- Nếu như chúng ta kiến tạo bốn đến sáu mẫu hạm, chưa nói kỹ thuật có đạt chuẩn được hay không, cho dù tạo thành rồi sức chiến đấu chỉnh thể vẫn kém xa người ta. Bằng với số tiền đó, đủ chỉ một nửa, thậm chí một phần ba dùng để tạo tầm ngầm, gần như có thể đảm bảo, chúng tới bao nhiêu chúng ta đánh chìm bấy nhiêu.
Vũ Thu Hàn bổ xung.
Mấy nhân vật trung kiên của Hà Vũ hệ này đặc tiểm tỉnh cách khác nhau, Hà Trường uy nghiêm ít nói, cho dù bề ngoài không cao lớn, nhưng tự có khí thế điển hình loại "không giận mà uy". Hà Đông Tiền vừa hay ngược hẳn lại, tính cách hướng ngoại, là người cởi mở, rất được đám vãn bối yêu quý. Vũ Thu Hàn tính cách tương tự Hà Trường Chinh nhưng uy mãnh hơn nhiều, dù ông không mặc quân phục nhưng bất kỳ ai nhìn thấy cũng biết ngay là quân nhân. Kiến cho khi ông công tác ở địa phương, các đồng chí coi ông như quân nhân tiêu chuẩn. Còn về Tiêu Đông Chiến là nho tướng điển hình, là người thoải mái nho nhã, bằng cấp rất cao, nếu như không mặc quân phục không ai nghĩ ông là quân nhân tại ngũ.
Liễu Tuấn nhập một ngụm trà, cười khẽ nói:
- Chũ Vũ, cháu rất tán đồng với chiến lược tầm ngầm của chú. Khi tạm thời chưa có thực lực đối kháng bình đẳng, đối kháng không đối xứng là một lựa chọn không tệ. Có điều cho dù là tàu ngầm, chúng ta cũng cần đẩy mạnh tốc độ cải tiến kỹ thuật, chỉ dựa vào mỗi ưu thế số lượng là không đảm bảo.
Tiêu Đông Chiến hơi ngạc nhiên nhìn Liễu Tuấn, nhưng không nói gì.
Mấy vị thượng tướng ngồi đây thì Tiêu Đông Chiến trẻ tuổi nhất, miễn cưỡng có thể tính là đồng bối của Liễu Tuấn, so với đám Hà Trường Chinh trẻ hơn tới mười mấy tuổi, là nhân vật quan trọng thế hế sau của Hà Vũ hệ.
Qua vài năm nữa, Hà Đông Tiến, Vũ Thu Hàn, Hải Hướng Quân cơ bản là đã nghỉ hưu hết rồi.
Tiêu Đông Chiến ở điểm này có quan điểm không nhất trí với Vũ Thu Hàn.
Có điều hiện giờ Liễu Tuấn đang phát biểu, Tiêu Đông Chiến không xen vào.
Vũ Thu Hàn nói:
- Ừ, điều này thì đúng. Nghiên cữu kỹ thuật tầu ngầm của chúng ta đang đẩy nhanh bước tiến, hấp thu được kha khá kỹ thuật của Nga rồi.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Mau chóng hấp thu kỹ thuật của họ là một con đường tắt, nhưng chúng ta cũng có ưu thế của mình, nói tới mẫu hạm, ý kiến cá nhân của cháu là vẫn nên làm.
Các tướng quân liền trở nên nghiêm nghị.
- Quy tới cùng thì tầu ngầm là vũ khí mang tính phòng ngủ, khả năng công kích không đủ, tác dụng chỉ tương đối giới hạn. Bất kể thể nào chúng ta không thể dựa vào tầu ngầm để thể hiện quân uy, không thể dựa vào nó công thành chiếm đất. Ở đối kháng tầu ngầm là sô một , có điều cùng với thời đại đội thay, các quốc gia phát triển sẽ thành lập nên hạm đội mẫu hạm, chúng ta không thể vĩnh viễn phòng thủ được.
Liễu Tuấn mỉm cười, ánh mắt lại ánh lên tia sắc bén.
Hà Đông Tiến cười.
Liễu Tuấn là như thế, trong lòng y, phòng ngữ mãi mãi chỉ là tạm thời, chủ động tiến công mới là mục đích cuối cùng. Một bí thư tỉnh ủy dám dùng quân đội, nội tâm ngả theo vũ khí tiến công là không cần nghi ngờ.
Vũ Thu Hàn không dễ bị thuyết phục như thế, cau mày nói:
- Ta cũng khong phải là không đồng ý làm mẫu hạm, nhưng độ kỹ về kỹ thuật là rõ ràng, dựa theo tình thế hiện nay mà xét, nhất nhất trong vòng 20 năm chúng ta vẫn ở trong thế yếu. Kỹ thuật không theo kịp, kinh nghiệm tác chiến càng thiếu hụt, thứ này làm ra tác dụng rất hữu hạn.
Liễu Tuấn nói:
- Tác dụng thực tế cũng phân chia làm mấy loại. Thực sự dùng vào thực chiến chỉ là một trong số đó, đối thủ của chúng ta không phải chỉ có một. Có quán quân thì có á quân, không thể ai ai cũng làm quán quân. Cháu cho rằng chính vì chúng ta thua kém nên phải ra sức đuổi theo. Giai đoạn hiện nay đại chiến thực sự là không thể, nước nào cũng có điều kiêng kỵ. Đây chính là cơ hội chúng ta cần nắm lấy, tận lực kéo gần khoảng ách. Có lẽn trong vòng 20 năm chúng ta vẫn lạc hậu. Nhưng sau hai mươi năm thì sao? Có lẽ đã khác rồi.
Vũ Thu Hàn trầm ngâm không nói.
Hà Trương Chinh nhìn sang Tiêu Đông Chiến, hỏi:
- Đông Chiến, ý cậu thế nào.
Nhìn qua hôm nay là cuộc tụ họp cá nhân cai cũng có thể thoải mái lên tiếng, nhưng có một sự thực không cần hoài nghi, ở đây có ba vị ủy viên quân ủy, có tiếng nói cực lớn trong việc kiến thiết quân đội. Một khi hôm nay mọi người thống nhất ý kiến, trong thời gian sau này, những đại lão quân đội ngồi đây sẽ ra sức thúc đẩy phương án này được thực thi.
Tiêu Đông Chiến mỉm cười nói:
- Xưa nay cường quốc đều phải chuẩn bị để đi lên, luận hải quyền của Thayer Mahan cũng kiến lập trên cơ sở này. Chính vì "hải quyền luận" mới tạo nên cường quốc quân sự hàng đầu thế giới hiện nay. Tôi thấy nên làm thứ này.
Liễu Tuấn lại rót đầy trà cho mọi người:
- Không những nên làm hơn nữa phải định ra các bước tỉ mỉ.
Giai đoạn hiện nay , chúng ta có thể bắt chước, cải tiến. Khi có đường tắt thì nên đi đường tắt. Tôi thấy không nên kỳ vọng quá nhiều vào thượng tướng, dù sao nó cũng có hơi lỗi thời rồi, con thuyền này có thể dùng để huấn luyện đã là không tệ.
Hà Đông Tiến cười không nói.
Thượng Tướng hiện giờ vẫn đang tu bổ theo hướng chiến đấu chứ không phải là huận luyện.
Lắp đặt hệ thống chống ngư lôi và tên lửa đạn đạo hàng không chính là minh chứng. Có điều Tiêu Đông tán đồng quan điểm của Liễu Tuấn, tác dụng chân chính của Thượng Tướng vẫn là hạm huấn luyện, khi cần thiết có thể dùng như chiến đấu hạm.
- Tôi cho rằng, nếu như trong ba tới năm năm, có thể hoàn thiện hệ thống tác chiến mẫu hạm, nhân viên chỉ huy và phi công được huấn luyện tới mức độ, đó là một đại công. Có cơ sở này, thì thời gian tạo thành năng lực tác chiến sẽ rút ngắn đi nhiều. Trong vòng 20 năm, kiến tạo chừng 4 mẫu hạm là hoàn toàn có thể.
Liễu Tuấn thản nhiên trình bày ý kiến của mình.
- Cấp tiến một chút, nếu có thể tạo ra sáu chiếc mẫu hạm, thì năng lực tác chiến không hề tầm thường.
Vũ Thu Hàm nói:
- Ở phương diện này, nước Nga có ý kiến đấy.
Lời này Liễu Tuấn cũng biết nguyên nhân, cho dù có quan hệ tư nhân tốt đẹp vớ tổng thống Nga, nhưng qua lại giữa quốc gia với quốc gia, loại hữu nghị này rất hạn chế. Chuyện liên quan tới an nguy quốc gia, tổng thống Nga cũng phải cân nhắc lợi hại ở mọi phương diện. Nhiều năm qua, trong nước cùng Nga giao lưu hợp tác quân sự rất nhiều, nhìn chung mà nói là vui vẻ. Thế nhưng cũng có những chỗ tranh chấp. Nhất là chuyển nhượng kỹ thuật máy ba chiến đấu, nước Nga luôn coi là quần bài tủ đề đàm phán với trong nước.
Hiện giờ trong nước đang nghiên cứu loại hạm chở chiến đấu cơ có nhiều điểm tương tự với loại Nga đang có, Nga rất có ý kiến, cho rằng không được bù đắp xứng đáng.
Liễu Tuấn cười:
- Văn chương thiên hạ đâu có thiếu, có ý kiến thì cứ ý kiến.
Hà Đông Tiến cũng cười:
- Phải, quan trọng vẫn là vẫn đề tiền.
Hà Trương Chinh nói:
- Muốn tiền thì dễ, giai đoạn hiện nay chúng ta cần tận lực làm tốt quan hệ với bọn họ.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Điều này là đương nhiên, bên tiểu quỷ tử còn hi vọng chúng ta xích mích với Nga mà. Nếu không tất cả áp lực dồn lên đầu chúng sẽ rất khó chịu.
Hời gian qua một loạt các sự kiện từ quân sự tới kinh tế đã làm các quốc gia phương Tây cảnh giác cao độ với trong nước.
Liễu Tuấn hi vọng nước Nga có thể tăng cường áp lực lên bốn đảo phương bắc để gây áp lực mạnh mẽ với đảo quốc, di chuyển một phần sự chú ý tranh thủ nhiều thời gian và không gian phát triển.
Tiêu Đông Chiến nói:
- Nước Nga đã bắt đầu bố trí vũ khí loại mới ở bốn đảo phía bắc rồi, vũ khi trước kia của bọn họ cơ bản đã hết thời.
Trước đó không lâu, bộ quốc phòng Nga tuyên bộ với bên ngoài dần thay đổi trang bị vũ khí bốn đảo phương bắc. Căn cứ vào tư liệu của nước Nga công bố, lần này bọn họ thay máu lớn, đem vũ khí tiên tiến nhất của Nga tới, thậm chí bao gồm cả chiến hạm đổ bộ "Tây Bắc Phong" mới nhập khẩu từ Pháp.
Nhập khẩu vũ khi từ các quốc gia phương Tây là thay đổi lớn của nước Nga trong thời gian qua, họ đã ý thực được ở một số lĩnh vực vũ khí mình đã lạc lậu, phải đuổi theo gấp.
Hành động này của nước Nga khiến truyền thông phương tây rất chú ý. Tiểu quỷ tử càng khẩn trương, vội vàng cậu viện với nước mý.
Liễu Tuấn cười:
- Điều này phù hợp với tính cách của tổng thống Putin, khôi phục oai phong đại quốc luôn là mộng tưởng của ông ấy. Người này rất cố chấp, nhưng thu được hiệu quả.
Mấy vị tướng quân đều cười.
Y lại chẳng cố chấp hay sao? Hà Trường Chinh đặt bình Tử Sa xuống:
- Thu Hàn, anh thấy ý kiến của Liễu Tuấn rất đáng được coi trọng.
Câu này đại biểu cho quyết sách cuối cùng của Hà Vũ hệ.
Vũ Thu Hàn gật đầu không nói nữa
Vũ Thu Hàn bổ xung.
Mấy nhân vật trung kiên của Hà Vũ hệ này đặc tiểm tỉnh cách khác nhau, Hà Trường uy nghiêm ít nói, cho dù bề ngoài không cao lớn, nhưng tự có khí thế điển hình loại "không giận mà uy". Hà Đông Tiền vừa hay ngược hẳn lại, tính cách hướng ngoại, là người cởi mở, rất được đám vãn bối yêu quý. Vũ Thu Hàn tính cách tương tự Hà Trường Chinh nhưng uy mãnh hơn nhiều, dù ông không mặc quân phục nhưng bất kỳ ai nhìn thấy cũng biết ngay là quân nhân. Kiến cho khi ông công tác ở địa phương, các đồng chí coi ông như quân nhân tiêu chuẩn. Còn về Tiêu Đông Chiến là nho tướng điển hình, là người thoải mái nho nhã, bằng cấp rất cao, nếu như không mặc quân phục không ai nghĩ ông là quân nhân tại ngũ.
Liễu Tuấn nhập một ngụm trà, cười khẽ nói:
- Chũ Vũ, cháu rất tán đồng với chiến lược tầm ngầm của chú. Khi tạm thời chưa có thực lực đối kháng bình đẳng, đối kháng không đối xứng là một lựa chọn không tệ. Có điều cho dù là tàu ngầm, chúng ta cũng cần đẩy mạnh tốc độ cải tiến kỹ thuật, chỉ dựa vào mỗi ưu thế số lượng là không đảm bảo.
Tiêu Đông Chiến hơi ngạc nhiên nhìn Liễu Tuấn, nhưng không nói gì.
Mấy vị thượng tướng ngồi đây thì Tiêu Đông Chiến trẻ tuổi nhất, miễn cưỡng có thể tính là đồng bối của Liễu Tuấn, so với đám Hà Trường Chinh trẻ hơn tới mười mấy tuổi, là nhân vật quan trọng thế hế sau của Hà Vũ hệ.
Qua vài năm nữa, Hà Đông Tiến, Vũ Thu Hàn, Hải Hướng Quân cơ bản là đã nghỉ hưu hết rồi.
Tiêu Đông Chiến ở điểm này có quan điểm không nhất trí với Vũ Thu Hàn.
Có điều hiện giờ Liễu Tuấn đang phát biểu, Tiêu Đông Chiến không xen vào.
Vũ Thu Hàn nói:
- Ừ, điều này thì đúng. Nghiên cữu kỹ thuật tầu ngầm của chúng ta đang đẩy nhanh bước tiến, hấp thu được kha khá kỹ thuật của Nga rồi.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Mau chóng hấp thu kỹ thuật của họ là một con đường tắt, nhưng chúng ta cũng có ưu thế của mình, nói tới mẫu hạm, ý kiến cá nhân của cháu là vẫn nên làm.
Các tướng quân liền trở nên nghiêm nghị.
- Quy tới cùng thì tầu ngầm là vũ khí mang tính phòng ngủ, khả năng công kích không đủ, tác dụng chỉ tương đối giới hạn. Bất kể thể nào chúng ta không thể dựa vào tầu ngầm để thể hiện quân uy, không thể dựa vào nó công thành chiếm đất. Ở đối kháng tầu ngầm là sô một , có điều cùng với thời đại đội thay, các quốc gia phát triển sẽ thành lập nên hạm đội mẫu hạm, chúng ta không thể vĩnh viễn phòng thủ được.
Liễu Tuấn mỉm cười, ánh mắt lại ánh lên tia sắc bén.
Hà Đông Tiến cười.
Liễu Tuấn là như thế, trong lòng y, phòng ngữ mãi mãi chỉ là tạm thời, chủ động tiến công mới là mục đích cuối cùng. Một bí thư tỉnh ủy dám dùng quân đội, nội tâm ngả theo vũ khí tiến công là không cần nghi ngờ.
Vũ Thu Hàn không dễ bị thuyết phục như thế, cau mày nói:
- Ta cũng khong phải là không đồng ý làm mẫu hạm, nhưng độ kỹ về kỹ thuật là rõ ràng, dựa theo tình thế hiện nay mà xét, nhất nhất trong vòng 20 năm chúng ta vẫn ở trong thế yếu. Kỹ thuật không theo kịp, kinh nghiệm tác chiến càng thiếu hụt, thứ này làm ra tác dụng rất hữu hạn.
Liễu Tuấn nói:
- Tác dụng thực tế cũng phân chia làm mấy loại. Thực sự dùng vào thực chiến chỉ là một trong số đó, đối thủ của chúng ta không phải chỉ có một. Có quán quân thì có á quân, không thể ai ai cũng làm quán quân. Cháu cho rằng chính vì chúng ta thua kém nên phải ra sức đuổi theo. Giai đoạn hiện nay đại chiến thực sự là không thể, nước nào cũng có điều kiêng kỵ. Đây chính là cơ hội chúng ta cần nắm lấy, tận lực kéo gần khoảng ách. Có lẽn trong vòng 20 năm chúng ta vẫn lạc hậu. Nhưng sau hai mươi năm thì sao? Có lẽ đã khác rồi.
Vũ Thu Hàn trầm ngâm không nói.
Hà Trương Chinh nhìn sang Tiêu Đông Chiến, hỏi:
- Đông Chiến, ý cậu thế nào.
Nhìn qua hôm nay là cuộc tụ họp cá nhân cai cũng có thể thoải mái lên tiếng, nhưng có một sự thực không cần hoài nghi, ở đây có ba vị ủy viên quân ủy, có tiếng nói cực lớn trong việc kiến thiết quân đội. Một khi hôm nay mọi người thống nhất ý kiến, trong thời gian sau này, những đại lão quân đội ngồi đây sẽ ra sức thúc đẩy phương án này được thực thi.
Tiêu Đông Chiến mỉm cười nói:
- Xưa nay cường quốc đều phải chuẩn bị để đi lên, luận hải quyền của Thayer Mahan cũng kiến lập trên cơ sở này. Chính vì "hải quyền luận" mới tạo nên cường quốc quân sự hàng đầu thế giới hiện nay. Tôi thấy nên làm thứ này.
Liễu Tuấn lại rót đầy trà cho mọi người:
- Không những nên làm hơn nữa phải định ra các bước tỉ mỉ.
Giai đoạn hiện nay , chúng ta có thể bắt chước, cải tiến. Khi có đường tắt thì nên đi đường tắt. Tôi thấy không nên kỳ vọng quá nhiều vào thượng tướng, dù sao nó cũng có hơi lỗi thời rồi, con thuyền này có thể dùng để huấn luyện đã là không tệ.
Hà Đông Tiến cười không nói.
Thượng Tướng hiện giờ vẫn đang tu bổ theo hướng chiến đấu chứ không phải là huận luyện.
Lắp đặt hệ thống chống ngư lôi và tên lửa đạn đạo hàng không chính là minh chứng. Có điều Tiêu Đông tán đồng quan điểm của Liễu Tuấn, tác dụng chân chính của Thượng Tướng vẫn là hạm huấn luyện, khi cần thiết có thể dùng như chiến đấu hạm.
- Tôi cho rằng, nếu như trong ba tới năm năm, có thể hoàn thiện hệ thống tác chiến mẫu hạm, nhân viên chỉ huy và phi công được huấn luyện tới mức độ, đó là một đại công. Có cơ sở này, thì thời gian tạo thành năng lực tác chiến sẽ rút ngắn đi nhiều. Trong vòng 20 năm, kiến tạo chừng 4 mẫu hạm là hoàn toàn có thể.
Liễu Tuấn thản nhiên trình bày ý kiến của mình.
- Cấp tiến một chút, nếu có thể tạo ra sáu chiếc mẫu hạm, thì năng lực tác chiến không hề tầm thường.
Vũ Thu Hàm nói:
- Ở phương diện này, nước Nga có ý kiến đấy.
Lời này Liễu Tuấn cũng biết nguyên nhân, cho dù có quan hệ tư nhân tốt đẹp vớ tổng thống Nga, nhưng qua lại giữa quốc gia với quốc gia, loại hữu nghị này rất hạn chế. Chuyện liên quan tới an nguy quốc gia, tổng thống Nga cũng phải cân nhắc lợi hại ở mọi phương diện. Nhiều năm qua, trong nước cùng Nga giao lưu hợp tác quân sự rất nhiều, nhìn chung mà nói là vui vẻ. Thế nhưng cũng có những chỗ tranh chấp. Nhất là chuyển nhượng kỹ thuật máy ba chiến đấu, nước Nga luôn coi là quần bài tủ đề đàm phán với trong nước.
Hiện giờ trong nước đang nghiên cứu loại hạm chở chiến đấu cơ có nhiều điểm tương tự với loại Nga đang có, Nga rất có ý kiến, cho rằng không được bù đắp xứng đáng.
Liễu Tuấn cười:
- Văn chương thiên hạ đâu có thiếu, có ý kiến thì cứ ý kiến.
Hà Đông Tiến cũng cười:
- Phải, quan trọng vẫn là vẫn đề tiền.
Hà Trương Chinh nói:
- Muốn tiền thì dễ, giai đoạn hiện nay chúng ta cần tận lực làm tốt quan hệ với bọn họ.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Điều này là đương nhiên, bên tiểu quỷ tử còn hi vọng chúng ta xích mích với Nga mà. Nếu không tất cả áp lực dồn lên đầu chúng sẽ rất khó chịu.
Hời gian qua một loạt các sự kiện từ quân sự tới kinh tế đã làm các quốc gia phương Tây cảnh giác cao độ với trong nước.
Liễu Tuấn hi vọng nước Nga có thể tăng cường áp lực lên bốn đảo phương bắc để gây áp lực mạnh mẽ với đảo quốc, di chuyển một phần sự chú ý tranh thủ nhiều thời gian và không gian phát triển.
Tiêu Đông Chiến nói:
- Nước Nga đã bắt đầu bố trí vũ khí loại mới ở bốn đảo phía bắc rồi, vũ khi trước kia của bọn họ cơ bản đã hết thời.
Trước đó không lâu, bộ quốc phòng Nga tuyên bộ với bên ngoài dần thay đổi trang bị vũ khí bốn đảo phương bắc. Căn cứ vào tư liệu của nước Nga công bố, lần này bọn họ thay máu lớn, đem vũ khí tiên tiến nhất của Nga tới, thậm chí bao gồm cả chiến hạm đổ bộ "Tây Bắc Phong" mới nhập khẩu từ Pháp.
Nhập khẩu vũ khi từ các quốc gia phương Tây là thay đổi lớn của nước Nga trong thời gian qua, họ đã ý thực được ở một số lĩnh vực vũ khí mình đã lạc lậu, phải đuổi theo gấp.
Hành động này của nước Nga khiến truyền thông phương tây rất chú ý. Tiểu quỷ tử càng khẩn trương, vội vàng cậu viện với nước mý.
Liễu Tuấn cười:
- Điều này phù hợp với tính cách của tổng thống Putin, khôi phục oai phong đại quốc luôn là mộng tưởng của ông ấy. Người này rất cố chấp, nhưng thu được hiệu quả.
Mấy vị tướng quân đều cười.
Y lại chẳng cố chấp hay sao? Hà Trường Chinh đặt bình Tử Sa xuống:
- Thu Hàn, anh thấy ý kiến của Liễu Tuấn rất đáng được coi trọng.
Câu này đại biểu cho quyết sách cuối cùng của Hà Vũ hệ.
Vũ Thu Hàn gật đầu không nói nữa
Danh sách chương