"Thiếu gia vì uống say nên không thể tránh được xe ngựa kia." Gã sai vặt quỳ dưới đất vừa nói vừa khóc nức nở.

Gia Cát Ngọc Hân nghe tiếng rên rỉ bên trong, cúi đầu hỏi: "Tam nãi nãi đâu?"

"Tam nãi nãi hoảng sợ quá độ, hiện nghỉ ngơi trong phòng."

Tới phòng của Hà thị, mấy nha hoàn sốt ruột ra ra vào vào, Hà thị sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, bụng đã hơi phồng lên.

"Đại tẩu, Nhị tẩu." Thấy các nàng tới, Hà thị uể oải cười, những chuyện xảy ra mấy ngày qua khiến nàng không thể thừa nhận.

Oánh Tú ngăn cản không cho Hà thị ngồi dậy: "Muội nghỉ ngơi đi, có Tứ thúc ở đây, sẽ không sao."

Hà thị gật đầu.

Thương thế như vậy các nàng cũng không giúp được gì, thấy Hà thị đã mệt, Gia Cát Ngọc Hân nói: "Ta và Nhị tẩu của muội qua cách vách xem, muội nghỉ ngơi đi, không cần lo lắng."

Tề Trung Châu mới kiểm tra được một nửa, Trác Dạ đã đẩy Tề Hạo Minh vào, mấy người chờ trong sảnh mỗi người một cảm xúc.

Căn phòng ấm áp tràn ngập vị thuốc và mùi máu tanh, Tề Hạo Chi mồ hôi đầy đầu dựa vào giường, chỉ cần liếc mắt liền có thể nhìn thấy cái chân bị thương kia. Tề Hạo Minh tới bên mép giường, hỏi: "Tam đệ, đệ tìm ta?"

Ánh mắt vô hồn của Tề Hạo Chi cuối cùng cũng có tiêu cự, hắn quay đầu nhìn Tề Hạo Minh, khóe miệng để lộ ý cười chua xót: "Nhị ca, đệ dùng cái chân này đổi lấy lỗi lầm của mẫu thân, huynh có thể đừng hận bà ấy không?"

Tề Hạo Minh ngẩn ra, nhìn sự khẩn thiết của hắn, không khỏi thở dài: "Hạo Chi, chuyện này không liên quan tới đệ, hơn nữa mọi thứ đã kết thúc, đệ không cần để ý."

"Nhị ca, đệ biết nhiều năm qua huynh không hề vui vẻ, nhưng dù sao đó cũng là mẫu thân của đệ, cho dù bà ấy tàn nhẫn, đệ cũng không có cách nào đi hận bà ấy, lỗi lầm bà ấy phạm phải đệ biết dù có đền bù thế nào cũng không thể cứu vãn, nhưng Đại ca, niệm tình bà ấy đã rời khỏi Tề gia, huynh có thể tha thứ cho bà ấy, tha thứ cho Hứa gia không?"

Tha thứ cho Hứa gia, để Hứa gia tốt hơn một chút, như vậy Hứa thị ở Hứa gia mới có thể bình an, đây là chuyện duy nhất Tề Hạo Chi có thể làm, hắn cũng hi vọng có một ngày bản thân có thể rời khỏi Tề phủ này, như vậy hắn có thể tới đón Hứa thị, nhưng hiện tại Hà thị có thai, hắn không có năng lực, thật sự lực bất tòng tâm.

"Đệ đừng suy nghĩ miên man, dưỡng thương mới là việc quan trọng." Tề Hạo Minh thu lại ánh mắt phức tạp, chuyện của Hứa gia, lúc này không phải hắn muốn là có thể thu tay được.

Tề Hạo Chi thất vọng nhắm mắt. Tề Trung Châu nghe cuộc đối thoại của hai huynh đệ, thở dài. Trác Dạ đẩy xe lăn đi, Tề Hạo Minh ngẩng đầu nhìn Tề Trung Châu: "Tứ thúc, chỗ Tam đệ cần cái gì thiếu cái gì cứ việc mở miệng, nhất định phải chữa khỏi chân cho đệ ấy."

Cho dù y hận Hứa thị, nhưng với đệ đệ cùng chung huyết mạch thuần lương này, y không thể mắt thấy hắn vì cứu người mà hủy hoại con đường làm quan của mình.

Tề Trung Châu gật đầu.

Tới chiều, Tề Hạo Minh mới cùng Oánh Tú và Tráng Tráng về tới Tề phủ, sự tích Tề Tam thiếu gia anh dũng cứu người rất nhanh truyền đi, Hứa gia cũng nhận được tin, ngay cả Hứa thị bị nhốt trong phòng cũng nghe nói.

Đêm đó, bà ta đập nát mọi thứ trong phòng, cầm mảnh sứ kề lên cổ uy hiếp, nói nếu không cho bà ta gặp nhi tử, bà ta sẽ chết cho bọn họ xem.

Hứa gia vốn không để ý, nhưng Hứa Đại tiểu thư qua thăm thấy muội muội thảm hại như vậy, hai người ôm nhau khóc một trận, sau đó vội đi cầu xin Hứa đại nhân cho phép dẫn Hứa thị về Tề gia thăm Tề Hạo Chi.

Ban đầu Hứa đại nhân không đồng ý, Tề gia đã hưu Hứa thị, hiện tại còn muốn trở về, không biết người ngoài sẽ đồn thế nào.

"Đều làm nương, để Ngữ Nhi về thăm Hạo Chi đi, nghe nói lúc được nâng về cả người nó đầy máu, cũng không biết đã tạo nghiệt gì!" Hứa phu nhân cũng cầu xin.

Hứa đại nhân thở dài, nhìn đám nữ nhân trong phòng, lại nhớ tới nhi tử ở đại lao, hầu phủ sụp đổ, Hứa gia cũng nguy cơ trùng trùng.

Được đồng ý, Hứa thị rửa mặt chải chuốt một phen liền cùng Hứa Đại tiểu thư vội vàng tới hài phủ, đêm tuyết đường không dễ đi, bọn họ vừa ra cửa trời liền đổ tuyết. Tới Tề phủ, gõ cửa hồi lâu mới có người ra mở, vừa thấy bà ta, hạ nhân vội vàng đi bẩm báo Tề Trung Dương, chờ tới khi Hứa thị được gặp Tề Hạo Chi, vết thương đã được xử lý.

"Sao lại bị thương thành như vậy! Hài tử ngốc này, Huân Nhi đâu, sao không ở bên cạnh chiếu cố con?" Nửa câu sau Hứa thị cao giọng, đương nhiên vì quên bản thân sớm đã không còn là nữ chủ nhân trong phủ.

Tề Hạo Chi nhìn Hứa thị rõ ràng tiều tụy đi rất nhiều, lắc đầu: "Thân mình Huân Nhi nặng nề, cần nghỉ ngơi."

Hứa thị gật đầu: "Đúng vậy, nó đang hoài hài tử của con, nên nghỉ ngơi nhiều, là nương hồ đồ." Hứa thị cẩn thận chạm vào vết thương kia, xung quanh băng gạc có nhiễm chút máu, "Sao con lại ngốc như vậy, tuyết lớn như vậy cứu người làm gì! Nhìn vết thương này đi, nếu chân không đi lại được thì phải là sao!"

"Hài tử đó còn nhỏ, con không thể thấy chết không cứu, nếu như có thể, con hi vọng có thể giúp mẫu thân giảm bớt một phần tội ác."

Lời Tề Hạo Chi nói càng khiến Hứa thị khóc lớn: "Đều là nghiệt ta tạo, không liên quan tới con, sao con lại ngốc như vậy!"

Bà ta dùng sức đấm vào mép giường. Sau khi xảy ra chuyện, nữ nhi ở nhà chồng cũng không thể sống tốt, vốn là đích tiểu thư duy nhất của Tề gia, Lộ Hoa gả vào nhà cũng không tệ, nhưng hiện tại hầu phủ suy tàn, địa vị của nàng ở nhà chồng trực tiếp đã không còn như xưa, mà lúc này nhi tử lại như vậy.

"Nương, người làm thế có từng hối hận không?" Rất lâu sau, Tề Hạo Chi mới mở miệng hỏi.

Nếu năm đó không làm, chuyện sau khi Nhị ca rơi xuống nước sẽ không liên quan tới bà ta, như vậy hiện tại bà ta vẫn còn là Nam Dương Hầu phu nhân, càng không cần ủy khuất quay về Hứa gia.

Hứa thị không đáp. Nếu có thể quay lại, có lẽ bà vẫn sẽ làm như vậy. Hứa thị ngẩng đầu nhìn Tề Hạo Chi, hắn là nhi tử của bà, chuyện hắn không thể làm, người làm phụ thân này hiển nhiên sẽ toàn lực hỗ trợ hắn.

"Nương, con mệt rồi, tuyết lớn đường không dễ đi, người vẫn là sớm trở về đi." Tề Hạo Chi mệt mỏi nhắm mắt.

Hứa thị lưu luyến không rời mà ra ngoài, thấy Tề Trung Châu ngồi trong sảnh, bà ta liền lấy ít ngân phiếu đặt lên bàn: "Lão Tứ, Hạo Chi không có ai bên cạnh chiếu cố, thương tích ở chân nó làm phiền đệ quan tâm."

"Thương tích của Hạo Chi ta đương nhiên tận tâm tận lực, ngân phiếu này ngươi lấy về đi." Tề Trung Châu nhét ngân phiếu về tay Hứa thị, "Phải xem khả năng hồi phục thế nào, nếu hồi phục tốt, sau này đi lại sẽ không có ảnh hưởng."

Hứa thị nhìn vẻ mặt đạm nhiên của Tề Trung Châu, không còn mặt mũi tiếp tục, vốn định đi gặp Hà thị, nhưng mắt thấy tuyết bên ngoài đã lớn, bà ta đành phải gạt bỏ ý niệm này.

"Về thôi." Hứa thị bước vào trong tuyết, hướng về cổng lớn.

Hứa Đại tiểu thư vội vàng theo sau, trầm mặc không nói gì, cùng bà ta rời khỏi Tề phủ.

Hai tượng đá bên ngoài vẫn đứng lặng không nhúc nhích, chúng không biết vui buồn, không biết hưng vinh của hầu phủ, cũng không biết sau bao nhiêu năm, phủ đệ này có thể thay đổi dòng dõi, thay đổi chủ nhân.

OoOoO

Trận tuyết này kéo dài tới đầu tháng, cổng lớn kinh thành mở rộng, Thượng Quan tướng quân cùng các binh sĩ trở về. Với hoàng đế mà nói, đây là tin mừng, Định Vương vừa tới Bắc Quyết đã ổn định chiến sự, kế tiếp liên tục thuận lợi, tuy rằng quân ta có trúng mai phục, nhưng Bắc Quyết thương vong nặng nề, phải nhanh chóng rút lui.

Trong cung mở tiệc ăn mừng, bên ngoài tuyết lớn bao trùm, Oánh Tú nắm tay Tráng Tráng đi dạo trong viện, tiểu gia hỏa thấy mấy nha hoàn làm người tuyết, tay chân liền ngứa ngáy, muốn đi chơi. Oánh Tú khom người tháo ba tay cho nó, Tráng Tráng lập tức chạy về phía người tuyết kia.

Trên nền tuyết để lại dấu chân nhỏ bé, dù không cẩn thận té ngã cũng không đau, Tráng Tráng chơi đùa, gương mặt nhỏ đỏ bừng nhưng vô cùng vui vẻ.

Trong cái mâm Thanh Bích cầm lúc này là kiệt tác của Tráng Tráng, lớn nhất là cha, nhỏ hơn là nương, nhỏ hơn nữa là chính nó, hài tử còn lại là đệ đệ. Oánh Tú dở khóc dở cười nhìn người tuyết không rõ dáng hình này, kêu Thanh Bích đặt dưới mái hiên.

"Tiểu thư, Tô di nương của Khánh Vương phủ tới chơi." Tử Yên đến nhỏ giọng bên tai nàng.

Oánh Tú thoáng nhìn qua Tráng Tráng đang chơi đùa bên kia, phân phó bà vú: "Cho thiếu gia chơi thêm một lúc rồi dẫn nó về ăn canh, nhớ thay y phục mới."

Tô Diệu Qua một thân áo choàng màu xám đứng dưới mái hiên, người đã gả đi tóc sẽ bối cao, chỉ là trang dung trên mặt không hề thay đổi, thậm chí còn thêm vũ mị.

"Ta cũng nhiều năm rồi không nhìn thấy tuyết." Tô Diệu Qua thấy nàng tới, khẽ cười, bên khóe mắt có vẽ một đóa hồng mai, vô cùng bắt mắt.

"Những năm đó sư phó ở đâu?" Oánh Tú cùng bà đứng dưới mái hiên, Tử Yên ôm hai cái lò sưởi tới.

Tô Diệu Qua nhận lấy, nhìn vẻ điềm tĩnh trên mặt Oánh Tú, lúc này mới hoàn hồn nhìn tiền viện tàn khuyết kia.

"Tới Bắc Quyết, còn qua Man tộc, đến Tây Vực, gặp được đủ loại người, cuối cùng vẫn về đây. Tú Nhi có nhìn thấy không, tiền viện bị thiêu rụi kia, cho dù bị tuyết bao phủ, hiện tại chỉ còn màu trắng, nhưng một khi đông đi xuân tới, tuyết tan hết rồi, vết sẹo kia vẫn sẽ lộ ra."

"Vậy thì lần nữa che vết sẹo kia, tu sửa cũng được, bao trùm cũng thế, chỉ cần không thể nhìn ra."

Tô Diệu Qua lắc đầu: "Hài tử ngốc, nhà có thể như vậy, nhưng người lại không thể."

Oánh Tú không thể đoán được mấy năm kia Tô Diệu Qua ở bên ngoài đã trải qua những gì, nhưng thời điểm sinh Tề Quý Lỗi, cổ trùng của Thành Vương Phi xuất hiện khiến nàng không thể không nghĩ, dung nhan không thay đổi này liệu có phải cũng nhờ đó hay không.

"Đây là lý do sư phó tới Khánh Vương phủ?"

"Nữ nhân không phải ai cũng muốn tìm nơi để trở về sao? Khánh Vương phủ, trong mắt nhiều người chẳng lẽ không phải nơi tốt?"

Oánh Tú quay đầu, thoáng phát hiện chút giảo hoạt trên mặt bà ta, giật mình: "Sư phó chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy." Bà ấy sao có thể cho rằng Khánh vương gia, người từng khiến bà ta chịu khổ lại là bến bờ đáng để trở về? "Tú Nhi, con có từng nghe câu thiêu thân lao đầu vào lửa, tự chịu diệt vong chưa?" Tô Diệu Qua xoay người, chậm rãi vào phòng, cởi bỏ áo khoác, bên trong vẫn là y phục đỏ thẫm, "Ta là nói thiêu thân lao đầu vào lửa, chưa chắc không có thu hoạch."

"Khánh Vương không phải người lương thiện, sư phó ở bên đó, nhất định phải cẩn thận." Oánh Tú đem những lời dư thừa nuốt về Khánh Vương là người thế nào, Tô Diệu Qua hẳn rõ ràng hơn nàng, nếu để nàng đoán mục đích Tô Diệu Qua vào Khánh Vương phủ, tuyệt đối không phải khuất phục.

"Tú Nhi, ta đã từng nói, đời này của ta không còn gì đáng để lưu luyến, nếu không có con, ta càng không có gì để hoài niệm, nếu có một ngày ta biến mất, con chỉ cần ghi nhớ, con và Tô Diệu Qua ta không hề có bất kỳ quan hệ gì, con hận ta, hận ta hơn bất kỳ ai, hận không thể nghiền xương ta thành tro."

Oánh Tú ngơ ngẩn nhìn bà, bất an trong lòng ngày càng lớn, cuối cùng vẫn nhịn không được mà bật thốt ra: "Sư phó, có phải người muốn giết ông ta không!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện