Thấy Thu di nương cũng bị ngất theo, Hạ Bá Nhiên càng bực mình hơn.

Ở thời điểm mấu chốt Thu di nương lại vô dụng, quả nhiên không nên giao tướng phủ cho Thu di nương quản lý! "Có ai không, còn không mau đỡ Thu di nương xuống dưới đi, lại mời đại phu khác lại đây."

Người bên cạnh còn chưa có phản ứng, Hạ Trì Uyển đã ra lệnh.

"Vâng, tiểu thư." Hạ Trì Uyển có lệnh, Hương Hòa và Kim Quế cũng không dám giả vờ giả vịt trước mặt Hạ Trì Uyển, liền tranh thủ đỡ lấy Thu di nương.

Ngày hôm qua Thạch Lưu mới bị nha bà mang đi, nghĩ đến Thạch Lưu "kinh tâm động phách" trước khi đi, giờ đây nô tài trong phòng Thu di nương, thật đúng là không có một ai dám trêu chọc Hạ Trì Uyển đâu.

Thấy Hạ Trì Uyển xử lý sự tình liên quan đến Thu di nương công khai như vậy, Hạ Tử Hiên cực kỳ không có tư vị.

Hạ Tử Hiên đương nhiên biết rõ ngày hôm qua Hạ Bá Nhiên thu hồi quyền quản lý tướng phủ của Thu di nương, cũng giao quyền lực này cho Hạ Trì Uyển.

"Đa tạ Nhị tỷ tỷ chiếu cố di nương như vậy." Hạ Tử Hiên nhìn vị Nhị tỷ tỷ Hạ Trì Uyển của mình.

Hắn không ngừng suy nghĩ, lúc trước gặp phải sơn tặc, một cước của đại tỷ phải nặng đến mức nào, mới có thể đá cho Nhị tỷ tỷ ngây thơ trở thành bộ dạng như hiện nay.

"Phụ thân đã giao cho ta quản lý tướng phủ, chiếu cố Thu di nương là việc nên làm."

Hạ Trì Uyển cười cười, hào phóng tiếp nhận quan sát của Hạ Tử Hiên.

Bởi vì Hạ Trì Uyển biết rõ, cho dù Hạ Tử Hiên nghĩ đến nát óc, cũng nhất định không thể nghĩ ra, hiện tại nàng đã tái thế làm người rồi.

"Đại phu, tay của thứ tỷ nhà ta, thật sự không cứu được sao?"

Thấy Hạ Phù Dung đau nhức ngất đi, trong lòng Hạ Trì Uyển khuây khoả không thôi, chỉ là trên mặt lại bất động thanh sắc.

Lúc trước, Bộ Chiêm Phong ở trước mặt Hạ Phù Dung, đồng thời chặt bỏ hai tay của nàng, thống khổ khi bị gãy xương đứt gân , lớn hơn nỗi đau của Hạ Phù Dung một trăm lần!

Hạ Phù Dung chẳng qua chỉ gãy tay mà thôi, nàng thực sự chờ mong lúc nào đó lại để cho Bộ Chiêm Phong và Hạ Phù Dung nếm thử đau đớn khi bị khoét tim đi!

"Lão phu vô năng." Đại phu lắc đầu, tuy hắn có một chút bổn sự, nhưng cũng không cao.

Lúc trước hắn cho là mình đến tướng phủ, thuần túy chỉ là để phối hợp diễn trò, không nghĩ tới, thực sự gặp được tình huống khó giải quyết rồi.

"Cha, không bằng vào cung mời ngự y đi?" Hạ Trì Uyển nhìn Hạ Bá Nhiên, nói ra khát vọng trong lòng Hạ Bá Nhiên.

Hạ Bá Nhiên gật gật đầu, "Lão phu tiến cung đi mời ngự y đến."

Hạ Trì Uyển lắc đầu, "Trong lòng cha lo lắng thương tích của thứ tỷ, chạy tới chạy lui quá mức giày vò. Đại đệ mới trở về, không bằng để cho đệ ấy đi thôi."

"Tốt!" Nghe Hạ Trì Uyển nói xong..., Hạ Tử Hiên liền đồng ý.

Hạ Bá Nhiên giao thẻ bài tiến cung của chính mình cho Hạ Tử Hiên, Hạ Tử Hiên vội vàng tiến cung, mời ngự y cho Hạ Phù Dung.

Hạ Mạc Linh thấy người trong nhà đều vây quanh Hạ Phù Dung, rất không vui.

"Đại tỷ quả nhiên là người may mắn đấy, bởi như vậy, chắc hẳn ngày giỗ của lão thái thái không cần Đại tỷ tỷ bận rộn rồi."

"Đúng vậy, Đại tỷ tỷ vẫn luôn là người có phúc."

Hạ Vũ Hân bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nổi.

Vừa nghe tin tức Đại ca ca hồi phủ, nàng đã biết ngay là việc Đại tỷ tỷ phải rời đi trở thành rau cúc vàng, héo úa rồi.

Không nghĩ tới, Đại ca ca quả nhiên thật có bản lãnh, vì cứu cha, làm tiêu tan thuyết khắc sát, Đại tỷ tỷ khỏi bệnh rồi, còn ai có thể nói người đã cứu phụ thân một mạng, lại khắc phụ thân.

Nghe thấy Hạ Mạc Linh và Hạ Vũ Hân nhỏ giọng nói thầm, Hạ Trì Uyển nở nụ cười.

Không chỉ Hạ Phù Dung có phúc đâu, mà Hạ Tử Hiên hôm nay có thể đi vào cung, còn không phải cũng là người có phúc đó sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện