Nam Dương Hầu phủ dường như đã vô cùng hỗn loạn, ngay cả Khánh vương gia tới, ở thư phòng của Tề Trung Dương cả nửa ngày vẫn chưa bước ra, mà trong Cẩm Trúc Viện, Gia Cát Ngọc Hân ngây ngốc nằm trên giường, ánh mắt dừng ở hài tử nằm trong nôi sớm đã không có tiếng động.

"Hân Nhi, nếu hài tử đã đi rồi, con cho bọn ta an táng nó đi." Khánh vương phi đau lòng duỗi tay sờ mặt nàng, "Con cứ để nó ở đây cũng không phải cách."

Gia Cát Ngọc Hân bỗng nhiên nắm chặt tay Khánh vương phi, không ngừng lắc đầu. Nàng cực khổ sinh hài tử ra, nhưng vẫn không thể giữ được tính mạng của nó, chẳng lẽ nó không nên đến thế giới này, nó vốn là sai lầm sao?

"Tiểu thư, Nhị nãi nãi tới thăm người." Yên Chi đến, thoáng nhìn tả lót trong cái nôi kia, nhẹ giọng.

"Mẫu thân, muội muội đang ở bên ngoài, chi bằng người ra nói chuyện với muội ấy đi. Yên Chi, dẫn Nhị nãi nãi vào."

Oánh Tú theo Yên Chi vào phòng, bên trong vẫn còn nhàn nhạt mùi thuốc.

"Thời điểm sinh bọn Lạc Ninh ta không có cảm giác như vậy, nhưng vừa ngã xuống, ta liền có cảm giác hài tử này cùng ta thật sự không có duyên phận." Gia Cát Ngọc Hân kêu nàng ngồi bên cạnh mình, nhìn về phương xa, trong lòng có khổ khó nói nên lời.

"Tẩu đừng quá thương tâm." Oánh Tú chưa từng thấy Gia Cát Ngọc Hân mệt mỏi như hiện tại, trong ấn tượng, nàng ấy luôn là người mạnh mẽ.

"Ta không muốn an táng nó ở Tề gia." Trầm mặc một hồi, Gia Cát Ngọc Hân bỗng nhiên lên tiếng.

Oánh Tú không khỏi ngẩn ra. Trên đường tới đây, Trác Dạ có nhắc tới những lời đồn về Gia Cát Ngọc Hân, trước khi xuất giá, nàng ấy đã có người trong lòng, bọn họ là thanh mai trúc mã, nhưng hiện tại bọn họ đã chia xa, trời Nam đất Bắc. Chỉ là, thanh mai trúc mã kia không hề từ bỏ, nhiều lần vào kinh muốn tìm nàng, từ đó dấy lên rất nhiều lời đồn ảnh hưởng tới thanh danh. Không ai rõ người kia là ai, nghe đồn là vương tử Bắc Quyết tới làm con tin bị nhốt ở Khánh Vương phủ năm đó.

Lời đồn này truyền tới tai Tề Hạo Thịnh, hắn càng chắc chắn nàng gả cho mình không phải tình nguyện, khắc khẩu chẳng qua cần chút ngòi nổ mà thôi. Bọn họ trahh chấp một hồi, Gia Cát Ngọc Hân tức giận bỏ đi, thời điểm bước xuống cầu thang, bất cẩn trượt chân té ngã.

Nếu người trước mắt không phải Gia Cát Ngọc Hân mà mình quen biết, Oánh Tú có lẽ sẽ cảm thấy khuây khỏa. Tề Hạo Thịnh ơi Tề Hạo Thịnh, kiếp trước ngươi đã nợ hài tử của mình quá nhiều, kiếp này chú định ngươi sẽ không thể có đích tử.

"Muội biết hiện tại tỷ rất đau lòng, nhưng hài tử này sao có thể không an táng ở Tề gia." Oánh Tú khuyên, "Nếu tẩu an táng nó ở bên ngoài, phụ thân sao có thể đồng ý? Cho dù Tề gia không phản đối, hài tử này tương lai vào địa phủ, nếu không có thân phận, làm sao nó có thể đầu thai?"

Gia Cát Ngọc Hân nhìn nàng, ánh mắt càng quyết liệt: "Không, nó đã có mẫu thân là ta."

Oánh Tú nhất thời không biết nói gì. Từ đó tới khi rời khỏi hầu phủ, nàng chưa từng thấy Tề Trung Dương, cũng không gặp Tề Hạo Thịnh. Tề Hạo Minh sớm chờ ở bên ngoài, thấy nàng ra liền nắm tay nàng lên xe ngựa. Oánh Tú lười nhác dựa vào lòng y, không tự chủ mà hỏi: "Hài tử của tẩu tẩu không còn, tước vị của Tề gia liệu có bị giáng tiếp không?"

"Với tình hình hiện tại chỉ sợ Hoàng Thượng không có tâm tư này, nhưng tương lai thì không chắc chắn." Tề Hạo Minh ôm lấy nàng, "Đại tẩu vẫn ổn chứ?"

"Tướng công, con tin ở Khánh Vương phủ bên ngoài đồn, chàng có phải cũng biết hay không?"

Khóe mắt Tề Hạo Minh thoáng giật giật, ngay sau đó nắm lấy tay nàng đặt bên hông: "Ta chỉ biết tên hắn, chưa từng gặp mặt."

"Thiếp mệt rồi, ngày khác chúng ta lại qua Thượng Quan phủ đi." Oánh Tú nhắm mắt lại, nhẹ giọng.

Xe ngựa cứ thế chậm rãi chạy về phía Tề phủ.

OoOoO

Tề Hạo Thịnh đứng trước cửa Cẩm Trúc Viện nhìn gian phòng của Gia Cát Ngọc Hân, tay nắm chặt thành đấm hồi lâu mới buông lỏng.

Yên Chi đi, nhìn thấy hắn không khỏi sững sờ, sau đó cung kính gọi một tiếng: "Cô gia, ngài đến rồi."

"Đã đưa hài tử đi chưa?"

"Tiểu thư nói muốn giữ lại bên cạnh một lúc." Yên Chi cúi đầu đáp.

Tề Hạo Thịnh nhíu mày, không hỏi nữa, nâng bước đi về phía căn phòng.

"Ngài còn tới đây làm gì?" Gia Cát Ngọc Hân tưởng Yên Chi trở về, vừa ngẩng đầu liền thấy Tề Hạo Thịnh đứng ở cửa, thái độ lập tức lạnh đi, duỗi tay nhẹ nhàng đưa đẩy cái nôi giống như ru hài tử vào giấc.

"Ta đã cho người chuẩn bị, siêu độ xong sẽ hạ táng, nàng còn giữ nó làm gì?" Lúc này Tề Hạo Thịnh chỉ cảm thấy ánh mắt dịu dàng kia quá chói mắt, hài tử bảy tháng còn nhỏ, hơn nữa vừa chào đời đã mất, sắc mặt xanh mét khiến người nhìn không khỏi sợ hãi.

"Hài tử này sẽ không an táng ở phần mộ tổ tiên Tề gia." Gia Cát Ngọc Hân lại kéo cao chăn, nằm xuống giường, hờ hững nhìn hắn, "Ta muốn an táng nó bên ngoài."

"Đây là nhi tử của Tề Hạo Thịnh ta, cho dù có chết cũng là nhi tử của ta, sao có thể an táng bên ngoài!" Như chạm đến giới hạn cuối cùng, Tề Hạo Thịnh lạnh lùng nói, "Nàng còn không thấy mất mặt sao?"

"Bởi vì ngài không xứng!" Gia Cát Ngọc Hân nhìn thẳng vào mắt của hắn, nói từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng, "Ngài không xứng làm phụ thân của nó, Quý Đình cũng là con của ngài, sao không thấy ngài an táng nó ở phần mộ tổ tiên Tề gia! Ngài muốn nó không danh không phận giống nương của nó, ở sơn cốc không một bóng người hay sao?"

"Gia Cát Ngọc Hân, nàng đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của ta, đây là nhi tử của Tề Hạo Thịnh ta, cho dù đã chết, nó vẫn là đích tử của Tề Hạo Thịnh ta!" Tề Hạo Thịnh không đành lòng nhìn con người nhỏ bé kia, chỉ âm ngoan nhìn Gia Cát Ngọc Hân chằm chằm.

"Ha ha..." Trong bầu không khí căng thẳng đột nhiên truyền tới tiếng cười, Gia Cát Ngọc Hân cúi đầu thoáng nhìn móng tay của mình, lần thứ hai ngẩng đầu nhìn hắn, "Sao ngài có thể chắc chắn đây là con của mình?"

"Ưm" Vừa dứt lời, Tề Hạo Thịnh đột nhiên tới bên mép giường, duỗi tay bóp lấy cổ nàng, đôi mắt đỏ ngầu, lạnh lùng hỏi: "Nàng nói cái gì?"

"Nàng lấy đâu ra tự tin, khẳng định hài tử này là cốt nhục của mình?" Sắc mặt Gia Cát Ngọc Hân vốn tái nhợt bỗng nhiên ửng đỏ, nàng đưa tay bắt lấy tay hắn, hận không thể cào hết da thịt nam tử này xuống, không chút cam chịu mà trừng mắt nhìn hắn.

"Gia Cát Ngọc Hân, nàng có biết mình rốt cuộc đang nói gì không?"

"Cô gia, ngài làm gì vậy? Tiểu thư!" Bên ngoài truyền tới tiếng đồ rơi xuống đất, Yên Chi hoảng loạn chạy tới, "Cô gia, có chuyện gì từ từ rồi nói, tiểu thư vừa sinh hài tử, thân mình vẫn chưa hồi phục, cô gia, Yên Chi cầu xin ngài, có chuyện gì ngài từ từ nói." Yên Chi không dám kéo Tề Hạo Thịnh ra, chỉ có thể quỳ xuống khóc lóc cầu xin.

Gia Cát Ngọc Hân trước sau đều không chịu yếu thế, trầm giọng: "Tề Hạo Thịnh, có bản lĩnh, ngài trực tiếp bóp chết ta đi!"

"Nàng cho rằng ta không dám?" Tề Hạo Thịnh đá văng Yên Chi, duỗi tay bắt lấy hài tử trong nôi, dùng tã lót bọc chặt, cái gì cũng không thể nhìn thấy.

"Tề Hạo Thịnh, ngươi điên rồi!" Gia Cát Ngọc Hân thấy hắn đưa tã lót lên cao, hoảng sợ hét lên, ngay cả Gia Cát Ngọc Đồng vừa mới đến cũng nghe thấy.

"Nàng muốn an táng hài tử này bên ngoài? Ta nói cho nàng biết, hiện tại ta sẽ mang nó đi thiêu, cho dù chỉ là một hạt bụi ta cũng không để nàng mang ra ngoài! Gia Cát Ngọc Hân, nàng nghe cho rõ đây, người làm chủ trong Tề phủ này là ta chứ không phải nàng, nàng đã gả vào đây rồi, không còn đích tiểu thư hô mưa gọi gió của Khánh Vương phủ kia nữa!"

Gia Cát Ngọc Hân tức giận cào mạnh một cái, Tề Hạo Thịnh đau đớn, buông tay đẩy nàng ra.

Nhịn đau đớn dưới bụng, Gia Cát Ngọc Hân nhìn tã lót trong tay hắn, bật cười: "Tề Hạo Thịnh, vậy ngươi hưu ta đi, không phải ngươi nghi ngờ ta cho ngươi đội mũ xanh sao! Gia Cát Ngọc Hân ta chính là nữ nhân không giữ phụ đạo, sao hả, sao ngươi không hưu ta? Ngươi không phải đã hoài nghi ta từ lâu rồi sao? Không phải Cát di nương đã nói với ngươi ta và thanh mai trúc mã của mình lưỡng tình tương duyệt, ta gả cho ngươi là vì chàng sao? Ả có phải còn nói với ngươi, trong lòng ta vẫn còn hình bóng của chàng, thậm chí sau khi cưới người vẫn còn gặp chàng không? Có phải ả còn nói hài tử trong tay ngươi có khả năng là của chàng?"

"Tiểu thư, tiểu thư người làm sao vậy, Yên Chi lập tức gọi đại phu cho người." Nhìn trán Gia Cát Ngọc Hân ngày càng ra nhiều mồ hôi, Yên Chi không màng vết thương ở chân, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Gia Cát Ngọc Đồng nghiêng người tránh đi, chỉ đứng bên ngoài nghe động tĩnh, không có ý vào trong.

"Ta hưu nàng, để nàng cùng người kia song túc song phi sao?" Tề Hạo Thịnh lấy lại bình tĩnh, đặt tã lót vào lại trong nôi, "Gia Cát Ngọc Hân, nàng sống là thê tử của ta, chết cũng là quỷ của ta, Tề Hạo Thịnh ta sao có thể làm ra chuyện hưu thê? Cho dù nàng vì việc lần này mà không thể tiếp tục sinh hài tử, ta cũng sẽ không bỏ nàng!"

Nghe vậy, Gia Cát Ngọc Hân không khỏi sợ hãi, nàng cố gắng không để bản thân ngất đi, nhìn vẻ mắt như nổi điên của hắn, lòng bàn tay ngày càng lạnh, mà Gia Cát Ngọc Đồng đứng ở cửa khẽ cười trào phúng, xoay người rời đi.

OoOoO

Chuyện Gia Cát Ngọc Hân xảy thai chỉ là một gợn sóng nhỏ, nghe được tin Gia Cát Ngọc Hân hậu sản không lo điều trị, lần nữa rơi vào hôn mê, ngoại trừ đưa qua ít dược liệu trân quý, Oánh Tú cũng không giúp được gì.

Bầu trời kinh thành vẫn bị mây đen bao phủ, tuyết trên đường dần tan, thời tiết ấm dần, thân thể Thái Tử không thể tiếp tục bảo tồn, tính toán thời gian, Định Vương đáng lẽ đã hồi kinh vào lúc này.

Thượng Quan Linh về trước, thân chịu trọng thương, trong tay còn cầm ngọc bội tùy thân của Định Vương. Trên đường trở về đội quân gặp mai phục, Định Vương phân phó Thượng Quan Linh làm tiên phong xông ra hồi kinh báo tin, nói nếu hắn không thể trở về thì giao ngọc bội này cho Định vương phi.

Thời điểm nhận được ngọc bội, Định vương phi liền hôn mê bất tỉnh. Hoàng đế tức giận, lập tức phái người tới chỗ đoàn quân gặp mai phục tìm kiếm, nhưng chỉ nhìn thấy binh lính tử thương, không có thân ảnh của Định Vương Túc Côn.

Định Vương mất tích.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện