Lâu Vũ đi vào phòng, Mạc Phi mở to mắt, đề phòng nhìn Lâu Vũ.

Lâu Vũ khoanh tay từ trên cao nhìn xuống Mạc Phi, ánh mắt lóe sáng. Mạc Phi bị nhìn tới nổi da gà.

“Ta cảnh cáo ngươi, ngàn vạn lần đừng có làm càn đó nha.” Mạc Phi như hổ rình mồi nhìn Lâu Vũ.

Lâu Vũ mỉm cười thực hiền lành thân thiện nói: “Hôm nay bản điện hạ tâm tình tốt, quyết định nhường giường cho ngươi, ta ngủ dưới đất.”

Sắc mặt Mạc Phi cứng ngắc: “Làm vậy ngại lắm, ta ngủ dưới đất được rồi, ngươi ngủ giường đi.”

Lâu Vũ híp mắt, sắc mặt trở nên âm trầm: “Bảo ngươi ngủ giường thì cứ ngủ đi, nói nhiều như vậy làm gì?”

Mạc Phi: “…”

Mạc Phi đen mặt tức giận nói: “Ta có tật xấu đái dầm, sợ làm dơ chăn của ngươi.”

Lâu Vũ nghe vậy thì có chút sửng sốt. Mạc Phi thấy Lâu Vũ nhìn mình chằm chằm, sắc mặt lập tức ửng đỏ, khỉ thật, vì ngủ dưới sàn mà phải tung tuyệt chiêu.

Lâu Vũ mỉm cười lạnh lùng: “Ngươi cứ lên giường ngủ đi, bất quá nếu ngươi dám đái dầm, ta sẽ cắt cái cẳng thứ ba của ngươi.”

“…” Cái tên Lâu Vũ chết tiệt này, hắn đã vứt hết mặt mũi uy hiếp rồi người này cư nhiên không chịu lùi bước, đúng là quá đáng mà.

Nhìn Mạc Phi nhăn nhó bò lên giường, Lâu Vũ nằm xuống ổ chăn của Mạc Phi. Vừa mới nằm xuống, Lâu Vũ liền cảm nhận được tinh nguyên lực vô cùng đậm đặc, nhất thời cũng không muốn ngủ, bắt đầu tập trung tu luyện.

Mạc Phi nằm trong ổ chăn nguyền rủa một hồi rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Mạc Phi mơ thấy mình ở giữa một biển bánh ngọt, đâu đâu cũng là bánh ngọt ngọt ngào… Mạc Phi đang hạnh phúc bổ nhào tới cạp một ngụm bánh ngọt thì bị đá tỉnh.

Nhìn Lâu Vũ, Mạc Phi nhịn không được hung ác nói: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì hả?”

Lâu Vũ gãi gãi đầu: “Trận bàn không hoạt động, sao kỳ vậy?”

Mạc Phi lôi một trận bàn ra xem thử, sau đó tức giận nói: “Tinh hạch cạn kiệt năng lượng rồi, tự nhiên không thể hoạt động.”

“Ngươi dùng tinh hạch cấp ba à, nếu dùng tinh hạch cao cấp hơn thì thời gian sử dụng cũng dài hơn à?” Lâu Vũ hỏi.

Mạc Phi gật đầu: “Ừm.”

“Vậy sao ngươi không sài tinh hạch cao cấp hơn?” Lâu Vũ có chút tức giận nói.

Mạc Phi cũng tức không kém: “Tinh hạch cao cấp moi đâu ra, ngươi cho ta tinh tệ để mua à?”

Lâu Vũ: “…”

Mạc Phi tức giận trừng mắt một cái rồi gục xuống giường ngủ tiếp, Lâu Vũ chỉ đành đổi tinh hạch trong trận bàn rồi tiếp tục luyện tập.



Mạc Nhất vừa mới rời khỏi phòng liền nhìn thấy Tô Vinh dùng ánh mắt nóng bỏng khát khao nhìn mình, chính xác hơn là nhìn phòng mình.

Mạc Nhất suy nghĩ, điệu này hắn không thể để trận bàn trong phòng được, bằng không ngày nào đó ra ngoài một chuyến, lúc trở về một cái trận bàn cũng không còn.

Tô Vinh nhìn Mạc Nhất, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải nghĩ biện pháp, bằng không với tốc độ gấp bốn của Mạc Nhất, không qua lâu nữa nếu một lần nữa giao thủ, mình sẽ bị đập tơi tả như Vương Mãnh.

Tô Vinh nghĩ tới mà sợ, Mạc Nhất ra tay thực sự quá ngoan độc, Vương Mãnh nổi tiếng hung hăng ngang tàng đó giờ cư nhiên bị đập bẹp dí, nằm rên hừ hừ như heo chết trong phòng y tế.



Lâu Vũ nhìn Mạc Phi nói: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Mạc Phi gật gật đầu: “Ngươi nói đi.”

Lâu Vũ đưa thẻ tinh tệ cho Mạc Phi, Mạc Phi nhận lấy xem thử, lập tức trợn tròn mắt: “Năm tỷ, ngươi…” Điên rồi đúng không? “Ta muốn một ngàn cái trận bàn, đây là tiền đặt cọc.”

Mạc Phi cầm thẻ tinh tệ, gật đầu nói: “Được, nhưng ngươi không thể để lộ ra là ta làm, tài liệu chế tác phải do ngươi cung cấp, cũng cần phải giữ bí mật, ngươi cũng biết đó, ngươi đã khắc chết ba người vợ rồi, ta không muốn trở thành người thứ tư.”

Lâu Vũ gật đầu: “Yên tâm đi, ta có chừng mực, trận bàn sẽ không có tí ti quan hệ gì với ngươi.”

Thấy Lâu Vũ đồng ý, Mạc Phi thích thú viết ra danh sách tài liệu, bởi vì tài liệu do Lâu Vũ chi tiền mua nên Mạc Phi không chút nương tay, còn thêm vào không ít tài liệu để điều phối dược tề khác.

Mạc Phi vui sướng không thôi, làm hoàng tử cũng có chỗ tốt, nếu hậu trường không đủ lớn mạnh mà tung thứ này ra thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Biết rõ Mạc Phi động tay động chân nhưng Lâu Vũ cũng không nói gì.

Cầm tiền của Lâu Vũ, Mạc Phi cũng rất có lương tâm, mỗi khi rảnh rỗi liền bắt tay chế luyện trận bàn.

Có tinh tệ kích thích, tinh thần chiến đấu của Mạc Phi tăng vọt, thức trắng đêm chế tạo trận bàn, Mạc Nhất cũng ở bên cạnh hỗ trợ.



Mạc Phi đeo hai cái quầng mắt đen xì xì đi vào phòng học thì thấy Nhan Thần có chút đứng ngồi không yên, không líu ra líu ríu như mọi ngày, liền hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Nhan Thần cau mày, suy sụp nói: “Hôm nay có tiết dược tề a!”

Mạc Phi gật đầu: “Ồ, thì sao?”

Nhan Thần đau khổ nói: “Tiết này không có ai làm đệm lưng cho ta hết, ta thi được có 39 điểm, đứng bét a.”

Nhan Thần thực ai oán liếc nhìn Mạc Phi, Mạc Phi có chút xấu hổ dụi dụi mũi, hắn cũng đâu thể nào cứ làm đệm lưng cho người khác mãi được a!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện