“Tỷ tỷ, ngươi đã tỉnh!” Đinh Tử nghe thấy thanh âm quay đầu lại nhìn, Đinh Trí hôm nay một thân xanh biếc, chân mang ống ủng cao màu tím, hai mắt trong suốt vui sướng lóe ra, cái mũi nhỏ hơi hấp thụ, xinh xắn đáng yêu, tiểu môi đỏ mọng mê người ngây ngốc khẽ mở, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn có thể bấm ra nước, bởi vì chạy nhanh tới nên hai má phiếm hồng, giống như táo hồng mê người, thật muốn hung hăng cắn lên một ngụm.

Đinh Trí chân nhỏ chạy thẳng tới, lúc chạy đến trước giường, có chút xấu hổ dừng lại, có chút sợ hãi nhìn Đinh Tử, đáy mắt hiện lên chờ đợi, tay nhỏ bé hơi xoay cùng một chỗ.

Đinh Tử một lòng, trong nháy mắt hóa mềm.

Như vậy đơn thuần ỷ lại, nhưng lại thân thiết sợ hãi, bỗng nhiên làm cho nàng nghĩ đến thập nhị hoàng đệ kiếp trước.

Thập nhị hoàng đệ là đứa nhỏ phụ hoàng ít quan tâm nhất, là phụ hoàng say rượu hạ long sủng một nữ quan mỹ mạo, sinh hạ, mẫu phi không có bối cảnh cường thế, lúc sinh sản còn khó sinh mà chết.

Thập nhị hoàng đệ sống tự nhiên gian khổ, ngày đó nàng đi học trở về, ở hoa viên nhìn thấy hắn người đầy bùn đất đã hôn mê, lúc đó hắn cả người đều bị thương, thương mới thương cũ vô cùng thê thảm.

Lúc tỉnh lại, đôi mắt tràn đầy kinh sợ, giống như tiểu thú bị thương, nàng đột nhiên cảm giác yêu thương, liền để lại thập nhị hoàng đệ. Ở chung lâu, nàng là người được thập nhị hoàng đệ tín nhiệm duy nhất ở trong cung, mà hắn cũng trở thành thành duy nhất trong lòng Đinh Tử.

Thế nhưng nàng lại không nghĩ rằng, người hắn tín nhiệm duy nhất này bởi vì nhất thời hảo tâm trái lại hại hắn, bởi vì nàng là trưởng công chúa có thế lực hơn các hoàng tử, bởi vì nàng được thái hậu, phụ hoàng sủng ái, rước lấy người trong cung đố kị, lúc nàng bồi phụ hoàng săn bắn, đã lấy thập nhị mệnh hoàng đệ.

Từ đó trong lòng nàng vô yêu, cũng không dám tồn yêu, lại không dám đồng tình đáng thương bất luận kẻ nào.

Không ngờ sau trùng sinh này, còn có thể nhìn thấy ánh mắt mỹ hảo đơn thuần như vậy ỷ lại nhìn nàng, viền mắt Đinh Tử không khỏi ẩm ướt.

“Tỷ tỷ đừng khóc, là Trí nhi không đúng, Trí nhi sau này… Ngô…” Đinh Trí vội vàng chạy tiền hai bước, tay nhỏ bé vội muốn lau nước mắt Đinh Tử, lại bị Đinh Tử lôi kéo, liền bị Đinh Tử chăm chú ôm vào trong ngực, bả vai trong nháy mắt cảm giác một trận ẩm ướt, nghĩ đến mấy ngày trước ủy khuất, Đinh Trí cũng khóc lên.

Bên kia Lâm ma ma, Hỉ nhi, Linh nhi ba người thấy tỷ đệ chân tình bộc lộ, cũng âm thầm lau lệ, hoàn hảo tiểu thư không có việc gì, hoàn hảo tiểu thiếu gia không có bị xử phạt, thất sủng, nếu không các nàng thật xin lỗi đại tiểu thư đã chết đi.

Kiếp trước thân là trưởng công chúa, nàng đại biểu chính là uy nghiêm hoàng gia cùng đoan trang, không thể thất lễ trước mắt người khác, dù là lúc thập nhị hoàng đệ chết, nàng cũng không thể luống cuống.

Giờ khắc này ôm được thân thể nho nhỏ, Đinh Tử khó kiềm chế hơn nữa, nàng ở trong lòng phát thệ, lấy một của nàng nhất định phải bảo hộ Đinh Trí chu toàn, nhất định phải đưa hắn bồi dưỡng thành nam nhi ưu tú, tuyệt đối sẽ không cùng kết quả như thập nhị hoàng đệ.

Nhất định! Tuyệt đối! Hai tỷ đệ ôm khóc hồi lâu, lúc này mới buông ra, Đinh Tử nhìn Đinh Trí khóc như con thỏ nhỏ, hai mắt đỏ bừng, vươn tay ôn nhu vì hắn lau nước mắt: “Ngày ấy tỷ tỷ cũng không có biện pháp, trên mặt của ngươi còn đau không?” Nói, liền sờ lên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Đinh Trí, yêu thương vuốt ve.

“Không đau, Trí nhi biết tỷ tỷ là vì tốt cho Trí nhi, Trí nhi tuyệt không đau.” Vươn khuôn mặt nhỏ nhắn lên, Đinh Trí ôm cánh tay Đinh Tử, trong ánh mắt tràn đầy sung sướng, tỷ tỷ so với trước đây càng thân thiết, thật tốt! Tỷ tỷ thật ôn nhu, hắn yêu nhất tỷ tỷ!

Đinh Tử cười vuốt đỉnh đầu Đinh Trí, có chút yêu thích không buông tay với xúc cảm dưới bàn tay, chỉ là trong lòng lại hiện ra một tia lãnh ý.

Đứa nhỏ đáng yêu như thế, Mã di nương, Phương di nương các nàng đều xuống tay!

Nàng từ nhỏ sinh ở hoàng cung, chuyện bẩn nơi đó so với trạch môn đại viện này càng sâu, nàng rất rõ ràng, chỉ cần những người này có can đảm động thủ, bất luận là vi phạm lần đầu cũng đã giữ lại không được!

Có một thì có hai, này tìm chỗ khoan dung mà độ lượng nói, căn bản không thích hợp dành cho những người đố kị phát cuồng này.

Nàng muốn bảo vệ được đệ đệ không dễ, liền phải tiên phát chế nhân!

Nàng ôm Đinh Trí, trong đầu không ngừng tự hỏi, một lát mới nói: “Trí nhi, một hồi tỷ tỷ nói, ngươi phải nhớ kỹ. Lần này Mã di nương, Phương di nương không thiết kế thành công ngươi, khó bảo toàn các nàng còn có đệ nhị, lần thứ ba, tỷ tỷ muốn tính toán lâu dài, Trí nhi có nguyện ý hay không vì ngươi cùng tỷ tỷ đi làm.”

Đinh Trí ngẩng đầu, trịnh trọng gật đầu.

Ở trong nhà này, mặc dù tổ mẫu cùng phụ thân cũng rất thương hắn, thế nhưng hắn minh bạch đối với hắn tốt nhất là tỷ tỷ, tổ mẫu cùng phụ thân yêu có thể phân cho rất nhiều người, tỷ tỷ yêu lại chỉ có hắn. Hắn vẫn biết, vì thế hắn vẫn nghe tỷ tỷ nói.

Chuyện lần này phát sinh, làm cho Đinh Trí thiếu chút nữa đã không còn tỷ tỷ yêu của hắn, hắn đột nhiên minh bạch, hắn quá yếu ớt, nhỏ yếu đến làm cho tỷ tỷ sinh bệnh, bị thương, vì thế hắn phải biến cường, tỷ tỷ nói cái gì hắn sẽ làm cái đó! (Sally: hix ta edit đến đoạn này cảm thấy muốn rơi nước mắt a, có ai giống ta ko?)

Lâm ma ma đứng một bên, nhìn Đinh Tử nhanh như vậy liền chỉnh lý mình, vì tương lai tính toán, trong lòng thập phần an ủi.

Tiểu thư lần này tỉnh lại tựa hồ càng hiểu chuyện, cũng càng chững chạc, ẩn ẩn có bộ dáng lão thái quân lúc tuổi còn trẻ năm đó, so với đại tiểu thư rất có cảm giác khí phái.

Một bên Hỉ nhi cùng Linh nhi liếc mắt nhìn, vẻ mặt đều là ý cười.

“Hảo, một hồi ngươi liền…” Đinh Tử thấy vậy chậm rãi nói, Đinh Trí nghe mắt to trừng trừng có chút không muốn, mà Lâm ma ma, Hỉ nhi, Linh nhi ba người cũng theo nguyên lai không hiểu, càng nghe tâm càng vui mừng, tiểu thư kế này vô cùng tốt a!

Một lúc lâu sau, Đinh Tử mang theo Đinh Trí, Lâm ma ma, Hỉ nhi, Linh nhi đi hướng Thọ An đường của lão thái thái Vương thị, dọc theo đường đi đụng tới nha hoàn bà tử đi ngang qua, hướng các nàng hành lễ, Đinh Tử cũng chỉ cười gật đầu, bước chân nhẹ động lại không có dừng lại.

Chúng nha hoàn, ma ma không khỏi có chút ngoài ý muốn, trước đây đại tiểu thư ỷ vào uy nghiêm trưởng nữ, đối với các nàng từ trước đến nay đều bày ra sắc thái, dĩ vãng hơn phân nửa là hừ, nếu không hừ thì là không nhìn, hôm nay tựa hồ đặc biệt thân thiết a.

Mới vừa đi tới cửa viện Thọ An đường, liền thấy lão ma ma một thân thanh sắc, phía dưới mặc thân cùng màu, giày có thêu bạch hoa sen hơn bốn mươi tuổi, nàng cười mang mấy phần ấm áp, đôi mắt lại lóe mấy phần khôn khéo, chính là Đoàn ma ma đắc lực bên người Vương thị nghênh đón qua.

“Đại tiểu thư bệnh còn chưa hết, thế nào liền tới đây, lão phu nhân biết lại muốn nhắc tới.“

Đinh Tử cười đỡ Đoàn ma ma lên nói, giọng điệu hơi có vẻ chần chừ: “Aiz, ta ngày ấy sốt cao nên hồ đồ, này vừa tỉnh dậy nghe nói ngày đó nói không ít lời vô vị, trong lòng xấu hổ, không biết tổ mẫu có dậy chưa?”

“Đã dậy, lão phu nhân phải nếu biết rằng đại tiểu thư đến, khẳng định cao hứng.”

Đoàn ma ma đỡ Đinh Tử tiến vào Thọ An đường, đôi mắt lại âm thầm quan sát Đinh Tử, lúc này khóe miệng Đinh Tử hơi câu tia tiếu ý, trên mặt xinh đẹp ôn hòa thân thiết, chỉ là quanh thân lại quanh quẩn một tia quý khí, thẳng làm cho người ta bỏ qua không được.

Đoàn ma ma lại nhìn về phía sau, thấy Đinh Trí rất bối rối quay đầu đi, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn ngạo khí vừa đáng yêu, Lâm ma ma cùng Hỉ nhi, Linh nhi thì lại cẩn thận theo, lại không biết đại tiểu thư này chuyến này ý muốn làm gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện