Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã
Edit: Tử Hầu bà bà
Chương 18
Thẩm Niệm vốn có một bụng câu hỏi muốn hỏi, nhưng thấy vẻ mặt của Tề Quân Mộ, bỗng nhiên hắn chẳng muốn hỏi cái gì.
Thật ra hắn hiểu rất rõ, hoàng đế làm như vậy, đơn giản là muốn kéo độ thù hận cho hắn mà thôi, còn bản thân thì phủi sạch sẽ. Đến lúc đó, hoàng đế là trong sạch, còn hắn phải chịu sét đánh trong mắt mọi người.
Sự việc thành ra như vậy, hắn chỉ có thể dựa vào hoàng đế, chỉ có thể trung thành với hoàng đế. Hoàng đế làm như vậy, hoàn toàn nghĩ trên cơ sở hắn cam tâm tình nguyện bị lợi dụng.
Trong lòng Thẩm Niệm hơi buồn bực, hoàng đế lấy đâu ra tự tin mà tin tưởng hắn sẽ nghe theo mà chui vào? Hoàng đế không sợ mọi việc tốt quá hóa dở, vật cực tất phản (mọi chuyện đi đến cực hạn giới hạn sẽ phản ngược lại) sao? Ngộ nhỡ Thẩm Niệm hắn vì những chuyện này, lòng sinh ra dị tâm, muốn kết đồng minh với người khác kiếm lối thoát, chắc chắn trong lòng rất nhiều người hận chết hắn, người ngoài mặt bằng lòng hợp tác cũng rất nhiều.
Lẽ nào hoàng đế thật sự không sợ một chút nào sao?
Thẩm Niệm nghĩ những điều này mà tâm trạng mờ mịt, hắn không biết trong sự lợi dụng này của hoàng đế mang theo tín nhiệm tuyệt đối, hay là hoàng đế tin chắc bản thân mình không thoát khỏi lòng bàn tay y?
Nếu là loại đầu tiên, sau khi hắn bị lợi dụng xong, hẳn là hoàng đế sẽ thả cho hắn một con đường sống. Nếu là về sau, mọi chuyện trở lên phức tạp, rõ ràng hoàng đế muốn lấy mạng của hắn.
Từ xưa tâm tư hoàng đế khó dò, lời này quả nhiên có đạo lý. Trông hoàng đế còn trẻ, lòng dạ lại sâu như vậy, sinh ra trong gia đình đế vương thật đúng là một việc đáng sợ.
“Thẩm khanh đang suy nghĩ cái gì?” Tề Quân Mộ vừa kiên nhẫn vừa vô cùng chân thành chờ đợi hồi lâu mới nhịn không được mở miệng hỏi, y phát hiện Thẩm Niệm vẫn không nói gì, ánh mắt biến đổi mờ mịt, cuối cùng còn có chút quỷ dị dõi theo y, dường như gặp phải vấn đề gì đó nghìn đời chưa giải được.
Thẩm Niệm bị câu hỏi khiến sực tỉnh, hắn rũ mắt nói: “Hoàng thượng, vi thần chỉ đang suy nghĩ đến Quan ngự sử.”
“Sao?” Đây là câu trả lời Tề Quân Mộ hoàn toàn không nghĩ đến, trên mặt y có chút nghi hoặc hiếm thấy, y cho rằng Thẩm Niệm sẽ hỏi vì sao làm như vậy, kết quả người này hoàn toàn không ra bài theo lẽ thường, nói chuyện không liên quan gì với nhau.
Chung quy Tề Quân Mộ vẫn là hoàng đế, nghi hoặc chỉ trong nháy mắt, biến mất rất nhanh, y theo lời Thẩm Niệm hỏi: “Án tử của Quan ngự sử tra thế nào rồi?”
Hoàng đế thoáng thất thần Thẩm Niệm thấy rõ, hiên giờ hoàng đế vẫn đeo mặt nạ hoàn mỹ xa cách, Thẩm Niệm cảm thấy thân là hoàng đế thương cảm đến lạ, sống mệt mỏi đến như vậy.
Song rất nhanh hắn lại nghĩ mình có bệnh, cái người vừa đáng thương vừa sống mệt chết kia đang nắm cái mạng quèn của hắn đấy, lúc nào cũng có thể đập bẹp hắn đấy. Ngược lại, hắn ở đây không nhớ thương cái mạng nhỏ của chính mình, còn nghĩ đến những thứ lung tung thì có lợi ích gì,
Vì vậy Thẩm Niệm nói: “Thời gian Quan ngự sử chết quá lâu, hiện trường rất sạch sẽ, thần không tìm được bất cứ dấu về khả nghi nào.”
“Nếu không có vấn đề khả nghi gì, Thẩm khanh nói những lời này có ích gì?” Tề Quân Mộ thản nhiên nói.
Thẩm Niệm mỉm cười, đôi mắt sáng lên: “Chính vì quá sạch sẽ, mới có điều khả nghi.” Lúc hắn cười thật tâm, ánh mắt rất có tình, chân thành lại cuồng nhiệt.
Tề Quân Mộ nhìn hắn, nét mặt vô cảm, nhưng trong lòng lại nghĩ, đáng tiếc thật, đôi mắt hấp dẫn hoa đào như thế, đời trước đến một cánh hoa đào cũng không vẫy đến.
Ý niệm trong đầu vừa hiện lên, hoàng đế lại phẫn nộ nghĩ đến chính mình hình như cũng chẳng tốt đẹp mấy. Đời trước y suông sẻ hái được đóa hoa đào, đáng tiếc hoa đào lúc nào biến thành xanh biếc. (Ý là bị cắm sừng)
Nhất thời, Tề Quân Mộ cũng không biết hắn với Thẩm Niệm ai đáng thương hơn ai.
Thẩm Niệm nghĩ tâm tư hoàng đế rất khó dò, cũng không biết nghĩ đến cái gì, nhìn vẻ mặt y lúc thì hả hê lúc thì thở dài lúc lại đồng bệnh tương lân.
Thẩm Niệm nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ không ra bản thân mình với hoàng đế đến cùng là có chỗ nào đáng đồng tình.
Cũng may hoàng đế rất nhanh thu hồi mấy vẻ mặt này, hỏi đến chuyện của Quan Hàn.
Thẩm Niệm đem tâm tư quay lại chuyện chính sự, hắn nói: “Gia cảnh Quan Hàn bần hàn, không vợ không con, cha mẹ còn không có ở kinh thành. Tâm tính của hắn khá cao, một lòng muốn làm người trên người, được người kính trọng. Vi thần đã tra qua cuộc sống của hắn, cũng xem qua thơ từ hắn viết, không giống như hạng người chỉ vì chút việc mà tìm cái chết.”
Tề Quân Mộ gật đầu, Quan Hàn rất biết co dãn, là người không đến mức bằng lòng đi tìm cái chết, vì vậy hắn nói: “Còn gì khác không?”
Thẩm Niệm thấy hoàng đế thừa nhận cách nhận xét của bản thân, nên tiếp tục: “Lúc Quan ngự sử chết không có vết tích giãy dụa, điều này làm cho vi thần trăm điều không giải được. Người bị treo, mặc dù là cam tâm tình nguyện, lúc sắp chết sẽ không khống chế mà giãy dụa, hai tay hắn rủ xuống rất tự nhiên hẳn là lúc đó khá bình tĩnh.”
Tề Quân Mộ ừ một tiếng: “Có người muốn đem Quan Hàn bêu xấu trẫm, úp tội danh tàn bạo ngu ngốc lên đầu trẫm. Có thể kiếm được lợi trong đó, trong kinh thành cũng chỉ có mấy người như vậy.”
“Vi thần nghĩ không chỉ là mấy người.” Thẩm Niệm liếc mắt nhìn hoàng đế, cẩn thận nói: “Hoàng thượng, xin cho phép thần nói lời đại nghịch bất đạo. Đương nhiên mấy người huynh đệ của tiên hoàng, gia tộc người chết thì chết người trốn được thì trốn, nhưng bên cạnh vẫn luôn có người trung thành và tận tâm bảo vệ chủ tử, năm đó hoàng thượng ngài còn chưa phải đủ mệt với điều này hay sao?”
Mấy anh em mà Cảnh đế giết, con cái của bọn họ còn lưu vong ở khắp nơi.
Những người đó ở kinh thành hoặc ít hoặc nhiều cũng có mấy biện pháp, trong cung sẽ có một ít cựu nhân. Chung quy sẽ có người nghĩ ngôi vị hoàng đế của Cảnh đế là bất chính, thủ đoạn tàn bạo của y không xứng làm vua, những kẻ chết đi đó mới có tư cách ngồi trên ngôi vị hoàng đế.
Tề Quân Mộ ngước mắt nhìn Thẩm Niệm, đôi mắt nhàn nhạt bỗng sắc bén vạn phần, y lạnh lùng nói: “Lời này có ý gì? Có phải ngươi có ý kiến với phụ hoàng hay không?”
“Thần không dám.” Thẩm Niệm cũng không sợ, hắn thành khẩn nói: “Chuyện phát sinh năm đó, thần còn nhỏ tuổi, đúng sai trong đó thần không biết, thần cũng không phải sử quan, cũng không dám tùy ý đánh giá.”
Tề Quân Mộ cũng không vì chuyện này và định tội ké khác, chuyện Cảnh đế đã làm, trong đầu người trong thiện hạ đều có cán cân, đều có đánh giá của chính mình, người như Thẩm Niệm dám nhắc đến trước mặt y ít lại càng ít.
Ngay cả Lâm Tiêu cũng không nhắc tới Cảnh đế.
Tề Quân Mộ suy nghĩ một chút nói: “Ngươi đã có hoài nghi như vậy, việc này từ từ điều tra. Nhưng cái chết của Quan Hàn dù sao phải tra rõ cho trẫm, trẫm không thể đeo tội danh hắn chỉ trích trên lưng.”
Hôm đó Thẩm Niệm tuy rằng đội nồi trên đầu, nhưng cái chết của Quan Hàn không thể tra trong ngày một ngày hai được, một phần người trong thiên hạ sẽ nghĩ vì hoàng đế mà chết, một phần sẽ vì lời nói của Thẩm Niệm mà nghĩ Quan Hàn không quan tâm tướng sĩ biên ải, chỉ có một phần kẻ đê tiện múa mép khua môi muốn kiếm danh tiếng tốt, còn một phần sẽ nghĩ Thẩm Niệm chỉ là hạng người đạo chích giẫm lên thi thể kẻ khác trèo lên.
Thẩm Niệm nghe đến lòng muốn động, mấy ngày nay tiếp xúc, Tề Quân Mộ cũng không phải người đặc biệt chú trọng dánh tiếng, làm như vậy sợ là vì hắn càng nhiều hơn.
Hoàng đế không muốn để y đem danh tiếng như thế trên lưng.
Chẳng qua hoàng đế không tỏ rõ ra, Thẩm Niệm cũng không tiện hỏi nhiều.
Với tính tình của hoàng đế hắn có vài chỗ hiểu rõ, là người không muốn khiến người ra phỏng đoán tâm tư.
Nghĩ vậy, đáy mắt Thẩm Niệm ánh lên ý cười, hắn nói: “Hoàng thượng yên tâm, cái chết của Quan ngự sử có vấn đề, nhưng sự tình cuối cùng là chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng không biết, muốn điều tra việc này cần thiên thời địa lợi nhân hòa. Hiện tại nếu chúng ta đều biết rõ cái chết của Quan ngự sử có vấn đề, vi thần muốn dán bố cáo công khai bốn phương, để người ta cung cấp đầu mối. Việc này hiện tại tra không rõ, sau này từ từ tra, một ngày nào đó sẽ tra ra manh mối.”
Tề Quân Mộ vón cũng có ý này, bây giờ nghe được lời của Thẩm Niệm, trong đầu y không khỏi suy nghĩ, ánh mắt nhìn người của bản thân thật lợi hại, Thẩm Niệm quả nhiên không tệ.
Quan Hàn bị mưu sát, chỉ cần đem điều này công bố ai ai cũng biết, hoàng đế từng bị Quan Hàn chỉ trích cũng được, Thẩm Niệm vì hoàng đế giãi bày cũng được, đều có thể tách mình ra khỏi màn chỉ trích này.
Đến lúc đó, trọng điểm mọi người quan tâm là nếu Quan Hàn bị mưu sát, tiếp đó sẽ nghĩ đến, những lời nếu không phải chủ ý của Quan Hàn, vậy cuối cùng là ai muốn quy chụp tội danh cho hoàng đế như vậy.
Ánh mắt của mọi người tự nhiên sẽ hướng đến những kẻ có lợi từ trong chuyện này, những triều thần có mờ ám sau lưng để không bị hoài nghi, cũng sẽ yên tĩnh một thời gian.
Nghĩ đến khoảng thời này yên tĩnh này, ánh mắt Tề Quân Mộ nhìn về phía Thẩm Niệm càng lộ ra sự thoả mãn.
Thẩm Niệm thừa dịp hoàng đế vui vẻ, vừa nghiêm túc vừa vua đùa nói: “Hoàng thượng vừa nói để thần nhận chức tả thống lĩnh cấm vệ, vi thần vừa hồi kinh, mấy đường trong cung cũng không biết, như thế lúc nhậm chức sợ là kẻ dưới khó phục tùng.”
“Đường trong cung không biết, vậy vừa dịp Dương Kinh Lôi không ở đây, đi nhiều vào chuyến đi. Về phần không được người khác phục, có trẫm ở đây, ngươi sợ cái gì.” Tề Quân Mộ biết Thẩm Niệm không muốn tiếp quản việc này, nhưng hiện tại trong tay y không có nhiều võ tướng không có tâm tư với không có quan hệ mật thiết với thế gia kinh thành để sử dụng, Thẩm Niệm không làm tả thống lĩnh thì ai làm đây.
Biết việc này không thể quay đầu, Thẩm Niệm lộ vẻ mỉa mai hậm hực nói: “Hoàng thượng nếu để thần làm việc này, thì được trả lương chứ. Dù sao không thể nghĩ muốn ngựa chạy, lại không muốn để con ngựa ăn nó.”
Tề Quân Mộ thấy Thẩm Niệm rất biết điều chỉnh tâm tình, bước đi này tốt lắm, liếc liếc hắn: “Thế nào, trong tay Trấn Bắc hầu còn thiếu bạc sao?”
Thẩm Niệm vừa nghe lời này thì hăng hái lên, hắn nói: “Hoàng thượng, người chỉ ban tước cho vi thần, thưởng bạc lại chẳng có bao nhiêu.”
Tề Quân Mộ bừng tỉnh ngộ ra, y kéo dài âm a rồi nói: “Ngươi nói như vậy, trẫm thật ra nghĩ đến. Ban đầu ngươi ở Bắc Cảnh, thầm nghĩ chờ người về kinh mới ban thêm, việc năm trước lại kéo dài đến năm sau, không ngờ chưa kịp đã để ngươi mở miệng trước rồi.”
Đối mặt với với mỉa mai như có như không của hoàng đế, Thẩm Niệm làm bộ không biết cười khà khà hai tiếng: “Còn không phải vì vi thần nghèo sao.” Ngược lại hắn không mở miệng, khẳng định hoàng đế sẽ không ban cho.
Mặc kệ thế nào, trong tay có bạc mới là thật.
Vừa nhìn dáng vẻ vô lại của hắn, hoàng đế vừa đau dạ dày, y nói: “Không thể thiếu bạc của ngươi.”
Sau đó y lớn tiếng gọi Nguyễn Cát Khánh đến, đem thánh chỉ đã sớm viết đóng dấu cho Thẩm Niệm nói: “Cấm vệ Bắc Sơn mấy năm nay không đụng phải nguy hiểm gì, huấn luyện lỏng lẻo không ít. Thẩm khanh là anh hùng trên lưng ngựa, đến Bắc Sơn thì trẫm sẽ khiến cho những cấm vệ này cố gắng học theo ngươi cho tốt.”
Thẩm Niệm đối với năng lực vắt kiệt sức người của hoàng đế thật bội phục không nói nên lời, nhưng bắt người tay ngắn, việc này hắn tiếp.
Vì vậy Thẩm Niệm nói: “Thần ở biên ải thói quan có phần lỗ mãng, nếu không thương không đau lòng cấm vệ, thần sẽ không ngừng lăn qua lăn lại.”
“Tùy ý ngươi, trẫm cũng muốn nhìn chút năng lực của cấm vệ Bắc Sơn ra sao.” Tề Quân Mộ
Thẩm Niệm nói: “Nếu hoàng thượng đã nói như vậy, vậy ngài cứ chờ xem đi.”
@@@
Sau khi vào cung Thẩm Niệm tạm thời nhận chức tả thống lĩnh, dẫn đến sự đồ kị với ao ước của đám quan lại đối với hắn.
Thẩm Niệm căn bản không quan tâm, hắn vào cung vô cùng rêu rao, mọi chuyện có thể lười thì lười, chuyện có thể sắp xếp cho người khác thì tuyệt đối không đụng tay.
Hắn hành sự như vậy, tất nhiên có người không quen nhìn, trên triều đình lập tức có người cáo trạng hắn ở trong cung không công, Tề Quân Mộ hạ bút phê lại tấu sớ. Thẩm Niệm ở trong cung càng thêm đắc ý, mờ hồ có xu thế của kẻ đứng đầu trong lòng hoàng thượng.
Hôm nay, lúc thắp đèn, hoàng hậu bên kia đưa điểm tâm hoa nhỏ đến cho y. Điểm tâm này là Ôn Uyển tự tay làm, trước đây Tề Quân Mộ có ăn một lần ở Lâm gia.
Tề Quân Mộ nhìn điểm tâm này, sắc mặt tối tăm. Cung nữ trong cung Vị Ương cúi đầu lắp bắp nói hoàng hậu đã đỡ bệnh, muốn được gặp hoàng đế.
Tề Quân Mộ suy nghĩ, nói: “Đi đến cung Vị Ương.”
Từ khi y tỉnh lại, y không muốn gặp mặt Ôn Uyển, trong trí nhớ Ôn Uyển là tùy y đến tùy y đi, chưa từng chủ động xin y đến cung Vị Ương.
Bỗng nhiên tỏ vẻ yếu thế khiến Tề Quân Mộ có phần bừng tỉnh, bỗng nhiên y rất muốn nhìn xem Ôn Uyển rốt cuộc muốn làm cái gì.
Edit: Tử Hầu bà bà
Chương 18
Thẩm Niệm vốn có một bụng câu hỏi muốn hỏi, nhưng thấy vẻ mặt của Tề Quân Mộ, bỗng nhiên hắn chẳng muốn hỏi cái gì.
Thật ra hắn hiểu rất rõ, hoàng đế làm như vậy, đơn giản là muốn kéo độ thù hận cho hắn mà thôi, còn bản thân thì phủi sạch sẽ. Đến lúc đó, hoàng đế là trong sạch, còn hắn phải chịu sét đánh trong mắt mọi người.
Sự việc thành ra như vậy, hắn chỉ có thể dựa vào hoàng đế, chỉ có thể trung thành với hoàng đế. Hoàng đế làm như vậy, hoàn toàn nghĩ trên cơ sở hắn cam tâm tình nguyện bị lợi dụng.
Trong lòng Thẩm Niệm hơi buồn bực, hoàng đế lấy đâu ra tự tin mà tin tưởng hắn sẽ nghe theo mà chui vào? Hoàng đế không sợ mọi việc tốt quá hóa dở, vật cực tất phản (mọi chuyện đi đến cực hạn giới hạn sẽ phản ngược lại) sao? Ngộ nhỡ Thẩm Niệm hắn vì những chuyện này, lòng sinh ra dị tâm, muốn kết đồng minh với người khác kiếm lối thoát, chắc chắn trong lòng rất nhiều người hận chết hắn, người ngoài mặt bằng lòng hợp tác cũng rất nhiều.
Lẽ nào hoàng đế thật sự không sợ một chút nào sao?
Thẩm Niệm nghĩ những điều này mà tâm trạng mờ mịt, hắn không biết trong sự lợi dụng này của hoàng đế mang theo tín nhiệm tuyệt đối, hay là hoàng đế tin chắc bản thân mình không thoát khỏi lòng bàn tay y?
Nếu là loại đầu tiên, sau khi hắn bị lợi dụng xong, hẳn là hoàng đế sẽ thả cho hắn một con đường sống. Nếu là về sau, mọi chuyện trở lên phức tạp, rõ ràng hoàng đế muốn lấy mạng của hắn.
Từ xưa tâm tư hoàng đế khó dò, lời này quả nhiên có đạo lý. Trông hoàng đế còn trẻ, lòng dạ lại sâu như vậy, sinh ra trong gia đình đế vương thật đúng là một việc đáng sợ.
“Thẩm khanh đang suy nghĩ cái gì?” Tề Quân Mộ vừa kiên nhẫn vừa vô cùng chân thành chờ đợi hồi lâu mới nhịn không được mở miệng hỏi, y phát hiện Thẩm Niệm vẫn không nói gì, ánh mắt biến đổi mờ mịt, cuối cùng còn có chút quỷ dị dõi theo y, dường như gặp phải vấn đề gì đó nghìn đời chưa giải được.
Thẩm Niệm bị câu hỏi khiến sực tỉnh, hắn rũ mắt nói: “Hoàng thượng, vi thần chỉ đang suy nghĩ đến Quan ngự sử.”
“Sao?” Đây là câu trả lời Tề Quân Mộ hoàn toàn không nghĩ đến, trên mặt y có chút nghi hoặc hiếm thấy, y cho rằng Thẩm Niệm sẽ hỏi vì sao làm như vậy, kết quả người này hoàn toàn không ra bài theo lẽ thường, nói chuyện không liên quan gì với nhau.
Chung quy Tề Quân Mộ vẫn là hoàng đế, nghi hoặc chỉ trong nháy mắt, biến mất rất nhanh, y theo lời Thẩm Niệm hỏi: “Án tử của Quan ngự sử tra thế nào rồi?”
Hoàng đế thoáng thất thần Thẩm Niệm thấy rõ, hiên giờ hoàng đế vẫn đeo mặt nạ hoàn mỹ xa cách, Thẩm Niệm cảm thấy thân là hoàng đế thương cảm đến lạ, sống mệt mỏi đến như vậy.
Song rất nhanh hắn lại nghĩ mình có bệnh, cái người vừa đáng thương vừa sống mệt chết kia đang nắm cái mạng quèn của hắn đấy, lúc nào cũng có thể đập bẹp hắn đấy. Ngược lại, hắn ở đây không nhớ thương cái mạng nhỏ của chính mình, còn nghĩ đến những thứ lung tung thì có lợi ích gì,
Vì vậy Thẩm Niệm nói: “Thời gian Quan ngự sử chết quá lâu, hiện trường rất sạch sẽ, thần không tìm được bất cứ dấu về khả nghi nào.”
“Nếu không có vấn đề khả nghi gì, Thẩm khanh nói những lời này có ích gì?” Tề Quân Mộ thản nhiên nói.
Thẩm Niệm mỉm cười, đôi mắt sáng lên: “Chính vì quá sạch sẽ, mới có điều khả nghi.” Lúc hắn cười thật tâm, ánh mắt rất có tình, chân thành lại cuồng nhiệt.
Tề Quân Mộ nhìn hắn, nét mặt vô cảm, nhưng trong lòng lại nghĩ, đáng tiếc thật, đôi mắt hấp dẫn hoa đào như thế, đời trước đến một cánh hoa đào cũng không vẫy đến.
Ý niệm trong đầu vừa hiện lên, hoàng đế lại phẫn nộ nghĩ đến chính mình hình như cũng chẳng tốt đẹp mấy. Đời trước y suông sẻ hái được đóa hoa đào, đáng tiếc hoa đào lúc nào biến thành xanh biếc. (Ý là bị cắm sừng)
Nhất thời, Tề Quân Mộ cũng không biết hắn với Thẩm Niệm ai đáng thương hơn ai.
Thẩm Niệm nghĩ tâm tư hoàng đế rất khó dò, cũng không biết nghĩ đến cái gì, nhìn vẻ mặt y lúc thì hả hê lúc thì thở dài lúc lại đồng bệnh tương lân.
Thẩm Niệm nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ không ra bản thân mình với hoàng đế đến cùng là có chỗ nào đáng đồng tình.
Cũng may hoàng đế rất nhanh thu hồi mấy vẻ mặt này, hỏi đến chuyện của Quan Hàn.
Thẩm Niệm đem tâm tư quay lại chuyện chính sự, hắn nói: “Gia cảnh Quan Hàn bần hàn, không vợ không con, cha mẹ còn không có ở kinh thành. Tâm tính của hắn khá cao, một lòng muốn làm người trên người, được người kính trọng. Vi thần đã tra qua cuộc sống của hắn, cũng xem qua thơ từ hắn viết, không giống như hạng người chỉ vì chút việc mà tìm cái chết.”
Tề Quân Mộ gật đầu, Quan Hàn rất biết co dãn, là người không đến mức bằng lòng đi tìm cái chết, vì vậy hắn nói: “Còn gì khác không?”
Thẩm Niệm thấy hoàng đế thừa nhận cách nhận xét của bản thân, nên tiếp tục: “Lúc Quan ngự sử chết không có vết tích giãy dụa, điều này làm cho vi thần trăm điều không giải được. Người bị treo, mặc dù là cam tâm tình nguyện, lúc sắp chết sẽ không khống chế mà giãy dụa, hai tay hắn rủ xuống rất tự nhiên hẳn là lúc đó khá bình tĩnh.”
Tề Quân Mộ ừ một tiếng: “Có người muốn đem Quan Hàn bêu xấu trẫm, úp tội danh tàn bạo ngu ngốc lên đầu trẫm. Có thể kiếm được lợi trong đó, trong kinh thành cũng chỉ có mấy người như vậy.”
“Vi thần nghĩ không chỉ là mấy người.” Thẩm Niệm liếc mắt nhìn hoàng đế, cẩn thận nói: “Hoàng thượng, xin cho phép thần nói lời đại nghịch bất đạo. Đương nhiên mấy người huynh đệ của tiên hoàng, gia tộc người chết thì chết người trốn được thì trốn, nhưng bên cạnh vẫn luôn có người trung thành và tận tâm bảo vệ chủ tử, năm đó hoàng thượng ngài còn chưa phải đủ mệt với điều này hay sao?”
Mấy anh em mà Cảnh đế giết, con cái của bọn họ còn lưu vong ở khắp nơi.
Những người đó ở kinh thành hoặc ít hoặc nhiều cũng có mấy biện pháp, trong cung sẽ có một ít cựu nhân. Chung quy sẽ có người nghĩ ngôi vị hoàng đế của Cảnh đế là bất chính, thủ đoạn tàn bạo của y không xứng làm vua, những kẻ chết đi đó mới có tư cách ngồi trên ngôi vị hoàng đế.
Tề Quân Mộ ngước mắt nhìn Thẩm Niệm, đôi mắt nhàn nhạt bỗng sắc bén vạn phần, y lạnh lùng nói: “Lời này có ý gì? Có phải ngươi có ý kiến với phụ hoàng hay không?”
“Thần không dám.” Thẩm Niệm cũng không sợ, hắn thành khẩn nói: “Chuyện phát sinh năm đó, thần còn nhỏ tuổi, đúng sai trong đó thần không biết, thần cũng không phải sử quan, cũng không dám tùy ý đánh giá.”
Tề Quân Mộ cũng không vì chuyện này và định tội ké khác, chuyện Cảnh đế đã làm, trong đầu người trong thiện hạ đều có cán cân, đều có đánh giá của chính mình, người như Thẩm Niệm dám nhắc đến trước mặt y ít lại càng ít.
Ngay cả Lâm Tiêu cũng không nhắc tới Cảnh đế.
Tề Quân Mộ suy nghĩ một chút nói: “Ngươi đã có hoài nghi như vậy, việc này từ từ điều tra. Nhưng cái chết của Quan Hàn dù sao phải tra rõ cho trẫm, trẫm không thể đeo tội danh hắn chỉ trích trên lưng.”
Hôm đó Thẩm Niệm tuy rằng đội nồi trên đầu, nhưng cái chết của Quan Hàn không thể tra trong ngày một ngày hai được, một phần người trong thiên hạ sẽ nghĩ vì hoàng đế mà chết, một phần sẽ vì lời nói của Thẩm Niệm mà nghĩ Quan Hàn không quan tâm tướng sĩ biên ải, chỉ có một phần kẻ đê tiện múa mép khua môi muốn kiếm danh tiếng tốt, còn một phần sẽ nghĩ Thẩm Niệm chỉ là hạng người đạo chích giẫm lên thi thể kẻ khác trèo lên.
Thẩm Niệm nghe đến lòng muốn động, mấy ngày nay tiếp xúc, Tề Quân Mộ cũng không phải người đặc biệt chú trọng dánh tiếng, làm như vậy sợ là vì hắn càng nhiều hơn.
Hoàng đế không muốn để y đem danh tiếng như thế trên lưng.
Chẳng qua hoàng đế không tỏ rõ ra, Thẩm Niệm cũng không tiện hỏi nhiều.
Với tính tình của hoàng đế hắn có vài chỗ hiểu rõ, là người không muốn khiến người ra phỏng đoán tâm tư.
Nghĩ vậy, đáy mắt Thẩm Niệm ánh lên ý cười, hắn nói: “Hoàng thượng yên tâm, cái chết của Quan ngự sử có vấn đề, nhưng sự tình cuối cùng là chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng không biết, muốn điều tra việc này cần thiên thời địa lợi nhân hòa. Hiện tại nếu chúng ta đều biết rõ cái chết của Quan ngự sử có vấn đề, vi thần muốn dán bố cáo công khai bốn phương, để người ta cung cấp đầu mối. Việc này hiện tại tra không rõ, sau này từ từ tra, một ngày nào đó sẽ tra ra manh mối.”
Tề Quân Mộ vón cũng có ý này, bây giờ nghe được lời của Thẩm Niệm, trong đầu y không khỏi suy nghĩ, ánh mắt nhìn người của bản thân thật lợi hại, Thẩm Niệm quả nhiên không tệ.
Quan Hàn bị mưu sát, chỉ cần đem điều này công bố ai ai cũng biết, hoàng đế từng bị Quan Hàn chỉ trích cũng được, Thẩm Niệm vì hoàng đế giãi bày cũng được, đều có thể tách mình ra khỏi màn chỉ trích này.
Đến lúc đó, trọng điểm mọi người quan tâm là nếu Quan Hàn bị mưu sát, tiếp đó sẽ nghĩ đến, những lời nếu không phải chủ ý của Quan Hàn, vậy cuối cùng là ai muốn quy chụp tội danh cho hoàng đế như vậy.
Ánh mắt của mọi người tự nhiên sẽ hướng đến những kẻ có lợi từ trong chuyện này, những triều thần có mờ ám sau lưng để không bị hoài nghi, cũng sẽ yên tĩnh một thời gian.
Nghĩ đến khoảng thời này yên tĩnh này, ánh mắt Tề Quân Mộ nhìn về phía Thẩm Niệm càng lộ ra sự thoả mãn.
Thẩm Niệm thừa dịp hoàng đế vui vẻ, vừa nghiêm túc vừa vua đùa nói: “Hoàng thượng vừa nói để thần nhận chức tả thống lĩnh cấm vệ, vi thần vừa hồi kinh, mấy đường trong cung cũng không biết, như thế lúc nhậm chức sợ là kẻ dưới khó phục tùng.”
“Đường trong cung không biết, vậy vừa dịp Dương Kinh Lôi không ở đây, đi nhiều vào chuyến đi. Về phần không được người khác phục, có trẫm ở đây, ngươi sợ cái gì.” Tề Quân Mộ biết Thẩm Niệm không muốn tiếp quản việc này, nhưng hiện tại trong tay y không có nhiều võ tướng không có tâm tư với không có quan hệ mật thiết với thế gia kinh thành để sử dụng, Thẩm Niệm không làm tả thống lĩnh thì ai làm đây.
Biết việc này không thể quay đầu, Thẩm Niệm lộ vẻ mỉa mai hậm hực nói: “Hoàng thượng nếu để thần làm việc này, thì được trả lương chứ. Dù sao không thể nghĩ muốn ngựa chạy, lại không muốn để con ngựa ăn nó.”
Tề Quân Mộ thấy Thẩm Niệm rất biết điều chỉnh tâm tình, bước đi này tốt lắm, liếc liếc hắn: “Thế nào, trong tay Trấn Bắc hầu còn thiếu bạc sao?”
Thẩm Niệm vừa nghe lời này thì hăng hái lên, hắn nói: “Hoàng thượng, người chỉ ban tước cho vi thần, thưởng bạc lại chẳng có bao nhiêu.”
Tề Quân Mộ bừng tỉnh ngộ ra, y kéo dài âm a rồi nói: “Ngươi nói như vậy, trẫm thật ra nghĩ đến. Ban đầu ngươi ở Bắc Cảnh, thầm nghĩ chờ người về kinh mới ban thêm, việc năm trước lại kéo dài đến năm sau, không ngờ chưa kịp đã để ngươi mở miệng trước rồi.”
Đối mặt với với mỉa mai như có như không của hoàng đế, Thẩm Niệm làm bộ không biết cười khà khà hai tiếng: “Còn không phải vì vi thần nghèo sao.” Ngược lại hắn không mở miệng, khẳng định hoàng đế sẽ không ban cho.
Mặc kệ thế nào, trong tay có bạc mới là thật.
Vừa nhìn dáng vẻ vô lại của hắn, hoàng đế vừa đau dạ dày, y nói: “Không thể thiếu bạc của ngươi.”
Sau đó y lớn tiếng gọi Nguyễn Cát Khánh đến, đem thánh chỉ đã sớm viết đóng dấu cho Thẩm Niệm nói: “Cấm vệ Bắc Sơn mấy năm nay không đụng phải nguy hiểm gì, huấn luyện lỏng lẻo không ít. Thẩm khanh là anh hùng trên lưng ngựa, đến Bắc Sơn thì trẫm sẽ khiến cho những cấm vệ này cố gắng học theo ngươi cho tốt.”
Thẩm Niệm đối với năng lực vắt kiệt sức người của hoàng đế thật bội phục không nói nên lời, nhưng bắt người tay ngắn, việc này hắn tiếp.
Vì vậy Thẩm Niệm nói: “Thần ở biên ải thói quan có phần lỗ mãng, nếu không thương không đau lòng cấm vệ, thần sẽ không ngừng lăn qua lăn lại.”
“Tùy ý ngươi, trẫm cũng muốn nhìn chút năng lực của cấm vệ Bắc Sơn ra sao.” Tề Quân Mộ
Thẩm Niệm nói: “Nếu hoàng thượng đã nói như vậy, vậy ngài cứ chờ xem đi.”
@@@
Sau khi vào cung Thẩm Niệm tạm thời nhận chức tả thống lĩnh, dẫn đến sự đồ kị với ao ước của đám quan lại đối với hắn.
Thẩm Niệm căn bản không quan tâm, hắn vào cung vô cùng rêu rao, mọi chuyện có thể lười thì lười, chuyện có thể sắp xếp cho người khác thì tuyệt đối không đụng tay.
Hắn hành sự như vậy, tất nhiên có người không quen nhìn, trên triều đình lập tức có người cáo trạng hắn ở trong cung không công, Tề Quân Mộ hạ bút phê lại tấu sớ. Thẩm Niệm ở trong cung càng thêm đắc ý, mờ hồ có xu thế của kẻ đứng đầu trong lòng hoàng thượng.
Hôm nay, lúc thắp đèn, hoàng hậu bên kia đưa điểm tâm hoa nhỏ đến cho y. Điểm tâm này là Ôn Uyển tự tay làm, trước đây Tề Quân Mộ có ăn một lần ở Lâm gia.
Tề Quân Mộ nhìn điểm tâm này, sắc mặt tối tăm. Cung nữ trong cung Vị Ương cúi đầu lắp bắp nói hoàng hậu đã đỡ bệnh, muốn được gặp hoàng đế.
Tề Quân Mộ suy nghĩ, nói: “Đi đến cung Vị Ương.”
Từ khi y tỉnh lại, y không muốn gặp mặt Ôn Uyển, trong trí nhớ Ôn Uyển là tùy y đến tùy y đi, chưa từng chủ động xin y đến cung Vị Ương.
Bỗng nhiên tỏ vẻ yếu thế khiến Tề Quân Mộ có phần bừng tỉnh, bỗng nhiên y rất muốn nhìn xem Ôn Uyển rốt cuộc muốn làm cái gì.
Danh sách chương