Tần Lực Dương phải đi vùng khác công tác, Cố Thanh hôm sau thức dậy nhìn thấy giấy nhắn trên đầu giường mới biết được, bây giờ chỉ còn lại cậu và Tần Gia Bảo.

Bên cạnh thiếu một người, căn phòng to như vậy, bóng đêm yên tĩnh, nằm trên giường, Cố Thanh cũng cảm thấy hơi cô đơn, cũng may văn phòng luật sư thường ngày thực tập bận rộn, hơn nữa bên cạnh cả ngày còn có Tần Gia Bảo hoạt bát khả ái, cũng giảm bớt cô đơn và nhung nhớ trong lòng Cố Thanh.

Nói tới thực tập, Cố Thanh nhớ đến cảnh tượng mấy ngày trước vô tình nhìn thấy, bây giờ nghĩ đến trên mặt vẫn nhịn không được đỏ lên.

Cố Thanh biết anh Uông Thần và cậu, đều thích đàn ông, đây là bản năng trực giác của gay, nhưng cậu chưa từng nghĩ đối tượng của Uông Thần lại là đối tác cao cấp của văn phòng, Hạ Phong.

Đối với Hạ Phong, Cố Thanh cũng không tính là quen, chỉ biết anh ta và Uông Thần là bạn thời đại học, hai người sau khi tốt nghiệp đã giữ lời hứa cùng nhau mở văn phòng luật sư này. Lúc mới gặp gỡ Hạ Phong, Cố Thanh vô cùng kinh ngạc, vốn cho rằng luật sư thì phải có dáng dấp trí thức, như anh Uông Thần, áo vest phẳng phiu, ánh mắt sắc bén, trong khi Hạ Phong lại luôn cười cợt, bừa bãi, tạo ra vẻ ngoài lôi thôi và ngu ngốc, nhưng cũng rất dễ dàng hòa đồng.

Sau đó, Cố Thanh mới biết được, mình hoàn toàn bị vẻ ngoài của anh ta lừa gạt, sự lôi thôi ngu ngốc của Hạ Phong chỉ giới hạn trong cuộc sống hằng ngày, một khi tiếp xúc với vụ kiện, cả người lập tức toát ra khí chất khác biệt, khôn khéo tinh tường.

Nghĩ như vậy, có thể tìm được người tâm tư tinh tế, ôn nhu cẩn thận như anh Uông Thần, Hạ Phong đúng là may mắn.

Bắt gặp cảnh Uông Thần và Hạ Phong thân thiết là vào tối thứ bảy cách đây năm ngày, Cố Thanh bởi vì đến nhà trẻ đón Tần Gia Bảo tan học, vội vội vàng vàng, nên quên khóa cửa văn phòng, cuối tuần là đến phiên Cố Thanh, cho nên trong tay cậu có chìa khóa, Cố Thanh đón Tần Gia Bảo xong, liền chạy về văn phòng.

Nhẹ nhàng mở cánh cửa thủy tinh, đã 6 giờ tối, nhưng mùa hè mặt trời lặn trễ hơn, bên ngoài vẫn rất sáng, Cố Thanh cũng không bật đèn, cậu nắm tay Tần Gia Bảo đi vào văn phòng.

“… Ân… Phong… Phong… nhẹ 1 chút… a… đừng…”

“Thần, Thần… chịu đựng, chịu 1 chút nữa… Lập tức, lập tức xong…”

“… A, không… đồ khốn… chậm… chậm một chút…”

Trong phòng làm việc của Uông Thần truyền đến từng đợt tiếng rên rỉ cao vút và tiếng thở dốc của đàn ông.

Cố Thanh trong nháy mắt cứng người, đứng tại chỗ không biết làm sao, cậu lớn như vậy rồi, đây là lần thứ hai gặp phải đông cung sống của người khác.

Tần Gia Bảo nắm ba lô trong tay, cũng nghe thấy được động tĩnh kịch liệt, trong lòng hiếu kỳ, liền từ trên ghế nhảy xuống, đôi chân béo tròn chạy thẳng tới nơi phát ra tiếng.

Cố Thanh ngừng thở, mắt thấy Tần Gia Bảo sẽ mở cửa phòng làm việc, cậu liền tỉnh lại, hoảng hốt xông đến ôm lấy bé, cùng lúc bịt kín miệng Tần Gia Bảo, nhẹ chân trở lại bàn làm việc cầm điện thoại di động của mình, lấy túi sách bỏ chạy.

Buổi tối, Cố Thanh nằm trên giường trằn trọc, cả đêm mất ngủ, trong đầu không ngừng hiện lên cảm tượng trong phòng làm việc, tưởng tượng nhân vật chính là cậu và Tần Lực Dương.

Nhanh chóng lắc đầu, Cố Thanh lần đầu tiên bi ai phát hiện thì ra mình cũng không phải thanh tâm quả dục. Trong đêm đen yên tĩnh, Cố Thanh mất ngủ, cậu vô cùng khao khát cái ôm rộng lớn ấm áp của người kia.

Nháy mắt đã đến tháng chín, một tháng thực tập cũng kết thúc.

Trong tay cầm tiền lương hai nghìn năm trăm đồng của văn phòng luật sư, Cố Thanh suy tư về việc sắp chia tay, thì Uông Thần đã nói: “Cố Thanh, cậu làm rất tốt, tâm tư lại linh hoạt tỉ mỉ, làm việc cẩn thận chăm chỉ, sau khi tốt nghiệp nếu có tìm việc, không ngại cứ đến Thần Phong, Thần Phong lúc nào cũng hoan nghênh cậu.”

Ngồi trên xe buýt, nhìn nhà cao tầng không ngừng lướt qua ngoài cửa sổ, tâm tình Cố Thanh rất phức tạp, làm một thực tập sinh còn chưa tốt nghiệp, có thể nghe sếp mình khen thưởng rồi còn được mời, Cố Thanh đương nhiên rất vui sướng, nhưng qua hơn một tháng thực tập, Cố Thanh phát hiện mình không hứng thú với pháp luật thương mại, mỗi ngày thay nhiều mặt nạ khác nhau để giao tiếp với các chủ quản công ty, thương nhân xí nghiệp, cũng không thoải mái cho cậu ứng đối. Tần Lực Dương trước đây từng trực tiếp đánh giá cậu, “Em không thích hợp cả ngày tươi cười nịnh nọt, đấu đá nhau, làm việc ở nơi công – kiểm – pháp (công an, kiểm sát, tư pháp), đối với em mà nói thì không thích hợp.”

Cố Thanh lúc đầu không phục, nghĩ hắn không tin tưởng mình, quá mức xem thường cậu, hiện tại xem ra, hắn càng hiểu rõ cậu hơn chính bản thân cậu, cậu không phải không có năng lực, chỉ là bảo cậu uốn ba tấc lưỡi, nịnh nọt, tâng bốc khách hàng, với cá tính của cậu, thật sự là không thể nào.

Dựa vào giường, hai mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại bên cạnh, Cố Thanh có chút nôn nóng, Tần Lực Dương nói đêm nay 10 giờ sẽ gọi điện thoại về nhà, nhưng 10 giờ 10 phúc, điện thoại vẫn không reo, Cố Thanh cũng nghĩ tới chủ động gọi cho hắn, lại sợ quấy rầy hắn làm việc.

Tần Lực Dương đi công tác cũng sắp nửa tháng rồi, lúc đầu mỗi ngày buổi tối đều đúng giờ gọi về nhà, Cố Thanh nghe tiếng hít thở mệt mỏi rã rời của hắn, lại đau lòng lo lắng cho thân thể hắn, liền bảo hắn cách 1 khoảng thời gian hãy gọi, Tần Lực Dương miệng tuy rằng vẫn nói không có việc gì, nhưng sợ Cố Thanh lo lắng, liền sửa lại cách hai ngày gọi một lần, tần suất điện thoại giảm xuống, nhưng mỗi lần nói chuyện phiếm lại kéo dài hơn, hai người đàn ông thì không phải lúc nào cũng nói yêu đương lãng mạn ngoài miệng, bọn họ trò chuyện đại thể chỉ là việc vặt hằng ngày, bình dị nhưng rất ấm áp ngọt ngào.

Một lúc sau điện thoại rốt cục vang lên.

Thở phào nhẹ nhõm, Cố Thanh nhanh chóng cầm lấy ống nghe, làm bộ bình tĩnh trả lời: “Uy.”

“Cố Thanh, là anh, ” Tần Lực Dương bóp bả vai đau nhức, trong giọng nói lộ ra một chút uể oải, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, phát giác đã khuya, “Mới từ bên ngoài trở về, không phát hiện thì ra đã trễ thế này, em sao còn ngây người mà chờ a, không ngủ sớm đi.”

Cố Thanh bình tĩnh trả lời: “Em không có chờ, mới xem TV xong. Bận cả ngày, anh chắc cũng mệt mỏi, nếu không lần sau lại gọi?”

“Đừng cúp! Ngày mai anh nghỉ ngơi nửa ngày, hai ngày không nghe giọng em, anh muốn nói chuyện với em 1 lúc.”

Tần Lực Dương nhanh chóng bổ sung nói.

Đầu kia điện thoại, Cố Thanh im lặng nở nụ cười, cậu thật ra cũng rất nhớ hắn, cũng không muốn gác điện thoại nhanh như vậy.

Hắn nói với Cố Thanh chuyện hai ngày nay, Cố Thanh cũng chia sẽ chuyện vui của mình, cậu nói với Tần Lực Dương chuyện kết thúc thực tập và phần tiền lương được nhận, khẩu khí nhẹ nhàng vui vẻ, khiến người cả ngày bôn ba bận rộn bên ngoài như Tần Lực Dương cũng thoải mái hơn, còn cười nói nhất định phải bắt Cố Thanh mời khách.

“Anh là nhà tư bản, còn muốn bóc lột người dân cùng khổ bọn em, đúng là quá thất đức đi!”

Cố Thanh không khách khí trêu ghẹo.

Nghe vậy, hơi ngạc nhiên, Tần Lực Dương không ngờ người luôn tạo cảm giác thành thật như Cố Thanh cũng có thể vui đùa hắn. Nhưng, đối với Cố Thanh chân thật như vậy, Tần Lực Dương rất mừng rỡ rồi cũng rất kinh ngạc, Cố Thanh có thể cùng hắn vui vẻ đùa giỡn, có nghĩa khoảng cách thân thiết đã gần hơn.

“Cục cưng ngủ rồi à, thằng nhóc kia thế nào, khổ cho em rồi.”

Tần Lực Dương vừa hỏi xong, vậy mà … đầu kia Cố Thanh đã nhịn không được cười khúc khích.

Tần Lực Dương nhướn mi, trong lòng hiếu kỳ, liền mở miệng hỏi nguyên nhân, Cố Thanh trực tiếp ôm bụng cười lăn trên giường, thân thể run run kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Vốn là, hai ngày trước ở nhà trẻ, Tần Gia Bảo cùng bạn học chơi trò đám cưới, các bé, liền nhất trí tác hợp cô bé lớn tuổi nhất trong lớp, vóc dáng cao, khuôn mặt xinh đẹp cùng Tống Hy ghép thành 1 đôi cô dâu chú rể, Tần Gia Bảo bởi vì lại càng phì nộn cho nên bị mọi người phân vào vai phu kiệu. Ai ngờ kết quả, Tần Gia Bảo không chịu, cầm lấy tay Tống Hy không buông, không ngừng lầm bầm “Tớ không đồng ý, không đồng ý”, nói với mọi người bé muốn làm chú rể, cô bé đóng vai cô dâu liền đi tới kéo tay Tần Gia Bảo đang nắm lấy Tống Hy rồi xô ra, chỉ vào cái bụng bé chu miệng bất mãn nói: “Tần Gia Bảo rất béo, tớ không muốn cậu làm chú rể của tớ đâu.”

Sàn của nhà trẻ đều được lót nhựa mềm, không cứng như sàn thường, nhưng mùa hè nên Tần Gia Bảo mặc quần soóc nhỏ do đó bị trầy da, đỏ hết lên, rất đau rát. Tần Gia Bảo vốn dễ khóc cũng không chịu nổi, hơn nữa trong lòng vốn bị ủy khuất, oa một tiếng đột nhiên khóc.

Làm cả đám bạn nhỏ sợ hãi, chạy đi tìm chủ nhiệm lớp.

Tống Hy hung hăng trừng mắt liếc cô bé kia, nhanh chóng chạy đến ngăn tủ, lấy thuốc mỡ, bôi cho Tần Gia Bảo.

Thuốc mỡ được Tống Hy luôn mang theo, cậu bé bị mẹ đánh đã quen, bị thương là chuyện thường, những vết thương nặng hơn Tống Hy cũng đã gặp qua, cậu bé đã có thể bình tĩnh sơ cứu, nhưng nhìn Tần Gia Bảo ủy khuất nức nở, cánh tay ôm lấy đầu gối bị trầy, liền đau lòng, như bị kim đâm vào.

“Bảo Bảo đừng khóc, Hy ca ca thoa thuốc cho em nha.”

Vừa oa một tiếng, Tần Gia Bảo nhào vào lòng Tống Hy, càng không ngừng nức nở: “Ô ô… Hy ca ca không làm chú rể, không cần làm chú rể của Tố Sảnh a. Ô ô… Bảo Bảo không muốn…”

Tống Hy thoải mái vỗ sau lưng Tần Gia Bảo, gật đầu kề vào tai bé, nhẹ giọng đồng ý nói: “Hy ca ca chỉ làm chú rể của Bảo Bảo, Bảo Bảo là vợ bé nhỏ của Hy ca ca.”

Chờ khi 1 bé tìm được cô giáo, Tần Gia Bảo đã ngừng khóc, chỉ còn phát ra tiếng nức nở đáng thương trong xoan mũi.

Cố Thanh sau đó mới biết được, khi cậu nhận được điện thoại của cô giáo nói Tần Gia Bảo bị thương thì, tim liền đập mạnh, vội vã xin phép giáo viên, nhanh chóng chạy tới nơi.

Thấy Cố Thanh, hai mắt Tần Gia Bảo liền đỏ lên, quyệt miệng nức nở, Cố Thanh yêu thương ôm lấy bé, cẩn thận kiểm tra vết thương, phát hiện không có gì lớn, mới thở ra 1 hơi. Hỏi rõ nguyên nhân với đám trẻ, bạn học đều nói là Tần Gia Bảo muốn kết hôn với cô bé xinh đẹp cùng học nhưng không được mới tức giận, Cố Thanh trong lòng cũng hiểu rõ, cục cưng không phải muốn làm chú rễ, rõ ràng là ghen không muốn Tống Hy thành chú rễ của người khác a.

Tần Lực Dương lẳng lặng nghe giọng nói nghẹn cười của Cố Thanh, trong lòng cảm thấy mềm mại, nghe đến cuối cùng, cũng buồn cười.

“Lực Dương, anh không lo lắng sao?”

Vừa rồi mới vui cười, Cố Thanh đột nhiên nghiêm mặt nói.

Cố Thanh đột nhiên hỏi vậy, Tần Lực Dương cũng hiểu rõ, hắn nghiêm túc trả lời: “Bọn nó còn nhỏ, chỉ là trẻ con chơi đùa thôi, chờ trưởng thành, cũng sẽ hiểu chuyện.”

“Vậy, nếu thực sự giống chúng ta thì sao?” Cố Thanh cẩn thận mở miệng, lựa chọn từ ngữ, Tần Gia Bảo là cháu đích tôn của Tần gia a.

“Chúng ta như vậy không hạnh phúc sao?”

Tần Lực Dương đột nhiên hỏi ngược lại.

Lặng im chốc lát, Cố Thanh rốt cục cười gật đầu: “Chúng ta, rất hạnh phúc!”

Lời tác giả: tiểu kịch trường

Tác giả (chọt tay): Cái kia… Cái kia…

Cố Thanh: Ngươi muốn nói cái gì? Tác giả: Ách, Cố Thanh a, ngươi biết đó, ta rất thích em bé… Nhất là những bé béo mập phì nộn …

Cố Thanh: Cho nên?

Tác giả: Cho nên, cho nên…

Tần Gia Bảo (bàn tay nhỏ bé ôm cổ Cố Thanh): Chu Chu, ngươi muốn cho Bảo Bảo một em trai a?

Tác giả (lập tức ôm lấy cái đầu nhỏ bé của Tần Gia Bảo, hung hăng hôn một cái): Bảo Bảo a, ngươi sao lại thông minh như thế ni, tỷ tỷ yêu ngươi chết mất. Ngươi thích không?

Cố Thanh (nghiến răng nghiến lợi): Ta là nam đó!

Tần Gia Bảo (bàn tay nhỏ bé vỗ kịch liệt): Ta thích thích!

Tác giả (cầu cứu nhìn Tần tiểu công ): Ngươi muốn không?

Tần Lực Dương (ôm chầm vai Cố Thanh ): Ta bỏ lượt.

Tác giả (phẫn nộ chỉ Tần tiểu công): Ngươi… Các học sinh a, các ngươi muốn không?

(ps: chỉ nói giỡn thôi, Cố Thanh không có khả năng sẽ sinh con, thế nhưng Chu Chu ta khó giữ được chứng động kinh thỉnh thoảng phát tác, sẽ cho mọi người 1 cái phiên ngoại sinh tử không liên quan. O(∩_∩)O ha ha ~, quyền quyết định là do mọi người nga… )

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện