"Di nương, Nhị đệ thế mà lại bị mắc bệnh đậu mùa sao." Hạ Tử Hiên trấn an Hạ Phù Dung xong, lại nhìn Thu di nương.

Thu di nương gật đầu, "Đúng vậy."

"Nghe nói ở một huyện gần kinh thành, sớm gặp phải họa đậu mùa rồi." Nói xong, Hạ Tử Hiên liếc nhìn Thu di nương, ánh sáng trong mắt Thu di nương lóe lên.

"Di nương yên tâm, di nương làm nhiều chuyện như vậy, là vì ai, hài nhi rất rõ ràng."

Hạ Tử Hiên an ủi Thu di nương, cho dù hắn biết rõ Thu di nương đã làm gì, cũng sẽ không vì vậy mà xem thường Thu di nương, thậm chí là sợ Thu di nương.

Cõi lòng Thu di nương đầy an ủi, "Tử Hiên, ngươi thật sự là nhi tử ngoan của di nương."

Con của nàng quả nhiên thông minh, nhanh như vậy đã đoán được, bệnh đậu mùa của Hạ Tử Kỳ là không bình thường.

Nếu không phải nàng tìm người đi huyện lân cận, lấy tấm vải bố cũ từ một hộ gia đình đang mắc bệnh, dùng khối vải cũ này làm thành một con hổ màu sắc tươi đẹp đưa cho Hạ Tử Kỳ chơi, Hạ Tử Kỳ làm sao có thể nhiễm phải bệnh đậu mùa.

Chỉ là, nàng nghìn tính vạn tính nhưng không có tính toán đến việc, Thanh Hà vậy mà không có chết.

Tuy rằng Hạ Tử Kỳ như mong muốn của nàng, mắc phải đậu mùa, thế nhưng bệnh tình của Hạ Tử Kỳ lại bị Hạ Trì Uyển đè xuống dưới.

Nói cách khác, Hạ Trì Uyển sớm đã bị đuổi ra khỏi tướng phủ rồi! "Di nương vốn muốn mượn lấy cơ hội này, diệt trừ Hạ Trì Uyển cùng Hạ Tử Kỳ, ai biết lại biến khéo thành vụng rồi, là di nương quá nóng lòng."

Đối diện với nhi tử của mình, Thu di nương không thèm phủ nhận đấy.

"Di nương khổ cực." Hạ Tử Hiên từ nhỏ bị Thu di nương đưa ra bên ngoài đi học ở trường học, mãi đến gần đây mới lộ ra ý tứ lại để cho hắn trở về.

Lúc nhỏ, Hạ Tử Hiên không có khả năng hiểu rõ khổ tâm của Thu di nương, nhưng sau khi chứng kiến quá nhiều sự tình thứ xuất bị đích xuất lấn áp chèn ép xong , Hạ Tử Hiên hoàn toàn đã minh bạch tâm tư Thu di nương.

Nếu như Hạ Tử Hiên hắn ở lại trong kinh đô, vô luận hắn xuất sắc như thế nào, người ta cũng chỉ nhớ rõ hắn có thân phận thứ xuất, hơn nữa bởi vì như vậy mà xem thường hắn.

Không bằng Thu di nương đem hắn đưa ra bên ngoài, bên ngoài người ta kiêng kị danh hào tướng phủ, sao dám để ý khinh thị thân phận của hắn.

"Nhị tỷ như thế nào thoáng cái liền biến thành bộ dạng này rồi hả?" Hạ Tử Hiên kỳ quái nhìn Hạ Phù Dung.

Hàng năm, Hạ Tử Hiên đều trở về nhà mấy lần, nhưng mà vài năm gần đây, Hạ Tử Hiên rõ ràng cảm giác được, Thu di nương cùng Hạ Trì Uyển qua lại rất thân thiết.

Càng quan trọng hơn là, Hạ Tử Hiên cũng cảm thấy mục đích thật sự của lần hành động này của Thu di nương.

Vốn là, Hạ Tử Hiên cho rằng năm nay chính mình đã có thể xuất ra thân phận đích tử, sinh hoạt tại kinh đô rồi.

Ai biết, sự tình phát triển càng ngày càng rời xa quỹ đạo ban đầu.

"Còn không phải Phù nhi bất cẩn lộ ra chân tướng sao, chính vì như thế, e là nha đầu Hạ Trì Uyển kia đã xa cách với chúng ta rồi!"

Mãi cho tới hôm nay, Thu di nương coi như là hoàn toàn xác định, hành vi của Hạ Trì Uyển bây giờ , không phải chỉ đơn giản là vì giận dữ Hạ Phù Dung nữa rồi.

Hạ Trì Uyển rõ ràng là đã xem thấu mục đích của các nàng , hiểu được tâm tư của các nàng , cho nên cùng với tâm tư của các nàng không hợp nhau nữa rồi.

Không nói đến việc lại tìm cách dựa vào Hạ Trì Uyển, nâng nàng lên làm chính thất, mà giờ đây chỉ sợ là Hạ Trì Uyển còn sẽ không để cho các nàng có những ngày tháng tốt lành đâu.

Hạ Tử Hiên dùng ánh mắt không nên thân liếc nhìn Hạ Phù Dung, bọn họ là cùng một cái di nương sinh đấy, trong lòng Hạ Phù Dung trong lòng, Hạ Tử Hiên sao có thể không biết.

Chỉ là, trước khi sự tình còn chưa có thành công, Hạ Phù Dung lấy gì để bày ra dáng vẻ đích nữ chứ, rắc rối hiện tại, không cách nào thu thập.

Thấy ánh mắt Hạ Tử Hiên, Hạ Phù Dung cảm thấy ủy khuất cực kỳ luôn, "Ta sở dĩ làm như vậy, không phải cũng vì mọi người ư!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện