Hứa Tình Phương? Tần Lực Dương kinh dị nhìn người phụ nữ đang đứng trước cổng biệt thự của hắn, không cách nào ngờ được sau 5 năm có thể gặp lại vợ cũ, Hứa Tình Phương.
Tần Lực Dương quay cửa kính xe xuống, chưa kịp hỏi, đối phương đã mỉm cười chào hắn: “Lực Dương, đã lâu không gặp.”
Người giúp việc đi ra giúp Tần Lực Dương mở cửa, thấy Hứa Tình Phương còn đang ở đó, nghi hoặc nói: “Sao cô còn ở đây?”
Nghe người giúp việc nói, Tần Lực Dương coi như đã phản ứng lại được, Hứa Tình Phương không phải tình cờ xuất hiện, rõ rằng là đang đợi hắn. Tần Lực Dương không rõ người vợ cũ đang đi đào tạo sâu về nghệ thuật này sao lại trở về.
Tần gia, phòng khách.
Hứa Tình Phương cầm lấy khung hình vuốt ve, đây là chính là con trai Tần Gia Bảo của cô ta, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trĩnh tươi tắn, thật là rất đáng yêu a. Hứa Tình Phương không khỏi dâng lên tình thương của mẹ, tâm đều mềm xuống.
Tần Lực Dương đưa nước cho cô ta, thấy đối phương chăm chú nhìn ảnh con, nở nụ cười nói rằng: “Đây là cục cưng, đã năm tuổi, trông có vẻ hơi béo đúng không?”
Hứa Tình Phương không quay đầu nhìn Tần Lực Dương, xuất phát từ bản năng bảo vệ con của người mẹ, phản bác lời Tần Lực Dương nói: “Như vậy rất tốt, không mập.”
Tần Lực Dương không nói gì, trong đầu nghĩ đến Cố Thanh, hắn trước đây cũng nói như vậy với Cố Thanh, hắn còn nhớ rõ Cố Thanh vẻ mặt nghiêm túc trả lời hắn: “Anh đừng nuông chiều con, cục cưng ăn đồ ăn vặt quá nhiều. Em lên mạng tra tư liệu, trẻ con quá béo không tốt cho sức khỏe, chúng ta hôm nào dẫn bé đi bệnh viện thử xem. Anh nếu mệt, đừng chờ em, em đang online tra sách dạy nấu ăn dinh dưỡng cho trẻ em.”
Hứa Tình Phương và Cố Thanh quả thật là không giống nhau, nhưng một người là mẹ ruột, một người là “mẹ kế”.
Hứa Tình Phương nhận ly nước từ tay Tần Lực Dương, cẩn thận uống, phát hiện không bỏ đường, khóe miệng thoải mái cong lên, cô ta xem ảnh con, trong lòng đột nhiên nảy sinh hối tiếc, nếu như cô ta lúc đầu không cố chấp ly hôn với Tần Lực Dương, không kiên trì đi nước ngoài, cô ta có phải đã như những bà mẹ khác có thể trải qua thời gian nhìn con mình lớn lên, cảm nhận sự kỳ diệu của sự sống.
Hứa Tình Phương biết mình đã sai, cô ta sẽ không để mình lại bỏ lỡ, cô ta nhớ tới mục đích ban đầu của lần trở về này.
Hứa Tình Phương xoay người nghiêm túc nhìn Tần Lực Dương, trong ánh mắt hiện lên áy náy, rất nhanh lại bị quyết tâm bao trùm.
“Lực Dương, lần này trở về, em muốn mang con đi.”
Tay bưng chén trà khựng lại, Tần Lực Dương nhíu mày ngẩng đầu nhìn Hứa Tình Phương, trong mắt bắn ra sự lạnh lẽo, khóe môi giương lên nụ cười châm chọc: “Muốn mang con ‘mình’ đi à? Hứa Tình Phương, cô vừa nói cái gì vậy?”
Tần Lực Dương khí thế thực sự áp đảo, Hứa Tình Phương liền tránh ánh mắt đối phương phóng tới. Nhưng nhớ đến mình đã điều tra biết được Tần Lực Dương và một người đàn ông kết hôn, Hứa Tình Phương liền nghĩ mình đã có điểm tựa, đủ để chống đỡ lý lẽ cùng đối phương tranh quyền nuôi con, so với lỗi lầm trong quá khứ của mình, hành động kinh người của Tần Lực Dương không phải càng đáng trách cứ và lên án sao?
Nghĩ như vậy, Hứa Tình Phương liền ngẩn mặt cao ngạo, chính diện nghênh tiếp ánh nhìn sắc bén của Tần Lực Dương.
“Lực Dương, giao Gia Bảo cho em đi. Anh và người đàn ông kia sao có thể cho 1 đứa trẻ gia đình bình thường và hạnh phúc được chứ?”
“Cô tìm người điều tra tôi.”
Tần Lực Dương hung ác nhìn người đàn bà trước mắt.
“Em… Em chỉ muốn đòi lại con.”
Hứa Tình Phương và Tần Lực Dương dù sao đã làm vợ chồng ba năm, đối với tính cách âm tình bất định của hắn, cũng có chút hiểu biết, cô ta đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, vội vã nói rằng cho hắn vài ngày suy nghĩ, cô ta sẽ còn trở lại.
Hứa Tình Phương đi hai ngày, Cố Thanh điện thoại đến, nói là muốn hoãn lại vài ngày mới về. Đây lại vừa lúc hợp ý của Tần Lực Dương, Hứa Tình Phương nắm giữ chứng cứ chính xác việc hắn kết hôn cùng Cố Thanh, Tần Lực Dương sợ Cố Thanh xuất hiện sẽ nhận lấy những lời chửi rủa ác ý hoặc trả thù cố ý của vợ cũ, hắn không muốn Cố Thanh phải chịu chút thương tổn nào, hắn cũng định nhân lúc Cố Thanh không ở đây chính thức giải quyết chuyện vợ cũ quấy rối này.
Ngày thứ ba, Hứa Tình Phương lần thứ hai xuất hiện trong phòng làm việc của Tần Lực Dương.
Tần Lực Dương quay sang thư ký nói 1 câu “Đi ra ngoài”, rồi cũng không ngẩng đầu nhìn người đàn bà trước mắt.
Hứa Tình Phương từ nước ngoài trở về, ước nguyện ban đầu là phải đòi lại con, cô ta biết Tần Gia Bảo là cháu đích tôn Tần gia, nhất định sẽ không đồng ý để cô ta mang đi, con đường đòi con của cô ta đã định trước là rất gian nan.
Vốn Hứa Tình Phương muốn tái hợp với Tần Lực Dương, vì như vậy, cô ta vừa có thể đòi lại con, cũng tránh gây hấn với Tần gia, nhưng cô ta lại sợ Tần Lực Dương đã có đối tượng thích hợp, nên sớm tìm người điều tra, chỉ là tra ra, lại làm cho cô ta phát hiện 1 bí mật kinh người: Tần Lực Dương đã cùng 1 người đàn ông kết hôn!
Điều này làm Hứa Tình Phương nghĩ phần thắng đã lớn hơn phân nửa, cô ta nghĩ khi đến toà án, cô ta cũng có thể dễ dàng tranh con, hơn nữa đến lúc đó chỉ cần cô ta xuất ra chứng cứ Tần Lực Dương kết hôn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, quan toà đa phần sẽ đem quyền nuôi con giao cho cô ta.
Hứa Tình Phương có chuẩn bị mà đến, ý cười trong lòng cô ta càng tăng lên, cô ta có thể hiểu Tần Lực Dương lúc này không muốn nhìn thấy cô ta, cho nên cũng không tính toán, tự mình ngồi xuống.
Hứa Tình Phương thở dài, lấy ra 1 phần tài liệu chậm rãi chuyển qua trước mắt Tần Lực Dương, “Lực Dương, em nghĩ ba ngày cũng đủ cho anh suy nghĩ rồi.”
Tần Lực Dương nhàn nhạt liếc nhìn văn bản từ bỏ quyền nuôi con, đưa tay nhẹ nhàng đẩy, tài liệu chuẩn xác rơi xuống thùng rác bên cạnh.
“Anh làm cái gì vậy, Tần Lực Dương?”
Hứa Tình Phương hai tay chống bàn, nộ khí đằng đằng từ ghế trên nhảy dựng lên.
Tần Lực Dương nhàn nhạt nhìn qua vợ cũ, khóe miệng khơi mào châm chọc, hắn xoay ghế, khom lưng từ trong tủ rút ra một phần tư liệu, trực tiếp ném cho Hứa Tình Phương.
Hứa Tình Phương trong mắt toát ra tức giận và nghi hoặc, không biết hắn làm cái quỷ gì, tiếp nhận tài liệu không kiên nhẫn mở ra xem.
Gương mặt Hứa Tình Phương từ đỏ chuyển sang xanh, cuối cùng chỉ còn lại trắng bệch, Tần Lực Dương tiếp tục vùi đầu xử lý tư liệu công ty, gậy ông đập lưng ông, Tần Lực Dương hắn xưa nay luôn tuyệt tình hơn bất cứ ai.
“Anh, anh sao có thể…”
Hứa Tình Phương siết chặt tay, không dám tin chỉ vào ác ma trước mắt. Tần Lực Dương, không phải là 1 người đơn giản, cô ta biết, nhưng cô ta nắm được tin tức về đồng tính luyến ái, cô ta cho rằng lần này đã nắm chắc thắng lợi.
“Tình Phương, cô không nên tự cho là đúng.” Tần Lực Dương rốt cuộc ngừng tay, tựa vào ghế xoay, nhìn chằm chằm vợ cũ, “Cô lại càng không nên, dùng Cố Thanh uy hiếp tôi!”
Lời Tần Lực Dương như tảng băng, không lưu tình đâm thẳng vào dã tâm của Hứa Tình Phương, vụn băng rót vào huyết quản, theo máu tỏa đi, lan khắp toàn thân, lạnh đến xương.
Hứa Tình Phương cảm thấy thân thể bị hàn khí vờn quanh, đông lạnh đến mức thân thể cứng ngắc, cô ta run giọng gián đoạn nói: “Anh, anh…”
“Tình Phương, cô dành hết tình cảm cho nghệ thuật, cho nên lúc đầu cô kiên trì vứt bỏ gia đình và con trai chọn ra nước ngoài đào tạo sâu, tôi lập tức đồng ý thỉnh cầu ly hôn của cô. Tôi nghĩ cô không phải là dạng phụ nữ như vậy, nhưng cô đúng là làm người khác quá thất vọng rồi.”
Tần Lực Dương nhấp một ngụm trà, loại trà này mùi thơm ngát, đây là Cố Thanh trước khi đi cố ý vì hắn chuẩn bị, dặn hắn mỗi ngày đều phải uống, nói là đối với phóng xạ máy vi tính rất hữu hiệu.
Bởi vì vợ kiên trì, Tần Lực Dương cũng bỏ cà phê đen, dần dần tập thói quen uống trà xanh với mùi hương nhẹ nhàng.
Buông tách trà, Tần Lực Dương nói tiếp: “Người đàn ông kia tổn thương cô, làm cô sanh non, cho nên cô không bao giờ …có khả năng mang thai nữa, cô…”
“Anh câm miệng!” Hứa Tình Phương hai tròng mắt đỏ đậm, bên trong tất cả đều là thống khổ, “Tôi hỏi lại một lần nữa, anh hạ quyết tâm không giao con phải không?”
Tần Lực Dương không thèm nhìn Hứa Tình Phương ăn nói khùng điên.
“Anh, sẽ hối hận!”
Hứa Tình Phương rời đi, mang theo phẫn hận.
Tần Lực Dương thất vọng nhìn bóng lưng Hứa Tình Phương, cho đến khi hoàn toàn biến mất sau cửa.
Tần Lực Dương lấy điện thoại di động, gọi 1 cuộc điện thoại.