Cố Thanh tự hỏi hơn nửa đêm, quyết định đem chuyện mình gặp Hứa Tình Phương nói với Tần Lực Dương.

Cố Thanh không phải người tính toán chi li, cậu sẽ không vì Hứa Tình Phương tới cửa gây xích mích ly gián mà canh cánh trong lòng, chỉ là lần này liên quan đến danh dự của Tần Lực Dương, cậu không thể khoanh tay đứng nhìn, cậu dù bị mang tiếng xấu cũng không muốn người thân và vợ bị tổn thương.

Cố Thanh đem mọi chuyện kể rõ hết cho Tần Lực Dương, Tần Lực Dương không có động tĩnh gì nhiều, hắn chỉ trấn an Cố Thanh, bảo cậu không cần lo lắng, hắn sẽ giải quyết.

Cố Thanh biết ý của Tần Lực Dương, là không muốn để cậu bị liên luỵ bị thương tổn, nhưng cậu nóng ruột, đối với chuyện hắn giấu diếm cũng không phải thờ ơ, cậu thật ra có tức giận, nhưng lúc này là thời điểm mấu chốt, cậu cũng không muốn tăng phiền não cho hắn, nên không trực tiếp làm rõ, chỉ là khẩu khí có chút bực mình.

Về phần Tần Lực Dương có nghe ra hay không, Cố Thanh không rõ lắm, nhưng trong lòng cậu mong hắn có thể cảm nhận được tâm tình của mình.

Cố Thanh nói với mẹ, mẹ bảo cậu nhanh chóng quay về thành B, mục tiêu của Hứa Tình Phương rất rõ ràng, muốn giành lại quyền nuôi con, Tần Lực Dương hiện tại chỉ có một mình, vừa muốn xử lý chuyện công ty, lại muốn xử lý chuyện vợ cũ, dù là thân thể hay tinh thần, Cố Thanh có thể ở cạnh hắn đều là chuyện tốt.

Mẹ Cố nói như vậy với Cố Thanh.

Cố Thanh vốn đang nóng lòng như lửa đốt, hôm nay lại được mẹ khuyên, cậu liền hận không thể lập tức mọc cánh bay về thành B, bay đến bên cạnh Tần Lực Dương.

Tần Lực Dương hôm sau nhìn thấy Cố Thanh thở hồng hộc đứng trước mặt hắn, vô cùng kích động kéo người ôm vào lòng. Dù thế nào, Cố Thanh xuất hiện đối với hắn mà nói đều là sung sướng.

Một … phía khác.

Hứa Tình Phương không chiếm được lợi thế từ chỗ Cố Thanh, cô ta liền đổi mục tiêu sang nữ chính trong ảnh chụp —— Trần Tuyết. Hứa Tình Phương cầm ảnh chụp tìm được Trần Tuyết, đơn giản nói rõ ý đồ đến, đương nhiên cô ta sẽ không nói đến chuyện tranh con, đây là chuyện nhà, cô ta không muốn nói với người ngoài.

Hứa Tình Phương muốn đưa những ảnh chụp này cho giới truyền thông, sau đó bắt Trần Tuyết chịu cùng cô ta công khai quan hệ tình nhân với tổng tài tập đoàn Tần thị, cô ta bảo đảm với Trần Tuyết không cần đối phương đứng ra làm sáng tỏ bất cứ chuyện gì, chỉ cần im miệng chấp nhận là được.

Trần Tuyết dùng ánh mắt quan sát Hứa Tình Phương một hồi, vẫn không gật đầu. Hứa Tình Phương nhanh chóng hứa hẹn khi sự thành sẽ trả tiền thù lao hai trăm vạn, cũng sẽ giới thiệu đạo diễn nổi danh cho cô quen biết.

Trần Tuyết mang kính râm, Hứa Tình Phương không thấy rõ mắt Trần Tuyết, nhưng cô ta biết rất ít người có thể cự tuyệt đề nghị hấp dẫn của cô ta, hơn nữa Tần Lực Dương xưa nay rất kín đáo, ít có chuyện xấu, lần này ngôi sao mới Trần Tuyết nảy sinh chút quan hệ với hắn, đối với sự nổi tiếng và tầm ảnh hưởng của cô cũng có tác dụng không ít.

Hứa Tình Phương quả thực thấy Trần Tuyết gật đầu, đồng thời mở miệng đồng ý phối hợp với cô ta, liền vui đến quên trời đất, lập tức ghi chi phiếu một trăm vạn.

Hứa Tình Phương dự định cái gì đều nói với Trần Tuyết, cô ta muốn chờ truyền thông đại chúng đều phát tin tức scandal của Tần Lực Dương và Trần Tuyết, rồi liên tiếp xuất kích công khai chuyện Tần Lực Dương và Cố Thanh đăng ký kết hôn. Cô ta vốn muốn đắp nặn hình tượng Tần Lực Dương rõ ràng là 1 kẻ đồng tính luyến ái độc ác, lại phong lưu thành tính, còn dây dưa với cả phụ nữ, cô ta muốn danh tiếng Tần Lực Dương xuống dốc không phanh, tiếng xấu muôn đời.

Không quá hai ngày, tạp chí, internet đều đăng tin, về scandal của Trần Tuyết và Tần Lực Dương vô cùng huyên náo. Ký giả không tìm được Tần Lực Dương, liền đem toàn bộ lực chú ý sang Trần Tuyết.

Một tuần trôi qua, đương sự im lặng nghiễm nhiên thành cam chịu, scandal tình ái của Tần Lực Dương và Trần Tuyết gần như thành ván đã đóng thuyền. Hứa Tình Phương cảm thấy mình đã bắt được cá lớn, cô ta liền muốn tung ra lá bài cuối cùng.

Hứa Tình Phương mua chuộc người khác đứng phía sau thao túng, thậm chí cử hành 1 cuộc họp báo nhỏ, đến lúc đó cô ta sẽ lên đài dùng thân phận vợ cũ vạch trần đủ loại quá khứ xấu xa của Tần Lực Dương, rồi công bố tin tức động trời chuyện Tần Lực Dương kết hôn với Cố Thanh, đến lúc đó cô ta lại ra mặt tỏ rõ tình thương và sự nhớ nhung con trai, sẽ nắm giữ được ủng hộ của dư luận.

Hứa Tình Phương rõ ràng là đã điên rồi, vì để giành được con, cô ta đã bất chấp thủ đoạn dù có đê tiện thế nào.

Họp báo đúng giờ tiến hành, Hứa Tình Phương khóc đỏ hai mắt ngồi trên đài, ngay khi cô ta chuẩn bị mở miệng thì, ngoài cửa tới một người, giới truyền thông lập tức quay sang, liên tục chụp ảnh.

Người đến chính là Trần Tuyết.

Trần Tuyết lần này không mang kính râm, quần áo nhẹ nhàng trẻ trung, kèm theo trang sức đơn giản, nhưng rất có vẻ ngây thơ hiền lành.

Thấy Trần Tuyết, tim Hứa Tình Phương đập mạnh, hiển nhiên đối phương xuất hiện là ngoài dự đoán của cô ta.

Hứa Tình Phương rất nhanh khôi phục thần sắc, cô ta bi thương đi tới, kéo bàn tay Trần Tuyết, trong mắt cô ta là sự đồng cảm với Trần Tuyết vì bị Tần Lực Dương lừa dối.

“Em à, em đừng khổ sở, tên đàn ông xấu xa kia sẽ bị trời phạt.” Hứa Tình Phương nức nở nói với Trần Tuyết.

“Hứa tiểu thư, tôi nghĩ là cô hiểu lầm rồi, tôi không có khổ sở.”

Trần Tuyết cong môi mỉm cười nói với Hứa Tình Phương.

Hứa Tình Phương trợn tròn mắt, cô ta nhìn chằm chằm Trần Tuyết, trong ánh mắt thậm chí đã muốn phun lửa, còn ngại có giới truyền thông ở đây, cô ta cuống quít giấu đi thất thố, co quắp khóe miệng, giả vờ xấu hổ, nói: “Trần tiểu thư, cô rất kiên cường, tôi thật sự là bội phục.”

Trần Tuyết nhanh chóng rút tay khỏi bàn tay của Hứa Tình Phương, cười với cô ta, rồi nhanh chóng xoay về phía truyền thông, nói rất chân thành, bởi vì đang nói thật, nên cô không cần phải diễn xuất gì, chỉ cần đem sự thật nói làm sao cho kẻ khác tin là được:

“Các vị ký giả, xin mọi người chú ý. Tôi, Trần Tuyết, ở đây muốn làm sáng tỏ một việc, đó chính là, tôi và tổng tài tập đoàn Tần thị, ngài Tần Lực Dương,…”

“Trần Tuyết!”

Hứa Tình Phương biết Trần Tuyết muốn nói cái gì, nhớ tới bố cục tỉ mỉ của mình, cô ta quyết không cho phép người khác phá hỏng, cô ta đã bất chấp tất cả, nên liền rống lên cắt ngang lời Trần Tuyết.

Trần Tuyết nhàn nhạt cười, lúc này cô cuối cùng xoay người nhìn Hứa Tình Phương, “Hứa tiểu thư, xin lỗi, ngoài thân phận nghệ sĩ của tôi, tôi chỉ là một sinh viên, tôi chỉ là cá nhân, tôi không muốn xen vào gia đình hạnh phúc của người khác. Các vị, chính như tôi đã nói, ngài Tần Lực Dương đã kết hôn, thái độ làm người của Tần tiên sinh rất khiêm tốn mọi người đều biết, anh ấy và vợ mình rất ân ái, rất hạnh phúc. Là bạn tốt của vợ anh ấy, tôi chúc phúc bọn họ trăm năm hảo hợp, răng long đầu bạc. Tôi nhất quyết không hề can dự gì vào cuộc sống hạnh phúc của họ, hơn nữa, tôi cũng tin tưởng, tình yêu của Tần tiên sinh và Tần phu nhân là bền vững nhất.”

Trần Tuyết nói xong, quay sang giới truyền thông, nói tiếp: “Đối với tin tức trước đó, bản thân tôi rất xin lỗi, không ra mặt đúng lúc để làm sáng tỏ, nhưng Tần phu nhân đã nói với tôi, mình không ngại, còn bảo tôi nói với mọi người, rằng bản thân mong muốn những người hữu tình trên đời có thể thành đôi, đều sẽ hạnh phúc như hai vợ chồng cô ấy.”

Một tảng đá lớn ném vào mặt hồ yên lặng, toàn bộ ký giả đều sôi trào, tiêu điểm quan tâm của giới truyền thông không còn hướng về đề mục mà Hứa Tình Phương dựng lên, “Khuôn mặt thật của tổng tài tập đoàn Tần thị”, bọn họ đang hiếu kỳ về phu nhân hiện tại của tổng tài Tần thị.

Hứa Tình Phương hai mắt đỏ đậm, cô ta nhất quyết không buông tay, cô ta muốn cho mọi người đều biết, Trần Tuyết đang nói dối, phu nhân trong miệng Trần Tuyết căn bản là một người đàn ông! Hứa Tình Phương vừa định mở miệng, đã bị người lôi đi, cô ta muốn nổi giận, nhưng phát hiện phía sau là cha mẹ mình và cha mẹ Tần Lực Dương.

Hứa Tình Phương dù có độc ác thế nào, như khi nhìn thấy cha mẹ và người từng là cha mẹ chồng của mình, cũng mềm xuống, dù sao cũng là cô ta cố ý khơi mào, nên trong lòng có hổ thẹn, chỉ là trước đây bị hận ý và dã tâm che mắt.

Tần gia.

Hai vợ chồng Hứa thị và cha mẹ Tần Lực Dương ngồi ở sô pha, Hứa Tình Phương ngồi đối diện, biểu cảm của cô ta vẫn cô đơn, nhưng cũng rất cố chấp, cô ta nhất quyết không muốn từ bỏ quyền nuôi nấng con.

Trong phòng khách không khí có chút căng thẳng.

“Tình Phương, con thật sự đã sai rồi.”

Mẹ Hứa Tình Phương khóc đỏ mắt, thở dài nhìn con gái hồ đồ và cố chấp.

“Mẹ, con chỉ là muốn đòi con mình về, con muốn làm mẹ, con không có sai, là Tần Lực Dương ích kỷ, anh ta giấu con của con, anh ta không muốn cho mẹ con con đoàn tụ.”

Hứa Tình Phương đã không còn khí thế hùng hổ lúc trước, trước mặt cha mẹ, cô ta đã biết thu liễm.

“Tình Phương, Tần gia chúng tôi tự nhận đối đãi với con không tệ.”

Mẹ Tần Lực Dương ngồi thẳng người, có cảm giác không giận mà tự uy.

Hứa Tình Phương đối với người từng là cha mẹ chồng rất kính nể và tôn trọng, họ trước đây đối xử với cô ta thế nào, cô ta đều nhớ rõ.

“Mẹ, con…”

“Lúc đầu là con kiên trì muốn ly hôn Lực Dương, ta lúc đó khuyên con, con không nghe, con quyết giữ ý mình. Còn nhớ, năm đó ta và con đã nói gì không, ta hỏi con, con trai mới sinh, con cũng từ bỏ sao? Con nhớ mình trả lời ta thế nào không?”

Hứa Tình Phương cuối đầu càng thấp, cô ta nhớ, nhớ rất rõ, mấy ngày nay thậm chí tới bây giờ cô ta vẫn muốn lảng tránh, nhưng cô ta biết mình vẫn quên không được, cũng không oan uổng.

“Con nói, mẹ, con yêu nghệ thuật, so với tính mạng còn quan trọng hơn, mẹ coi như con chưa từng sinh con đi.” Mẹ Tần Lực Dương lạnh lùng nói, “Hay cho những lời này của con, ta mới đồng ý cho con và Lực Dương ly hôn. Vậy mà, bây giờ con còn dám nói tình thương của mẹ?”

Hai tay che mặt, giữa khe hở phát ra tiếng nức nở nhè nhẹ, nhưng càng ngày càng lớn, sau cùng thành khóc rống.

“Lực Dương, bảo Cố Thanh ôm cháu ra đây, con cháu Tần gia chúng ta không cần trốn tránh!”

Cha Tần Lực Dương đột nhiên mệnh lệnh nói.

Cố Thanh ôm Tần Gia Bảo ra ngoài phòng, lúc đầu cậu sợ bé bị người lớn dọa, nên không muốn dẫn ra ngoài, cùng bé ở trong phòng vẽ tranh.

Cố Thanh mới vừa đi đến cầu thang, liền nghe thấy tiếng khóc của Hứa Tình Phương, Cố Thanh thở dài, cũng có chút đồng tình với cô ta.

Tần Gia Bảo được Cố Thanh ôm đến phòng khách, Hứa Tình Phương nghe tiếng nói non nớt của con, lập tức ngẩng đầu, ngoại trừ lúc sinh ra, cô ta đã nhiều năm chưa từng nhìn thấy con ruột mình.

Hứa Tình Phương kích động muốn đi tới, giơ tay định ôm Tần Gia Bảo.

Người phụ nữ hoàn toàn xa lạ, hơn nữa mặt lại đầy nước mắt, Tần Gia Bảo sợ hãi, hai tay ôm chặt cổ Cố Thanh, mắt liền đỏ lên, cắn môi, chỉ còn thiếu chút nữa khóc ra.

“Anh gấu lớn, anh gấu lớn…”

Tần Gia Bảo không ngừng kêu Cố Thanh, giống như làm vậy có thể cho bé dũng khí.

“Tình Phương, con đừng làm nó sợ.”

Mẹ Hứa Tình Phương thấy không ổn, liền tiến tới kéo con gái nhà mình.

“Mẹ, con trai con…”

“Tình Phương, con bình tĩnh trước đã, cục cưng, không biết con.”

Lời này nói rất tàn nhẫn, giọng của mẹ Hứa Tình Phương đã nghẹn ngào.

Hứa Tình Phương tiếp nhận khăn tay của mẹ, lau nước mắt trên mặt, hiền lành cười nói: “Cục cưng, cục cưng, mẹ là mẹ của con. Mẹ, là mẹ đây mà.”

Cố Thanh nhẹ nhàng sờ sờ mặt bé, thấp giọng nói nhỏ bên tai bé vài câu, Tần Gia Bảo cuối cùng cũng chịu quay đầu nhìn Hứa Tình Phương, chỉ là thân thể vẫn còn hơi co rúm lại.

“Cục cưng,” Hứa Tình Phương lại không nhịn được muốn khóc, cô ta bắt chước Cố Thanh nhẹ giọng dỗ dành, “Cục cưng, là mẹ đây mà.”

“Đồ xấu xa, gạt người!”

Biểu cảm của Tần Gia Bảo đột nhiên trở nên kích động, bé ôm lấy cổ Cố Thanh, lần này dù Cố Thanh dỗ thế nào, cũng chịu quay đầu lại nữa.

“Anh gấu lớn mới là mẹ tôi, bà không phải!”

Nhất thời, toàn bộ phòng khách rất yên tĩnh!

Hứa Tình Phương càng không ngừng hít thở, nước mắt lại rơi, ngất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện