Kỳ thật Chu Lan Chi cũng không biết ngày đó đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì. 

Nàng nói như vậy chỉ là vì một lần Tiếu Diễn say rượu đã từng luống cuống cầm lấy tay nàng nhưng trong miệng lại gọi tên một người khác. 

Nàng lập tức liền hiểu được hết thảy, đoán được nữ tử trong lòng Tiếu Diễn. 

Hóa ra lại chính là Minh quận vương phi, một trong hai vị song bích kinh đô tiếng tăm lừng lẫy.

Âu Dương Noãn nở nụ cười, nhìn về phía Chu Lan Chi: “Oh, vậy sau đó Hoàng đế làm như thế nào?”

Chu Lan Chi thở dài một tiếng, lắc đầu nói: "Nói đến thì cũng trách vị Hi quý phi này quá mức ngu xuẩn. Cũng không tự ngẫm lại bản thân có thân phận gì thế nhưng lại còn muốn cả đời Lã Vọng buông cần!”

“Nhưng ta cũng có thể lý giải được, nàng đã phải rất vất vả mới nắm được cơ hội này, sao có thể dễ dàng buông tay?" 

"Đáng tiếc, nàng lại rất không biết tự lượng sức, kết quả chẳng những hại chính mình còn hại cả người khác!”

Chu Lan Chi ngừng lại, hai mắt nhìn Âu Dương Noãn, ánh sáng lạnh lóe lên. Nói từng chữ từng chữ: “Vị Hoàng đế kia thực sự là rất sủng ái nàng, kiên trì không chịu xử lý. Sau vị Vương gia kia thống hận việc ái thê bị đoạt liền khởi binh tạo phản! Hoàng đế hốt hoảng rời khỏi kinh đô, tây hạnh hồ thành!”

“Nhưng mà lúc ấy tướng sĩ hộ giá đều cho rằng trận thảm họa này nổ ra là vì Hi quý phi nên đã yêu cầu Hoàng đế giết nàng để bình quân tâm. Hoàng đế dù có sủng ái nàng như thế nào cũng không thể bỏ lại giang sơn không cần!”

“Cuối cùng vẫn là sai người treo cổ nàng. Haizzzz, thật sự là rất đáng thương. Ngươi nói nếu nàng cứ thành thành thật thật làm Vương phi, sao có thể rước lấy họa sát thân như vậy?”

Hồng Ngọc một bên nghe cũng hiểu được, trong lòng rùng mình. Rốt cuộc lại vẫn không nhịn được, nàng hướng Chu Lan Chi, trầm giọng nói: “Lan chủ tử đây là có ý gì? Chuyện này lại có liên quan gì đến Quận vương phi chúng ta? Ngài kể chuyện xưa này rốt cuộc là có ý gì?”

Âu Dương Noãn cười cười nói với Hồng Ngọc: “Thật sự là nha đầu ngốc. Lan chủ tử chỉ là đang kể chúng ta nghe chuyện xưa thôi. Sao ngươi lại xem như là thật?”

Thấy Âu Dương Noãn hoàn toàn không thèm để ý, trong lòng Chu Lan Chi liền thấy buồn bực. 

Nhãn châu chuyển động, cười khe khẽ, trong tươi cười mang theo ý tứ lãnh khốc: “Quận vương phi thông minh như vậy, sao lại không rõ?”

Nói xong những lời này, thấy tươi cười của Âu Dương Noãn vẫn không chút thay đổi. Chu Lan Chi bắt buộc chính mình vững vàng, trên mặt mang theo một ý cười ý vị thâm trường.

Nàng biết Âu Dương Noãn thông minh hơn người, nàng cũng không tin đối phương nghe không hiểu ý của mình. 

Không sai, nàng muốn cảnh cáo, cảnh cáo để đối phương phải cẩn thận!

Ý cười Âu Dương Noãn vẫn thản nhiên: “Lan chủ tử, xem ra ngươi nghe được không ít chuyện xưa a! Thế nhưng lại có thể kể lại sinh động như vậy!”

Trên mặt Chu Lan Chi lộ ra biểu tình ngoài ý muốn: “Sinh động sao?”

Nàng chậm rãi hướng về phía Âu Dương Noãn đánh giá một phen. Đầu tiên là dùng một loại ánh mắt ngả ngớn nhìn từ trên xuống dưới một lượt. 

Sau đó lại cười lạnh nói: “Kể chuyện xưa cũng là bài học cho mình. Đúng vậy, làm người phải thức thời! Phải biết bản thân có thân phận gì, lại càng phải biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm! Quận vương phi, ngươi nói có đúng không?”

Trong lòng Âu Dương Noãn cười lạnh, Chu Lan Chi này tuy rằng cũng tàn nhẫn như tỷ tỷ của mình. 

Nhưng vì tuổi còn trẻ nên không khỏi có chút không kiên nhẫn. Đối phương hiện tại ra mặt cảnh cáo nàng như vậy, lại có ý tứ gì? 

Tuy rằng được thống khoái nhất thời nhưng không sợ khiến lòng nàng sẽ mang oán hận, cáo trạng với Tiếu Diễn sao? 

Như vậy đối với Chu Lan Chi thì có gì tốt? Hay do ỷ vào bản thân đang mang thai liền không sợ? Thấy Âu Dương Noãn trầm mặc, Chu Lan Chi nghĩ rằng bản thân đã giáo huấn được nàng một phen. Trong lòng cảm thấy thống khoái. 

Vốn muốn kết thúc tại đây nhưng khi nhìn đến gương mặt xinh đẹp của Âu Dương Noãn, làn da như bạch ngọc, mi cong dài, ánh mắt trong suốt sáng ngời. Khí chất lại ôn hòa thanh nhã, vô thanh vô tức luôn hấp dẫn ánh nhìn của người khác. 

Lại nhớ đến biểu tình mỉm cười của Tiếu Diễn khi nhìn khuôn mặt này. Một cỗ hận ý vô duyên vô cớ lại dâng trào lên, có chút không quản được miệng mình: “Có một số người ỷ vào bản thân có chút tư sắc liền nghĩ rằng mọi nam nhân đều bị mình mê hoặc!" 

"Nhưng cũng không nghĩ lại bản thân có thân phận gì, nói không chừng vị Hoàng đế kia nhìn thấy mỹ nhân dễ dàng chủ động tìm đến tận cửa, chỉ nghĩ chơi đùa mà thôi. Thật sự nghĩ rằng người ta liền sẽ thích nàng sao? Nằm mơ đi! Thật sự là không biết xấu hổ!”

Bởi vì phẫn nộ cùng ghen tị, khuôn mặt xinh đẹp của Chu Lan Chi có chút vặn vẹo. Hai mắt nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn bắn ra âm lãnh, ánh mắt ngoan độc.

Âu Dương Noãn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Lan Chi.

‘Ầm’ 

Trên trời đột nhiên bạo phát một tiếng sấm long trời lở đất, tiếng nổ đinh tai nhức óc. Đem mọi âm thanh dưới mặt đất đều mất đi, khiến lòng người ta cảm thấy run sợ.

Cùng lúc đó, một tia chớp đột nhiên cắt qua bầu trời âm u, cũng chiếu sáng khuôn mặt thanh lệ của Âu Dương Noãn. 

Dung mạo xinh đẹp của nàng trở nên lãnh khốc vô tình. Trong đôi mắt như có mũi nhọn. 

Mũi nhọn như tia chớp vừa rồi khiến Chu Lan Chi hoảng sợ. Trong lòng cảm thấy cả kinh, không biết vì sao cảm thấy có chút sợ hãi nói không nên lời. 

Chu Lan Chi sao có thể nghĩ đến vị Minh quận vương phi nói chuyện nhẹ nhàng ôn nhu trước mặt này không những là một người có thù tất báo mà còn trả lại gấp trăm ngàn lần. 

Lại làm sao có thể biết, miệng mình sẽ mang đến cho bản thân bao nhiêu tai họa?

Tia chớp đi qua, gương mặt xinh đẹp của Âu Dương Noãn đã khôi phục lại vẻ bình thản như ban đầu. 

Sự lãnh khốc vô tình xuất hiện trong nháy mắt cũng sớm biến mất không thấy, giống như là chưa từng phát sinh.

Tiếng sấm đi qua, phong cuồng vũ cấp. Toàn bộ đất trời đều trắng xóa trong tiếng mưa rơi dày đặc. 

Ngay trong tiếng mưa áp chế hết thảy, thanh âm đạm mạc mà lại rất rõ ràng của Âu Dương Noãn vang lên: “Theo chuyện xưa như lời ngươi kể thì đúng là thú vị. Chỉ là chuyện xưa nghe nhiều quá cũng chưa chắc là chuyện tốt!”

Chu Lan Chi vừa bị tiếng sấm kia dọa cho hết hồn, tâm thần còn chưa ổn định. Lại đột nhiên nghe Âu Dương Noãn nói những lời này, liền theo bản năng hỏi một câu: “Cái gì?”

Âu Dương Noãn tươi cười rất nhẹ, rất mỹ lệ, môi cong lên một độ cong châm chọc: “Nghe nói ngươi đang mang thai?”

Chu Lan Chi không nghĩ rằng Âu Dương Noãn sẽ đột nhiên hỏi chuyện này, mặt mày không khỏi hơi biến sắc.

Tròng mắt Âu Dương Noãn hơi chuyển, khẽ cười nói: “Chuyện xưa nghe nhiều, người tự nhiên cũng nghĩ nhiều hơn!" 

"Ví dụ thời tiết như vậy, vốn nên ở trong phòng nghỉ ngơi nhưng cố tình lại chạy đến đây thương xuân tưởng thu. Lỡ đứa nhỏ trong bụng không may có gì tổn thất, ngươi làm sao ăn nói với Thái tử đây?”

Sắc mặt Chu Lan Chi càng trở nên khó coi: “Đang êm đang đẹp thì sẽ xảy ra chuyện gì?”

Âu Dương Noãn an hòa mỉm cười: “Cái này cũng chưa chắc a! Tỷ như bị gió thổi ngã, tự mình không may trượt chân, không cẩn thận ngã xuống hồ….loại chuyện này cũng thực bình thường a!”

“Huống chi sau mười tháng mang thai, người mẫu thân muốn sinh hạ đứa nhỏ bình an cũng thực không dễ dàng nha!" 

"Giống như Lan chủ tử đây cả ngày ưu tư quá độ. Thay cổ nhân lo lắng, thay người nay quan tâm, tự nhiên là dễ dàng phát sinh tai họa a!”

Nha đầu đứng bên cạnh Chu Lan Chi biến sắc, đột nhiên lớn tiếng nói: “Quận vương phi, ngươi dám nguyền rủa chủ tử chúng ta!”

Âu Dương Noãn phất phất hạt mưa dính trên người, chậm rãi cười nói: “Sao lại nói là nguyền rủa? Ta chỉ là có lòng tốt muốn nhắc nhở thôi, sao lại hiểu lầm ý tốt của ta như vậy?”

Thấy sắc mặt Chu Lan Chi không tốt, Âu Dương Noãn cười càng thoải mái: “Đúng rồi, quên nói với ngài. Cho dù bình an giữ được mười tháng, cũng còn có khó sinh này, hậu sản chịu gió lạnh….Cho nên, ngài trăm ngàn lần phải cẩn thận hơn mới được!”

Thần sắc Chu Lan Chi âm tình không chừng, trải qua biến hóa, hơn nửa ngày cũng không thể khôi phục lại bình thường: “Ngươi dám vô lễ như vậy!”

Âu Dương Noãn cười cười: “Lan chủ tử, nói đến vô lễ, ta chẳng qua là học tập theo ngươi thôi. Kỳ thật thông qua chuyện xưa đó, ta cũng có một cái nhìn khác!”

“Thân là nữ tử, phải xem trọng phu quân của mình mới là quan trọng nhất. Nếu muốn làm cho phu quân yêu thích, sủng ái một mình mình thì so với việc tốn tâm tư trên người nữ tử khác, không bằng tự kiểm lại xem bản thân rốt cuộc có gì không tốt. Lại càng phải nên tìm hiểu xem làm sao mới có thể bắt lấy trái tim nam nhân!”

Âu Dương Noãn nói tới đây, hơi hơi quay đầu lại ôn nhu nói: “Chẳng qua là theo ta thấy đạo lý này thoáng thì dễ hiểu nhưng làm được mới khó!" 

"Nhất là những nữ nhân ngu xuẩn, cho dù được nghe cũng chỉ sợ sẽ không hiểu! Cả đời này muốn chạm đến tim phu quân, là mơ mộng hão huyền!”

“Bây giờ còn có thể thừa dịp tuổi trẻ mỹ mạo khoảng hai năm. Chờ một khi hồng nhan già đi, chỉ có kết cục ngồi khô héo chờ đến bình minh!" 

"Lan chủ tử, ngài nói xem đây có phải là chuyện thống khổ nhất trên đời này hay không?”

Chửi rủa nhục nhã ngoài miệng thì được cái gì? Đánh rắn phải đóng đinh ba tấc. 

Điều Âu Dương Noãn hướng đến chính là đánh thẳng vào nỗi đau trong tim của đối phương. 

Đây mới là chuyện khiến cho đối phương phải chịu thống khổ. Chu Lan Chi, ta chính là muốn đâm một đao vào nỗi đau của ngươi a!

Chu Lan Chi tức đến mặt trắng bệch. Ngón tay run run chỉ vào Âu Dương Noãn, đã tức giận đến không nói ra lời: “Ngươi…..ngươi….ngươi nói bậy!”

Âu Dương Noãn cười cười: "Lan chủ tử làm sao vậy? Ta chỉ là tùy tiện nói hai câu cảm tưởng về chuyện xưa, nguơi liền chịu không nổi rồi sao?”

“Haizzz, vừa rồi ta cũng có nói rồi, lúc mang thai con người hay suy diễn rất nhiều thứ. Ngươi xem hiện tại không phải đang kiểm chứng điểm đó sao?”

“Ta khuyên ngươi vẫn là nên ở trong phòng nghỉ ngơi đi thôi. Trăm ngàn lần đừng chạy loạn lung tung!”

Nói xong nàng lại lướt mắt qua cái bụng đang bằng phẳng của Chu Lan Chi, trên mặt hiện lên tia cười lạnh: “Dù sao trong phủ này, người đố kỵ với ngươi cũng nhiều lắm!”

Chu Lan Chi bị lời nói của Âu Dương Noãn chọc cho cả người phát run, khó thở. Dường như đã hoàn toàn quên phong phạm quý nữ, hận không thể hét lên mắng to. 

Nhưng đúng lúc vẫn khống chế được bản thân, lại vẫn tức đến muốn hộc máu.

Âu Dương Noãn mỉm cười, nhìn sắc trời nói: "Mưa cũng đã nhỏ, ta phải đi rồi. Hôm nay thật sự đa tạ câu chuyện của Lan chủ tử đây. Cáo từ!”

Tiểu Trúc cơ hồ là trừng mắt ngây ngốc. Tươi cười của Hồng Ngọc càng sâu, cùng Âu Dương Noãn rời đi, cũng không thèm để ý đến khuôn mặt xanh mét của Chu Lan Chi.

“Lan Nhi, sao ngươi lại ngồi đây một mình? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?”

Chu Lan Chi nghe được thanh âm quen thuộc liền ngẩng đầu lại thấy Tiếu Diễn đang bước đến gần.

Tiếu Diễn đi đến bên người Chu Lan Chi, cảm giác được thần sắc đối phương khác thường. 

Chu Lan Chi dùng tốc độ nhanh nhất che mặt lại, giống như đang lau cái gì lại bị Tiếu Diễn nhanh mở tay ra, hóa ra là nước mắt.

Tiếu Diễn nhíu mày nói: "Đây là làm sao?”

Chu Lan Chi gần đây rất được sủng ái, từ sau khi mang thai thái độ của Tiếu Diễn so với trước cũng ôn hòa hơn hẳn. 

Thấy hắn hỏi, Chu Lan Chi chỉ che mặt lại, theo bản năng liếc mắt nhìn nha đầu bên cạnh.

Nha đầu kia liền oán hận nói: “Còn không phải do Minh quận vương phi….”

Nghe được bốn chữ Minh quận vương phi hai mắt Tiếu Diễn liền sáng lên: “Nàng đến sao?”

Chu Lan Chi gật gật đầu: “Vừa rồi ta đang ở trong lương đình thưởng vũ. Sau Minh quận vương phi cũng đến trú mưa, chúng ta chỉ nói với nhau mấy câu thôi!”

Vừa nói vừa lau nước mắt, giống như là bị rất nhiều ủy khuất nhưng lại nín nhịn không nói.

Trong lòng Tiếu Diễn liền căng thẳng: “Các ngươi nói gì…..”

Trong lòng hắn thoáng nhảy dựng, một loại khủng hoảng lan tràn: “Ngươi nói gì với nàng?”

Trên mặt Chu Lan Chi tràn đầy bi thương, nha đầu bên cạnh lòng đầy căm phẫn nói: “Điện hạ, vừa rồi chủ tử chúng ta chính là có lòng tốt cùng Minh quận vương phi nói chuyện. Vậy mà nàng lại từng câu từng chữ cay độc, biết rõ chủ tử đang có thai, lại còn nói những lời rất độc địa!”

Tiếu Diễn sau khi nghe Chu Lan Chi nói Âu Dương Noãn tới, trong lòng tựa như có hàng vạn con kiến thay nhau cắn xé. 

Trong đầu hắn có rất nhiều cảm xúc hỗn loạn hiện lên, chung quy cũng là khát vọng nơi đáy lòng mà thôi.

Hắn cầm chặt lấy tay Chu Lan Chi: “Người đâu? Đi đâu rồi? Đã trở về rồi sao?”

Chu Lan Chi liền chỉ về phương hướng Âu Dương Noãn rời đi: “Minh quận vương phi vừa đi về phía bên kia. A, Điện hạ, ngài siết tay thần thiếp đau quá!”

Tiếu Diễn bất chấp không để ý đến Chu Lan Chi, xoay người hướng theo hướng đi của Âu Dương Noãn sải bước rời đi. 

Tùy tùng theo sau kinh ngạc một chút, bước nhanh theo phía sau muốn bung dù che cho hắn. 

Nhưng Tiếu Diễn lại bất chấp bị mưa xối ướt, sải bước rời đi.

Lúc này Âu Dương Noãn đã đến cửa sau phủ Thái tử, sắp lên xe ngựa lại nghe được tiếng bước chân dồn dập phía sau lưng.

Nàng vô tình quay đầu lại, liền thấy Tiếu Diễn đang đi như bay bước đến thì không khỏi dừng bước. 

Tiếu Diễn đi tới cửa, thấp giọng phân phó, tùy tùng lập tức phân phó hộ vệ đứng rất xa. 

Giây lát trên hành lang chỉ còn lại Tiếu Diễn cùng Âu Dương Noãn.

Âu Dương Noãn hơi hơi nhíu mày. Đôi mắt kia của Tiếu Diễn, thần quang liễm hàm, chặt chẽ nhìn chằm chằm nàng, sâu không thấy đáy.

Tiếu Diễn cong môi lên: “Nếu đã vào phủ, sao không báo với ta một tiếng?”

Thần sắc Âu Dương Noãn vẫn như thường nói: “Điện hạ là quý nhân, bận rộn nhiều việc. Ta cần gì phải làm phiền đến ngài?”

Tiếu Diễn nhìn nàng, sâu trong ánh mắt có một tia tham lam không dễ phát hiện: “Nếu ta đã đáp ứng với muội, tự nhiên sẽ không lật lọng. Muội không cần sợ!”

Ngôn ngữ này, từng câu từng chữ cũng không hề vượt qua bổn phận nhưng lại hàm chứa hơi thở nguy hiểm. 

Một tia hàn khí theo thanh âm của hắn đâm vào lưng Âu Dương Noãn, từng tấc từng tấc xâm nhập nhưng muốn xương cốt nàng cũng đông lại.

Kỳ thật, Âu Dương Noãn cũng không úy kỵ Chu Lan Chi, chẳng qua chỉ là một con chó sủa bậy mà thôi. 

Nam nhân trước mắt này mới là người chân chính khó đối phó.

Tiếu Diễn như một con sói tàn khốc, hiểu được sự nhẫn nại, lại có vô số thủ đoạn. 

Nam nhân như vậy, một khi xác định mục tiêu thì nếu không đạt được thì sẽ không buông tay. 

Cho nên Âu Dương Noãn mới phải để hắn chiếm được, cho dù không phải thật nhưng ít ra Tiếu Diễn còn tin như thế. 

Theo tính cách hắn mà nói thì một khi đã đoạt được, cho dù là thứ trân quý cỡ nào cũng sẽ buông xuống. 

Nhưng hiện tại hắn là vì sao? Âu Dương Noãn lần đầu cảm thấy mông lung không hiểu.

Tiếu Diễn nhìn nàng, đang muốn nói chuyện đột nhiên hàn quang trong mắt chợt lóe. 

Sau cột trụ hành lang có người chợt động thủ, thân hình nhanh như quỷ mị, ánh sáng lạnh theo sau lưng đánh về phía Âu Dương Noãn.

Trong lúc nguy cấp đó, Tiếu Diễn không cần nghĩ ngợi, vừa bổ nhào vào người Âu Dương Noãn vừa mạnh mẽ ôm lấy nàng.

Bên tai Âu Dương Noãn xẹt qua hàn khí, phong đao lợi hại cũng gần như chạm vào. 

Thân thể đột nhiên lại nhẹ bẫng, bị Tiếu Diễn ôm trong ngực, ngửa người tránh đi. 

Một cỗ sát khí sắc bén cắt qua xương cốt, âm thanh rên rỉ, lại nghe tiếng kim loại rơi xuống đất, đều phát sinh trong chớp mắt.

Hộ vệ trái phải lúc này mới kêu lên: “Có thích khách! Người đâu, mau bảo vệ Thái tử!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện