Âu Dương Tước bình phục rất nhanh, hôn sự cũng nhanh chóng được gấp rút chuẩn bị.
Lúc Tôn Nhu Trữ đi vào Hạ Tâm đường, ánh mắt đều kiếm tìm.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, trên án có để hai ly rượu ngọc lưu ly. Là cống phẩm, màu lam nhạt, nửa trong suốt, ánh mặt trời chiếu vào, rạng rỡ phát sáng.
"Đây là cái gì?” Tôn Nhu Trữ thập phần tò mò hỏi.
Âu Dương Noãn mỉm cười, phân phó Hồng Ngọc rót một ít rượu nho vào chén. Màu sắc chén liền lập tức thay đổi, trở nên thâm tử, giống như là thủy tinh.
Tôn Nhu Trữ cầm cái chén lên, quan sát sự biến hóa sau khi rót rượu nho vào. Cảm giác thấy rất thần kỳ: “Vật hiếm lạ như vậy, sao ngươi có được?”
“Là Sở vương phi đưa riêng tới. Không chỉ là cái này, còn có không ít đồ quý giá!” Âu Dương Noãn cười cười.
Tôn Nhu Trữ kỳ quái nói: “Có chuyện như vậy sao? Sở vương phi luôn là một người ít giao thiệp, lại luôn cao ngạo, vì sao lại tặng cho ngươi nhiều thứ như vậy?”
“Nguyên nhân sao?....Chỉ sợ đại tẩu sẽ phải đến hỏi chính chủ thôi!”
Âu Dương Noãn cười cười, trong mắt hiện lên một loại hứng thú khác.
Tôn Nhu Trữ cũng không phải ngốc, vừa nghĩ nghĩ liền hiểu được mấu chốt. Sở vương phi từng nháo loạn muốn từ hôn, cùng Âu Dương Noãn khá căng thẳng.
Hiện tại Âu Dương Tước không sao, Tiếu Nhiên quận chúa sẽ lập tức gả qua. Lúc này Sở vương phi đều rất hối hận.
Mặt khác lại rất chiều chuộng nữ nhi, một khi gả qua chính là con dâu nhà người ta. Nếu chưa vào cửa đã đắc tội với tỷ tỷ của phu quân, về sau Âu Dương Noãn trước mặt Âu Dương Tước nói mấy lời hoặc là không mấy vui vẻ với Tiếu Nhiên thì thật không hay.
Nếu đổi lại là những nhà khác, Sở vương phi có thể ỷ vào xuất thân Hoàng thất áp chế. Nhưng cố tình Âu Dương Noãn là Vĩnh An quận chúa, cũng lại là Minh quận vương phi.
So với ý nghĩ áp chế thì không bằng trước đó cố gắng tạo quan hệ thật tốt, tương lai cũng không đến mức khiến Tiếu Nhiên khó xử.
“Ngươi thật là! Có thể thấy lần trước biểu hiện hung hãn của ngươi ở Âu Dương gia khiến cho Sở vương phi cũng phải sợ ba phần!”
Tôn Nhu Trữ cười thở dài, sau đó mới nhớ tới chuyện của mình: “Đi, chúng ta đi xem đạn kỳ!”
Đạn kỳ? Âu Dương Noãn sửng sốt, nhất thời có chút kỳ quái: “Ngươi nói là quốc kỳ Cao Xương quốc?”
“Đúng vậy! Ta nhìn thấy ở chỗ Đổng trắc phi, là mấy năm trước Vương gia đi Cao Xương mang lễ vật về. Thật sự thực có ý tứ!”
“Hóa ra Vương gia từng đi qua Cao Xương sao?”
Điểm này thật ra Âu Dương Noãn chưa từng nghe nói qua. Đúng lúc này Tôn Nhu Trữ đã bày biện xong bàn cờ.
Âu Dương Noãn nhìn bàn cờ được dùng ngọc thạch chế tác, không khỏi vươn tay sờ sờ. Liền cảm thấy mặt trên thập phần bóng loáng, hoa văn huyền diệu.
Giữa bàn cờ đột khởi bộ, ẩn ẩn có một khối hoa văn thái dương. Bàn cờ chia làm hai nửa, là hai con rồng giao nhau.
“Nhìn đi! Đây chính là ưng phẩm a! Là thứ quý trọng nhất trong phòng Đổng trắc phi!"
"Nghe nói năm đó Hoàng hậu Cao Xương quốc cùng Đổng trắc phi vừa gặp đã thân quen, còn tặng cho lễ vật này. Chớ nói trong dân gian, ngay cả trong hoàng cung cũng chỉ có một bộ này mà thôi!"
"Ta xem qua thì bàn cờ này chính là dùng mỹ ngọc côn sơn chế tác, quân cờ làm từ ngà voi và gỗ mun. Quả nhiên là rất quý!”
Cao Xương quốc nằm ở phía đông Đại Lịch, cùng Đại Lịch luôn luôn giao hảo. Nơi đó vị trí rất tốt, phong cảnh lại tuyệt đẹp, tuy rằng không lớn nhưng lại rất giàu có cường thịnh.
Mặt khác ở đó có nguồn khoáng sản rất dồi dào, người Cao Xương lại tinh thông kỹ thuật rèn sắt. Những binh khí quan trọng nhất của Đại Lịch đều đến từ Cao Xương, đồng thời Đại Lịch cũng vận chuyển vật tư đến Cao Xương. Hai quốc gia hỗ trợ cho nhau, cũng xem như là hòa hợp.
Yến vương từng đi qua Cao Xương cũng không có gì kỳ quái, bởi vì đại đa số các Vương gia đều từng đi qua quốc gia có giao hảo rất tốt với Đại Lịch này.
Nhưng ngay cả Đổng thị cũng mang đi liền có thể chứng minh, vị trắc phi này quả nhiên đã hoàn toàn thay thế vị trí của Yến vương phi.
Âu Dương Noãn một bên suy nghĩ, một bên mỉm cười chăm chú nghe Tôn Nhu Trữ giảng giải quy tắc của đạn kỳ.
Trên thực tế loại cờ này so với cờ của Đại Lịch hoàn toàn khác nhau. Hai bên đen trắng có sáu quân cờ, hai bên đều bắn cờ qua. Cuối cùng phải làm sao để đem quân của mình thông qua các kẽ hở trên bàn cờ rơi thẳng vào lỗ hổng bên đối phương.
Đạn kỳ nhìn thì rất đơn giản nhưng thực chất lại rất phức tạp. Người chơi không chỉ phải sử dụng mắt và tay mà trong lúc chơi cũng không được có chút lơi lỏng cùng sơ sẩy.
Đạn, bát, chủy, phiết, niệp từng chiêu hư thật, từng bước âm dương. Vừa phải ngăn cản đối phương xâm nhập, đồng thời còn phải tập kích để quân cờ của đối phương không thể nhúc nhích.
Cuối cùng xem ai là người có thể đưa hết quân cờ của mình toàn bộ đánh vào lỗ hổng của đối phương thì sẽ thắng.
Tôn Nhu Trữ không thích cầm kỳ thư họa, nhưng đối với loại đạn kỳ này thì lại hứng thú mười phần.
Âu Dương Noãn cười nói: “Ta đối với loại cờ này không tinh thông. Nếu ngươi thích sao không đi tìm Đổng trắc phi?”
Tôn Nhu Trữ bĩu môi: "Ta mới không đi. Đổng trắc phi chỉ biết bảo ta chăm sóc cho ma ốm kia, sao có thể cùng ta chơi cờ? Không răn dạy ta là tốt lắm rồi!”
Sau khi trở nên quen thuộc, Tôn Nhu Trữ luôn gọi Tiếu Trọng Quân là ma ốm. Hơn nữa còn không hề cố kỵ, Âu Dương Noãn bật cười.
Vị đại tẩu này quả thật không phải là người am hiểu âm mưu quỷ kế, bằng không sẽ không thẳng thắn như vậy.
Có thể thấy được người đứng sau lưng châm ngòi Tôn Nhu Trữ đến đối phó với nàng cũng chính là lợi dụng điểm này.
Tính cách càng thẳng thắn thì càng dễ bị người ta lợi dụng, mà lại cũng mang đến thương tổn cho người khác cũng càng lớn.
Đạn kỳ trong tay Âu Dương Noãn bị Tôn Nhu Trữ sở trở, mắt thấy quân cờ gỗ mun của đối phương sắp vào lỗ, ánh mắt Âu Dương Noãn chớp chớp.
Bỗng nhiên nàng thuận tay chấm một ít bột tan hướng mặt Tôn Nhu Trữ búng qua.
Lúc Tôn Nhu Trữ quay đầu né chính là lúc Âu Dương Noãn đem hai quân cờ của nàng đánh xuống lỗ.
Đợi khi xong xuôi, Tôn Nhu Trữ quay đầu thì đại thế đã mất: “A, ngươi chơi xấu a!”
Âu Dương Noãn chớp chớp mắt, vô tội nói: “Ta làm gì chơi xấu?”
Tôn Nhu Trữ trừng to mắt nhìn bàn cờ, lại nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn. Nửa ngày mới bật thốt lên: “Ngươi thật sự là gian xảo! Khó trách hắn lại bảo ta ít chơi với ngươi thôi!”
Nói xong lời này Âu Dương Noãn lập tức biết đối phương đang nói đến Hạ Lan Đồ. Nghĩ đến bộ dạng của Hạ Lan Đồ nay thấy mình như thấy rắn rết, Âu Dương Noãn không tự chủ được mà cười ra tiếng.
Sau đó lại lập tức nghiêm mặt nói: “Binh bất yếm trá! Đại tẩu, ngươi về sau phải cẩn thận một chút!”
Tôn Nhu Trữ thấy trong mắt Âu Dương Noãn xẹt qua tia lưu quang thản nhiên, trong lòng thoáng động. Nhưng nhìn bộ dáng như nói đùa của Âu Dương Noãn lại nhìn không ra cái gì khác.
Tôn Nhu Trữ nào đâu biết rằng, Âu Dương Noãn đã quyết định cho vị Đổng trắc phi âm thầm đứng sau kia một chút giáo huấn.
Yếu thế, không phải là tác phong của Âu Dương Noãn. Nếu đối phương đã ba lần bốn lượt đến khiêu khích, nàng đương nhiên phải đáp lại chút lễ vật nhỏ.
Đương nhiên cũng không có gì là không ổn, có qua có lại mới là đạo làm người. Huống chi nàng còn có thể mượn cơ hội này để hóa giải nghi hoặc của mình, cớ sao lại không làm? Ngọ thiện, Tôn Nhu Trữ cùng Âu Dương Noãn dùng bữa. Nàng này thích ở trong này dùng bữa, bởi vì Tiếu Trọng Hoa đã mở cho Âu Dương Noãn một phòng bếp nhỏ.
Còn không biết từ chỗ nào tìm đến hai đầu bếp nữ tài nghệ cao siêu, mỗi ngày đều biến đổi đa dạng theo sở thích của Âu Dương Noãn khiến Tôn Nhu Trữ cực kỳ hâm mộ.
Nhưng lúc mang thức ăn lên, sắc mặt Tôn Nhu Trữ liền rất kinh ngạc.
Nàng nhìn nhìn Âu Dương Noãn hỏi: “Ta khó có dịp đến chỗ ngươi dùng cơm, ngươi dùng những thứ này chiêu đãi ta sao?”
Âu Dương Noãn còn chưa kịp nói, Hồng Ngọc đã liền cười: “Quận vương nói tiểu thư trời lạnh kỵ hàn, ăn cũng không ngon miệng nên đã cố ý phân phó dùng xích lương làm cháo mi dễ tiêu hóa. Thế tử phi yên tâm, thức ăn của ngài đã chuẩn bị tốt, lập tức liền sẽ mang lên!”
Tôn Nhu Trữ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn.
Ánh mắt kia có chút làm cho Âu Dương Noãn đỏ mặt, nàng cười nhẹ hỏi: “Đại tẩu sao lại nhìn ta như vậy?”
Lúc này vì thức ăn dành cho Tôn Nhu Trữ cũng đã được mang lên, Tôn Nhu Trữ cầm lấy đũa gắp một miếng cá trắng như tuyết tinh chế tỉ mỉ, hừ một tiếng: “Ghen tị với phòng bếp nhỏ cùng những ngày lành của ngươi!”
Âu Dương Noãn bật cười, có cái gì cái gọi là ngày lành với không lành đâu. Chỉ cần thư thái, kỳ thật chính là ngày lành.
Tôn Nhu Trữ ghen tị không phải là phòng bếp của mình mà là tâm ý của Tiếu Trọng Hoa.
Tôn Nhu Trữ tiếp tục nói: “Chẳng qua là ta cũng biết, rất nhiều chuyện ghen tị là ghen tị không nổi. Đây là mệnh của ngươi, cũng là mệnh của ta. Nếu ta cũng sinh thành như ngươi, đương nhiên cũng sẽ có rất nhiều người vì ta thần hồn điên đảo!"
"Vị Dung quận chúa kia cũng như vậy. Lúc thành thân có rất nhiều danh môn công tử khóc đứt ruột. Hiện tại cũng vẫn như vậy, vừa ra khỏi cửa liền không biết có bao nhiêu người chờ đợi để được liếc nhìn một cái!”
Âu Dương Noãn cười cười: “Dung mạo của nữ tử chung quy có một ngày rồi sẽ biến mất. Nếu hắn là vì khuôn mặt này mà yêu ta, thì ta cũng không cần!”
Tôn Nhu Trữ sửng sốt: “Ngươi nghĩ nhiều rồi. Nói đến mỹ mạo, vị công chúa Hương Tuyết của Cao Xương quốc kia mới là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Ta thật muốn được nhìn thấy phong thái của nàng!”
“Nghe nói sứ đoàn của Cao Xương quốc qua đây, dẫn đầu chính là Cửu hoàng tử. Vị Hương Tuyết công chúa này chính là muội muội ruột của hắn, cũng cùng đến Đại Lịch!”
“Chỉ là, Cao Xương tựa hồ như có tâm muốn liên hôn. Ta vốn tưởng rằng vị biểu tỷ kia của ngươi nhất định sẽ ngồi lên vị trí Thái tử phi. Nhưng hiện tại lại xuất hiện một vị Hương Tuyết công chúa….các ngươi nên có chuẩn bị tâm lý!”
Liên hôn? Hai đất nước liên hôn, tất nhiên phải là vị trí Thái tử phi. Nếu như thế, chỉ sợ Hoàng đế cùng Trấn quốc Hầu phủ cũng không nói được cái gì.
Khuôn mặt Âu Dương Noãn cũng không hiện lên chút sầu lo, ngược lại còn tươi cười như hoa: “Chuyện ngày mai thì để ngày mai lo đi. Hôm nay vui vẻ như thế nào thì liền cứ vui vẻ mới phải!”
Tôn Nhu Trữ gật gật đầu: “Cũng phải, nghĩ nhiều làm gì cho mệt!”
Âu Dương Noãn nói: “Như thế này, tí nữa ta cùng ngươi trở về. Trọng Hoa có tìm được một ít thuốc quý, ta tự mình đưa qua!”
Trong mắt Tôn Nhu Trữ lập tức có ánh sáng lạnh: “Bọn họ thật đúng là huynh đệ tình thâm!”
Mặc kệ là như thế nào, oán hận của Tôn Nhu Trữ với Tiếu Trọng Quân vẫn không thay đổi. Âu Dương Noãn làm như không nghe thấy, ung dung ăn một ngụm cháo.
Tôn Nhu Trữ nhìn Âu Dương Noãn, chỉ cảm thấy đôi mắt kia ôn nhu như nước mùa xuân. Mang theo đám sương mờ, lại làm cho người ta đoán không ra tâm tư nàng.
Nghĩ đến những lời mà Hạ Lan Đồ nói về Âu Dương Noãn, nàng thật không thể tưởng tượng được. Nữ tử luôn tàn khốc lạnh như băng, có thể bất cứ khi nào, chỗ nào đều sừng sững không ngã trong lời Hạ Lan Đồ cùng Âu Dương Noãn luôn bình tĩnh ôn hòa trước mắt này lại có liên hệ.
Cuối cùng Tôn Nhu Trữ vẫn thở dài: “Được! Chúng ta cùng đi!”
Âu Dương Noãn cong khóe miệng lên, để lộ tia đạm mạc ôn nhu. Như là tuyết trên núi cao, rõ ràng là có ánh mặt trời chiếu vào nhưng lại vẫn lạnh lẽo như trước.
Tôn Nhu Trữ bị nụ cười của nàng làm cho thất thần. Theo những gì Hạ Lan Đồ nói, con người Âu Dương Noãn, hại đến nàng sẽ phải đền mạng. Lúc tâm ngoan thủ lạt thì ánh mắt cũng không hề chớp.
Chẳng qua là nếu thật tâm đối tốt với nàng, nàng cũng sẽ tốt lại gấp trăm gấp ngàn lần để trả lại. Nghĩ như vậy, Tôn Nhu Trữ với Âu Dương Noãn càng sợ hãi lại cũng tò mò.
Hai người tới An Khang Viện, mama quản sự liền chào đón: “Thế tử phi, Đổng trắc phi mang thuốc qua, hiện tại còn đang ngồi trong phòng Thế tử!”
Âu Dương Noãn cùng Tôn Nhu Trữ liếc nhìn nhau. Tôn Nhu Trữ sớm thành thói quen, Âu Dương Noãn lại cảm thấy rất là bất khả tư nghị.
Cho tới bây giờ, trong các gia tộc lớn, kế mẫu cùng trưởng tử khẳng định là không thể thân cận.
Nhưng vị Đổng trắc phi này lại rất tốt, đối với con của mình thì không quan tâm nhiều. Còn đối với Thế tử Tiếu Trọng Quân, ngoài mặt tuy rằng thản nhiên nhưng trên thực tế lại rất chiếu cố.
Khó trách mọi người đều nói, Tiếu Trọng Quân là một tay Đổng thị nuôi lớn, đối với hắn như chính mình sinh ra.
Nhưng có thể là do Lâm thị, Âu Dương Noãn đối với mấy chữ như con mình sinh ra thì liền có một loại bài xích mãnh liệt.
Nghĩ đến đây, Âu Dương Noãn nhìn nha đầu đang muốn bưng chén thuốc vào liếc mắt một cái, ngạc nhiên nói: “Đây là cỏ linh chi ngàn năm sao?”
Lưu mama cười nói: “Nhãn lực của Quận vương phi thật tốt! Đây chính là cỏ linh chi ngàn năm, hơn nữa còn là cỏ linh chi hỏa vân tốt nhất!”
Tôn Nhu Trữ thấy bộ dáng ngạc nhiên của Âu Dương Noãn, liền cầm lấy chén thuốc, mở chung ra nhìn kỹ: “Không có gì ngạc nhiên, không phải đều như nhau sao?”
Đứng bên cạnh Lưu mama là nha đầu Tuệ Quyên của Đổng thị, mặc váy màu xanh, tóc búi gọn gàng, khuôn mặt cũng rất tú lệ, đoan trang khéo léo.
Nàng nghe xong những lời này cũng không hề lộ chút vẻ mặt hờn giận, chỉ mỉm cười đúng mực, giống như cái gì cũng chưa từng nghe thấy.
“Không! Cỏ linh chi hỏa vân này không giống. Lần trước Trọng Hoa có tìm được một gốc, nhưng người ta nói là chi bảo gia truyền, mặc kệ là bao nhiêu tiền cũng không bán. Cuối cùng hắn đành tạm buông xuống!”
“Chính là sau đó lại nghe nói nhà kia đột ngột chuyển đi, cũng không tìm thấy được tung tích. Không biết gốc này là từ đâu mà có?”
Âu Dương Noãn chậm rãi nói, lại quan sát một vòng, lập tức đối với Tuệ Quyên cười cười.
Người ta sống chết cũng không chịu bán, Tiếu Trọng Hoa ra một số tiền lớn cũng không được. Đổng thị lại có thể dùng thủ đoạn gì để đả động đối phương? Hoặc là…..uy hiếp?
Tâm niệm Âu Dương Noãn vừa chuyển, trong lúc đó lại thêm một ý niệm trong đầu.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Xương Bồ: “Khăn tay của ta để quên trong phòng rồi, ngươi trở về mang lại đây cho ta!”
Xương Bồ còn có chút ngơ ngác, Hồng Ngọc lập tức liếc mắt ra hiệu.
Xương Bồ dù sao cũng đi theo Âu Dương Noãn đã lâu, lập tức phục hồi lại tinh thần, cúi người dịu dàng nói: “Dạ!”
Tôn Nhu Trữ nghe xong lời này, theo bản năng nghiêng đầu nhìn Âu Dương Noãn. Chén thuốc trên tay có chút giật mình.
Tuệ Quyên kinh hô một tiếng. Đây chính là linh chi quý hiếm, nếu không đúng thời gian đưa đến, nàng thật chịu không nổi.
Nhưng không đợi Tuệ Quyên kịp phản ứng, Âu Dương Noãn đã cười đi lên đỡ lấy chén thuốc.
Nàng dường như có chút không cẩn thận, chiếc nhẫn có hạt lưu ly nho nhỏ trên ngón út không dấu vết xẹt qua chén thuốc.
Góc độ này thập phần xảo diệu, không ai nhìn thấy. Thậm chí ngay cả Tôn Nhu Trữ cũng đều nhẹ nhàng thở ra vì chén thuốc vẫn không bị làm sao.
Tuệ Quyên bên cạnh cũng tự nhiên nhận lại chén thuốc: “Thế tử phi, để nô tỳ cầm cho. Đổng trắc phi vẫn còn đang chờ bên trong!”
Trên mặt Tôn Nhu Trữ hiện lên chút hờn giận, Tuệ Quyên này tuy rằng là đại nha đầu của Đổng Trắc phi nhưng nói như vậy không khỏi có chút không khách khí.
Nhưng Âu Dương Noãn lại vỗ nhẹ lên tay nàng. Tôn Nhu Trữ sửng sốt, lập tức liền cười buông tay ra: “Được rồi! Làm phiền Tuệ cô nương!”
Lúc Tôn Nhu Trữ đi vào Hạ Tâm đường, ánh mắt đều kiếm tìm.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, trên án có để hai ly rượu ngọc lưu ly. Là cống phẩm, màu lam nhạt, nửa trong suốt, ánh mặt trời chiếu vào, rạng rỡ phát sáng.
"Đây là cái gì?” Tôn Nhu Trữ thập phần tò mò hỏi.
Âu Dương Noãn mỉm cười, phân phó Hồng Ngọc rót một ít rượu nho vào chén. Màu sắc chén liền lập tức thay đổi, trở nên thâm tử, giống như là thủy tinh.
Tôn Nhu Trữ cầm cái chén lên, quan sát sự biến hóa sau khi rót rượu nho vào. Cảm giác thấy rất thần kỳ: “Vật hiếm lạ như vậy, sao ngươi có được?”
“Là Sở vương phi đưa riêng tới. Không chỉ là cái này, còn có không ít đồ quý giá!” Âu Dương Noãn cười cười.
Tôn Nhu Trữ kỳ quái nói: “Có chuyện như vậy sao? Sở vương phi luôn là một người ít giao thiệp, lại luôn cao ngạo, vì sao lại tặng cho ngươi nhiều thứ như vậy?”
“Nguyên nhân sao?....Chỉ sợ đại tẩu sẽ phải đến hỏi chính chủ thôi!”
Âu Dương Noãn cười cười, trong mắt hiện lên một loại hứng thú khác.
Tôn Nhu Trữ cũng không phải ngốc, vừa nghĩ nghĩ liền hiểu được mấu chốt. Sở vương phi từng nháo loạn muốn từ hôn, cùng Âu Dương Noãn khá căng thẳng.
Hiện tại Âu Dương Tước không sao, Tiếu Nhiên quận chúa sẽ lập tức gả qua. Lúc này Sở vương phi đều rất hối hận.
Mặt khác lại rất chiều chuộng nữ nhi, một khi gả qua chính là con dâu nhà người ta. Nếu chưa vào cửa đã đắc tội với tỷ tỷ của phu quân, về sau Âu Dương Noãn trước mặt Âu Dương Tước nói mấy lời hoặc là không mấy vui vẻ với Tiếu Nhiên thì thật không hay.
Nếu đổi lại là những nhà khác, Sở vương phi có thể ỷ vào xuất thân Hoàng thất áp chế. Nhưng cố tình Âu Dương Noãn là Vĩnh An quận chúa, cũng lại là Minh quận vương phi.
So với ý nghĩ áp chế thì không bằng trước đó cố gắng tạo quan hệ thật tốt, tương lai cũng không đến mức khiến Tiếu Nhiên khó xử.
“Ngươi thật là! Có thể thấy lần trước biểu hiện hung hãn của ngươi ở Âu Dương gia khiến cho Sở vương phi cũng phải sợ ba phần!”
Tôn Nhu Trữ cười thở dài, sau đó mới nhớ tới chuyện của mình: “Đi, chúng ta đi xem đạn kỳ!”
Đạn kỳ? Âu Dương Noãn sửng sốt, nhất thời có chút kỳ quái: “Ngươi nói là quốc kỳ Cao Xương quốc?”
“Đúng vậy! Ta nhìn thấy ở chỗ Đổng trắc phi, là mấy năm trước Vương gia đi Cao Xương mang lễ vật về. Thật sự thực có ý tứ!”
“Hóa ra Vương gia từng đi qua Cao Xương sao?”
Điểm này thật ra Âu Dương Noãn chưa từng nghe nói qua. Đúng lúc này Tôn Nhu Trữ đã bày biện xong bàn cờ.
Âu Dương Noãn nhìn bàn cờ được dùng ngọc thạch chế tác, không khỏi vươn tay sờ sờ. Liền cảm thấy mặt trên thập phần bóng loáng, hoa văn huyền diệu.
Giữa bàn cờ đột khởi bộ, ẩn ẩn có một khối hoa văn thái dương. Bàn cờ chia làm hai nửa, là hai con rồng giao nhau.
“Nhìn đi! Đây chính là ưng phẩm a! Là thứ quý trọng nhất trong phòng Đổng trắc phi!"
"Nghe nói năm đó Hoàng hậu Cao Xương quốc cùng Đổng trắc phi vừa gặp đã thân quen, còn tặng cho lễ vật này. Chớ nói trong dân gian, ngay cả trong hoàng cung cũng chỉ có một bộ này mà thôi!"
"Ta xem qua thì bàn cờ này chính là dùng mỹ ngọc côn sơn chế tác, quân cờ làm từ ngà voi và gỗ mun. Quả nhiên là rất quý!”
Cao Xương quốc nằm ở phía đông Đại Lịch, cùng Đại Lịch luôn luôn giao hảo. Nơi đó vị trí rất tốt, phong cảnh lại tuyệt đẹp, tuy rằng không lớn nhưng lại rất giàu có cường thịnh.
Mặt khác ở đó có nguồn khoáng sản rất dồi dào, người Cao Xương lại tinh thông kỹ thuật rèn sắt. Những binh khí quan trọng nhất của Đại Lịch đều đến từ Cao Xương, đồng thời Đại Lịch cũng vận chuyển vật tư đến Cao Xương. Hai quốc gia hỗ trợ cho nhau, cũng xem như là hòa hợp.
Yến vương từng đi qua Cao Xương cũng không có gì kỳ quái, bởi vì đại đa số các Vương gia đều từng đi qua quốc gia có giao hảo rất tốt với Đại Lịch này.
Nhưng ngay cả Đổng thị cũng mang đi liền có thể chứng minh, vị trắc phi này quả nhiên đã hoàn toàn thay thế vị trí của Yến vương phi.
Âu Dương Noãn một bên suy nghĩ, một bên mỉm cười chăm chú nghe Tôn Nhu Trữ giảng giải quy tắc của đạn kỳ.
Trên thực tế loại cờ này so với cờ của Đại Lịch hoàn toàn khác nhau. Hai bên đen trắng có sáu quân cờ, hai bên đều bắn cờ qua. Cuối cùng phải làm sao để đem quân của mình thông qua các kẽ hở trên bàn cờ rơi thẳng vào lỗ hổng bên đối phương.
Đạn kỳ nhìn thì rất đơn giản nhưng thực chất lại rất phức tạp. Người chơi không chỉ phải sử dụng mắt và tay mà trong lúc chơi cũng không được có chút lơi lỏng cùng sơ sẩy.
Đạn, bát, chủy, phiết, niệp từng chiêu hư thật, từng bước âm dương. Vừa phải ngăn cản đối phương xâm nhập, đồng thời còn phải tập kích để quân cờ của đối phương không thể nhúc nhích.
Cuối cùng xem ai là người có thể đưa hết quân cờ của mình toàn bộ đánh vào lỗ hổng của đối phương thì sẽ thắng.
Tôn Nhu Trữ không thích cầm kỳ thư họa, nhưng đối với loại đạn kỳ này thì lại hứng thú mười phần.
Âu Dương Noãn cười nói: “Ta đối với loại cờ này không tinh thông. Nếu ngươi thích sao không đi tìm Đổng trắc phi?”
Tôn Nhu Trữ bĩu môi: "Ta mới không đi. Đổng trắc phi chỉ biết bảo ta chăm sóc cho ma ốm kia, sao có thể cùng ta chơi cờ? Không răn dạy ta là tốt lắm rồi!”
Sau khi trở nên quen thuộc, Tôn Nhu Trữ luôn gọi Tiếu Trọng Quân là ma ốm. Hơn nữa còn không hề cố kỵ, Âu Dương Noãn bật cười.
Vị đại tẩu này quả thật không phải là người am hiểu âm mưu quỷ kế, bằng không sẽ không thẳng thắn như vậy.
Có thể thấy được người đứng sau lưng châm ngòi Tôn Nhu Trữ đến đối phó với nàng cũng chính là lợi dụng điểm này.
Tính cách càng thẳng thắn thì càng dễ bị người ta lợi dụng, mà lại cũng mang đến thương tổn cho người khác cũng càng lớn.
Đạn kỳ trong tay Âu Dương Noãn bị Tôn Nhu Trữ sở trở, mắt thấy quân cờ gỗ mun của đối phương sắp vào lỗ, ánh mắt Âu Dương Noãn chớp chớp.
Bỗng nhiên nàng thuận tay chấm một ít bột tan hướng mặt Tôn Nhu Trữ búng qua.
Lúc Tôn Nhu Trữ quay đầu né chính là lúc Âu Dương Noãn đem hai quân cờ của nàng đánh xuống lỗ.
Đợi khi xong xuôi, Tôn Nhu Trữ quay đầu thì đại thế đã mất: “A, ngươi chơi xấu a!”
Âu Dương Noãn chớp chớp mắt, vô tội nói: “Ta làm gì chơi xấu?”
Tôn Nhu Trữ trừng to mắt nhìn bàn cờ, lại nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn. Nửa ngày mới bật thốt lên: “Ngươi thật sự là gian xảo! Khó trách hắn lại bảo ta ít chơi với ngươi thôi!”
Nói xong lời này Âu Dương Noãn lập tức biết đối phương đang nói đến Hạ Lan Đồ. Nghĩ đến bộ dạng của Hạ Lan Đồ nay thấy mình như thấy rắn rết, Âu Dương Noãn không tự chủ được mà cười ra tiếng.
Sau đó lại lập tức nghiêm mặt nói: “Binh bất yếm trá! Đại tẩu, ngươi về sau phải cẩn thận một chút!”
Tôn Nhu Trữ thấy trong mắt Âu Dương Noãn xẹt qua tia lưu quang thản nhiên, trong lòng thoáng động. Nhưng nhìn bộ dáng như nói đùa của Âu Dương Noãn lại nhìn không ra cái gì khác.
Tôn Nhu Trữ nào đâu biết rằng, Âu Dương Noãn đã quyết định cho vị Đổng trắc phi âm thầm đứng sau kia một chút giáo huấn.
Yếu thế, không phải là tác phong của Âu Dương Noãn. Nếu đối phương đã ba lần bốn lượt đến khiêu khích, nàng đương nhiên phải đáp lại chút lễ vật nhỏ.
Đương nhiên cũng không có gì là không ổn, có qua có lại mới là đạo làm người. Huống chi nàng còn có thể mượn cơ hội này để hóa giải nghi hoặc của mình, cớ sao lại không làm? Ngọ thiện, Tôn Nhu Trữ cùng Âu Dương Noãn dùng bữa. Nàng này thích ở trong này dùng bữa, bởi vì Tiếu Trọng Hoa đã mở cho Âu Dương Noãn một phòng bếp nhỏ.
Còn không biết từ chỗ nào tìm đến hai đầu bếp nữ tài nghệ cao siêu, mỗi ngày đều biến đổi đa dạng theo sở thích của Âu Dương Noãn khiến Tôn Nhu Trữ cực kỳ hâm mộ.
Nhưng lúc mang thức ăn lên, sắc mặt Tôn Nhu Trữ liền rất kinh ngạc.
Nàng nhìn nhìn Âu Dương Noãn hỏi: “Ta khó có dịp đến chỗ ngươi dùng cơm, ngươi dùng những thứ này chiêu đãi ta sao?”
Âu Dương Noãn còn chưa kịp nói, Hồng Ngọc đã liền cười: “Quận vương nói tiểu thư trời lạnh kỵ hàn, ăn cũng không ngon miệng nên đã cố ý phân phó dùng xích lương làm cháo mi dễ tiêu hóa. Thế tử phi yên tâm, thức ăn của ngài đã chuẩn bị tốt, lập tức liền sẽ mang lên!”
Tôn Nhu Trữ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn.
Ánh mắt kia có chút làm cho Âu Dương Noãn đỏ mặt, nàng cười nhẹ hỏi: “Đại tẩu sao lại nhìn ta như vậy?”
Lúc này vì thức ăn dành cho Tôn Nhu Trữ cũng đã được mang lên, Tôn Nhu Trữ cầm lấy đũa gắp một miếng cá trắng như tuyết tinh chế tỉ mỉ, hừ một tiếng: “Ghen tị với phòng bếp nhỏ cùng những ngày lành của ngươi!”
Âu Dương Noãn bật cười, có cái gì cái gọi là ngày lành với không lành đâu. Chỉ cần thư thái, kỳ thật chính là ngày lành.
Tôn Nhu Trữ ghen tị không phải là phòng bếp của mình mà là tâm ý của Tiếu Trọng Hoa.
Tôn Nhu Trữ tiếp tục nói: “Chẳng qua là ta cũng biết, rất nhiều chuyện ghen tị là ghen tị không nổi. Đây là mệnh của ngươi, cũng là mệnh của ta. Nếu ta cũng sinh thành như ngươi, đương nhiên cũng sẽ có rất nhiều người vì ta thần hồn điên đảo!"
"Vị Dung quận chúa kia cũng như vậy. Lúc thành thân có rất nhiều danh môn công tử khóc đứt ruột. Hiện tại cũng vẫn như vậy, vừa ra khỏi cửa liền không biết có bao nhiêu người chờ đợi để được liếc nhìn một cái!”
Âu Dương Noãn cười cười: “Dung mạo của nữ tử chung quy có một ngày rồi sẽ biến mất. Nếu hắn là vì khuôn mặt này mà yêu ta, thì ta cũng không cần!”
Tôn Nhu Trữ sửng sốt: “Ngươi nghĩ nhiều rồi. Nói đến mỹ mạo, vị công chúa Hương Tuyết của Cao Xương quốc kia mới là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Ta thật muốn được nhìn thấy phong thái của nàng!”
“Nghe nói sứ đoàn của Cao Xương quốc qua đây, dẫn đầu chính là Cửu hoàng tử. Vị Hương Tuyết công chúa này chính là muội muội ruột của hắn, cũng cùng đến Đại Lịch!”
“Chỉ là, Cao Xương tựa hồ như có tâm muốn liên hôn. Ta vốn tưởng rằng vị biểu tỷ kia của ngươi nhất định sẽ ngồi lên vị trí Thái tử phi. Nhưng hiện tại lại xuất hiện một vị Hương Tuyết công chúa….các ngươi nên có chuẩn bị tâm lý!”
Liên hôn? Hai đất nước liên hôn, tất nhiên phải là vị trí Thái tử phi. Nếu như thế, chỉ sợ Hoàng đế cùng Trấn quốc Hầu phủ cũng không nói được cái gì.
Khuôn mặt Âu Dương Noãn cũng không hiện lên chút sầu lo, ngược lại còn tươi cười như hoa: “Chuyện ngày mai thì để ngày mai lo đi. Hôm nay vui vẻ như thế nào thì liền cứ vui vẻ mới phải!”
Tôn Nhu Trữ gật gật đầu: “Cũng phải, nghĩ nhiều làm gì cho mệt!”
Âu Dương Noãn nói: “Như thế này, tí nữa ta cùng ngươi trở về. Trọng Hoa có tìm được một ít thuốc quý, ta tự mình đưa qua!”
Trong mắt Tôn Nhu Trữ lập tức có ánh sáng lạnh: “Bọn họ thật đúng là huynh đệ tình thâm!”
Mặc kệ là như thế nào, oán hận của Tôn Nhu Trữ với Tiếu Trọng Quân vẫn không thay đổi. Âu Dương Noãn làm như không nghe thấy, ung dung ăn một ngụm cháo.
Tôn Nhu Trữ nhìn Âu Dương Noãn, chỉ cảm thấy đôi mắt kia ôn nhu như nước mùa xuân. Mang theo đám sương mờ, lại làm cho người ta đoán không ra tâm tư nàng.
Nghĩ đến những lời mà Hạ Lan Đồ nói về Âu Dương Noãn, nàng thật không thể tưởng tượng được. Nữ tử luôn tàn khốc lạnh như băng, có thể bất cứ khi nào, chỗ nào đều sừng sững không ngã trong lời Hạ Lan Đồ cùng Âu Dương Noãn luôn bình tĩnh ôn hòa trước mắt này lại có liên hệ.
Cuối cùng Tôn Nhu Trữ vẫn thở dài: “Được! Chúng ta cùng đi!”
Âu Dương Noãn cong khóe miệng lên, để lộ tia đạm mạc ôn nhu. Như là tuyết trên núi cao, rõ ràng là có ánh mặt trời chiếu vào nhưng lại vẫn lạnh lẽo như trước.
Tôn Nhu Trữ bị nụ cười của nàng làm cho thất thần. Theo những gì Hạ Lan Đồ nói, con người Âu Dương Noãn, hại đến nàng sẽ phải đền mạng. Lúc tâm ngoan thủ lạt thì ánh mắt cũng không hề chớp.
Chẳng qua là nếu thật tâm đối tốt với nàng, nàng cũng sẽ tốt lại gấp trăm gấp ngàn lần để trả lại. Nghĩ như vậy, Tôn Nhu Trữ với Âu Dương Noãn càng sợ hãi lại cũng tò mò.
Hai người tới An Khang Viện, mama quản sự liền chào đón: “Thế tử phi, Đổng trắc phi mang thuốc qua, hiện tại còn đang ngồi trong phòng Thế tử!”
Âu Dương Noãn cùng Tôn Nhu Trữ liếc nhìn nhau. Tôn Nhu Trữ sớm thành thói quen, Âu Dương Noãn lại cảm thấy rất là bất khả tư nghị.
Cho tới bây giờ, trong các gia tộc lớn, kế mẫu cùng trưởng tử khẳng định là không thể thân cận.
Nhưng vị Đổng trắc phi này lại rất tốt, đối với con của mình thì không quan tâm nhiều. Còn đối với Thế tử Tiếu Trọng Quân, ngoài mặt tuy rằng thản nhiên nhưng trên thực tế lại rất chiếu cố.
Khó trách mọi người đều nói, Tiếu Trọng Quân là một tay Đổng thị nuôi lớn, đối với hắn như chính mình sinh ra.
Nhưng có thể là do Lâm thị, Âu Dương Noãn đối với mấy chữ như con mình sinh ra thì liền có một loại bài xích mãnh liệt.
Nghĩ đến đây, Âu Dương Noãn nhìn nha đầu đang muốn bưng chén thuốc vào liếc mắt một cái, ngạc nhiên nói: “Đây là cỏ linh chi ngàn năm sao?”
Lưu mama cười nói: “Nhãn lực của Quận vương phi thật tốt! Đây chính là cỏ linh chi ngàn năm, hơn nữa còn là cỏ linh chi hỏa vân tốt nhất!”
Tôn Nhu Trữ thấy bộ dáng ngạc nhiên của Âu Dương Noãn, liền cầm lấy chén thuốc, mở chung ra nhìn kỹ: “Không có gì ngạc nhiên, không phải đều như nhau sao?”
Đứng bên cạnh Lưu mama là nha đầu Tuệ Quyên của Đổng thị, mặc váy màu xanh, tóc búi gọn gàng, khuôn mặt cũng rất tú lệ, đoan trang khéo léo.
Nàng nghe xong những lời này cũng không hề lộ chút vẻ mặt hờn giận, chỉ mỉm cười đúng mực, giống như cái gì cũng chưa từng nghe thấy.
“Không! Cỏ linh chi hỏa vân này không giống. Lần trước Trọng Hoa có tìm được một gốc, nhưng người ta nói là chi bảo gia truyền, mặc kệ là bao nhiêu tiền cũng không bán. Cuối cùng hắn đành tạm buông xuống!”
“Chính là sau đó lại nghe nói nhà kia đột ngột chuyển đi, cũng không tìm thấy được tung tích. Không biết gốc này là từ đâu mà có?”
Âu Dương Noãn chậm rãi nói, lại quan sát một vòng, lập tức đối với Tuệ Quyên cười cười.
Người ta sống chết cũng không chịu bán, Tiếu Trọng Hoa ra một số tiền lớn cũng không được. Đổng thị lại có thể dùng thủ đoạn gì để đả động đối phương? Hoặc là…..uy hiếp?
Tâm niệm Âu Dương Noãn vừa chuyển, trong lúc đó lại thêm một ý niệm trong đầu.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Xương Bồ: “Khăn tay của ta để quên trong phòng rồi, ngươi trở về mang lại đây cho ta!”
Xương Bồ còn có chút ngơ ngác, Hồng Ngọc lập tức liếc mắt ra hiệu.
Xương Bồ dù sao cũng đi theo Âu Dương Noãn đã lâu, lập tức phục hồi lại tinh thần, cúi người dịu dàng nói: “Dạ!”
Tôn Nhu Trữ nghe xong lời này, theo bản năng nghiêng đầu nhìn Âu Dương Noãn. Chén thuốc trên tay có chút giật mình.
Tuệ Quyên kinh hô một tiếng. Đây chính là linh chi quý hiếm, nếu không đúng thời gian đưa đến, nàng thật chịu không nổi.
Nhưng không đợi Tuệ Quyên kịp phản ứng, Âu Dương Noãn đã cười đi lên đỡ lấy chén thuốc.
Nàng dường như có chút không cẩn thận, chiếc nhẫn có hạt lưu ly nho nhỏ trên ngón út không dấu vết xẹt qua chén thuốc.
Góc độ này thập phần xảo diệu, không ai nhìn thấy. Thậm chí ngay cả Tôn Nhu Trữ cũng đều nhẹ nhàng thở ra vì chén thuốc vẫn không bị làm sao.
Tuệ Quyên bên cạnh cũng tự nhiên nhận lại chén thuốc: “Thế tử phi, để nô tỳ cầm cho. Đổng trắc phi vẫn còn đang chờ bên trong!”
Trên mặt Tôn Nhu Trữ hiện lên chút hờn giận, Tuệ Quyên này tuy rằng là đại nha đầu của Đổng Trắc phi nhưng nói như vậy không khỏi có chút không khách khí.
Nhưng Âu Dương Noãn lại vỗ nhẹ lên tay nàng. Tôn Nhu Trữ sửng sốt, lập tức liền cười buông tay ra: “Được rồi! Làm phiền Tuệ cô nương!”
Danh sách chương