Uyển làm cho tỉnh mộng, ngây ngốc quỳ trên mặt đất, cúi đầu, không dám nhìn Hạ Trì Uyển. Thanh Hà bị Hạ Trì Uyển tính tình đại biến, làm cho kinh hãi.

"Biết sai còn không đi làm việc, đừng quên cháo thanh hà của ta." Hạ Trì Uyển lạnh lùng liếc mắt nhìn Thanh Hà.

Thanh Hà thân thể run lên, cũng không biết thế nào, nàng nghe xong nghĩ cháo thanh hà trong miệng tiểu thư, thế nào giống như cháo "Thanh Hà" vậy nhỉ?"Vâng, nô tỳ đã biết."

Thanh Hà thân thể lui xuống, xoay người ly khai, lúc xuất hiện ở cửa phòng, Thanh Hà quay về phía Hạ Trì Uyển trong phòng, phun một bãi nước miếng, "Hừ, chờ đến lúc Thu di nương được phù chính, nhìn ngươi còn kiêu ngạo đến mức nào!"

Tiểu thư tuy là đích nữ, nhưng thiếu chủ mẫu che chở, chung quy sẽ không so được với chủ tử thật sự. Đợi đến khi tân chủ nhân phủ Thừa tướng lên đài, tiểu thư này thì càng không có gì đáng xem rồi.

Thanh Hà không biết là, động tác quay ra cửa nhổ nước miếng của nàng ta vừa rồi, đã rơi vào trong mắt một người.

Mà Thanh Hà vốn dĩ từ trước luôn thuận buồm xuôi gió, bắt đầu từ giờ khắc này, bị phá vỡ.

Hạ Trì Uyển tắm rửa xong, lại uống xong cháo thanh hà dẻo mềm, cả người giống như là được hồi sinh, thoáng cái tinh thần liền đầy đủ.

"Tiểu thư, lần này thừa tướng phát giận rồi. Bất quá tiểu thư yên tâm, “tiểu thư” đã liều mạng thay tiểu thư nói tốt, để cho thừa tướng không trách tội lên người. Nếu như ngày hôm nay sau khi trở về thừa tướng tìm tiểu thư, tiểu thư nhớ kỹ mềm mại một chút, nhận thức sai lầm, thừa tướng nhất định sẽ không trách móc nặng nề tiểu thư. “Tiểu thư” đã vì tiểu thư lót đường trước rồi, cho nên, tiểu thư đừng lo." Thanh Hà lặng lẽ nâng mắt, nhìn Hạ Trì Uyển liếc mắt.

( “tiểu thư” ở đây là Hạ Phù Dung)

Hạ Trì Uyển ánh mắt thâm thúy, để cho nàng nhận sai? Nhận sai cái gì? Xem ra, Hạ Phù Dung đã ác nhân cáo trạng trước, nhưng lại đặc biệt làm Thanh Hà hù dọa nàng, nói nhiều càng bị giận dữ nhiều, chỉ có nhân nhượng, mới là thượng sách.

Thấy Hạ Trì Uyển không có phản bác lời của mình, Thanh Hà tự tin cười, tiểu thư từ trước đến nay đều nghe lời của nàng, xem ra, nàng có thể đi đến chỗ Thu di nương lĩnh thưởng.

Lúc Thu di nương được tin chính xác từ Thanh Hà, thở dài một hơi, "May là nha đầu này dễ gạt gẫm, Phù nhi, lần này ngươi cũng quá lớn mật, dám đem Hạ Trì Uyển đẩy xuống xe ngựa, để cho nàng chết thay cho ngươi. Nếu như nàng ở trước mặt lão gia cáo trạng ngươi, ngươi ở trước mặt cha ngươi còn có hình tượng sao!"

"Nương, người thế nào còn không tin ta. Hạ Trì Uyển chẳng qua chỉ là một dã hài tử không có mẫu thân, người lại được cha cưng chìu, rõ ràng ta chính là thiên kim tướng phủ, dựa vào cái gì nàng mọi nơi đè ép . Ta chẳng qua là đem nàng đá xuống, che giấu cẩn thận, lại không lấy mạng của nàng, coi như danh phận nàng chiếm của ta, đưa lại cho ta!"

Hạ Phù Dung khinh thường nói, một chút ý tứ hối hận cũng không có."Nếu không phải con hồ ly tinh Vân Thiên Độ kia, nương người sớm đã là chính thê!"

"Hừ!" Tuy rằng Hạ Phù Dung nói rất hợp ý trong lòng Thu di nương, nhưng Vân Thiên Độ vẫn là chủ mẫu tướng phủ, tuy đã chết, danh phận còn đó.

"Nương, người nhìn mặt ta một chút này, là bị cái tiện nhân Hạ Trì Uyển kia cào xước. Ta còn không tìm nàng báo thù đây, nàng nếu là dám hướng cha cáo trạng ta, nàng còn có mặt mũi sao!"

Hạ Phù Dung canh cánh trong lòng vết cào trên mặt, dù cho Thu di nương tìm dược tốt mang đến, bảo đảm sẽ không để lại sẹo, Hạ Phù Dung vẫn không có tiêu tan cơn tức.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện