Âu Dương Noãn bình tĩnh nhìn hắn, nhìn sâu vào mắt hắn. 

Tiếu Thiên Diệp không phải là người thích nói đùa. Nàng tin tưởng điểm này, bởi vì nàng biết khi tình yêu biến thành oán hận sẽ mang đến kết cục như thế nào? Nàng hít sâu một hơi: “Mặc kệ ngươi là yêu hay là hận, ta đều cần phải đi!”

Nhưng tay hắn lại vẫn nắm chặt không buông.

“Nàng nhất định sẽ trở lại!” Tiếu Thiên Diệp chậm rãi nói một câu.

Âu Dương Noãn có chút ngoài ý muốn, nàng vốn nghĩ hắn sẽ bảo nàng ngồi thêm chốc lát hoặc kiên quyết không cho nàng đi. 

Nhưng hắn lại nói nàng sẽ quay lại. Chắc chắn như vậy, giống như là đã có định liệu từ trước.

Điều đó khiến lòng nàng nổi lên một trận bất an không hiểu, giống như có chuyện gì đó sắp sửa phát sinh vậy.

Nàng rất hiểu con người Tiếu Thiên Diệp. Hắn cùng Tiếu Diễn là hoàn toàn khác nhau. Ít nhất cảm xúc của nàng là không giống nhau. 

Nàng có thể xem thường dục vọng chiếm lấy của Tiếu Diễn nhưng lại không thể xem nhẹ tình cảm của Tiếu Thiên Diệp. Bởi vì tình cảm của hắn là chân thành tha thiết, lại còn rất nghiêm túc. 

Cũng chính vì nguyên nhân đó mà nàng mới nhẫn tâm tuyệt tình, không chịu cho hắn chút hy vọng. Cái này không riêng gì vì bản thân mà cũng là vì tốt cho hắn.

Nàng vẫn kiên quyết gạt tay hắn ra, bước nhanh đi. 

Hắn lại đứng sau lưng gọi nàng: “Noãn Nhi, ba ngày sau ta ở đây chờ nàng!”

“Ngươi không sợ ta sẽ tố giác sao?” Thanh âm lạnh lùng của Âu Dương Noãn vang lên.

Tiếu Thiên Diệp lại cười cười: “Âu Dương Noãn, không chỉ nàng hiểu ta mà ta cũng rất hiểu nàng!”

Đúng vậy, nàng không làm được chuyện đó. Nếu nàng đi tố giác, chỉ sợ cả đời này nàng sẽ lại nợ hắn. Nàng không muốn như vậy.

Cho nên bước chân nàng thoáng dừng lại, cũng không quay đầu, lập tức liền hướng bên ngoài rời đi.

Trở lại Yến vương phủ, Tiếu Trọng Hoa còn chưa trở về. 

Âu Dường Noãn ngồi trên nhuyễn tháp đọc sách. Thời gian ước chừng một canh giờ, một trang giấy nàng cũng chưa lật. 

Hồng Ngọc mang trà lên, thật cẩn thận nói: “Tiểu thư, ngài thật sự không có việc gì chứ? Sáng hôm nay….”

“Hôm nay, ta chẳng qua chỉ là đi đến tiệm kim hoàn mà thôi!” Nàng nhìn Hồng Ngọc, nghiêm túc nói.

Hồng Ngọc sửng sốt, lập tức hiểu ý, gật gật đầu: “Đúng vậy, tiểu thư còn chọn được không ít lễ vật!”

Âu Dương Noãn khép trang sách lại, Tiếu Thiên Diệp thật đúng là hiểu nàng. 

Nhưng nàng sẽ không đi, đây không chỉ là vì bản thân nàng mà còn vì Tiếu Trọng Hoa, càng là vì Tiếu Thiên Diệp. 

Nếu đã sớm nói rõ ràng vậy không nên gặp mặt nữa là điều nên làm. 

Chỉ là hắn vì sao lại chắc chắn như vậy, nàng nhất định sẽ quay lại tìm hắn?

Chuyện này, nhất định là có duyên cớ gì đó. Nhưng đến tột cùng là cái gì?

Vào lúc này,ngoài cửa sổ đột nhiên có pháo hoa lóe sáng. 

Âu Dương Noãn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn trời đêm được pháo hoa đẹp mắt chiếu sáng.

“Thật là đẹp a!” Nàng nhẹ giọng cảm thán.

Hồng Ngọc vừa muốn nói chuyện lại thấy Tiếu Trọng Hoa từ bên ngoài bước vào liền khom người lui xuống.

Tiếng bước chân của Tiếu Trọng Hoa rất nhẹ, cũng không kinh động Âu Dương Noãn đang ngồi xem pháo hoa. 

Lại một lớp pháo nữa được bắn lên, nháy mắt nở rộ chiếu sáng đôi mắt lấp lánh của Âu Dương Noãn.

Một cỗ rung động từ đáy lòng Tiếu Trọng Hoa, khi hắn phản ứng lại thì đã kéo Âu Dương Noãn qua, môi đã miết lên môi nàng.

Âu Dương Noãn còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng muốn lui về phía sau thì đối phương lại ôm lấy nàng. Nụ hôn kia tựa như pháo hoa mang tới từng đợt cảm xúc sáng lạn.

Ngón tay thon dài của Tiếu Trọng Hoa đỡ lấy gáy nàng, dùng sức đem nàng dung nhập vào càng sâu.

Âu Dương Noãn không thể chống đỡ được, cuối cùng vẫn ngã vào lòng hắn.

Nụ hôn này không dịu dàng thắm thiết như bình thường, trong đó còn mang theo khát vọng dụ hoặc mãnh liệt.

Âu Dương Noãn theo bản năng khát cầu càng nhiều, ngây ngốc đáp lại hắn. Nàng có thể cảm nhận được đối phương đang muốn biểu đạt điều gì với nàng.

Nụ hôn này làm cho nàng có một loại ảo giác, nàng giống như đáy lòng Tiếu Trọng Hoa, nháy mắt thoáng lãnh hội được đến thế giới của hắn.

Lại một đợt pháo nữa được bắn lên, cùng với tiếng vang thật lớn. Giống như lôi kinh nổ tung trong đầu.

Giật mình kinh ngộ như vậy, Âu Dương Noãn quá mức càn rỡ nhẹ nhàng đẩy Tiếu Trọng Hoa.

Hắn nhắm mắt lại, tựa hồ như còn hưởng thụ dư âm của nụ hôn kia. Hắn cụp mi mắt xuống, vẫn còn chìm đắm trong đó, mặt mày toát ra sự mỹ cảm yên tĩnh.

Âu Dương Noãn vốn muốn nói nhưng nàng lại đem hết thảy đè lại ở yết hầu, chỉ sợ sẽ phá hỏng thời khắc này.

Từ từ Tiếu Trọng Hoa mới cong môi lên: “Có phải rất thích pháo hoa?”

“Uh!” 

Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua cửa sổ, ánh mắt trong nháy mắt lại bị ánh lửa chớp sáng chiếu sáng lên.

Ngày hôm sau dùng xong ngọ thiện Âu Dương Noãn liền trở về Âu Dương gia. 

Tân phủ còn đang trong thời gian tu sửa lại, cho nên lúc này Âu Dương Tước vẫn ở trong Tùng Trúc viện. 

Ngoài ý muốn Lý thị thế nhưng cũng đã ở đây. Thấy Âu Dương Noãn liền được Trương mama dìu đứng lên.

Âu Dương Noãn nhìn Lý thị, cười cười hành lễ.

Vẻ mặt Lý thị tuy rằng cũng tươi cười nhưng khuôn mặt cũng đã già đi rất nhiều. 

Âu Dương Noãn biết, sau khi Lý Nguyệt Nga sinh nữ nhi Lý thị liền cùng nàng ta có không ít mâu thuẫn.

Lý Nguyệt Nga ỷ vào quyền lực chưởng quản trong phủ, lại được Âu Dương Trì sủng ái nghiễm nhiên đã trở thành một Lâm thị thứ hai. Cái gì cũng đều muốn nắm giữ trong lòng bàn tay, đối với Lý thị đã không còn khúm núm như xưa.

Lý thị nay tuổi đã lớn, cũng có chút lực bất tòng tâm. Thủ đoạn so với trước đây cũng đã hiền hơn rất nhiều. 

Lý Nguyệt Nga có lẽ chính là thấy đối phương không thể làm gì nên ở trong phủ lại càng bá đạo ngang ngược.

Điểm này Âu Dương Noãn tuy rằng biết nhưng cũng không tính có hành động gì. 

Bởi vì nàng nay là nữ nhi đã gả ra ngoài, Tước Nhi cũng rất nhanh được phân phủ ra ngoài sống. 

Cho nên mọi chuyện trong Âu Dương gia này cùng tỷ đệ nàng đã không còn liên quan gì nữa.

Hơn nữa Lý Nguyệt Nga có như thế nào cũng không dám làm ra chuyện gì khác người. 

Dù sao nàng ta cũng có xuất thân thấp hèn, cũng không có núi lớn dựa vào như Lâm thị lúc trước. 

Âu Dương Trì lại là người có mới nới cũ. Nếu đem Lý thị bức đến phát hỏa, hai phương thật sự đấu nhau nói không chừng sẽ cho Âu Dương Trì lấy một cô dâu mới về.

Dù sao Lâm thị cũng chỉ còn hơi tàn, sớm đã thành người vô dụng nửa sống nửa chết, ai còn để ý đến nữa!

Lý thị nói: “Noãn Nhi, ngươi tới thật vừa khéo. Ta thấy Tước Nhi không tốt lắm, ngươi mau nghĩ biện pháp a!”

Âu Dương Noãn sửng sốt: “Hai ngày trước không phải nói chỉ nhiễm chút phong hàn thôi sao? Hôm nay là làm sao vậy?”

Nói xong tự nàng vén rèm lên thấy Âu Dương Tước đang nằm mê man trên giường, bệnh tình tựa hồ so với hai ngày trước nặng hơn ba phần.

“Sao lại nặng hơn rồi? Qua một tháng nữa là tới hôn kỳ….”

Âu Dương Noãn nhíu mày, nếu thật sự kéo dài để lại di chứng thì phải làm sao?

Nhưng nàng cảm thấy nghi hoặc, Tước Nhi tuổi trẻ khí thịnh thân mình xương cốt luôn rất tốt. Sao nói bị bệnh liền nặng như vậy? 

Chẳng lẽ thật sự là do thời tiết? Nhưng hắn ở biên quan kham khổ lâu như vậy, cũng chưa từng phát sinh loại chuyện này a!

Nàng nghĩ nghĩ liền quay đầu nói với Hồng Ngọc: “Ngươi lấy bái thiếp của ta, đi mời Vương thái y qua đây!”

“Dạ, tiểu thư!”

Lý thị gật gật đầu. 

Lý Nguyệt Nga nhìn, ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị cơ hồ đỏ hết cả mắt. Thầm nghĩ vị đại tiểu thư nay đã khác với lúc trước. 

Thái y cũng không phải là người mà ai cũng có thể mời. Âu Dương gia dù sao cũng xem như là quan lại triều đình, nhưng khi Lão thái thái sinh bệnh muốn mời được Thái y đến cũng là rất khó.

Nhưng hiện tại đại tiểu thư là Minh quận vương phi, tùy tùy tiện tiện liền có thể mời được Thái y, thật sự là đã khác xưa. 

Nhìn lại Âu Dương Noãn từ trên xuống dưới tuy rằng vẫn đơn giản thuần khiết nhưng những trang sức trên người có thứ nào không phải là bảo vật vô giá? 

Lý Nguyệt Nga không khỏi cảm thán, gả được cho một nhà tốt đúng là đã một bước lên trời.

Lý thị nhìn bộ dáng của Lý Nguyệt Nga liền biết trong đầu nàng ta đang suy nghĩ cái gì thì không khỏi cười lạnh, quay mặt qua chỗ khác.

Âu Dương Noãn cũng mặc kệ bên kia tranh đấu gay gắt như thế nào, nay nàng trở lại Âu Dương gia chính là khách quý. 

Dù sao bọn họ cũng không dám ở trước mặt nàng nói thêm điều gì, cho nên nàng cũng xem như không thấy gì.

Thái y xem xong mạch cho Âu Dương Tước, nha đầu liền buông mành xuống: "Bệnh tình của Âu Dương thiếu tướng quân chỉ là phong hàn bình thường!”

Âu Dương Noãn thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vương Thái y, qua một tháng nữa chính là hôn lễ. Cần phải nhanh khỏe một chút!”

Thái y nhanh chóng nói: “Đây là đương nhiên, Minh quận vương phi yên tâm!”

Vương thái y ra ngoài kê đơn thuốc, Âu Dương Noãn ngồi bên giường nhìn Âu Dương Tước, trong lòng có chút sầu lo.

Lúc này Âu Dương Tước đột nhiên tỉnh lại, thấy Âu Dương Noãn. Nhất thời sửng sốt, giãy dụa muốn ngồi dậy: “Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?”

Trong lòng Âu Dương Noãn nóng lên, đè vai hắn lại: “Hài tử ngốc, không cần ngồi dậy!”

Âu Dương Tước liền nở nụ cười, ánh mắt sáng trong suốt: “Tỷ tỷ, tỷ vĩnh viễn đều xem ta như tiểu hài tử. Ta đã trưởng thành rồi a!”

Âu Dương Noãn thay hắn phủ thêm chăn: “Ở trong lòng ta đệ vĩnh viễn cũng chỉ là một đứa nhỏ. Đệ xem, nếu không có ai chiếu cố liền đã sinh bệnh rồi!”

Âu Dương Tước chớp chớp mắt, miễn cưỡng cười: “Ai lại không có lúc bị bệnh? Tỷ tỷ thật sự là lo lắng quá rồi!”

Âu Dương Noãn liền trách mắng: “Không được nói bừa, không phải bệnh tật gì hết. Chỉ bị chút phong hàn thôi, vài ngày nữa sẽ tốt lên. Chỉ là khi uống thuốc không cho phép kêu la…”

Âu Dương Tước đau khổ cười, ở bên ngoài nửa năm qua hắn cùng với binh lính cùng nhau ăn, cùng nhau uống, cùng nhau ở. Sớm đã quen với cuộc sống gian khổ màn trời chiếu đất. 

Ai ngờ sau khi trở về tỷ tỷ vẫn cho rằng hắn là một đứa nhỏ sợ uống thuốc, thật sự là khiến hắn dở khóc dở cười.

Hắn vẫn muốn ngồi dậy, nha đầu vội vàng đi lên hỗ trợ, hắn cười nói: “Tỷ tỷ, hôn kỳ còn một tháng nữa phải không?

Âu Dương Noãn mỉm cười: “Đúng vậy, cho nên đệ phải nhanh khỏe lên mới phải!”

Hắn liền nói: “Hôm nay đệ đã thấy tốt hơn rất nhiều. Mấy ngày nữa có thể đi tân phủ xem chuẩn bị như thế nào, cũng tránh cho tỷ tỷ phải lo lắng cho ta như vậy!”

Âu Dương Noãn lại cùng hắn nói chuyện thêm chốc lát, thấy Âu Dương Tước buồn ngủ liền không nhiều lời nữa, đứng dậy rời đi.

Sáng sớm ngày hôm sau nàng lại sia người đến hỏi thăm, lại nhận được tin tức Âu Dương Tước sốt cao vẫn chưa bớt. 

Lòng Âu Dương Noãn trĩu xuống, buổi tối lại sai người đến hỏi, tình hình vẫn như cũ không có chuyển biến tốt. 

Đến ngày thứ ba Lý thị thế nhưng lại phái người đến báo nói Âu Dương Tước nửa đêm bắt đầu ho rất nặng.

Trong lòng Âu Dương Noãn có một loại dự cảm không tốt. Sáng sớm vừa dùng xong bữa liền tới Âu Dương phủ.

Lý thị hiển nhiên cũng rất vội, lôi kéo Âu Dương Noãn, giọng run run: “Đêm hôm qua ho khan không ngừng, uống cái gì cũng đều nôn ra. Thái y nói biếng ăn, đau đầu là bệnh trạng của phong hàn bình thường!" 

"Tước Nhi nói với chúng ta trong ngực trong bụng đều như phát hỏa, nóng không chịu nổi, chỉ nằm trên giường rên rỉ. Noãn Nhi, ngươi xem phải làm sao mới tốt đây?”

Âu Dương Noãn nhíu mày nói với Hồng Ngọc: “Lại đi mời Thái y đến đây!”

Lần này nàng mời đến ba vị Thái y xem bệnh cho Âu Dương Tước. 

Nhưng đơn thuốc Thái y kê lại đều không phải là thuốc ôn hòa, hạ hỏa. Có uống vào cũng như không, tình hình của Âu Dương Tước rõ ràng càng nghiêm trọng hơn.

Trong lòng Âu Dương Noãn lo đến phát cuồng, lại không biết bệnh này đến tột cùng là từ đâu. 

Vén rèm lên, chỉ thấy Âu Dương Tước sắc mặt tái nhợt, người ửng đỏ đang nằm cuộn mình lại.

Âu Dương Noãn nhẹ nhàng chạm vào thái dương của hắn liền cảm thấy sợ hãi. 

Hắn thế nhưng lại không phải đang ngủ mà là vì phát sốt nên đã mê man, mất đi tri giác.

Thân thể hắn lạnh lẽo, nhưng trên trán lại nóng bỏng tay.

Âu Dương Noãn rốt cuộc không ức chế được thống khổ trong lòng, nước mắt kìm không được mà rơi xuống.

Đúng lúc này một đôi tay đặt trên vai nàng. Âu Dương Noãn hoảng hốt quay đầu. 

Là Tiếu Trọng Hoa một thân trường bào màu thiên thanh, thoạt nhìn phong trần, không biết là từ đâu tới. Hắn đứng bên cạnh nàng, yên lặng nhìn nàng.

Hắn nhìn nàng, ánh mắt đầy thương tiếc: “Hắn bệnh nặng như vậy, sao không nói ta biết?”

Âu Dương Noãn cúi đầu, vẻ mặt ngược lại bình tĩnh: “Ta cũng không biết sẽ biến thành như vậy. Ban đầu chỉ nói là phong hàn bình thường, không biết như thế nào lại trở nên nghiêm trọng như thế….Trọng Hoa, ta rất sợ!”

Nha đầu một bên thật cẩn thận buông màn, Tiếu Trọng Hoa nhìn về phía Âu Dương Noãn, trong ánh mắt có một chút ẩn nhẫn đau đớn. Giống như một bông tuyết ngưng trụ trong hổ phách trong suốt.

Hắn an ủi: “Không phải sợ! Thái y đã nói chỉ là chứng bệnh bình thường!”

"Ta không biết! Ta cuối cùng vẫn cảm thấy có chỗ không đúng. Nhưng không đúng ở chỗ nào ta lại không thể nói lên được!” 

Âu Dương Noãn cúi đầu nỉ non, trên mặt lần đầu tiên toát ra sự bất an phiền chán.

Tiếu Trọng Hoa nhìn Âu Dương Noãn. Nàng luôn luôn mà một người bình tĩnh có thể khắc chế trong mọi trường hợp. 

Tuy rằng dạo gần đây tính tình của nàng đã buông lỏng hơn nhiều. Nhưng hắn biết bình tĩnh là một mặt nạ của nàng, tươi cười lại là một mặt nạ khác. 

Nàng cùng bất luận kẻ nào cũng đều có thể trò chuyện vui vẻ, tuyệt đối không để cho người khác cảm giác được nàng vẫn là yêu thích hay là chán ghét. 

Nàng đối với ai cũng đều ôn nhu khách khí như vậy. Nhưng đó chỉ là phương thức nàng đối nhân xử thế mà thôi.

Hắn biết, chỉ cần là con người sẽ có vui vẻ có bi thương, có hưng phấn có phẫn nộ. Chỉ là cách mỗi người có thể khống chế được chính mình, không đem cảm xúc biểu lộ ra hay không.

Hắn vẫn nghĩ, Âu Dương Noãn là một người bình tĩnh đến cực điểm. Nhưng hiện tại biểu tình của nàng đều đang run rẩy. Giống như một người đang chơi vơi bên vách đá khiến hắn cảm thấy đau lòng.

Hắn nắm chặt vai của nàng, giọng điệu khẳng định mà hiền hòa: “Noãn Nhi, không sao đâu. Mọi việc rồi sẽ ổn!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện