"Ừ, Tấn Tài, chuyện này dường như có thể được."

Đường Hải Thiên nâng chén lên nhấp một ngụm, có chút hưng phấn nói.

Lão ba cười nói: "Tôi thấy cũng được, khu Sơn Bắc mở nhà máy sản xuất vôi, coi như nông điền đều tham gia vào, tính công chia điểm, trừ vào khẩu phần lương thực, đến khi nhà máy vôi được đầu tư, có thể thu thêm tiền."

Tôi không khỏi mếu máo.

Thấy biểu hiện của tôi, hiểu rõ con chỉ có ba, lão ba nhìn tôi mếu máo, biết ngay tôi nhỏ nhen có chuyện không muốn nói ra.

"Tiểu Tuấn, nghĩ ra cái gì nói đi."

"Ba, trong tuyên truyền toàn bộ mở rộng, oanh oanh liệt liệt, khí thế hừng hực, quả nhiên là đại thủ bút, sao đến chuyện nhà xưởng lại không trông rộng được như vậy, khu bắc khu lớn như vậy, xây một cái nhà máy vôi làm gì?"

Lão ba vừa bực mình vừa buồn cười, tay chân ngữa ngáy chỉ muốn phát vào mông ta một cái, rốt cuộc nhìn xuống.

"Thằng nhóc, dám nói móc cha mày, tao là một người nguyên tắc."

Tôi cười nói: "Nói như vậy có chút đạo lí, kỳ thực con nghĩ xây một cái nhà máy sản xuất xi măng cũng không phải vấn đề lớn. Huyện Hướng Dương có thể yêu cầu trợ giúp từ trên mà, hạng mục nhà máy điện Đại Bình là do trung ương đầu tư, giúp toàn tất hạng mục cũng là chuyện phải làm, một miếng thịt béo trước mắt, không được húp chút nước luộc đúng là không thể nào nói nổi."

Đường Hải Thiên chỉ vào mũi tôi, thở phì phò.

"Chuyện này... Tấn Tài, tôi xme chúng ta nên thoái vị được rồi..."

Tôi mỉm cười, phản ứng này của Đường Hải Thiên có điểm quá, cũng không phải nói họ trì trệ, thật sự bất cứ cán bộ nào đầu óc cũng đều nghĩ là phục tùng thượng cấp, con mắt nhìn ra đại cục bị hạn chế. Loại chuyện "nhổ lông chim nhạn" này căn bản không nghĩ tới, tôi đây đời trước chỉ là một nhân công, sống trong tầng lớp dưới ba mươi năm, đều là tự học, gặp thấy không biết bao nhiều chuyện, chiếm tiện nghi trở thành một bản năng sinh tồn.

Nghiêm Ngọc Thành còn thường xuyên bị tôi cho lên thớt, đối với biểu hiện của Đường Hải Thiên, lão ba không bất ngờ, nhưng thật ra bị lời nói của tôi làm cho hưng phấn.

"Lão Đường, Tiểu Tuấn loại thuyết pháp này có vài phần đạo lý."

"Đạo lý thì có đạo lý... chỉ là.."

"Chỉ là cái gì?"

"Khu Sơn Bắc giao thông khó khăn, có xi măng cũng không vận chuyển được a."

THì ra là thế!

Tôi cười nói: "Cũng là chuyện tốt, thuận tiện sửa luôn đường xá ---- muốn làm giàu trước đó phải thông đường!"

Không nghĩ đến vài chục năm sau lại nghe thấy câu quảng cáo mà chính phủ hay nói.

"Nếu muốn làn giàu trước phải thông đường, ha ha, có đạo lí, vô cùng có đạo lí a..... Tấn Tài, con trai cậu khiến tôi thật đố kị!"

He he, Đường phó chủ nhiệm, ông nói vậy là đố kị với ông trời đó, ta được ông trời cho xuyên việt, so với con trai của Đường phó chủ nhiệm mạnh hơn trăm lần. Tôi mơ hồ nhỡ kí, kiếp trước khi Nghiêm Ngọc Thành nhận chức ở huyện ủy, còn lại Đường Hải Thiên, con trai hắn mới chính hiệu là con quan.

Nói đến đây, lại có chút ngại ngùng với Đường Hải Thiên, nếu không phải lão ba chen vào, con đường làm quan của hắn thuận lợi hơn nhiều lắm.

Lão ba suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện này, có nên thương nghị Ngụy chủ nhiệm một chút? Dù sao quản lí công nghiệp là do hắn quản lí, chúng ta không thể vượt quyền a."

Huyền ủy có tám phó chủ nhiệm, hơn nữa đã lâu không tăng thêm, phụ trách nhân sự là Ngô Thu Dương, tôi có biết. Lao xba nói Ngụy chủ nhiệm chính là Ngụy Ngọc Hoa phó chủ nhiệm quản lí công nghiệp, hiện tại trong các phó chủ nhiệm xếp thứ tư.

Huyện Hướng Dương là huyện thuần nông, cơ bản không có cơ sở công nghiệp gì, Ngụy Ngọc Hoa mang dnah phó chủ nhiệm, rút cuộc cũng có chỗ thể hiện tài năng.

Đường Hải Thiên hừ lạnh, không cho là đúng.

"Ngụy Ngọc Hoa người này quá cẩn thận, không quyết đoán, nói với hắn cũng như không."

Ngụy Ngọc Hoa năm nay 50 tuổi, cả đời cẩn thận tỉ mỉ, nhắm mắt theo đuôi Vương Bản Thanh, ba năm trước đây leo lên được chức phó chủ nhiệm, địa đa số thời gian hắn chỉ lo lắng có hội nghị biểu quyết thì đi bỏ thêm cho đủ phiếu thôi.

Lão ba ha ha cười : "Đúng trình tự, hay cứ nói với hắn."

Nói xong, không chờ Đương Hải Thiên đáp lời, cầm điện thoại gọi cho Ngụy Ngọc Hoa.

Thời này Huyện Hướng Dương không có cái gì vuc trường, cái gì công viên, rạp chiếu phim hết lần này đến lần khác là phim tài liệu, cáo lắm khi lãnh đạo đến thăm thì ở nhà khách của huyện ủy làm một bữa tiệc nhỏ, buổi tối căn bản mọi người không ra đường. Ngụy Ngọc Hoa thân là phó chủ nhiệm, hết ca cũng là về nhà, xem TV mà thôi, giỏi lắm kêu vài người đến đánh bài.

Điện thoại nối xong, lão ba không tốn chút sức đã gặp được Ngụy Ngọc Hoa.

'' Ngụy chủ nhiệm hả? Tôi là Liễu Tấn Tài, ha ha, đang xem TV hả, là thế này, tôi với Đường Hải Thiên có chút suy nghĩ, về chuyện công nghiệp, đúng đúng, nếu anh có thời gian, đến đây một chút... ừ nhà tôi, tốt... chúng tôi chờ anh."

Tôi nhìn trong mắt lão ba có chút đắc ý, yêu mến nhìn tôi (hiện giờ đã yêu thích con trai như vậy, chỉ sợ sau này không chịu nổi, ha ha)

Nếu ngồi ở vị trí phó chủ nhiệm, lúc cần cương thế phải cường thế, không cần dài dòng, quan trường phải có chút khí thế.

Ngụy Ngọc Hoa đến nhanh hơn so với tôi sự liệu.

Ba năm trước đây hắn đã lên chức phó chủ nhiệm, đương nhiên là tại Nhất Hào lâu, hài tầng lầu cách nhai 15 mét, lấy tuổi của Ngụy Ngọc Hoa, lên lầu xuống lầu mất hai ba phút cũng không quá, ai biết được mới hơn một phút, Ngụy phó chủ nhiệm đã cười ha ha xuất hiện trong phòng khách nhà tôi, vừa cười vừa thở dốc.

Ngụy Ngọc Hoa là một người mập mạp, cũng khó trách lên làm phó chủ nhiệm, đãi ngộ không tồi, ăn no ấm cật, mỗi ngày trừ việc đọc báo cùng văn kiện, không có chuyện gì quan trọng, không béo cũng khó.

"Chủ nhiệm Tấn Tài, Đường chủ nhiệm, hai vị đều ở đây ha ha..."

Ngụy Ngọc Hoa cười rộ lên như tượng phật di lặc.

Mẹ vội vàng bê ghế, bưng trà lên, chuẩn bị cho Ngụy Ngọc Hao, sau đó quay lại phòng chỉ bài cho ba chị, vè phần tôi học hay không cũng vẫn ở vị trí hoc sinh nhất trường, không cần mẹ kèm học cũng được.

Lão ba và Đường Hải Thiên trong khoảng thời gian này cảm thấy phòng khách như run rẩy, tôi lủi ra ngoài, không khéo lại là chân sai vặt, mấy vị cán bộ bàn việc, tôi không quấy rầy.

Đợi Ngụy Ngọc Hoa vào chỗ mình, lão ba cùng Đường Hải Thiên trao đổi ánh mắt một chút, không nói vòng vo, trực tiếp vào đề chuyện nahf máy xi măng ở khu Sơn Bắc.

Ngụy Ngọc Hoa trố mắt, lúc sau lẩm bẩm vài câu.

"Cái này tốt thì tốt, có nên xin chỉ thị của Nghiêm chủ nhiệm một chút?"

Lão ba và Đường Hải Thiên nhất thời xấu hổ.

Nhắc tới mới thấy lão đồng chí này giác ngộ cách mạng cao a, nghe xong chuyện dựng nhà máy, liền nghĩ ngya đến việc báo cáo cấp trên, có khi chuyển qua bộ phận kỉ luật sẽ có chỗ dụng tài a.

"Chỗ Nghiêm chủ nhiệm tất nhiên là phải xin chỉ thị, chờ anh ấy đi họp về, tôi sẽ báo lại."

Lão ba vừa cười vừa nói.

Ngụy Ngọc Hoa tủm tỉm gật đầu, bộ dáng đó là chuyện đương nhiên.

Tuy nói lão ba không quản công nghiệp, nhưng hắn là phó chủ nhiệm xếp hạng nhất, lại là bạn bè với Nghiêm chủ nhiệm, để hắn đi báo, quả nhiên thích hợp, cũng tránh cho người khác nói vượt quá chức quyền.

"Ngụy chủ nhiệm, anh là bộ phận quản lí nhân khẩu cho công nghiệp, kinh nghiệm phong phú, chuyện nhà máy xi măng này xây dựng ra sao, đường xá khu sơn bắc sửa sang thế nào, đều khổ cực anh xuất ra kế hoạch cụ thể, chúng tôi mới nói hết với Nghiêm chủ nhiệm được, đúng không?"

"Đương nhiên, đương nhiên, xây dựng nhà máy là việc của tôi, còn việc sửa đường......"

Lão ba mim cười: "Tôi biết, giao thông là do Mã chủ nhiệm quản lí, chờ anh làm xong chuyện nhà máy, mới bàn bạc chuyện đường xá."

"Đúng vậy đúng vậy."

Ngụy Ngọc Hoa liên tục gật đầu, bộ dáng nghiêm túc thụ giáo, luận tuổi tác hắn hơn lão ba vài tuổi, luận về lịch duyệt hắn làm chủ nhiệm công xã, chủ nhiệm khu, từng bước mới lên được phó chủ nhiệm quản lí công nghiệp, lão ba không thể so sánh, nói về chức vụ, đều là phó chủ nhiệm, khác nhua ở thứ hạng, cùng một cấp bậc. Sao lão Ngụy lại giống như cấp dưới kính cẩn cấp trên vậy?

Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, nói không chừng là thủ hạ của Vương Bản Thanh, phụ họa theo đuôi quen khó sửa.

Đường Hải Thiên hỏi: "Liễu chủ nhiệm, có nên mời Mã chủ nhiệm đến không?"

Có Ngụy Ngọc Hoa, Đường Hải Thiên cũng rất có ý tứ, không gọi là Tấn Tài mà gọi chức vụ, hơn nữa cũng có chứa ý xin chỉ thị lãnh đạo, rất khéo léo.

Quản lí giao thông là Mã chủ nhiệm, trước kia là cấp dưới của Thôi Tú Hòa, Thôi Tú Hòa bị điều đi rồi, tự động lên chức, còn Đường Hải Thiên thuộc dòng của Trịnh Hưng Vân. Trước đây Trịnh Hưng Vân đã muốn đề cử điều Trần Tụng Hoa vào chân phó chủ nhiệm giao thông, cũng là ý tứ muốn bồi dưỡng nòng cốt.

Lão ba khoát tay: "Chuyện nhà máy còn chưa xin chỉ thị Nghiêm chủ nhiệm, chuyện đường xá, cứ để sau đi."

"Ừm." Đường Hải Thiên gật đầu, trầm ngâm: "Nếu chuyện nhà máy làm xong, đến lúc xây dựng nhà máy điện cũng có nguồn tiêu thụ, khu sơn bắc coi là có một cơ hội, còn nhưng khu núi khác? Cải cách ruộng đất mới chỉ có hia tháng, sức lao động đều nhàn rỗi."

Hảo cảm với Đường Hải Thiên tăng vọt, người này đúng là kẻ làm việc lớn, chỉ có điểm này, cũng đủ để người khác kính nể.

"Nuôi thực phẩm đi."

Tôi không đầu không đuôi bật ra một câu.

Ba vị chủ nhiệm đều nở nụ cười, thậm chí Ngụy Ngọc Hoa còn lắc cái đầu bóng loáng, hắn không biết tôi là ai, chỉ đoán là con trai của Liễu Tấn Tài, biểu hiện thiên tài của tôi hắn còn chưa thấy qua, loại biểu tình này chính là coi lời vừa rồi là trẻ con nói bậy.

Ý của tôi là, có thể phát triển một số loại rau nhà kính, những gì đậu, cà tím, cà chua và vài thực phẩm tương tự, chuyện này tôi đã nghĩ, cũng rất đơn giản, chỉ cần dùng gỗ và một ít nhựa trong suốt là được. Đời trước có nghe qua tạo ra một nhà kính trồng rau mất khoảng năm nghìn đồng. Tất nhiên đó là thời hiện đại, lúc này thịt lợn chỉ 6 mao 1 phân một cân, một nhà trồng rau như vậy cũng không cần quá nhiều tiền bạc.

Thấy ba vị chủ nhiệm cười, tôi nghĩ lại với tuổi của mình, nói sai cũng mặc kệ, sao phải sợ? "Là thế này, bốn phía vườn làm tưởng bằng bạch mộc, cao chừng mét rưỡi, phía trên làm một cái khung gỗ."

Tôi kháo chân múa tay tọa ra một vòng cung.

"... Sau đó dùng nhựa trong suốt mỏng trùm lên, mừa đông nhiệt đọ dù thấp, cũng không hay mưa, vẫn có mặt trời, bên trong vườn vẫn đủ ánh sáng, vài loại rau đậu, cà chua... vẫn có thể sống tốt..."

Ba chủ nhiệm bộ dạng cười cợt liền biến mất, thay vào là ngạc nhiên.

Toi khao chân múa tay xong, Ngụy Ngọc Hoa vô cùng kinh ngạc, lão ba cùng Đường Hải Thiên không hẹn mà cùng nheo mắt, rơi vào trầm tư.

"Tiểu Tuấn, cái này ai dạy con?"

Trâm tư một hồi, lão ba mở miệng hỏi.

"Cái đó cơ bản là suy luận từ nguồn gốc sự sống mà ra...."

Lý thuyết nguồn gốc sự sống đme ra chỗ này có chút gượng ép, cũng may ba vị chủ nhiệm không tình toán chuyện này, bọn họ bị ý tưởng của tôi hấp dẫn. Ha ha, cái này kiếp trước mọc ra như nấm, là bằng chứng vững chắc nhất, nhưng nói ra sợ họ không tin.

Lão ba nhìn Đường Hải THiên, Đường Hải Thiên khẽ gật đầu.

"Nghe cháu nói có vẻ làm được."

"Mặc kệ đúng hay không, tôi nghĩ cứ phải thực nghiệm, thực tiễn là minh chứng tốt nhất mà."

"Thực tiễn chứng minh chân lý" tư tưởng này luôn được truyền ở huyện Hướng Dương, lão ba thuận miệng nói, Đường Hải Thiên và Ngụy Ngọc Hoa gật đầu phụ họa.

Đường Hải THiên là phó chủ nhiệm quản lí nông nghiệp, ở chuyện này có nhiều kinh nghiệm, cẩn thận suy nghĩ một chút liền gật đầu, có chút hưng phấn nói: "Chuyện này phải thông báo ngay, đây là chuyện lớn, không chỉ có Hướng Dương trấn có thể đầy đủ rau cho mùa đông. mà trong lương khố cũng không sợ cạn."

Những năm tám mươi, giải quyết vấn đề rau sạch ở các thành phố là đại sự cần làm của chính phủ, dù công trình nhiều, nhưng chỉ có công trình"nhà vệ sinh công cộng" và công trình "rau trong nhà kính" là to lớn nhất, cũng vì vậy mà nhiều cán bộ được thăng chức. Bản thiếu gia trước mười năm đã đưa ra, cũng là một chiến tích, tuy nói đứng đầu là Nghiêm Ngọc Thành, phía sau còn có Đường Hải Thiên, lão ba tôi chưa chắc đã có nhiều chỗ tốt, nhưng trợ giúp Nghiêm Ngọc Thành không khác gì trợ giúp lão ba a.

"Đại tuyên truyền đại thảo luận" đã nhường lại cho lão ba, công lao khác, cũng không đến lượt tôi, đạo lí "ghế hóa nhường người tài" tôi vẫn nhiểu đạo lí này.

"Cha, bác Đường, bác Ngụy, huyện Hướng Dương chúng ta có nhiều hầm trú ẩn, có thể tận dụng a."

Đường Hải Thiên khẳng định xong, tôi rất hưng phấn, không khỏi tiếp tục cố gắng, qua một đoạn thời gian, tư tưởng trong ngự trong nước cấp tiến hơn, "Bước vào chiến tranh hạng nặng, chiến tranh hạt nhân" hầm trú ẩn không có dùng vào việc gì, đào rất nhiều hầm như vậy cũng không có máy bay nào dám đến ném bom, nhưng hầm trú ẩn này sau này học sinh làm thành "chỗ thám hiểm".

"Tận dụng hầm trú ẩn?"

Đường Hải Thiên nói có chút kinh nghi bất định.

"Hầm trú ẩn bảo trì nhiệt độ rất tốt, chuyện này cũng giống như xây tường, chỉ là không có ánh sáng mặt trời."

"Đúng vậy, không có ánh sáng, công nông nghiệp sao có thể sinh trưởng."

"Cây nông nghiệp bình thường không được, nhưng nấm thì khác a."

"Nấm?"

Lão ba cùng Đường Hải THiên đồng thời hô lên.

"Chính là cây nấm, nấm ưa ẩm ướt, không cần ánh sáng, có thể dùng đèn chiếu sáng, chỉ cần đào cửa thông gió, hầm trú ẩn có thể thành hầm nấm, dugfn rơm rạ, hoặc phân gia súc vôi sống, phân tro, là có thể tiến hành trồng."

Hình như còn chuyện lên men, cụ thể thế nào tôi không rõ lắm, nhưng chỉ cần nêu ra, Đường Hải Thiên là người trong nghề, nhất định sẽ cùng nhân viên khoa học kĩ thuật khác khắc phục khó khăn, nếu không có thể lên viện nông nghiệp tỉnh Hướng Dương xin giúp đỡ.

"Cái này, thật sự là tư tưởng kì diệu, tuyệt vời...."

Đường Hải Thiên hưng phấn giữ chặt tôi, thậm chí đứng dậy, nâng tôi lên đi qua đi lại vài lần, quyết không buông tay, cái tư thế này, tựa hồ không nên thử nghiệm là hơn.

Lão ba cười nói:" Đường Hải Thiên, cũng không cần cao hứng quá, chúng ta còn chưa thử, ngày mai Nghiêm chủ nhiệm sẽ vè, chũng ta báo cáo lại cho hắn cũng không muộn."

"Tấn Tài à, nếu chuyện này thành công, nông nghiệp huyện ta sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất a. Tôi thật không thể kiềm chế được."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện