Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã

Edit: Tử Hầu bà bà

Chương 25

Lời hoàng đế nói vừa nhẹ nhàng vừa thờ ơ, giọng điệu như đi trên đường thấy người quen đến bắt chuyện, hỏi hắn hôm nay ăn cơm ăn chưa.

Nhưng Vương Dật lại tái mét, cả người không ngừng run lên.

Rõ ràng hắn mặc quần áo rất mềm mại rất thoải mái, nhưng bị cái nhìn chăm chú của Tề Quân Mộ yếu ớt hắn lại có cảm giác lạnh thấu xương. Như có người cầm miếng băng dí vào người hắn, mồ hôi trên trán hắn ứa ra.

Đầu hắn rất loạn, rất hoảng sợ căng thẳng, trong đầu liên tục tục hỏi, làm sao hoàng đế biết được chuyện này, ai bán đứng hắn? Hắn nghĩ đến rất nhiều người, nhưng đáy lòng phủ định từng người từng người, biết chuyện này đều là tâm phúc của hắn, những người này ít nhiều đều bị hắn nắm nhược điểm trong tay, bọn họ là châu chấu trên cùng một thuyền, cho nên không dám phản bội hắn.

Vương Dật đột nhiên phản ứng, hiện tại hắn nghĩ đến những thứ này thì có tác dụng gì, ai phản bội ai không phản bội sau này đều có thể điều tra, nhưng tiền đề là hắn có thể sống sót trong chuyện này.

Nghĩ vậy, Vương Dật ngẩng đầu khóc lóc kể lể nói: “Hoàng thượng, vi thần oan uổng quá. Vi thần nhận ơn nặng của tiên hoàng, được ngài ưu ái, làm sao dám làm việc dám bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa như vậy? Tất nhiên là có ngươi muốn oan uổng vi thần, mong hoàng thượng minh giám.”

Vương Dật cũng có một ít tính toán của bản thân, lúc này hắn nói Cảnh đế ra, đồng thời muốn hoàng đế nhìn đến mặt mũi của Cảnh đế, cái danh cựu thần cho hắn một phần cơ hội sống sót, mặt khác là có ý uy hiếp.

Hắn là thần tử thời Cảnh đế, Tề Quân Mộ vừa mới leo lên ngai vàng được mấy tháng đã kéo hắn xuống, khó tránh sẽ khiến những cựu thần khác trên triều hoảng sợ lạnh tâm. Đến lúc đó truyền ra, cho dù Vương Dật có phạm sai lầm hay không, dưới sự hoảng sợ của lòng dân, sẽ có người nghĩ hoàng đế muốn nhân cơ hội thanh trừ cựu thần.

Hoàng đế mới đăng cơ, đa số mọi người trong triều đều là thần tử dưới thời Cảnh đế, những người này nếu xoắn với nhau, ngôi vị của hoàng thượng sẽ gặp tràn ngập nguy cơ. Hoàng đế nếu như không muốn khiến triều đình không có người, y phải thối lui một bước.

Vương Dật nghĩ hắn chẳng qua lúc Cảnh đế qua đời giết chết một kẻ bán rẻ tiếng cười, nhưng so với làm lung lay nền tảng quốc gia, hoàng đế nên chọn cái nào không cần phải nói.

Hắn tất nhiên sẽ khiến hoàng đế phẫn nộ, nhưng còn mệnh là được, đắc tội với hoàng đế đều không quan trọng.

Hôm nay hoàng đế chỉ cần lui một bước, đến lúc hắn nắm quyền thế, tìm đường sống đều có thể.

Sống hai đời, Tề Quân Mộ tất nhiên biết suy nghĩ trong đầu Vương Dật, kiếp trước y chính là vì những cố kỵ này đối với quan viên trên triều, cho nên mới tận lực dung túng Vương Dật như thế, khiến cho dân chúng kêu than phẫn nộ.

Cuối cùng hạ chỉ chém Vương Dật, bách tính vỗ tay tán thưởng, các quan đều chỉ trích tội ác của Vương Dật, không ai kêu oan cho hắn, người người đều nói hắn đáng chết, bị tiếng xấu muôn đời. Khi đó danh tiếng của Tề Quân Mộ tất nhiên rất tốt, trong lòng nhiều người là đức vua anh minh.

Kiếp này, đương nhiên Tề Quân Mộ cũng có thể như kiếp trước, thậm chí còn có thể lợi dụng những việc này tiến hành nhanh hơn, đến cuối y vẫn có danh tiếng tốt. Nhưng y không thích, vì y nghĩ đến việc Vương Dật cứ lắc lư mấy tháng trước mặt mình như thế, trong lòng rất khó chịu.

Quan trọng chính là Tề Quân Mộ cũng không biết kiếp này chính mình có thể sống mấy năm, lỡ như vẫn là mệnh hoàng đế ba năm, y còn phải lãng phí mấy tháng trên người Vương Dật.

Nghĩ đến thật ức nghẹn, làm y cảm thấy không thoải mái.

Nếu như vậy, cần gì phải khiến chính mình uất ức.

Còn không bằng nhân cơ hội trực tiếp kéo người xuống, về phần danh tiếng, tùy thôi, nhưng có lẽ thừa cơ nhìn phản ứng của mấy người trên triều.

Nghĩ vậy, Tề Quân Mộ mĩm cười, y nói: “Vương Dật, ngươi nghĩ rằng trẫm không dám bắt ngươi có phải không?”

Vương Dật: “?”

Hắn cảm thấy phản ứng này của hoàng đế có phần không thích hợp.

Vương Dật còn muốn nói gì đó, đã thấy Tề Quân Mộ từ từ nhẹ vỗ tay.

“Ngươi…” Vương Dật bỗng nhiên phản ứng, hoàng đế căn bản không có ý để hắn sống. Hắn bỗng nhiên đứng lên, cấm vệ từ bên bên trong phòng thấy tình hình vội vã tiến lên đè Vương Dật xuống đất.

Tề Quân Mộ lạnh mặt, y nói: “Giam hắn lại.”

Vương Dật kêu gào một tiếng ‘ngươi hãm hại trung thần’, liền bị cấm vệ quân bịt miệng kéo đi.

Lần này Tề Quân Mộ điều động chính là cấm vệ Bắc Nha, đứng đầu Bắc Nha gọi là Từ Quang, Hồ Trạch là thủ hạ của hắn. Hôm nay vừa lúc ca trực của hắn, sở dĩ hoàng đế chọn trúng hắn cũng có nguyên nhân.

Y biết kẻ Từ Quang này, có chút thông minh, làm việc không thích hỏi nhiều, chỉ nghe mệnh lệnh, trung thành với người ngồi trên ngai vàng. Nói thẳng ra, ai ngồi trên ngôi vị hoàng đế, hắn trung thành nghe mệnh lệnh người đó.

Là Cảnh đế hay là Tề Quân Mộ, chỉ cần là hoàng đế là được, cho nên Tề Quân Mộ điều động những quân vệ quân đến cũng không gây chú ý.

Vương Dật bị áp xuống, Tề Quân Mộ lưu Từ Quang lại, động viên hắn hai câu. Kiếp trước sau khi Vương Dật chết, Tề Quân Mộ điều Dương Kinh Lôi đến Bắc Sơn, Từ Quang trở thành Tả thống lĩnh cấm vệ quân.

Khi đó Từ Quang làm việc rất điềm tĩnh, không giống như bây giờ còn có phần ngây ngô, cho nên còn phải tôi luyện hai năm mới có thể đảm nhận trọng trách.

Từ Quang cảm thấy hoàng đế coi trọng hắn, trong lòng hắn mặc dù nghi hoặc, nhưng đối với sự khen thưởng và tín nhiệm của hoàng đế, sóng lòng dâng trào, hắn kích động được hoàng đế trọng dụng.

Khi Từ Quang lui ra, Tề Quân Mộ tựa vào tháp, sai người dâng trà lên, Nguyễn Cát Khánh mang theo thánh chỉ đến Bắc Sơn, mà kẻ hầu hôm nay chính là Hạ Quả của Tư Lễ giám. Nội giám hầu hạ hoàng đế cũng có mấy người, người thường đi theo hoàng đế chính là Nguyễn Cát Khánh.

Suy cho cùng thì Nguyễn Cát Khánh chỉ có một mình, thường ngày tất nhiên phải có người đổi ca trực với hắn, có thể hầu hạ hoàng đế đều là từ Tư Lễ giám ra. Lần trước Nguyễn Cát Khánh dựa vào cách nghĩ nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nên mới đem chuyện tốt hôm đó cho con nuôi của mình, tiểu thái giám mời vừa vào Tư Lễ giám.

Kết quả đứa con lập tức mất mạng, việc này Tề Quân Mộ tuy không nói rõ, nhưng Nguyễn Cát Khánh từ thái độ mơ hồ của y cảm thấy, việc này không đơn giản như vậy, đứa con nuôi kia thiếu chút nữa muốn lấy mạng của hắn.

Cho nên lần này sau khi Nguyễn Cát Khánh rời cung, người hầu hạ hoàng đế sắp xếp thay phiên, đều có thể lộ diện trước mặt hoàng đế, đều có thể có cơ hội dẫm đạp lên Nguyễn Cát Khánh.

Tề Quân Mộ đối với những suy tính nhỏ của những kẻ bên cạnh vốn chẳng quan tâm, mục đích chủ yếu của y là bắt được Vương Dật, lần này y vốn không có ý định lưu mối tai họa Vương Dật này lại.

Cho nên, lần này Vương Dật vào cung, là vào điện Diêm Vương. Chỉ là việc này trong hôm nay không để lộ ra một điều gì, ngay cả Nguyễn Cát Khánh bình thường theo y cũng không biết, cho nên ngay cả bản thân Vương Dật cũng cho rằng dây chỉ là một lần báo cáo công việc thông thường.

Đương nhiên, nếu như Tề Quân Mộ chưa từng trải qua việc này một lần, y cũng không nghĩ Vương Dật còn phạm phải việc này. Người thanh lâu bản rẻ tiếng người không có người thân, bạn bè cũng là giả mà thôi.

Người đã chết cũng không có ai thay nàng giải oan.

Còn Vương Dật ngoại trừ chuyện này ra, nhược điểm khác hoàn toàn không đáng khiến hắn bị bắt.

Hiện tại Vương Dật xem như bị Tề Quân Mộ bắt hoàn toàn bất ngờ như thế, chuyện đằng sau dễ xử lý nhiều hơn rồi.

Chờ Thẩm Niệm đào thi thể ở Vọng cốc lên, việc này mới có thể tính là kết thúc.

Nghĩ đến Thẩm Niệm còn ở Bắc Sơn, Tề Quân Mộ mĩm cười, công lao lần này cần phải để Thẩm Niệm nhận. Một hoàng đế mỗi ngày đều ngồi trong cung, khẳng định sẽ không thể phát hiện được việc này.

Ở chỗ Thẩm Niệm, Tề Quân Mộ đã giúp bịa đặt một câu chuyện, đến lúc đó truyền ra một đoạn giao thoại.

Hạ Quả đổi chén trà khác, thấy nụ cười trên mặt hoàng đế, gã vội nịnh nọt: “Nô tài chúc mừng hoàng thượng hôm nay trừ khử được một đại gian thần.”

Tề Quân Mộ nâng chén trà lên hớp hai ngụm, nghe nói như thế, y liếc mắt nhìn Hạ Quả, đột nhiên có chút hiểu rõ vì sao Nguyễn Cát Khánh lại để Hạ Quả hầu hạ. Người trên đời này, luôn không có so sánh thì sẽ không thương hại.

Tề Quân Mộ đặt chén trà xinh xắn đẹp đẽ xuống, sau đó y nói: “Hạ Quả, bình thường không có gì làm hãy dành nhiều thời gian ra học hỏi cách Nguyễn Cát Khánh làm việc như thế nào, người nhiều lời mất lưỡi còn có thể sống sót, nếu ngay cả mạng cũng mất, vậy làm sao mà tốt được.”

Nụ cười nịnh nọt của Hạ Quả cứng ngắt trên mặt, toàn bộ biểu cảm vừa sợ hải vừa nịnh nọt, nhìn thật buồn cười.

Tề Quân Mộ nói xong cũng không nhìn Hạ Quả, y đang suy xét hậu quả của việc này. Vương Dật đột nhiên bị bắt, kẻ đến đây tìm hiểu tin tức chắc chắn rất nhiều, đến lúc đó một người một câu, mỗi câu đều có lý, thật phiền chết mà.

Đột nhiên hoàng đế có phần nhớ nhung Thẩm Niệm, có Thẩm Niệm đứng ở phía trước, rất nhiều chuyện không phiền nhiễu đến vậy.

@@@

Thẩm Niệm được hoàng đế nhớ thương ở trong Vọng Cốc hắt xì một cái, vẻ mặt Trình Cẩm lo lắng nhìn hắn: “Hầu gia, ngài không sao chứ?”

Nguyễn Cát Khánh bên cạnh cười cười: “Hầu gia trăm triệu phải bảo trọng thân thể, hoàng thượng có nói, chỉ cần trong cốc này thật sư đào được xương trắng như Hầu gia nói, đại công này thuộc về Hầu gia, hoàng thượng có trọng thưởng.”

Nói tiếp, hắn cũng có chút ao ước, những thứ Tề Quân Mộ chuẩn bị ban thưởng hắn đều biết, toàn là bảo bối đấy.

Viên dạ minh châu bằng bàn tay có tới tám viên đựng trong hộp gỗ đàn hương. Hắn nhìn mà phát thèm từ lâu, luôn nghĩ hoàng đế là người keo kiệt vậy, dù cho dạ minh châu bám bụi mai một y cũng sẽ không cho người khác.

Kết quả mặt mũi Thẩm Niệm thật lớn, công lao nối tiếp công lao, bạc vàng lần sau nhiều hơn lần trước, trong lòng hắn hâm mộ còn không được.

Còn Thẩm Niệm được người ta hâm mộ đố kỵ đang thầm mắng chửi người, hôm nay Nguyễn Cát Khánh dẫn người đến đây, hắn vẫn còn buồn bực.

Hắn dâng sớ cho hoàng đế, nói cấm vệ Bắc Sơn bình thường huấn luyện hời hợt, Bắc Sơn còn dấu giếm rượu ngon, tướng quân binh sĩ cùng vui sướng. Cấm vệ luyện binh đầy sơ hở, quả thật là không chịu được một đòn.

Kết quả, Nguyễn Cát Khánh dẫn người đằng đằng sát khí đến đây, nói hoàng đế đã nhận tấu sớ của hắn, bắt giam Vương Dật ở thiên lao, còn chờ đào được thi thể trong Vọng Cốc, lập tức định tội Vương Dật.

Từ trong miệng của Nguyễn Cát Khánh, cố sự của Trấn Bắc hầu Thẩm Niệm là như vầy.

Nói một cô gái thanh lâu tên Hương nhi, đột nhiên nhiễm bệnh qua đời, nàng cũng không phải hoa khôi danh chấn kinh thành, sau khi chết tất nhiên không có người nhắc đến.

Hôm đó Thẩm Niệm bị một người ái mộ Hương nhi đến bước đường cùng mà ngăn cản, nói muốn cáo trạng Vương Dật, trong quốc tang uống rượu mua vui, còn giết hại mạng người.

Người ái mộ này ngày đó tận mắt nhìn thấy Hương nhi bị đưa đi, lúc đó gã phi thường ngạc nhiên nghi ngờ, trong lúc quốc tang mà ai dám to gan làm chuyện như vậy. Vương Dật tất nhiên không dùng thân phận thật đến gọi kỹ nữ, người này đi theo, thấy người bị đưa vào trong doanh trướng của tướng quân Bắc Sơn.

Gã là người ái mộ Hương nhi, tất nhiên vừa đau lòng vừa thương cảm cho người đẹp. Từ tiếng cười của những kẻ đi theo kia, nghe được một câu tướng quân, gã biết người gọi Hương nhi chính là Vương Dật. Gã không dám rêu rao, chỉ có thể buồn bực trở về, thầm nghĩ nhanh chóng gom bạc đem Hương nhi rời khỏi nơi thị phi kia.

Dù sao trong quốc tang tìm hoan mua vui, truyền ra ngoài chính là tội chém đầu.

Kết quả ngày thứ hai truyền ra tin tức Hương nhi nhiễm bệnh bỏ mình, tú bà thanh lâu chỉ nói nàng bị bệnh hoa liễu, thân thể cũng đã ném ở bãi tha ma rồi.

Vương Dật cùng tú bà trong sạch, vô tội như một đóa sen trắng.

Nhưng người đa tình lại biết sự việc không phải như thế, sau khi tân hoàng đăng cơ, trong mấy ngày nay gã nhận sự dày vò, ngày ngày đêm đêm muốn lấy lại công đạo cho Hương nhi.

Chỉ là đa số quan viên trong kinh thành hắn có thể tìm được đều không có mấy ai tốt đẹp, sau khi Thẩm Niệm về kinh, gã nghĩ đến danh tiếng của Trấn Bắc hầu ở biên cảnh, nên dốc lòng tìm được người, kể ra oan khuất.

Trấn Bắc hầu tất nhiên không tin những điều này, chỉ là căn cứ vào tâm tư vì dân làm chủ, thừa dịp lúc đến tuần tra Bắc Sơn, lúc cùng Vương Dật uống rượu muốn moi tin tức nơi chôn thi thể Hương nhi.

Vì sợ tiếng gió rò rĩ, hắn mới dâng sớ cáo trạng, vừa thầm dâng một phần sổ tấu mật.

Hoàng đế biết việc này tất nhiên rất giận dữ, trực tiếp lệnh cho Nguyễn Cát Khánh mang thánh chỉ đến đây trợ giúp Trấn Bắc hầu đào xác.

Cố sự này rối rắm ly kỳ, nếu như Thẩm Niệm không phải diễn viên bên trong, hắn rất muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Hiện tại hắn chỉ có thể mặt vô cảm chỉ huy cấm vệ mà Nguyễn Cát Khánh mang đến đào bới Vọng Cốc, cũng may lúc đó Vương Dật khai báo việc này rất tường tận, thi thể chôn ở nơi có địa hình như con heo.

Đương nhiên, nơi này cũng là Thẩm Niệm từ trong miệng của Vương Dật biết được.

Ở Vọng Cốc nơi giống con heo rất rộng, Thẩm Niệm thấy không ít người chết được chôn ở đây. Hắn nhìn vết tích trên mặt đất, rất nhanh tìm được nơi khác biệt, sai người bắt đầu đào từ mông con heo.

Đào nửa canh giờ.

Thẩm Niệm đang suy nghĩ, thình lình có người phía trước kêu lên: “Đào được rồi.”

Nguyễn Cát Khánh thật cao hứng, công lao lớn này là của Thẩm Niệm, hắn ở phía sau cũng có thể nhận được chút thịt. Hắn cười nói với Thẩm Niệm: “Hoàng thượng nói rất đúng, Hầu gia quả nhiên không khiến ngài thất vọng.”

Thẩm Niệm cười ha hả, tiến tới chỉ huy người đào thi thể lên.

Trong lòng cấm vệ Bắc sơn vốn hoảng sợ vì Vương Dật bị bắt, bây giờ thấy trong Vọng Cốc thật sự đào được thi thể, bọn họ cũng không ngờ được.

Thẩm Niệm đã sớm bắt giữ cận vệ cùng tả hữu tham tướng thân cận của Vương Dật, đối với chứng cứ hôm nay, những người đó nhận tội đầu tiên, kéo hết quần áo trên người Vương Dật xuống, ngay cả quần đùi che xấu hổ cũng không lưu lại. (ý bảo những người này khai tuốt tuồn tuột tội của Vương Dật, không chừa một cái gì)

Sự việc rất thuận lợi, Nguyễn Cát Khánh rất vui mừng, cấm vệ đi theo Thẩm Niệm như Vương Tuấn cùng Hồ Trạch cũng rất vui mừng.

Trình Cẩm lại có phần phiền muộn cùng lo lắng, hắn biết Thẩm Niệm là người không quen làm chuyện thừa, nhưng sau khi trở về kinh thành, thủ đoạn của Thẩm Niệm cũng không tránh khỏi quá mức thô bạo, người cũng quá tin tưởng hoàng thượng rồi.

Việc này liên lụy đến trọng thần triều đình, vạn nhất hoàng thượng không muốn truy cứu, vậy đến lúc đó làm sao Thẩm Niệm ở chung?

Quan trọng nhất là phách lối đắc tội triều thần như thế, có phải quá mức rêu rao không? Trong trí nhớ của hắn, Thẩm Niệm thật không tính là người rêu rao.

Trình Cẩm luôn tin tưởng Thẩm Niệm, biết hắn làm việc rất có chừng mực, như tình huống Thẩm Niệm hôm nay rõ ràng không ổn. tương tự như bọn họ gặp phải đám tin tưởng thánh mẫu Bạch Liên lúc trước ở Bắc Cảnh vậy.

Quả thật có thể nói là trúng tà.

Trình Cảm suy nghĩ cái gì, Thẩm Niệm liếc mắt nhìn là biết.

Mặt hắn vô cảm nhỏ giọng bức bách nói: “Ta tất nhiên tin tưởng hoàng thượng, mọi việc không cần suy nghĩ nhiều, nghĩ nhiều cũng vô dụng.” Hắn không tin hoàng thượng không được, nếu không, cố sự diễn viên hoàng đế đều chuẩn bị tốt cho hắn rồi.

Trình Cẩm cảm thấy oán khí từ trong miệng của Thẩm Niệm hết sức quỷ dị, trong lòng rất bất đắc dĩ, nếu như hắn không muốn làm việc này, từ chối là được rồi. Bây giờ vừa làm vừa tức giận, thật nghĩ không ra mà.

@@@

Nếu thật sự Thẩm Niệm với Nguyễn Cát Khánh đã đào được xác người, hơn nữa bằng chứng của cấm vệ Bắc Sơn, trong quốc tang Vương Dật uống rượu tìm hoan mua vui, chạy không thoát tội danh giết người.

Thẩm Niệm tất nhiên muốn cùng Nguyễn Cát Khánh hồi cung phục mệnh, trước khi đi, hắn tạm thời nâng phó tướng Tuân Bạch thay thế cho Vương Dật, để hắn bình định ở nơi này, ngoài sáng ngầm ám chỉ với Tuân Bạch hoàng thượng chỉ truy cứu Vương Dật, bọn họ không chỉ sẽ không có việc gì, nói không chừng có thể có may mắn khác.

Tuân Bạch nghe hiểu ý tứ của Thẩm Niệm, tâm trạng vừa sợ hãi vừa hưng phấn.

Vương Dật phạm tội, tướng quân Bắc Sơn khẳng định không làm được, vậy hắn không phải có hy vọng sao?

Cho Tuân Bạch một cành ô liu, Thẩm Niệm để cấm vệ mang theo hỗ trợ hắn, sau đó cưỡi ngựa rời khỏi Bắc Sơn.

Thẩm Niệm đột nhiên rất muốn nhìn thấy hoàng đế, hắn muốn biết trong đầu Tề Quân Mộ rốt cuộc nghĩ cái gì.

Quân thần hiếm khi tâm linh tương thông, đều rất muốn gặp mặt nhau.

Thẩm Niệm trên đường đuổi về kinh, hoàng đế đã ngăn cản một đám người muốn tìm hiểu tin tức, y không gặp bất cứ triều thần nào kể cả Lâm Tiêu, chỉ nói chờ Thẩm Niệm trở về.

Một đám người ở trong lòng mắng xối xả Thẩm Niệm, Thẩm Niệm nhàn rỗi không có việc gì cứ làm cho tốt Trấn Bắc hầu không được sao? Trong cung tạm giữ chức của Dương Kinh Lôi, tạm thời thay thế thì tạm thời thay thế, hoàng đế muốn ưu ái Thẩm gia, bọn họ cũng không nói gì.

Nhưng Thẩm Niệm thì sao, hắn lăn qua lăn lại không ngừng cái gì chứ, chạy đến Bắc Sơn có thể đào được thi thể, lại có thể kéo một tướng quân Bắc Sơn xuống ngựa. Hắn là muốn gì, muốn dấy phong ba trên triều hay sao?

Lâm Tiêu đứng giữa đám triều thần không lên tiếng, sắc mặt ông có hơi nghiêm trang, Tô Nhân nhìn ông thở dài cười khổ nói: “Ta thân là Kinh triệu doãn, chuyện lần này sợ là hoàng thương muốn truy cứu đến trách nhiệm của ta rồi.”

Nhưng quan viên có giao hảo với gã nghe lời này vội vàng khuyên giải an ủi nói: “Tô đại nhân sao nói như thế, ngươi là có trách nhiệm quản giáo bất lợi, nhưng sự oán giận này thật sự không thể đổ trên đầu ngươi được, kinh thành lớn như vậy, cái chết của cô gái thanh lâu kia, không có người báo án, Tô đại nhân làm sao có thể mọi chuyện đều biết rõ.”

Tô Nhân lắc đầu, đang muốn nói hắn không như thế, trước đó vài ngày hắn đã đắc tội trên đại điện.

Có quan viên thấy vẻ mặt của hắn, nháy mắt nghĩ đến những điều này. Sắc mặt nhất thời cũng lúng túng, lại nhìn những đồng liêu, ánh mắt lóe lên.

Lâm Tiêu nhìn hắn buồn bã nói: “Tô đại nhân, Trấn Bắc hầu sắp tới, hắn là kiểu người miệng lưỡi sắc bén không chừa một ai, nếu nghe lời ngươi nói, sợ là muốn hỏi trong lòng Tô Nhân hoàng thượng có phải là người lòng dạ hẹp hòi hay không? Đến lúc đó truyền đến tai hoàng thượng, hoàng thượng biết Tô đại nhân lắm điều như vậy, không nên nghiêm phạt cũng kết thành nghiêm phạt.”

Hiểu được ý cảnh cáo trong lời của Lâm Tiêu, sầu khổ trên mặt Tô Nhân càng sâu, hắn nói: “Tả tướng, không phải là hạ quan lo lắng, chỉ là hoàng thượng đối với Trấn Bắc hầu thật sự tin tưởng quá mức, Trấn Bắc hầu nói một câu bằng chúng ta nói mười câu. Mượn sự việc lần này, Trấn Bắc hầu chỉ gửi một bức mật tín, hoàng thượng đã bắt giữ Vương Dật rồi.”

“Có ngươi nói lúc Vương Dật bị cấm vệ mang đi, luôn miệng nói mình oan uổng. Nếu việc này là sự thật, Trấn Bắc hầu là đại công, đám cựu thần chúng ta cũng chỉ có thể chúng mừng Trấn Bắc hầu lập công, nhưng nếu là gỉa, hoàng thượng làm như vậy quá mức tùy tiện, đến lúc đó thể diện của Vương Dật cũng không biết đặt nơi nào, nếu hắn cố ý muốn gây phiền phức cho Trấn Bắc hầu, hoàng thượng làm thế nào?”

Lâm Tiêu thản nhiên: “Hoàng thượng nếu dám làm như thế, tất nhiên có chứng cứ.”

Ông hiểu hoàng đế, không có chứng cứ sẽ không bừa bãi tống người vào đại lao. Chỉ là nói như vậy, Thậm Niệm ở chỗ hoàng thượng gần đây có phần quá đáng rồi.

Quá tin một kẻ để cướp đoạt binh quyền của hắn, nhưng cũng không thể để người này quá ngang ngược.

Như vậy đối với danh tiếng của hoàng thượng không tốt, ông cũng nên nhắc nhở hoàng đế, để Trấn Bắc hầu khiêm tốn bớt đi.

Hoàng đế cư xử với triều thần, vừa buông lỏng vừa siết chặt mới tốt. Bức Thẩm Nệm nôn nóng, đối với hoàng đế cũng không phải chuyện gì tốt. Nhưng đối với Thẩm Niệm dung túng, sẽ khiến Thẩm Niệm không để hoàng đế vào mắt, càng không muốn giao binh quyền ra.

Lâm Tiêu một lòng suy nghĩ làm sao để hoàng đế giáo huấn Thẩm Niệm.

Dĩ nhiên, việc hôm nay không ai nghĩ Trấn Bắc hầu chỉ là một kẻ cõng nồi, tất cả mọi chuyện đều là hoàng đế tự biên tự diễn.

Ngay cả Lâm Tiêu hiểu rõ Tề Quân Mộ cũng không ngờ.

Tất cả ánh mắt của bọn họ đều đặt trên người Thẩm Niệm, mà hoàng thượng chỉ là một người đáng thương muốn bình quyền trong tay Thẩm Niệm, quá tin cho nên mới dễ dàng hết sức tha thứ hành vi của hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện